Thủy lạc thạch xuất: Vạch trần sự thực.
Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng Hà Thanh Liên, mọi người đương trường đều giật mình, Liễu Như Lãng ngó vào sư phụ gã, run giọng hỏi:
- Sư phụ, lão nhân gia vừa nói gì thế?
Bỗng Bích Vân cung chủ thở dài, bảo:
- Lãng nhi, thôi để ta nói cho con nghe, thực ra ... thực ra, con đúng là con ruột của ta.
Mọi người có mặt đều biết rõ tính cách Bích Vân cung chủ là thế nào, họ đều không sao ngờ được bà ta lại có con rơi. Trong một khoảnh khắc, ai nấy đều nghẹn lời!
Liễu Như Lãng chằm chằm ngó vào bà, rồi quay sang nhìn Hà Thanh Liên, gã run rẩy, hỏi:
- Sư phụ, điều đó là sự thực sao? Người và gia phụ đã chẳng vẫn cứ bảo con là mẹ con đã chết từ lâu rồi sao? Sao ... sao bà ta lại ...
Hà Thanh Liên thở ra, đáp:
- Đúng sự thực! Bà ta đúng là mẹ đẻ ra con, hồi sanh con ra, đã tính không để con sống, ta thấy bất nhẫn quá, đã bế con đi Giang Nam, đưa vào nhà họ Liễu cho họ nuôi.
Bích Vân cung chủ trầm giọng, bảo:
- Đại sư tỉ! Chuyện đã qua rồi, muội nghĩ chả nên nhắc lại làm gì, sư tỉ đừng nói thêm nữa thì hay hơn!
-Ôi ... Cũng đúng thế thật, toàn chuyện đã qua, có nhắc lại cũng chẳng ích lợi gì!
Hà Thanh Liên rủ thấp mái đầu, bà thôi không nói gì thêm nữa.
Giang phu nhân cười nhạt, to tiếng bảo:
- Tại sao không để cho đại sư tỉ nói ra! Chẳng phải bụng dạ ngươi chất chứa lắm tà ma quỷ mị sao?
Liễu Như Lãng so với Giang phu nhân thì lại sốt vó hơn nhiều, lúc mới nghe nói mẹ đẻ ra gã chính là vị Bích Vân cung chủ đây, trước giờ, từ gã còn nhỏ đến nay, vẫn chăm sóc, yêu thương gã vô ngần, gã còn đang nửa tin nửa ngờ, mà lại thấy sung sướng nữa, gã nhỏ lớn cứ mơ ước được biết mẹ đẻ ra mình mặt mũi thế nào! Bây giờ, ước muốn đó trở thành hiện thực. Thế nhưng khi nghe Hà Thanh Liên bảo hồi ấy, bà ta đã định không để cho mình sống sót, gã cảm giác dường như vừa bị ai đó tạt một gáo nước lạnh vào mặt, đang hồi não nề trong tâm, lại nghe bà Bích Vân cung chủ này lên tiếng ngăn cản sư phụ gã kể lại chuyện xưa, gã không khỏi nổi giận muốn toé khói, bèn la lớn:
- Bà hồi đó đã không muốn có tôi, sao bữa nay lại còn ngăn cản không cho sư phụ tôi nói ra toàn bộ sự thực, vậy rút cục ... bà muốn làm cái gì đây?
Rồi gã sực nghĩ về người cha gã, theo như sư phụ đã có lần bảo gã, người cha đó chỉ là cha nuôi, không phải người cha ruột đã sanh ra gã, gã giờ đã hai mươi tuổi, mà ngay đến cái họ thực sự của mình, gã cũng không minh bạch là gì!
Mặt Bích Vân cung chủ lạnh giá, bà lặng thinh.
Liễu Như Lãng quay sang chăm chú ngó vào Hà Thanh Liên, hỏi bà:
- Sư phụ, người nói cho con hay đi, cha ruột của con thực sự là ai? Tổ tông con họ gì?
Hà Thanh Liên vẫn rủ thấp mái đầu, bà khẽ nói:
- Lãng nhi, đừng hỏi nữa, ta chỉ có thể nói, cha đẻ con cũng mang họ Liễu.
Liễu Như Lãng hơi thảng thốt
- Sao .... Nói vậy thì, con đúng là ở họ Liễu?
Bỗng Giang phu nhân lên tiếng:
- Liễu công tử, ta biết cha đẻ ra công tử là ai rồi!
- Ai vậy? - Liễu Như Lãng cấp bách hỏi dồn.
Giang phu nhân đáp:
- Cậu còn nhớ, khi ta gặp cậu lần đầu, ta đã có nói gì không?
