Dương Qua né tránh kịp, bóng đen kia cực kỳ nhanh nhẹn, đã chém ngược trở lại một đường gươm, thủ pháp linh hoạt, Dương Qua nhảy vọt lên khỏi giường, tránh làn kiếm phong, gã huy động tả thủ xuất chưởng, kích thẳng vào ngang ngực bóng đen. Chưởng thế cực kỳ thần tốc, nếu đối thủ chẳng vào hàng cao thủ số một giang hồ, e sẽ khó lòng tránh thoát Thích khách này còn chưa kịp phản ứng, chưởng tâm Dương Qua đã áp sát vào, nhưng Dương Qua niệm tình thích khách có thể là hiệp sĩ Đại Tống, gã bèn lơi tay, đổi ý định, tính điểm yếu huyệt trước ngực, không đả thương đối phương. Ngón tay gã vừa chạm vào, có cảm giác một vùng đầy đặn, thì ra đấy là một nữ tử.
Dương Qua vội vàng rụt tay, gã thụt lui nhanh về đàng sau, nữ tử nọ cũng hét lên một tiếng, cô lùi thật mau ra ngoài xa, hoành kiếm thủ ngang ngực.
Dựa vào ánh sáng trăng mờ mờ xuyên khung cửa, Dương Qua thấy đó là một nữ tử thân hình thanh mảnh, không rõ mặt mày. Cô ta quát nhỏ:
- Ác tặc, mau nạp mạng này!
Cô vũ lộng thanh trường kiếm hung hãn đâm tới, khí thế bạt mạng. Nghe tiếng nói có phần quen thuộc, Dương Qua bất giác giật mình, gã hỏi:
- Ô ... là Trình Anh phải không?
Thanh trường kiêm của nữ tử đứng khựng giữa thinh không, cô ta sững sờ, run giọng, hỏi:
- Dương ... Dương đại ca?
Đốm lửa loé lên, Dương Qua châm vào đèn, Trình Anh định thần nhìn lại, thấy trước mắt là một người mày kiếm, mắt phượng, chẳng phải người nàng hằng mơ tưởng ngày đêm đây sao? Nàng đỏ bừng đôi má, quày mình đi, tra gươm vào vỏ.
Dương Qua mời Trình Anh ngồi xuống ghế, gã hỏi:
- Trình gia muội tử, sao muội lại đến chốn này?
Trình Anh đáp:
- Tháng trước đây, muội theo sư phụ lên Tương Dương thăm sư tỉ, ở chơi được vài bữa, sư phụ muội lẳng lặng ra đi, muội lo nhớ Lục biểu muội, cũng cáo từ ra về. đi ngang Ngạc Châu, muội phát bịnh, phải tạm dừng bước nghỉ trong thành ít lâu, sanh liễu nhất trường bệnh , đâu dè, trong lúc ấy, đại quân Mông Cổ vây kín thành Ngạc Châu, làm muội kẹt, không ra về được. Từ cái ngày tướng Lưu Nhất Hằng bại trận, Giả Tự Đạo sợ địch như sợ cọp, đã đóng kín cổng thành, chẳng cho phép tướng thủ thành Ngạc Châu ra đối địch, sợ bị quân Mông Cổ thừa cô công thành. Trong vòng nửa tháng qua, dân cư trong thành hầu như cạn lương thực, rất nhiều người đã phải đào củ, đào rễ cây ăn qua ngày. Muội thấy tình hình không sáng sủa, nảy ý định ám sát chủ soái Mông Cổ là Tiêu Phong, với hy vọng quân địch khi ấy sẽ như rắn mất đầu, ăt sẽ không đánh mà tan. Sau đó, muội đi gặp Trương Thắng, xin ông hạ lệnh cho quân thủ thành cho muội xuất thành, nếu muội thành công, muội sẽ phóng hoả tiễn báo tin, ông ta sẽ lập tức mở thành mang quân ra xung sát. đánh tan tành lũ quân Mông Cổ đang ơ hờ, giải vây cho Ngạc Châu. Trương Thắng cũng không có mưu chước gì khác, bèn chấp thuận kế hoạch của muội, thừ đêm hôm tăm tối, đã cho dòng dây thả muội xuống. Muội đột nhập quân doanh Mông Cổ, bắt một đứa quân canh tra hỏi chỗ lều trướng của Tiêu Phong, hắn chỉ vào chỗ này, muội bèn xông vào, đâu dè gặp huynh.
