Hoàng Thao rất ngạc nhiên, không biết Khổng Ngọc Phân muốn nói gì với anh? Trực giác nói cho anh biết chắc chắn sẽ chẳng liên quan gì đến chuyện của công ty, không chỉ vậy mà nhất định còn có liên quan đến Cố Trường Khanh.
Tâm tư của Khổng Ngọc Phân dành cho anh sao anh có thể không biết? Đương nhiên anh cũng sẽ chẳng để tâm. Với anh mà nói, anh không cần phải chịu trách nhiệm vì tình cảm của người khác. Cô ta thích anh là việc của cô ta, anh chưa bao giờ lừa dối gì cô ta, cũng chưa bao giờ cho cô ta hi vọng, nếu vì thế mà cô ta bị tổn thương thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Chẳng qua là anh mời cô ta đi ăn một lần, tiện thì qua nhà cô ta ngồi một chút, anh làm thế đương nhiên không phải vì có hứng thú với cô ta mà là muốn qua đó tìm hiểu chút tin tức của Cố Trường Khanh, thậm chí là xem nơi Cố Trường Khanh từng sống. Nhưng tin tức Khổng Ngọc Phân cung cấp được lại quá ít nên sau đó anh cũng chẳng có tâm tình gặp cô ta nữa.
Chỉ là như vậy mà thôi, nếu cô ta không buông tay được thì đó là vấn đề của cô ta.
Tuy rằng bây giờ anh không định thân thiết với Khổng Ngọc Phân nhưng vẻ thần bí của cô ta qua điện thoại vẫn khiến anh hiếu kỳ. Chẳng qua là đi ăn cơm với một cô gái mà thôi, đây với anh mà nói cũng chẳng có gì là to tát. Cho nên anh nhận lời.
Sau đó Khổng Ngọc Phân lại gọi cho anh nói là xe cô ta bị hỏng, hỏi anh có tiện qua đón cô ta không, Hoàng Thao cũng nhận lời.
Hoàng Thao chở cô ta đến Ngải Lệ Hoa, đậu xe xong, hai người cùng đi vào.
Khổng Ngọc Phân đặt bàn ở đây, nhân viên tạp vụ hỏi rõ rồi thì cười mời bọn họ đi vào, hai người đi về phía bàn đã đặt.
Bỗng nhiên Hoàng Thao dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy Cố Trường Khanh và Phùng Tước ở cách đó không xa.
Hoàng Thao quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Khổng Ngọc Phân một cái.
Khổng Ngọc Phân chỉ lo nhìn hai người ở đằng trước mà không thấy được sắc mặt của Hoàng Thao.
– Khéo thật, ở đây còn gặp được bọn họ!
Khổng Ngọc Phân cố gắng giả bộ nhưng lại không che giấu được tia sáng lạnh lùng trong mắt.
– Đúng thế, thật trùng hợp. Hoàng Thao cười lạnh nói.
Sự trùng hợp này đương nhiên cũng là do Khổng Ngọc Phân tạo ra, chỉ là mục đích của cô ta là gì? Muốn để anh lạnh lòng?
Nhưng cô ta nhầm rồi, suy nghĩ và hành động của anh tuyệt đối sẽ không bị bất kì ai ảnh hưởng, khống chế được.
Hành động của Khổng Ngọc Phân lúc này như thằng hề đang nhảy nhót, chỉ thành trò cười cho người trong nghề. Đáng buồn là, cô ta lại chẳng hề hay biết gì.
– Chúng ta qua đó chào bọn họ đi.
Khổng Ngọc Phân đi về phía Cố Trường Khanh.
Hoàng Thao đành phải đi theo qua, đã gặp nhau thì đương nhiên phải chào hỏi một tiếng. Chỉ là, không biết Cố Trường Khanh thấy bọn họ thì sẽ nghĩ gì?
Bên kia, Cố Trường Khanh và Phùng Tước đã thấy được hai người bọn họ.
Nhìn thấy Khổng Ngọc Phân, Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy tâm tình vui vẻ đã biến mất đến quá nửa.
