Phùng Tước mất một đoạn thời gian rất dài để kể lại chuyện cũ của Cố Trường Khanh cho Trần Di nghe. Kể cả Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di liên thủ hại chết mẹ Cố Trường Khanh lẫn Cố Trường Khanh nghi ngờ Khổng Khánh Tường hại chết Văn Kỳ Sơn, nhưng lược bỏ đi đoạn Cố Trường Khanh phanh phui đời tư của Khổng Ngọc Phân và hãm hại Arce.
Vốn dĩ anh không định nói chuyện này với người trong nhà bởi vì nó vừa khiến mọi người đồng tình với Cố Trường Khanh nhưng có lẽ sẽ càng khó chấp nhận cô. Dù sao gia đình phức tạp như vậy, mọi người chắc chắn sẽ phản cảm. Nhưng nếu Khưu Uyển Di đã gặp mẹ, chắc chắn sẽ nói rất nhiều lời bất lợi cho Trường Khanh, nhìn thái độ của mẹ thì cũng đủ biết những lời này nhất định rất khó nghe, rất khiến người ta phản cảm. Nếu anh không nói ra sự thật nhất định sẽ không được mọi người thấu hiểu. Giờ ít nhất để bọn họ biết Trường Khanh không phải là một cô gái xấu, tất cả những gì cô làm đều có nguyên nhân. Chuyện khác từ từ rồi tính.
Trần Di nghe xong, nửa ngày sau cũng không nói được gì, trong chớp mắt nào đó, bà đã nghĩ rằng con mình đang nói đùa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con bà mới chịu thừa nhận những gì bà nghe được đều là sự thật.
Đây là thế nào? Trần Di cảm thấy thật đau đầu. Người khác tìm vợ thật thuận lợi vui vẻ mà sao con của bà lại không thể phân biệt tốt xấu, sau lại tìm được người phiền toái như vậy?
Hôm nay nhận được quá nhiều tin tức, rất bất ngờ khiến bà không thể chấp nhận ngay được, bà nhìn con sửng sốt hồi lâu, sau đó thở dài nói:
– Phùng Tước, giờ mẹ mệt quá, chuyện này để sau hãy nói.
Phùng Tước cũng biết trong thời gian ngắn mẹ sẽ không thể chấp nhận nổi, anh bèn nói:
– Được, mẹ đi nghỉ ngơi đi, sắc mặt mẹ trông xấu lắm.
Nói xong đỡ bà về phòng.
Phùng Tước đóng cửa lại cho mẹ, đứng ở cửa hồi lâu, thở sâu một hơi rồi xoay người rời đi, chuyện này anh không định nói cho Cố Trường Khanh, anh không muốn để cô lo lắng, không muốn khiến cô thấy áp lực. Nhưng lần này Khưu Uyển Di đã có thể lén dùng thủ đoạn sau lưng, lần sau chẳng biết sẽ làm những chuyện gì nữa, nhất định phải để Trường Khanh đề phòng mới được.
Vì thế anh hẹn Lý Giai ra ngoài, nói việc này cho Lý Giai để Lý Giai nhắc Cố Trường Khanh đề phòng cẩn thận.
Anh dặn Lý Giai:
– Đừng nói chuyện này cho cô ấy, giờ cô ấy đã có quá nhiều gánh nặng rồi, nếu biết việc này nhất định lòng sẽ không vui.
Lý Giai có chút lo lắng:
– Nhưng chỗ mẹ em…”
– Đừng lo lắng, em sẽ xử lý.
Phùng Tước không chút suy nghĩ đã trả lời.
Lý Giai nhìn Phùng Tước một cái, thở dài nói:
– Phùng Tước, cuối cùng chị cũng hiểu vì sao Trường Khanh yêu em như vậy, em quả thật rất đáng tin cậy.
Bao năm qua, bên cạnh Cố Trường Khanh chỉ có một mình anh, không cho bất kì anh cơ hội, cô vốn nghĩ là vì anh có thể giúp Trường Khanh báo thù.
Lúc này, cuối cùng Lý Giai đã hiểu, điều Trường Khanh quyến luyến chính là vòng ôm ấm áp tin cậy như vậy, mọi thứ Phùng Tước đều suy nghĩ thay cho Trường Khanh, ngay cả cô là người ngoài nhìn thấy còn cảm động huống chi là đương sự như Trường Khanh.
