Tối hôm đó, Hốt tất Liệt mở yến tiệc bên lửa trại ngoài trời, cho đem các muông thú săn được trong ngày ra bãi đất trống đã phát quang, gầy lò, chất củi đốt lên nướng thịt, ánh lửa trại chiếu hồng các khuôn mặt, khói lan toả ấm áp trong không khí, dường như đẩy lùi cái giá rét của mùa đông.
Tiêu Phong cùng Hốt tất Liệt và chư tướng ngồi quây quần tại trung tâm, họ uống rượu sữa ngựa cực mạnh, Tiêu Phong thấy chư tướng lần lượt ngả say, hoặc cất tiếng ca hát, hoặc nhảy múa, gợi Tiêu Phong nhớ đến hồi xa xưa ở Liêu quốc, sinh hoạt cũng giống bây giờ, rồi ông nghĩ ngợi cảnh tang điền thương hải, nước Liêu huy hoàng thịnh vượng thuở ấy nay đà vùi sâu dưới tro tàn lịch sử.
Tân Nguyệt đứng lên từ chỗ ngồi bên cạnh, nàng níu tay áo Tiêu Phong:
- Tiêu đại ca, khiêu vũ cùng muội không?
- Na ... - Tiêu Phong bị kéo về thực tại, ông lắc đầu lia lịa, nói - Ta không biết nhảy!
Công chúa cười cười, bảo Tiêu Phong:
- Dễ lắm mà, để muội chỉ cho!
Tiêu Phong lắc đầu mạnh hơn nữa, thất thanh, nói một thôi:
- Không ... không ... ta thực sự không nhảy được!
A Tử nghe ông từ chối liên thanh, cô cười nói:
- Sư phụ đã không muốn nhảy, để đệ tử nhảy thế đi!
Tiêu Phong cười cười bảo Ba Đặc Nhĩ:
- Đúng thế ... đồ nhi ngoan, hãy thay ta ra nhảy đi, ta đích thực không biết nhảy!
Trong tiếng A Tử cười rộ, Ba Đặc Nhĩ đứng dậy, nắm vào tay áo Công chúa, gã nói:
- Lệnh sư phụ khó cãi, Công chúa đừng chê ta nhé!
Tân Nguyệt liếc xéo y, dài giọng nói:
- Nói cái gì khiêm nhường thế ...
Trong lòng vừa giận vừa hờn, nhưng nàng chẳng thể phát tác thành lời được!
Ba Đặc Nhĩ và Tân Nguyệt, cùng một số người khác, hăng say nhảy các điệu vũ Mông Cổ bên đống lửa trại, theo tiếng đàn "Mã đầu cầm" du dương trong không gian. Mọi người ngà ngà say, số thì tham gia nhảy, số thì cất tiếng ca hát theo đàn, tạo không khí hoan lạc lan tràn khắp bốn phương.
Chúng tướng luân phiên chạm ly với Tiêu Phong, ông không từ chối bất cứ ai, cạn chén với mỗi người. Sau vài vòng chuốc chén như vậy, ai nấy đều hơi chếnh choáng, nhưng mặt Tiêu Phong vẫn không đổi sắc, khiến bọn họ nghĩ bụng:
- Ông này người nhà trời, ngoài tiễn pháp kinh thiên động địa, tửu lực của ông phàm phu tục tử chúng ta cũng không sao theo kịp!
Hốt tất Liệt bưng một bát rượu đầy đến bên Tiêu Phong, nói:
- Tiêu tướng quân, hình như chẳng ai đấu rượu lại ông, không sao làm ông say được! Ông hãy cùng bản vương ta uống cạn ba bát nữa nhé!
- Hay lắm! - Tiêu Phong nâng bát rượu, cười đáp - Khiêu vũ ta không làm được, nhưng uống rượu ta khả dĩ tạm bồi tiếp!