Nhớ tới cuộc điện thoại trong thang máy chiều nay, Cố Trường Khanh biết nhất định là cô ta đã nghe ra được chỗ hẹn buổi tối của hai người.
Chỉ là… Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua vẻ mặt bình thản của Hoàng Thao ở phía sau.
Sao anh lại đi cùng cô ta.
– Trường Khanh, lại gặp em ở đây, thật trùng hợp.
Khổng Ngọc Phân nhìn Phùng Tước, thấy vẻ ngoài, khí chất của anh đều rất tuyệt thì mỉm cười thật ngọt:
– Đây là bạn trai em sao? Không giới thiệu cho chị chút sao?
Lễ phép và phong độ cũng phải xem là với ai.
Cố Trường Khanh quay đầu đi, khẽ nhướng mày:
– Không cần thiết!
Khổng Ngọc Phân không ngờ cô lại không thèm nể mặt như vậy, hơi biến sắc nhưng khi nhìn Phùng Tước thì lại tỏ vẻ tủi thân:
– Trường Khanh, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em…
Nói xong cô ta thở dài, lại vươn tay về phía Phùng Tước, mỉm cười theo cách cô ta nghĩ là xinh đẹp nhất:
– Chào anh, tôi là chị của Cố Trường Khanh, là Khổng Ngọc Phân, hình như trước kia chúng ta từng gặp nhau.
(Sao k nói là trước kia từng gặp khi đi chơi với Triệu Nghị nhỉ, con này chắc cúp đuôi chạy lẹ :)))
Luôn nghĩ đối phương sẽ lịch sự bắt tay cô ta, tiện thể giới thiệu làm quen lẫn nhau, lúc trước anh không tiếp xúc với cô, chỉ cần có quen biết rồi, chuyện sau này ai mà nói trước được?
Cũng không ngờ đối phương chẳng buồn nhìn cô ta, chậm rãi uống trà như thể trước mắt không có ai là Khổng Ngọc Phân.
Khổng Ngọc Phân ngượng ngùng rút tay về, mặt đỏ bừng, không xuống nổi thang.
Vẫn là Hoàng Thao giải vây, mặc kệ nói thế nào, Khổng Ngọc Phân là cùng anh đến, tuy rằng anh cảm thấy cô ta bị thế là rất đáng đời.
Anh tiến lên mỉm cười:
– Ba người chúng ta thật có duyên, đi đâu cũng gặp.
Đổi thành Hoàng Thao, thái độ của hai người đương nhiên sẽ khác, nói Hoàng Thao có ơn cứu mạng bọn họ cũng chẳng quá chút nào.
Đương nhiên hai người rất thành ý chào hỏi anh.
Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân lại nhân tiện xen vào:
– Nếu đã có duyên như vậy thì không bằng ngồi chung đi.
Nói xong tự kéo ghế ra ngồi.
Hoàng Thao nghe vậy thì lòng có chút tức giận, trước kia cũng không cảm thấy cô ta vô duyên như vậy.
Cố Trường Khanh sầm mặt lại nhưng nể mặt Hoàng Thao nên không nói gì, không nhịn được liếc qua Hoàng Thao.
Hoàng Thao tiếp xúc đến ánh mắt của cô thì cười lạnh trong lòng, bởi vì anh cảm nhận được sự hoài nghi trong ánh mắt cô.
Người con gái này, từ đầu đến cuối đều chưa từng thực sự tin tưởng anh!
Hoàng Thao vươn tay vỗ vai Khổng Ngọc Phân, thản nhiên cười nói:
– Chúng ta đừng làm phiền bọn họ! Nếu đã đặt bàn rồi thì đừng lãng phí!
Nói xong gật đầu với hai người Cố Trường Khanh rồi xoay người đi về phía bàn đã đặt. Động tác có chút lạnh lùng, cứng rắn.
Khổng Ngọc Phân chẳng còn cách nào đành phải chạy theo sau anh.
Bàn của bọn họ ở ngay bên cạnh bàn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh quay đầu liếc nhìn Hoàng Thao một cái, thoáng mếu máo, có chút áy náy vì sự nghi ngờ khi nãy.
