Đường phố Bắc Kinh – 7h30 phút. Dòng người qua lại tấp nập.
Lệ Băng ôm lấy cánh tay của Hắc Phong, tung tăng đi trên phố. Nàng đội cái mũ rộng vành trắng có ruy băng kết thành bông hồng xanh, bộ xường xám yêu thích đã được thay bằng chiếc áo len cao cổ không tay màu trắng, váy màu đen cùng đôi tất đen mỏng manh bó sát cặp chân dài thằng tắp trên đôi guốc cao, trên tai lại đeo đôi khuyên vòng to tướng không biết lôi ở đâu ra. Trong thời tiết lạnh giá thế này, ăn mặc như nàng có vẻ hơi khoa trương. Nhưng mà Hắc Phong biết, lạnh thế này đối với Lệ Băng thì chẳng là cái đét gì.
Ánh mắt hắn quét lên xuông một lượt trên người nàng. Cái cô vợ 25 tuổi này của mình cũng biết ăn diện quá ha, trông cứ như là gái 18 ấy. Hớ hớ. Hắn gãi cằm, giơ ngón cái về phía nàng hân thưởng: “Good, very good!”.
Hắc Phong nhìn lại mình, hắn khẽ thở dài. Bộ âu phục lịch lãm của mịnh đã bị nàng bắt thay bằng cái áo len rộng thùng thình, quần bò hắn đang mặc thuộc loại mà đũng quần gần chạm đầu gối gài theo cơ số xích sắt, bước đi là kêu leng keng y như chó bị xích. “Phong cách thời thượng” này cộng với mái tóc bạc trắng bẩm sinh làm hắn trông y như mấy cái thằng choai choai tinh ăn mù làm hay ngồi ở đầu đường xó chợ. Nhưng mà thế này lại hay, rất chi là thoải mái. Ở đây đếk thằng nào biết ông mày là ai, cũng chả phải giữ cái cách ăn mặc lịch sự cứng nhắc kia nữa. Khửa khửa. Bất giác Hắc Phong thấy gió xuân trong lòng mình thổi ầm ầm.
Nhưng có thổi thế nào thì hiện tại Hắc Phong cũng rất chi là buồn bực. Vừa chân ướt chân ráo đến đây đã bị Lệ Băng lôi đi làm phu khuân vác. Trên tay hắn hiện tại lủng lẳng túi lớn túi nhỏ, mà trông cái bộ dạng ngó đông ngó tây của phu nhân “18 tuổi” bên cạnh thì chắc hành trình này còn lâu mới kết thúc.
Khi hai người đi ngang qua một nhà hàng sang trọng, bụng Hắc Phong bắt đầu sôi ùng ục. Mắt hắn hiện lên hai con tôm hùm bốc khói nghi ngút. Trực tiếp đình công, Hắc Phong lững thững bước vào trong.
---------------------------------
Đông Hải cũng là nhà hàng lớn sang trọng bậc nhất ở Bắc Kinh. Nằm trên mặt bằng rộng rãi, với lối kiến trúc cổ kiểu Tây phương. Nội thất bên trong gồm những ngọn đèn chùm vàng, thảm trên sàn nhà và khăn trải bàn đều có màu vàng nâu, hoa văn vàng lấp lánh càng làm tăng thêm vẻ cổ kính vốn có. Đồ ăn tại đây cũng dùng toàn nguyên liệu cao cấp đã qua chọn lọc kỹ càng. Một bữa ăn trung bình cũng ngang với một tháng tiền lương của công nhân viên chức bình thường.
Hiện tại là giờ cao điểm cho nên trong quán cũng khá đông người, hầu hết bọn họ đều là những đại gia có tiền có thế, không thì cũng là các tiểu thư, công tử con nhà giàu.
Vừa bước bước vào trong, Hắc Phong đã phải đón nhận vô số ánh mắt khinh thường từ những thực khách trong tiệm. Nhìn lại bộ đồ trên người, hắn có vẻ đã hiểu phần nào.
