Clip tung ra, phản ứng của mọi người vô cùng mạnh mẽ, chẳng qua chỉ trong mấy tiếng đã nhanh chóng lan truyền khắp các trang web lớn, tiếng mắng chửi vang trời, mãi cho đến khuya thật khuya vẫn còn rất nhiều người bàn luận.
Trong lúc này, Cố Trường Khanh nhận được rất nhiều điện thoại hỏi han của bạn bè, kể cả bạn từ nhỏ và cả Hoàng Thao nữa. Trong điện thoại, anh chẳng nói gì thêm, chỉ nói là có chỗ nào cần giúp thì cứ lên tiếng. Cố Trường Khanh tỏ ý cảm ơn ý tốt của anh.
Một bên, Lý Giai thấy cô cúp máy thì tiện miệng nói:
– Jason nói với chị, lần trước sau khi ảnh của em và Arce bị phát tán, trong Hoa Nhã đã có nhiều người muốn Hoa Nhã bán tháo 5% cổ phần trong tay, may mà Hoàng Thao cực lực thuyết phục, nói rằng đây chỉ là chuyện tạm thời, sẽ không ảnh hưởng đến tương lai phát triển thì mới ngăn chuyện này lại được. Nhưng sau đó, cổ phiếu Cố thị bị sụt giá mạnh, anh ấy đã bị hội đồng quản trị chỉ trích nặng nề. Nhưng sau đó cũng may cổ phiếu lại ổn định lại. Jason nói, đại thiếu vì để giữ vững cổ phần Cố thị không bị sụt giá mà đã tự bỏ ra ba triệu mua vào không ít cổ phiếu Cố thị…
Cố Trường Khanh giật mình, không ngờ Hoàng Thao lại giúp mình nhiều như vậy… nghĩ lại, chuyện anh giúp cô cũng rất nhiều…
Đang trố mắt thì lại nhận được điện thoại của Phùng Tước:
– Trường Khanh, em ngủ ở đâu?
– Em ở chỗ Lý Giai!
– Vậy là tốt rồi, đêm nay em đừng về nhà, anh sợ Khổng Khánh Tường thẹn quá hóa giận sẽ làm chuyện bất lợi cho em.
Cố Trường Khanh yên lặng một hồi rồi mới nói:
– Anh cũng xem tin trên mạng rồi sao?
Hơn nữa nghe khẩu khí của anh thì đã đoán được là cô làm, anh sẽ nghĩ gì đây?
Bên kia, đương nhiên Phùng Tước hiểu được nỗi băn khoăn của cô, nói:
– Trường Khanh, bọn họ tất nhiên phải chịu trách nhiệm vì những chuyện đã làm, em công bố tội ác của bọn họ hoàn toàn không sai! Chẳng ai có thể trách em không đúng! Anh ủng hộ em! Em cứ làm chuyện mình muốn làm, chuyện còn lại đừng suy nghĩ nhiều!
Cố Trường Khanh vốn muốn hỏi người nhà anh có phản ứng gì nhưng lại không thể nói ra miệng. Mình nếu thực sự băn khoăn đến phản ứng của người nhà anh như vậy thì hẳn là sẽ không làm chuyện này, nếu đã làm rồi thì có hậu quả gì cũng phải đối mặt với nó.
– Phùng Tước…
Lòng Cố Trường Khanh vô cùng khó chịu, không thể nói nên lời, cô cũng không hối hận vì những điều mình làm nhưng vừa nghĩ đến việc này sẽ mang đến áp lực nặng nề cho anh thì lòng lại rất khó chịu.
Bọn họ thực sự có thể tìm được điểm cân bằng sao? Mà điểm cân bằng này phải dùng cái gì để đánh đổi đây?
– Có cần anh đến với em không?
Giọng nói của Phùng Tước rất dịu dàng.
– Không cần, đừng qua đây, em muốn đi nghỉ sớm…
Cố Trường Khanh cúi đầu thì thào nói.
Cô cúp máy, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, cô nhìn Lý Giai khẽ hỏi:
– Lý Giai, có phải em quá ích kỉ rồi không?
Lý Giai hiểu ra ngay ý tứ của cô, Lý Giai đi qua cầm tay cô:
– Cậu ấy là người trưởng thành, tự biết mình đang làm gì. Trường Khanh không phải là lỗi của em… Em đừng tự trách cứ bản thân…
Cố Trường Khanh dựa đầu lên vai Lý Giai, lòng thoáng xót xa. Sáng sớm hôm sau Cố Trường Khanh mới quay về biệt thự họ Cố.
Bởi vì chuyện lần này không giống bình thường, bởi vì bí mật Cố gia sớm đã tạo thành ảnh hưởng nhất định với đại chúng nên các tạp chí trong thành phố đều đổ dồn về đây. Mới 7,8h sáng mà cổng biệt thự đã có hàng đàn phóng viên vây quanh.
Các phóng viên cầm máy ảnh lia máy vào trong cánh cổng sắt, có một số người thì đang xin xỏ bảo vệ, muốn được vào phỏng vấn. Cố gia vốn đầy quy củ, bảo vệ đương nhiên sẽ không vì chút lợi nhỏ mà cho phóng viên đi vào.
Lúc này, xe của Cố Trường Khanh đi đến, không biết là ai hô lớn:
– Là xe của Cố tiểu thư!
Đám phóng viên đã chờ từ lâu, lúc này như ong mật thấy hoa mà vây lấy, chặn kín xe Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh không đóng kín cửa kính xe, các phóng viên đều lia ống kính thẳng vào trong mà chụp lia lịa, vỗ cửa kính xe, lớn tiếng nói:
– Cố tiểu thư, xin hỏi cô có xem clip mẹ kế Khưu Uyển Di của cô post lên mạng không!
– Cố tiểu thư, sau khi cha cô hãm hại cô như vậy, cô có cảm tưởng gì?
– Cố tiểu thư, xin hỏi lúc trước cô đã biết chuyện này chưa?
– Cố tiểu thư…
Các phóng viên hỏi lia lịa, hận không thể kéo Cố Trường Khanh ra khỏi xe, đáng tiếc cửa xe khóa chặt, bọn họ chẳng có cách nào cả.
Cố Trường Khanh quay đầu, nhìn qua khe hở, vẻ mặt đau đớn vô cùng, như thể định nói lại thôi:
– Rất cảm ơn mọi người quan tâm, nhưng đây là việc nhà tôi, tôi không muốn tuyên truyền ra ngoài, xin lỗi!
Nói xong đóng chặt cửa kính xe, bảo ông Vương lái xe đi vào.
Mặc kệ thế nào, Khổng Khánh Tường vẫn là cha của cô, dù cô có thống hận ông ta đến đâu thì cũng không thể chửi bới ông ta trước mặt người ngoài được. Mắng càng to thì càng khó được cảm thông. Càng nhẫn nhục thì mới có thể biểu hiện được sự khác biệt giữa mình và Khổng Khánh Tường.
Các phóng viên không ngờ lúc này Cố Trường Khanh còn không chịu nói nửa lời không hay về đối phương như vậy, tất cả đều không ngờ được điều này, cũng không ít người khen cô rất có tu dưỡng.