Trong nháy mắt đó, cô đã nghi ngờ Hoàng Thao có ý đồ xấu nhưng giờ xem ra, cô nhầm rồi, thậm chí cô còn nghĩ, có phải mình quá thành kiến với anh rồi không? (*Gật gật*)
Người này dù có chút đáng ghét nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh vẫn chưa từng thực sự làm tổn thương cô, ngược lại, còn giúp cô không ít.
Chẳng qua, nhớ lại thủ đoạn của anh với công ty Eyth và chính miệng anh thừa nhận rằng có ý đồ với Cố thị nên vẫn khiến cô không thể lơi lỏng, hoàn toàn tin tưởng anh.
– Quan hệ của Hoàng Thao và chị gái em tốt lắm à? Phùng Tước hỏi.
– Không biết!
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Nhưng nếu sự thật là thế thì thật đáng tiếc!
Bởi vì như thế thì chứng tỏ quan hệ của bọn họ sẽ thành thế hoàn toàn đối lập. Kiếp trước Hoàng Thao quả thực đã có cảm tình với Khổng Ngọc Phân, tuy rằng cô không muốn để Khổng Ngọc Phân hưởng lợi nhưng qua thời gian vừa rồi, cô đã biết Hoàng Thao sẽ không để mặc người khác bài bố.
– Nhưng em không ngờ khi nãy anh lại đối xử với Khổng Ngọc Phân như thế.
Cố Trường Khanh hạ giọng, vẻ mặt vui mừng:
– Nhìn sắc mặt cô ta như vậy, em cực kỳ sung sướng!
Nếu Phùng Tước lễ phép chào hỏi Khổng Ngọc Phân, tuy cô có thể hiểu nhưng lòng nhất định sẽ không vui.
Phùng Tước gắp một miếng thịt bò vào bát cô, mỉm cười nói:
– Người em ghét như vậy đương nhiên anh cũng sẽ không thích, một khi đã vậy thì cần gì phải kết giao?
Anh cũng không nói, anh nhìn gương mặt giả lả của Khổng Ngọc Phân thì cũng thấy rất phiền.
Yêu những điều cô yêu, ghét những điều cô ghét. Tuy rằng cô có những thủ đoạn anh không thể chấp nhận nhưng tâm tình của cô thì anh hoàn toàn hiểu.
Cố Trường Khanh cười, rất vui vẻ. Phùng Tước thấy cô vui vẻ thì lòng cũng rất vui.
Bên kia, thỉnh thoảng Khổng Ngọc Phân lại quay đầu nhìn bọn Cố Trường Khanh, thấy vẻ thân thiết của bọn họ thì lòng như bị cái gì đó chặn lại. Không nhịn được nói:
– Có một số người thật may mắn, bao nhiêu chuyện tốt đều bị nàng chiếm hết!
Giọng nói chua lè.
Nàng quay đầu nhìn nụ cười đầy ý vị sâu xa của Hoàng Thao, không khỏi chột dạ.
– Sao thế, em gái cô vui thì cô không vui? – Hoàng Thao cười hỏi.
Khổng Ngọc Phân cười gượng hai tiếng, vội nói:
– Không phải, không phải… chỉ là có chút lo lắng mà thôi.
– Lo cái gì?
Sắc mặt Hoàng Thao vẫn tươi cười như trước.
– Lo…
Khổng Ngọc Phân đảo mắt:
– Lo nó sẽ bị tổn thương, dù sao hôn nhân với quan chức cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, em sợ giờ nó càng vui thì sau này sẽ càng đau lòng thôi.
Hoàng Thao nhìn Cố Trường Khanh đằng trước, nụ cười hơi sững lại nhưng lập tức lại khôi phục vẻ tự nhiên.
Khổng Ngọc Phân nhớ đến mục đích đêm nay, lại nói:
– Nhưng giờ bọn họ rất vui vẻ, xem ra tình cảm rất tốt, rất yêu nhau!
