Trong nửa năm qua, Cố Trường Khanh cũng từng nghĩ nên bỏ đá xuống giếng thế nào nhưng bất kể cô khiêu khích kiểu gì thì Khưu Uyển Di cũng luôn nhẫn nại không hề phản kích. Dần dần, Cố Trường Khanh cũng dừng việc làm vô nghĩa này lại.
Dần dần, cô lại phát hiện, Khổng Khánh Tường thường xuyên về muộn, có đôi khi đến gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người ông. Cố Trường Khanh có thể khẳng định một trăm phầm trăm, ông ta đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Vì thế cô lén thuê thám tử tư điều tra chuyện bên ngoài của Khổng Khánh Tường, xem có thể lợi dụng được không. Nhưng kết quả lại khiến cô thất vọng, những người phụ nữ bên ngoài đó đều chỉ là gặp dịp thì chơi, không phải ngôi sao thì cũng là loại phụ nữ phóng túng, không có ai có thể đả động đến vị trí của Khưu Uyển Di. Vì thế, Cố Trường Khanh cũng hiểu, Khổng Khánh Tường dù giận dữ nhưng cũng không có ý định bỏ vợ.
Vốn là cô định mua chuộc một trong số những người phụ nữ đó, bám chặt lấy Khổng Khánh Tường, nếu có thể mang thai với ông ta thì chẳng phải sẽ càng náo nhiệt? Nhưng chưa được bao lâu thì cũng từ bỏ suy nghĩ này. Đám phụ nữ đó chẳng lẽ không muốn như vậy? Không cần cô mua chuộc, cả một đám đó chắc chắn ai cũng muốn được mẫu bằng tử quý. Nhưng Khổng Khánh Tường hồ đồ vậy sao? Nếu ông ta không muốn thì sao có thể cho bọn họ cơ hội? Nếu ông ta cần một đứa con tư sinh thì sẽ không cần mạo hiểm hại chết chú Văn để lấy Khưu Uyển Di về. Nói tới nói lui, không phải Khưu Uyển Di không thể sinh con, chỉ là chưa mang thai mà thôi, ông ta việc gì phải vội vã tự tạo tiếng xấu cho mình?
Hơn nữa nếu mình thực sự làm vậy, mình có thể chắc chắn là sẽ khống chế được người con gái mê hư vinh đó sao? Cô có thể cam đoan Khổng Khánh Tường sẽ không phát hiện ra động tác nhỏ của mình sao? Kết quả có khi trộm gà không được mà còn mất thêm nắm gạo, tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm. Vốn không biết Khổng Khánh Tường đã hoàn toàn tin lời giải thích của mình chưa, cũng không thể không biết sống chết, tự tay dâng mình lên nạp mạng được!
Thấy Khưu Uyển Di không động tĩnh gì, Cố Trường Khanh nghĩ bà ta chưa phát hiện vì thế một lần lén bôi son môi lên áo Khổng Khánh Tường, một lần nhét khuyên tai vào túi áo Khổng Khánh Tường. Vốn tưởng Khưu Uyển Di sẽ ghen tuông, gây sự nhưng vẫn như cũ, không hề thấy có động tĩnh gì.
Cố Trường Khanh thầm thấy lạ, chẳng lẽ bà ta không thấy được, không thể nào? Quần áo Khổng Khánh Tường đều là tự tay bà ta lo liệu.
Nhưng có một ngày, cô tận mắt thấy Khưu Uyển Di ném chiếc khuyên tai kia vào thùng rác, buổi tối lại vẫn tươi cười đón Khổng Khánh Tường như thể không hay biết gì.
Lúc này Cố Trường Khanh mới hiểu mình ngây thơ cỡ nào.
Nếu là bản thân, là Cố Linh Lung hoặc những người bạn gái của mình sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Nhưng mọi người không tha thứ được không có nghĩa là Khưu Uyển Di sẽ không tha thứ. Mình sao có thể cho rằng Khưu Uyển Di không biết? Ngay cả cô còn có thể ngửi được mùi nước hoa trên người Khổng Khánh Tường thì người bên gối như Khưu Uyển Di sao có thể không biết gì? Nhưng bà ta có bản lĩnh nhẫn nại, làm bộ như không biết gì, còn có thể vẫn thoải mái, dịu dàng chăm sóc chồng.