Đm, khinh ông à! Máu nóng trực tiếp dồn lên não. Hắc Phong vòng tay qua eo Lệ Băng kéo nàng về phía bàn gần đó.
Hành động này thu hút sự chú ý của một người. Khi nãy họ mải nhìn thằng ăn mày kia, giờ mới để ý thiếu nữ đi bên cạnh hắn.
Những thằng họ nhà dê đương nhiên đã nhìn vào rồi thì không thể rời mắt ra được. Mặt xinh thì không cần phải bàn, riêng cái body kia đã thuộc hàng cực phẩm, cong ra cong, thẳng ra thẳng.
Còn những tiểu thư, madam thì ánh nhìn lộ ra tia ganh ghét. “Trời lạnh như vậy mà ăn mặc thế kia, nhìn cũng biết là loại gái chẳng ra sao.” Đấy là ý nghĩ chung trong đầu các nàng.
Thấy ánh mắt thèm khán của mấy thằng đực rựa, Hắc Phong không nhịn được nữa, lập tức dựng ngón giữa lên, giơ về phía mấy thằng đó. Mồm hắn oang oang: “Có tin ông đây móc mắt mấy thằng chúng mày ra không?”
Mọi người vô cùng bực mình vì hành vi khiếm nhã của gã, nhưng là con người của văn minh và lịch sự, cũng chẳng ai thèm so đo với hắn. Ném qua cho Hắc Phong ánh mắt đầy khinh thường rồi quay về phía bàn của mình.
Loạn đã được dẹp, mặt hắn câng câng, chẳng có chút nào gọi là xấu hổ, vẫy tay về phía bồi bàn.
“Ê bồi, qua đây anh nhờ tí.”
Tên bồi bàn thấy từ khi hắn mới vào đã có thái độ gây sự, sớm không vừa lòng nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười tiến lại. Đưa thực đơn tới.
“Xin mời hỏi quý khách dùng gì?”
Sau khi Lệ Băng chọn món xong, Hắc Phong cố tình vặn volumer to lên một chút nói với thằng bồi: “Những món nào đắt nhất ở đây trực tiếp đem hết lên đi.” Nói xong hắn tựa lưng vào ghé, vắt chân chữ ngũ, vênh mặt lên gãi cằm.
Lệ Băng bên cạnh khẽ cau mày. Từ lúc bước vào nàng đã thấy ánh mắt mọi người nhìn vào. Lại thấy thái độ tức giận của Hắc Phong. Nàng trực tiếp quăng cho một trái C4. Giọng nói đủ để mấy bàn bên cạnh nghe thấy.
“Anh bồi ạ. Hiện tại ta và phu quân ăn tối, mà chàng không thích những chỗ đông người. Ta muốn bao trọn quán này.” Nói xong nàng rút trong ví một tập chi phiếu, viết lên một dãy số rồi đưa chô bồi bàn.
Hắc Phong bên cạnh trợn mắt. Trời ạ, vợ ta cũng biết chơi đấy chứ. Người xưa có câu “trời đánh tránh miếng ăn”, vậy mà bà xã trực tiếp cầm bát cơm đập thẳng vào mặt chúng nó. Đêm nay về phải thưởng lớn cho nàng mới được. Hắc hăc.
Tay bồi bàn tròn mắt nhìn tấm chi phiếu. Gì thế này. Những một triệu mỹ kim. Nhà hàng kinh doanh một tháng chắc cũng chỉ kiếm được từng ấy tiền a. Hiện tại chỉ vì một bữa ăn mà có người sẵn sàng chi ra một triệu mỹ kim. Có thừa tiền đến mức độ như vậy không?
Cầm cả gia tài trên tay, hắn khom người lễ phép nói với Lệ Băng.
“Thưa quý khách, việc này nhân viên nhỏ như tôi không thể làm chủ được. Xin quý khách đợi vài phút để tôi thông báo cho quản lý.”