Cô ta nhìn Hoàng Thao, nhẹ nhàng nói tiếp:
– Anh xem, giờ trong mắt trong tim nó cũng chỉ có người con trai kia, có ai khác tồn tại đâu? Em gái em là người như thế đấy, một khi đã nhận định cái gì thì tuyệt đối sẽ không quay đầu!
Hoàng Thao nhìn Cố Trường Khanh phía trước, vẻ mặt cô vẫn mỉm cười, vô cùng có tư thái của một thiếu nữ, như đang làm nũng vậy. Vẻ mặt này, nếu cô chịu cười với anh như vậy một lần…
Cái gì mà Cố thị? Cái gì mà lợi ích? Có đáng là gì?
Cơ hội kiếm tiền đúng là rất hiếm có nhưng trên đời này cũng chỉ có một Cố Trường Khanh mà thôi.
Nhìn nhìn, anh cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, buồn bực.
Anh quay đầu cầm lấy cốc định uống nước nhưng lại phát hiện cốc trống rỗng. Anh buông cốc nước, cười thật bất đắc dĩ.
Khổng Ngọc Phân nhìn ánh mắt Hoàng Thao dần ảm đạm xuống mà lòng cũng trầm xuống theo.
Cô ta không thể nhìn Cố Trường Khanh hạnh phúc, vui vẻ, không thể nhìn Cố Trường Khanh được người chú ý! Tựa như lúc trước cô ta không từ thủ đoạn cướp Triệu Nghị đi vậy, muốn để cho Cố Trường Khanh đau khổ! Chỉ có thế mới có thể bù lại mọi thứ cô ta đã phải gánh chịu.
Bên Phùng Tước, cha đã có động thái, bên Hoàng Thao cô ta nhất định phải nắm cho chắc, cũng không thể để Cố Trường Khanh bị con quan đá rồi lại quay đầu vào lòng Hoàng Thao!
Cố Trường Khanh và Phùng Tước ăn tối xong, chào bọn họ rồi bước đi.
Không lâu sau, Hoàng Thao cũng cùng Khổng Ngọc Phân rời đi.
Hoàng Thao lái xe đưa Khổng Ngọc Phân trở về.
Trên đường, Hoàng Thao nói với Khổng Ngọc Phân:
– Phó giám đốc Khổng, chẳng phải là cô có chuyện quan trọng muốn nói với tôi?
Vừa rồi tâm tư của anh đều đặt trên người Cố Trường Khanh nên cũng quên mất việc này. Nhưng anh cũng chẳng hề nghĩ cô ta có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Khổng Ngọc Phân nói:
– Anh à, anh có thể tạm dừng xe không?
Hoàng Thao nhìn cô ta một cái, thấy cô ta cúi đầu, sắc mặt có chút cổ quái. Anh nghĩ nghĩ rồi vẫn theo lời cô ta nói, dừng xe ở bên lề đường.
Hoàng Thao ôm tay lái, hơi nghiêng người nhìn qua.
Khổng Ngọc Phân cúi đầu im lặng một hồi, ngực hơi phập phồng, sau đó cô qua quay đầu nhìn anh, mặt ửng đỏ, dịu dàng nói:
– Anh à, thực ra em đã thích anh từ rất lâu rồi…
Nói xong nghiêng người về phía Hoàng Thao, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt định hôn anh. Đối xử với đàn ông, trực tiếp thẳng thắn mới là hữu hiệu nhất, cô ta không nghĩ Hoàng Thao sẽ từ chối.
Ai ngờ Hoàng Thao sầm mặt xuống, nhanh chóng vươn tay nắm lấy bả vai cô ta, lạnh lùng và kiên quyết đẩy cô ta ra. Bởi vì quá kiên quyết, quá mạnh tay nên người Khổng Ngọc Phân đập vào cửa xe thành tiếng.
Khổng Ngọc Phân ngẩng đầu nhìn anh, hoảng sợ không thôi, khuôn mặt dưới ánh đèn u ám từ trắng chuyển thành hồng lại từ hồng chuyển về tái.