Cố Trường Khanh đi vào, bảo vệ đóng cổng lại, không cho một phóng viên nào bước vào.
Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn, sau đó nói với ông Vương ngồi đằng trước:
– Chú Vương, lát nữa chú biết phải làm gì rồi chứ?
Ông Vương nói:
– Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng, không lộ sơ hở.
Cố Trường Khanh cười cười:
– Cảm ơn chú Vương.
Xe dừng trước cửa biệt thự, Cố Trường Khanh mở cửa xe, trước khi xuống xe, ông Vương bỗng nhiên quay đầu nói:
– Tiểu thư phải cẩn thận đó!
– Yên tâm!
Cố Trường Khanh xuống xe, chỉnh lại quần áo, thở sâu một hơi rồi bước vào trong.
Trong phòng khách là cảnh tượng hỗn loạn, đồ đạc bị ném hết xuống đất, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh vỡ vun.
Cố Trường Khanh nhìn quanh một vòng, thấy Khổng Khánh Tường ngồi trên sofa còn mẹ con Khưu Uyển Di thì rụt người ở một góc cách khá xa ông ta. Khưu Uyển Di tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, khắp mặt đều bị xước xát, Khổng Ngọc Phân cũng chẳng khá hơn chút nào. Khổng Ngọc Long thì nằm trong lòng mẹ mà ngủ.
Trong phòng khách vô cùng yên lặng. Xem ra sau khi xảy ra chuyện, ngoài Khổng Ngọc Long thì ba người kia đều không ngủ được.
Cố Trường Khanh cười lạnh lùng rồi bước vào, chân không cẩn thận đạp phải một mảnh bình hoa vỡ gây ra tiếng động nhỏ, trong không gian tĩnh mịch này lại trở nên vô cùng vang vọng.
Ba người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía có tiếng động.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Cố Trường Khanh vẫn có chút hoảng sợ. Cô đã từng tưởng tượng vẻ mặt của bọn họ lúc này nhưng không ngờ lại là dạng này. Khủng bố đến vậy, thô bạo đến vậy, như là ác ma khát máu người vậy!
Sắc mặt Khổng Khánh Tường xanh mét, chỉ trong một đêm mà tóc như bạc đi một nửa, hai mắt đầy tơ máu! Ông ta nhìn thấy cô thì mắt càng đỏ, cơ bắp trên mặt giật giật, gân xanh nổi đầy.
– Con súc sinh này… (Ông sinh ra Trường Khanh mà, tự chửi mình à :v)
Khổng Khánh Tường chậm rãi đứng dậy, tay run lên khe khẽ, ông ta trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đáng sợ:
– Tất cả đều là do mày làm! Đúng không? Trên đời này lại có loại con gái tâm tư độc ác như mày! Mày không sợ gặp báo ứng sao?
Bên kia, Khưu Uyển Di thấy Cố Trường Khanh thì như gặp kẻ thù giết cha, nghiến răng trợn mắt, trông như quỷ dữ. Bà ta giao Khổng Ngọc Long cho Khổng Ngọc Phân ở bên, cũng chầm chậm đứng lên.
Đã trải qua một lần sao có thể lặp lại đến lần thứ hai, Cố Trường Khanh biết ông ta đang mớm lời cô, có lẽ ở góc nào đó đang có người lén quay lại tất cả rồi, lúc này, sao cô có thể để ông ta được thỏa nguyện?
Cô nhìn Khổng Khánh Tường, vẻ mặt giận dữ, cô chỉ vào Khổng Khánh Tường rồi lại chỉ qua Khưu Uyển Di, lớn tiếng nói:
– Chính là báo ứng cho các người đó! Giờ tôi mới biết người cha mà tôi vẫn kính yêu lại là loại người ác độc này!
Cô nhìn Khổng Khánh Tường:
– Khổng Khánh Tường, rốt cuộc mẹ tôi có phải là bị ông hại chết không?
Nói tới đây, bất tri bất giác nước mắt cô lăn dài:
– Ông có còn lương tâm không? Mẹ tôi đối xử tốt với ông như vậy, sợ ông không đứng vững được ở Cố thị nên chuyển nhượng cổ phần trong tay cho ông! Bà vốn là người phụ nữ không có dã tâm, vì sao ông còn muốn hại chết bà?
Khổng Khánh Tường không nói được một lời, sắc mặt dữ tợn, âm trầm đáng sợ.
Cố Trường Khanh lại chỉ vào Khưu Uyển Di:
– Còn cả bà nữa! Đồ đàn bà ác độc, lại dám dùng thủ đoạn hạ lưu này để hại tôi! Nếu không phải ông trời có mắt, để Arce bị pháp luật trừng trị thì bây giờ tôi sẽ thành ra thế nào. Bà hại tôi hết lần này đến lần khác, giả vờ mang thai để được vào cửa, sợ lòi đuôi thì lại định vu cho tôi làm bà sẩy thai! Khưu Uyển Di, tim bà rốt cuộc có màu gì? Tôi rất muốn moi tim bà ra để xem đó!
– Câm mồm!
Khưu Uyển Di gào lớn như bị điên, tiếng kêu vừa sắc vừa nhọn, lập tức khiến Khổng Ngọc Long đang ngủ say bừng tỉnh. Khổng Ngọc Long nhìn tình hình trong phòng khách thì đột nhiên òa lên khóc.
– Câm mồm!
Khưu Uyển Di chỉ vào Cố Trường Khanh:
– Đến giờ mà mày còn giả vờ? Là mày đã sắp xếp mọi chuyện, là mày quay lại clip đó, là mày đưa báo cáo xét nghiệm đến buổi họp báo, là mày dùng danh nghĩa của tao để vạch trần tất cả! Bàn độc ác âm hiểm, ai so được với mày! Mày còn không thừa nhận!
– Tôi thừa nhận cái gì? Khưu Uyển Di, dám làm thì phải dám nhận!
Cố Trường Khanh giận đến run người:
– Sao thế? Bà lại bị cha tôi đánh, sợ hãi quá nên định đem tôi ra chịu tội thay sao? Hai người này…
Cố Trường Khanh chỉ vào bọn họ, mắt rưng rưng, vẻ mặt thống hận:
– Một kẻ độc ác một kẻ vô sỉ, đúng là trời sinh một đôi! Đúng rồi, còn cả Triệu Chân Chân đê tiện kia nữa, ba người đúng là cá mè một lứa, xứng lắm, xứng lắm!
Khổng Khánh Tường giận đến mặt đỏ bừng, ông ta bước nhanh về phía Cố Trường Khanh, lúc đi đến bên cửa sổ, theo bản năng dừng bước lại nhìn ra ngoài cổng, thấy đám phóng viên vẫn đang bị chặn ở ngoài thì cũng yên tâm hơn.
Ông ta bình tĩnh tiến lên trước mặt Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh như thể rất sợ hãi, vội lùi ra sau hai bước rồi hét lớn đến chói tai.
Khổng Khánh Tường vung tay lên, Cố Trường Khanh vốn định tránh nhưng lại cắn môi cứng rắn chịu cái tát này, thuận thế ngã xuống đất.