Nàng thuật xong đầu đuôi, bèn nhìn Dương Qua, hỏi:
- Dương đại ca, sao huynh lại ở trong quân doanh đây?
Nàng vốn rất tin tưởng Dương Qua, dù gặp gã trong doanh trại địch quân, cũng không chút hiềm nghi.
Dương Qua nói:
- Chuyện khá dài, muội còn nhớ hồi mình ở Gia Hưng, muội muội A Tử từng kể sự tình về tỉ phu của cô ấy không?
Trình Anh đáp:
- Nhớ... Ông ta là một đại anh hùng, tuy nhiên chuyện thật khó tin, sự tình A Tử kể ra thấy có phần hoang đường, chẳng hiểu hiện giờ cô ta đang ở đâu!
Dương Qua nói:
- Cô ấy hiện cũng đang ở đây, mà cũng đã tìm thấy tỉ phu rồi.
- Thiệt vậy sao ? - Trình Anh suýt nhẩy nhổm lên - Chuyện ấy có thực ư?
Dương Qua gật đầu:
- Chuyện có thực! Hơn nữa, tỉ phu cô ta lại chính là thống soái cuả đại quân Mông Cổ đang vây khổn thành Ngạc Châu!
- Thiệt hả? - Lần này, Trình Anh nhảy nhổm lên thực sự - Chẳng phải ông ta đã tự sát chỉ vì muốn tránh hoạ người Liêu xâm lược Đại Tống sao? Sao giờ đây lại ...
- Muội ngồi xuống đi, thủng thẳng, ta kể hết mọi chuyện cho nghe.
Dương Qua rót cho nàng một tách trà, đem tất cả mọi chuyện tường trình cho Trình Anh rõ, gã miệng lưỡi lanh lợi, tuy nói vắn tắt, chỉ thuật những điểm chính yếu, Trình Anh nghe qua đều thông suốt. Nghe kể xong, nàng lặng thinh một hồi, rồi thở dài, than:
- Thì ra là vậy! Bây giờ tính sao ?
Dương Qua lác đầu, đáp:
- Bọn ta cũng đang nghiền ngẫm giải pháp, nhưng đến giờ, vẫn chưa tìm thấy lối thoát!
Trình Anh chau mày:
- Nếu chẳng sớm nghĩ ra được phương pháp, thành Ngạc Châu này sẽ không cần bị tấn công mà tự nó sẽ sụp thôi, sẽ bị quân Mông Cổ xông thẳng vào, là cái chuyện mà Tiêu đại hiệp sẽ không kiểm soát nổi!
Dương Qua nghiến răng:
- Đây là một giải pháp không hay, vì ngàn vạn con dân Đại Tống, tụi mình cứ xông ào ra, giết chết gọn cả ba tên tướng Ngột Lương Hiệp Đài, Dã Tốc cùng A Lam Đáp Nhân, cho dù bất nghĩa với Tiêu huynh, nhưng mình không còn đường nào khác! Lúc ây, quân tình Mông Cổ rối loạn, Tiêu huynh sẽ có thể mượn cớ ây mà lui quân.
Gã thở ra, rồi tiếp:
- Làm vậy sẽ gây khó cho Tiêu huynh rất nhiều, nhưng xưa kia, Quách bá bá vì đại nghĩa cùng dân tộc mà đã từng đột nhập đại doanh Mông Cổ ám sát người anh em kết nghia huynh đệ của bá bá, mình cho dù chưa đến mức quyết liệt như vậy, song vào hồi nguy cấp sống còn của đất nước, cũng đành phải ra tay cho được việc thì thôi!
- Ra tay thì đúng đấy, song cách làm đó thật không hay!
Theo câu nói, một lục y nữ tử vén rèm cửa bước vào, khi Trình Anh ngước nhìn, nàng thấy nữ tử đó xinh đẹp tuyệt trần, hệt tiên nữ hạ phàm, trong lòng Trình Anh không khỏi than thầm "Mình cứ tưởng, trong khắp thiên hạ, chỉ duy nhất Long cô nương là tuyệt thế, đâu ngờ, cái cô nương này chẳng thua sút một phân, một li nào!"