Liễu Như Lãng gật gật đầu:
- Còn nhớ ... Bà bảo tôi trông thật giống một người quá cố nào đó, dù đã trải hai mươi năm rồi! - Rồi gã bỗng lắc mạnh đầu - Chẳng lẽ ...chẳng lẽ ..
- Không sai! - Bà Giang phu nhân nói thật to - Cha cậu cùng ông Giang Đàn chồng ta vốn là hai anh em kết nghĩa, đã thề cùng sống cùng chết với nhau, ông ấy tên là Liễu Thừa Chí!
- Tiện nhân! Đừng nói xàm nữa! - Giọng Bích Vân cung chủ chưa dứt, bà đã tống một chưởng vào Giang phu nhân. Khoảng cách quá gần, Giang phu nhân vốn võ công thua bà ta xa, gặp lúc bà ta đang đại nộ, đã tập trung toàn bộ công lực vào ngọn chưởng đó, muốn một phát chưởng giết chết tươi Giang phu nhân. Giang phu nhân vô cùng hốt hoảng, vừa né mình, bước tạt ngang để tránh, đã nghe "hự" một tiếng, có ai đó đã xuất chưởng ngạnh tiếp ngọn đòn của Bích Vân cung chủ, đích thị Hà Thanh Liên.
Bích Vân cung chủ bị lực phản chấn đẩy lui ra sau mấy bước, trong khi Hà Thanh Liên chỉ nhấn gót một chút để giữ thăng bằng. Bà đang đứng thật gần Giang phu nhân, nên đã kịp thời ra tay cứu mạng Giang phu nhân.
Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 119: Thủy lạc thạch xuất (II)
Hà Thanh Liên đau lòng quá sức, bà kêu lên:
- Nhị sư muội, sao muội cứ nhất quyết tìm cách đẩy tiểu sư muội vào đất chết? Ta và nó đều là tỉ và muội của ngươi mà! Hồi nhỏ, ngươi tốt bụng, thiện lương lắm kia, muội quên rồi sao? Hồi muội bẩy tuổi, ta cùng sư phụ xuống núi thamh lý môn hộ, rủi bị thương, lúc trở về núi, muội đã nhìn thương tích ta mà khóc ngất, tới giờ ta vẫn còn nhớ như in, sao cái cô tiểu muội hiền hoà, dễ thương đó lúc lớn lên tại thay đổi đến nước này vậy?
Bà vốn hơn Bích Vân cung chủ mười tuổi, do đó, từ lâu lắm rồi, bà từng coi Bích Vân cung chủ đây như em gái ruột, còn Giang phu nhân nhập môn trễ, được sư phụ bà là Ngọc Tiên tử thu làm đồ đệ, lúc lên núi chỉ mới vừa lên mười.
Bích Vân cung chủ thở ra, nói:
- Đại sư tỉ, ân tình sư tỉ, không bao giờ muội quên, sư tỉ vĩnh viễn là một bà chị tốt của muội. - Bà chợt quay ngoắt mặt sang, hằn học nhìn Giang phu nhân, nói tiếp - Nhưng còn cái con tiện nhân này! Nó đã hại muội đau khổ hai mươi năm trời, muội không giết được nó, muội làm sao phát tiết cho dứt mối hận chất chứa trong lòng! Bây giờ, nó lại còn muốn đi chia rẽ tình cảm giữa muội cùng Lãng nhi, muội là không sao dung thứ nó cho nổi!
Giang phu nhân cuời gằn:
- Nếu ta mà nói xàm nói quấy, ngươi đâu việc gì phải nhảy nhổm lên tính sát nhân diệt khẩu vậy? Cái miệng ngươi bẻo lẻo nói yêu thương Giang Đàn, vậy mà hai mươi năm trước, đi làm chuyện đồi bại cùng Liễu Thừa Chí, để rồi sanh ra một đứa bé, giờ còn dám đại ngôn mà không thấy ngượng miệng!
- Tiện nhân! - Bích Vân cung chủ phùng mang trợn má, - Chuyện của ta, không khiến ngươi chõ miệng vào! Là Liễu Thừa Chí phục rượu ta say, làm ta ... làm ta - bà ta nghiến răng - ta chỉ tiếc sao đã không chịu giết chết hắn sớm hơn kia!
Liễu Như Lãng muốn ngã khuỵu, la lớn:
- Gì vậy? Bà ta đã giết chết ông ta rồi? - Giọng gã run lên vì tức giận!
- Không sai! Là chính tay ta đã giết hắn! Giọng tức tối, Bích Vân cung chủ hét - Chính ra ta đã phải giết hắn từ lâu rồi kia, nhưng sau khi sanh hạ ra con, chỉ vì con, ta đã không giết, mà hắn lại còn đi phản ta, đi về hùa với Giang Đàn chống đối ta, làm ta đã một kiếm giết phứt luôn!
