Trong suốt bữa ăn ngoại trừ việc thằng Pig liên tục làm phiền, khiến cô nàng Như Ngọc vô cùng bực mình còn lại không có gì đáng chú ý. Giờ nghỉ trưa cũng mau chóng kết thúc. Sau khi tạm biệt bố già, Hắc Phong lên xe, cùng Ngân Nhi trở về lớp học.
Trên đường đi, Hắc Phong nghi hoặc hỏi Ngân Nhi: “Anh thấy hình như em có ác cảm với ba của anh?”
Ngân Nhi cúi đầu, im lặng. Hắc Phong lại nói: “Điều này anh hiểu, nhưng thật ra ba anh không xấu như em tưởng tượng. Ở gần ông lâu em sẽ biết.” Thở dài một hơi, Hắc Phong nói tiếp: “Từ trước đến nay ông không bao giờ ghiêm khắc với anh, nhưng cũng không quá chiều chuộng, lại rất vui tính. Ông là người duy nhất mà anh vô cùng kính trọng.”
Ngân Nhi thoáng trầm tư, nàng lơ đễnh nhìn qua kính cửa xe, nhìn từng dãy nhà chậm chậm trôi qua.
“Cha con anh thật hạnh phúc.” Ngân Nhi lên tiếng, giọng nàng có phần buồn buồn.
Hắc Phong biết nàng đang nghĩ gì. Sống trong một gia đình mà người cha sẵn sàng hi sinh con gái mình cho một kế hoạch nào đó, làm sao nàng có thể hạnh phúc cho được. Lặng lẽ thở dài, Hắc Phong đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Ngân Nhi, hắn lên tiếng: “Đừng suy nghĩ nhiều...” Bỗng nhiên hắn nghĩ ra cái gì đó, mỉm cười thần bí nhìn nàng: “Em đã trốn học bao giờ chưa?”
Ngân Nhi nghi hoặc nhìn Hắc Phong. “Chưa, sao anh lại hỏi vậy? Không phải định...”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng lần đầu tiên Ngân Nhi bé bỏng trốn học.. haha” Không đê Ngân Nhi nói tiếp, Hắc Phong đã chen ngang, nhanh chóng quay xe chạy theo hướng ngoại ô.
Dưới chân Vạn lý trường thành, xung quanh đầy rẫy những cửa hàng bán đồ lưu niệm. Ngân Nhi chạy đến gian hàng gần đó, mua một chiếc khóa có hình thù kỳ lạ, nhờ ông chủ khắc tên hai người lên đó. Hắc Phong nghi hoặc không biết nàng mua cái vật vớ vẩn ấy để làm gì. Hắn đã hỏi qua, nhưng Ngân Nhi nhất quyết không nói, chỉ mỉm cười thần bí.
Hai người nắm tay nhau dạo bước trên Vạn lý trường thành. Khi đến một chỗ vắng vẻ, bỗng nhiên Ngân Nhi dừng lại. Dáo dác nhìn xung quanh một hồi, thấy không có ai, nàng nhanh chóng lấy cái khóa mua khi nãy, khóa vào sợi xích sắt trên tường, sau đó đưa cho Hắc Phong một chiếc, bắt hắn nén xuống.
Đến giờ thì Hắc Phong đã hiểu nàng muốn làm gì, cái trò này đã có lần hắn nghe nói qua. Đại loại là “khi hai người cảm mến nhau rồi, họ mua 1 cái khóa có khắc tên 2 người với 2 chìa khóa. Khi đến nơi, họ khóa cái khóa vào dây xích, rồi cả hai người ném chìa khóa đi, tượng trưng cho lời hẹn ước hai người sẽ luôn khóa chặt với nhau, không bao giờ có thể mở ra.”Nhưng bất giác Hắc Phong ngây người. Nàng làm vậy chẳng phải muốn nói rõ cho mình biết rằng nàng thật lòng yêu mình? Vậy bước xác định quan hệ này có phải đã xong?