- Thì ra là Lâm cô nương, mời ngồi!
Dương Qua đứng dậy nhường ghế, tươi cười, hỏi:
- Đêm khuya khoắt thế này, sao cô nương còn chưa ngủ?
Lâm Yên Bích cười nụ, đáp:
- Muội không ngủ được, ra ngoài đi dạo, bỗng thấy một bóng đen đột nhập vô lều trướng của Dương đại hiệp, muội đoán chừng là thích khách, bèn đến thăm chừng, ai dè lại là người quen cũ của Dương đại hiệp!
Đôi mắt mỹ miều của cô hướng vào Trình Anh, cô nhoẻn miệng cười, hỏi nhỏ:
- Tỉ tỉ này, xin mạn phép hỏi quý tính đại danh nhé?
- Ta tên Trình Anh, còn cô nương tên họ ra sao?
Thấy Lâm Yên Bích ăn nói lễ phép, giọng nói mượt mà, dịu dàng, Trình Anh bất giác nảy sinh thương mến.
Lâm Yên Bích khẽ chúm chím, đáp:
- Tôi tên Lâm Yên Bích, cũng là bạn của Dương đại hiệp đây!
- Thì ra là 'Khởi tử hồi sinh Lục Y tiên tử' Lâm cô nương - Trình Anh đưa tay nắm lấy tay cô, vui mừng thốt - Ta hâm mộ phương danh từ lâu, vì vô duyên chưa được gặp mặt, bữa nay diện kiến, thấy lời đó không ngoa!
Ánh mắt nàng chạm vào cây ngọc tiêu Lâm Yên Bích giắt ngang eo lưng, nàng hỏi:
- Thanh ngọc tiêu ấy, xin cho xem qua một chút, được không?
- Dĩ nhiên là được! - Lâm Yên Bích rút thanh ngọc tiêu ra, đưa cho Trình Anh.
Nhận ống tiêu, Trình Anh cầm trên tay, xem tới xem lui, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, nàng hỏi:
- Trên ngọc tiêu có khắc bút tích của sư phụ tôi, Lâm cô nương, cô có quen biết sư phụ tôi à?
Lâm Yên Bích đáp:
- Ống tiêu ấy do đại sư bá trao tặng thời thơ ấu, tôi lúc ấy quá nhỏ, không còn ghi nhớ được chút ký ức nào! Sư phụ tỉ tỉ là ai? Tôi không quen biết gười!
Dương Qua bảo:
- Sư phụ của Trình gia muội tử biệt danh Đông Tà, chính là lão tiền bối Hoàng Dược Sư.
Lâm Yên Bích vụt hiểu, cô vui vẻ nói:
- Đúng rồi! Đại sư bá Hà Thanh Liên muội vốn là cháu bên ngoại của Hoàng lão tiền bối, vậy ống tiêu này ắt hẳn là do Hoàng tiền bối đã tặng đại sư bá, rồi đại sư bá đã đem cho muội.
Đề cập đến sư thừa, cả hai bất ngờ thấy sư môn cả hai từng qua lại quen biết nhau, họ đều hết sức mừng vui.
Dương Qua hỏi:
- Lâm cô nương, vừa rồi, đàm thoai giữa ta cùng Trình gia muội tử cô đều nghe rõ hết, ngoài biện pháp ấy, hai ta nhất thời chẳng nghĩ ra cách nào khác, cho dù lỗi cùng Tiêu huynh, nhưng thân làm người Hán, hai ta chẳng thể đứng yên, giương mắt ra nhìn thành Ngạc Châu thất thủ!