Nhìn theo bóng lưng bồi bàn đi khuất, Hắc Phong quay sang nói với bà xã: “Phu nhân à, hiện giờ mình ở đây, phu nhân xem có nên mua luôn cái nhà hàng này để thỉnh thoảng đến dùng bữa không?”
“Uhm, vậy cũng được.”
“Ok, để anh lo vụ này.”
Lúc này tên bồi bàn khi nãy đã quay lại, cạnh hắn còn ba người nữa đang bê những khay đồ ăn do khi nãy hai người vừa chọn.
Đi đầu là một người đàn ông trạc tuổi lục tuần, mái tóc lưa thưa với bộ râu dài bạc trắng khiến lão trông giống một người quản gia hơn.
Sau khi ra hiệu cho nhóm bồi bàn đặt đồ ăn xuống ban rồi lui xuống, lão lịch sự nói với hai người.
“Xin lỗi đã quấy rây hai vị, xin tự giới thiệu ta là quản lý của nhà hàng, tên là Bộ Kinh Vân. Xin hỏi vị tiểu thư này có phải muốn bao trọn nhà hàng bây giờ không?
Phì.ì... Hắc Phong vội bịt mồm, hắn không nhịn nổi cười. Sắc mặt đỏ lựng lên. Nhìn qua một lượt lão già đứng trước mặt. Bộ Kinh Vân. Vị đại hiệp tiếng tăm vang dội võ lâm, nhị đệ tử của Hùng Bá bang chủ là đây sao. Chết mất thôi, ông trời đừng đùa quá đáng vậy chứ. Không biết ngồi chút nữa có lòi thêm vị Nhiếp Phong nào nữa không đây. Khặc khặc.. đau bụng quá....Hắn vội úp mặt xuống bàn, người giật đùng đùng...
Lệ Băng cũng lấy tay che miệng, đôi mắt lộ ra nét cười. Ngày bé nàng cũng đọc qua một vài tập truyện Phong Vân của Hắc Phong cho nên cũng không lạ gì cái tên Bộ Kinh Vân này. Đúng là không còn gì để nói.
Bên kia, Bộ quản gia khẽ cau mày, nhìn biểu hiện của hai người dường như có ý châm chọc mình. Lão cố gắng nhẫn nhịn để khỏi phát tác.
“Xin lỗi, là Bộ quản lý phải không?” Bên cạnh vị đại hiệp Bộ Kinh Vân từ lúc nào xuất hiện một nam nhân đẹp mã trong bộ âu phục trắng. Hắn lịch sự nói: “Ta nghe nói vị tiểu thư đây muốn bao trọn nhà hàng, nhưng hiện tại ta đang dùng bữa với một người bạn, không thể dời đi được. Vậy Bộ quản lý và ta có thể thương lượng một chút được không, nếu ngài đuổi bọn họ đi, ta sẽ trả gấp đôi số nàng ta đưa ngài.”
Hắc Phong giờ mới chú ý đến thằng công tử mặt trắng vừa tiến đến. Sau trận cười nghiêng trời lệch đất, tâm trạng gã đã tốt lên rất nhiều. Đồ ăn đã dọn lên rồi, gã cũng chẳng buồn so đo với tên kia nữa, chỉ muốn yên ổn lấp đầy cái dạ dày đang biểu tình của mình.
Hắc Phong quay sang nói với lão quản lý: “À, vị Bộ... khụ.. quản lý này, hiện tại cho phép ta rút lại lời nói của phu nhân khi nãy, số tiền kia ngài cứ giữ lại coi như bồi thường chuyện ầm ỹ vừa rồi.” Nói đến đây hắn hơi ngừng lại, nhìn sang cái bộ mặt đắc ý của thằng ku đẹp mã kia, sau đó nói tiếp: “Ngày mai sẽ có người của công ty ta đến để thương lượng với lão bản các người về việc mua lại chỗ này. Sau khi mọi việc hoàn tất, ta không muốn tên này xuất hiện ở đây thêm lần nào nữa.” Nói xong hắn ra hiệu cho Lệ Băng đưa lão quản lý card visit.