Như vừa bị thiên lôi đả cho một búa, Liễu Như Lãng thân mình loạng choạng, gần muốn xỉu, gã có mộng mị gì mấy đi nữa, cũng không sao tưởng nổi đích thân mẹ đẻ ra mình lại là hung thủ cầm gươm giết chết cha ruột mình! Chuyện thảm ấy, gã tưởng chỉ đọc thấy trong tiểu thuyết, sao lại nhè ngay chính gã đi làm nhân vật chính! Gã điên cuồng gào lớn:
- Chỉ vì tôi? Bà chẳng phải đã tính vứt bỏ tôi sao? Tại sao thế? Tại sao bà độc ác quá thế?
Nước mắt đổ như suối, gã hầu như đang phát cuồng phát dại.
- Lãng nhi ! - Thấy gã trong trạng thái đó, Bích Vân cung chủ cũng có phần mủi lòng, bà chạy ào đến bên, định nắm lấy tay gã, không ngờ bà đã bị gã toàn lực hất ra, gã thét to:
- Xích ra! Ngươi là cái thứ đàn bà lòng lang dạ sói,độc địa như rắn rết!
Nghe chính đứa con mình nhục mạ mình là loại độc ác như rắn rết, Bích Vân cung chủ bất giác chua xót trong lòng, nước mắt tuôn trào, bà nói - Đại sư tỉ bế con đi rồi, ta bắt đầu thấy nhớ nhung con, bất kể ta oán hận cha con tới đâu, nhưng con là hòn máu ta đã mang trong bụng suốt mười tháng trời, là một phần máu thịt của ta!
- Đừng nói gì khác nữa! - Hai tay Liễu Như Lãng bịt chặt vào tai, gã la lớn - Tôi không muốn nghe bà nói năng gì nữa! Tôi cũng hết còn muốn thấy lại mặt bà!
Bỗng dưng, một bàn tay to lớn đã vươn ra nắm chặt vào tay gã, giọng dịu dàng:
- Tứ đệ, đến nước này, đều là chuyện quá khứ cả rồi, đệ chớ quá đau lòng nữa!
Liễu Như Lãng ngẩng trông, gã thấy Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích không biết đã đến đứng cạnh gã từ bao giờ, gã dù có phần không hiểu giữa hai người đã phát sanh chuyện gì, vẫn nhào vào người ông, cất tiếng khóc tức tửi. Những sự kiện này dồn dập xảy đến nhanh chóng khác thường, xưa nay, gã toàn sống trong nhung lụa nhà đại phú, luôn đạt thành công mỹ mãn, chưa hề nếm qua tư vị của bất như ý, bây giờ, muốn gã chấp nhận sự kiện mẹ đẻ ra mình là hung thủ sát hại bố ruột mình là sự thật, đích thực hết sức đột ngột với gã.
Người ta nói, thù giết cha là mối thù bất cộng đái thiên, nhưng mối thù này, làm sao gã báo cho được? Bà ta lại là mẹ đẻ ra mình kia!
Cũng đang lúc lòng dạ đau xót, Bích Vân cung chủ chợt thấy Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích song song bước đến bên Liễu Như Lãng, sắc mặt vốn trắng bệch của Lâm Yên Bích giờ đã tươi hồng trở lại,. Bà lập tức có cảm tưởng đang mơ mộng, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ta sao lại biến hình dạng thành như thế? Rồi bà thấy Lâm Yên Bích chạy ào đến chỗ Giang phu nhân, lại thấy Giang phu nhân mở rộng vòng tay, đón cô vào lòng, cả hai vụt tựa đầu vào vai nhau, cùng khóc ngất!
Bích Vân cung chủ mặt mày xám xịt, bà lẩm nhẩm tự thoại:
- Chuyện này là sao đây? Là thế nào đây?