Lâm Yên Bích gật gù, nóI:
- Chẳng sai, 'Quốc gia hưng vong , thất phu hữu trách', nhưng cách làm đó, muội xem thấy vô bổ, giết chết đi ba viên tướng Mông Cổ rồi, giao tình giữa Tiêu đại ca cùng Hốt Tất Liệt sẽ khó ra, đưa đến chỗ Hốt Tất Liệt nảy sinh nghi ngờ, sẽ làm nguy hại ngay đến thành Lâm Hoàng , chưa kể ngoài điều đó, nguy ngập hơn nữa, vùng phia bắc Trường Giang nằm trọn trong tay người Mông Cổ, chỉ e chẳng chờ cho Tiêu đại ca rưt quân về, Hốt Tất Liệt đã phái một tướng tá khác đến thay thế Tiêu đại ca, đến lúc ấy, ngoài sự đã làm hại Tiêu đại ca rồi, còn Ngạc Châu cuối cùng sẽ chẳng mấy chốc bị công phá, bá tánh toàn thành đi đến chỗ tiêu diệt. Dương đại ca, huynh từng gặp Hốt Tất Liệt rồi, huynh bảo, y có vì mất đi ba viên đại tướng mà sẽ không cử đại quân khác trở lại đây sau khi Tiêu đại ca triệt quân? Muội thấy y sẽ chẳng bỏ qua đâu, nếu không, làm sao y chẳng đã đã từng thống suất ba quân Mông Cổ tung hoành tứ phương, đánh đâu được đấy!
Lập tức, Dương Qua đổ mồ hôi hột, gã hỏi:
- Lâm cô nương bàn thật đúng, vậy bây giờ, mình làm sao cho tốt?
Lâm Yên Bích lại bảo:
- Nếu chẳng phải Tiêu đại ca lĩnh binh, cũng chẳng phải vì Tiêu đại ca lo lắng cho số phận Lâm Hoàng thành, bọn mình quyết đủ sức mở đại khai sát giới, vì mối thù hận dân tộc bị bọn thát tử Mông Cổ lăng nhục bấy lâu, mà đi một trận sống còn cùng lũ thát tử. Nhưng là Tiêu đại ca đang lĩnh binh, bọn mình phải gắng chừa cho huynh ấy một lối thoát, phải nghĩ cách nào để vừa tránh tai hoạ cho bá tánh Ngạc Châu mà lại không làm khó đến Tiêu đại ca.
Dương Qua nhăn nhó, bảo:
- Cô cũng không phải không biết, bọn ta ngày đêm đều moi óc suy nghĩ gần muốn bể cái đầu, mà vẫn cứ bó tay chịu!
Lâm Yên Bích cười tủm tỉm:
- Thật ra, muội vốn cũng vô sách, tối nay, may gặp được Trình tỉ tỉ, muội mới bật ra một ý tưởng!
Đồng lúc, Dương Qua và Trình Anh cất tiếng hỏi:
-Ý thế nào?
Mỉm cười nhẹ, Lâm Yên Bích nói:
- Nghị hòa! Nhờ Trình tỉ tỉ trở về, đến tìm Giả Tự Đạo, bảo y rằng Tiêu đại ca cuả bọn ta có ý muốn giảng hòa, bảo y cử sứ giả đến quân doanh Mông Cổ cầu hòa , trong mấy ngày sắp tới, muội sẽ bỏ thuốc xuống các giếng nước ăn của quân Mông Cổ, làm cho toàn quân giặc mắc bệnh giống như Ngột Lương Hiệp Đài, thân thể vô lực, chờ khi sứ giả bên Tống đến, Tiêu đại ca sẽ thừa dịp mà đưa đẩy, ưng thuận giảng hoà. Sau khi hai bên ký kết hiệp định, trong đó Giả Tự Đạo chịu bồi thường khoản ngân tiền, châu báu nào đó, Tiêu đại ca sẽ danh chính ngôn mà rút quân.
Dương Qua hớn hở:
- Cách này hay đấy! Kiểu đó, ba viên tướng Mông Cổ ba mặt một lời, Hốt Tất Liệt cũng không sao bắt tội Tiêu huynh nổi!
Trình Anh vui vẻ nói:
- Lâm cô nương thật hết sức thông minh, hèn chi, hồi đó, cô nương đã cứu thoát Tiêu đại hiệp ngay dưới mắt mũi sư tỉ tôi!
Lâm Yên Bích nhớ đến vụ giấu Tiêu Phong trên giường, cô bất giác ửng hồng đôi má, nói:
- Trình tỉ tỉ đừng cười muội, phiền Trình tỉ tỉ lưu lại đây chừng ba bữa, chờ muội hạ độc các giếng nước xong, quân sĩ đều mắc bệnh, thì tỉ tỉ mới trở về khuyên Giả Tự Đạo. - Cô nhìn vào mặt Trình Anh, nói - Phải nhớ kỹ, tỉ nhất định phải đến nói với Giả Tự Đạo, tên đó rất ham sống sợ chết, y vừa mới thua một trận đã mất hồn vía, y nghe được có một tí cơ hội thoát chết, thể nào cũng chụp ngay lấy. Nếu vào tay Trương Thắng thể nào hắn cũng sẽ sanh nghi, cho rằng bên địch đang âm mưu quỷ kế chi đây!