– Vì sao…
Cô ta mở to mắt, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô ta nắm chặt tay, người không chịu khống chế mà run run, lớn tiếng kêu:
– Vì sao?!
Tâm tư của Khổng Ngọc Phân dành cho anh sao anh có thể không biết? Đương nhiên anh cũng sẽ chẳng để tâm. Với anh mà nói, anh không cần phải chịu trách nhiệm vì tình cảm của người khác. Cô ta thích anh là việc của cô ta, anh chưa bao giờ lừa dối gì cô ta, cũng chưa bao giờ cho cô ta hi vọng, nếu vì thế mà cô ta bị tổn thương thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Chẳng qua là anh mời cô ta đi ăn một lần, tiện thì qua nhà cô ta ngồi một chút, anh làm thế đương nhiên không phải vì có hứng thú với cô ta mà là muốn qua đó tìm hiểu chút tin tức của Cố Trường Khanh, thậm chí là xem nơi Cố Trường Khanh từng sống. Nhưng tin tức Khổng Ngọc Phân cung cấp được lại quá ít nên sau đó anh cũng chẳng có tâm tình gặp cô ta nữa.
Chỉ là như vậy mà thôi, nếu cô ta không buông tay được thì đó là vấn đề của cô ta.
Tuy rằng bây giờ anh không định thân thiết với Khổng Ngọc Phân nhưng vẻ thần bí của cô ta qua điện thoại vẫn khiến anh hiếu kỳ. Chẳng qua là đi ăn cơm với một cô gái mà thôi, đây với anh mà nói cũng chẳng có gì là to tát. Cho nên anh nhận lời.
Sau đó Khổng Ngọc Phân lại gọi cho anh nói là xe cô ta bị hỏng, hỏi anh có tiện qua đón cô ta không, Hoàng Thao cũng nhận lời.
Hoàng Thao chở cô ta đến Ngải Lệ Hoa, đậu xe xong, hai người cùng đi vào.
Khổng Ngọc Phân đặt bàn ở đây, nhân viên tạp vụ hỏi rõ rồi thì cười mời bọn họ đi vào, hai người đi về phía bàn đã đặt.
Bỗng nhiên Hoàng Thao dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy Cố Trường Khanh và Phùng Tước ở cách đó không xa.
Hoàng Thao quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Khổng Ngọc Phân một cái.
Khổng Ngọc Phân chỉ lo nhìn hai người ở đằng trước mà không thấy được sắc mặt của Hoàng Thao.
– Khéo thật, ở đây còn gặp được bọn họ!
Khổng Ngọc Phân cố gắng giả bộ nhưng lại không che giấu được tia sáng lạnh lùng trong mắt.
– Đúng thế, thật trùng hợp. Hoàng Thao cười lạnh nói.
Sự trùng hợp này đương nhiên cũng là do Khổng Ngọc Phân tạo ra, chỉ là mục đích của cô ta là gì? Muốn để anh lạnh lòng?
Nhưng cô ta nhầm rồi, suy nghĩ và hành động của anh tuyệt đối sẽ không bị bất kì ai ảnh hưởng, khống chế được.
Hành động của Khổng Ngọc Phân lúc này như thằng hề đang nhảy nhót, chỉ thành trò cười cho người trong nghề. Đáng buồn là, cô ta lại chẳng hề hay biết gì.
– Chúng ta qua đó chào bọn họ đi.
Khổng Ngọc Phân đi về phía Cố Trường Khanh.
Hoàng Thao đành phải đi theo qua, đã gặp nhau thì đương nhiên phải chào hỏi một tiếng. Chỉ là, không biết Cố Trường Khanh thấy bọn họ thì sẽ nghĩ gì?
Bên kia, Cố Trường Khanh và Phùng Tước đã thấy được hai người bọn họ.
Nhìn thấy Khổng Ngọc Phân, Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy tâm tình vui vẻ đã biến mất đến quá nửa.
Nhớ tới cuộc điện thoại trong thang máy chiều nay, Cố Trường Khanh biết nhất định là cô ta đã nghe ra được chỗ hẹn buổi tối của hai người.