Không thể không bội phục bà ta!
Bỗng nhiên hiểu ra vì sao Khổng Khánh Tường lại lấy bà ta về. Với đàn ông mà nói, đây là một ưu điểm tuyệt vời.
Cố Trường Khanh hiểu ra, trong thời gian ngắn không thể lay chuyển được vị trí của Khưu Uyển Di bởi vì lúc này Khưu Uyển Di đã không còn nhược điểm có thể công kích.
Chuyện lần này cũng chẳng biết mình có thể coi là thắng rồi không. Cũng không phải vì mình lợi hại hơn Khưu Uyển Di mà vì Khưu Uyển Di vừa mới vào cửa, chưa hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở đây, còn chưa hoàn toàn đứng vững. Quan trọng nhất là lúc trước Khưu Uyển Di không coi cô ra gì!
Đồng thời, cô cũng hiểu được, lần này tuy rằng cô vạch mặt được lời nói dối của Khưu Uyển Di, tránh được sự hãm hại của bà ta nhưng vì kế hoạch của mình không chu toàn nên đã khiến bà ta cảnh giác với mình!
Như vậy mình nên dùng thủ đoạn gì với bà ta, đối phương đã chuẩn bị cẩn thận, mình không chắc sẽ chiếm được phần hơn. Cho nên tranh giành bề ngoài thì có thể nhưng muốn thực sự đả kích được bà ta thì… rất khó.
Hơn nữa bản thân mình cũng còn có nhược điểm rất lớn, đó chính là bản thân cô không có thực lực gì, không có vũ khí để chống đối bà ta. Lần trước là lợi dụng sự tức giận của Khổng Khánh Tường nhưng Khổng Khánh Tường cũng không dễ lợi dụng. Hơn nữa, về mặt hiểu rõ, nắm bắt được con người Khổng Khánh Tường thì mình rõ ràng không bằng được Khưu Uyển Di…
Vì thế, sau khi cẩn thận tự kiểm điểm bản thân, tự nhận thức lại, Cố Trường Khanh đã có được kết luận.
Thứ nhất, phải hiểu rõ kẻ thù của mình, dù đánh giá cao cũng còn hơn là coi thường.
Thứ hai, tập trung vào việc học, không được lẫn lộn đầu đuôi.
Thứ ba, phải làm bạn với nhiều người, tạo mạng lưới quan hệ cho chính mình.
Thứ tư, tiếp tục ru ngủ kẻ thủ.
Thứ năm, hoặc là không ra tay nhưng một khi đã ra tay thì phải đánh cho kẻ thù trọng thương! Phải càng cẩn thận, nghiêm cẩn hơn, càng cố gắng hoàn thiện bản thân. Một lỗi không thể mắc phải đến lần thứ hai.
Một đoạn thời gian trước, binh thư cô đọc có nói: “Không thể thắng được thì phải lo phòng thủ, có thể thắng được thì tấn công. Nếu thủ, công đều chiếm ưu thế thì đốc toàn lực tấn công để giành thắng lợi”, còn cả “Thấy đối phương mạnh tập trung quân hùng hậu thì phải đề phòng, đối phương quá mạnh thì nên tránh, đừng giao chiến”.
Sức chiến đấu của Khưu Uyển Di rất mạnh mẽ, tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng cũng không thể để mặc bà ta trở nên mạnh mẽ hơn, phải mau chóng tự củng cố bản thân.
Có đôi khi, đả kích kẻ thù không cần phải ra mặt quyết đấu, đi đường vòng có khi lại an toàn hơn.
Giống như chuyện lúc trước mình bày ra đang dần dần phát triển theo suy nghĩ của mình, Cố Trường Khanh rất chờ mong, hi vọng suy nghĩ của mình là đúng, hi vọng đó sẽ là một niềm vui bất ngờ dành cho cô!
Cố Trường Khanh nấp sau tường, nhìn đồng hồ đã gần 12h, Khổng Ngọc Phân đang lén lút đi vào nhà.