Nghĩ đến đây hắn thấy sướng run cả người, nhanh chóng đáp chiếc chìa khóa xuống, nhăn nhở nhìn Ngân Nhi, hỏi: “Làm thế này thì anh và em sẽ mãi mãi không rời?”
Không ngờ rằng Hắc Phong cũng biết chuyện này, gương mặt Ngân Nhi thoáng hồng. Nàng không trả lời, chỉ mỉm cười hạnh phúc.
Cô nàng này đang e thẹn? Được đà, hắn lại lấn tới: “Anh không tin, em chứng minh đi.”
Thấy Hắc Phong nói như vậy, nàng vội tiến đến ôm chặt lấy hắn nói: “Em yêu anh. Ngay từ khi đó, em đã là của anh. Chẳng lẽ anh không yêu em?”
Hắc Phong mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc nàng nói: “Đồ ngốc, sao anh không yêu em cho được.” Ngừng một lúc, hắn liền giờ giọng sặc dâm côn ra nói: “Nhưng mà em nói em đã là của anh.. vậy thì... khà khà... đêm nay... khà khà.”
Vừa nghe thấy câu sau, Ngân Nhi vội đẩy tên sắc lang ra, chỉ thẳng vào mặt hắn, nũng nịu: “Anh mơ đi. Hôm qua ai đã nói là sẽ không động đến em?” Nói xong nàng quay đầu chạy.
Thích vờn à? Được, anh đây sẽ chơi với cưng, hắc hăc. Nghĩ xong Hắc Phong không nhanh không chậm đuổi theo người đẹp, trong lòng không ngừng cười thầm. Với cái tốc độ 5km/h này của cưng, anh đây đi bộ cũng bắt được.
Chạy được một lúc, Ngân Nhi thấm mệt dừng lại, chưa kịp thở thì đã bị cánh tay chắc khỏe của Hắc Phong từ đằng sau tóm lấy, kéo vào lòng. Giọng đầy hăm dọa: “Khi đó là vì em chưa có tình cảm gì với anh cho nên anh mới nói vậy. Nhưng bây giờ thì khác. Em không chạy thoát được khỏi tay anh đâu. Ehehe.” Nói xong hắn nhắm luôn vào đôi môi mềm mại của Ngân Nhi hôn tới.
Đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào ấm áp, bất giác bên cạnh hai người có tiếng động. Đưa mắt nhìn về phía đó, hóa ra là một thằng nhóc đang cặm cụi dùng kìm tự phá khóa của mình.
Trông thấy cảnh này, Ngân Nhi lập tức nghiêm mặt, nhìn thẳng vào Hắc Phong nói: “Anh nói đi, liệu một ngày nào đó anh có như người kia?”
Nhìn thằng khốn vừa phá hỏng chuyện tốt của mình, Hắc Phong chỉ biết cười khổ, bắt đầu uốn ba tấc lưỡi: “Sẽ không, anh thề sẽ không bao giờ như nó. Nếu không tin ngày mai anh cho người bê cả cái Vạn lý trường thành này đặt trước cửa nhà em, để em ngày ngày bảo quản.”
17h30. Tại khu phố mua sắm Vương Phủ Tĩnh. Khi màn đêm vừa buông xuống, các ánh đèn điện sáng lên, Vương Phủ Tĩnh lại càng tấp nập, lung linh và rực rỡ như những viên ngọc bích. Trong khu chợ, những gian hàng nhỏ bày bán đủ các loại vật dụng, từng đoàn người qua lại, mua sắm. Không khí vô cùng nhộn nhịp.
Trong một gian hàng nhỏ gần trung tâm. Hắc Phong đang khoác trên mình bộ đồ hình gấu trúc khiến Ngân Nhi bên cạnh cười ngặt nghẽo. Mặc dù vô cùng bực mình và khó chịu nhưng hắn không dám cởi ra, vì bộ này do chính Ngân Nhi bắt hắn mặc trong suốt thời gian đi chợ với nàng, không được phép cởi ra.