Chỉ là… Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua vẻ mặt bình thản của Hoàng Thao ở phía sau.
Sao anh lại đi cùng cô ta.
– Trường Khanh, lại gặp em ở đây, thật trùng hợp.
Khổng Ngọc Phân nhìn Phùng Tước, thấy vẻ ngoài, khí chất của anh đều rất tuyệt thì mỉm cười thật ngọt:
– Đây là bạn trai em sao? Không giới thiệu cho chị chút sao?
Lễ phép và phong độ cũng phải xem là với ai.
Cố Trường Khanh quay đầu đi, khẽ nhướng mày:
– Không cần thiết!
Khổng Ngọc Phân không ngờ cô lại không thèm nể mặt như vậy, hơi biến sắc nhưng khi nhìn Phùng Tước thì lại tỏ vẻ tủi thân:
– Trường Khanh, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em…
Nói xong cô ta thở dài, lại vươn tay về phía Phùng Tước, mỉm cười theo cách cô ta nghĩ là xinh đẹp nhất:
– Chào anh, tôi là chị của Cố Trường Khanh, là Khổng Ngọc Phân, hình như trước kia chúng ta từng gặp nhau.
(Sao k nói là trước kia từng gặp khi đi chơi với Triệu Nghị nhỉ, con này chắc cúp đuôi chạy lẹ :)))
Luôn nghĩ đối phương sẽ lịch sự bắt tay cô ta, tiện thể giới thiệu làm quen lẫn nhau, lúc trước anh không tiếp xúc với cô, chỉ cần có quen biết rồi, chuyện sau này ai mà nói trước được?
Cũng không ngờ đối phương chẳng buồn nhìn cô ta, chậm rãi uống trà như thể trước mắt không có ai là Khổng Ngọc Phân.
Khổng Ngọc Phân ngượng ngùng rút tay về, mặt đỏ bừng, không xuống nổi thang.
Vẫn là Hoàng Thao giải vây, mặc kệ nói thế nào, Khổng Ngọc Phân là cùng anh đến, tuy rằng anh cảm thấy cô ta bị thế là rất đáng đời.
Anh tiến lên mỉm cười:
– Ba người chúng ta thật có duyên, đi đâu cũng gặp.
Đổi thành Hoàng Thao, thái độ của hai người đương nhiên sẽ khác, nói Hoàng Thao có ơn cứu mạng bọn họ cũng chẳng quá chút nào.
Đương nhiên hai người rất thành ý chào hỏi anh.
Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân lại nhân tiện xen vào:
– Nếu đã có duyên như vậy thì không bằng ngồi chung đi.
Nói xong tự kéo ghế ra ngồi.
Hoàng Thao nghe vậy thì lòng có chút tức giận, trước kia cũng không cảm thấy cô ta vô duyên như vậy.
Cố Trường Khanh sầm mặt lại nhưng nể mặt Hoàng Thao nên không nói gì, không nhịn được liếc qua Hoàng Thao.
Hoàng Thao tiếp xúc đến ánh mắt của cô thì cười lạnh trong lòng, bởi vì anh cảm nhận được sự hoài nghi trong ánh mắt cô.
Người con gái này, từ đầu đến cuối đều chưa từng thực sự tin tưởng anh!
Hoàng Thao vươn tay vỗ vai Khổng Ngọc Phân, thản nhiên cười nói:
– Chúng ta đừng làm phiền bọn họ! Nếu đã đặt bàn rồi thì đừng lãng phí!
Nói xong gật đầu với hai người Cố Trường Khanh rồi xoay người đi về phía bàn đã đặt. Động tác có chút lạnh lùng, cứng rắn.
Khổng Ngọc Phân chẳng còn cách nào đành phải chạy theo sau anh.
Bàn của bọn họ ở ngay bên cạnh bàn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh quay đầu liếc nhìn Hoàng Thao một cái, thoáng mếu máo, có chút áy náy vì sự nghi ngờ khi nãy.
