Bên này, Phùng Tước nắm tay Cố Trường Khanh ra sàn nhảy, bọn họ không hề biết, đám người xung quanh đã nổ tung.
– Nhìn thấy không, nhìn thấy không, Phùng Tước lại đang khiêu vũ kìa!
– Đúng thế, rất lạ, mình thấy anh ấy đi dự tiệc nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy mời ai khiêu vũ, có khi mình còn nghĩ anh ấy không biết nhảy.
– Anh ấy và Cố Trường Khanh có quan hệ gì, hai người đang lén hẹn hò sao?
– Không thể nào, nhà anh ấy hẳn sẽ không cho phép con dâu là con nhà thương nhân.
– Thực ra Phùng Tước chẳng qua cũng chỉ là gia thế mạnh, bản thân không biết chơi, không hài hước, cổ lỗ sĩ muốn chết, ở bên người như thế chẳng phải là buồn lắm à.
– Cậu không ăn được nho nên nói nho xanh chứ gì!
– Xí!
Trong sàn nhảy, hai người cũng không biết mình đang bị mọi người bàn tán. Phùng Tước và cô khiêu vũ theo điệu nhạc.
Cố Trường Khanh phát hiện, bước nhảy của Phùng Tước vô cùng tiêu chuẩn, rất quy củ, có cảm giác cứng nhắc như thể quân nhân đang thao luyện vậy.
Cô cúi đầu cười cười.
– Em cười cái gì? Đột nhiên anh hỏi.
Cố Trường Khanh đương nhiên sẽ không nói thật, cô lắc đầu:
– Không có gì.
Anh hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nhưng hiển nhiên là không tin.
Hai người có chút buồn chán, không khí có chút xấu hổ.
Tiếng nhạc như nước, như gió, chảy xuôi quanh bọn họ, ánh đèn bảy màu chiếu lên hai người. Anh nắm tay cô, cùng cô xoay tròn, nhìn tóc cô khẽ bay bay, nhìn ánh đèn in dấu rực rỡ trên làn váy trắng, nhìn nụ cười lẳng lặng của cô.
Vừa rồi cô như lửa, bây giờ cô như mây…
– Em không nghĩ anh sẽ mời em khiêu vũ. Cố Trường Khanh phá đi không khí yên lặng.
– Trốn tránh chưa bao giờ là cách để giải quyết vấn đề. Tôi chỉ muốn biết rõ một chuyện.
Anh cúi đầu, đôi mắt đen láy như sáng lên dưới ánh đèn, anh rất chân thành, rất nghiêm túc hỏi:
– Vì sao?
– Cái gì vì sao?
Cô không dám nhìn vào mắt anh.
– Em đừng giả ngu với tôi, cũng đừng lừa tôi, Cố Trường Khanh! Giọng anh hơi lạnh.
Cố Trường Khanh cúi đầu, đương nhiên cô biết anh đang hỏi cái gì, vì sao cô lại hôn anh? Nhưng bảo cô trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói thật ra là bị tinh dầu kích dục ảnh hưởng?
Cô ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của anh, cười như không cười:
– Anh Phùng Tước, anh để ý thế làm gì? Anh có mất mát gì đâu?
Phùng Tước nghe vậy, chân cứng đờ, Cố Trường Khanh không để ý nên giẫm lên chân anh.
– Ai! Xin lỗi! Cô vội xin lỗi.
Nhưng anh lại như chẳng có cảm giác gì, chỉ nhìn cô, lạnh lùng nói:
– Nói như vậy, tôi không cần để ý chuyện vừa rồi bởi vì với em mà nói, cái này căn bản không có gì, cũng không chứng tỏ điều gì, là thế sao?
Tay anh nắm tay cô hơi xiết lại.
– Đúng…Đúng vậy.
Cố Trường Khanh nói. Nếu không thì phải làm sao?
Anh gật gật đầu, vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại lạnh rất lạnh.
Đương nhiên Cố Trường Khanh cảm giác được sự không vui của anh. Anh muốn thế nào, mong mình vì thích anh ta nên mới làm thế?
Vì sao đám con trai đều như vậy, hận không thể để cho tất cả các cô gái đều thích mình cho dù mình chán ghét đối phương cỡ nào.
Nhưng cô cần gì phải dùng cách này để lấy lòng anh? Chỉ vì gia cảnh nhà anh rất lợi hại?
Xì!