Vì đêm nay, tất cả vì đêm nay. Hắc Phong đành cắn răng chịu đựng
19h. Hai người dùng bữa tại Hải Đế Lao, một nhà hàng tuy không quá sang trọng, nhưng rất nổi tiếng tại Bắc Kinh. Cuối cùng cũng thoát được bộ đồ quái dị kia, tâm trạng Hắc Phong vô cùng thoải mái.
Nồi lẩu bốc khói nghi ngút được mang lên. Đi chơi suốt một buổi chiều, cái bụng đã sớm đói meo, hai người bắt đầu lao vào tiêu diệt chỗ thức ăn, tiếng chạm ly leng keng liên tục vang lên.
Thoáng nhìn qua biểu hiện của Ngân Nhi lúc này, Hắc Phong thấy lòng mình nhẹ nhõm đi phần nào, đây là lần đầu tiên hắn thấy nụ cười vô tư hồn nhiên trên gương mặt nàng.
20h. Ngân Nhi ngả đầu lên vai Hắc Phong, hai người dạo bước trong công viên. Trên con đường phủ ngập tuyết, hai hàng cây trơ trọi bên cạnh cũng bị những mảng tuyết lớn bám lên, khiến cho người ta có cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Khẽ xiết chặt vòng tay đang ôm lấy mình Hắc Phong, tận hưởng hơi ấm phát ra trên người hắn. Hơi men đã ngấm, tuy rằng nàng chưa say, nhưng lúc này nó khiến người ta dám nói những gì mà bình thường luôn giữ kín.
“Ba anh nói.. vài hôm nữa sẽ đến nhà em.. nói...?”
Hắc Phong mỉm cười, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân đang kề sát bên cạnh. Cắt nang lời nàng: “Ông nói sẽ bàn chuyện chúng ta có thể chung sống. Em thấy thế nào?”
“Anh đừng có mơ. Ba anh nói vậy, chắc gì ba em đã chấp nhận?” Giọng Ngân Nhi có vẻ hờn dỗi.
“Hiện giờ em đã là của anh. Anh không cho phép em rời xa anh. Nếu ba em mà không đồng ý, đảm bảo anh sẽ tới tận Ngân gia cướp Ngân Nhi bé bỏng của anh về.” Chất giọng của Hắc Phong sặc mùi du côn.
Nói đến đây, bất giác Ngân Nhi thở dài. Nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Người ta khi yêu hay quan tâm lo lắng cho nhau, vui vẻ cũng chia sẻ cho nhau, chỉ hai người. Còn nàng, nàng lại yêu một người đã có gia đình, và lại là người thứ 3. Nhưng nàng không thấy hối hận, cảm giác khi được ở bên hắn, nó khiến cho nàng vô cùng hạnh phúc. Quả thật như nhiều người hay nói, khi yêu thường làm con người ta mờ mắt, biết trước là sẽ khó khăn, sẽ đau khổ nhưng vẫn lao đầu vào.
Im lặng, hai người vẫn cất bước trên con đường mờ mịt không thấy điểm kết thúc. Hồi lâu nàng lên tiếng, giọng nói chứa đầy buồn thương: “Liệu... chúng ta có thể không?”
Dường như hiểu được Ngân Nhi nghĩ gì. Hắc Phong dừng bước. Ôm chặt lấy nàng vào lòng: “Có thể... chắc chắn có thể.” Ngừng một chút, hắn lại nói: “Anh hứa, sẽ cho em tất cả những hạnh phúc mà anh đang có, để em không bao giờ phải chịu bất cứ đau khổ nào.”
Ngân Nhi ngước mắt nhìn hắn. Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Chỉ cần có câu nói này của hắn, cho dù có đau khổ, khó khăn thế nào nàng cũng chấp nhận. Ai bảo nàng đã yêu hắn mất rồi.
Khẽ quàng tay qua cổ Hắc Phong, ghé sát đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn, nàng nói: “Hiện giờ em chấp nhận... em chấp nhận việc khi nãy anh đã nói. Em muốn được chung sống với anh.”