Trong nháy mắt đó, cô đã nghi ngờ Hoàng Thao có ý đồ xấu nhưng giờ xem ra, cô nhầm rồi, thậm chí cô còn nghĩ, có phải mình quá thành kiến với anh rồi không? (*Gật gật*)
Người này dù có chút đáng ghét nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh vẫn chưa từng thực sự làm tổn thương cô, ngược lại, còn giúp cô không ít.
Chẳng qua, nhớ lại thủ đoạn của anh với công ty Eyth và chính miệng anh thừa nhận rằng có ý đồ với Cố thị nên vẫn khiến cô không thể lơi lỏng, hoàn toàn tin tưởng anh.
– Quan hệ của Hoàng Thao và chị gái em tốt lắm à? Phùng Tước hỏi.
– Không biết!
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Nhưng nếu sự thật là thế thì thật đáng tiếc!
Bởi vì như thế thì chứng tỏ quan hệ của bọn họ sẽ thành thế hoàn toàn đối lập. Kiếp trước Hoàng Thao quả thực đã có cảm tình với Khổng Ngọc Phân, tuy rằng cô không muốn để Khổng Ngọc Phân hưởng lợi nhưng qua thời gian vừa rồi, cô đã biết Hoàng Thao sẽ không để mặc người khác bài bố.
– Nhưng em không ngờ khi nãy anh lại đối xử với Khổng Ngọc Phân như thế.
Cố Trường Khanh hạ giọng, vẻ mặt vui mừng:
– Nhìn sắc mặt cô ta như vậy, em cực kỳ sung sướng!
Nếu Phùng Tước lễ phép chào hỏi Khổng Ngọc Phân, tuy cô có thể hiểu nhưng lòng nhất định sẽ không vui.
Phùng Tước gắp một miếng thịt bò vào bát cô, mỉm cười nói:
– Người em ghét như vậy đương nhiên anh cũng sẽ không thích, một khi đã vậy thì cần gì phải kết giao?
Anh cũng không nói, anh nhìn gương mặt giả lả của Khổng Ngọc Phân thì cũng thấy rất phiền.
Yêu những điều cô yêu, ghét những điều cô ghét. Tuy rằng cô có những thủ đoạn anh không thể chấp nhận nhưng tâm tình của cô thì anh hoàn toàn hiểu.
Cố Trường Khanh cười, rất vui vẻ. Phùng Tước thấy cô vui vẻ thì lòng cũng rất vui.
Bên kia, thỉnh thoảng Khổng Ngọc Phân lại quay đầu nhìn bọn Cố Trường Khanh, thấy vẻ thân thiết của bọn họ thì lòng như bị cái gì đó chặn lại. Không nhịn được nói:
– Có một số người thật may mắn, bao nhiêu chuyện tốt đều bị nàng chiếm hết!
Giọng nói chua lè.
Nàng quay đầu nhìn nụ cười đầy ý vị sâu xa của Hoàng Thao, không khỏi chột dạ.
– Sao thế, em gái cô vui thì cô không vui? – Hoàng Thao cười hỏi.
Khổng Ngọc Phân cười gượng hai tiếng, vội nói:
– Không phải, không phải… chỉ là có chút lo lắng mà thôi.
– Lo cái gì?
Sắc mặt Hoàng Thao vẫn tươi cười như trước.
– Lo…
Khổng Ngọc Phân đảo mắt:
– Lo nó sẽ bị tổn thương, dù sao hôn nhân với quan chức cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, em sợ giờ nó càng vui thì sau này sẽ càng đau lòng thôi.
Hoàng Thao nhìn Cố Trường Khanh đằng trước, nụ cười hơi sững lại nhưng lập tức lại khôi phục vẻ tự nhiên.
Khổng Ngọc Phân nhớ đến mục đích đêm nay, lại nói:
– Nhưng giờ bọn họ rất vui vẻ, xem ra tình cảm rất tốt, rất yêu nhau!
Cô ta nhìn Hoàng Thao, nhẹ nhàng nói tiếp:
– Anh xem, giờ trong mắt trong tim nó cũng chỉ có người con trai kia, có ai khác tồn tại đâu? Em gái em là người như thế đấy, một khi đã nhận định cái gì thì tuyệt đối sẽ không quay đầu!