Cô gái nào có thể từ chối người con trai như vậy?
Sau đó, lúc gặp Jason Lý Giai lại nhắc đến chuyện này, Jason không cho là đúng:
– Đại thiếu nhà anh cũng rất tốt với Cố tiểu thư, ở bên cậu Phùng Cố tiểu thư sẽ có những phiền toái như vậy nhưng nếu ở bên đại thiếu thì hoàn toàn sẽ chẳng có sự băn khoăn này, bọn họ mới là xứng đôi nhất.
Lý Giai cười cười:
– Nhưng Trường Khanh không thích đại thiếu nhà anh.
Vì thế Jason rất buồn bực:
– Anh cũng chẳng hiểu được, đại thiếu nhà anh có gì kém cậu Phùng đó? Bề ngoài, gia thế, đại thiếu và Cố tiểu thư mới là môn đăng hộ đối, hơn nữa đại thiếu lại tốt với Cố tiểu thư như vậy, thậm chí còn liều mình cứu giúp mà Cố tiểu thư lại chẳng hề cảm kích.
Sau khi Hoàng Thao trở về từ huyện F, dù bề ngoài vẫn chẳng khác gì lúc trước nhưng Jason lại biết tâm tình anh không tốt, người lười biếng đi nhiều, làm gì cũng như mất sạch sức lực.
– Thời cơ chăng…
Lý Giai nghĩ nghĩ rồi nói:
– Lúc đại thiếu xuất hiện thì thời cơ không đúng, cũng có thể là vì duyên phận của đại thiếu và Trường Khanh chưa đủ sâu.
Jason nghe đến đó thì xoay người qua nhìn cô cười:
– Giai Giai, vậy em thấy thời cơ anh xuất hiện trong cuộc đời em là chính xác chưa?
Lý Giai khẽ dí đầu anh một cái, sẵng giọng:
– Anh đừng có buồn nôn nữa đi.
25 tháng 12, Cố Trường Khanh và Phùng Tước vui vẻ đón Noel. Ngày 27 tháng 12, Cố Trường Khanh bay qua Mỹ. Bời vì Cố Trường Khanh chỉ đi hai ngày mà thời gian này Phùng Tước cũng bận nhiều chuyện nên không đi cùng cô.
Trước khi Cố Trường Khanh đi Mỹ, cô hẹn Hoàng Thao ra ngoài.
Cô hẹn anh đến một nhà hàng cơm Tây. Nhà hàng này rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, rất khó đặt chỗ, dù Cố Trường Khanh có là khách VIP ở đây thì cũng phải đặt trước mấy tiếng.
Cửa hàng này rất đúng tiêu chuẩn, rất có phong cách, lò sưởi bên tường lửa cháy hừng hực, củi lửa phát ra tiếng kêu lép bép, một cô gái tao nhã ngồi bên kéo đàn cello, tiếng nhạc trầm thấp mà réo rắt khiến không khí trong nhà hàng như được nhuộm lên một không khí yên tĩnh, ấm áp.
Cố Trường Khanh đưa áo đã gấp gọn gàng cho Hoàng Thao, cười nói:
– Đây là áo anh đã bỏ quên hôm đó.
Hoàng Thao đón lấy:
– Em mời tôi ăn cơm là vì trả áo? Thực ra bảo người đưa qua là được rồi.
– Đương nhiên không phải.
Cố Trường Khanh nhìn anh:
– Hoàng Thao, tôi tìm anh ra chính là muốn xác định một chuyện, đại hội cổ đông anh có thể ủng hộ tôi không?
Hoàng Thao nhìn cô, gương mặt của cô được ánh lửa trong lò sưởi chiếu lên mà sáng bừng, hai mắt vừa sáng vừa trong, anh cụp mắt, lấy tay vuốt vuốt tóc trên trán, cười lạnh một tiếng:
– Tôi nghĩ em không cần hỏi câu này…
– Vì sao không cần, tôi hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh.
– Bởi vì em không tin tưởng tôi nên đương nhiên không biết.
Hoàng Thao nhìn cô:
– Thực ra tôi đã nói từ rất lâu rồi, tôi có thể giúp em, chỉ là em vẫn không tin mà thôi.