Mà cùng lúc đó, ông Vương ở ngoài của nghe được tiếng thét của Cố Trường Khanh, đây là ám hiệu của hai người, ông vội vàng xoay người bước nhanh ra cửa, đến gần cửa thì nói với bảo vệ:
– Lão gia đánh tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây?
Ngoài cổng, đám phóng viên nghe được thì rất hưng phấn, một người nói:
– Mọi người mau mở cổng ra, chúng tôi vào có thể ngăn cản được mọi thứ đó!
Bảo vệ còn có chút do dự, ông Vương đã nói:
– Cứu tiểu thư quan trọng hơn, chúng ta nói cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có các phóng viên mới khiến lão gia dừng tay thôi!
Sau đó không lằng nhằng, dứt khoát mở cửa.
Các phóng viên đều là người tinh anh, không hẹn mà cùng thở nhẹ bước chậm, đều vội bật máy ảnh và máy ghi âm, rất sợ làm kinh động đến vở kịch bên trong.
Trong đại sảnh, Cố Trường Khanh bị Khổng Khánh Tường đánh ngã, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều kêu to:
– Đúng, đánh chết con tiểu tiện nhân này đi!
Khổng Khánh Tường tát một cái còn chưa hết hận, lại đá vào Cố Trường Khanh một cái. Cố Trường Khanh lăn mấy vòng trên đất, tránh thoát được cú đá của ông ta. Bên kia, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều xông tới, ba người vây lấy Cố Trường Khanh, nghiến răng nghiến lợi như lũ điên cuồng, như thể muốn lột da Cố Trường Khanh ra vậy.
Trong lúc quyền cước của ba người này sắp dừng trên người Cố Trường Khanh thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng gầm lớn:
– Các người định làm gì thế?
Ba người ngẩng đầu lên, ngoài cửa lớn lại là đám phóng viên vốn chầu chực ngoài cổng! Lúc này bọn họ đều cầm máy ảnh lên chụp lia lịa, nhắm thẳng vào ba người này.
Ba người bọn họ biến sắc, vội rụt người về phía sau, để lộ ra Cố Trường Khanh bị vây ở giữa, tóc tai quần áo hỗn độn.
Vừa khéo Cố Trường Khanh ngẩng đầu lên nhìn về phía ống kính, trong ống kính là gương mặt bị đánh cho sưng đỏ của cô, vẻ mặt đang cực lực nín nhịn cơn giận.
Ông Vương đi qua đỡ Cố Trường Khanh dậy, lo lắng hỏi:
– Tiểu thư sao rồi?
Cố Trường Khanh lắc đầu, sau đó nghiêm mặt, người khẽ run run nhưng không nói được một lời.
– Chủ tịch Khổng, chuyện này là sao? Ông và vợ con mình cùng nhau đối phó với con gái ông sao?
Một phóng viên nữ nghiêm khắc hỏi.
Khổng Khánh Tường nhìn đám phóng viên đang vô cùng căm phẫn đứng ngoài cửa, lại nhìn vẻ mặt như kẻ bị hại của Cố Trường Khanh, bỗng nhiên ý thức được mình lại rơi vào bẫy của cô rồi!
Kế hoạch hôm nay vốn không phải là như vậy, ông ta muốn bức Cố Trường Khanh nói thật nhưng Cố Trường Khanh lại cố ý chọc giận ông ta. Thần kinh ông ta vốn đã căng thẳng, không thể chịu đựng được dù chỉ là một chút trêu chọc, trong lòng ông ta hận không thể tự tay bóp chết Cố Trường Khanh, sao có thể khắc chế được bản thân mình?
Lưng ông ta toát mồ hôi lạnh? Sắc mặt càng trắng bệch.
– Các người… mọi người hiểu nhầm rồi, không phải như vậy đâu?
Ông ta vội vội vàng vàng giải thích, lại chỉ vào Cố Trường Khanh:
– Là nó, tất cả đều do nó xui khiến, tất cả đều nằm trong kế hoạch của nó!
– Đúng đúng! Khưu Uyển Di cũng kích động nói: Clip kia không phải tôi làm, tôi không làm chuyện này, đều là Cố Trường Khanh giở trò quỷ, là nó giá họa cho tôi!
– Nó mới là đứa âm hiểm nhất, mọi người đừng bị nó đánh lừa, chúng tôi chẳng qua là vì giận quá nên mới động thủ.
Khổng Ngọc Phân bổ sung. Khổng Ngọc Long ở bên lại chỉ vào Cố Trường Khanh, lớn tiếng kêu:
– Người xấu, chị ta là người xấu!
– Mọi người xem, ngay cả đứa trẻ con cũng còn nói như vậy, trẻ con sẽ không nói dối!
Khưu Uyển Di vội kéo Khổng Ngọc Long đến trước mặt mình.
Khổng Ngọc Long xông lên đá Cố Trường Khanh một cái.
Cố Trường Khanh cũng chẳng trốn tránh, nghiến răng chịu đòn, mặt lại trắng thêm một phần.
– Khổng phu nhân, không phải là bà bị chồng đánh đấy chứ?
Lúc này, một phóng viên để ý thấy vết thương trên mặt bà ta, kêu lớn.
Khưu Uyển Di vội bưng mặt:
– Không có…
Sau đó nép ra sau lưng Khổng Ngọc Phân.
Các phóng viên sẽ chẳng bỏ qua cho bà ta một cách dễ dàng, vội ôm máy chạy tới trước mặt chụp cho kỹ, khiến bà ta muốn tránh cũng không được, vết thương trên mặt đều bị lộ rõ.
– Là vì xảy ra chuyện, bị chồng đánh đập nên mới đổ tội cho Cố tiểu thư sao?
Phóng viên hoài nghi.
– Không phải, không phải!
Sắc mặt Khưu Uyển Di lúc trắng lúc đỏ.
– Vậy vì sao bà lại bị thương? Rất rõ ràng đây là vết thương mới mà?
Bên kia, lại có mấy phóng viên đuổi theo Khổng Khánh Tường hỏi về vết thương trên mặt Khưu Uyển Di.
Khổng Khánh Tường không nói được gì, lòng vừa tức vừa hận, vung tay lên, lớn tiếng nói:
– Đây là nhà riêng, nơi này không chào đón các người, đều cút ra ngoài cho tôi! Cút, cút hết đi!
Nói xong lại gọi bảo vệ đuổi các phóng viên đi.
Đang xô đẩy, đột nhiên Cố Trường Khanh kêu lớn:
– Dừng tay!
Bảo vệ nghe thấy Cố Trường Khanh lên tiếng thì đều dừng tay, mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua cô.
Cố Trường Khanh ông Vương đã đỡ mình, đứng thẳng lên, ngẩng cao đầu nhìn mọi người, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kiên nghị.
Bên kia, sao Khổng Khánh Tường chịu để cô nói chuyện trước mặt đám phóng viên, tiếp tục ra lệnh cho bảo vệ:
– Đuổi hết những kẻ tự tiện xông vào đây đi!
Các phóng viên đều có chút tức giận, sắc mặt rất khó coi.
– Đây là biệt thự họ Cố, từ bao giờ thì đến lượt họ Khổng ông nói chuyện!
