Mấy ngày qua, cuộc sống của Khổng Khánh Tường có thể dùng từ ngày ngày bất an để hình dung.
30 triệu, theo giá cổ phiếu của Cố thị bây giờ, ít nhất ông ta cũng sẽ tổn thất mất 7,8% cổ phần, giờ với cục diện của Cố thị, số cổ phần đó cũng có tác dụng rất lớn. Cố Trường Khanh ở bên cạnh như hổ rình mồi, một khi mất đi số cổ phần này thì địa vị ở Cố thị của ông ta khó mà giữ vững được!
Nhưng ông ta có cách gì đây? Số tiền đó phải bù lại. Một khi bị các cổ đông phát hiện thì dù bọn họ có không kiện ông ta thì cũng vẫn phải bù tiền, còn mất đi niềm tin của bọn họ. Chức chủ tịch thậm chí là tổng giám đốc cũng khó mà giữ được! Đương nhiên là phải nhân lúc mọi người chưa phát hiện mà lén bù vào chỗ thiếu.
Những điều này ông ta đều biết nhưng vừa nghĩ đến tổn thất kia thì lòng lại run lên từng cơn. Lửa giận bừng bừng nhưng không thể phát tiết. Trách Khưu Vỹ? Về mặt lí trí ông ta cũng biết là không thể trách Khưu Vỹ, sau này Khưu Vỹ cũng mới biết được là phố Wall giở trò quý, đương nhiên là ban đầu sẽ giấu nhẹm tin tức Hi Lạp nợ nần chồng chất, chính vì phố Wall cố ý phóng đại năng lực trả tiền của Hi Lạp nên mới khiến Hi Lạp rơi vào nguy cơ này, tựa như Khưu Vỹ nói, đó là chuyện ngoài ý muốn! Nhưng vừa nghĩ đến vì thế mà 30 triệu của ông ta trôi theo dòng nước thì người Khổng Khánh Tường lại như bốc hỏa.
Giờ điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng chuyển nhượng cổ phần công ty, ông ta không muốn làm ở thị trường cấp hai, bán tháo cổ phần công ty ở thị trường cấp hai trong khoảng thời gian ngắn thì giá rất rẻ, có thể sẽ tạo cơ hội cho Cố Trường Khanh thu mua khiến cổ phần của cô có thể tăng lên nhanh chóng. Cho nên ông ta chỉ có thể lén lút liên hệ một ít người mua, xem ai chịu lấy giá hợp lý mua cổ phần trong tay ông ta. Mấy năm nay Cố thị phát triển tuy rất tốt nhưng đã là công ty có quỹ đạo hoạt động ổn định, giá cổ phiếu quá cao rất khó khiến cho giới đầu tư hứng thú, trừ phi Khổng Khánh Tường chịu hạ giá. Khổng Khánh Tường tuy tức giận nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Tuy rằng mất đi số cổ phần này nhưng Khổng Khánh Tường vẫn hi vọng số này đủ để duy trì bản thân. Ông ta lén liên hệ được người mua, nếu không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ép giá xuống thấp, nếu không sẽ không chịu đồng ý với điều kiện của ông ta đưa ra. Có thể bỏ tiền ra mua cổ phần của công ty đương nhiên không phải là người bình thường, ai lại chấp nhận làm kẻ phụ họa theo ông ta?
Thời gian cấp bách, Khổng Khánh Tường chẳng còn cách nào khác, đành phải cố gằng tìm được một số người có thể tin được, tối thiểu thì cũng là người không thể nào có liên quan đến Cố Trường Khanh. Trong lúc này, Hoàng Thao, Từ Khôn đều nhận được tin tức, từng liên hệ với Khổng Khánh Tường nhưng vì cuộc họp ban giám đốc lần trước khiến Khổng Khánh Tường nghi ngờ hai người nên đương nhiên không chịu chuyển nhượng cổ phần trong tay cho bọn họ.
Lúc này, Tống Trí Hào ở bên cạnh nhắc nhở:
– Không bằng thử liên lạc với công ty Simon xem sao, đây là công ty đầu tư nước ngoài, hẳn không có liên quan gì với Cố tiểu thư được.
Đương nhiên Khổng Khánh Tường biết công ty Tống Trí Hào nói, công ty này nhập cổ được ba năm, vẫn rất bình thường, ngòi một số hội nghị quan trọng, những lúc khác đều chỉ phái đại biểu tham gia, từ sau khi Cố Trường Khanh quay về, công ty này cũng không có gì đặc biệt giúp đỡ Cố Trường Khanh. Ông ta từng điều tra về công ty này cũng không thấy có vấn đề gì. Nếu giá cả phù hợp, bản thân công ty đó cũng có 3% cổ phiếu, nhân cơ hội này kéo công ty đó vào trận thế này cũng là lựa chọn không tồi! Người nước ngoài đều coi trọng lợi ích, ai có thể cho hắn đủ lợi ích thì hắn sẽ xuôi theo chiều đó!
Nghĩ vậy, Khổng Khánh Tường nói với Tống Trí Hào:
– Gọi điện hẹn đại diện công ty Simon đi, nói tôi muốn gặp ông chủ của bọn họ.
***
Mike nhận được tin, lập tức liên lạc với Cố Trường Khanh.
