8h sáng hôm sau tại biệt thự Ngân gia. Đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong.
“Ông à, tha cho Thành nhi đi, nó vẫn còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện, từ từ dạy bảo nó cũng được mà.” Mỹ phụ trung tuổi cố gắng giữ lấy Ngân Đại Phúc đang bừng bừng lửa giận, trên tay vẫn giơ cao cây ba-toong hướng về phía Ngân Đại Thành đang quỳ trước mặt.
“Bà bỏ tôi ra. Hôm nay tôi phải đánh chết cái thằng nghịch tử này...” Nói xong lão vùng ra đập tới tấp lên người thằng con mình.
Ngân Khai Thành bên dưới chịu vô số đòn roi từ ông già, ôm đầu kêu gào: “Ba à, làm ơn tha cho con đi. Cũng tại thằng đó khinh người quá đáng.... Con hứa lần sau sẽ không như vậy nữa... Ba tha cho con đi...”
“Tại.... tại cái thằng bố mày.” Ngân Đại Phúc mặt đỏ bừng, không nhịn được buột miệng chửi. “Đến giờ mày vẫn còn cãi được à. Mày có biết là đã gây ra cái họa gì không hả....Nếu không phải hôm qua tao hết nước van xin thì có lẽ giờ này lão già họ Hắc đó đã đem cả cái Ngân gia kéo sập rồi.... Hôm nay tao phải đánh cho mày nhớ đời....”
“Ông à, tha cho Thành nhi lần này đi. Dù sao sự việc cũng đã xảy ra. Hắc gia cũng đã bỏ qua rồi mà.” Mỹ phụ vẫn ra sức giữ Ngân Đại Phúc lại, nói giúp cho nhi tử.
Lúc này Ngân Nhi đang nằm trong phòng, nghe thấy tiếng ồn phía dưới nàng vội chạy xuống xem có chuyện gì. Trông thấy cảnh tượng đang diễn ra, nàng vội vã chạy lại ôm lấy anh hai mình, che chở cho hắn. “Ba... sao ba lại đánh nhị ca. Anh ấy đã gây nên tội gì khiến ba tức giận?”
Ngân Khai Thành sợ nàng bị đánh trúng, liền đẩy em gái qua một bên, nhỏ nhẹ nói: “Em đừng tham gia vào chuyện này, đây là lỗi của anh. Ba đang giận, em làm vậy ba sẽ trách phạt em đó.”
Ngân Đại Phúc thấy con gái đứng chắn trước mặt liền dừng tay. Lão ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, thở hồng hộc cố kìm nén cơn tức giận, bình tĩnh nói với Ngân Nhi: “Hôm trước chỉ vì xích mích nhỏ mà nó dám sai người bắn thằng con độc nhất của Hắc gia. Con bảo ta sao không trừng phạt nó cho được.”
“Bắn... nhưng hôm qua con có gặp Hắc công tử, hắn đâu có việc gì?” Ngân Nhi nghi hoặc hỏi.
“Cái gia tộc biến thái đó nó thế.... Con vừa nói có gặp thằng đó... con biết nó?”
“Thì hắn học cùng lớp với con. Hôm qua mới chuyển đến.”
Nghe thấy vậy, mắt Ngân lão gia chủ sáng ngời, giống như vớ được cái phao giữa lúc sắp chết chìm. Vô cùng hứng phấn, lão bật dậy, nắm chặt vai con gái nói: “Con nói sao... vậy quan hệ giữa con và nó có tốt không?”
“Ba à, sao lại hỏi chuyện này? Con và hắn mới quen, cũng có nói chuyện qua một lần.” Nàng hơi đau khẽ nhăn mặt.
“Tốt... rất tốt. Nghe ba nói đây. Sau này con phải thân cận với nó nhiều hơn, nếu khiến nó có tình cảm với con thì càng tốt.” Tâm tình Ngân Đại Phúc lúc này tốt lên rất nhiều, lão bật cười ha hả ngồi xuống.