Hai người uống liền một lúc ba bát, không thấy bị biến sắc. Hốt tất Liệt đập bàn ầm ầm, lớn tiếng nói:
- Thống khoái! Thật thống khoái!. Người sống trên đời có được tri kỷ thế này, là quá đủ!
Mọi người ngồi quanh đấy đồng cất tiếng đápi:
- Chúc mừng Vương gia có được tướng tài, đáy là trời giúp Mông Cổ chúng ta, mình sắp thống nhất thiên hạ đến nơi!
Một người khác nhanh chóng tiếp lời:
- Hôm nay, Tiêu tướng quân một phát tên biểu lộ thần kỹ, chấn động quỷ thần trong trời đất, Vương gia xưa nay thưởng phạt nghiêm minh, tuy rằng tướng quân đã đạt quyền chức cao tột bậc, nhưng Vương gia cũng phải có ân tứ xứng đáng.
Hốt tất Liệt vỗ mạnh tay lên đầu, ông nói:
- Quả có thế thật, cám ơn ngươi đã nhắc nhở!.
Ông nhíu mày, nói:
- Cái này mới làm khó ta đây! Tiêu tướng quân không ưa nữ sắc, chẳng ham tiền tài, nếu phong quan tước, thì tướng quân cũng đã đạt đến tột đỉnh rồi, chẳng thể phong tặng cao hơn được. Tiêu tướng quân, thôi thì để tự ông nói ra, ông muốn ta thưởng ông thức gì?
Tiêu Phong bỗng rúng động trong lòng, ông đến quỳ trước Hốt tất Liệt, thưa:
- Tiêu Phong không thỉnh cầu tưởng thưởng gì cả, chỉ mong Vương gia đáp ứng cho một thỉnh nguyện!
Là người tinh minh, Hốt tất Liệt biết điều Tiêu Phong thỉnh cầu nhất định sẽ không tầm thường, lập tức ông cười chúm chím nói:
- Tiêu tướng quân, ông đứng lên đi, ông cứ nói cho bản vương nghe, nếu đáp ứng được, ta nhất quyết sẽ chấp thuận ngay!
Tiêu Phong đứng lên, thưa:
- Tiêu Phong xin phép Vương gia cho nghỉ một thời gian, để trở về Trung Nguyên tế điệu cho vong thê!
Chúng tướng có mặt đều ngạc nhiên, họ đưa mắt nhìn nhau, lúc mới đầu, nghe Tiêu Phong trịnh trọng, họ cứ tưởng ông sẽ đòi hỏi chuyện khó tựa lên trời, rốt cục chỉ để xin một phép nghỉ tầm thường. Chỉ riêng mình Hốt tất Liệt hiểu rõ tâm tư Tiêu Phong, ông cúi đầu, nhíu mày, trầm ngâm, thấy điều thỉnh nguyện đó thực đã làm khó cho mình, làm khó ngang mức lên trời thật, sau khi nghĩ ngợi một lúc lâu, ông hỏi:
- Mộ phần Tôn phu nhân táng ở đâu vậy?
- Ở phủ Tín Dương, tỉnh Hà Nam.
Hốt Tất Liệt bảo:
- Hà Nam hiện đang thuộc Mông Cổ cai quản, chờ sang năm ta xua quân xuống miền Nam, trên đường đi, sẽ cùng ông ghé qua đấy làm lễ tế điệu thật long trọng, không phải như thế tốt hơn sao?.
- Hảo ý của Vương gia, Tiêu Phong xin tâm lãnh, thế nhưng còn hơn một tháng nữa đến ngày giỗ của vong thê; nàng sinh thời vốn chuộng thanh tĩnh, tôi không dám huy động quân binh đến quấy rấy!
Nhất thời, muốn có lối thoát, Tiêu Phong bất đắc dĩ phải dựng chuyện như vậy!.
Hốt Tât Liệt hỏi:
- Tiêu tướng quân dự định đi chừng bao lâu?
Tiêu Phong đáp:
- Ít thì sáu tháng, nhiều thì chừng một năm!