– Helen, cậu nói đúng thật, Khổng Khánh Tường đã bắt đầu liên lạc với mình rồi!
Trong màn hình, Mike nói với Cố Trường Khanh.
Lúc này, Cố Trường Khanh đang ở trong biệt thự của chú Văn, cho nên mới có thể bàn bạc với Mike mà không chút đề phòng.
– Mình làm theo lời cậu nói, để cho người ta cho Tống Trí Hào một trăm vạn, quả nhiên Tống Trí Hào chịu nói giúp cho Tây Lâm với Khổng Khánh Tường.
Cố Trường Khanh bưng ly café bên cạnh lên nhấp một ngụm, sau đó buông chén, cười nói:
– Tống Trí Hào vì chuyện lần này mà cũng tiêu tốn không ít tiền, một trăm vạn của cậu bỏ ra rất đúng lúc, chẳng qua là để ông ta giật dây mà thôi, có được Khổng Khánh Tường quyết định không còn chưa chắc, đương nhiên ông ta sẽ không từ chối.
Nếu công ty Tây Lâm đến liên hệ thì sẽ khiến Khổng Khánh Tường nghi ngờ nhưng là do Tống Trí Hào đề cử thì đương nhiên lại khác.
Từ trước khi công ty Tây Lâm nhập cổ, Cố Trường Khanh đã nghĩ cách che giấu thân phận của Mike, nếu không chỉ cần cẩn thận điều tra là sẽ phát hiện chuyện Mike và cô là bạn học, chỉ riêng điều này thôi là đã đủ để Khổng Khánh Tường nghi ngờ tất cả, cho nên Khổng Khánh Tường không biết Mike là ông chủ Tây Lâm, càng không biết Cố Trường Khanh và công ty này có liên quan.
– Về giá có thể ép thì cứ ép.
Cố Trường Khanh bàn bạc với Mike:
– Nhưng nhất định Khổng Khánh Tường sẽ đưa ra một số yêu cầu khác, cậu cứ lo liệu, cố gắng nắm lấy số cổ phần này! Nếu tiền không đủ thì mình sẽ tìm cách.
Mike cười nói:
– Tiền như thế là đủ rồi, lần này chơi cổ phiếu chúng ta đã lãi 3 triệu đô la Mỹ, trả tiền lại cho Càn Khôn, số tiền còn lại cũng đủ để mua cổ phần trong tay Khổng Khánh Tường rồi.
Số tiền còn lại theo lời Mike nói chính là tiền của Tây Lâm. Nếu có thể mua được cổ phiếu giá rẻ một chút với Tây Lâm mà nói cũng là một cơ hội không tệ. Nhưng thấy Mike ủng hộ hết sức như vậy vẫn khiến Cố Trường Khanh rất cảm kích.
Mike nói:
– Chúng ta vốn là công ty đầu tư, chỉ cần có thể kiếm tiền thì đầu tư vào đâu mà chẳng vậy, cậu nắm vững công ty rồi sau này cũng có thể kinh doanh cho tốt, cố gắng để cổ phiếu công ty tăng cao thì chính là báo đáp lớn nhất dành cho mình rồi!
Cố Trường Khanh cười nói:
– Mình sẽ cố hết sức.
– Còn nữa, hẹn Noel không được quên đâu đấy!
Mike nháy mắt với cô.
Một tuần sau, Khổng Khánh Tường và Tây Lâm chính thức đàm phán xong, bán 4% cổ phần trong tay với giá thấp cho công ty Tây Lâm. Có lẽ là do lo lắng quá nhiều cổ phần tập trung trong tay Tây Lâm nên 4% còn lại ông ta chuyển cho một công ty ở Bắc Kinh có hứng thú với Cố thị, cũng là giá thấp. Hợp đồng chuyển nhượng có quy định, trong vòng hai năm, hai bên không thể đem cổ phần công ty chuyển nhượng cho ai khác. Hai năm sau, nếu bán số cổ phần này ra, nếu điều kiện tương đương thì Khổng Khánh Tường có quyền được ưu tiên mua lại. Như vậy là để phòng ngừa Cố Trường Khanh mua lại số cổ phần này. Hơn nữa. Khổng Khánh Tường có được cam kết miệng của hai bên, đại hội cổ đông sắp tới sẽ luôn ủng hộ ông ta. Chuyện này đương nhiên không thể viết thành hợp đồng, chỉ dựa vào niềm tin của đôi bên, Khổng Khánh Tường cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng bọn họ mà thôi.
Khổng Khánh Tường nhận được tiền, lập tức bù vào lỗ hổng của công ty. Đám người Khổng Khánh Tường đều thở phào nhẹ nhõm.
Qua chuyện này, số cổ phần trong tay Khổng Khánh Tường từ 38% giảm xuống còn 30%, vẫn là đại cổ đông của Cố thị nhưng bất tri bất giác đã mất quyền khống chế, nhưng ông ta còn chưa đoán được đến điều này. Trong mắt ông ta, 16% trên tay Cố Trường Khanh dù có thêm được Từ Khôn và Hoàng Thao giúp đỡ thì cũng chưa có 32%, thêm cả cổ đông Chu kia thì cũng chỉ 34% mà thôi, mà ông ta vẫn có 38% quyền khống chế, còn được một số cổ đông khác ủng hộ, vẫn là thế tất thắng. Nhưng ông ta đâu ngờ, số cổ phần trong Cố Trường Khanh đã lên đến 30%, nếu thêm đối thủ một mất một còn của Khổng Khánh Tường là cổ đông Chu thì là 32%, cho dù không có 5% của Hoàng Thao thì cũng có cơ hội thắng rồi!
