– Xin lỗi anh…
Ngoài ba chữ này, Cố Trường Khanh đã chẳng biết nên nói gì nữa.
Tiếng dương cầm đột nhiên trở nên đứt quãng, vốn là khúc nhạc vui nhưng Phùng Tước lại cảm thấy như có cái gì đó bị chặt đứt, từng chút từng chút va đập vào tim anh, khiến ngay cả thở cũng thật khó khăn.
Anh nhớ lại hôm đó nhận được điện thoại rồi đã luôn cười thật ngây ngô, nhớ lại trước khi đến, ở nhà suy nghĩ nên mặc quần áo thế nào đến mức bối rối cả nửa tiếng đồng hồ, nhớ lại khi nhìn thấy cô rồi, tim đập loạn, tay ướt đẫm mồ hôi
Khi đó, mình thật nực cười.
Anh cúi đầu, lòng vừa chua xót, vừa đau đớn.
– Xin lỗi… xin lỗi…
Anh cười bình thản nhưng cũng vô cùng cứng nhắc:
– Hai chữ thật nhẹ nhàng.
Anh bưng ly café trước mặt lên, tay run run không thể khống chế được, café đổ ra ngoài. Anh đặt mạnh ly café xuống bàn, “ba” một tiếng, đĩa vỡ thành hai mảnh.
Lòng Cố Trường Khanh cả kinh, cô khẽ run lên.
Phùng Tước thấy vậy, sắc mặt hòa hoãn lại, anh nhẹ giọng nói:
– Xin lỗi, anh không cố ý…
Tay anh vô thức nắm chặt khăn trải bàn màu trắng.
Lòng Cố Trường Khanh hơi xót xa:
– Đừng xin lỗi em, anh không sai, là em sai.
Phùng Tước khoát tay, vẻ mặt như thể rất mệt mỏi, anh cúi đầu yên lặng hồi lâu, lâu đến độ cô nghĩ anh sẽ không nói gì nữa thì anh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô mà hỏi:
– Vậy chuyện chị gái em, chuyện ầm ỹ lúc trước có liên quan đến em không?
Anh nói một hơi, cảm giác như bị ép buộc vậy.
Từ đầu Cố Trường Khanh đã hạ quyết tâm phủ nhận chuyện này, chết cũng không nhận nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của anh thì những lời phủ nhận lại không nói ra được. Cô kinh ngạc nhìn anh.
– Anh rất sợ nghi oan cho em, rất sợ hỏi ra thế này sẽ làm em tổn thương nên cố ý tra xét chuyện nhà em. Em và mẹ kế không hợp nhau không phải là chuyện bí ẩn gì, anh biết, đây không phải là lỗi của riêng em. Khổng Ngọc Phân cướp đi Triệu Nghị, đương nhiên em không thích cô ấy… còn có điều gì anh không biết?
Anh nhìn cô, ánh mắt chờ mong.
– Trường Khanh, em nói cho anh biết, chuyện này không liên quan gì đến em, anh nhất định sẽ tin em.
Giọng nói của anh thật nhẹ, thật nhẹ, như bọt biển yếu ớt, không chịu nổi một cú đánh.
Cố Trường Khanh thực sự không biết nên nói gì. Ngay cả lời phủ nhận cũng thật khó để nói.
Anh nhìn cô, đợi thật lâu, thật lâu.
Bỗng nhiên anh nắm chặt tay, đứng phắt dậy, nhìn xuống cô, lớn tiếng nói:
– Cố Trường Khanh, sao em có thể làm chuyện như vậy? Danh dự một người con gái quan trong cỡ nào, em có biết như thế là hủy hoại cả đời của cô ấy, em làm thế có khác gì giết người ta. Cô ấy mới 16 tuổi, em có cần làm tuyệt tình như vậy không? Cho dù bọn họ không tốt với em cỡ nào thì em vẫn có thể dùng cách khác, em dùng âm mưu quỷ kế, thủ đoạn ám muội này thì dù có thành công, dù có xả giận nhưng em có khác gì bọn họ, đây sẽ là vết đen trong cuộc đời em.