Trình Anh gật đầu:
- Được! Ta nhất định sẽ tìm cách gặp riêng Giả Tự Đạo, để thuyết y.
Dương Qua vội vàng rụt tay, gã thụt lui nhanh về đàng sau, nữ tử nọ cũng hét lên một tiếng, cô lùi thật mau ra ngoài xa, hoành kiếm thủ ngang ngực.
Dựa vào ánh sáng trăng mờ mờ xuyên khung cửa, Dương Qua thấy đó là một nữ tử thân hình thanh mảnh, không rõ mặt mày. Cô ta quát nhỏ:
- Ác tặc, mau nạp mạng này!
Cô vũ lộng thanh trường kiếm hung hãn đâm tới, khí thế bạt mạng. Nghe tiếng nói có phần quen thuộc, Dương Qua bất giác giật mình, gã hỏi:
- Ô ... là Trình Anh phải không?
Thanh trường kiêm của nữ tử đứng khựng giữa thinh không, cô ta sững sờ, run giọng, hỏi:
- Dương ... Dương đại ca?
Đốm lửa loé lên, Dương Qua châm vào đèn, Trình Anh định thần nhìn lại, thấy trước mắt là một người mày kiếm, mắt phượng, chẳng phải người nàng hằng mơ tưởng ngày đêm đây sao? Nàng đỏ bừng đôi má, quày mình đi, tra gươm vào vỏ.
Dương Qua mời Trình Anh ngồi xuống ghế, gã hỏi:
- Trình gia muội tử, sao muội lại đến chốn này?
Trình Anh đáp:
- Tháng trước đây, muội theo sư phụ lên Tương Dương thăm sư tỉ, ở chơi được vài bữa, sư phụ muội lẳng lặng ra đi, muội lo nhớ Lục biểu muội, cũng cáo từ ra về. đi ngang Ngạc Châu, muội phát bịnh, phải tạm dừng bước nghỉ trong thành ít lâu, sanh liễu nhất trường bệnh , đâu dè, trong lúc ấy, đại quân Mông Cổ vây kín thành Ngạc Châu, làm muội kẹt, không ra về được. Từ cái ngày tướng Lưu Nhất Hằng bại trận, Giả Tự Đạo sợ địch như sợ cọp, đã đóng kín cổng thành, chẳng cho phép tướng thủ thành Ngạc Châu ra đối địch, sợ bị quân Mông Cổ thừa cô công thành. Trong vòng nửa tháng qua, dân cư trong thành hầu như cạn lương thực, rất nhiều người đã phải đào củ, đào rễ cây ăn qua ngày. Muội thấy tình hình không sáng sủa, nảy ý định ám sát chủ soái Mông Cổ là Tiêu Phong, với hy vọng quân địch khi ấy sẽ như rắn mất đầu, ăt sẽ không đánh mà tan. Sau đó, muội đi gặp Trương Thắng, xin ông hạ lệnh cho quân thủ thành cho muội xuất thành, nếu muội thành công, muội sẽ phóng hoả tiễn báo tin, ông ta sẽ lập tức mở thành mang quân ra xung sát. đánh tan tành lũ quân Mông Cổ đang ơ hờ, giải vây cho Ngạc Châu. Trương Thắng cũng không có mưu chước gì khác, bèn chấp thuận kế hoạch của muội, thừ đêm hôm tăm tối, đã cho dòng dây thả muội xuống. Muội đột nhập quân doanh Mông Cổ, bắt một đứa quân canh tra hỏi chỗ lều trướng của Tiêu Phong, hắn chỉ vào chỗ này, muội bèn xông vào, đâu dè gặp huynh.
Nàng thuật xong đầu đuôi, bèn nhìn Dương Qua, hỏi:
- Dương đại ca, sao huynh lại ở trong quân doanh đây?
Nàng vốn rất tin tưởng Dương Qua, dù gặp gã trong doanh trại địch quân, cũng không chút hiềm nghi.