Nhưng Ngân Khai Thành khi nghe thấy thế mặt biến sắc. Từ trước đến nay gã yêu thương em gái vô cùng, không bao giờ để nàng chịu ủy khuất. Trước đây cũng chỉ vì chuyện tương tự mà em gái thành ra thế này. Hắn không muốn thấy sự việc đó lại xảy ra lần nữa. Vội nói với ba mình: “Ba, đây là chuyện do con gây ra, cứ để con gánh lấy. Sao lại lôi cả Ngân Nhi vào.”
Ngân gia chủ thấy thằng nghịch tử kia lên tiếng, lửa giận lão lại bốc lên. Quay sang quát: “Mày ngoài phá ra thì làm được cái gì? Còn không mau cút đi cho khuất mắt tao. Hãy nhớ nếu việc này mà không êm xuôi, mày sẽ là người đầu tiên gánh lấy. Cả bà nữa, lôi nó đi. Tôi có chuyện muốn nói với Nhi nhi”.
Thấy lão gia đã lên tiếng tha cho nhi tử. Mỹ phụ vội vàng kéo áo Ngân Khai Thành đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngân lão gia nở nụ cười hòa ái, kéo nhi nữ của mình ngồi xuống bên cạnh, lão nói: “Chắc con đang tự hỏi tại sao ba lại muốn con làm vậy phải không?”
Ngân Nhi khẽ cau mày, nàng vô cùng chán ghét bộ mặt hiền từ giả dối kia của ba mình. Nhưng nàng vẫn lễ phép trả lời: “Xin cha nói rõ.”
Ngân Đại Phúc thở dài. “Là thế này, như con đã biết đấy, cách đây vài hôm nhị ca của con có xích mích với tên thiếu gia họ Hắc đó. Hôm sau nó cho người chặn đánh, nhưng trong lúc hỗn loạn chẳng may nổ súng. Nghe nói khi về đến nhà hắn thoi thóp gần chết. Trưa hôm qua Hắc gia gọi tới đòi người, ta đã hết mực cầu xin. Cuối cùng nể tình chúng ta có quan hệ nhiều năm, họ cũng tha cho Khai Thành. Nhưng mối quan hệ tốt đẹp giữa 2 nhà cũng kết thúc. Tuy Hắc gia đã nói tha cho Khai Thành, nhưng với tính cách của lão già đó thì sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này. Có lẽ không lâu nữa các đối tác của chúng ta cũng sẽ tự động rút lui. Ngân gia rồi cũng tàn lụi. Sau đó... Ài..”
“Nhưng chúng ta có thể ra nước ngoài. Những mối làm ăn bên đó có khá nhiều mà?” Ngân Nhi nghi hoặc hỏi.
“Hôm qua ba đã muốn đưa Khai Thành qua Mỹ. Nhưng người ba sai đi thu xếp đều biến mất. Ba đã thử thêm 2 lần nữa nhưng kết quả đều giống nhau. Con đã hiểu chưa? Hiện giờ toàn bộ hành động của Ngân gia đã bị kiểm soát. Nếu chúng ta có động thái gì thì chỉ khiến cho Hắc gia ra tay sớm hơn mà thôi.”
Ngân Nhi nghe thấy cha mình nói vậy, nàng cũng bắt đầu trầm tư. Ngân Đại Thành lại nói tiếp: “Ba biết chuyện trước đây con vẫn để trong lòng. Là ba không tốt, ba có lỗi với con. Nhưng hiện giờ gia tộc ta đang đứng trên bờ vực nguy hiểm. Ba mong con trong trong thời gian sớm nhất, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho hắn có tình cảm với con.... Hãy vì gia tộc... Coi như ba cầu xin con đó Nhi nhi.” Bộ mặt của lão bây giờ méo mó, trông vô cùng thảm hại.