Lời này anh đã nói qua nhưng Cố Trường Khanh luôn cho rằng anh không có lòng tốt nên đươngnhiên sẽ không tin tưởng.
– Ý của anh là, đại hội cổ đông lần này anh sẽ ủng hộ tôi?
Cố Trường Khanh nghiêng người thử dò hỏi.
– Nếu tôi nói là có thì em có tin không?
Hoàng Thao nhìn cô chăm chú, ánh mắt thản nhiên.
– Cảm ơn anh! Cố Trường Khanh cười nói.
Nhìn nụ cười của cô, lòng Hoàng Thao như ấm lại, bỗng nhiên cảm thấy, có thể khiến cô vui vẻ như vậy thì làm gì cũng đáng.
Nhân viên tạp vụ bưng đồ ăn lên.
Hai người yên lặng dùng cơm, bởi vì vẻ mặt Hoàng Thao vẫn rất thản nhiên nên Cố Trường Khanh cũng không biết nên nói gì.
Không khí trong nhà ăn vẫn rất u tĩnh, mọi người đều thấp giọng nói chuyện, đến ngay cả nhân viên phục vụ cũng đi lại rất nhẹ nhàng. Chỉ có tiếng đàn Cello trầm thấp phiêu đãng trong từng ngóc ngách, vang vọng trong lòng mỗi người.
Bỗng nhiên giọng nói của Hoàng Thao xuyên qua tiếng đàn cello truyền tới:
– Gia đình cậu ấy sẽ khiến em rất vất vả, em không hợp với hoàn cảnh này. Tôi không hiểu vì sao rõ ràng em đã biết điều này mà vẫn còn nhào đến. Tinh thần bươm bướm, quá buồn cười.
Dao nĩa trong tay Cố Trường Khanh hơi khựng lại, lòng có chút giận dữ nhưng cô không nói gì cả, tiếp tục dùng cơm.
– Từ lúc tôi biết thân phận của Phùng Tước thì đã không thấy tương lai của hai người rồi.
Hoàng Thao lại nói, những lời này như một cây kim nhọn xuyên thấu tim Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh:
– Hoàng Thao, công ra công tư ra tư, giữa chúng ta không phải là quan hệ có thể bàn đến chuyện này.
Hoàng Thao nhìn cô, nhẹ nhàng cười:
– Giận? Có phải là vì tôi đã nói trúng tâm sự của em?
Cố Trường Khanh không thể nhịn thêm được nữa, cô buông dao nĩa trong tay, cầm lấy túi xách ở bên rồi nói:
– Xem ra hôm nay tâm tình của anh không được tốt, anh cứ ăn đi, tôi đi trước.
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa lại nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, giây sau tay cô đã bị người nắm chặt lại.
Cố Trường Khanh quay đầu lại đã thấy Hoàng Thao đang đứng ở sau cô, ánh đèn neon từ biển hiệu cửa hàng chiếu lên mặt anh khiến mặt anh lúc sáng lúc tối, làm cho sắc mặt anh nhìn qua trông có chút thần bí khó lường.
Anh gắt gao nắm chặt cổ tay cô, hai mắt nhìn cô, ánh mắt tối tăm phức tạp, ẩn sâu trong ánh mắt u ám đó như có điều gì đó đang quay cuồng, anh cứ nhìn cô như vậy trong mấy giây, sau đó cụp mắt xuống rồi lại ngước mắt lên, lúc này ánh mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
– Xin lỗi…
Giọng nói của anh có chút ấm ách như đang khắc chế điều gì đó.
– Ý của tôi vốn không phải muốn nói như vậy, cũng chẳng hiểu sao đến bên môi thì lại biến thành như vậy..
Bởi vì đố kỵ, cũng bởi vì khó chịu.
Anh buông tay cô ra.
Cố Trường Khanh nắm cổ tay bị anh bắt lấy, nhẹ nhàng nói:
– Không sao, tâm tình của chúng ta đều không tốt.
Lại nói:
– Tôi đi trước!
Hoàng Thao cũng không ngăn trở, yên lặng nhìn bóng cô càng đi càng xa, dần dần xa đến mức không còn nhìn thấy.
Đêm đó, Cố Trường Khanh một mình bay qua Mỹ.