Anh kích động đập bàn, bình hoa trên bàn nhảy lên rồi đổ xuống, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh. Một bông hồng đỏ rực như lửa cô độc nằm giữa những mảnh vụn, như một vết máu tươi.
Cố Trường Khanh nhìn đóa hoa hồng kia, mặt hơi tái lại. Đúng, chính là như vậy, anh vĩnh viễn quang minh chính đại như vậy, vĩnh viễn chính trực như vậy, tuy cô ngưỡng mộ nhưng sự thật đã rõ, cô âm trầm không thể chấp nhận nổi ánh mặt trời chói lọi đó.
Anh dựa vào cái gì? Anh có tư cách gì? Lửa giận trong lòng Cố Trường Khanh bốc lên.
Cô bình tĩnh, cười lạnh hai tiếng, sau đó đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh, ánh mắt sắc bén và vô cùng kiên quyết.
– Chuyện cô em, đúng là lợi dụng anh, em thừa nhận, em không có gì để nói, em xin lỗi anh, nếu anh còn không vừa lòng thì anh có thể nghĩ cách trả thù em. Chỉ là lời anh nói, với anh thì dễ dàng nhưng chuyện Khổng Ngọc Phân, anh đòi quản thì cũng hơi bao đồng rồi.
Cô lạnh lùng nhìn anh:
– Mặc kệ có phải là em làm hay không thì đó cũng là chuyện của em, chuyện của nhà em, anh dựa vào cái gì, lấy thân phận gì mà đòi chỉ trích. Anh là gì của em, Khổng Ngọc Phân là gì của anh, hại gì đến anh không? Có liên quan gì đến anh? Vì sao em phải nghe anh dạy dỗ? Chỉ vì nhà anh gia thế lớn? Cho nên anh cho rằng anh có đặc quyền? Những lời chính nghĩa này của anh đúng là buồn cười.
Phùng Tước vỗ bàn, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh:
– Cố Trường Khanh, sao em có thể nói như vậy, là bạn với nhau, thấy em đi sai thì đương nhiên phải nhở em sửa sai, rõ ràng em biết anh vì muốn tốt cho em. Rõ ràng em đã làm sai, vì sao còn nói năng hùng hồn như thế.
Cố Trường Khanh cười lạnh:
– Lấy lại lòng tốt của anh đi, quý giá thế này sao tôi dám làm bạn…
Cố Trường Khanh hừ lạnh:
– Anh có chắc anh muốn làm bạn với tôi? Bạn của Phùng Tước đại thiếu gia như anh nhất định phải quang minh lỗi lạc, chính trực lương thiện, anh chê tôi thâm trầm nên mới nghĩ cách cải tạo tôi thành thiện lương, chính trực, chỉ vì có làm như vậy thì tôi mới xứng làm bạn với anh? Anh đã từng hỏi xem tôi có muốn thế không?
– Cố Trường Khanh!
Phùng Tước hét lớn:
– Em đừng có vì nhất thời tức giận mà nói ra những lời không thể cứu vãn lại.
– Ai nói tôi muốn cứu vãn, Phùng Tước, giờ tôi nói rõ ràng cho anh…
Cố Trường Khanh nhìn thẳng vào anh, mắt sáng kinh người. Cô chỉ vào anh, gằn từng tiếng, nặng như ngàn cân.
– Bạn bè như anh tôi không nhận nổi, từ giờ trở đi chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, dù có gặp cũng coi như là không quen biết đi!
Nói xong, cô xách túi chạy ra ngoài.
Phùng Tước giận đến xanh mặt, cả người căng thẳng, vì quá dùng sức mà gân xanh trên tay đều hiện rõ. Anh đập bàn một cái, sau đó cũng lao ra ngoài như tên bắn.
Cố Trường Khanh nổi giận đùng đùng đi ra khỏi quán café.
Cô đứng ở cửa nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, nhìn dòng xe cộ qua lại, thở sâu một hơi, ổn định cảm xúc của mình.
Thôi đi, người như vậy không nên lại tiếp xúc để mê hoặc mình, dù sao mình cũng sắp xuất ngoại, về sau về nước lại dành tâm tư đặt quan hệ khác cũng được, thành phố B cũng đâu chỉ có anh ta là nhà có bối cảnh.
Cố Trường Khanh oán hận.