Dương Qua nói:
- Chuyện khá dài, muội còn nhớ hồi mình ở Gia Hưng, muội muội A Tử từng kể sự tình về tỉ phu của cô ấy không?
Trình Anh đáp:
- Nhớ... Ông ta là một đại anh hùng, tuy nhiên chuyện thật khó tin, sự tình A Tử kể ra thấy có phần hoang đường, chẳng hiểu hiện giờ cô ta đang ở đâu!
Dương Qua nói:
- Cô ấy hiện cũng đang ở đây, mà cũng đã tìm thấy tỉ phu rồi.
- Thiệt vậy sao ? - Trình Anh suýt nhẩy nhổm lên - Chuyện ấy có thực ư?
Dương Qua gật đầu:
- Chuyện có thực! Hơn nữa, tỉ phu cô ta lại chính là thống soái cuả đại quân Mông Cổ đang vây khổn thành Ngạc Châu!
- Thiệt hả? - Lần này, Trình Anh nhảy nhổm lên thực sự - Chẳng phải ông ta đã tự sát chỉ vì muốn tránh hoạ người Liêu xâm lược Đại Tống sao? Sao giờ đây lại ...
- Muội ngồi xuống đi, thủng thẳng, ta kể hết mọi chuyện cho nghe.
Dương Qua rót cho nàng một tách trà, đem tất cả mọi chuyện tường trình cho Trình Anh rõ, gã miệng lưỡi lanh lợi, tuy nói vắn tắt, chỉ thuật những điểm chính yếu, Trình Anh nghe qua đều thông suốt. Nghe kể xong, nàng lặng thinh một hồi, rồi thở dài, than:
- Thì ra là vậy! Bây giờ tính sao ?
Dương Qua lác đầu, đáp:
- Bọn ta cũng đang nghiền ngẫm giải pháp, nhưng đến giờ, vẫn chưa tìm thấy lối thoát!
Trình Anh chau mày:
- Nếu chẳng sớm nghĩ ra được phương pháp, thành Ngạc Châu này sẽ không cần bị tấn công mà tự nó sẽ sụp thôi, sẽ bị quân Mông Cổ xông thẳng vào, là cái chuyện mà Tiêu đại hiệp sẽ không kiểm soát nổi!
Dương Qua nghiến răng:
- Đây là một giải pháp không hay, vì ngàn vạn con dân Đại Tống, tụi mình cứ xông ào ra, giết chết gọn cả ba tên tướng Ngột Lương Hiệp Đài, Dã Tốc cùng A Lam Đáp Nhân, cho dù bất nghĩa với Tiêu huynh, nhưng mình không còn đường nào khác! Lúc ây, quân tình Mông Cổ rối loạn, Tiêu huynh sẽ có thể mượn cớ ây mà lui quân.
Gã thở ra, rồi tiếp:
- Làm vậy sẽ gây khó cho Tiêu huynh rất nhiều, nhưng xưa kia, Quách bá bá vì đại nghĩa cùng dân tộc mà đã từng đột nhập đại doanh Mông Cổ ám sát người anh em kết nghia huynh đệ của bá bá, mình cho dù chưa đến mức quyết liệt như vậy, song vào hồi nguy cấp sống còn của đất nước, cũng đành phải ra tay cho được việc thì thôi!
- Ra tay thì đúng đấy, song cách làm đó thật không hay!
Theo câu nói, một lục y nữ tử vén rèm cửa bước vào, khi Trình Anh ngước nhìn, nàng thấy nữ tử đó xinh đẹp tuyệt trần, hệt tiên nữ hạ phàm, trong lòng Trình Anh không khỏi than thầm "Mình cứ tưởng, trong khắp thiên hạ, chỉ duy nhất Long cô nương là tuyệt thế, đâu ngờ, cái cô nương này chẳng thua sút một phân, một li nào!"
- Thì ra là Lâm cô nương, mời ngồi!
Dương Qua đứng dậy nhường ghế, tươi cười, hỏi:
- Đêm khuya khoắt thế này, sao cô nương còn chưa ngủ?
Lâm Yên Bích cười nụ, đáp:
- Muội không ngủ được, ra ngoài đi dạo, bỗng thấy một bóng đen đột nhập vô lều trướng của Dương đại hiệp, muội đoán chừng là thích khách, bèn đến thăm chừng, ai dè lại là người quen cũ của Dương đại hiệp!