Hốt tất Liệt vẻ mặt khó khăn, nói:
- Từ đây đi Hà Nam, cần đâu nhiều thời gian tới một năm như vậy?
Tiêu Phong nói:
- Đã lâu chưa trở về cố hương, nên thuộc hạ muốn sẵn dịp, đi một chuyến xuống vùng Giang Nam.
Hốt tất Liệt đôi mày nhăn tít lại, ông chậm rãi nói:
- Hiện thời lại đang lúc ta tổ chức huấn luyện binh sĩ, chuẩn bị xuất phát, ông bản thân làm chỉ huy trưởng lục quân, sao tính chuyện du sơn ngoạn thuỷ như thế được?.
A Tử lúc bấy giờ đang hồi hộp, cô đứng dậy, cười nói:
- Vương gia bình thường cực kỳ thông tuệ, sao bỗng nhiên lại có ý nghĩ hồ đồ như vậy?
Hốt tất Liệt ngạc nhiên, hỏi cô:
- Xin giải thích rõ!
A Tử hắng giọng, thưa:
- Người xưa có nói, 'biết người, biết ta, trăm trận đánh, trăm trận thắng'!". Vương gia muốn thống nhất thiên hạ, nhất quyết phải nắm rõ tình hình của mình và của đối phương!
- Đương nhiên - Hốt tất Liệt nén giận, ông nghĩ thầm, "Cái đạo lý đó đâu đã đến thứ cho nha đầu ranh con nhà ngươi đến giảng dạy ta!"
A Tử tiếp:
- Vương gia ở mãi xa tận miền Bắc, làm sao ngài biết rõ được mọi chuyện phát sinh nơi phương Nam?
Hốt tất Liệt cười vang, bảo cô:
- Tiểu cô nương cuối cùng vẫn là tiểu cô nương, đường đường Mông Cổ ta đây, có khó gì chuyện tổ chức, cài đặt thám tử?
A Tử sắc mặt nghiêm nghị, nói:
- Thám tử cũng nhiều loại, có thứ thám tử thực thụ tài giỏi, lại cũng có thứ thám tử bất tài, hai thứ đó đâu giống nhau đâu, phải không?
- Đương nhiên là thế.
A Tử bảo:
- Vậy nếu đem vị chỉ huy lục quân là Tiêu tướng quân thân chinh làm thám tử, Vương gia nghĩ sao? Cái đó chẳng phải 'Biết người, biết ta' ư?
Hốt tất Liệt ngẩn người một lúc, rồi hai tay vỗ mạnh vào nhau, ông cười ha hả, la lớn:
- Thì ra Tiêu tướng quân ngoài ý tế điệu cho vong thê, còn có thâm ý đó nưã, ta trách lầm tướng quân rồi!
Tiêu Phong định giải thích, nhưng ông thấy A Tử lén đưa mắt làm hiệu. trong lòng ông bỏ ý muốn phản đối lý luận cuả cô, ông lại nghĩ thêm, hãy tìm cơ hội thoát thân trước, mấy vụ tình báo, thám tử . . . vân vân đó, ngay khi mình không làm đi nữa, nhưng sẽ tìm cách bẩm báo Hốt tất Liệt sau. Chủ ý đã quyết, ông lẳng lặng đứng yên đấy, miệng cười tủm tỉm.
A Tử đang lo Tiêu Phong nói thực sự tình, lo ông lộ chuyện, cô cướp lời
- Tỷ phu ta vốn không định nói chuyện đó, muốn tránh làm Vương gia hiểu lầm công tư lẫn lộn, bây giờ Vương gia đã minh bạch, nó vừa có tình, vừa có lý, liệu chuyện xin nghỉ phép đó đáng được phê chuẩn không?