Tôi chính là kẻ âm mưu quỷ kế, ngoan độc đó, anh nhìn tôi không thuận mắt, tôi nhìn anh cũng không thuận mắt.
Ai thèm…
Cô gọi điện thoại cho ông Vương, chỉ chốc lát sau, ông Vương lái xe đến, lúc đang chuẩn bị lên xe, bỗng có người từ đằng sau đến nắm lấy cổ tay cô.
Cố Trường Khanh nhìn lại, là Phùng Tước đuổi theo.
– Tiên sinh, anh là ai? Cố Trường Khanh trừng mắt hỏi.
Phùng Tước tức giận kéo tay cô, anh nhìn cô, trong mắt là lửa giận bừng bừng,
– Cố Trường Khanh, sao em không biết phân biệt phải trái như vậy? Người nên giận phải là tôi mới đúng, dựa vào cái gì mà em kiêu ngạo như vậy?
– Tôi thích kiêu ngạo thế nào thì tôi làm thế, anh có thể không để ý đến tôi mà, anh đuổi theo đến đây làm gì? Buông tay, buông tay!
Cố Trường Khanh dùng sức gạt tay anh đi.
Phùng Tước cũng nổi cáu, dùng sức rất mạnh, càng nắm chặt tay cô:
– Tôi không buông. Hôm nay thế nào cũng phải nói rõ ràng mới được. Cái gì gọi là đừng gặp lại, cái gì là gặp lại cũng coi như không quen biết. Cố Trường Khanh, em quá vô lương tâm.
Anh kích động rống lên. Anh quật cường nhìn cô, trong mắt thoáng chút chua xót.
Lòng Cố Trường Khanh bỗng mềm lại, cô vuốt lại cơn giận, nhìn anh nhẹ nhàng nói:
– Phùng Tước, thế giới của anh không phải đen thì là trắng, không phải trắng thì là đen, không đúng thì là sai nhưng cuộc đời nào có đơn giản như vậy, tôi cũng muốn đơn giản, lương thiện, cũng muốn quang minh lỗi lạc nhưng không ai cho tôi sống như vậy…
Cô bỗng nhiên dùng sức, lập tức giãy khỏi sự khống chế của Phùng Tước.
– Chúng ta không phù hợp, dù làm bạn thôi cũng là không hợp, đến ngay cả như bây giờ ở gần nhau cũng sẽ khiến cả đôi bên cùng thấy khó chịu.
Cô nhìn anh:
– Phùng Tước, chúng ta không cần gặp lại nữa…
Nói xong, cô mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Ông Vương lái xe rời đi, Cố Trường Khanh nhìn bóng dáng càng lúc càng nhỏ của Phùng Tước qua gương chiếu hậu, anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn cô chậm rãi rời đi, bóng dáng màu đen dưới ánh đèn trông thật cô đơn, lạnh lẽo.
Cố Trường Khanh khẽ thở dài.
– Tiểu thư, vừa rồi thủ pháp của tiểu thư khi nãy rất được, hơn một năm khổ công cũng không phải là uổng phí rồi!
Ông Vương cười khen ngợi, ông thấy sắc mặt Cố Trường Khanh không tốt nên cố ý chuyển đề tài khác.
Cố Trường Khanh cười cười:
– Vì học Vịnh Xuân mà cháu phải chịu bao nhiêu đau khổ, luyện đứng trung bình tấn ngất xỉu mấy lần, người tím bầm biết bao nhiêu, mùa hè còn chẳng dám mặc áo cộc tay. Không có thành tích thì thật có lỗi với thầy giáo, càng có lỗi với chính mình.
– Chịu được khổ sở, thử thách thì mới là người trên người. Bạn của tôi nói, tiểu thư tuổi còn nhỏ nhưng không hề đơn giản. Ông Vương nhìn phía trước, nói.
Thời gian cứ trôi đi, rất nhanh đã đến ngày xuất ngoại.
Hôm nay, cô gọi công ty chuyển nhà đến, đem giường gỗ lim và một số đồ cổ quan trọng trong nhà chuyển đến chỗ Từ Khôn. Một số đặc biệt quan trọng và những đồ nhỏ nhỏ thì cô gửi đến ngân hàng.