Bộ quản lý đưa tay nhận lấy card visit, mặt thoáng biến săc. Khi thấy mọi việc đã tạm thời yên ổn, lão nhanh chóng lui đi. Trong lòng không biết có tư vị gì. Tên công tử mặc âu phục trắng kia là nhị công tử nhà họ Ngân. Ngân gia là gia tộc có tiếng tăm tại Bắc Kinh, không có mấy người dám trêu vào.
Hai người kia còn ghê gớm hơn, trên card visit có ghi rõ nàng là Lệ Băng, đại diện toàn quyền của tập đoàn Hắc Lệ. Nàng còn trẻ mà đã làm đến chức vụ lớn như vậy, lại còn là họ Lệ, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là con gái duy nhất của Lệ Báo, một trong hai ông chủ lớn của tập đoàn Hắc Lệ. Mà tên bên cạnh lại gọi nàng ta là phu nhân... phu quân của Lệ Băng còn ai khác ngoài đệ nhất công tử nhà họ Hắc.....hai đại nhân vật này đồng thời xuất hiện tại Bắc Kinh, ai dám đắc tội chứ. Tuy rằng Hăc Lệ tại Bắc Kinh tầm ảnh hưởng không nhiều, nhưng dù sao đó cũng là tập đoàn lớn nhất Trung Quốc. Chỉ cần nhấc tay một cái cũng đủ làm nơi đây biến mất.
Lựa chọn hợp lý nhất chính là ...Chuồn.
Còn về phần Ngân nhị công tử, sau khi nghe Hắc Phong nói hết câu,hắn tức giận nắm chặt hai bàn tay. Chưa kịp nói lời nào thì Hắc Phong đã bồi thêm một chưởng: “Còn thằng ku em này, chú mày không cảm thấy cứ đứng chực bên cạnh nơi mà ta và phu nhân dùng bữa là rất bất lịch sự à?”
“Mày sẽ phải hối hận.” Thằng ku đẹp mã mặt càng ngày càng tím, thốt ra một câu đe dọa rồi quay lưng đi thẳng ra cửa.
Lệ Băng ôm lấy cánh tay của Hắc Phong, tung tăng đi trên phố. Nàng đội cái mũ rộng vành trắng có ruy băng kết thành bông hồng xanh, bộ xường xám yêu thích đã được thay bằng chiếc áo len cao cổ không tay màu trắng, váy màu đen cùng đôi tất đen mỏng manh bó sát cặp chân dài thằng tắp trên đôi guốc cao, trên tai lại đeo đôi khuyên vòng to tướng không biết lôi ở đâu ra. Trong thời tiết lạnh giá thế này, ăn mặc như nàng có vẻ hơi khoa trương. Nhưng mà Hắc Phong biết, lạnh thế này đối với Lệ Băng thì chẳng là cái đét gì.
Ánh mắt hắn quét lên xuông một lượt trên người nàng. Cái cô vợ 25 tuổi này của mình cũng biết ăn diện quá ha, trông cứ như là gái 18 ấy. Hớ hớ. Hắn gãi cằm, giơ ngón cái về phía nàng hân thưởng: “Good, very good!”.
Hắc Phong nhìn lại mình, hắn khẽ thở dài. Bộ âu phục lịch lãm của mịnh đã bị nàng bắt thay bằng cái áo len rộng thùng thình, quần bò hắn đang mặc thuộc loại mà đũng quần gần chạm đầu gối gài theo cơ số xích sắt, bước đi là kêu leng keng y như chó bị xích. “Phong cách thời thượng” này cộng với mái tóc bạc trắng bẩm sinh làm hắn trông y như mấy cái thằng choai choai tinh ăn mù làm hay ngồi ở đầu đường xó chợ. Nhưng mà thế này lại hay, rất chi là thoải mái. Ở đây đếk thằng nào biết ông mày là ai, cũng chả phải giữ cái cách ăn mặc lịch sự cứng nhắc kia nữa. Khửa khửa. Bất giác Hắc Phong thấy gió xuân trong lòng mình thổi ầm ầm.