Khổng Khánh Tường tuy giải quyết được chuyện phiền phức lần này nhưng trong lòng vẫn rất xót 30 triệu kia, trong lòng có ngọn lửa giận không thể phát tiết nhưng Khưu Uyển Di lại đụng vào nòng súng ông ta.
Từ sau khi bao Âu Dương Kính, Khưu Uyển Di tốn kém lên rất nhiều.
Lần này tuy rằng Khổng Khánh Tường gây ra chuyện lớn như vậy nhưng vì liên quan đến thiếu hụt tiền công quỹ, mặc kệ là bản thân Khổng Khánh Tường hay là bọn Khưu Minh Căn cũng đều thủ khẩu như bình (giữ kín miệng bình), đương nhiên Khưu Uyển Di không thể nào biết được. Hơn nữa giờ tâm tư bà ta không đặt lên người Khổng Khánh Tường, cho nên tuy thấy có thời gian tâm tình Khổng Khánh Tường không tốt thì cũng chỉ cho rằng là vì chuyện của Cố Trường Khanh.
Bà ta thấy đến cuối năm, đến lúc chia hoa hồng, Khổng Khánh Tường sẽ có số tiền lớn thu vào, hàng năm ông ta đều mua trang sức châu báu cho bà ta hoặc cho bà ta một số tiền làm tiền vốn riêng. Năm nay bà ta biết công ty kinh doanh không tệ, định xem có thể khui ra chút tiền từ chỗ ông ta hay không.
Hôm đó, thấy sắc mặt Khổng Khánh Tường cũng khá bình tĩnh nên trang điểm một lượt rồi bưng trà sâm đi vào thư phòng.
Bà ta gõ cửa đi vào, đặt trà sâm lên bàn làm việc. Khổng Khánh Tường chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lạnh lùng nói:
– Không có chuyện gì thì ra ngoài đi!
Khưu Uyển Di đã chuẩn bị rồi mới đến, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, bà ta đi đến sau lưng Khổng Khánh Tường, khẽ vuốt ve vai ông ta, cọ cọ người vào lưng Khổng Khánh Tường, hơi cúi đầu, dịu dàng thì thầm vào tai ông ta:
– Khánh Tường, em có chuyện muốn bàn với anh.
Khổng Khánh Tường sao không hiểu Khưu Uyển Di, thấy bà ta ăn nói khép nép như vậy thì biết là có chuyện muốn xin. Nhớ tới số tiền đột nhiên bị bốc hơi của mình, người gây ra lại chính là người nhà họ Khưu, lửa giận vô danh bừng bừng bốc lên, ông ta không quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi một câu:
– Chuyện gì?
Khưu Uyển Di không nhìn sắc mặt ông ta, cũng không nghe ra điều gì bất ổn trong giọng nói của ông ta, tay bà ta không dừng lại, giọng nói càng thêm mềm mại:
– Khánh Tường, lúc trước anh bảo em tung tin đồn về Cố Trường Khanh, em cũng coi như là đã tận tâm hết sức, chuyện của Cố Trường Khanh và Á Tư đều là em truyền ra ngoài, cũng chẳng có ai nghi ngờ đến anh cả, tin chắc nhà bạn trai của Trường Khanh đã nhận được tin rồi, em nghĩ, không lâu nữa nhà bọn họ sẽ can thiệp vào mối quan hệ của bọn chúng. Vậy thì Trường Khanh và con trai của phó bộ trưởng sẽ chẳng thể lâu dài…
Khổng Khánh Tường cười lạnh một tiếng:
– Thế thì sao?
Khưu Uyển Di ngẩn ra, cảm thấy có chút không ổn nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng chẳng làm gì sai, hơn nữa đã nói đến nước này rồi đương nhiên là phải nói cho hết, bà ta thân thiết ôm cổ Khổng Khánh Tường, dịu dàng nói:
– Khánh Tường, em thích một bộ trang sức, khoảng chừng 8 trăm vạn…
8 trăm vạn cũng không tính là nhiều, nhớ lúc bà ta vừa sinh Khổng Ngọc Long xong, ông ta lập tức cho bà ta một triệu tệ, Khổng Khánh Tường cũng không quá ki bo. Đây cũng là nguyên nhân khiến bà ta không muốn rời khỏi ông ta.
Bà ta nói đến đây thì dừng lại, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Khổng Khánh Tường.
Dựa vào kinh nghiệm của bà ta thì Khổng Khánh Tường sẽ không từ chối.
Khổng Khánh Tường yên lặng một hồi nhưng đột nhiên, ông ta đứng phắt dậy khiến Khưu Uyển Di đứng sau bị đẩy ngã xuống đất, sau đó tàn nhẫn đá bà ta mấy cái.
Khưu Uyển Di không nhịn được mà thét lên đến chói tai:
– Đừng đánh, đừng đánh, vì sao lại đánh em?