Bà đột nhiên tống ra một chưởng cách không, chấn gãy gục một thân cây to cỡ bắp tay làm đôi, giọng cười the thé:
- Đã trúng phải một đòn "Tiêu Dao thôi tâm chưởng" rồi, sao nó lại sống sót được kia chớ? Mấy người nói cho ta nghe, là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiêu Phong đáp:
- Ta nói cho ngươi hay, ta trước giờ luôn nghi ngờ ngươi bụng dạ ẩn chứa mưu mô không thể cho ai khác hay biết được, trong trận đấu thứ hai tối nay, ngươi đã đem Yên Bích thế vào chỗ một hộ pháp, dụng ý mượn uy lực kiếm trận đó cho Yên Bích giết chết Giang phu nhân, giết xong rồi, ngươi sẽ lên tiếng phơi bày chân tướng của cô. Kế đó, trong trận quyết chiến sinh tử, cái dụng tâm đó càng hiển lộ rõ ràng hơn, ngươi muốn hai mẹ con họ tàn sát lẫn nhau, bất cứ ai thắng hay bại trong cuộc chiến đó, một khi hiểu ra chân diện mục nguồn gốc của cô ta, thì cũng sẽ chẳng còn muốn sống sót lại cõi đời này nữa! Nhưng trong lúc ngươi đang bận dặn dò cô ta, ta đã ngầm truyền mật âm, đem nói mối nghi ngờ đó của ta cho cả Giang phu nhân lẫn Yên Bích, nếu họ tin ta thì càng hay, nhược bằng không tin lời ta, họ hãy thử diễn ra một màn kịch giả chết, thì thể nào cũng sẽ được nghe chính miệng ngươi tiết lộ chân tướng của cô ta. Mà với Yên Bích hết sức kính trọng ngươi, nếu chẳng phải được nghe từ chính miệng ngươi, ai khác nói, cô nhất quyết chẳng tin! Cũng nhờ hai mẹ con họ đã đóng kịch khá thật, máu mồm Yên Bích là do chính cô ấy tự cắn chót lưỡi, rồi Giang phu nhân cũng đã chỉ dùng có hai thành công lực trong phát chưởng, tạm làm chấn động kinh mạch trong cô, chờ cho ngươi bắt mạch kiểm tra cô xong, vừa rồi, ta đã vận khí chuyển qua, đảo nghịch kinh mạnh trong cô, trổ công phu thôi cung quá huyệt, đưa kinh mạch trong nội thể Yên Bích vận hành bình thường trở lại!
Nghe xong, Bích Vân cung chủ gần muốn ngất xỉu, bà chợt ngẩng đầu, cười như điên dại:
- Ha ha ... ngươi tưởng ngươi cùng đồng bọn đã thắng cuộc rồi à? Tối nay, ta nói cho chúng bay nghe, không một ai có thể ngăn cản ta báo thù được đâu! - Bà chỉ ngón tay vào Tiêu Phong, nói tiếp - Ngươi cũng đừng hòng ngăn cản được ta!
Bà vỗ mạnh hai tay, bốn vị đại hộ pháp lập tức chạy ào ra bao vây lấy Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười ha hả, đáp:
- Cái món kiếm trận này nhiều lắm chỉ vây nổi mình ta, mối thù của ngươi cũng chưa chắc đã trả được!
- Vậy hả? - Bích Vân cung chủ cười gằn, tiếp - Ngươi cứ cười nữa đi.
Miệng bà vừa phát ra một hiệu lệnh lanh lảnh, đã thấy xuất hiện từ các ngôi nhà đàng xa trong thôn xóm, những con người hình dạng khác nhau, quá nửa là nữ tử mặc đồ đen, còn lại là các nhân vật y phục khác thường, xem ra không phải nhân sĩ giang hồ.
Tiêu Phong sực nhớ lại, Hư Trúc đã có lần nói cho ông hay, cung Linh Thứu cai quản bẩy mươi hai đảo, ba mươi sáu động, vậy thì những người này hẳn là con cháu của các thuộc hạ đó của Hư Trúc.
Lũ người nhanh chóng chạy ào ào ra khỏi thôn, đến bao vây chặt chẽ mấy vòng chung quanh đám Tiêu Phong.
Giang phu nhân cười khinh miệt, bảo:
- Ngươi quyết chí giết trọn mấy mẹ con ta, đem điều động toàn thể môn hạ Bích Vân cung đến cả đây, thiệt đã coi trọng mấy mẹ con ta quá!
Lâm Yên Bích giọng run run, nói:
- Sư ... thì ra bà đã sớm sắp đặt đâu đó cả rồi, mục đích của bà là giết luôn cả chính tôi trong số!
Cô nghĩ đến chỗ người thân duy nhất trên đời này của cô mà lại rắp tâm bầy mưu độc ác đến thế, chỉ khăng khăng đẩy cô vào tử địa, cô bất giác đau lòng, nước mắt tuôn trào lai láng.
Bích Vân cung chủ hứ lạnh một tiếng:
- Ban đầu, ta tuyệt đâu có ý muốn giết mi, ta đời này không lấy được Đàn lang làm chồng, thì cũng sẽ đem con gái hắn gả về cho đứa con trai ta đẻ ra, đâu có ngờ, tánh mi thiệt chẳng khác tánh cha ngươi, đều đem lòng yêu thương người khác! Hừm ... thứ gì ta không chiếm đoạt được, ta nhất định phải huỷ diệt cho tiêu tan!