Ngân Nhi khẽ nhích lên một chút, đặt đôi môi của mình lên môi Hắc Phong.
Trên đường đi, Hắc Phong nghi hoặc hỏi Ngân Nhi: “Anh thấy hình như em có ác cảm với ba của anh?”
Ngân Nhi cúi đầu, im lặng. Hắc Phong lại nói: “Điều này anh hiểu, nhưng thật ra ba anh không xấu như em tưởng tượng. Ở gần ông lâu em sẽ biết.” Thở dài một hơi, Hắc Phong nói tiếp: “Từ trước đến nay ông không bao giờ ghiêm khắc với anh, nhưng cũng không quá chiều chuộng, lại rất vui tính. Ông là người duy nhất mà anh vô cùng kính trọng.”
Ngân Nhi thoáng trầm tư, nàng lơ đễnh nhìn qua kính cửa xe, nhìn từng dãy nhà chậm chậm trôi qua.
“Cha con anh thật hạnh phúc.” Ngân Nhi lên tiếng, giọng nàng có phần buồn buồn.
Hắc Phong biết nàng đang nghĩ gì. Sống trong một gia đình mà người cha sẵn sàng hi sinh con gái mình cho một kế hoạch nào đó, làm sao nàng có thể hạnh phúc cho được. Lặng lẽ thở dài, Hắc Phong đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Ngân Nhi, hắn lên tiếng: “Đừng suy nghĩ nhiều...” Bỗng nhiên hắn nghĩ ra cái gì đó, mỉm cười thần bí nhìn nàng: “Em đã trốn học bao giờ chưa?”
Ngân Nhi nghi hoặc nhìn Hắc Phong. “Chưa, sao anh lại hỏi vậy? Không phải định...”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng lần đầu tiên Ngân Nhi bé bỏng trốn học.. haha” Không đê Ngân Nhi nói tiếp, Hắc Phong đã chen ngang, nhanh chóng quay xe chạy theo hướng ngoại ô.
Dưới chân Vạn lý trường thành, xung quanh đầy rẫy những cửa hàng bán đồ lưu niệm. Ngân Nhi chạy đến gian hàng gần đó, mua một chiếc khóa có hình thù kỳ lạ, nhờ ông chủ khắc tên hai người lên đó. Hắc Phong nghi hoặc không biết nàng mua cái vật vớ vẩn ấy để làm gì. Hắn đã hỏi qua, nhưng Ngân Nhi nhất quyết không nói, chỉ mỉm cười thần bí.
Hai người nắm tay nhau dạo bước trên Vạn lý trường thành. Khi đến một chỗ vắng vẻ, bỗng nhiên Ngân Nhi dừng lại. Dáo dác nhìn xung quanh một hồi, thấy không có ai, nàng nhanh chóng lấy cái khóa mua khi nãy, khóa vào sợi xích sắt trên tường, sau đó đưa cho Hắc Phong một chiếc, bắt hắn nén xuống.
Đến giờ thì Hắc Phong đã hiểu nàng muốn làm gì, cái trò này đã có lần hắn nghe nói qua. Đại loại là “khi hai người cảm mến nhau rồi, họ mua 1 cái khóa có khắc tên 2 người với 2 chìa khóa. Khi đến nơi, họ khóa cái khóa vào dây xích, rồi cả hai người ném chìa khóa đi, tượng trưng cho lời hẹn ước hai người sẽ luôn khóa chặt với nhau, không bao giờ có thể mở ra.”Nhưng bất giác Hắc Phong ngây người. Nàng làm vậy chẳng phải muốn nói rõ cho mình biết rằng nàng thật lòng yêu mình? Vậy bước xác định quan hệ này có phải đã xong?
Nghĩ đến đây hắn thấy sướng run cả người, nhanh chóng đáp chiếc chìa khóa xuống, nhăn nhở nhìn Ngân Nhi, hỏi: “Làm thế này thì anh và em sẽ mãi mãi không rời?”