Tuy nàng và ba mình không hợp nhau. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của ông lúc này, Ngân Nhi vô cùng thương cảm. Sau một hồi suy nghĩ thiệt hơn, cuối cùng nàng đành gật đầu ưng thuận. Rồi cất bước đi ra ngoài.
Ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh. Ngân Đại Phúc thở ra một hơi nặng nhọc, ánh mắt lóe lên tia âm độc.
----------------------------
Hắc Phong không biết rằng mình sắp vớ được vàng từ trên trời rơi xuống. Lúc này hắn đang nằm ườn trên cái ghế salon xem TV, đợi phu nhân và Phạm Tú Anh chuẩn bị bữa trưa.
Sáng nay được nghỉ nên Hắc Phong ngủ đến tận 9h. Khi thức dậy Lệ Băng báo cho hắn một tin. Do không tìm được nhà nên Tú Anh sẽ tạm thời lưu lại. Hắc công tử đương nhiên không từ chối, trong đầu hắn nghĩ ngay đến câu nói của người xưa “lửa gần rơm, lâu ngày rơm buộc phải cháy”. Để cảm ơn tấm lòng “rộng lượng” của Hắc Phong, Phạm Tú Anh đã mua vô số đồ ăn về chuẩn bị cho bữa party tại gia.
Điện thoại di động trên bàn bật sáng, rung lên làm hắn không khỏi làu bàu. Thằng quái nào không gọi trực tiếp mà lại nhắn tin thế này. Thò tay với lấy cái điện thoại, Hắc Phong mở tin nhắn ra xem. Là cô nàng Như Ngọc nhắn tin tới đòi hắn bữa ăn trưa. Hắc Phong lấy lí do bận, trực tiếp nhắn lại từ chối. Đùa à. 2 mỹ nữ đang cặm cụi nấu cơm cho mình, ngu gì chạy ra ngoài hàng mời người khác ăn. Vừa mất tiền vừa mất công lại... mất lòng 2 người đẹp.
Một lúc sau tin nhắn thứ 2 đã tới, nội dung ngắn gọn chỉ có 2 chữ nhưng chứa đựng vô vàn cảm xúc... “Chết đi”. Hắc Phong cười khổ, ném điện thoại xuống bàn, đi vào trong bếp giúp phu nhân đem đồ ăn ra ngoài.
Trong cái đình nhỏ bên bờ hồ nhân tạo. Bữa tiệc của 3 người chỉ có lẩu và thịt nướng, nhưng không khí vô cùng ấm cúng. Sau khi ăn xong, Hắc Phong lon ton chạy ra ngoài vốc một nắm tuyết đáp thẳng vào người phu nhân. Lệ Băng khắp người dính đầy tuyết. Nàng tức giận đập mạnh đũa xuống bàn, hùng hổ lao ra chơi lại hắn.
Nhìn cảnh tượng hai người vui đùa dưới tuyết, Phạm Tú Anh vô cùng ngưỡng mộ. Có nhiều người nói Lệ Băng khi lấy Hắc Phong sẽ không có hạnh phúc. Nhưng hiện thực diễn ra lại khác. Nhìn vẻ mặt của Lệ Băng lúc này, ai dám nói nàng không được hạnh phúc. Hắc công tử kia cũng đâu có tệ hại như lời đồn.
Bất giác Tú Anh thấy lòng mình trống trải. Nàng cũng rất muốn có một gia đình như thế này. Đã 25 tuổi rồi, vậy mà ngay đến một nửa bạn trai cũng không có. Nàng trộm nghĩ, nếu có một người chồng như Hắc công tử thì tốt biết bao.
Đúng lúc này một nắm tuyết từ ngoài bay thẳng về phía Phạm Tú Anh. Kế đó là Hắc Phong đang nhe răng cười nham nhở với nàng nói: “Tú Anh. Một mình tiểu Băng không đú được với ta. Đang kêu gọi cứu viện kìa...Qua đây, mình ta chấp 2 nàng.”
Phạm Tú Anh giũ lớp tuyết dính trên người. Nàng mỉm cười chạy đến gia nhập vào cuộc chiến 1vs2.