– Lạnh quá, lạnh quá, A Quế, may mà có cô giữ cửa cho tôi.
Nói xong, Khổng Ngọc Phân lấy ra hai trăm tệ nhét vào tay A Quế, nhẹ giọng nói:
– A Quế, tuyệt đối không được để mẹ tôi biết!
A Quế nhét tiền vào túi áo, thấp giọng cười nói:
– Đại tiểu thư yên tâm, cũng không phải lần đầu tiên, đã bao giờ A Quế làm gì sơ sót đâu?
A Quế là người hầu Khưu Uyển Di thuê vào làm, chỉ coi Khưu Uyển Di là chủ nhân.
Khổng Ngọc Phân cười cười, đi lên lầu. Cố Trường Khanh vội nấp vào phòng tránh để cô ta phát hiện.
Phòng Khổng Ngọc Phân ở đầu kia của tầng hai, cô ta không hề phát hiện Cố Trường Khanh, vội đi vào phòng, điện thoại reo, cô ta vội vàng nhấc máy.
Cố Trường Khanh lén mở cửa phòng ra, nghe được cô ta thấp giọng nói:
– Triệu Nghị, em vừa về nhà… Cái gì chứ, vừa mới chia tay… Em cũng nhớ anh… Đáng ghét, anh thật xấu! Em vào phòng rồi sẽ nói chuyện tiếp với anh …
Chờ cô ta đi ra, Cố Trường Khanh đã đóng cửa phòng lại, dựa vào sau cửa.
Thiếu nam thiếu nữ ăn vụng trái cấm, nếm được vị ngon sao có thể ngừng lại? Đương nhiên sẽ càng lúc càng mạnh dạn, không thể cứu vãn.
Lên núi nhiều lần cuối cùng cũng gặp hổ, giờ cô phải yên lặng chờ hổ đi đến!
Nửa năm qua, Khưu Uyển Di chỉ lo cho bản thân, bỏ qua con gái mình, hoàn toàn không ý thức được sự thay đổi của con gái, mà Khổng Ngọc Phân cũng như đại đa số thiếu nữ ăn vụng trái cấm, nào dám nói việc này ra cho người lớn biết.
Vì thế, lại cho cô một cơ hội!
Trong bóng đêm, Cố Trường Khanh hơi mỉm cười.
Dần dần, cô lại phát hiện, Khổng Khánh Tường thường xuyên về muộn, có đôi khi đến gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người ông. Cố Trường Khanh có thể khẳng định một trăm phầm trăm, ông ta đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Vì thế cô lén thuê thám tử tư điều tra chuyện bên ngoài của Khổng Khánh Tường, xem có thể lợi dụng được không. Nhưng kết quả lại khiến cô thất vọng, những người phụ nữ bên ngoài đó đều chỉ là gặp dịp thì chơi, không phải ngôi sao thì cũng là loại phụ nữ phóng túng, không có ai có thể đả động đến vị trí của Khưu Uyển Di. Vì thế, Cố Trường Khanh cũng hiểu, Khổng Khánh Tường dù giận dữ nhưng cũng không có ý định bỏ vợ.
Vốn là cô định mua chuộc một trong số những người phụ nữ đó, bám chặt lấy Khổng Khánh Tường, nếu có thể mang thai với ông ta thì chẳng phải sẽ càng náo nhiệt? Nhưng chưa được bao lâu thì cũng từ bỏ suy nghĩ này. Đám phụ nữ đó chẳng lẽ không muốn như vậy? Không cần cô mua chuộc, cả một đám đó chắc chắn ai cũng muốn được mẫu bằng tử quý. Nhưng Khổng Khánh Tường hồ đồ vậy sao? Nếu ông ta không muốn thì sao có thể cho bọn họ cơ hội? Nếu ông ta cần một đứa con tư sinh thì sẽ không cần mạo hiểm hại chết chú Văn để lấy Khưu Uyển Di về. Nói tới nói lui, không phải Khưu Uyển Di không thể sinh con, chỉ là chưa mang thai mà thôi, ông ta việc gì phải vội vã tự tạo tiếng xấu cho mình?