Mấy hôm nay suy nghĩ cẩn thận lại, vụ hỏa hoạn biệt thự họ Cố này đúng là kỳ quái, cho dù bọn họ chuyển đi, biệt thự vẫn có người để ý, làm sao có thể cháy lớn như vậy, gần như là cả biệt thự cháy thành tro tàn, đồ cổ kia đương nhiên cũng chẳng còn.
Chỉ có cách giải thích duy nhất, chính là có người cố ý phóng hỏa, vì những món đồ cổ giá trị bạc triệu này, bí mật đem bán đi, dù về sau những món đồ này xuất hiện trước mặt mọi người, người không biết chi tiết sẽ không để ý được gì.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân xuống lầu, trợn mắt há hốc miệng nhìn đám người khiêng chiếc giường cổ ra ngoài. Khưu Uyển Di hỏi:
– Làm cái gì thế này, ai cho các người chuyển đồ đi.
Cố Trường Khanh bước ra, lớn tiếng nói:
– Là tôi, tôi bảo bọn họ chuyển đi.
Khổng Ngọc Phân vội la lên:
– Không được chuyển, không có sự cho phép của cha thì không ai được chuyển đi.
Hôm qua cô ả vừa nói với mẹ, chờ Trường Khanh đi rồi sẽ ngủ trên giường cổ của cô, đến giờ cô ả vẫn chưa quên được vẻ đắc ý của Cố Trường Khanh khi nói đây là giường của quận chúa triều Minh. Khổng Ngọc Phân muốn đoạt hết tất cả mọi thứ của Cố Trường Khanh.
Cô nàng tiến lên, cản đường đám người. Những người đó đành phải dừng lại.
Cố Trường Khanh đi qua, không nói gì đã đẩy Khổng Ngọc Phân ra. Cô luyện võ, Khổng Ngọc Phân sao phải là đối thủ của cô, bị đẩy lùi về phía sau vài bước, cuối cùng phệt mông xuống đất, váy tốc lên, quần lót ren hồng hiện rõ khiến đám công nhân chuyển nhà đều nhìn mê đắm.
Ngoài ba chữ này, Cố Trường Khanh đã chẳng biết nên nói gì nữa.
Tiếng dương cầm đột nhiên trở nên đứt quãng, vốn là khúc nhạc vui nhưng Phùng Tước lại cảm thấy như có cái gì đó bị chặt đứt, từng chút từng chút va đập vào tim anh, khiến ngay cả thở cũng thật khó khăn.
Anh nhớ lại hôm đó nhận được điện thoại rồi đã luôn cười thật ngây ngô, nhớ lại trước khi đến, ở nhà suy nghĩ nên mặc quần áo thế nào đến mức bối rối cả nửa tiếng đồng hồ, nhớ lại khi nhìn thấy cô rồi, tim đập loạn, tay ướt đẫm mồ hôi
Khi đó, mình thật nực cười.
Anh cúi đầu, lòng vừa chua xót, vừa đau đớn.
– Xin lỗi… xin lỗi…
Anh cười bình thản nhưng cũng vô cùng cứng nhắc:
– Hai chữ thật nhẹ nhàng.
Anh bưng ly café trước mặt lên, tay run run không thể khống chế được, café đổ ra ngoài. Anh đặt mạnh ly café xuống bàn, “ba” một tiếng, đĩa vỡ thành hai mảnh.
Lòng Cố Trường Khanh cả kinh, cô khẽ run lên.
Phùng Tước thấy vậy, sắc mặt hòa hoãn lại, anh nhẹ giọng nói:
– Xin lỗi, anh không cố ý…
Tay anh vô thức nắm chặt khăn trải bàn màu trắng.
Lòng Cố Trường Khanh hơi xót xa:
– Đừng xin lỗi em, anh không sai, là em sai.
Phùng Tước khoát tay, vẻ mặt như thể rất mệt mỏi, anh cúi đầu yên lặng hồi lâu, lâu đến độ cô nghĩ anh sẽ không nói gì nữa thì anh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô mà hỏi:
– Vậy chuyện chị gái em, chuyện ầm ỹ lúc trước có liên quan đến em không?