Hoàng Thao nhìn Cố Trường Khanh phía trước, vẻ mặt cô vẫn mỉm cười, vô cùng có tư thái của một thiếu nữ, như đang làm nũng vậy. Vẻ mặt này, nếu cô chịu cười với anh như vậy một lần…
Cái gì mà Cố thị? Cái gì mà lợi ích? Có đáng là gì?
Cơ hội kiếm tiền đúng là rất hiếm có nhưng trên đời này cũng chỉ có một Cố Trường Khanh mà thôi.
Nhìn nhìn, anh cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, buồn bực.
Anh quay đầu cầm lấy cốc định uống nước nhưng lại phát hiện cốc trống rỗng. Anh buông cốc nước, cười thật bất đắc dĩ.
Khổng Ngọc Phân nhìn ánh mắt Hoàng Thao dần ảm đạm xuống mà lòng cũng trầm xuống theo.
Cô ta không thể nhìn Cố Trường Khanh hạnh phúc, vui vẻ, không thể nhìn Cố Trường Khanh được người chú ý! Tựa như lúc trước cô ta không từ thủ đoạn cướp Triệu Nghị đi vậy, muốn để cho Cố Trường Khanh đau khổ! Chỉ có thế mới có thể bù lại mọi thứ cô ta đã phải gánh chịu.
Bên Phùng Tước, cha đã có động thái, bên Hoàng Thao cô ta nhất định phải nắm cho chắc, cũng không thể để Cố Trường Khanh bị con quan đá rồi lại quay đầu vào lòng Hoàng Thao!
Cố Trường Khanh và Phùng Tước ăn tối xong, chào bọn họ rồi bước đi.
Không lâu sau, Hoàng Thao cũng cùng Khổng Ngọc Phân rời đi.
Hoàng Thao lái xe đưa Khổng Ngọc Phân trở về.
Trên đường, Hoàng Thao nói với Khổng Ngọc Phân:
– Phó giám đốc Khổng, chẳng phải là cô có chuyện quan trọng muốn nói với tôi?
Vừa rồi tâm tư của anh đều đặt trên người Cố Trường Khanh nên cũng quên mất việc này. Nhưng anh cũng chẳng hề nghĩ cô ta có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Khổng Ngọc Phân nói:
– Anh à, anh có thể tạm dừng xe không?
Hoàng Thao nhìn cô ta một cái, thấy cô ta cúi đầu, sắc mặt có chút cổ quái. Anh nghĩ nghĩ rồi vẫn theo lời cô ta nói, dừng xe ở bên lề đường.
Hoàng Thao ôm tay lái, hơi nghiêng người nhìn qua.
Khổng Ngọc Phân cúi đầu im lặng một hồi, ngực hơi phập phồng, sau đó cô qua quay đầu nhìn anh, mặt ửng đỏ, dịu dàng nói:
– Anh à, thực ra em đã thích anh từ rất lâu rồi…
Nói xong nghiêng người về phía Hoàng Thao, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt định hôn anh. Đối xử với đàn ông, trực tiếp thẳng thắn mới là hữu hiệu nhất, cô ta không nghĩ Hoàng Thao sẽ từ chối.
Ai ngờ Hoàng Thao sầm mặt xuống, nhanh chóng vươn tay nắm lấy bả vai cô ta, lạnh lùng và kiên quyết đẩy cô ta ra. Bởi vì quá kiên quyết, quá mạnh tay nên người Khổng Ngọc Phân đập vào cửa xe thành tiếng.
Khổng Ngọc Phân ngẩng đầu nhìn anh, hoảng sợ không thôi, khuôn mặt dưới ánh đèn u ám từ trắng chuyển thành hồng lại từ hồng chuyển về tái.
– Vì sao…
Cô ta mở to mắt, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô ta nắm chặt tay, người không chịu khống chế mà run run, lớn tiếng kêu:
– Vì sao?!
/261
|