Hơn nữa nếu mình thực sự làm vậy, mình có thể chắc chắn là sẽ khống chế được người con gái mê hư vinh đó sao? Cô có thể cam đoan Khổng Khánh Tường sẽ không phát hiện ra động tác nhỏ của mình sao? Kết quả có khi trộm gà không được mà còn mất thêm nắm gạo, tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm. Vốn không biết Khổng Khánh Tường đã hoàn toàn tin lời giải thích của mình chưa, cũng không thể không biết sống chết, tự tay dâng mình lên nạp mạng được!
Thấy Khưu Uyển Di không động tĩnh gì, Cố Trường Khanh nghĩ bà ta chưa phát hiện vì thế một lần lén bôi son môi lên áo Khổng Khánh Tường, một lần nhét khuyên tai vào túi áo Khổng Khánh Tường. Vốn tưởng Khưu Uyển Di sẽ ghen tuông, gây sự nhưng vẫn như cũ, không hề thấy có động tĩnh gì.
Cố Trường Khanh thầm thấy lạ, chẳng lẽ bà ta không thấy được, không thể nào? Quần áo Khổng Khánh Tường đều là tự tay bà ta lo liệu.
Nhưng có một ngày, cô tận mắt thấy Khưu Uyển Di ném chiếc khuyên tai kia vào thùng rác, buổi tối lại vẫn tươi cười đón Khổng Khánh Tường như thể không hay biết gì.
Lúc này Cố Trường Khanh mới hiểu mình ngây thơ cỡ nào.
Nếu là bản thân, là Cố Linh Lung hoặc những người bạn gái của mình sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Nhưng mọi người không tha thứ được không có nghĩa là Khưu Uyển Di sẽ không tha thứ. Mình sao có thể cho rằng Khưu Uyển Di không biết? Ngay cả cô còn có thể ngửi được mùi nước hoa trên người Khổng Khánh Tường thì người bên gối như Khưu Uyển Di sao có thể không biết gì? Nhưng bà ta có bản lĩnh nhẫn nại, làm bộ như không biết gì, còn có thể vẫn thoải mái, dịu dàng chăm sóc chồng.
Không thể không bội phục bà ta!
Bỗng nhiên hiểu ra vì sao Khổng Khánh Tường lại lấy bà ta về. Với đàn ông mà nói, đây là một ưu điểm tuyệt vời.
Cố Trường Khanh hiểu ra, trong thời gian ngắn không thể lay chuyển được vị trí của Khưu Uyển Di bởi vì lúc này Khưu Uyển Di đã không còn nhược điểm có thể công kích.
Chuyện lần này cũng chẳng biết mình có thể coi là thắng rồi không. Cũng không phải vì mình lợi hại hơn Khưu Uyển Di mà vì Khưu Uyển Di vừa mới vào cửa, chưa hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở đây, còn chưa hoàn toàn đứng vững. Quan trọng nhất là lúc trước Khưu Uyển Di không coi cô ra gì!
Đồng thời, cô cũng hiểu được, lần này tuy rằng cô vạch mặt được lời nói dối của Khưu Uyển Di, tránh được sự hãm hại của bà ta nhưng vì kế hoạch của mình không chu toàn nên đã khiến bà ta cảnh giác với mình!
Như vậy mình nên dùng thủ đoạn gì với bà ta, đối phương đã chuẩn bị cẩn thận, mình không chắc sẽ chiếm được phần hơn. Cho nên tranh giành bề ngoài thì có thể nhưng muốn thực sự đả kích được bà ta thì… rất khó.
Hơn nữa bản thân mình cũng còn có nhược điểm rất lớn, đó chính là bản thân cô không có thực lực gì, không có vũ khí để chống đối bà ta. Lần trước là lợi dụng sự tức giận của Khổng Khánh Tường nhưng Khổng Khánh Tường cũng không dễ lợi dụng. Hơn nữa, về mặt hiểu rõ, nắm bắt được con người Khổng Khánh Tường thì mình rõ ràng không bằng được Khưu Uyển Di…
Vì thế, sau khi cẩn thận tự kiểm điểm bản thân, tự nhận thức lại, Cố Trường Khanh đã có được kết luận.
Thứ nhất, phải hiểu rõ kẻ thù của mình, dù đánh giá cao cũng còn hơn là coi thường.