Cố Trường Khanh bỗng nhiên nói.
Cô nhìn Khổng Khánh Tường, giọng nói không cao không thấp nhưng lại vang dội, mạnh mẽ!
Khổng Khánh Tường đen mặt, tức giận đến nghiến răng, ông ta chỉ vào Cố Trường Khanh:
– Đứa con gái bất hiếu này, mày dám nói với cha mày thế sao! Mọi người thấy rồi đó, đây mới là bộ mặt thật của Cố Trường Khanh.
Các phóng viên kích động, đều chĩa ống kính về phía hai người!
– Ai cũng có giới hạn của mình thôi!
Mặt Cố Trường Khanh trắng bệch nhưng mắt lại sáng đến kinh người, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như không thể nhẫn nhịn được nữa mà phản kháng!
– Tôi không muốn làm lớn chuyện, nghĩ việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài! Chẳng lẽ mấy người nghĩ rằng tôi thực sự dễ bắt nạt lắm sao?
Cố Trường Khanh như thể rất giận:
– Các người nói đây là kế hoạch của tôi, nhưng tôi nói cho các người, nếu tôi sớm biết mọi chuyện thì tôi đã phanh phui nó ra từ lâu rồi, còn dễ dàng tha thứ cho các người để các người cứ hết lần này đến lần khác hãm hại tôi sao?
Cô chỉ vào bọn họ, ánh mắt toát ra hận ý:
– Mặc kệ các người nói dối thế nào thì cũng không thể nào phủ nhận được tội lỗi của các người đâu! Khổng Khánh Tường, Khưu Uyển Di, lương tâm các người ở đâu? Nhân tính các người ở đâu? Tôi về chất vấn các người mà còn bị các người đánh đập…
Nói tới đây, rốt cuộc cô không nhịn được, nước mắt chảy xuống, cô cắn răng, muốn cố nén nước mắt nhưng nước mắt không thể khống chế mà lăn dài, trong nháy mắt đã đánh động toàn bộ đám phóng viên.
Cô lau nước mắt, chỉ ra cửa sổ rồi gầm lên:
– Ai đang lén lút ở kia, đi ra cho tôi!
Cố Trường Khanh sớm đã phát hiện A Nhan thấy phóng viên đến thì cứ lén lút thập thò ở đó không dám đi ra nên cố ý lật tẩy cô ta.
– A Nhan!
Cố Trường Khanh gầm lớn:
– Cô ở đó làm cái gì? Lại muốn quay phim tôi sao? Tôi nhất định phải kiện cô mới được!
A Nhan sớm đã bị tình thế bên ngoài dọa cho hoảng sợ, lúc này nghe Cố Trường Khanh nói vậy thì hoảng hốt xua tay, máy quay rơi xuống, may mà ông Vương ở bên nhanh nhẹn đỡ được. Một phóng viên lặng lẽ đi qua muốn xem máy quay, ông Vương đưa cho người kia. Phóng viên đó mừng rỡ cầm qua một bên xem, lại kéo theo một đám phóng viên khác đi qua.
Khưu Uyển Di nhớ lại những lời nói khi nãy của Cố Trường Khanh thì hoảng sợ vội chạy đến giật lại nhưng ông Vương đã dễ dàng cản bà ta lại, sao có thể cướp đi được? Khưu Uyển Di gấp đến độ mắng to.
– Không liên quan đến tôi, tiểu thư!
Bên này, A Nhan mặt trắng bệch, hoang mang hoảng sợ nói:
– Đều là phu nhân và lão gia muốn tôi làm như vậy, tôi chỉ là người hầu làm công lấy tiền, không nghe không được!
A Nhan chẳng chút do dự khai Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di ra, vì để tranh thủ sự khoan hồng, lại chủ động yêu sách:
– Còn cả lần trước cũng là lão gia và phu nhân bảo tôi quay lại, bọn họ hợp mưu bắt nạt tiểu thư, chọc giận tiểu thư nên tiểu thư mới không nhịn được mà đánh người.
Phóng viên ồ lên, tuy rằng trên mạng Khưu Uyển Di đã nói qua chuyện này nhưng lời của A Nhan chính là chứng cứ xác thực nhất để định tội danh của mấy người Khổng Khánh Tường.
– A Nhan, con tiện nhân này! Mày câm mồm lại cho tao!
Khưu Uyển Di nghe đến đó thì quay người lại, chỉ vào A Nhan hét lớn.
Khổng Khánh Tường giận đến độ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
– Khổng Khánh Tường…
Cố Trường Khanh xoay người chỉ vào Khổng Khánh Tường, mắt rưng rưng:
– Tôi không có người cha như ông, tôi hoàn toàn thất vọng về ông…
Cô gằn từng tiếng, từng câu từng chữ đều như huyết lệ. (máu và nước mắt)
– Tôi và ông không còn là cha con nữa, từ nay về sau không không còn liên quan gì đến họ Cố cả!
– Mày nói cái gì…
Sắc mặt Khổng Khánh Tường bỗng chốc đỏ bừng, ngực thở phập phồng.
Nước mắt Cố Trường Khanh lăn dài, cô mở to mắt rồi nói tiếp:
– Còn nữa, đây là biệt thự họ Cố! Nơi đây có hồi ức về ông ngoại và mẹ tôi, không thể để những kẻ độc ác như các người làm dơ bẩn được, các người lập tức chuyển ra ngoài ngay cho tôi! Bây giờ! Ngay lập tức! Nếu không đừng trách tôi không nể tình, đuổi các người ra ngoài!
Người cô lảo đảo như thể rất kích động, cô nhìn các phóng viên:
– Xin lỗi, giờ tinh thần tôi không tốt, không thể tiếp đón mọi người, xin cứ tự nhiên…
Nói xong lại nhìn về phía ông Vương:
– Trong vòng 2 tiếng, mặc kệ là bọn họ có thu dọn xong hay không thì đều phải rời khỏi đây.
– Vâng! Ông Vương đáp lời.
Cố Trường Khanh không nhìn đến bọn họ nữa, xoay người đi lên lầu. Phía dưới, các phóng viên thấy vậy cũng chẳng ai cảm thấy Cố Trường Khanh quá đáng. Dù là ai gặp phải loại người thân như vậy cũng không thể làm ứng xử hay hơn cô được. Mọi người đều có thể hiểu cho tâm tình của Cố Trường Khanh.
Các phóng viên muốn phỏng vấn Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di nhưng sắc mặt Khổng Khánh Tường rất đáng sợ, Khưu Uyển Di lại như bị tâm thần. Khổng Ngọc Phân thì còn khá hơn một chút, cô ta cực lực muốn mọi người tin rằng đây đều là âm mưu của Cố Trường Khanh nhưng sao các phóng viên còn tin lời cô ta được?
Các phóng viên lại phỏng vấn người hầu, không thu được tin tức hữu dụng gì, chỉ chốc lát sau đều rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, ông Vương và mấy người vệ sĩ đứng trong đại sảnh nhìn bọn Khổng Khánh Tường như hổ rình mồi.
– Khổng lão gia, giờ chỉ còn lại 1h40’! Đến lúc đó đừng trách chúng tôi không cho các người cơ hội lấy đồ, nói thật cho các người biết, biệt thự họ Cố này, về sau các người đừng hòng đặt chân đến nữa!