Cũng may Phùng Tước coi như là người biết lễ phép, cho dù rất giận thì cũng không có làm chuyện bỏ mặc bạn nhảy giữa chừng, giận dữ rời đi.
Chỉ là sau đó, không khí giữa hai người càng lạnh lùng, càng xấu hổ.
Cố Trường Khanh cũng khóa chặt miệng, không định tán chuyện với anh nữa.
Lúc này, Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân đi tới bên bọn họ, không khí giữa hai người cũng chẳng tốt là mấy, một người cảm thấy mất mát, một người thì đang mất hồn mất vía.
Hai người nhìn thấy Cố Trường Khanh, Triệu Nghị thì xấu hổ nhưng Khổng Ngọc Phân lại vội túm chặt lấy Triệu Nghị, nhìn Cố Trường Khanh cười thị uy.
Triệu Nghị nhíu mày, dẫn Khổng Ngọc Phân đi ra phía khác, rất nhanh rời khỏi Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn bóng bọn họ, miệng khẽ cười lạnh.
Lúc này, một tia sáng vừa vặn chiếu lên mặt cô khiến nụ cười lạnh của cô hiện rất rõ ràng, hoàn toàn bị Phùng Tước nhìn thấy.
Lập tức, Phùng Tước hiểu lầm.
Thì ra là thế, mình chẳng qua chỉ là thủ đoạn đả kích đối thủ của cô mà thôi. Mình lại bị Cố Trường Khanh lợi dụng!
Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, anh lái xe đi qua chỗ cô, cũng thấy cô cười lạnh như vậy.
Lúc ấy anh đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nụ cười như vậy lại xuất hiện trên mặt cô gái 14 tuổi.
Sau đó, trong phòng Karaoke, anh để ý cô rất kỹ, từ một nơi bí mật nhìn rõ mọi động tác của cô, thấy cô chẳng cần tốn sức đã có thể khống chế được cảm xúc của Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân.
Sự kinh ngạc của anh càng sâu, lại có một cô bé tâm cơ thâm trầm đến thế.
Cho nên anh mới cảnh cáo cô nhiều lần như vậy.
Nhưng đêm nay, anh ở góc tối hoa viên nhìn thấy cô một mình, lúc đầu là cô đơn nhưng dần dần lại trở nên thanh thản, tự tại.
Cô như vậy khiến anh có một cảm giác hoàn toàn khác.
Anh thấy cô ngồi đó không nhúc nhích, sợ cô có chuyện nên mới đến gần, cảm thấy cô cũng không quá xấu xa nên không nhịn được mới khuyên giải cô, không ngờ lại xảy ra chuyện đó…
Giờ xem ra, đó đều là kế hoạch của cô, mình chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay cô. Anh tuyệt đối tin tưởng cô có tâm kế này.
Loại con gái này… hừ… Anh cười lạnh trong lòng.
Vì để đạt được mục đích của mình mà không tiếc đùa giỡn tình cảm người khác, không ngại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế…
Loại con gái này…
Anh nhìn Cố Trường Khanh, lòng đầy khinh miệt.
Nhạc dừng, Phùng Tước buông tay cô, dứt khoát xoay người rời đi, thái độ vẻ mặt như thể là ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không muốn.
Dù Cố Trường Khanh có hơi bất ngờ với thái độ đột ngột của anh nhưng thế thì sao? Cô cần gì để ý?
Cô hừ một tiếng, xoay người đi về phía mấy cô bạn gái đang vẫy vẫy mình.
Bên kia, Phùng Tước đi đến bên Triệu Nghị chào tạm biệt cậu, Triệu Nghị nói:
– Cũng sắp cắt bánh rồi, chờ cắt bánh rồi đi.
– Anh có việc gấp.
Không hiểu sao anh không muốn ở đây thêm nữa.
Triệu Nghị không nói gì, tự mình tiễn Phùng Tước.
Sau khi Phùng Tước đi, mọi người lại nhảy thêm vài điệu nhảy, Cố Trường Khanh cũng vứt bỏ phiền não, điên cuồng cùng mọi người. Đợi đến khi mọi người hoàn toàn kiệt sức, cha mẹ Triệu Nghị đẩy xe bánh ngọt đi ra, lại đẩy không khí lên một cao trào mới.
Triệu tiên sinh, Triệu phu nhân cảm ơn mọi người rồi bảo Triệu Nghị thổi nến, cắt bánh ngọt, mọi người vừa ăn vừa trét kem lên mặt nhau, hoàn toàn vui vẻ, sau đó mới rời đi.