Mike tự mình đến sân bay đón, sau đó đưa cô đến khách sạn New York.
– Buổi tối mình đã đặt nhà hàng rồi.
Mike cười nói, với việc Cố Trường Khanh bận rộn mà vẫn giành thời gian qua đây ăn cơm cùng anh, anh rất vui.
– Giờ mình muốn đến một chỗ. Cố Trường Khanh nói.
– Chỗ nào, có cần mình đưa cậu đi không?
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Khoog cần, mình muốn đi một mình.
– Được rồi, cậu lấy xe của mình mà đi. Mike cười nói.
Nơi Cố Trường Khanh đến là nghĩa trang New York, 28 tháng 12 vừa vặn là ngày qua đời của Johnny – em trai Arce, tuy rằng Cố Trường Khanh chưa từng gặp mặt cậu ta nhưng với cái chết của cậu ta Cố Trường Khanh vẫn có chút sầu não, Arce bỏ mạng nhưng cũng không thể cứu được em trai mình.
Tuy rằng Arce đã làm chuyện không tốt với cô nhưng tình yêu của anh ta dành cho em trai là không thể nghi ngờ. Đây là điều khiến cô kính trọng.
Hậu sự của Johnny cũng là cô lo liệu, cô nhờ bệnh viện xử lý di thể của Johnny rồi an táng tro cốt của cậu ta và Arce ở cùng một chỗ, ngay trong khu nghĩa trang này. Nên cô đến đây xem.
Cô mặc áo khoác màu đen của Givenchy, khăn trùm đầu màu đen, trông rất trang nghiêm, cả người thuần một màu đen càng khiến bó hoa cúc trắng trong tay cô trở nên thật mảnh mai.
Cô chậm rãi đi đến trước bia mộ của Arce và em trai anh ta, đặt bó cúc trắng xuống.
Arce, tôi đã không còn hận anh nữa. Không thể giữ lại tính mạng cho em trai anh, tôi rất tiếc. Kiếp sau, mong anh và em trai anh không phải chịu khổ nữa.
Cô cúi đầu, bi ai một hồi.
Đúng lúc này, bên người bỗng vang lên tiếng bước chân. Cố Trường Khanh theo tiếng nhìn lại, đã thấy một người mặc tây trang màu đen, đeo kính râm, khí chất cao quý đi về phía bên này.
Trên tay anh ta cũng là một đóa cúc trắng.
Vốn dĩ anh không định nói chuyện này với người trong nhà bởi vì nó vừa khiến mọi người đồng tình với Cố Trường Khanh nhưng có lẽ sẽ càng khó chấp nhận cô. Dù sao gia đình phức tạp như vậy, mọi người chắc chắn sẽ phản cảm. Nhưng nếu Khưu Uyển Di đã gặp mẹ, chắc chắn sẽ nói rất nhiều lời bất lợi cho Trường Khanh, nhìn thái độ của mẹ thì cũng đủ biết những lời này nhất định rất khó nghe, rất khiến người ta phản cảm. Nếu anh không nói ra sự thật nhất định sẽ không được mọi người thấu hiểu. Giờ ít nhất để bọn họ biết Trường Khanh không phải là một cô gái xấu, tất cả những gì cô làm đều có nguyên nhân. Chuyện khác từ từ rồi tính.
Trần Di nghe xong, nửa ngày sau cũng không nói được gì, trong chớp mắt nào đó, bà đã nghĩ rằng con mình đang nói đùa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con bà mới chịu thừa nhận những gì bà nghe được đều là sự thật.
Đây là thế nào? Trần Di cảm thấy thật đau đầu. Người khác tìm vợ thật thuận lợi vui vẻ mà sao con của bà lại không thể phân biệt tốt xấu, sau lại tìm được người phiền toái như vậy?
Hôm nay nhận được quá nhiều tin tức, rất bất ngờ khiến bà không thể chấp nhận ngay được, bà nhìn con sửng sốt hồi lâu, sau đó thở dài nói:
– Phùng Tước, giờ mẹ mệt quá, chuyện này để sau hãy nói.
Phùng Tước cũng biết trong thời gian ngắn mẹ sẽ không thể chấp nhận nổi, anh bèn nói:
– Được, mẹ đi nghỉ ngơi đi, sắc mặt mẹ trông xấu lắm.