Trong lúc này, Cố Trường Khanh nhận được rất nhiều điện thoại hỏi han của bạn bè, kể cả bạn từ nhỏ và cả Hoàng Thao nữa. Trong điện thoại, anh chẳng nói gì thêm, chỉ nói là có chỗ nào cần giúp thì cứ lên tiếng. Cố Trường Khanh tỏ ý cảm ơn ý tốt của anh.
Một bên, Lý Giai thấy cô cúp máy thì tiện miệng nói:
– Jason nói với chị, lần trước sau khi ảnh của em và Arce bị phát tán, trong Hoa Nhã đã có nhiều người muốn Hoa Nhã bán tháo 5% cổ phần trong tay, may mà Hoàng Thao cực lực thuyết phục, nói rằng đây chỉ là chuyện tạm thời, sẽ không ảnh hưởng đến tương lai phát triển thì mới ngăn chuyện này lại được. Nhưng sau đó, cổ phiếu Cố thị bị sụt giá mạnh, anh ấy đã bị hội đồng quản trị chỉ trích nặng nề. Nhưng sau đó cũng may cổ phiếu lại ổn định lại. Jason nói, đại thiếu vì để giữ vững cổ phần Cố thị không bị sụt giá mà đã tự bỏ ra ba triệu mua vào không ít cổ phiếu Cố thị…
Cố Trường Khanh giật mình, không ngờ Hoàng Thao lại giúp mình nhiều như vậy… nghĩ lại, chuyện anh giúp cô cũng rất nhiều…
Đang trố mắt thì lại nhận được điện thoại của Phùng Tước:
– Trường Khanh, em ngủ ở đâu?
– Em ở chỗ Lý Giai!
– Vậy là tốt rồi, đêm nay em đừng về nhà, anh sợ Khổng Khánh Tường thẹn quá hóa giận sẽ làm chuyện bất lợi cho em.
Cố Trường Khanh yên lặng một hồi rồi mới nói:
– Anh cũng xem tin trên mạng rồi sao?
Hơn nữa nghe khẩu khí của anh thì đã đoán được là cô làm, anh sẽ nghĩ gì đây?
Bên kia, đương nhiên Phùng Tước hiểu được nỗi băn khoăn của cô, nói:
– Trường Khanh, bọn họ tất nhiên phải chịu trách nhiệm vì những chuyện đã làm, em công bố tội ác của bọn họ hoàn toàn không sai! Chẳng ai có thể trách em không đúng! Anh ủng hộ em! Em cứ làm chuyện mình muốn làm, chuyện còn lại đừng suy nghĩ nhiều!
Cố Trường Khanh vốn muốn hỏi người nhà anh có phản ứng gì nhưng lại không thể nói ra miệng. Mình nếu thực sự băn khoăn đến phản ứng của người nhà anh như vậy thì hẳn là sẽ không làm chuyện này, nếu đã làm rồi thì có hậu quả gì cũng phải đối mặt với nó.
– Phùng Tước…
Lòng Cố Trường Khanh vô cùng khó chịu, không thể nói nên lời, cô cũng không hối hận vì những điều mình làm nhưng vừa nghĩ đến việc này sẽ mang đến áp lực nặng nề cho anh thì lòng lại rất khó chịu.
Bọn họ thực sự có thể tìm được điểm cân bằng sao? Mà điểm cân bằng này phải dùng cái gì để đánh đổi đây?
– Có cần anh đến với em không?
Giọng nói của Phùng Tước rất dịu dàng.
– Không cần, đừng qua đây, em muốn đi nghỉ sớm…
Cố Trường Khanh cúi đầu thì thào nói.
Cô cúp máy, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, cô nhìn Lý Giai khẽ hỏi:
– Lý Giai, có phải em quá ích kỉ rồi không?
Lý Giai hiểu ra ngay ý tứ của cô, Lý Giai đi qua cầm tay cô:
– Cậu ấy là người trưởng thành, tự biết mình đang làm gì. Trường Khanh không phải là lỗi của em… Em đừng tự trách cứ bản thân…
Cố Trường Khanh dựa đầu lên vai Lý Giai, lòng thoáng xót xa. Sáng sớm hôm sau Cố Trường Khanh mới quay về biệt thự họ Cố.
Bởi vì chuyện lần này không giống bình thường, bởi vì bí mật Cố gia sớm đã tạo thành ảnh hưởng nhất định với đại chúng nên các tạp chí trong thành phố đều đổ dồn về đây. Mới 7,8h sáng mà cổng biệt thự đã có hàng đàn phóng viên vây quanh.
Các phóng viên cầm máy ảnh lia máy vào trong cánh cổng sắt, có một số người thì đang xin xỏ bảo vệ, muốn được vào phỏng vấn. Cố gia vốn đầy quy củ, bảo vệ đương nhiên sẽ không vì chút lợi nhỏ mà cho phóng viên đi vào.
Lúc này, xe của Cố Trường Khanh đi đến, không biết là ai hô lớn:
– Là xe của Cố tiểu thư!
Đám phóng viên đã chờ từ lâu, lúc này như ong mật thấy hoa mà vây lấy, chặn kín xe Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh không đóng kín cửa kính xe, các phóng viên đều lia ống kính thẳng vào trong mà chụp lia lịa, vỗ cửa kính xe, lớn tiếng nói:
– Cố tiểu thư, xin hỏi cô có xem clip mẹ kế Khưu Uyển Di của cô post lên mạng không!
– Cố tiểu thư, sau khi cha cô hãm hại cô như vậy, cô có cảm tưởng gì?
– Cố tiểu thư, xin hỏi lúc trước cô đã biết chuyện này chưa?
– Cố tiểu thư…
Các phóng viên hỏi lia lịa, hận không thể kéo Cố Trường Khanh ra khỏi xe, đáng tiếc cửa xe khóa chặt, bọn họ chẳng có cách nào cả.
Cố Trường Khanh quay đầu, nhìn qua khe hở, vẻ mặt đau đớn vô cùng, như thể định nói lại thôi:
– Rất cảm ơn mọi người quan tâm, nhưng đây là việc nhà tôi, tôi không muốn tuyên truyền ra ngoài, xin lỗi!
Nói xong đóng chặt cửa kính xe, bảo ông Vương lái xe đi vào.
Mặc kệ thế nào, Khổng Khánh Tường vẫn là cha của cô, dù cô có thống hận ông ta đến đâu thì cũng không thể chửi bới ông ta trước mặt người ngoài được. Mắng càng to thì càng khó được cảm thông. Càng nhẫn nhục thì mới có thể biểu hiện được sự khác biệt giữa mình và Khổng Khánh Tường.
Các phóng viên không ngờ lúc này Cố Trường Khanh còn không chịu nói nửa lời không hay về đối phương như vậy, tất cả đều không ngờ được điều này, cũng không ít người khen cô rất có tu dưỡng.
Cố Trường Khanh đi vào, bảo vệ đóng cổng lại, không cho một phóng viên nào bước vào.
Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn, sau đó nói với ông Vương ngồi đằng trước:
– Chú Vương, lát nữa chú biết phải làm gì rồi chứ?
Ông Vương nói:
– Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng, không lộ sơ hở.
Cố Trường Khanh cười cười:
– Cảm ơn chú Vương.
Xe dừng trước cửa biệt thự, Cố Trường Khanh mở cửa xe, trước khi xuống xe, ông Vương bỗng nhiên quay đầu nói:
– Tiểu thư phải cẩn thận đó!
– Yên tâm!
Cố Trường Khanh xuống xe, chỉnh lại quần áo, thở sâu một hơi rồi bước vào trong.
Trong phòng khách là cảnh tượng hỗn loạn, đồ đạc bị ném hết xuống đất, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh vỡ vun.
Cố Trường Khanh nhìn quanh một vòng, thấy Khổng Khánh Tường ngồi trên sofa còn mẹ con Khưu Uyển Di thì rụt người ở một góc cách khá xa ông ta. Khưu Uyển Di tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, khắp mặt đều bị xước xát, Khổng Ngọc Phân cũng chẳng khá hơn chút nào. Khổng Ngọc Long thì nằm trong lòng mẹ mà ngủ.
Trong phòng khách vô cùng yên lặng. Xem ra sau khi xảy ra chuyện, ngoài Khổng Ngọc Long thì ba người kia đều không ngủ được.
Cố Trường Khanh cười lạnh lùng rồi bước vào, chân không cẩn thận đạp phải một mảnh bình hoa vỡ gây ra tiếng động nhỏ, trong không gian tĩnh mịch này lại trở nên vô cùng vang vọng.
Ba người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía có tiếng động.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Cố Trường Khanh vẫn có chút hoảng sợ. Cô đã từng tưởng tượng vẻ mặt của bọn họ lúc này nhưng không ngờ lại là dạng này. Khủng bố đến vậy, thô bạo đến vậy, như là ác ma khát máu người vậy!
Sắc mặt Khổng Khánh Tường xanh mét, chỉ trong một đêm mà tóc như bạc đi một nửa, hai mắt đầy tơ máu! Ông ta nhìn thấy cô thì mắt càng đỏ, cơ bắp trên mặt giật giật, gân xanh nổi đầy.
– Con súc sinh này… (Ông sinh ra Trường Khanh mà, tự chửi mình à :v)
Khổng Khánh Tường chậm rãi đứng dậy, tay run lên khe khẽ, ông ta trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đáng sợ:
– Tất cả đều là do mày làm! Đúng không? Trên đời này lại có loại con gái tâm tư độc ác như mày! Mày không sợ gặp báo ứng sao?
Bên kia, Khưu Uyển Di thấy Cố Trường Khanh thì như gặp kẻ thù giết cha, nghiến răng trợn mắt, trông như quỷ dữ. Bà ta giao Khổng Ngọc Long cho Khổng Ngọc Phân ở bên, cũng chầm chậm đứng lên.
Đã trải qua một lần sao có thể lặp lại đến lần thứ hai, Cố Trường Khanh biết ông ta đang mớm lời cô, có lẽ ở góc nào đó đang có người lén quay lại tất cả rồi, lúc này, sao cô có thể để ông ta được thỏa nguyện?
Cô nhìn Khổng Khánh Tường, vẻ mặt giận dữ, cô chỉ vào Khổng Khánh Tường rồi lại chỉ qua Khưu Uyển Di, lớn tiếng nói:
– Chính là báo ứng cho các người đó! Giờ tôi mới biết người cha mà tôi vẫn kính yêu lại là loại người ác độc này!
Cô nhìn Khổng Khánh Tường:
– Khổng Khánh Tường, rốt cuộc mẹ tôi có phải là bị ông hại chết không?
Nói tới đây, bất tri bất giác nước mắt cô lăn dài:
– Ông có còn lương tâm không? Mẹ tôi đối xử tốt với ông như vậy, sợ ông không đứng vững được ở Cố thị nên chuyển nhượng cổ phần trong tay cho ông! Bà vốn là người phụ nữ không có dã tâm, vì sao ông còn muốn hại chết bà?
Khổng Khánh Tường không nói được một lời, sắc mặt dữ tợn, âm trầm đáng sợ.
Cố Trường Khanh lại chỉ vào Khưu Uyển Di:
– Còn cả bà nữa! Đồ đàn bà ác độc, lại dám dùng thủ đoạn hạ lưu này để hại tôi! Nếu không phải ông trời có mắt, để Arce bị pháp luật trừng trị thì bây giờ tôi sẽ thành ra thế nào. Bà hại tôi hết lần này đến lần khác, giả vờ mang thai để được vào cửa, sợ lòi đuôi thì lại định vu cho tôi làm bà sẩy thai! Khưu Uyển Di, tim bà rốt cuộc có màu gì? Tôi rất muốn moi tim bà ra để xem đó!
– Câm mồm!
Khưu Uyển Di gào lớn như bị điên, tiếng kêu vừa sắc vừa nhọn, lập tức khiến Khổng Ngọc Long đang ngủ say bừng tỉnh. Khổng Ngọc Long nhìn tình hình trong phòng khách thì đột nhiên òa lên khóc.
– Câm mồm!
Khưu Uyển Di chỉ vào Cố Trường Khanh:
– Đến giờ mà mày còn giả vờ? Là mày đã sắp xếp mọi chuyện, là mày quay lại clip đó, là mày đưa báo cáo xét nghiệm đến buổi họp báo, là mày dùng danh nghĩa của tao để vạch trần tất cả! Bàn độc ác âm hiểm, ai so được với mày! Mày còn không thừa nhận!
– Tôi thừa nhận cái gì? Khưu Uyển Di, dám làm thì phải dám nhận!
Cố Trường Khanh giận đến run người:
– Sao thế? Bà lại bị cha tôi đánh, sợ hãi quá nên định đem tôi ra chịu tội thay sao? Hai người này…
Cố Trường Khanh chỉ vào bọn họ, mắt rưng rưng, vẻ mặt thống hận:
– Một kẻ độc ác một kẻ vô sỉ, đúng là trời sinh một đôi! Đúng rồi, còn cả Triệu Chân Chân đê tiện kia nữa, ba người đúng là cá mè một lứa, xứng lắm, xứng lắm!
Khổng Khánh Tường giận đến mặt đỏ bừng, ông ta bước nhanh về phía Cố Trường Khanh, lúc đi đến bên cửa sổ, theo bản năng dừng bước lại nhìn ra ngoài cổng, thấy đám phóng viên vẫn đang bị chặn ở ngoài thì cũng yên tâm hơn.
Ông ta bình tĩnh tiến lên trước mặt Cố Trường Khanh, Cố Trường Khanh như thể rất sợ hãi, vội lùi ra sau hai bước rồi hét lớn đến chói tai.
Khổng Khánh Tường vung tay lên, Cố Trường Khanh vốn định tránh nhưng lại cắn môi cứng rắn chịu cái tát này, thuận thế ngã xuống đất.
Mà cùng lúc đó, ông Vương ở ngoài của nghe được tiếng thét của Cố Trường Khanh, đây là ám hiệu của hai người, ông vội vàng xoay người bước nhanh ra cửa, đến gần cửa thì nói với bảo vệ:
– Lão gia đánh tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây?