“Ông à, tha cho Thành nhi đi, nó vẫn còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện, từ từ dạy bảo nó cũng được mà.” Mỹ phụ trung tuổi cố gắng giữ lấy Ngân Đại Phúc đang bừng bừng lửa giận, trên tay vẫn giơ cao cây ba-toong hướng về phía Ngân Đại Thành đang quỳ trước mặt.
“Bà bỏ tôi ra. Hôm nay tôi phải đánh chết cái thằng nghịch tử này...” Nói xong lão vùng ra đập tới tấp lên người thằng con mình.
Ngân Khai Thành bên dưới chịu vô số đòn roi từ ông già, ôm đầu kêu gào: “Ba à, làm ơn tha cho con đi. Cũng tại thằng đó khinh người quá đáng.... Con hứa lần sau sẽ không như vậy nữa... Ba tha cho con đi...”
“Tại.... tại cái thằng bố mày.” Ngân Đại Phúc mặt đỏ bừng, không nhịn được buột miệng chửi. “Đến giờ mày vẫn còn cãi được à. Mày có biết là đã gây ra cái họa gì không hả....Nếu không phải hôm qua tao hết nước van xin thì có lẽ giờ này lão già họ Hắc đó đã đem cả cái Ngân gia kéo sập rồi.... Hôm nay tao phải đánh cho mày nhớ đời....”
“Ông à, tha cho Thành nhi lần này đi. Dù sao sự việc cũng đã xảy ra. Hắc gia cũng đã bỏ qua rồi mà.” Mỹ phụ vẫn ra sức giữ Ngân Đại Phúc lại, nói giúp cho nhi tử.
Lúc này Ngân Nhi đang nằm trong phòng, nghe thấy tiếng ồn phía dưới nàng vội chạy xuống xem có chuyện gì. Trông thấy cảnh tượng đang diễn ra, nàng vội vã chạy lại ôm lấy anh hai mình, che chở cho hắn. “Ba... sao ba lại đánh nhị ca. Anh ấy đã gây nên tội gì khiến ba tức giận?”
Ngân Khai Thành sợ nàng bị đánh trúng, liền đẩy em gái qua một bên, nhỏ nhẹ nói: “Em đừng tham gia vào chuyện này, đây là lỗi của anh. Ba đang giận, em làm vậy ba sẽ trách phạt em đó.”
Ngân Đại Phúc thấy con gái đứng chắn trước mặt liền dừng tay. Lão ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, thở hồng hộc cố kìm nén cơn tức giận, bình tĩnh nói với Ngân Nhi: “Hôm trước chỉ vì xích mích nhỏ mà nó dám sai người bắn thằng con độc nhất của Hắc gia. Con bảo ta sao không trừng phạt nó cho được.”
“Bắn... nhưng hôm qua con có gặp Hắc công tử, hắn đâu có việc gì?” Ngân Nhi nghi hoặc hỏi.
“Cái gia tộc biến thái đó nó thế.... Con vừa nói có gặp thằng đó... con biết nó?”
“Thì hắn học cùng lớp với con. Hôm qua mới chuyển đến.”
Nghe thấy vậy, mắt Ngân lão gia chủ sáng ngời, giống như vớ được cái phao giữa lúc sắp chết chìm. Vô cùng hứng phấn, lão bật dậy, nắm chặt vai con gái nói: “Con nói sao... vậy quan hệ giữa con và nó có tốt không?”
“Ba à, sao lại hỏi chuyện này? Con và hắn mới quen, cũng có nói chuyện qua một lần.” Nàng hơi đau khẽ nhăn mặt.
“Tốt... rất tốt. Nghe ba nói đây. Sau này con phải thân cận với nó nhiều hơn, nếu khiến nó có tình cảm với con thì càng tốt.” Tâm tình Ngân Đại Phúc lúc này tốt lên rất nhiều, lão bật cười ha hả ngồi xuống.