Đôi mắt mỹ miều của cô hướng vào Trình Anh, cô nhoẻn miệng cười, hỏi nhỏ:
- Tỉ tỉ này, xin mạn phép hỏi quý tính đại danh nhé?
- Ta tên Trình Anh, còn cô nương tên họ ra sao?
Thấy Lâm Yên Bích ăn nói lễ phép, giọng nói mượt mà, dịu dàng, Trình Anh bất giác nảy sinh thương mến.
Lâm Yên Bích khẽ chúm chím, đáp:
- Tôi tên Lâm Yên Bích, cũng là bạn của Dương đại hiệp đây!
- Thì ra là 'Khởi tử hồi sinh Lục Y tiên tử' Lâm cô nương - Trình Anh đưa tay nắm lấy tay cô, vui mừng thốt - Ta hâm mộ phương danh từ lâu, vì vô duyên chưa được gặp mặt, bữa nay diện kiến, thấy lời đó không ngoa!
Ánh mắt nàng chạm vào cây ngọc tiêu Lâm Yên Bích giắt ngang eo lưng, nàng hỏi:
- Thanh ngọc tiêu ấy, xin cho xem qua một chút, được không?
- Dĩ nhiên là được! - Lâm Yên Bích rút thanh ngọc tiêu ra, đưa cho Trình Anh.
Nhận ống tiêu, Trình Anh cầm trên tay, xem tới xem lui, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, nàng hỏi:
- Trên ngọc tiêu có khắc bút tích của sư phụ tôi, Lâm cô nương, cô có quen biết sư phụ tôi à?
Lâm Yên Bích đáp:
- Ống tiêu ấy do đại sư bá trao tặng thời thơ ấu, tôi lúc ấy quá nhỏ, không còn ghi nhớ được chút ký ức nào! Sư phụ tỉ tỉ là ai? Tôi không quen biết gười!
Dương Qua bảo:
- Sư phụ của Trình gia muội tử biệt danh Đông Tà, chính là lão tiền bối Hoàng Dược Sư.
Lâm Yên Bích vụt hiểu, cô vui vẻ nói:
- Đúng rồi! Đại sư bá Hà Thanh Liên muội vốn là cháu bên ngoại của Hoàng lão tiền bối, vậy ống tiêu này ắt hẳn là do Hoàng tiền bối đã tặng đại sư bá, rồi đại sư bá đã đem cho muội.
Đề cập đến sư thừa, cả hai bất ngờ thấy sư môn cả hai từng qua lại quen biết nhau, họ đều hết sức mừng vui.
Dương Qua hỏi:
- Lâm cô nương, vừa rồi, đàm thoai giữa ta cùng Trình gia muội tử cô đều nghe rõ hết, ngoài biện pháp ấy, hai ta nhất thời chẳng nghĩ ra cách nào khác, cho dù lỗi cùng Tiêu huynh, nhưng thân làm người Hán, hai ta chẳng thể đứng yên, giương mắt ra nhìn thành Ngạc Châu thất thủ!
Lâm Yên Bích gật gù, nóI:
- Chẳng sai, 'Quốc gia hưng vong , thất phu hữu trách', nhưng cách làm đó, muội xem thấy vô bổ, giết chết đi ba viên tướng Mông Cổ rồi, giao tình giữa Tiêu đại ca cùng Hốt Tất Liệt sẽ khó ra, đưa đến chỗ Hốt Tất Liệt nảy sinh nghi ngờ, sẽ làm nguy hại ngay đến thành Lâm Hoàng , chưa kể ngoài điều đó, nguy ngập hơn nữa, vùng phia bắc Trường Giang nằm trọn trong tay người Mông Cổ, chỉ e chẳng chờ cho Tiêu đại ca rưt quân về, Hốt Tất Liệt đã phái một tướng tá khác đến thay thế Tiêu đại ca, đến lúc ấy, ngoài sự đã làm hại Tiêu đại ca rồi, còn Ngạc Châu cuối cùng sẽ chẳng mấy chốc bị công phá, bá tánh toàn thành đi đến chỗ tiêu diệt. Dương đại ca, huynh từng gặp Hốt Tất Liệt rồi, huynh bảo, y có vì mất đi ba viên đại tướng mà sẽ không cử đại quân khác trở lại đây sau khi Tiêu đại ca triệt quân? Muội thấy y sẽ chẳng bỏ qua đâu, nếu không, làm sao y chẳng đã đã từng thống suất ba quân Mông Cổ tung hoành tứ phương, đánh đâu được đấy!