Ngoài cổng, đám phóng viên nghe được thì rất hưng phấn, một người nói:
– Mọi người mau mở cổng ra, chúng tôi vào có thể ngăn cản được mọi thứ đó!
Bảo vệ còn có chút do dự, ông Vương đã nói:
– Cứu tiểu thư quan trọng hơn, chúng ta nói cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có các phóng viên mới khiến lão gia dừng tay thôi!
Sau đó không lằng nhằng, dứt khoát mở cửa.
Các phóng viên đều là người tinh anh, không hẹn mà cùng thở nhẹ bước chậm, đều vội bật máy ảnh và máy ghi âm, rất sợ làm kinh động đến vở kịch bên trong.
Trong đại sảnh, Cố Trường Khanh bị Khổng Khánh Tường đánh ngã, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều kêu to:
– Đúng, đánh chết con tiểu tiện nhân này đi!
Khổng Khánh Tường tát một cái còn chưa hết hận, lại đá vào Cố Trường Khanh một cái. Cố Trường Khanh lăn mấy vòng trên đất, tránh thoát được cú đá của ông ta. Bên kia, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đều xông tới, ba người vây lấy Cố Trường Khanh, nghiến răng nghiến lợi như lũ điên cuồng, như thể muốn lột da Cố Trường Khanh ra vậy.
Trong lúc quyền cước của ba người này sắp dừng trên người Cố Trường Khanh thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng gầm lớn:
– Các người định làm gì thế?
Ba người ngẩng đầu lên, ngoài cửa lớn lại là đám phóng viên vốn chầu chực ngoài cổng! Lúc này bọn họ đều cầm máy ảnh lên chụp lia lịa, nhắm thẳng vào ba người này.
Ba người bọn họ biến sắc, vội rụt người về phía sau, để lộ ra Cố Trường Khanh bị vây ở giữa, tóc tai quần áo hỗn độn.
Vừa khéo Cố Trường Khanh ngẩng đầu lên nhìn về phía ống kính, trong ống kính là gương mặt bị đánh cho sưng đỏ của cô, vẻ mặt đang cực lực nín nhịn cơn giận.
Ông Vương đi qua đỡ Cố Trường Khanh dậy, lo lắng hỏi:
– Tiểu thư sao rồi?
Cố Trường Khanh lắc đầu, sau đó nghiêm mặt, người khẽ run run nhưng không nói được một lời.
– Chủ tịch Khổng, chuyện này là sao? Ông và vợ con mình cùng nhau đối phó với con gái ông sao?
Một phóng viên nữ nghiêm khắc hỏi.
Khổng Khánh Tường nhìn đám phóng viên đang vô cùng căm phẫn đứng ngoài cửa, lại nhìn vẻ mặt như kẻ bị hại của Cố Trường Khanh, bỗng nhiên ý thức được mình lại rơi vào bẫy của cô rồi!
Kế hoạch hôm nay vốn không phải là như vậy, ông ta muốn bức Cố Trường Khanh nói thật nhưng Cố Trường Khanh lại cố ý chọc giận ông ta. Thần kinh ông ta vốn đã căng thẳng, không thể chịu đựng được dù chỉ là một chút trêu chọc, trong lòng ông ta hận không thể tự tay bóp chết Cố Trường Khanh, sao có thể khắc chế được bản thân mình?
Lưng ông ta toát mồ hôi lạnh? Sắc mặt càng trắng bệch.
– Các người… mọi người hiểu nhầm rồi, không phải như vậy đâu?
Ông ta vội vội vàng vàng giải thích, lại chỉ vào Cố Trường Khanh:
– Là nó, tất cả đều do nó xui khiến, tất cả đều nằm trong kế hoạch của nó!
– Đúng đúng! Khưu Uyển Di cũng kích động nói: Clip kia không phải tôi làm, tôi không làm chuyện này, đều là Cố Trường Khanh giở trò quỷ, là nó giá họa cho tôi!
– Nó mới là đứa âm hiểm nhất, mọi người đừng bị nó đánh lừa, chúng tôi chẳng qua là vì giận quá nên mới động thủ.
Khổng Ngọc Phân bổ sung. Khổng Ngọc Long ở bên lại chỉ vào Cố Trường Khanh, lớn tiếng kêu:
– Người xấu, chị ta là người xấu!
– Mọi người xem, ngay cả đứa trẻ con cũng còn nói như vậy, trẻ con sẽ không nói dối!
Khưu Uyển Di vội kéo Khổng Ngọc Long đến trước mặt mình.
Khổng Ngọc Long xông lên đá Cố Trường Khanh một cái.
Cố Trường Khanh cũng chẳng trốn tránh, nghiến răng chịu đòn, mặt lại trắng thêm một phần.
– Khổng phu nhân, không phải là bà bị chồng đánh đấy chứ?
Lúc này, một phóng viên để ý thấy vết thương trên mặt bà ta, kêu lớn.
Khưu Uyển Di vội bưng mặt:
– Không có…
Sau đó nép ra sau lưng Khổng Ngọc Phân.
Các phóng viên sẽ chẳng bỏ qua cho bà ta một cách dễ dàng, vội ôm máy chạy tới trước mặt chụp cho kỹ, khiến bà ta muốn tránh cũng không được, vết thương trên mặt đều bị lộ rõ.
– Là vì xảy ra chuyện, bị chồng đánh đập nên mới đổ tội cho Cố tiểu thư sao?
Phóng viên hoài nghi.
– Không phải, không phải!
Sắc mặt Khưu Uyển Di lúc trắng lúc đỏ.
– Vậy vì sao bà lại bị thương? Rất rõ ràng đây là vết thương mới mà?
Bên kia, lại có mấy phóng viên đuổi theo Khổng Khánh Tường hỏi về vết thương trên mặt Khưu Uyển Di.
Khổng Khánh Tường không nói được gì, lòng vừa tức vừa hận, vung tay lên, lớn tiếng nói:
– Đây là nhà riêng, nơi này không chào đón các người, đều cút ra ngoài cho tôi! Cút, cút hết đi!
Nói xong lại gọi bảo vệ đuổi các phóng viên đi.
Đang xô đẩy, đột nhiên Cố Trường Khanh kêu lớn:
– Dừng tay!
Bảo vệ nghe thấy Cố Trường Khanh lên tiếng thì đều dừng tay, mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua cô.
Cố Trường Khanh ông Vương đã đỡ mình, đứng thẳng lên, ngẩng cao đầu nhìn mọi người, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kiên nghị.
Bên kia, sao Khổng Khánh Tường chịu để cô nói chuyện trước mặt đám phóng viên, tiếp tục ra lệnh cho bảo vệ:
– Đuổi hết những kẻ tự tiện xông vào đây đi!
Các phóng viên đều có chút tức giận, sắc mặt rất khó coi.
– Đây là biệt thự họ Cố, từ bao giờ thì đến lượt họ Khổng ông nói chuyện!
Cố Trường Khanh bỗng nhiên nói.
Cô nhìn Khổng Khánh Tường, giọng nói không cao không thấp nhưng lại vang dội, mạnh mẽ!