Nhưng có thổi thế nào thì hiện tại Hắc Phong cũng rất chi là buồn bực. Vừa chân ướt chân ráo đến đây đã bị Lệ Băng lôi đi làm phu khuân vác. Trên tay hắn hiện tại lủng lẳng túi lớn túi nhỏ, mà trông cái bộ dạng ngó đông ngó tây của phu nhân “18 tuổi” bên cạnh thì chắc hành trình này còn lâu mới kết thúc.
Khi hai người đi ngang qua một nhà hàng sang trọng, bụng Hắc Phong bắt đầu sôi ùng ục. Mắt hắn hiện lên hai con tôm hùm bốc khói nghi ngút. Trực tiếp đình công, Hắc Phong lững thững bước vào trong.
---------------------------------
Đông Hải cũng là nhà hàng lớn sang trọng bậc nhất ở Bắc Kinh. Nằm trên mặt bằng rộng rãi, với lối kiến trúc cổ kiểu Tây phương. Nội thất bên trong gồm những ngọn đèn chùm vàng, thảm trên sàn nhà và khăn trải bàn đều có màu vàng nâu, hoa văn vàng lấp lánh càng làm tăng thêm vẻ cổ kính vốn có. Đồ ăn tại đây cũng dùng toàn nguyên liệu cao cấp đã qua chọn lọc kỹ càng. Một bữa ăn trung bình cũng ngang với một tháng tiền lương của công nhân viên chức bình thường.
Hiện tại là giờ cao điểm cho nên trong quán cũng khá đông người, hầu hết bọn họ đều là những đại gia có tiền có thế, không thì cũng là các tiểu thư, công tử con nhà giàu.
Vừa bước bước vào trong, Hắc Phong đã phải đón nhận vô số ánh mắt khinh thường từ những thực khách trong tiệm. Nhìn lại bộ đồ trên người, hắn có vẻ đã hiểu phần nào.
Đm, khinh ông à! Máu nóng trực tiếp dồn lên não. Hắc Phong vòng tay qua eo Lệ Băng kéo nàng về phía bàn gần đó.
Hành động này thu hút sự chú ý của một người. Khi nãy họ mải nhìn thằng ăn mày kia, giờ mới để ý thiếu nữ đi bên cạnh hắn.
Những thằng họ nhà dê đương nhiên đã nhìn vào rồi thì không thể rời mắt ra được. Mặt xinh thì không cần phải bàn, riêng cái body kia đã thuộc hàng cực phẩm, cong ra cong, thẳng ra thẳng.
Còn những tiểu thư, madam thì ánh nhìn lộ ra tia ganh ghét. “Trời lạnh như vậy mà ăn mặc thế kia, nhìn cũng biết là loại gái chẳng ra sao.” Đấy là ý nghĩ chung trong đầu các nàng.
Thấy ánh mắt thèm khán của mấy thằng đực rựa, Hắc Phong không nhịn được nữa, lập tức dựng ngón giữa lên, giơ về phía mấy thằng đó. Mồm hắn oang oang: “Có tin ông đây móc mắt mấy thằng chúng mày ra không?”
Mọi người vô cùng bực mình vì hành vi khiếm nhã của gã, nhưng là con người của văn minh và lịch sự, cũng chẳng ai thèm so đo với hắn. Ném qua cho Hắc Phong ánh mắt đầy khinh thường rồi quay về phía bàn của mình.
Loạn đã được dẹp, mặt hắn câng câng, chẳng có chút nào gọi là xấu hổ, vẫy tay về phía bồi bàn.
“Ê bồi, qua đây anh nhờ tí.”
Tên bồi bàn thấy từ khi hắn mới vào đã có thái độ gây sự, sớm không vừa lòng nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười tiến lại. Đưa thực đơn tới.
“Xin mời hỏi quý khách dùng gì?”