---- Xem tiếp hồi 120 ----
Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng Hà Thanh Liên, mọi người đương trường đều giật mình, Liễu Như Lãng ngó vào sư phụ gã, run giọng hỏi:
- Sư phụ, lão nhân gia vừa nói gì thế?
Bỗng Bích Vân cung chủ thở dài, bảo:
- Lãng nhi, thôi để ta nói cho con nghe, thực ra ... thực ra, con đúng là con ruột của ta.
Mọi người có mặt đều biết rõ tính cách Bích Vân cung chủ là thế nào, họ đều không sao ngờ được bà ta lại có con rơi. Trong một khoảnh khắc, ai nấy đều nghẹn lời!
Liễu Như Lãng chằm chằm ngó vào bà, rồi quay sang nhìn Hà Thanh Liên, gã run rẩy, hỏi:
- Sư phụ, điều đó là sự thực sao? Người và gia phụ đã chẳng vẫn cứ bảo con là mẹ con đã chết từ lâu rồi sao? Sao ... sao bà ta lại ...
Hà Thanh Liên thở ra, đáp:
- Đúng sự thực! Bà ta đúng là mẹ đẻ ra con, hồi sanh con ra, đã tính không để con sống, ta thấy bất nhẫn quá, đã bế con đi Giang Nam, đưa vào nhà họ Liễu cho họ nuôi.
Bích Vân cung chủ trầm giọng, bảo:
- Đại sư tỉ! Chuyện đã qua rồi, muội nghĩ chả nên nhắc lại làm gì, sư tỉ đừng nói thêm nữa thì hay hơn!
-Ôi ... Cũng đúng thế thật, toàn chuyện đã qua, có nhắc lại cũng chẳng ích lợi gì!
Hà Thanh Liên rủ thấp mái đầu, bà thôi không nói gì thêm nữa.
Giang phu nhân cười nhạt, to tiếng bảo:
- Tại sao không để cho đại sư tỉ nói ra! Chẳng phải bụng dạ ngươi chất chứa lắm tà ma quỷ mị sao?
Liễu Như Lãng so với Giang phu nhân thì lại sốt vó hơn nhiều, lúc mới nghe nói mẹ đẻ ra gã chính là vị Bích Vân cung chủ đây, trước giờ, từ gã còn nhỏ đến nay, vẫn chăm sóc, yêu thương gã vô ngần, gã còn đang nửa tin nửa ngờ, mà lại thấy sung sướng nữa, gã nhỏ lớn cứ mơ ước được biết mẹ đẻ ra mình mặt mũi thế nào! Bây giờ, ước muốn đó trở thành hiện thực. Thế nhưng khi nghe Hà Thanh Liên bảo hồi ấy, bà ta đã định không để cho mình sống sót, gã cảm giác dường như vừa bị ai đó tạt một gáo nước lạnh vào mặt, đang hồi não nề trong tâm, lại nghe bà Bích Vân cung chủ này lên tiếng ngăn cản sư phụ gã kể lại chuyện xưa, gã không khỏi nổi giận muốn toé khói, bèn la lớn:
- Bà hồi đó đã không muốn có tôi, sao bữa nay lại còn ngăn cản không cho sư phụ tôi nói ra toàn bộ sự thực, vậy rút cục ... bà muốn làm cái gì đây?
Rồi gã sực nghĩ về người cha gã, theo như sư phụ đã có lần bảo gã, người cha đó chỉ là cha nuôi, không phải người cha ruột đã sanh ra gã, gã giờ đã hai mươi tuổi, mà ngay đến cái họ thực sự của mình, gã cũng không minh bạch là gì!
Mặt Bích Vân cung chủ lạnh giá, bà lặng thinh.
Liễu Như Lãng quay sang chăm chú ngó vào Hà Thanh Liên, hỏi bà:
- Sư phụ, người nói cho con hay đi, cha ruột của con thực sự là ai? Tổ tông con họ gì?
Hà Thanh Liên vẫn rủ thấp mái đầu, bà khẽ nói:
- Lãng nhi, đừng hỏi nữa, ta chỉ có thể nói, cha đẻ con cũng mang họ Liễu.
Liễu Như Lãng hơi thảng thốt
- Sao .... Nói vậy thì, con đúng là ở họ Liễu?
Bỗng Giang phu nhân lên tiếng:
- Liễu công tử, ta biết cha đẻ ra công tử là ai rồi!
- Ai vậy? - Liễu Như Lãng cấp bách hỏi dồn.
Giang phu nhân đáp:
- Cậu còn nhớ, khi ta gặp cậu lần đầu, ta đã có nói gì không?