Hốt tất Liệt thật ra cũng không mấy tin Tiêu Phong có ý làm thám tử, tình báo ... bây giờ , đã đem nói huỵch toẹt giưã chốn ba quân, ông tự thấy trước nhiều người, khó có lý do thỏa đáng để cự tuyệt , rồi ông lại nghĩ, tộc nhân của y số mệnh còn nằm trong tay ta, sợ gì y bỏ trốn. Ông lập tức nhìn Tiêu Phong, nói:
- Tiêu tướng quân tình thâm nghiã trọng với người vợ đã mất, sự trung thành với Mông Cổ rất đáng khen, sao ta có thể khước từ, không đáp ứng cho tướng quân được? Chẳng qua, một năm quá dài, ta chịu cho ông đi nửa năm thôi, sau sáu tháng đó, bất luận dò thám được gì hay không, mời tướng quân lập tức trở về phục mệnh!
Tiêu Phong nghe nói, ông vội quỳ xuống tạ ơn, ông ngẫm nghĩ, nửa năm tuy hơi ít, nhưng hãy tìm cách thoát thân trước đã, sau đó, sẽ tìm cách giải quyết tiếp.
- Gì thế? Tiêu đại ca trở về Trung Nguyên à?.
Không cần xoay mình, nghe tiếng người, Tiêu Phong biết đấy là Tân Nguyệt, ông ngoảnh nhìn nàng, nói:
- Đúng vậy, thưa Công chúa.
Tân Nguyệt đang bận mang giày kỵ mã vào chân, nàng vung chân đá phắt chiếc giày ra đàng sau, rồi rảo bước ra trước mặt Hốt tất Liệt, nàng nói:
- Muội cũng muốn đi theo Tiêu tướng quân.
Hốt tất Liệt đang buồn bực phải chấp thuận phép nghỉ của Tiêu Phong, ông nhìn nàng, nhăn mặt nhíu maỳ, nói:
- Cô đừng quấy nhộn nữa, muội đâu còn bé bỏng gì đâu!
Tân Nguyệt nghiêm sắc mặt, nói:
- Chính vì không còn là trẻ con nưã, muội thấy ca ca phải yên tâm cho muội đi cùng Tiêu tướng quân chứ!
Hốt tất Liệt cực kỳ phiền muộn, ông trầm giọng bảo:
- Ta đã bảo không được đi là không được đi! Muội chẳng nghĩ gì đến thân phận của muội hết!
Tân Nguyệt mặt đỏ bừng, Hốt tất Liệt lúc nào cũng ra sức quản chuyện của nàng, nàng chưa bao giờ cãi lại y một điều gì. Nàng cắn răng, bậm môi, đầu cúi thấp nhìn xuống chân, nàng không hiểu tại sao tứ ca hôm nay cớ gì to tiếng với nàng trước mặt nhiều người như vậy!
Hốt tất Liệt thấy nàng ỉu xìu, ông mềm lòng, dịu giọng chậm rãi nói:
- Tiêu đại ca của muội không phải định đi chơi đâu, ông ấy còn nhiều việc quan trọng khác phải làm kia!.
Rồi y nhìn nàng, thở dài, nhỏ giọng:
- Hôm nay muội đã vất vả nhiều, thôi muội về nghỉ đi!
Tân Nguyệt không đáp trả, nàng uốn tấm lưng thon, quay người đi ra ngoài, trở về lều của nàng. Hai thị nữ Tiểu Nhạn và Tiểu Vân nhanh chóng đến bên nàng, đưa tay nâng đỡ.
Tiêu Phong nhìn theo bóng Tân Nguyệt ra đi, tâm tư ông chợt nhuốm chút ân hận: "Ta hạng người võ biền, sao nàng quá tha thiết thế với ta đến thế! Chỉ là, tim ta hoàn toàn thuộc A Châu rồi, dẫu là chuyện kiếp trước, ngay bây giờ, sẽ không mảy may thay đổi!