Sau khi Lệ Băng chọn món xong, Hắc Phong cố tình vặn volumer to lên một chút nói với thằng bồi: “Những món nào đắt nhất ở đây trực tiếp đem hết lên đi.” Nói xong hắn tựa lưng vào ghé, vắt chân chữ ngũ, vênh mặt lên gãi cằm.
Lệ Băng bên cạnh khẽ cau mày. Từ lúc bước vào nàng đã thấy ánh mắt mọi người nhìn vào. Lại thấy thái độ tức giận của Hắc Phong. Nàng trực tiếp quăng cho một trái C4. Giọng nói đủ để mấy bàn bên cạnh nghe thấy.
“Anh bồi ạ. Hiện tại ta và phu quân ăn tối, mà chàng không thích những chỗ đông người. Ta muốn bao trọn quán này.” Nói xong nàng rút trong ví một tập chi phiếu, viết lên một dãy số rồi đưa chô bồi bàn.
Hắc Phong bên cạnh trợn mắt. Trời ạ, vợ ta cũng biết chơi đấy chứ. Người xưa có câu “trời đánh tránh miếng ăn”, vậy mà bà xã trực tiếp cầm bát cơm đập thẳng vào mặt chúng nó. Đêm nay về phải thưởng lớn cho nàng mới được. Hắc hăc.
Tay bồi bàn tròn mắt nhìn tấm chi phiếu. Gì thế này. Những một triệu mỹ kim. Nhà hàng kinh doanh một tháng chắc cũng chỉ kiếm được từng ấy tiền a. Hiện tại chỉ vì một bữa ăn mà có người sẵn sàng chi ra một triệu mỹ kim. Có thừa tiền đến mức độ như vậy không?
Cầm cả gia tài trên tay, hắn khom người lễ phép nói với Lệ Băng.
“Thưa quý khách, việc này nhân viên nhỏ như tôi không thể làm chủ được. Xin quý khách đợi vài phút để tôi thông báo cho quản lý.”
Nhìn theo bóng lưng bồi bàn đi khuất, Hắc Phong quay sang nói với bà xã: “Phu nhân à, hiện giờ mình ở đây, phu nhân xem có nên mua luôn cái nhà hàng này để thỉnh thoảng đến dùng bữa không?”
“Uhm, vậy cũng được.”
“Ok, để anh lo vụ này.”
Lúc này tên bồi bàn khi nãy đã quay lại, cạnh hắn còn ba người nữa đang bê những khay đồ ăn do khi nãy hai người vừa chọn.
Đi đầu là một người đàn ông trạc tuổi lục tuần, mái tóc lưa thưa với bộ râu dài bạc trắng khiến lão trông giống một người quản gia hơn.
Sau khi ra hiệu cho nhóm bồi bàn đặt đồ ăn xuống ban rồi lui xuống, lão lịch sự nói với hai người.
“Xin lỗi đã quấy rây hai vị, xin tự giới thiệu ta là quản lý của nhà hàng, tên là Bộ Kinh Vân. Xin hỏi vị tiểu thư này có phải muốn bao trọn nhà hàng bây giờ không?
Phì.ì... Hắc Phong vội bịt mồm, hắn không nhịn nổi cười. Sắc mặt đỏ lựng lên. Nhìn qua một lượt lão già đứng trước mặt. Bộ Kinh Vân. Vị đại hiệp tiếng tăm vang dội võ lâm, nhị đệ tử của Hùng Bá bang chủ là đây sao. Chết mất thôi, ông trời đừng đùa quá đáng vậy chứ. Không biết ngồi chút nữa có lòi thêm vị Nhiếp Phong nào nữa không đây. Khặc khặc.. đau bụng quá....Hắn vội úp mặt xuống bàn, người giật đùng đùng...
Lệ Băng cũng lấy tay che miệng, đôi mắt lộ ra nét cười. Ngày bé nàng cũng đọc qua một vài tập truyện Phong Vân của Hắc Phong cho nên cũng không lạ gì cái tên Bộ Kinh Vân này. Đúng là không còn gì để nói.
