Phòng tiệc của nhà họ Triệu đặt tại tầng trệt, chiếm diện tích vài trăm m2, Phòng tiệc trang hoàng không hề thua kém những khách sạn bậc nhất thành phố. Giữa phòng là một chiếc đèn thủy tinh lớn, ánh sáng trong suốt, sáng rỡ. Sàn nhà là đá cẩm thạch, là tự Triệu phu nhân đến Ý để chọn. Từng viên đá cẩm thạch đều là thượng hạng, màu đá trắng cùng vân đậm, giống như cô gái đang xấu hổ, làn da trắng nõn ửng hồng khiến người ta say lòng. Tường phía sau nhìn ra hoa viên, tất cả đều là cửa thủy tinh, bước qua bậc thang là đến vườn cỏ xanh mơn mởn. Đêm mùa hạ có gió thổi qua, cỏ non lay động giống như có bàn tay dịu dàng của người tình nhẹ phủ qua, triền miên đến mất hồn.
Cổng nhà họ Triệu xe cộ tấp nập, từ xe bước xuống đều là những cậu ấm cô chiêu ăn mặc sang trọng. Triệu Nghị đang chào hỏi bạn bè, vừa quay đầu lại đã thấy mắt như sáng bừng.
Chỉ thấy trước mặt là hai cô gái, một kiều diễm như hoa, một thanh lệ như lan.
Khổng Ngọc Phân mặc váy dạ hội màu hồng, cổ tròn, phần trên bó sát lộ ra đường cong mê người và vòng eo thon, váy là lớp sa mỏng, như mây như khói, lộ ra vẻ kiều mỵ mà vẫn rất đáng yêu.
Tóc buộc nửa đầu, phần còn lại bay bay trong gió.
Hơn nữa cùng với ngũ quan gần như hoàn mỹ và nụ cười ngọt ngào, quả thực là khiến người ta mất hồn.
Triệu Nghị lại nhìn về phía Cố Trường Khanh.
Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng thuần, kiểu dáng đơn giản nhưng chỉ có sự đơn giản này mới khiến khí chất thanh nhã của cô lộ rõ. Cùng với tóc dài xõa trên bờ vai, một bên kẹp bằng kẹp kim cương. Trên người ngoài chiếc ghim cài áo thì không có phụ kiện gì khác. Nhưng càng đơn giản càng khiến người ta thoải mái, nhìn như muốn đui mù.
Cô nhìn Triệu Nghị mỉm cười, mắt sáng hơn kim cương.
– Triệu Nghị, sinh nhật vui vẻ.
Giọng nói nhẹ nhàng như có thể đánh động vào lòng người.
Triệu Nghị nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Khổng Ngọc Phân nhìn thấy Triệu Nghị nhìn Cố Trường Khanh si mê như vậy thì không vui, cô nàng tiến lên cản tầm nhìn của Triệu Nghị, cười nói:
– Còn không dẫn chị em mình vào.
Lúc này Triệu Nghị mới lấy lại tinh thần, rất phong độ vươn tay “mời”, nói xong lại lén liếc nhìn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn cậu mỉm cười.
Tim Triệu Nghị đập sai một nhịp.
Phòng tiệc đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Trong không khí có hương thơm thản nhiên, tiếng đàn violon du dương. Đám người hầu mặc đồng phục đi qua đi lại.
Hôm nay nhân vật chính là Triệu Nghị, khách khứa chủ yếu cũng là bạn học của cậu. Triệu tiên sinh và Triệu phu nhân chưa xuất hiện, như là muốn dành không gian này cho bọn trẻ để mọi người tự do chơi đùa.
Một bên đặt một chiếc bàn dài, khăn trải bàn trắng như tuyết, trên bàn là các món ăn cầu kì và rượu.
Ba người vừa đi vào phòng đã khiến cả sảnh chú ý. Đám con gái vội chào hỏi Cố Trường Khanh còn đám con trai thì đảo mắt quanh người Khổng Ngọc Phân, còn một số người thì ở bên lặng lẽ bàn tán chuyện thị phi của ba người, đoán xem hôm nay Triệu Nghị sẽ mời ai nhảy đầu tiên.
Khổng Ngọc Phân cảm thấy lòng vô cùng hưng phấn, cô ta ngẩng đầu, đứng đó hưởng thụ ánh nhìn ghen tị của đám con gái và ánh nhìn thưởng thức của tụi con trai.