--- Xem tiếp hồi 31 ---
Tiêu Phong cùng Hốt tất Liệt và chư tướng ngồi quây quần tại trung tâm, họ uống rượu sữa ngựa cực mạnh, Tiêu Phong thấy chư tướng lần lượt ngả say, hoặc cất tiếng ca hát, hoặc nhảy múa, gợi Tiêu Phong nhớ đến hồi xa xưa ở Liêu quốc, sinh hoạt cũng giống bây giờ, rồi ông nghĩ ngợi cảnh tang điền thương hải, nước Liêu huy hoàng thịnh vượng thuở ấy nay đà vùi sâu dưới tro tàn lịch sử.
Tân Nguyệt đứng lên từ chỗ ngồi bên cạnh, nàng níu tay áo Tiêu Phong:
- Tiêu đại ca, khiêu vũ cùng muội không?
- Na ... - Tiêu Phong bị kéo về thực tại, ông lắc đầu lia lịa, nói - Ta không biết nhảy!
Công chúa cười cười, bảo Tiêu Phong:
- Dễ lắm mà, để muội chỉ cho!
Tiêu Phong lắc đầu mạnh hơn nữa, thất thanh, nói một thôi:
- Không ... không ... ta thực sự không nhảy được!
A Tử nghe ông từ chối liên thanh, cô cười nói:
- Sư phụ đã không muốn nhảy, để đệ tử nhảy thế đi!
Tiêu Phong cười cười bảo Ba Đặc Nhĩ:
- Đúng thế ... đồ nhi ngoan, hãy thay ta ra nhảy đi, ta đích thực không biết nhảy!
Trong tiếng A Tử cười rộ, Ba Đặc Nhĩ đứng dậy, nắm vào tay áo Công chúa, gã nói:
- Lệnh sư phụ khó cãi, Công chúa đừng chê ta nhé!
Tân Nguyệt liếc xéo y, dài giọng nói:
- Nói cái gì khiêm nhường thế ...
Trong lòng vừa giận vừa hờn, nhưng nàng chẳng thể phát tác thành lời được!
Ba Đặc Nhĩ và Tân Nguyệt, cùng một số người khác, hăng say nhảy các điệu vũ Mông Cổ bên đống lửa trại, theo tiếng đàn "Mã đầu cầm" du dương trong không gian. Mọi người ngà ngà say, số thì tham gia nhảy, số thì cất tiếng ca hát theo đàn, tạo không khí hoan lạc lan tràn khắp bốn phương.
Chúng tướng luân phiên chạm ly với Tiêu Phong, ông không từ chối bất cứ ai, cạn chén với mỗi người. Sau vài vòng chuốc chén như vậy, ai nấy đều hơi chếnh choáng, nhưng mặt Tiêu Phong vẫn không đổi sắc, khiến bọn họ nghĩ bụng:
- Ông này người nhà trời, ngoài tiễn pháp kinh thiên động địa, tửu lực của ông phàm phu tục tử chúng ta cũng không sao theo kịp!
Hốt tất Liệt bưng một bát rượu đầy đến bên Tiêu Phong, nói:
- Tiêu tướng quân, hình như chẳng ai đấu rượu lại ông, không sao làm ông say được! Ông hãy cùng bản vương ta uống cạn ba bát nữa nhé!
- Hay lắm! - Tiêu Phong nâng bát rượu, cười đáp - Khiêu vũ ta không làm được, nhưng uống rượu ta khả dĩ tạm bồi tiếp!
Hai người uống liền một lúc ba bát, không thấy bị biến sắc. Hốt tất Liệt đập bàn ầm ầm, lớn tiếng nói:
- Thống khoái! Thật thống khoái!. Người sống trên đời có được tri kỷ thế này, là quá đủ!
Mọi người ngồi quanh đấy đồng cất tiếng đápi:
- Chúc mừng Vương gia có được tướng tài, đáy là trời giúp Mông Cổ chúng ta, mình sắp thống nhất thiên hạ đến nơi!
Một người khác nhanh chóng tiếp lời:
- Hôm nay, Tiêu tướng quân một phát tên biểu lộ thần kỹ, chấn động quỷ thần trong trời đất, Vương gia xưa nay thưởng phạt nghiêm minh, tuy rằng tướng quân đã đạt quyền chức cao tột bậc, nhưng Vương gia cũng phải có ân tứ xứng đáng.