Bên kia, Bộ quản gia khẽ cau mày, nhìn biểu hiện của hai người dường như có ý châm chọc mình. Lão cố gắng nhẫn nhịn để khỏi phát tác.
“Xin lỗi, là Bộ quản lý phải không?” Bên cạnh vị đại hiệp Bộ Kinh Vân từ lúc nào xuất hiện một nam nhân đẹp mã trong bộ âu phục trắng. Hắn lịch sự nói: “Ta nghe nói vị tiểu thư đây muốn bao trọn nhà hàng, nhưng hiện tại ta đang dùng bữa với một người bạn, không thể dời đi được. Vậy Bộ quản lý và ta có thể thương lượng một chút được không, nếu ngài đuổi bọn họ đi, ta sẽ trả gấp đôi số nàng ta đưa ngài.”
Hắc Phong giờ mới chú ý đến thằng công tử mặt trắng vừa tiến đến. Sau trận cười nghiêng trời lệch đất, tâm trạng gã đã tốt lên rất nhiều. Đồ ăn đã dọn lên rồi, gã cũng chẳng buồn so đo với tên kia nữa, chỉ muốn yên ổn lấp đầy cái dạ dày đang biểu tình của mình.
Hắc Phong quay sang nói với lão quản lý: “À, vị Bộ... khụ.. quản lý này, hiện tại cho phép ta rút lại lời nói của phu nhân khi nãy, số tiền kia ngài cứ giữ lại coi như bồi thường chuyện ầm ỹ vừa rồi.” Nói đến đây hắn hơi ngừng lại, nhìn sang cái bộ mặt đắc ý của thằng ku đẹp mã kia, sau đó nói tiếp: “Ngày mai sẽ có người của công ty ta đến để thương lượng với lão bản các người về việc mua lại chỗ này. Sau khi mọi việc hoàn tất, ta không muốn tên này xuất hiện ở đây thêm lần nào nữa.” Nói xong hắn ra hiệu cho Lệ Băng đưa lão quản lý card visit.
Bộ quản lý đưa tay nhận lấy card visit, mặt thoáng biến săc. Khi thấy mọi việc đã tạm thời yên ổn, lão nhanh chóng lui đi. Trong lòng không biết có tư vị gì. Tên công tử mặc âu phục trắng kia là nhị công tử nhà họ Ngân. Ngân gia là gia tộc có tiếng tăm tại Bắc Kinh, không có mấy người dám trêu vào.
Hai người kia còn ghê gớm hơn, trên card visit có ghi rõ nàng là Lệ Băng, đại diện toàn quyền của tập đoàn Hắc Lệ. Nàng còn trẻ mà đã làm đến chức vụ lớn như vậy, lại còn là họ Lệ, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là con gái duy nhất của Lệ Báo, một trong hai ông chủ lớn của tập đoàn Hắc Lệ. Mà tên bên cạnh lại gọi nàng ta là phu nhân... phu quân của Lệ Băng còn ai khác ngoài đệ nhất công tử nhà họ Hắc.....hai đại nhân vật này đồng thời xuất hiện tại Bắc Kinh, ai dám đắc tội chứ. Tuy rằng Hăc Lệ tại Bắc Kinh tầm ảnh hưởng không nhiều, nhưng dù sao đó cũng là tập đoàn lớn nhất Trung Quốc. Chỉ cần nhấc tay một cái cũng đủ làm nơi đây biến mất.
Lựa chọn hợp lý nhất chính là ...Chuồn.
Còn về phần Ngân nhị công tử, sau khi nghe Hắc Phong nói hết câu,hắn tức giận nắm chặt hai bàn tay. Chưa kịp nói lời nào thì Hắc Phong đã bồi thêm một chưởng: “Còn thằng ku em này, chú mày không cảm thấy cứ đứng chực bên cạnh nơi mà ta và phu nhân dùng bữa là rất bất lịch sự à?”
“Mày sẽ phải hối hận.” Thằng ku đẹp mã mặt càng ngày càng tím, thốt ra một câu đe dọa rồi quay lưng đi thẳng ra cửa.
/27
|