– Nhìn thấy không, nhìn thấy không, Phùng Tước lại đang khiêu vũ kìa!
– Đúng thế, rất lạ, mình thấy anh ấy đi dự tiệc nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy mời ai khiêu vũ, có khi mình còn nghĩ anh ấy không biết nhảy.
– Anh ấy và Cố Trường Khanh có quan hệ gì, hai người đang lén hẹn hò sao?
– Không thể nào, nhà anh ấy hẳn sẽ không cho phép con dâu là con nhà thương nhân.
– Thực ra Phùng Tước chẳng qua cũng chỉ là gia thế mạnh, bản thân không biết chơi, không hài hước, cổ lỗ sĩ muốn chết, ở bên người như thế chẳng phải là buồn lắm à.
– Cậu không ăn được nho nên nói nho xanh chứ gì!
– Xí!
Trong sàn nhảy, hai người cũng không biết mình đang bị mọi người bàn tán. Phùng Tước và cô khiêu vũ theo điệu nhạc.
Cố Trường Khanh phát hiện, bước nhảy của Phùng Tước vô cùng tiêu chuẩn, rất quy củ, có cảm giác cứng nhắc như thể quân nhân đang thao luyện vậy.
Cô cúi đầu cười cười.
– Em cười cái gì? Đột nhiên anh hỏi.
Cố Trường Khanh đương nhiên sẽ không nói thật, cô lắc đầu:
– Không có gì.
Anh hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nhưng hiển nhiên là không tin.
Hai người có chút buồn chán, không khí có chút xấu hổ.
Tiếng nhạc như nước, như gió, chảy xuôi quanh bọn họ, ánh đèn bảy màu chiếu lên hai người. Anh nắm tay cô, cùng cô xoay tròn, nhìn tóc cô khẽ bay bay, nhìn ánh đèn in dấu rực rỡ trên làn váy trắng, nhìn nụ cười lẳng lặng của cô.
Vừa rồi cô như lửa, bây giờ cô như mây…
– Em không nghĩ anh sẽ mời em khiêu vũ. Cố Trường Khanh phá đi không khí yên lặng.
– Trốn tránh chưa bao giờ là cách để giải quyết vấn đề. Tôi chỉ muốn biết rõ một chuyện.
Anh cúi đầu, đôi mắt đen láy như sáng lên dưới ánh đèn, anh rất chân thành, rất nghiêm túc hỏi:
– Vì sao?
– Cái gì vì sao?
Cô không dám nhìn vào mắt anh.
– Em đừng giả ngu với tôi, cũng đừng lừa tôi, Cố Trường Khanh! Giọng anh hơi lạnh.
Cố Trường Khanh cúi đầu, đương nhiên cô biết anh đang hỏi cái gì, vì sao cô lại hôn anh? Nhưng bảo cô trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói thật ra là bị tinh dầu kích dục ảnh hưởng?
Cô ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của anh, cười như không cười:
– Anh Phùng Tước, anh để ý thế làm gì? Anh có mất mát gì đâu?
Phùng Tước nghe vậy, chân cứng đờ, Cố Trường Khanh không để ý nên giẫm lên chân anh.
– Ai! Xin lỗi! Cô vội xin lỗi.
Nhưng anh lại như chẳng có cảm giác gì, chỉ nhìn cô, lạnh lùng nói:
– Nói như vậy, tôi không cần để ý chuyện vừa rồi bởi vì với em mà nói, cái này căn bản không có gì, cũng không chứng tỏ điều gì, là thế sao?
Tay anh nắm tay cô hơi xiết lại.
– Đúng…Đúng vậy.
Cố Trường Khanh nói. Nếu không thì phải làm sao?
Anh gật gật đầu, vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại lạnh rất lạnh.
Đương nhiên Cố Trường Khanh cảm giác được sự không vui của anh. Anh muốn thế nào, mong mình vì thích anh ta nên mới làm thế?
Vì sao đám con trai đều như vậy, hận không thể để cho tất cả các cô gái đều thích mình cho dù mình chán ghét đối phương cỡ nào.
Nhưng cô cần gì phải dùng cách này để lấy lòng anh? Chỉ vì gia cảnh nhà anh rất lợi hại?
Xì!
Cũng may Phùng Tước coi như là người biết lễ phép, cho dù rất giận thì cũng không có làm chuyện bỏ mặc bạn nhảy giữa chừng, giận dữ rời đi.