Nói xong đỡ bà về phòng.
Phùng Tước đóng cửa lại cho mẹ, đứng ở cửa hồi lâu, thở sâu một hơi rồi xoay người rời đi, chuyện này anh không định nói cho Cố Trường Khanh, anh không muốn để cô lo lắng, không muốn khiến cô thấy áp lực. Nhưng lần này Khưu Uyển Di đã có thể lén dùng thủ đoạn sau lưng, lần sau chẳng biết sẽ làm những chuyện gì nữa, nhất định phải để Trường Khanh đề phòng mới được.
Vì thế anh hẹn Lý Giai ra ngoài, nói việc này cho Lý Giai để Lý Giai nhắc Cố Trường Khanh đề phòng cẩn thận.
Anh dặn Lý Giai:
– Đừng nói chuyện này cho cô ấy, giờ cô ấy đã có quá nhiều gánh nặng rồi, nếu biết việc này nhất định lòng sẽ không vui.
Lý Giai có chút lo lắng:
– Nhưng chỗ mẹ em…”
– Đừng lo lắng, em sẽ xử lý.
Phùng Tước không chút suy nghĩ đã trả lời.
Lý Giai nhìn Phùng Tước một cái, thở dài nói:
– Phùng Tước, cuối cùng chị cũng hiểu vì sao Trường Khanh yêu em như vậy, em quả thật rất đáng tin cậy.
Bao năm qua, bên cạnh Cố Trường Khanh chỉ có một mình anh, không cho bất kì anh cơ hội, cô vốn nghĩ là vì anh có thể giúp Trường Khanh báo thù.
Lúc này, cuối cùng Lý Giai đã hiểu, điều Trường Khanh quyến luyến chính là vòng ôm ấm áp tin cậy như vậy, mọi thứ Phùng Tước đều suy nghĩ thay cho Trường Khanh, ngay cả cô là người ngoài nhìn thấy còn cảm động huống chi là đương sự như Trường Khanh.
Cô gái nào có thể từ chối người con trai như vậy?
Sau đó, lúc gặp Jason Lý Giai lại nhắc đến chuyện này, Jason không cho là đúng:
– Đại thiếu nhà anh cũng rất tốt với Cố tiểu thư, ở bên cậu Phùng Cố tiểu thư sẽ có những phiền toái như vậy nhưng nếu ở bên đại thiếu thì hoàn toàn sẽ chẳng có sự băn khoăn này, bọn họ mới là xứng đôi nhất.
Lý Giai cười cười:
– Nhưng Trường Khanh không thích đại thiếu nhà anh.
Vì thế Jason rất buồn bực:
– Anh cũng chẳng hiểu được, đại thiếu nhà anh có gì kém cậu Phùng đó? Bề ngoài, gia thế, đại thiếu và Cố tiểu thư mới là môn đăng hộ đối, hơn nữa đại thiếu lại tốt với Cố tiểu thư như vậy, thậm chí còn liều mình cứu giúp mà Cố tiểu thư lại chẳng hề cảm kích.
Sau khi Hoàng Thao trở về từ huyện F, dù bề ngoài vẫn chẳng khác gì lúc trước nhưng Jason lại biết tâm tình anh không tốt, người lười biếng đi nhiều, làm gì cũng như mất sạch sức lực.
– Thời cơ chăng…
Lý Giai nghĩ nghĩ rồi nói:
– Lúc đại thiếu xuất hiện thì thời cơ không đúng, cũng có thể là vì duyên phận của đại thiếu và Trường Khanh chưa đủ sâu.
Jason nghe đến đó thì xoay người qua nhìn cô cười:
– Giai Giai, vậy em thấy thời cơ anh xuất hiện trong cuộc đời em là chính xác chưa?
Lý Giai khẽ dí đầu anh một cái, sẵng giọng:
– Anh đừng có buồn nôn nữa đi.
25 tháng 12, Cố Trường Khanh và Phùng Tước vui vẻ đón Noel. Ngày 27 tháng 12, Cố Trường Khanh bay qua Mỹ. Bời vì Cố Trường Khanh chỉ đi hai ngày mà thời gian này Phùng Tước cũng bận nhiều chuyện nên không đi cùng cô.