Nhưng Ngân Khai Thành khi nghe thấy thế mặt biến sắc. Từ trước đến nay gã yêu thương em gái vô cùng, không bao giờ để nàng chịu ủy khuất. Trước đây cũng chỉ vì chuyện tương tự mà em gái thành ra thế này. Hắn không muốn thấy sự việc đó lại xảy ra lần nữa. Vội nói với ba mình: “Ba, đây là chuyện do con gây ra, cứ để con gánh lấy. Sao lại lôi cả Ngân Nhi vào.”
Ngân gia chủ thấy thằng nghịch tử kia lên tiếng, lửa giận lão lại bốc lên. Quay sang quát: “Mày ngoài phá ra thì làm được cái gì? Còn không mau cút đi cho khuất mắt tao. Hãy nhớ nếu việc này mà không êm xuôi, mày sẽ là người đầu tiên gánh lấy. Cả bà nữa, lôi nó đi. Tôi có chuyện muốn nói với Nhi nhi”.
Thấy lão gia đã lên tiếng tha cho nhi tử. Mỹ phụ vội vàng kéo áo Ngân Khai Thành đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngân lão gia nở nụ cười hòa ái, kéo nhi nữ của mình ngồi xuống bên cạnh, lão nói: “Chắc con đang tự hỏi tại sao ba lại muốn con làm vậy phải không?”
Ngân Nhi khẽ cau mày, nàng vô cùng chán ghét bộ mặt hiền từ giả dối kia của ba mình. Nhưng nàng vẫn lễ phép trả lời: “Xin cha nói rõ.”
Ngân Đại Phúc thở dài. “Là thế này, như con đã biết đấy, cách đây vài hôm nhị ca của con có xích mích với tên thiếu gia họ Hắc đó. Hôm sau nó cho người chặn đánh, nhưng trong lúc hỗn loạn chẳng may nổ súng. Nghe nói khi về đến nhà hắn thoi thóp gần chết. Trưa hôm qua Hắc gia gọi tới đòi người, ta đã hết mực cầu xin. Cuối cùng nể tình chúng ta có quan hệ nhiều năm, họ cũng tha cho Khai Thành. Nhưng mối quan hệ tốt đẹp giữa 2 nhà cũng kết thúc. Tuy Hắc gia đã nói tha cho Khai Thành, nhưng với tính cách của lão già đó thì sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này. Có lẽ không lâu nữa các đối tác của chúng ta cũng sẽ tự động rút lui. Ngân gia rồi cũng tàn lụi. Sau đó... Ài..”
“Nhưng chúng ta có thể ra nước ngoài. Những mối làm ăn bên đó có khá nhiều mà?” Ngân Nhi nghi hoặc hỏi.
“Hôm qua ba đã muốn đưa Khai Thành qua Mỹ. Nhưng người ba sai đi thu xếp đều biến mất. Ba đã thử thêm 2 lần nữa nhưng kết quả đều giống nhau. Con đã hiểu chưa? Hiện giờ toàn bộ hành động của Ngân gia đã bị kiểm soát. Nếu chúng ta có động thái gì thì chỉ khiến cho Hắc gia ra tay sớm hơn mà thôi.”
Ngân Nhi nghe thấy cha mình nói vậy, nàng cũng bắt đầu trầm tư. Ngân Đại Thành lại nói tiếp: “Ba biết chuyện trước đây con vẫn để trong lòng. Là ba không tốt, ba có lỗi với con. Nhưng hiện giờ gia tộc ta đang đứng trên bờ vực nguy hiểm. Ba mong con trong trong thời gian sớm nhất, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho hắn có tình cảm với con.... Hãy vì gia tộc... Coi như ba cầu xin con đó Nhi nhi.” Bộ mặt của lão bây giờ méo mó, trông vô cùng thảm hại.
Tuy nàng và ba mình không hợp nhau. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của ông lúc này, Ngân Nhi vô cùng thương cảm. Sau một hồi suy nghĩ thiệt hơn, cuối cùng nàng đành gật đầu ưng thuận. Rồi cất bước đi ra ngoài.
Ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh. Ngân Đại Phúc thở ra một hơi nặng nhọc, ánh mắt lóe lên tia âm độc.
----------------------------
Hắc Phong không biết rằng mình sắp vớ được vàng từ trên trời rơi xuống. Lúc này hắn đang nằm ườn trên cái ghế salon xem TV, đợi phu nhân và Phạm Tú Anh chuẩn bị bữa trưa.
Sáng nay được nghỉ nên Hắc Phong ngủ đến tận 9h. Khi thức dậy Lệ Băng báo cho hắn một tin. Do không tìm được nhà nên Tú Anh sẽ tạm thời lưu lại. Hắc công tử đương nhiên không từ chối, trong đầu hắn nghĩ ngay đến câu nói của người xưa “lửa gần rơm, lâu ngày rơm buộc phải cháy”. Để cảm ơn tấm lòng “rộng lượng” của Hắc Phong, Phạm Tú Anh đã mua vô số đồ ăn về chuẩn bị cho bữa party tại gia.
Điện thoại di động trên bàn bật sáng, rung lên làm hắn không khỏi làu bàu. Thằng quái nào không gọi trực tiếp mà lại nhắn tin thế này. Thò tay với lấy cái điện thoại, Hắc Phong mở tin nhắn ra xem. Là cô nàng Như Ngọc nhắn tin tới đòi hắn bữa ăn trưa. Hắc Phong lấy lí do bận, trực tiếp nhắn lại từ chối. Đùa à. 2 mỹ nữ đang cặm cụi nấu cơm cho mình, ngu gì chạy ra ngoài hàng mời người khác ăn. Vừa mất tiền vừa mất công lại... mất lòng 2 người đẹp.
Một lúc sau tin nhắn thứ 2 đã tới, nội dung ngắn gọn chỉ có 2 chữ nhưng chứa đựng vô vàn cảm xúc... “Chết đi”. Hắc Phong cười khổ, ném điện thoại xuống bàn, đi vào trong bếp giúp phu nhân đem đồ ăn ra ngoài.
Trong cái đình nhỏ bên bờ hồ nhân tạo. Bữa tiệc của 3 người chỉ có lẩu và thịt nướng, nhưng không khí vô cùng ấm cúng. Sau khi ăn xong, Hắc Phong lon ton chạy ra ngoài vốc một nắm tuyết đáp thẳng vào người phu nhân. Lệ Băng khắp người dính đầy tuyết. Nàng tức giận đập mạnh đũa xuống bàn, hùng hổ lao ra chơi lại hắn.
Nhìn cảnh tượng hai người vui đùa dưới tuyết, Phạm Tú Anh vô cùng ngưỡng mộ. Có nhiều người nói Lệ Băng khi lấy Hắc Phong sẽ không có hạnh phúc. Nhưng hiện thực diễn ra lại khác. Nhìn vẻ mặt của Lệ Băng lúc này, ai dám nói nàng không được hạnh phúc. Hắc công tử kia cũng đâu có tệ hại như lời đồn.
Bất giác Tú Anh thấy lòng mình trống trải. Nàng cũng rất muốn có một gia đình như thế này. Đã 25 tuổi rồi, vậy mà ngay đến một nửa bạn trai cũng không có. Nàng trộm nghĩ, nếu có một người chồng như Hắc công tử thì tốt biết bao.
Đúng lúc này một nắm tuyết từ ngoài bay thẳng về phía Phạm Tú Anh. Kế đó là Hắc Phong đang nhe răng cười nham nhở với nàng nói: “Tú Anh. Một mình tiểu Băng không đú được với ta. Đang kêu gọi cứu viện kìa...Qua đây, mình ta chấp 2 nàng.”
Phạm Tú Anh giũ lớp tuyết dính trên người. Nàng mỉm cười chạy đến gia nhập vào cuộc chiến 1vs2.
/27
|