Bởi vì Cố Trường Khanh bị một đám con gái vây quanh cho nên giới thiệu Khổng Ngọc Phân là trách nhiệm của Triệu Nghị.
Dẫn Khổng Ngọc Phân đi được một vòng, bỗng nhiên Triệu Nghị dừng bước, ánh mắt nhìn về phía cửa. Cậu nói với Khổng Ngọc Phân:
– Cậu ở đây chờ một chút, mình có khách.
Nói xong vội đi về phía cửa.
Khổng Ngọc Phân một mình đứng đó, rất nhanh đã có đám con trai vây lấy cô nàng.
Cố Trường Khanh chào hỏi bạn bè xong xuôi, thoáng nhìn ra cửa, thấy Triệu Nghị đang tươi cười nói chuyện với một người.
Người nọ cao lớn, mặc tây trang màu đen, cả người lộ vẻ nghiêm túc, trang trọng. Anh vỗ vỗ vai Triệu Nghị, vẻ mặt thoáng cười ôn hòa hiếm thấy.
Không thể không nói, người này cười tươi, mặt mày thoải mái trông cũng… không tệ lắm…
Như là cảm nhận được ánh mắt của Cố Trường Khanh, người nọ nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt sắc bén.
Cố Trường Khanh hơi nhướng mày, cười nhẹ với anh.
Người nọ quay đầu đi, không hề nhìn cô. Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, tay nắm chặt ly thủy tinh.
Đúng là đồ rắm thối…
Người thối tha như thế, ngoài Phùng Tước thì còn ai nữa?
Cố Trường Khanh xoay người qua chỗ khác, không nhìn về phía anh ta nữa.
Bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt nóng bừng. Cố Trường Khanh biết, đây là hiệu quả của tinh dầu buổi chiều, cô vội nhìn về phía Khổng Ngọc Phân, thấy cô nàng bị một đám con trai vây lấy, không biết nói gì mà cười đến run người, hai mắt như nước, má ửng hồng, trông rất quyến rũ, kiều diễm vô cùng.
Không tệ, không tệ, hiệu quả không tệ!
Cố Trường Khanh cười cười, lấy trên bàn hai ly rượu, đi về phía Triệu Nghị.
Lúc này Triệu Nghị đã rời khỏi Phùng Tước mà Phùng Tước cũng chẳng biết đã chạy đi đâu.
– Triệu Nghị!
Cố Trường Khanh gọi giật lại, đưa một ly rượu cho cậu:
– Hôm nay sinh nhật anh, em mời anh một ly.
Triệu Nghị đương nhiên sẽ không từ chối, bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.
Cố Trường Khanh không đồng ý:
– Không được, em mời anh mà anh chỉ nhấp một ngụm sao được?
Nói xong uống cạn sạch ly rượu trong tay.
Triệu Nghị vội vàng nói:
– Em cẩn thận một chút, rượu này nặng lắm!
– Một năm mới sinh nhật một lần, khó có dịp mọi người gặp nhau vui vẻ thế này, sợ gì?
Cố Trường Khanh cười nói, hơi rượu bốc lên, hai má lập tức ửng hồng, trong vẻ tú lệ lại thêm phần kiều diễm.
Triệu Nghị nhìn mà ngây người, kìm lòng không đậu cầm ly rượu trong tay lên uống cạn sạch.
– Triệu Nghị, mình cũng mời cậu một ly!
Phía sau truyền đến một giọng nói đáng yêu.
Cố Trường Khanh lắc lắc ly rượu không trong tay, hơi hơi cười. Mọi thứ giống hệt như dự kiến của cô.
– Triệu Nghị, cậu không phải là sẽ từ chối ly rượu này của mình chứ.
Đầu tiên, Khổng Ngọc Phân nhìn Cố Trường Khanh một cái rồi sau đó nói với Triệu Nghị.
Triệu Nghị bất đắc dĩ lại uống thêm một ly.
Cứ như vậy, càng lúc càng nhiều người đứng trong đội ngũ mời rượu, không bao lâu mặt Triệu Nghị đã đỏ bừng. Rất nhanh, quản gia đã đến giải vây:
– Các vị thiếu gia, tiểu thư, cũng không thể để tiệc còn chưa kết thúc mà nhân vật chính đã say mèm chứ.
Mọi người cười ầm lên rồi mới buông tha cho Triệu Nghị.
Cố Trường Khanh cười đề nghị:
– Triệu Nghị, hay là anh về phòng nghỉ ngơi một chút đi, nếu không chút nữa khiêu vũ sao được?