Anh nói một hơi, cảm giác như bị ép buộc vậy.
Từ đầu Cố Trường Khanh đã hạ quyết tâm phủ nhận chuyện này, chết cũng không nhận nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của anh thì những lời phủ nhận lại không nói ra được. Cô kinh ngạc nhìn anh.
– Anh rất sợ nghi oan cho em, rất sợ hỏi ra thế này sẽ làm em tổn thương nên cố ý tra xét chuyện nhà em. Em và mẹ kế không hợp nhau không phải là chuyện bí ẩn gì, anh biết, đây không phải là lỗi của riêng em. Khổng Ngọc Phân cướp đi Triệu Nghị, đương nhiên em không thích cô ấy… còn có điều gì anh không biết?
Anh nhìn cô, ánh mắt chờ mong.
– Trường Khanh, em nói cho anh biết, chuyện này không liên quan gì đến em, anh nhất định sẽ tin em.
Giọng nói của anh thật nhẹ, thật nhẹ, như bọt biển yếu ớt, không chịu nổi một cú đánh.
Cố Trường Khanh thực sự không biết nên nói gì. Ngay cả lời phủ nhận cũng thật khó để nói.
Anh nhìn cô, đợi thật lâu, thật lâu.
Bỗng nhiên anh nắm chặt tay, đứng phắt dậy, nhìn xuống cô, lớn tiếng nói:
– Cố Trường Khanh, sao em có thể làm chuyện như vậy? Danh dự một người con gái quan trong cỡ nào, em có biết như thế là hủy hoại cả đời của cô ấy, em làm thế có khác gì giết người ta. Cô ấy mới 16 tuổi, em có cần làm tuyệt tình như vậy không? Cho dù bọn họ không tốt với em cỡ nào thì em vẫn có thể dùng cách khác, em dùng âm mưu quỷ kế, thủ đoạn ám muội này thì dù có thành công, dù có xả giận nhưng em có khác gì bọn họ, đây sẽ là vết đen trong cuộc đời em.
Anh kích động đập bàn, bình hoa trên bàn nhảy lên rồi đổ xuống, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh. Một bông hồng đỏ rực như lửa cô độc nằm giữa những mảnh vụn, như một vết máu tươi.
Cố Trường Khanh nhìn đóa hoa hồng kia, mặt hơi tái lại. Đúng, chính là như vậy, anh vĩnh viễn quang minh chính đại như vậy, vĩnh viễn chính trực như vậy, tuy cô ngưỡng mộ nhưng sự thật đã rõ, cô âm trầm không thể chấp nhận nổi ánh mặt trời chói lọi đó.
Anh dựa vào cái gì? Anh có tư cách gì? Lửa giận trong lòng Cố Trường Khanh bốc lên.
Cô bình tĩnh, cười lạnh hai tiếng, sau đó đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh, ánh mắt sắc bén và vô cùng kiên quyết.
– Chuyện cô em, đúng là lợi dụng anh, em thừa nhận, em không có gì để nói, em xin lỗi anh, nếu anh còn không vừa lòng thì anh có thể nghĩ cách trả thù em. Chỉ là lời anh nói, với anh thì dễ dàng nhưng chuyện Khổng Ngọc Phân, anh đòi quản thì cũng hơi bao đồng rồi.
Cô lạnh lùng nhìn anh:
– Mặc kệ có phải là em làm hay không thì đó cũng là chuyện của em, chuyện của nhà em, anh dựa vào cái gì, lấy thân phận gì mà đòi chỉ trích. Anh là gì của em, Khổng Ngọc Phân là gì của anh, hại gì đến anh không? Có liên quan gì đến anh? Vì sao em phải nghe anh dạy dỗ? Chỉ vì nhà anh gia thế lớn? Cho nên anh cho rằng anh có đặc quyền? Những lời chính nghĩa này của anh đúng là buồn cười.
Phùng Tước vỗ bàn, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh:
– Cố Trường Khanh, sao em có thể nói như vậy, là bạn với nhau, thấy em đi sai thì đương nhiên phải nhở em sửa sai, rõ ràng em biết anh vì muốn tốt cho em. Rõ ràng em đã làm sai, vì sao còn nói năng hùng hồn như thế.