Bà ta co rúm người lại, gào khóc.
Khổng Khánh Tường trút giận xong thì đứng bên cạnh bà ta, ngực thở phập phồng, ông ta chỉ vào Khưu Uyển Di, giận dữ nói:
– Vì sao đánh bà? Con mẹ nó, bà chỉ biết đòi tiền thôi! Rốt cuộc bà đã làm được chuyện gì chưa, nhà họ Khưu của bà có thể làm gì? Một đám người chỉ biết đòi tiền!
Khưu Uyển Di ôm chỗ bị đá đau, khóc không thành tiếng.
Khổng Khánh Tường tức giận, nhìn bà ta một cái rồi xoay người lấy tập chi phiếu trong ngăn kéo ra, viết lên đó con số năm trăm vạn. Ông ta biết rõ, Khưu Uyển Di đi theo ông ta hoàn toàn là vì tiền, ông ta có thể đánh chửi, làm nhục, thậm chí là giẫm đạp lên bà ta nhưng chỉ cần cho bà ta tiền, cho bà ta sĩ diện bề ngoài thì bà ta cũng sẽ chẳng dám làm gì!
Ông ta xoay người, ném chi phiếu vào Khưu Uyển Di, lạnh lùng nói:
– Tiền bà cầm đi, chỉ cần một ngày bà là vợ tôi thì tôi sẽ cho bà thứ bà muốn. Bên phó bộ trưởng Phùng còn chưa có tin tức gì, bà đã làm được gì chứ? Nếu chuyện này làm không xong, sau này con bà không được chia tài sản thì đừng có khóc.
Nói xong, Khổng Khánh Tường bước qua người bà ta, ra khỏi thư phòng.
Khưu Uyển Di quỳ rạp trên đất khóc lóc một hồi rồi mới chậm rãi đứng lên, bà ta nhặt tờ chi phiếu năm trăm vạn kia lên, sự tủi nhục trong lòng khiến Khưu Uyển Di hận không thể xé tan tờ chi phiếu kia thành từng mảnh. Nhưng bà ta không có dũng khí đó, bà ta vịn bàn đứng lên, đặt tờ chi phiếu lên bàn rồi chậm rãi vuốt phẳng nó.
Tuy rằng rất khó chịu nhưng tháng ngày không có tiền lại càng khó chịu hơn. Bà ta đã quen với cuộc sống xa hoa, rốt cuộc đã chẳng thể quay về với cuộc sống bình thường. Không có Khổng Khánh Tường chống đỡ, chút tiền riêng của bà ta có lẽ chỉ đủ mua một ngôi nhà. Nước mắt từng giọt rơi xuống chi phiếu, Khưu Uyển Di chậm rãi lau đi.
Khưu Uyển Di cầm chi phiếu đi ra khỏi thư phòng, lúc lên lầu vừa khéo gặp Cố Trường Khanh đang đi xuống.
Cố Trường Khanh thấy mặt bà ta toàn nước mắt, tóc rối tung, người co rúm lại, vừa nhìn đã biết là lại bị đối xử bạo lực, Khổng Khánh Tường bề ngoài tỏ vẻ đạo mạo nhưng đối với Khưu Uyển Di lại rất vũ phu.
Người tự coi thường mình thì sẽ bị người khác coi thường.
Khưu Uyển Di tự hạ thấp mình thì đương nhiên người khác sẽ chẳng khách khí mà đẩy bà ta vào vũng bùn. Bà ta không coi mình ra gì, đương nhiên Khổng Khánh Tường sẽ càng chẳng coi bà ta ra gì.
Cố Trường Khanh nhìn bà ta không nói gì nhưng sự khinh bỉ trong mắt lại rất rõ ràng.
Khưu Uyển Di ưỡn thẳng lưng, cố gắng tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì nhưng ánh mắt của Cố Trường Khanh khiến bà ta ảo não không thôi, cái này còn khiến bà ta khó chịu hơn đánh chửi nhiều.
Bà ta trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh, sắc mặt trắng bệch, nghiến chặt răng như là có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Nhưng hôm nay chẳng phải là trước kia nữa, Cố Trường Khanh chẳng thèm đấu võ mồm với bà ta làm gì, giờ cô còn có rất nhiều cách để chỉnh bà ta, không cần phải phí chút sức lực này.
Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng, đi lướt qua người bà ta. Nhưng thái độ khinh thường, lạnh lùng này của cô ngược lại lại khiến cho Khưu Uyển Di tức giận. Bà ta xoay người nhìn theo bóng Cố Trường Khanh, giận đến run người.
Khưu Uyển Di nhớ tới nỗi oán hận của con gái, nhớ tới bao năm qua Cố Trường Khanh khiến bà ta phải chịu nhục nhã, nhớ tới sự vinh quang của Cố Trường Khanh lúc này, có bạn trai quyền thế, nhớ tới số tài sản bị cô lấy lại, nỗi oán hận trong lòng càng lúc càng dâng cao. Dường như nổi hận vì không dám chống đối lại Khổng Khánh Tường cũng đều chuyển qua Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh, mày không cho con gái tao sống tốt, không cho tao sống tốt, không cho con trai tao sống tốt thì ta cũng không cho mày sống tốt! Mày có cái gì mà đắc ý, tao sẽ nhanh chóng làm cho mày không thể đắc ý nổi!