Không ngờ rằng Hắc Phong cũng biết chuyện này, gương mặt Ngân Nhi thoáng hồng. Nàng không trả lời, chỉ mỉm cười hạnh phúc.
Cô nàng này đang e thẹn? Được đà, hắn lại lấn tới: “Anh không tin, em chứng minh đi.”
Thấy Hắc Phong nói như vậy, nàng vội tiến đến ôm chặt lấy hắn nói: “Em yêu anh. Ngay từ khi đó, em đã là của anh. Chẳng lẽ anh không yêu em?”
Hắc Phong mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc nàng nói: “Đồ ngốc, sao anh không yêu em cho được.” Ngừng một lúc, hắn liền giờ giọng sặc dâm côn ra nói: “Nhưng mà em nói em đã là của anh.. vậy thì... khà khà... đêm nay... khà khà.”
Vừa nghe thấy câu sau, Ngân Nhi vội đẩy tên sắc lang ra, chỉ thẳng vào mặt hắn, nũng nịu: “Anh mơ đi. Hôm qua ai đã nói là sẽ không động đến em?” Nói xong nàng quay đầu chạy.
Thích vờn à? Được, anh đây sẽ chơi với cưng, hắc hăc. Nghĩ xong Hắc Phong không nhanh không chậm đuổi theo người đẹp, trong lòng không ngừng cười thầm. Với cái tốc độ 5km/h này của cưng, anh đây đi bộ cũng bắt được.
Chạy được một lúc, Ngân Nhi thấm mệt dừng lại, chưa kịp thở thì đã bị cánh tay chắc khỏe của Hắc Phong từ đằng sau tóm lấy, kéo vào lòng. Giọng đầy hăm dọa: “Khi đó là vì em chưa có tình cảm gì với anh cho nên anh mới nói vậy. Nhưng bây giờ thì khác. Em không chạy thoát được khỏi tay anh đâu. Ehehe.” Nói xong hắn nhắm luôn vào đôi môi mềm mại của Ngân Nhi hôn tới.
Đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào ấm áp, bất giác bên cạnh hai người có tiếng động. Đưa mắt nhìn về phía đó, hóa ra là một thằng nhóc đang cặm cụi dùng kìm tự phá khóa của mình.
Trông thấy cảnh này, Ngân Nhi lập tức nghiêm mặt, nhìn thẳng vào Hắc Phong nói: “Anh nói đi, liệu một ngày nào đó anh có như người kia?”
Nhìn thằng khốn vừa phá hỏng chuyện tốt của mình, Hắc Phong chỉ biết cười khổ, bắt đầu uốn ba tấc lưỡi: “Sẽ không, anh thề sẽ không bao giờ như nó. Nếu không tin ngày mai anh cho người bê cả cái Vạn lý trường thành này đặt trước cửa nhà em, để em ngày ngày bảo quản.”
17h30. Tại khu phố mua sắm Vương Phủ Tĩnh. Khi màn đêm vừa buông xuống, các ánh đèn điện sáng lên, Vương Phủ Tĩnh lại càng tấp nập, lung linh và rực rỡ như những viên ngọc bích. Trong khu chợ, những gian hàng nhỏ bày bán đủ các loại vật dụng, từng đoàn người qua lại, mua sắm. Không khí vô cùng nhộn nhịp.
Trong một gian hàng nhỏ gần trung tâm. Hắc Phong đang khoác trên mình bộ đồ hình gấu trúc khiến Ngân Nhi bên cạnh cười ngặt nghẽo. Mặc dù vô cùng bực mình và khó chịu nhưng hắn không dám cởi ra, vì bộ này do chính Ngân Nhi bắt hắn mặc trong suốt thời gian đi chợ với nàng, không được phép cởi ra.
Vì đêm nay, tất cả vì đêm nay. Hắc Phong đành cắn răng chịu đựng
19h. Hai người dùng bữa tại Hải Đế Lao, một nhà hàng tuy không quá sang trọng, nhưng rất nổi tiếng tại Bắc Kinh. Cuối cùng cũng thoát được bộ đồ quái dị kia, tâm trạng Hắc Phong vô cùng thoải mái.