Lập tức, Dương Qua đổ mồ hôi hột, gã hỏi:
- Lâm cô nương bàn thật đúng, vậy bây giờ, mình làm sao cho tốt?
Lâm Yên Bích lại bảo:
- Nếu chẳng phải Tiêu đại ca lĩnh binh, cũng chẳng phải vì Tiêu đại ca lo lắng cho số phận Lâm Hoàng thành, bọn mình quyết đủ sức mở đại khai sát giới, vì mối thù hận dân tộc bị bọn thát tử Mông Cổ lăng nhục bấy lâu, mà đi một trận sống còn cùng lũ thát tử. Nhưng là Tiêu đại ca đang lĩnh binh, bọn mình phải gắng chừa cho huynh ấy một lối thoát, phải nghĩ cách nào để vừa tránh tai hoạ cho bá tánh Ngạc Châu mà lại không làm khó đến Tiêu đại ca.
Dương Qua nhăn nhó, bảo:
- Cô cũng không phải không biết, bọn ta ngày đêm đều moi óc suy nghĩ gần muốn bể cái đầu, mà vẫn cứ bó tay chịu!
Lâm Yên Bích cười tủm tỉm:
- Thật ra, muội vốn cũng vô sách, tối nay, may gặp được Trình tỉ tỉ, muội mới bật ra một ý tưởng!
Đồng lúc, Dương Qua và Trình Anh cất tiếng hỏi:
-Ý thế nào?
Mỉm cười nhẹ, Lâm Yên Bích nói:
- Nghị hòa! Nhờ Trình tỉ tỉ trở về, đến tìm Giả Tự Đạo, bảo y rằng Tiêu đại ca cuả bọn ta có ý muốn giảng hòa, bảo y cử sứ giả đến quân doanh Mông Cổ cầu hòa , trong mấy ngày sắp tới, muội sẽ bỏ thuốc xuống các giếng nước ăn của quân Mông Cổ, làm cho toàn quân giặc mắc bệnh giống như Ngột Lương Hiệp Đài, thân thể vô lực, chờ khi sứ giả bên Tống đến, Tiêu đại ca sẽ thừa dịp mà đưa đẩy, ưng thuận giảng hoà. Sau khi hai bên ký kết hiệp định, trong đó Giả Tự Đạo chịu bồi thường khoản ngân tiền, châu báu nào đó, Tiêu đại ca sẽ danh chính ngôn mà rút quân.
Dương Qua hớn hở:
- Cách này hay đấy! Kiểu đó, ba viên tướng Mông Cổ ba mặt một lời, Hốt Tất Liệt cũng không sao bắt tội Tiêu huynh nổi!
Trình Anh vui vẻ nói:
- Lâm cô nương thật hết sức thông minh, hèn chi, hồi đó, cô nương đã cứu thoát Tiêu đại hiệp ngay dưới mắt mũi sư tỉ tôi!
Lâm Yên Bích nhớ đến vụ giấu Tiêu Phong trên giường, cô bất giác ửng hồng đôi má, nói:
- Trình tỉ tỉ đừng cười muội, phiền Trình tỉ tỉ lưu lại đây chừng ba bữa, chờ muội hạ độc các giếng nước xong, quân sĩ đều mắc bệnh, thì tỉ tỉ mới trở về khuyên Giả Tự Đạo. - Cô nhìn vào mặt Trình Anh, nói - Phải nhớ kỹ, tỉ nhất định phải đến nói với Giả Tự Đạo, tên đó rất ham sống sợ chết, y vừa mới thua một trận đã mất hồn vía, y nghe được có một tí cơ hội thoát chết, thể nào cũng chụp ngay lấy. Nếu vào tay Trương Thắng thể nào hắn cũng sẽ sanh nghi, cho rằng bên địch đang âm mưu quỷ kế chi đây!
Trình Anh gật đầu:
- Được! Ta nhất định sẽ tìm cách gặp riêng Giả Tự Đạo, để thuyết y.
/156
|