Hốt tất Liệt vỗ mạnh tay lên đầu, ông nói:
- Quả có thế thật, cám ơn ngươi đã nhắc nhở!.
Ông nhíu mày, nói:
- Cái này mới làm khó ta đây! Tiêu tướng quân không ưa nữ sắc, chẳng ham tiền tài, nếu phong quan tước, thì tướng quân cũng đã đạt đến tột đỉnh rồi, chẳng thể phong tặng cao hơn được. Tiêu tướng quân, thôi thì để tự ông nói ra, ông muốn ta thưởng ông thức gì?
Tiêu Phong bỗng rúng động trong lòng, ông đến quỳ trước Hốt tất Liệt, thưa:
- Tiêu Phong không thỉnh cầu tưởng thưởng gì cả, chỉ mong Vương gia đáp ứng cho một thỉnh nguyện!
Là người tinh minh, Hốt tất Liệt biết điều Tiêu Phong thỉnh cầu nhất định sẽ không tầm thường, lập tức ông cười chúm chím nói:
- Tiêu tướng quân, ông đứng lên đi, ông cứ nói cho bản vương nghe, nếu đáp ứng được, ta nhất quyết sẽ chấp thuận ngay!
Tiêu Phong đứng lên, thưa:
- Tiêu Phong xin phép Vương gia cho nghỉ một thời gian, để trở về Trung Nguyên tế điệu cho vong thê!
Chúng tướng có mặt đều ngạc nhiên, họ đưa mắt nhìn nhau, lúc mới đầu, nghe Tiêu Phong trịnh trọng, họ cứ tưởng ông sẽ đòi hỏi chuyện khó tựa lên trời, rốt cục chỉ để xin một phép nghỉ tầm thường. Chỉ riêng mình Hốt tất Liệt hiểu rõ tâm tư Tiêu Phong, ông cúi đầu, nhíu mày, trầm ngâm, thấy điều thỉnh nguyện đó thực đã làm khó cho mình, làm khó ngang mức lên trời thật, sau khi nghĩ ngợi một lúc lâu, ông hỏi:
- Mộ phần Tôn phu nhân táng ở đâu vậy?
- Ở phủ Tín Dương, tỉnh Hà Nam.
Hốt Tất Liệt bảo:
- Hà Nam hiện đang thuộc Mông Cổ cai quản, chờ sang năm ta xua quân xuống miền Nam, trên đường đi, sẽ cùng ông ghé qua đấy làm lễ tế điệu thật long trọng, không phải như thế tốt hơn sao?.
- Hảo ý của Vương gia, Tiêu Phong xin tâm lãnh, thế nhưng còn hơn một tháng nữa đến ngày giỗ của vong thê; nàng sinh thời vốn chuộng thanh tĩnh, tôi không dám huy động quân binh đến quấy rấy!
Nhất thời, muốn có lối thoát, Tiêu Phong bất đắc dĩ phải dựng chuyện như vậy!.
Hốt Tât Liệt hỏi:
- Tiêu tướng quân dự định đi chừng bao lâu?
Tiêu Phong đáp:
- Ít thì sáu tháng, nhiều thì chừng một năm!
Hốt tất Liệt vẻ mặt khó khăn, nói:
- Từ đây đi Hà Nam, cần đâu nhiều thời gian tới một năm như vậy?
Tiêu Phong nói:
- Đã lâu chưa trở về cố hương, nên thuộc hạ muốn sẵn dịp, đi một chuyến xuống vùng Giang Nam.
Hốt tất Liệt đôi mày nhăn tít lại, ông chậm rãi nói:
- Hiện thời lại đang lúc ta tổ chức huấn luyện binh sĩ, chuẩn bị xuất phát, ông bản thân làm chỉ huy trưởng lục quân, sao tính chuyện du sơn ngoạn thuỷ như thế được?.