Quản gia phụ họa, đỡ Triệu Nghị đi.
Cố Trường Khanh nhân lúc mọi người không chú ý, lén đi theo sau.
Vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân nho nhỏ. Cố Trường Khanh biết Khổng Ngọc Phân cũng đi theo sau. Cô mỉm cười làm như không biết, tiếp tục đi theo sau, đi lên phòng Triệu Nghị.
Vừa lúc quản gia mở cửa, định đỡ Triệu Nghị vào trong, Cố Trường Khanh lên tiếng gọi:
– Triệu Nghị.
Quản gia thấy cô thì biết là cô có chuyện muốn nói với thiếu gia, biết điều buông Triệu Nghị, xoay người rời đi.
Triệu Nghị choáng váng, cậu không giỏi uống rượu, giờ đã hơi ngà ngà.
Cậu đứng dựa cửa, người hơi mệt mỏi, tóc hơi rối, ánh mắt mê man, làn da trắng ửng đò, môi mềm như hoa, trông rất tuấn tú, ngây ngô khiến Cố Trường Khanh có hơi đỏ mặt.
Cố Trường Khanh biết đây là vì hiệu quả của tinh dầu, vội hít sâu một hơi, bình ổn tâm trí.
– Trường Khanh, tìm anh có chuyện gì.
Cậu mỉm cười thật tươi.
Cố Trường Khanh lại hít sâu một hơi, bước về phía cậu, đi đến trước mặt câu mới dừng lại. Cô nhìn Triệu Nghị, ánh mắt chuyên chú như có thể nhìn thấu lòng anh.
– Triệu Nghị, em muốn anh mời em nhảy điệu nhảy đầu tiên.
Cô nhìn Triệu Nghị, nhấn mạnh từng từ. Hương thơm thiếu nữ phủ vào không khí, truyền đến tận đáy lòng cậu.
Triệu Nghị nhìn cô, tim bỗng đập thật nhanh:
– Vì sao?
Cố Trường Khanh lại dựa sát vào cậu một chút, mũi gần như chạm vào mũi cậu, môi gần như chạm vào môi cậu.
Cô nhìn Triệu Nghị, mắt Triệu Nghị chiếu ra khuôn mặt ửng hồng của cô.
– Vì sao? Triệu Nghị, anh có biết…
Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói vấn vít bên tai, có cảm giác sầu triền miên…
Nhất thời, cậu bị mê hoặc, đầu óc trống rỗng, lòng chỉ có một suy nghĩ.
Cậu rất muốn nếm thử cảm giác thiếu nữ ngây thơ.
Rất muốn, rất muốn…
Cậu hơi hơi cúi đầu.
Cổng nhà họ Triệu xe cộ tấp nập, từ xe bước xuống đều là những cậu ấm cô chiêu ăn mặc sang trọng. Triệu Nghị đang chào hỏi bạn bè, vừa quay đầu lại đã thấy mắt như sáng bừng.
Chỉ thấy trước mặt là hai cô gái, một kiều diễm như hoa, một thanh lệ như lan.
Khổng Ngọc Phân mặc váy dạ hội màu hồng, cổ tròn, phần trên bó sát lộ ra đường cong mê người và vòng eo thon, váy là lớp sa mỏng, như mây như khói, lộ ra vẻ kiều mỵ mà vẫn rất đáng yêu.
Tóc buộc nửa đầu, phần còn lại bay bay trong gió.
Hơn nữa cùng với ngũ quan gần như hoàn mỹ và nụ cười ngọt ngào, quả thực là khiến người ta mất hồn.
Triệu Nghị lại nhìn về phía Cố Trường Khanh.
Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng thuần, kiểu dáng đơn giản nhưng chỉ có sự đơn giản này mới khiến khí chất thanh nhã của cô lộ rõ. Cùng với tóc dài xõa trên bờ vai, một bên kẹp bằng kẹp kim cương. Trên người ngoài chiếc ghim cài áo thì không có phụ kiện gì khác. Nhưng càng đơn giản càng khiến người ta thoải mái, nhìn như muốn đui mù.
Cô nhìn Triệu Nghị mỉm cười, mắt sáng hơn kim cương.
– Triệu Nghị, sinh nhật vui vẻ.
Giọng nói nhẹ nhàng như có thể đánh động vào lòng người.