Khổng Khánh Tường đen mặt, tức giận đến nghiến răng, ông ta chỉ vào Cố Trường Khanh:
– Đứa con gái bất hiếu này, mày dám nói với cha mày thế sao! Mọi người thấy rồi đó, đây mới là bộ mặt thật của Cố Trường Khanh.
Các phóng viên kích động, đều chĩa ống kính về phía hai người!
– Ai cũng có giới hạn của mình thôi!
Mặt Cố Trường Khanh trắng bệch nhưng mắt lại sáng đến kinh người, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như không thể nhẫn nhịn được nữa mà phản kháng!
– Tôi không muốn làm lớn chuyện, nghĩ việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài! Chẳng lẽ mấy người nghĩ rằng tôi thực sự dễ bắt nạt lắm sao?
Cố Trường Khanh như thể rất giận:
– Các người nói đây là kế hoạch của tôi, nhưng tôi nói cho các người, nếu tôi sớm biết mọi chuyện thì tôi đã phanh phui nó ra từ lâu rồi, còn dễ dàng tha thứ cho các người để các người cứ hết lần này đến lần khác hãm hại tôi sao?
Cô chỉ vào bọn họ, ánh mắt toát ra hận ý:
– Mặc kệ các người nói dối thế nào thì cũng không thể nào phủ nhận được tội lỗi của các người đâu! Khổng Khánh Tường, Khưu Uyển Di, lương tâm các người ở đâu? Nhân tính các người ở đâu? Tôi về chất vấn các người mà còn bị các người đánh đập…
Nói tới đây, rốt cuộc cô không nhịn được, nước mắt chảy xuống, cô cắn răng, muốn cố nén nước mắt nhưng nước mắt không thể khống chế mà lăn dài, trong nháy mắt đã đánh động toàn bộ đám phóng viên.
Cô lau nước mắt, chỉ ra cửa sổ rồi gầm lên:
– Ai đang lén lút ở kia, đi ra cho tôi!
Cố Trường Khanh sớm đã phát hiện A Nhan thấy phóng viên đến thì cứ lén lút thập thò ở đó không dám đi ra nên cố ý lật tẩy cô ta.
– A Nhan!
Cố Trường Khanh gầm lớn:
– Cô ở đó làm cái gì? Lại muốn quay phim tôi sao? Tôi nhất định phải kiện cô mới được!
A Nhan sớm đã bị tình thế bên ngoài dọa cho hoảng sợ, lúc này nghe Cố Trường Khanh nói vậy thì hoảng hốt xua tay, máy quay rơi xuống, may mà ông Vương ở bên nhanh nhẹn đỡ được. Một phóng viên lặng lẽ đi qua muốn xem máy quay, ông Vương đưa cho người kia. Phóng viên đó mừng rỡ cầm qua một bên xem, lại kéo theo một đám phóng viên khác đi qua.
Khưu Uyển Di nhớ lại những lời nói khi nãy của Cố Trường Khanh thì hoảng sợ vội chạy đến giật lại nhưng ông Vương đã dễ dàng cản bà ta lại, sao có thể cướp đi được? Khưu Uyển Di gấp đến độ mắng to.
– Không liên quan đến tôi, tiểu thư!
Bên này, A Nhan mặt trắng bệch, hoang mang hoảng sợ nói:
– Đều là phu nhân và lão gia muốn tôi làm như vậy, tôi chỉ là người hầu làm công lấy tiền, không nghe không được!
A Nhan chẳng chút do dự khai Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di ra, vì để tranh thủ sự khoan hồng, lại chủ động yêu sách:
– Còn cả lần trước cũng là lão gia và phu nhân bảo tôi quay lại, bọn họ hợp mưu bắt nạt tiểu thư, chọc giận tiểu thư nên tiểu thư mới không nhịn được mà đánh người.
Phóng viên ồ lên, tuy rằng trên mạng Khưu Uyển Di đã nói qua chuyện này nhưng lời của A Nhan chính là chứng cứ xác thực nhất để định tội danh của mấy người Khổng Khánh Tường.
– A Nhan, con tiện nhân này! Mày câm mồm lại cho tao!
Khưu Uyển Di nghe đến đó thì quay người lại, chỉ vào A Nhan hét lớn.
Khổng Khánh Tường giận đến độ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
– Khổng Khánh Tường…
Cố Trường Khanh xoay người chỉ vào Khổng Khánh Tường, mắt rưng rưng:
– Tôi không có người cha như ông, tôi hoàn toàn thất vọng về ông…
Cô gằn từng tiếng, từng câu từng chữ đều như huyết lệ. (máu và nước mắt)
– Tôi và ông không còn là cha con nữa, từ nay về sau không không còn liên quan gì đến họ Cố cả!
– Mày nói cái gì…
Sắc mặt Khổng Khánh Tường bỗng chốc đỏ bừng, ngực thở phập phồng.
Nước mắt Cố Trường Khanh lăn dài, cô mở to mắt rồi nói tiếp:
– Còn nữa, đây là biệt thự họ Cố! Nơi đây có hồi ức về ông ngoại và mẹ tôi, không thể để những kẻ độc ác như các người làm dơ bẩn được, các người lập tức chuyển ra ngoài ngay cho tôi! Bây giờ! Ngay lập tức! Nếu không đừng trách tôi không nể tình, đuổi các người ra ngoài!
Người cô lảo đảo như thể rất kích động, cô nhìn các phóng viên:
– Xin lỗi, giờ tinh thần tôi không tốt, không thể tiếp đón mọi người, xin cứ tự nhiên…
Nói xong lại nhìn về phía ông Vương:
– Trong vòng 2 tiếng, mặc kệ là bọn họ có thu dọn xong hay không thì đều phải rời khỏi đây.
– Vâng! Ông Vương đáp lời.
Cố Trường Khanh không nhìn đến bọn họ nữa, xoay người đi lên lầu. Phía dưới, các phóng viên thấy vậy cũng chẳng ai cảm thấy Cố Trường Khanh quá đáng. Dù là ai gặp phải loại người thân như vậy cũng không thể làm ứng xử hay hơn cô được. Mọi người đều có thể hiểu cho tâm tình của Cố Trường Khanh.
Các phóng viên muốn phỏng vấn Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di nhưng sắc mặt Khổng Khánh Tường rất đáng sợ, Khưu Uyển Di lại như bị tâm thần. Khổng Ngọc Phân thì còn khá hơn một chút, cô ta cực lực muốn mọi người tin rằng đây đều là âm mưu của Cố Trường Khanh nhưng sao các phóng viên còn tin lời cô ta được?
Các phóng viên lại phỏng vấn người hầu, không thu được tin tức hữu dụng gì, chỉ chốc lát sau đều rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, ông Vương và mấy người vệ sĩ đứng trong đại sảnh nhìn bọn Khổng Khánh Tường như hổ rình mồi.
– Khổng lão gia, giờ chỉ còn lại 1h40’! Đến lúc đó đừng trách chúng tôi không cho các người cơ hội lấy đồ, nói thật cho các người biết, biệt thự họ Cố này, về sau các người đừng hòng đặt chân đến nữa!
/261
|