Trước khi Cố Trường Khanh đi Mỹ, cô hẹn Hoàng Thao ra ngoài.
Cô hẹn anh đến một nhà hàng cơm Tây. Nhà hàng này rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, rất khó đặt chỗ, dù Cố Trường Khanh có là khách VIP ở đây thì cũng phải đặt trước mấy tiếng.
Cửa hàng này rất đúng tiêu chuẩn, rất có phong cách, lò sưởi bên tường lửa cháy hừng hực, củi lửa phát ra tiếng kêu lép bép, một cô gái tao nhã ngồi bên kéo đàn cello, tiếng nhạc trầm thấp mà réo rắt khiến không khí trong nhà hàng như được nhuộm lên một không khí yên tĩnh, ấm áp.
Cố Trường Khanh đưa áo đã gấp gọn gàng cho Hoàng Thao, cười nói:
– Đây là áo anh đã bỏ quên hôm đó.
Hoàng Thao đón lấy:
– Em mời tôi ăn cơm là vì trả áo? Thực ra bảo người đưa qua là được rồi.
– Đương nhiên không phải.
Cố Trường Khanh nhìn anh:
– Hoàng Thao, tôi tìm anh ra chính là muốn xác định một chuyện, đại hội cổ đông anh có thể ủng hộ tôi không?
Hoàng Thao nhìn cô, gương mặt của cô được ánh lửa trong lò sưởi chiếu lên mà sáng bừng, hai mắt vừa sáng vừa trong, anh cụp mắt, lấy tay vuốt vuốt tóc trên trán, cười lạnh một tiếng:
– Tôi nghĩ em không cần hỏi câu này…
– Vì sao không cần, tôi hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh.
– Bởi vì em không tin tưởng tôi nên đương nhiên không biết.
Hoàng Thao nhìn cô:
– Thực ra tôi đã nói từ rất lâu rồi, tôi có thể giúp em, chỉ là em vẫn không tin mà thôi.
Lời này anh đã nói qua nhưng Cố Trường Khanh luôn cho rằng anh không có lòng tốt nên đươngnhiên sẽ không tin tưởng.
– Ý của anh là, đại hội cổ đông lần này anh sẽ ủng hộ tôi?
Cố Trường Khanh nghiêng người thử dò hỏi.
– Nếu tôi nói là có thì em có tin không?
Hoàng Thao nhìn cô chăm chú, ánh mắt thản nhiên.
– Cảm ơn anh! Cố Trường Khanh cười nói.
Nhìn nụ cười của cô, lòng Hoàng Thao như ấm lại, bỗng nhiên cảm thấy, có thể khiến cô vui vẻ như vậy thì làm gì cũng đáng.
Nhân viên tạp vụ bưng đồ ăn lên.
Hai người yên lặng dùng cơm, bởi vì vẻ mặt Hoàng Thao vẫn rất thản nhiên nên Cố Trường Khanh cũng không biết nên nói gì.
Không khí trong nhà ăn vẫn rất u tĩnh, mọi người đều thấp giọng nói chuyện, đến ngay cả nhân viên phục vụ cũng đi lại rất nhẹ nhàng. Chỉ có tiếng đàn Cello trầm thấp phiêu đãng trong từng ngóc ngách, vang vọng trong lòng mỗi người.
Bỗng nhiên giọng nói của Hoàng Thao xuyên qua tiếng đàn cello truyền tới:
– Gia đình cậu ấy sẽ khiến em rất vất vả, em không hợp với hoàn cảnh này. Tôi không hiểu vì sao rõ ràng em đã biết điều này mà vẫn còn nhào đến. Tinh thần bươm bướm, quá buồn cười.
Dao nĩa trong tay Cố Trường Khanh hơi khựng lại, lòng có chút giận dữ nhưng cô không nói gì cả, tiếp tục dùng cơm.
– Từ lúc tôi biết thân phận của Phùng Tước thì đã không thấy tương lai của hai người rồi.
Hoàng Thao lại nói, những lời này như một cây kim nhọn xuyên thấu tim Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh:
– Hoàng Thao, công ra công tư ra tư, giữa chúng ta không phải là quan hệ có thể bàn đến chuyện này.
Hoàng Thao nhìn cô, nhẹ nhàng cười:
– Giận? Có phải là vì tôi đã nói trúng tâm sự của em?