Cố Trường Khanh cười lạnh:
– Lấy lại lòng tốt của anh đi, quý giá thế này sao tôi dám làm bạn…
Cố Trường Khanh hừ lạnh:
– Anh có chắc anh muốn làm bạn với tôi? Bạn của Phùng Tước đại thiếu gia như anh nhất định phải quang minh lỗi lạc, chính trực lương thiện, anh chê tôi thâm trầm nên mới nghĩ cách cải tạo tôi thành thiện lương, chính trực, chỉ vì có làm như vậy thì tôi mới xứng làm bạn với anh? Anh đã từng hỏi xem tôi có muốn thế không?
– Cố Trường Khanh!
Phùng Tước hét lớn:
– Em đừng có vì nhất thời tức giận mà nói ra những lời không thể cứu vãn lại.
– Ai nói tôi muốn cứu vãn, Phùng Tước, giờ tôi nói rõ ràng cho anh…
Cố Trường Khanh nhìn thẳng vào anh, mắt sáng kinh người. Cô chỉ vào anh, gằn từng tiếng, nặng như ngàn cân.
– Bạn bè như anh tôi không nhận nổi, từ giờ trở đi chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, dù có gặp cũng coi như là không quen biết đi!
Nói xong, cô xách túi chạy ra ngoài.
Phùng Tước giận đến xanh mặt, cả người căng thẳng, vì quá dùng sức mà gân xanh trên tay đều hiện rõ. Anh đập bàn một cái, sau đó cũng lao ra ngoài như tên bắn.
Cố Trường Khanh nổi giận đùng đùng đi ra khỏi quán café.
Cô đứng ở cửa nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, nhìn dòng xe cộ qua lại, thở sâu một hơi, ổn định cảm xúc của mình.
Thôi đi, người như vậy không nên lại tiếp xúc để mê hoặc mình, dù sao mình cũng sắp xuất ngoại, về sau về nước lại dành tâm tư đặt quan hệ khác cũng được, thành phố B cũng đâu chỉ có anh ta là nhà có bối cảnh.
Cố Trường Khanh oán hận.
Tôi chính là kẻ âm mưu quỷ kế, ngoan độc đó, anh nhìn tôi không thuận mắt, tôi nhìn anh cũng không thuận mắt.
Ai thèm…
Cô gọi điện thoại cho ông Vương, chỉ chốc lát sau, ông Vương lái xe đến, lúc đang chuẩn bị lên xe, bỗng có người từ đằng sau đến nắm lấy cổ tay cô.
Cố Trường Khanh nhìn lại, là Phùng Tước đuổi theo.
– Tiên sinh, anh là ai? Cố Trường Khanh trừng mắt hỏi.
Phùng Tước tức giận kéo tay cô, anh nhìn cô, trong mắt là lửa giận bừng bừng,
– Cố Trường Khanh, sao em không biết phân biệt phải trái như vậy? Người nên giận phải là tôi mới đúng, dựa vào cái gì mà em kiêu ngạo như vậy?
– Tôi thích kiêu ngạo thế nào thì tôi làm thế, anh có thể không để ý đến tôi mà, anh đuổi theo đến đây làm gì? Buông tay, buông tay!
Cố Trường Khanh dùng sức gạt tay anh đi.
Phùng Tước cũng nổi cáu, dùng sức rất mạnh, càng nắm chặt tay cô:
– Tôi không buông. Hôm nay thế nào cũng phải nói rõ ràng mới được. Cái gì gọi là đừng gặp lại, cái gì là gặp lại cũng coi như không quen biết. Cố Trường Khanh, em quá vô lương tâm.
Anh kích động rống lên. Anh quật cường nhìn cô, trong mắt thoáng chút chua xót.
Lòng Cố Trường Khanh bỗng mềm lại, cô vuốt lại cơn giận, nhìn anh nhẹ nhàng nói:
– Phùng Tước, thế giới của anh không phải đen thì là trắng, không phải trắng thì là đen, không đúng thì là sai nhưng cuộc đời nào có đơn giản như vậy, tôi cũng muốn đơn giản, lương thiện, cũng muốn quang minh lỗi lạc nhưng không ai cho tôi sống như vậy…
Cô bỗng nhiên dùng sức, lập tức giãy khỏi sự khống chế của Phùng Tước.