30 triệu, theo giá cổ phiếu của Cố thị bây giờ, ít nhất ông ta cũng sẽ tổn thất mất 7,8% cổ phần, giờ với cục diện của Cố thị, số cổ phần đó cũng có tác dụng rất lớn. Cố Trường Khanh ở bên cạnh như hổ rình mồi, một khi mất đi số cổ phần này thì địa vị ở Cố thị của ông ta khó mà giữ vững được!
Nhưng ông ta có cách gì đây? Số tiền đó phải bù lại. Một khi bị các cổ đông phát hiện thì dù bọn họ có không kiện ông ta thì cũng vẫn phải bù tiền, còn mất đi niềm tin của bọn họ. Chức chủ tịch thậm chí là tổng giám đốc cũng khó mà giữ được! Đương nhiên là phải nhân lúc mọi người chưa phát hiện mà lén bù vào chỗ thiếu.
Những điều này ông ta đều biết nhưng vừa nghĩ đến tổn thất kia thì lòng lại run lên từng cơn. Lửa giận bừng bừng nhưng không thể phát tiết. Trách Khưu Vỹ? Về mặt lí trí ông ta cũng biết là không thể trách Khưu Vỹ, sau này Khưu Vỹ cũng mới biết được là phố Wall giở trò quý, đương nhiên là ban đầu sẽ giấu nhẹm tin tức Hi Lạp nợ nần chồng chất, chính vì phố Wall cố ý phóng đại năng lực trả tiền của Hi Lạp nên mới khiến Hi Lạp rơi vào nguy cơ này, tựa như Khưu Vỹ nói, đó là chuyện ngoài ý muốn! Nhưng vừa nghĩ đến vì thế mà 30 triệu của ông ta trôi theo dòng nước thì người Khổng Khánh Tường lại như bốc hỏa.
Giờ điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng chuyển nhượng cổ phần công ty, ông ta không muốn làm ở thị trường cấp hai, bán tháo cổ phần công ty ở thị trường cấp hai trong khoảng thời gian ngắn thì giá rất rẻ, có thể sẽ tạo cơ hội cho Cố Trường Khanh thu mua khiến cổ phần của cô có thể tăng lên nhanh chóng. Cho nên ông ta chỉ có thể lén lút liên hệ một ít người mua, xem ai chịu lấy giá hợp lý mua cổ phần trong tay ông ta. Mấy năm nay Cố thị phát triển tuy rất tốt nhưng đã là công ty có quỹ đạo hoạt động ổn định, giá cổ phiếu quá cao rất khó khiến cho giới đầu tư hứng thú, trừ phi Khổng Khánh Tường chịu hạ giá. Khổng Khánh Tường tuy tức giận nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Tuy rằng mất đi số cổ phần này nhưng Khổng Khánh Tường vẫn hi vọng số này đủ để duy trì bản thân. Ông ta lén liên hệ được người mua, nếu không nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ép giá xuống thấp, nếu không sẽ không chịu đồng ý với điều kiện của ông ta đưa ra. Có thể bỏ tiền ra mua cổ phần của công ty đương nhiên không phải là người bình thường, ai lại chấp nhận làm kẻ phụ họa theo ông ta?
Thời gian cấp bách, Khổng Khánh Tường chẳng còn cách nào khác, đành phải cố gằng tìm được một số người có thể tin được, tối thiểu thì cũng là người không thể nào có liên quan đến Cố Trường Khanh. Trong lúc này, Hoàng Thao, Từ Khôn đều nhận được tin tức, từng liên hệ với Khổng Khánh Tường nhưng vì cuộc họp ban giám đốc lần trước khiến Khổng Khánh Tường nghi ngờ hai người nên đương nhiên không chịu chuyển nhượng cổ phần trong tay cho bọn họ.
Lúc này, Tống Trí Hào ở bên cạnh nhắc nhở:
– Không bằng thử liên lạc với công ty Simon xem sao, đây là công ty đầu tư nước ngoài, hẳn không có liên quan gì với Cố tiểu thư được.
Đương nhiên Khổng Khánh Tường biết công ty Tống Trí Hào nói, công ty này nhập cổ được ba năm, vẫn rất bình thường, ngòi một số hội nghị quan trọng, những lúc khác đều chỉ phái đại biểu tham gia, từ sau khi Cố Trường Khanh quay về, công ty này cũng không có gì đặc biệt giúp đỡ Cố Trường Khanh. Ông ta từng điều tra về công ty này cũng không thấy có vấn đề gì. Nếu giá cả phù hợp, bản thân công ty đó cũng có 3% cổ phiếu, nhân cơ hội này kéo công ty đó vào trận thế này cũng là lựa chọn không tồi! Người nước ngoài đều coi trọng lợi ích, ai có thể cho hắn đủ lợi ích thì hắn sẽ xuôi theo chiều đó!
Nghĩ vậy, Khổng Khánh Tường nói với Tống Trí Hào:
– Gọi điện hẹn đại diện công ty Simon đi, nói tôi muốn gặp ông chủ của bọn họ.
***
Mike nhận được tin, lập tức liên lạc với Cố Trường Khanh.
– Helen, cậu nói đúng thật, Khổng Khánh Tường đã bắt đầu liên lạc với mình rồi!