Thứ hai, tập trung vào việc học, không được lẫn lộn đầu đuôi.
Thứ ba, phải làm bạn với nhiều người, tạo mạng lưới quan hệ cho chính mình.
Thứ tư, tiếp tục ru ngủ kẻ thủ.
Thứ năm, hoặc là không ra tay nhưng một khi đã ra tay thì phải đánh cho kẻ thù trọng thương! Phải càng cẩn thận, nghiêm cẩn hơn, càng cố gắng hoàn thiện bản thân. Một lỗi không thể mắc phải đến lần thứ hai.
Một đoạn thời gian trước, binh thư cô đọc có nói: “Không thể thắng được thì phải lo phòng thủ, có thể thắng được thì tấn công. Nếu thủ, công đều chiếm ưu thế thì đốc toàn lực tấn công để giành thắng lợi”, còn cả “Thấy đối phương mạnh tập trung quân hùng hậu thì phải đề phòng, đối phương quá mạnh thì nên tránh, đừng giao chiến”.
Sức chiến đấu của Khưu Uyển Di rất mạnh mẽ, tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng cũng không thể để mặc bà ta trở nên mạnh mẽ hơn, phải mau chóng tự củng cố bản thân.
Có đôi khi, đả kích kẻ thù không cần phải ra mặt quyết đấu, đi đường vòng có khi lại an toàn hơn.
Giống như chuyện lúc trước mình bày ra đang dần dần phát triển theo suy nghĩ của mình, Cố Trường Khanh rất chờ mong, hi vọng suy nghĩ của mình là đúng, hi vọng đó sẽ là một niềm vui bất ngờ dành cho cô!
Cố Trường Khanh nấp sau tường, nhìn đồng hồ đã gần 12h, Khổng Ngọc Phân đang lén lút đi vào nhà.
– Lạnh quá, lạnh quá, A Quế, may mà có cô giữ cửa cho tôi.
Nói xong, Khổng Ngọc Phân lấy ra hai trăm tệ nhét vào tay A Quế, nhẹ giọng nói:
– A Quế, tuyệt đối không được để mẹ tôi biết!
A Quế nhét tiền vào túi áo, thấp giọng cười nói:
– Đại tiểu thư yên tâm, cũng không phải lần đầu tiên, đã bao giờ A Quế làm gì sơ sót đâu?
A Quế là người hầu Khưu Uyển Di thuê vào làm, chỉ coi Khưu Uyển Di là chủ nhân.
Khổng Ngọc Phân cười cười, đi lên lầu. Cố Trường Khanh vội nấp vào phòng tránh để cô ta phát hiện.
Phòng Khổng Ngọc Phân ở đầu kia của tầng hai, cô ta không hề phát hiện Cố Trường Khanh, vội đi vào phòng, điện thoại reo, cô ta vội vàng nhấc máy.
Cố Trường Khanh lén mở cửa phòng ra, nghe được cô ta thấp giọng nói:
– Triệu Nghị, em vừa về nhà… Cái gì chứ, vừa mới chia tay… Em cũng nhớ anh… Đáng ghét, anh thật xấu! Em vào phòng rồi sẽ nói chuyện tiếp với anh …
Chờ cô ta đi ra, Cố Trường Khanh đã đóng cửa phòng lại, dựa vào sau cửa.
Thiếu nam thiếu nữ ăn vụng trái cấm, nếm được vị ngon sao có thể ngừng lại? Đương nhiên sẽ càng lúc càng mạnh dạn, không thể cứu vãn.
Lên núi nhiều lần cuối cùng cũng gặp hổ, giờ cô phải yên lặng chờ hổ đi đến!
Nửa năm qua, Khưu Uyển Di chỉ lo cho bản thân, bỏ qua con gái mình, hoàn toàn không ý thức được sự thay đổi của con gái, mà Khổng Ngọc Phân cũng như đại đa số thiếu nữ ăn vụng trái cấm, nào dám nói việc này ra cho người lớn biết.
Vì thế, lại cho cô một cơ hội!
Trong bóng đêm, Cố Trường Khanh hơi mỉm cười.
/261
|