– Chúng ta không phù hợp, dù làm bạn thôi cũng là không hợp, đến ngay cả như bây giờ ở gần nhau cũng sẽ khiến cả đôi bên cùng thấy khó chịu.
Cô nhìn anh:
– Phùng Tước, chúng ta không cần gặp lại nữa…
Nói xong, cô mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Ông Vương lái xe rời đi, Cố Trường Khanh nhìn bóng dáng càng lúc càng nhỏ của Phùng Tước qua gương chiếu hậu, anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn cô chậm rãi rời đi, bóng dáng màu đen dưới ánh đèn trông thật cô đơn, lạnh lẽo.
Cố Trường Khanh khẽ thở dài.
– Tiểu thư, vừa rồi thủ pháp của tiểu thư khi nãy rất được, hơn một năm khổ công cũng không phải là uổng phí rồi!
Ông Vương cười khen ngợi, ông thấy sắc mặt Cố Trường Khanh không tốt nên cố ý chuyển đề tài khác.
Cố Trường Khanh cười cười:
– Vì học Vịnh Xuân mà cháu phải chịu bao nhiêu đau khổ, luyện đứng trung bình tấn ngất xỉu mấy lần, người tím bầm biết bao nhiêu, mùa hè còn chẳng dám mặc áo cộc tay. Không có thành tích thì thật có lỗi với thầy giáo, càng có lỗi với chính mình.
– Chịu được khổ sở, thử thách thì mới là người trên người. Bạn của tôi nói, tiểu thư tuổi còn nhỏ nhưng không hề đơn giản. Ông Vương nhìn phía trước, nói.
Thời gian cứ trôi đi, rất nhanh đã đến ngày xuất ngoại.
Hôm nay, cô gọi công ty chuyển nhà đến, đem giường gỗ lim và một số đồ cổ quan trọng trong nhà chuyển đến chỗ Từ Khôn. Một số đặc biệt quan trọng và những đồ nhỏ nhỏ thì cô gửi đến ngân hàng.
Mấy hôm nay suy nghĩ cẩn thận lại, vụ hỏa hoạn biệt thự họ Cố này đúng là kỳ quái, cho dù bọn họ chuyển đi, biệt thự vẫn có người để ý, làm sao có thể cháy lớn như vậy, gần như là cả biệt thự cháy thành tro tàn, đồ cổ kia đương nhiên cũng chẳng còn.
Chỉ có cách giải thích duy nhất, chính là có người cố ý phóng hỏa, vì những món đồ cổ giá trị bạc triệu này, bí mật đem bán đi, dù về sau những món đồ này xuất hiện trước mặt mọi người, người không biết chi tiết sẽ không để ý được gì.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân xuống lầu, trợn mắt há hốc miệng nhìn đám người khiêng chiếc giường cổ ra ngoài. Khưu Uyển Di hỏi:
– Làm cái gì thế này, ai cho các người chuyển đồ đi.
Cố Trường Khanh bước ra, lớn tiếng nói:
– Là tôi, tôi bảo bọn họ chuyển đi.
Khổng Ngọc Phân vội la lên:
– Không được chuyển, không có sự cho phép của cha thì không ai được chuyển đi.
Hôm qua cô ả vừa nói với mẹ, chờ Trường Khanh đi rồi sẽ ngủ trên giường cổ của cô, đến giờ cô ả vẫn chưa quên được vẻ đắc ý của Cố Trường Khanh khi nói đây là giường của quận chúa triều Minh. Khổng Ngọc Phân muốn đoạt hết tất cả mọi thứ của Cố Trường Khanh.
Cô nàng tiến lên, cản đường đám người. Những người đó đành phải dừng lại.
Cố Trường Khanh đi qua, không nói gì đã đẩy Khổng Ngọc Phân ra. Cô luyện võ, Khổng Ngọc Phân sao phải là đối thủ của cô, bị đẩy lùi về phía sau vài bước, cuối cùng phệt mông xuống đất, váy tốc lên, quần lót ren hồng hiện rõ khiến đám công nhân chuyển nhà đều nhìn mê đắm.
/261
|