Trong màn hình, Mike nói với Cố Trường Khanh.
Lúc này, Cố Trường Khanh đang ở trong biệt thự của chú Văn, cho nên mới có thể bàn bạc với Mike mà không chút đề phòng.
– Mình làm theo lời cậu nói, để cho người ta cho Tống Trí Hào một trăm vạn, quả nhiên Tống Trí Hào chịu nói giúp cho Tây Lâm với Khổng Khánh Tường.
Cố Trường Khanh bưng ly café bên cạnh lên nhấp một ngụm, sau đó buông chén, cười nói:
– Tống Trí Hào vì chuyện lần này mà cũng tiêu tốn không ít tiền, một trăm vạn của cậu bỏ ra rất đúng lúc, chẳng qua là để ông ta giật dây mà thôi, có được Khổng Khánh Tường quyết định không còn chưa chắc, đương nhiên ông ta sẽ không từ chối.
Nếu công ty Tây Lâm đến liên hệ thì sẽ khiến Khổng Khánh Tường nghi ngờ nhưng là do Tống Trí Hào đề cử thì đương nhiên lại khác.
Từ trước khi công ty Tây Lâm nhập cổ, Cố Trường Khanh đã nghĩ cách che giấu thân phận của Mike, nếu không chỉ cần cẩn thận điều tra là sẽ phát hiện chuyện Mike và cô là bạn học, chỉ riêng điều này thôi là đã đủ để Khổng Khánh Tường nghi ngờ tất cả, cho nên Khổng Khánh Tường không biết Mike là ông chủ Tây Lâm, càng không biết Cố Trường Khanh và công ty này có liên quan.
– Về giá có thể ép thì cứ ép.
Cố Trường Khanh bàn bạc với Mike:
– Nhưng nhất định Khổng Khánh Tường sẽ đưa ra một số yêu cầu khác, cậu cứ lo liệu, cố gắng nắm lấy số cổ phần này! Nếu tiền không đủ thì mình sẽ tìm cách.
Mike cười nói:
– Tiền như thế là đủ rồi, lần này chơi cổ phiếu chúng ta đã lãi 3 triệu đô la Mỹ, trả tiền lại cho Càn Khôn, số tiền còn lại cũng đủ để mua cổ phần trong tay Khổng Khánh Tường rồi.
Số tiền còn lại theo lời Mike nói chính là tiền của Tây Lâm. Nếu có thể mua được cổ phiếu giá rẻ một chút với Tây Lâm mà nói cũng là một cơ hội không tệ. Nhưng thấy Mike ủng hộ hết sức như vậy vẫn khiến Cố Trường Khanh rất cảm kích.
Mike nói:
– Chúng ta vốn là công ty đầu tư, chỉ cần có thể kiếm tiền thì đầu tư vào đâu mà chẳng vậy, cậu nắm vững công ty rồi sau này cũng có thể kinh doanh cho tốt, cố gắng để cổ phiếu công ty tăng cao thì chính là báo đáp lớn nhất dành cho mình rồi!
Cố Trường Khanh cười nói:
– Mình sẽ cố hết sức.
– Còn nữa, hẹn Noel không được quên đâu đấy!
Mike nháy mắt với cô.
Một tuần sau, Khổng Khánh Tường và Tây Lâm chính thức đàm phán xong, bán 4% cổ phần trong tay với giá thấp cho công ty Tây Lâm. Có lẽ là do lo lắng quá nhiều cổ phần tập trung trong tay Tây Lâm nên 4% còn lại ông ta chuyển cho một công ty ở Bắc Kinh có hứng thú với Cố thị, cũng là giá thấp. Hợp đồng chuyển nhượng có quy định, trong vòng hai năm, hai bên không thể đem cổ phần công ty chuyển nhượng cho ai khác. Hai năm sau, nếu bán số cổ phần này ra, nếu điều kiện tương đương thì Khổng Khánh Tường có quyền được ưu tiên mua lại. Như vậy là để phòng ngừa Cố Trường Khanh mua lại số cổ phần này. Hơn nữa. Khổng Khánh Tường có được cam kết miệng của hai bên, đại hội cổ đông sắp tới sẽ luôn ủng hộ ông ta. Chuyện này đương nhiên không thể viết thành hợp đồng, chỉ dựa vào niềm tin của đôi bên, Khổng Khánh Tường cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng bọn họ mà thôi.
Khổng Khánh Tường nhận được tiền, lập tức bù vào lỗ hổng của công ty. Đám người Khổng Khánh Tường đều thở phào nhẹ nhõm.
Qua chuyện này, số cổ phần trong tay Khổng Khánh Tường từ 38% giảm xuống còn 30%, vẫn là đại cổ đông của Cố thị nhưng bất tri bất giác đã mất quyền khống chế, nhưng ông ta còn chưa đoán được đến điều này. Trong mắt ông ta, 16% trên tay Cố Trường Khanh dù có thêm được Từ Khôn và Hoàng Thao giúp đỡ thì cũng chưa có 32%, thêm cả cổ đông Chu kia thì cũng chỉ 34% mà thôi, mà ông ta vẫn có 38% quyền khống chế, còn được một số cổ đông khác ủng hộ, vẫn là thế tất thắng. Nhưng ông ta đâu ngờ, số cổ phần trong Cố Trường Khanh đã lên đến 30%, nếu thêm đối thủ một mất một còn của Khổng Khánh Tường là cổ đông Chu thì là 32%, cho dù không có 5% của Hoàng Thao thì cũng có cơ hội thắng rồi!