Liễu Như Lãng gật gật đầu:
- Còn nhớ ... Bà bảo tôi trông thật giống một người quá cố nào đó, dù đã trải hai mươi năm rồi! - Rồi gã bỗng lắc mạnh đầu - Chẳng lẽ ...chẳng lẽ ..
- Không sai! - Bà Giang phu nhân nói thật to - Cha cậu cùng ông Giang Đàn chồng ta vốn là hai anh em kết nghĩa, đã thề cùng sống cùng chết với nhau, ông ấy tên là Liễu Thừa Chí!
- Tiện nhân! Đừng nói xàm nữa! - Giọng Bích Vân cung chủ chưa dứt, bà đã tống một chưởng vào Giang phu nhân. Khoảng cách quá gần, Giang phu nhân vốn võ công thua bà ta xa, gặp lúc bà ta đang đại nộ, đã tập trung toàn bộ công lực vào ngọn chưởng đó, muốn một phát chưởng giết chết tươi Giang phu nhân. Giang phu nhân vô cùng hốt hoảng, vừa né mình, bước tạt ngang để tránh, đã nghe "hự" một tiếng, có ai đó đã xuất chưởng ngạnh tiếp ngọn đòn của Bích Vân cung chủ, đích thị Hà Thanh Liên.
Bích Vân cung chủ bị lực phản chấn đẩy lui ra sau mấy bước, trong khi Hà Thanh Liên chỉ nhấn gót một chút để giữ thăng bằng. Bà đang đứng thật gần Giang phu nhân, nên đã kịp thời ra tay cứu mạng Giang phu nhân.
Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 119: Thủy lạc thạch xuất (II)
Hà Thanh Liên đau lòng quá sức, bà kêu lên:
- Nhị sư muội, sao muội cứ nhất quyết tìm cách đẩy tiểu sư muội vào đất chết? Ta và nó đều là tỉ và muội của ngươi mà! Hồi nhỏ, ngươi tốt bụng, thiện lương lắm kia, muội quên rồi sao? Hồi muội bẩy tuổi, ta cùng sư phụ xuống núi thamh lý môn hộ, rủi bị thương, lúc trở về núi, muội đã nhìn thương tích ta mà khóc ngất, tới giờ ta vẫn còn nhớ như in, sao cái cô tiểu muội hiền hoà, dễ thương đó lúc lớn lên tại thay đổi đến nước này vậy?
Bà vốn hơn Bích Vân cung chủ mười tuổi, do đó, từ lâu lắm rồi, bà từng coi Bích Vân cung chủ đây như em gái ruột, còn Giang phu nhân nhập môn trễ, được sư phụ bà là Ngọc Tiên tử thu làm đồ đệ, lúc lên núi chỉ mới vừa lên mười.
Bích Vân cung chủ thở ra, nói:
- Đại sư tỉ, ân tình sư tỉ, không bao giờ muội quên, sư tỉ vĩnh viễn là một bà chị tốt của muội. - Bà chợt quay ngoắt mặt sang, hằn học nhìn Giang phu nhân, nói tiếp - Nhưng còn cái con tiện nhân này! Nó đã hại muội đau khổ hai mươi năm trời, muội không giết được nó, muội làm sao phát tiết cho dứt mối hận chất chứa trong lòng! Bây giờ, nó lại còn muốn đi chia rẽ tình cảm giữa muội cùng Lãng nhi, muội là không sao dung thứ nó cho nổi!
Giang phu nhân cuời gằn:
- Nếu ta mà nói xàm nói quấy, ngươi đâu việc gì phải nhảy nhổm lên tính sát nhân diệt khẩu vậy? Cái miệng ngươi bẻo lẻo nói yêu thương Giang Đàn, vậy mà hai mươi năm trước, đi làm chuyện đồi bại cùng Liễu Thừa Chí, để rồi sanh ra một đứa bé, giờ còn dám đại ngôn mà không thấy ngượng miệng!
- Tiện nhân! - Bích Vân cung chủ phùng mang trợn má, - Chuyện của ta, không khiến ngươi chõ miệng vào! Là Liễu Thừa Chí phục rượu ta say, làm ta ... làm ta - bà ta nghiến răng - ta chỉ tiếc sao đã không chịu giết chết hắn sớm hơn kia!
Liễu Như Lãng muốn ngã khuỵu, la lớn:
- Gì vậy? Bà ta đã giết chết ông ta rồi? - Giọng gã run lên vì tức giận!
- Không sai! Là chính tay ta đã giết hắn! Giọng tức tối, Bích Vân cung chủ hét - Chính ra ta đã phải giết hắn từ lâu rồi kia, nhưng sau khi sanh hạ ra con, chỉ vì con, ta đã không giết, mà hắn lại còn đi phản ta, đi về hùa với Giang Đàn chống đối ta, làm ta đã một kiếm giết phứt luôn!