Cố Trường Khanh không thể nhịn thêm được nữa, cô buông dao nĩa trong tay, cầm lấy túi xách ở bên rồi nói:
– Xem ra hôm nay tâm tình của anh không được tốt, anh cứ ăn đi, tôi đi trước.
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa lại nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, giây sau tay cô đã bị người nắm chặt lại.
Cố Trường Khanh quay đầu lại đã thấy Hoàng Thao đang đứng ở sau cô, ánh đèn neon từ biển hiệu cửa hàng chiếu lên mặt anh khiến mặt anh lúc sáng lúc tối, làm cho sắc mặt anh nhìn qua trông có chút thần bí khó lường.
Anh gắt gao nắm chặt cổ tay cô, hai mắt nhìn cô, ánh mắt tối tăm phức tạp, ẩn sâu trong ánh mắt u ám đó như có điều gì đó đang quay cuồng, anh cứ nhìn cô như vậy trong mấy giây, sau đó cụp mắt xuống rồi lại ngước mắt lên, lúc này ánh mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
– Xin lỗi…
Giọng nói của anh có chút ấm ách như đang khắc chế điều gì đó.
– Ý của tôi vốn không phải muốn nói như vậy, cũng chẳng hiểu sao đến bên môi thì lại biến thành như vậy..
Bởi vì đố kỵ, cũng bởi vì khó chịu.
Anh buông tay cô ra.
Cố Trường Khanh nắm cổ tay bị anh bắt lấy, nhẹ nhàng nói:
– Không sao, tâm tình của chúng ta đều không tốt.
Lại nói:
– Tôi đi trước!
Hoàng Thao cũng không ngăn trở, yên lặng nhìn bóng cô càng đi càng xa, dần dần xa đến mức không còn nhìn thấy.
Đêm đó, Cố Trường Khanh một mình bay qua Mỹ.
Mike tự mình đến sân bay đón, sau đó đưa cô đến khách sạn New York.
– Buổi tối mình đã đặt nhà hàng rồi.
Mike cười nói, với việc Cố Trường Khanh bận rộn mà vẫn giành thời gian qua đây ăn cơm cùng anh, anh rất vui.
– Giờ mình muốn đến một chỗ. Cố Trường Khanh nói.
– Chỗ nào, có cần mình đưa cậu đi không?
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Khoog cần, mình muốn đi một mình.
– Được rồi, cậu lấy xe của mình mà đi. Mike cười nói.
Nơi Cố Trường Khanh đến là nghĩa trang New York, 28 tháng 12 vừa vặn là ngày qua đời của Johnny – em trai Arce, tuy rằng Cố Trường Khanh chưa từng gặp mặt cậu ta nhưng với cái chết của cậu ta Cố Trường Khanh vẫn có chút sầu não, Arce bỏ mạng nhưng cũng không thể cứu được em trai mình.
Tuy rằng Arce đã làm chuyện không tốt với cô nhưng tình yêu của anh ta dành cho em trai là không thể nghi ngờ. Đây là điều khiến cô kính trọng.
Hậu sự của Johnny cũng là cô lo liệu, cô nhờ bệnh viện xử lý di thể của Johnny rồi an táng tro cốt của cậu ta và Arce ở cùng một chỗ, ngay trong khu nghĩa trang này. Nên cô đến đây xem.
Cô mặc áo khoác màu đen của Givenchy, khăn trùm đầu màu đen, trông rất trang nghiêm, cả người thuần một màu đen càng khiến bó hoa cúc trắng trong tay cô trở nên thật mảnh mai.
Cô chậm rãi đi đến trước bia mộ của Arce và em trai anh ta, đặt bó cúc trắng xuống.
Arce, tôi đã không còn hận anh nữa. Không thể giữ lại tính mạng cho em trai anh, tôi rất tiếc. Kiếp sau, mong anh và em trai anh không phải chịu khổ nữa.
Cô cúi đầu, bi ai một hồi.
Đúng lúc này, bên người bỗng vang lên tiếng bước chân. Cố Trường Khanh theo tiếng nhìn lại, đã thấy một người mặc tây trang màu đen, đeo kính râm, khí chất cao quý đi về phía bên này.
Trên tay anh ta cũng là một đóa cúc trắng.
/261
|