Khổng Khánh Tường tuy giải quyết được chuyện phiền phức lần này nhưng trong lòng vẫn rất xót 30 triệu kia, trong lòng có ngọn lửa giận không thể phát tiết nhưng Khưu Uyển Di lại đụng vào nòng súng ông ta.
Từ sau khi bao Âu Dương Kính, Khưu Uyển Di tốn kém lên rất nhiều.
Lần này tuy rằng Khổng Khánh Tường gây ra chuyện lớn như vậy nhưng vì liên quan đến thiếu hụt tiền công quỹ, mặc kệ là bản thân Khổng Khánh Tường hay là bọn Khưu Minh Căn cũng đều thủ khẩu như bình (giữ kín miệng bình), đương nhiên Khưu Uyển Di không thể nào biết được. Hơn nữa giờ tâm tư bà ta không đặt lên người Khổng Khánh Tường, cho nên tuy thấy có thời gian tâm tình Khổng Khánh Tường không tốt thì cũng chỉ cho rằng là vì chuyện của Cố Trường Khanh.
Bà ta thấy đến cuối năm, đến lúc chia hoa hồng, Khổng Khánh Tường sẽ có số tiền lớn thu vào, hàng năm ông ta đều mua trang sức châu báu cho bà ta hoặc cho bà ta một số tiền làm tiền vốn riêng. Năm nay bà ta biết công ty kinh doanh không tệ, định xem có thể khui ra chút tiền từ chỗ ông ta hay không.
Hôm đó, thấy sắc mặt Khổng Khánh Tường cũng khá bình tĩnh nên trang điểm một lượt rồi bưng trà sâm đi vào thư phòng.
Bà ta gõ cửa đi vào, đặt trà sâm lên bàn làm việc. Khổng Khánh Tường chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lạnh lùng nói:
– Không có chuyện gì thì ra ngoài đi!
Khưu Uyển Di đã chuẩn bị rồi mới đến, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, bà ta đi đến sau lưng Khổng Khánh Tường, khẽ vuốt ve vai ông ta, cọ cọ người vào lưng Khổng Khánh Tường, hơi cúi đầu, dịu dàng thì thầm vào tai ông ta:
– Khánh Tường, em có chuyện muốn bàn với anh.
Khổng Khánh Tường sao không hiểu Khưu Uyển Di, thấy bà ta ăn nói khép nép như vậy thì biết là có chuyện muốn xin. Nhớ tới số tiền đột nhiên bị bốc hơi của mình, người gây ra lại chính là người nhà họ Khưu, lửa giận vô danh bừng bừng bốc lên, ông ta không quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi một câu:
– Chuyện gì?
Khưu Uyển Di không nhìn sắc mặt ông ta, cũng không nghe ra điều gì bất ổn trong giọng nói của ông ta, tay bà ta không dừng lại, giọng nói càng thêm mềm mại:
– Khánh Tường, lúc trước anh bảo em tung tin đồn về Cố Trường Khanh, em cũng coi như là đã tận tâm hết sức, chuyện của Cố Trường Khanh và Á Tư đều là em truyền ra ngoài, cũng chẳng có ai nghi ngờ đến anh cả, tin chắc nhà bạn trai của Trường Khanh đã nhận được tin rồi, em nghĩ, không lâu nữa nhà bọn họ sẽ can thiệp vào mối quan hệ của bọn chúng. Vậy thì Trường Khanh và con trai của phó bộ trưởng sẽ chẳng thể lâu dài…
Khổng Khánh Tường cười lạnh một tiếng:
– Thế thì sao?
Khưu Uyển Di ngẩn ra, cảm thấy có chút không ổn nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng chẳng làm gì sai, hơn nữa đã nói đến nước này rồi đương nhiên là phải nói cho hết, bà ta thân thiết ôm cổ Khổng Khánh Tường, dịu dàng nói:
– Khánh Tường, em thích một bộ trang sức, khoảng chừng 8 trăm vạn…
8 trăm vạn cũng không tính là nhiều, nhớ lúc bà ta vừa sinh Khổng Ngọc Long xong, ông ta lập tức cho bà ta một triệu tệ, Khổng Khánh Tường cũng không quá ki bo. Đây cũng là nguyên nhân khiến bà ta không muốn rời khỏi ông ta.
Bà ta nói đến đây thì dừng lại, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Khổng Khánh Tường.
Dựa vào kinh nghiệm của bà ta thì Khổng Khánh Tường sẽ không từ chối.
Khổng Khánh Tường yên lặng một hồi nhưng đột nhiên, ông ta đứng phắt dậy khiến Khưu Uyển Di đứng sau bị đẩy ngã xuống đất, sau đó tàn nhẫn đá bà ta mấy cái.
Khưu Uyển Di không nhịn được mà thét lên đến chói tai:
– Đừng đánh, đừng đánh, vì sao lại đánh em?
Bà ta co rúm người lại, gào khóc.