Triệu Nghị nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Khổng Ngọc Phân nhìn thấy Triệu Nghị nhìn Cố Trường Khanh si mê như vậy thì không vui, cô nàng tiến lên cản tầm nhìn của Triệu Nghị, cười nói:
– Còn không dẫn chị em mình vào.
Lúc này Triệu Nghị mới lấy lại tinh thần, rất phong độ vươn tay “mời”, nói xong lại lén liếc nhìn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn cậu mỉm cười.
Tim Triệu Nghị đập sai một nhịp.
Phòng tiệc đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Trong không khí có hương thơm thản nhiên, tiếng đàn violon du dương. Đám người hầu mặc đồng phục đi qua đi lại.
Hôm nay nhân vật chính là Triệu Nghị, khách khứa chủ yếu cũng là bạn học của cậu. Triệu tiên sinh và Triệu phu nhân chưa xuất hiện, như là muốn dành không gian này cho bọn trẻ để mọi người tự do chơi đùa.
Một bên đặt một chiếc bàn dài, khăn trải bàn trắng như tuyết, trên bàn là các món ăn cầu kì và rượu.
Ba người vừa đi vào phòng đã khiến cả sảnh chú ý. Đám con gái vội chào hỏi Cố Trường Khanh còn đám con trai thì đảo mắt quanh người Khổng Ngọc Phân, còn một số người thì ở bên lặng lẽ bàn tán chuyện thị phi của ba người, đoán xem hôm nay Triệu Nghị sẽ mời ai nhảy đầu tiên.
Khổng Ngọc Phân cảm thấy lòng vô cùng hưng phấn, cô ta ngẩng đầu, đứng đó hưởng thụ ánh nhìn ghen tị của đám con gái và ánh nhìn thưởng thức của tụi con trai.
Bởi vì Cố Trường Khanh bị một đám con gái vây quanh cho nên giới thiệu Khổng Ngọc Phân là trách nhiệm của Triệu Nghị.
Dẫn Khổng Ngọc Phân đi được một vòng, bỗng nhiên Triệu Nghị dừng bước, ánh mắt nhìn về phía cửa. Cậu nói với Khổng Ngọc Phân:
– Cậu ở đây chờ một chút, mình có khách.
Nói xong vội đi về phía cửa.
Khổng Ngọc Phân một mình đứng đó, rất nhanh đã có đám con trai vây lấy cô nàng.
Cố Trường Khanh chào hỏi bạn bè xong xuôi, thoáng nhìn ra cửa, thấy Triệu Nghị đang tươi cười nói chuyện với một người.
Người nọ cao lớn, mặc tây trang màu đen, cả người lộ vẻ nghiêm túc, trang trọng. Anh vỗ vỗ vai Triệu Nghị, vẻ mặt thoáng cười ôn hòa hiếm thấy.
Không thể không nói, người này cười tươi, mặt mày thoải mái trông cũng… không tệ lắm…
Như là cảm nhận được ánh mắt của Cố Trường Khanh, người nọ nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt sắc bén.
Cố Trường Khanh hơi nhướng mày, cười nhẹ với anh.
Người nọ quay đầu đi, không hề nhìn cô. Cố Trường Khanh hơi nhíu mày, tay nắm chặt ly thủy tinh.
Đúng là đồ rắm thối…
Người thối tha như thế, ngoài Phùng Tước thì còn ai nữa?
Cố Trường Khanh xoay người qua chỗ khác, không nhìn về phía anh ta nữa.
Bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt nóng bừng. Cố Trường Khanh biết, đây là hiệu quả của tinh dầu buổi chiều, cô vội nhìn về phía Khổng Ngọc Phân, thấy cô nàng bị một đám con trai vây lấy, không biết nói gì mà cười đến run người, hai mắt như nước, má ửng hồng, trông rất quyến rũ, kiều diễm vô cùng.
Không tệ, không tệ, hiệu quả không tệ!
Cố Trường Khanh cười cười, lấy trên bàn hai ly rượu, đi về phía Triệu Nghị.
Lúc này Triệu Nghị đã rời khỏi Phùng Tước mà Phùng Tước cũng chẳng biết đã chạy đi đâu.
– Triệu Nghị!
Cố Trường Khanh gọi giật lại, đưa một ly rượu cho cậu:
– Hôm nay sinh nhật anh, em mời anh một ly.
Triệu Nghị đương nhiên sẽ không từ chối, bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.
Cố Trường Khanh không đồng ý:
– Không được, em mời anh mà anh chỉ nhấp một ngụm sao được?