Như vừa bị thiên lôi đả cho một búa, Liễu Như Lãng thân mình loạng choạng, gần muốn xỉu, gã có mộng mị gì mấy đi nữa, cũng không sao tưởng nổi đích thân mẹ đẻ ra mình lại là hung thủ cầm gươm giết chết cha ruột mình! Chuyện thảm ấy, gã tưởng chỉ đọc thấy trong tiểu thuyết, sao lại nhè ngay chính gã đi làm nhân vật chính! Gã điên cuồng gào lớn:
- Chỉ vì tôi? Bà chẳng phải đã tính vứt bỏ tôi sao? Tại sao thế? Tại sao bà độc ác quá thế?
Nước mắt đổ như suối, gã hầu như đang phát cuồng phát dại.
- Lãng nhi ! - Thấy gã trong trạng thái đó, Bích Vân cung chủ cũng có phần mủi lòng, bà chạy ào đến bên, định nắm lấy tay gã, không ngờ bà đã bị gã toàn lực hất ra, gã thét to:
- Xích ra! Ngươi là cái thứ đàn bà lòng lang dạ sói,độc địa như rắn rết!
Nghe chính đứa con mình nhục mạ mình là loại độc ác như rắn rết, Bích Vân cung chủ bất giác chua xót trong lòng, nước mắt tuôn trào, bà nói - Đại sư tỉ bế con đi rồi, ta bắt đầu thấy nhớ nhung con, bất kể ta oán hận cha con tới đâu, nhưng con là hòn máu ta đã mang trong bụng suốt mười tháng trời, là một phần máu thịt của ta!
- Đừng nói gì khác nữa! - Hai tay Liễu Như Lãng bịt chặt vào tai, gã la lớn - Tôi không muốn nghe bà nói năng gì nữa! Tôi cũng hết còn muốn thấy lại mặt bà!
Bỗng dưng, một bàn tay to lớn đã vươn ra nắm chặt vào tay gã, giọng dịu dàng:
- Tứ đệ, đến nước này, đều là chuyện quá khứ cả rồi, đệ chớ quá đau lòng nữa!
Liễu Như Lãng ngẩng trông, gã thấy Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích không biết đã đến đứng cạnh gã từ bao giờ, gã dù có phần không hiểu giữa hai người đã phát sanh chuyện gì, vẫn nhào vào người ông, cất tiếng khóc tức tửi. Những sự kiện này dồn dập xảy đến nhanh chóng khác thường, xưa nay, gã toàn sống trong nhung lụa nhà đại phú, luôn đạt thành công mỹ mãn, chưa hề nếm qua tư vị của bất như ý, bây giờ, muốn gã chấp nhận sự kiện mẹ đẻ ra mình là hung thủ sát hại bố ruột mình là sự thật, đích thực hết sức đột ngột với gã.
Người ta nói, thù giết cha là mối thù bất cộng đái thiên, nhưng mối thù này, làm sao gã báo cho được? Bà ta lại là mẹ đẻ ra mình kia!
Cũng đang lúc lòng dạ đau xót, Bích Vân cung chủ chợt thấy Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích song song bước đến bên Liễu Như Lãng, sắc mặt vốn trắng bệch của Lâm Yên Bích giờ đã tươi hồng trở lại,. Bà lập tức có cảm tưởng đang mơ mộng, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ta sao lại biến hình dạng thành như thế? Rồi bà thấy Lâm Yên Bích chạy ào đến chỗ Giang phu nhân, lại thấy Giang phu nhân mở rộng vòng tay, đón cô vào lòng, cả hai vụt tựa đầu vào vai nhau, cùng khóc ngất!
Bích Vân cung chủ mặt mày xám xịt, bà lẩm nhẩm tự thoại:
- Chuyện này là sao đây? Là thế nào đây?