Chỉ là sau đó, không khí giữa hai người càng lạnh lùng, càng xấu hổ.
Cố Trường Khanh cũng khóa chặt miệng, không định tán chuyện với anh nữa.
Lúc này, Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân đi tới bên bọn họ, không khí giữa hai người cũng chẳng tốt là mấy, một người cảm thấy mất mát, một người thì đang mất hồn mất vía.
Hai người nhìn thấy Cố Trường Khanh, Triệu Nghị thì xấu hổ nhưng Khổng Ngọc Phân lại vội túm chặt lấy Triệu Nghị, nhìn Cố Trường Khanh cười thị uy.
Triệu Nghị nhíu mày, dẫn Khổng Ngọc Phân đi ra phía khác, rất nhanh rời khỏi Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh nhìn bóng bọn họ, miệng khẽ cười lạnh.
Lúc này, một tia sáng vừa vặn chiếu lên mặt cô khiến nụ cười lạnh của cô hiện rất rõ ràng, hoàn toàn bị Phùng Tước nhìn thấy.
Lập tức, Phùng Tước hiểu lầm.
Thì ra là thế, mình chẳng qua chỉ là thủ đoạn đả kích đối thủ của cô mà thôi. Mình lại bị Cố Trường Khanh lợi dụng!
Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, anh lái xe đi qua chỗ cô, cũng thấy cô cười lạnh như vậy.
Lúc ấy anh đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nụ cười như vậy lại xuất hiện trên mặt cô gái 14 tuổi.
Sau đó, trong phòng Karaoke, anh để ý cô rất kỹ, từ một nơi bí mật nhìn rõ mọi động tác của cô, thấy cô chẳng cần tốn sức đã có thể khống chế được cảm xúc của Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân.
Sự kinh ngạc của anh càng sâu, lại có một cô bé tâm cơ thâm trầm đến thế.
Cho nên anh mới cảnh cáo cô nhiều lần như vậy.
Nhưng đêm nay, anh ở góc tối hoa viên nhìn thấy cô một mình, lúc đầu là cô đơn nhưng dần dần lại trở nên thanh thản, tự tại.
Cô như vậy khiến anh có một cảm giác hoàn toàn khác.
Anh thấy cô ngồi đó không nhúc nhích, sợ cô có chuyện nên mới đến gần, cảm thấy cô cũng không quá xấu xa nên không nhịn được mới khuyên giải cô, không ngờ lại xảy ra chuyện đó…
Giờ xem ra, đó đều là kế hoạch của cô, mình chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay cô. Anh tuyệt đối tin tưởng cô có tâm kế này.
Loại con gái này… hừ… Anh cười lạnh trong lòng.
Vì để đạt được mục đích của mình mà không tiếc đùa giỡn tình cảm người khác, không ngại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế…
Loại con gái này…
Anh nhìn Cố Trường Khanh, lòng đầy khinh miệt.
Nhạc dừng, Phùng Tước buông tay cô, dứt khoát xoay người rời đi, thái độ vẻ mặt như thể là ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không muốn.
Dù Cố Trường Khanh có hơi bất ngờ với thái độ đột ngột của anh nhưng thế thì sao? Cô cần gì để ý?
Cô hừ một tiếng, xoay người đi về phía mấy cô bạn gái đang vẫy vẫy mình.
Bên kia, Phùng Tước đi đến bên Triệu Nghị chào tạm biệt cậu, Triệu Nghị nói:
– Cũng sắp cắt bánh rồi, chờ cắt bánh rồi đi.
– Anh có việc gấp.
Không hiểu sao anh không muốn ở đây thêm nữa.
Triệu Nghị không nói gì, tự mình tiễn Phùng Tước.
Sau khi Phùng Tước đi, mọi người lại nhảy thêm vài điệu nhảy, Cố Trường Khanh cũng vứt bỏ phiền não, điên cuồng cùng mọi người. Đợi đến khi mọi người hoàn toàn kiệt sức, cha mẹ Triệu Nghị đẩy xe bánh ngọt đi ra, lại đẩy không khí lên một cao trào mới.
Triệu tiên sinh, Triệu phu nhân cảm ơn mọi người rồi bảo Triệu Nghị thổi nến, cắt bánh ngọt, mọi người vừa ăn vừa trét kem lên mặt nhau, hoàn toàn vui vẻ, sau đó mới rời đi.
/261
|