Khổng Khánh Tường trút giận xong thì đứng bên cạnh bà ta, ngực thở phập phồng, ông ta chỉ vào Khưu Uyển Di, giận dữ nói:
– Vì sao đánh bà? Con mẹ nó, bà chỉ biết đòi tiền thôi! Rốt cuộc bà đã làm được chuyện gì chưa, nhà họ Khưu của bà có thể làm gì? Một đám người chỉ biết đòi tiền!
Khưu Uyển Di ôm chỗ bị đá đau, khóc không thành tiếng.
Khổng Khánh Tường tức giận, nhìn bà ta một cái rồi xoay người lấy tập chi phiếu trong ngăn kéo ra, viết lên đó con số năm trăm vạn. Ông ta biết rõ, Khưu Uyển Di đi theo ông ta hoàn toàn là vì tiền, ông ta có thể đánh chửi, làm nhục, thậm chí là giẫm đạp lên bà ta nhưng chỉ cần cho bà ta tiền, cho bà ta sĩ diện bề ngoài thì bà ta cũng sẽ chẳng dám làm gì!
Ông ta xoay người, ném chi phiếu vào Khưu Uyển Di, lạnh lùng nói:
– Tiền bà cầm đi, chỉ cần một ngày bà là vợ tôi thì tôi sẽ cho bà thứ bà muốn. Bên phó bộ trưởng Phùng còn chưa có tin tức gì, bà đã làm được gì chứ? Nếu chuyện này làm không xong, sau này con bà không được chia tài sản thì đừng có khóc.
Nói xong, Khổng Khánh Tường bước qua người bà ta, ra khỏi thư phòng.
Khưu Uyển Di quỳ rạp trên đất khóc lóc một hồi rồi mới chậm rãi đứng lên, bà ta nhặt tờ chi phiếu năm trăm vạn kia lên, sự tủi nhục trong lòng khiến Khưu Uyển Di hận không thể xé tan tờ chi phiếu kia thành từng mảnh. Nhưng bà ta không có dũng khí đó, bà ta vịn bàn đứng lên, đặt tờ chi phiếu lên bàn rồi chậm rãi vuốt phẳng nó.
Tuy rằng rất khó chịu nhưng tháng ngày không có tiền lại càng khó chịu hơn. Bà ta đã quen với cuộc sống xa hoa, rốt cuộc đã chẳng thể quay về với cuộc sống bình thường. Không có Khổng Khánh Tường chống đỡ, chút tiền riêng của bà ta có lẽ chỉ đủ mua một ngôi nhà. Nước mắt từng giọt rơi xuống chi phiếu, Khưu Uyển Di chậm rãi lau đi.
Khưu Uyển Di cầm chi phiếu đi ra khỏi thư phòng, lúc lên lầu vừa khéo gặp Cố Trường Khanh đang đi xuống.
Cố Trường Khanh thấy mặt bà ta toàn nước mắt, tóc rối tung, người co rúm lại, vừa nhìn đã biết là lại bị đối xử bạo lực, Khổng Khánh Tường bề ngoài tỏ vẻ đạo mạo nhưng đối với Khưu Uyển Di lại rất vũ phu.
Người tự coi thường mình thì sẽ bị người khác coi thường.
Khưu Uyển Di tự hạ thấp mình thì đương nhiên người khác sẽ chẳng khách khí mà đẩy bà ta vào vũng bùn. Bà ta không coi mình ra gì, đương nhiên Khổng Khánh Tường sẽ càng chẳng coi bà ta ra gì.
Cố Trường Khanh nhìn bà ta không nói gì nhưng sự khinh bỉ trong mắt lại rất rõ ràng.
Khưu Uyển Di ưỡn thẳng lưng, cố gắng tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì nhưng ánh mắt của Cố Trường Khanh khiến bà ta ảo não không thôi, cái này còn khiến bà ta khó chịu hơn đánh chửi nhiều.
Bà ta trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh, sắc mặt trắng bệch, nghiến chặt răng như là có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Nhưng hôm nay chẳng phải là trước kia nữa, Cố Trường Khanh chẳng thèm đấu võ mồm với bà ta làm gì, giờ cô còn có rất nhiều cách để chỉnh bà ta, không cần phải phí chút sức lực này.
Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng, đi lướt qua người bà ta. Nhưng thái độ khinh thường, lạnh lùng này của cô ngược lại lại khiến cho Khưu Uyển Di tức giận. Bà ta xoay người nhìn theo bóng Cố Trường Khanh, giận đến run người.
Khưu Uyển Di nhớ tới nỗi oán hận của con gái, nhớ tới bao năm qua Cố Trường Khanh khiến bà ta phải chịu nhục nhã, nhớ tới sự vinh quang của Cố Trường Khanh lúc này, có bạn trai quyền thế, nhớ tới số tài sản bị cô lấy lại, nỗi oán hận trong lòng càng lúc càng dâng cao. Dường như nổi hận vì không dám chống đối lại Khổng Khánh Tường cũng đều chuyển qua Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh, mày không cho con gái tao sống tốt, không cho tao sống tốt, không cho con trai tao sống tốt thì ta cũng không cho mày sống tốt! Mày có cái gì mà đắc ý, tao sẽ nhanh chóng làm cho mày không thể đắc ý nổi!
/261
|