Bà đột nhiên tống ra một chưởng cách không, chấn gãy gục một thân cây to cỡ bắp tay làm đôi, giọng cười the thé:
- Đã trúng phải một đòn "Tiêu Dao thôi tâm chưởng" rồi, sao nó lại sống sót được kia chớ? Mấy người nói cho ta nghe, là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiêu Phong đáp:
- Ta nói cho ngươi hay, ta trước giờ luôn nghi ngờ ngươi bụng dạ ẩn chứa mưu mô không thể cho ai khác hay biết được, trong trận đấu thứ hai tối nay, ngươi đã đem Yên Bích thế vào chỗ một hộ pháp, dụng ý mượn uy lực kiếm trận đó cho Yên Bích giết chết Giang phu nhân, giết xong rồi, ngươi sẽ lên tiếng phơi bày chân tướng của cô. Kế đó, trong trận quyết chiến sinh tử, cái dụng tâm đó càng hiển lộ rõ ràng hơn, ngươi muốn hai mẹ con họ tàn sát lẫn nhau, bất cứ ai thắng hay bại trong cuộc chiến đó, một khi hiểu ra chân diện mục nguồn gốc của cô ta, thì cũng sẽ chẳng còn muốn sống sót lại cõi đời này nữa! Nhưng trong lúc ngươi đang bận dặn dò cô ta, ta đã ngầm truyền mật âm, đem nói mối nghi ngờ đó của ta cho cả Giang phu nhân lẫn Yên Bích, nếu họ tin ta thì càng hay, nhược bằng không tin lời ta, họ hãy thử diễn ra một màn kịch giả chết, thì thể nào cũng sẽ được nghe chính miệng ngươi tiết lộ chân tướng của cô ta. Mà với Yên Bích hết sức kính trọng ngươi, nếu chẳng phải được nghe từ chính miệng ngươi, ai khác nói, cô nhất quyết chẳng tin! Cũng nhờ hai mẹ con họ đã đóng kịch khá thật, máu mồm Yên Bích là do chính cô ấy tự cắn chót lưỡi, rồi Giang phu nhân cũng đã chỉ dùng có hai thành công lực trong phát chưởng, tạm làm chấn động kinh mạch trong cô, chờ cho ngươi bắt mạch kiểm tra cô xong, vừa rồi, ta đã vận khí chuyển qua, đảo nghịch kinh mạnh trong cô, trổ công phu thôi cung quá huyệt, đưa kinh mạch trong nội thể Yên Bích vận hành bình thường trở lại!
Nghe xong, Bích Vân cung chủ gần muốn ngất xỉu, bà chợt ngẩng đầu, cười như điên dại:
- Ha ha ... ngươi tưởng ngươi cùng đồng bọn đã thắng cuộc rồi à? Tối nay, ta nói cho chúng bay nghe, không một ai có thể ngăn cản ta báo thù được đâu! - Bà chỉ ngón tay vào Tiêu Phong, nói tiếp - Ngươi cũng đừng hòng ngăn cản được ta!
Bà vỗ mạnh hai tay, bốn vị đại hộ pháp lập tức chạy ào ra bao vây lấy Tiêu Phong.
Tiêu Phong cười ha hả, đáp:
- Cái món kiếm trận này nhiều lắm chỉ vây nổi mình ta, mối thù của ngươi cũng chưa chắc đã trả được!
- Vậy hả? - Bích Vân cung chủ cười gằn, tiếp - Ngươi cứ cười nữa đi.
Miệng bà vừa phát ra một hiệu lệnh lanh lảnh, đã thấy xuất hiện từ các ngôi nhà đàng xa trong thôn xóm, những con người hình dạng khác nhau, quá nửa là nữ tử mặc đồ đen, còn lại là các nhân vật y phục khác thường, xem ra không phải nhân sĩ giang hồ.
Tiêu Phong sực nhớ lại, Hư Trúc đã có lần nói cho ông hay, cung Linh Thứu cai quản bẩy mươi hai đảo, ba mươi sáu động, vậy thì những người này hẳn là con cháu của các thuộc hạ đó của Hư Trúc.
Lũ người nhanh chóng chạy ào ào ra khỏi thôn, đến bao vây chặt chẽ mấy vòng chung quanh đám Tiêu Phong.
Giang phu nhân cười khinh miệt, bảo:
- Ngươi quyết chí giết trọn mấy mẹ con ta, đem điều động toàn thể môn hạ Bích Vân cung đến cả đây, thiệt đã coi trọng mấy mẹ con ta quá!
Lâm Yên Bích giọng run run, nói:
- Sư ... thì ra bà đã sớm sắp đặt đâu đó cả rồi, mục đích của bà là giết luôn cả chính tôi trong số!
Cô nghĩ đến chỗ người thân duy nhất trên đời này của cô mà lại rắp tâm bầy mưu độc ác đến thế, chỉ khăng khăng đẩy cô vào tử địa, cô bất giác đau lòng, nước mắt tuôn trào lai láng.
Bích Vân cung chủ hứ lạnh một tiếng:
- Ban đầu, ta tuyệt đâu có ý muốn giết mi, ta đời này không lấy được Đàn lang làm chồng, thì cũng sẽ đem con gái hắn gả về cho đứa con trai ta đẻ ra, đâu có ngờ, tánh mi thiệt chẳng khác tánh cha ngươi, đều đem lòng yêu thương người khác! Hừm ... thứ gì ta không chiếm đoạt được, ta nhất định phải huỷ diệt cho tiêu tan!
---- Xem tiếp hồi 120 ----
/156
|