Nói xong uống cạn sạch ly rượu trong tay.
Triệu Nghị vội vàng nói:
– Em cẩn thận một chút, rượu này nặng lắm!
– Một năm mới sinh nhật một lần, khó có dịp mọi người gặp nhau vui vẻ thế này, sợ gì?
Cố Trường Khanh cười nói, hơi rượu bốc lên, hai má lập tức ửng hồng, trong vẻ tú lệ lại thêm phần kiều diễm.
Triệu Nghị nhìn mà ngây người, kìm lòng không đậu cầm ly rượu trong tay lên uống cạn sạch.
– Triệu Nghị, mình cũng mời cậu một ly!
Phía sau truyền đến một giọng nói đáng yêu.
Cố Trường Khanh lắc lắc ly rượu không trong tay, hơi hơi cười. Mọi thứ giống hệt như dự kiến của cô.
– Triệu Nghị, cậu không phải là sẽ từ chối ly rượu này của mình chứ.
Đầu tiên, Khổng Ngọc Phân nhìn Cố Trường Khanh một cái rồi sau đó nói với Triệu Nghị.
Triệu Nghị bất đắc dĩ lại uống thêm một ly.
Cứ như vậy, càng lúc càng nhiều người đứng trong đội ngũ mời rượu, không bao lâu mặt Triệu Nghị đã đỏ bừng. Rất nhanh, quản gia đã đến giải vây:
– Các vị thiếu gia, tiểu thư, cũng không thể để tiệc còn chưa kết thúc mà nhân vật chính đã say mèm chứ.
Mọi người cười ầm lên rồi mới buông tha cho Triệu Nghị.
Cố Trường Khanh cười đề nghị:
– Triệu Nghị, hay là anh về phòng nghỉ ngơi một chút đi, nếu không chút nữa khiêu vũ sao được?
Quản gia phụ họa, đỡ Triệu Nghị đi.
Cố Trường Khanh nhân lúc mọi người không chú ý, lén đi theo sau.
Vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân nho nhỏ. Cố Trường Khanh biết Khổng Ngọc Phân cũng đi theo sau. Cô mỉm cười làm như không biết, tiếp tục đi theo sau, đi lên phòng Triệu Nghị.
Vừa lúc quản gia mở cửa, định đỡ Triệu Nghị vào trong, Cố Trường Khanh lên tiếng gọi:
– Triệu Nghị.
Quản gia thấy cô thì biết là cô có chuyện muốn nói với thiếu gia, biết điều buông Triệu Nghị, xoay người rời đi.
Triệu Nghị choáng váng, cậu không giỏi uống rượu, giờ đã hơi ngà ngà.
Cậu đứng dựa cửa, người hơi mệt mỏi, tóc hơi rối, ánh mắt mê man, làn da trắng ửng đò, môi mềm như hoa, trông rất tuấn tú, ngây ngô khiến Cố Trường Khanh có hơi đỏ mặt.
Cố Trường Khanh biết đây là vì hiệu quả của tinh dầu, vội hít sâu một hơi, bình ổn tâm trí.
– Trường Khanh, tìm anh có chuyện gì.
Cậu mỉm cười thật tươi.
Cố Trường Khanh lại hít sâu một hơi, bước về phía cậu, đi đến trước mặt câu mới dừng lại. Cô nhìn Triệu Nghị, ánh mắt chuyên chú như có thể nhìn thấu lòng anh.
– Triệu Nghị, em muốn anh mời em nhảy điệu nhảy đầu tiên.
Cô nhìn Triệu Nghị, nhấn mạnh từng từ. Hương thơm thiếu nữ phủ vào không khí, truyền đến tận đáy lòng cậu.
Triệu Nghị nhìn cô, tim bỗng đập thật nhanh:
– Vì sao?
Cố Trường Khanh lại dựa sát vào cậu một chút, mũi gần như chạm vào mũi cậu, môi gần như chạm vào môi cậu.
Cô nhìn Triệu Nghị, mắt Triệu Nghị chiếu ra khuôn mặt ửng hồng của cô.
– Vì sao? Triệu Nghị, anh có biết…
Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói vấn vít bên tai, có cảm giác sầu triền miên…
Nhất thời, cậu bị mê hoặc, đầu óc trống rỗng, lòng chỉ có một suy nghĩ.
Cậu rất muốn nếm thử cảm giác thiếu nữ ngây thơ.
Rất muốn, rất muốn…
Cậu hơi hơi cúi đầu.
/261
|