Nồi lẩu bốc khói nghi ngút được mang lên. Đi chơi suốt một buổi chiều, cái bụng đã sớm đói meo, hai người bắt đầu lao vào tiêu diệt chỗ thức ăn, tiếng chạm ly leng keng liên tục vang lên.
Thoáng nhìn qua biểu hiện của Ngân Nhi lúc này, Hắc Phong thấy lòng mình nhẹ nhõm đi phần nào, đây là lần đầu tiên hắn thấy nụ cười vô tư hồn nhiên trên gương mặt nàng.
20h. Ngân Nhi ngả đầu lên vai Hắc Phong, hai người dạo bước trong công viên. Trên con đường phủ ngập tuyết, hai hàng cây trơ trọi bên cạnh cũng bị những mảng tuyết lớn bám lên, khiến cho người ta có cảm giác cô đơn lạnh lẽo.
Khẽ xiết chặt vòng tay đang ôm lấy mình Hắc Phong, tận hưởng hơi ấm phát ra trên người hắn. Hơi men đã ngấm, tuy rằng nàng chưa say, nhưng lúc này nó khiến người ta dám nói những gì mà bình thường luôn giữ kín.
“Ba anh nói.. vài hôm nữa sẽ đến nhà em.. nói...?”
Hắc Phong mỉm cười, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân đang kề sát bên cạnh. Cắt nang lời nàng: “Ông nói sẽ bàn chuyện chúng ta có thể chung sống. Em thấy thế nào?”
“Anh đừng có mơ. Ba anh nói vậy, chắc gì ba em đã chấp nhận?” Giọng Ngân Nhi có vẻ hờn dỗi.
“Hiện giờ em đã là của anh. Anh không cho phép em rời xa anh. Nếu ba em mà không đồng ý, đảm bảo anh sẽ tới tận Ngân gia cướp Ngân Nhi bé bỏng của anh về.” Chất giọng của Hắc Phong sặc mùi du côn.
Nói đến đây, bất giác Ngân Nhi thở dài. Nghĩ tới hoàn cảnh của mình. Người ta khi yêu hay quan tâm lo lắng cho nhau, vui vẻ cũng chia sẻ cho nhau, chỉ hai người. Còn nàng, nàng lại yêu một người đã có gia đình, và lại là người thứ 3. Nhưng nàng không thấy hối hận, cảm giác khi được ở bên hắn, nó khiến cho nàng vô cùng hạnh phúc. Quả thật như nhiều người hay nói, khi yêu thường làm con người ta mờ mắt, biết trước là sẽ khó khăn, sẽ đau khổ nhưng vẫn lao đầu vào.
Im lặng, hai người vẫn cất bước trên con đường mờ mịt không thấy điểm kết thúc. Hồi lâu nàng lên tiếng, giọng nói chứa đầy buồn thương: “Liệu... chúng ta có thể không?”
Dường như hiểu được Ngân Nhi nghĩ gì. Hắc Phong dừng bước. Ôm chặt lấy nàng vào lòng: “Có thể... chắc chắn có thể.” Ngừng một chút, hắn lại nói: “Anh hứa, sẽ cho em tất cả những hạnh phúc mà anh đang có, để em không bao giờ phải chịu bất cứ đau khổ nào.”
Ngân Nhi ngước mắt nhìn hắn. Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Chỉ cần có câu nói này của hắn, cho dù có đau khổ, khó khăn thế nào nàng cũng chấp nhận. Ai bảo nàng đã yêu hắn mất rồi.
Khẽ quàng tay qua cổ Hắc Phong, ghé sát đôi môi mỏng lạnh lùng của hắn, nàng nói: “Hiện giờ em chấp nhận... em chấp nhận việc khi nãy anh đã nói. Em muốn được chung sống với anh.”
Ngân Nhi khẽ nhích lên một chút, đặt đôi môi của mình lên môi Hắc Phong.
/27
|