A Tử lúc bấy giờ đang hồi hộp, cô đứng dậy, cười nói:
- Vương gia bình thường cực kỳ thông tuệ, sao bỗng nhiên lại có ý nghĩ hồ đồ như vậy?
Hốt tất Liệt ngạc nhiên, hỏi cô:
- Xin giải thích rõ!
A Tử hắng giọng, thưa:
- Người xưa có nói, 'biết người, biết ta, trăm trận đánh, trăm trận thắng'!". Vương gia muốn thống nhất thiên hạ, nhất quyết phải nắm rõ tình hình của mình và của đối phương!
- Đương nhiên - Hốt tất Liệt nén giận, ông nghĩ thầm, "Cái đạo lý đó đâu đã đến thứ cho nha đầu ranh con nhà ngươi đến giảng dạy ta!"
A Tử tiếp:
- Vương gia ở mãi xa tận miền Bắc, làm sao ngài biết rõ được mọi chuyện phát sinh nơi phương Nam?
Hốt tất Liệt cười vang, bảo cô:
- Tiểu cô nương cuối cùng vẫn là tiểu cô nương, đường đường Mông Cổ ta đây, có khó gì chuyện tổ chức, cài đặt thám tử?
A Tử sắc mặt nghiêm nghị, nói:
- Thám tử cũng nhiều loại, có thứ thám tử thực thụ tài giỏi, lại cũng có thứ thám tử bất tài, hai thứ đó đâu giống nhau đâu, phải không?
- Đương nhiên là thế.
A Tử bảo:
- Vậy nếu đem vị chỉ huy lục quân là Tiêu tướng quân thân chinh làm thám tử, Vương gia nghĩ sao? Cái đó chẳng phải 'Biết người, biết ta' ư?
Hốt tất Liệt ngẩn người một lúc, rồi hai tay vỗ mạnh vào nhau, ông cười ha hả, la lớn:
- Thì ra Tiêu tướng quân ngoài ý tế điệu cho vong thê, còn có thâm ý đó nưã, ta trách lầm tướng quân rồi!
Tiêu Phong định giải thích, nhưng ông thấy A Tử lén đưa mắt làm hiệu. trong lòng ông bỏ ý muốn phản đối lý luận cuả cô, ông lại nghĩ thêm, hãy tìm cơ hội thoát thân trước, mấy vụ tình báo, thám tử . . . vân vân đó, ngay khi mình không làm đi nữa, nhưng sẽ tìm cách bẩm báo Hốt tất Liệt sau. Chủ ý đã quyết, ông lẳng lặng đứng yên đấy, miệng cười tủm tỉm.
A Tử đang lo Tiêu Phong nói thực sự tình, lo ông lộ chuyện, cô cướp lời
- Tỷ phu ta vốn không định nói chuyện đó, muốn tránh làm Vương gia hiểu lầm công tư lẫn lộn, bây giờ Vương gia đã minh bạch, nó vừa có tình, vừa có lý, liệu chuyện xin nghỉ phép đó đáng được phê chuẩn không?
Hốt tất Liệt thật ra cũng không mấy tin Tiêu Phong có ý làm thám tử, tình báo ... bây giờ , đã đem nói huỵch toẹt giưã chốn ba quân, ông tự thấy trước nhiều người, khó có lý do thỏa đáng để cự tuyệt , rồi ông lại nghĩ, tộc nhân của y số mệnh còn nằm trong tay ta, sợ gì y bỏ trốn. Ông lập tức nhìn Tiêu Phong, nói:
- Tiêu tướng quân tình thâm nghiã trọng với người vợ đã mất, sự trung thành với Mông Cổ rất đáng khen, sao ta có thể khước từ, không đáp ứng cho tướng quân được? Chẳng qua, một năm quá dài, ta chịu cho ông đi nửa năm thôi, sau sáu tháng đó, bất luận dò thám được gì hay không, mời tướng quân lập tức trở về phục mệnh!
Tiêu Phong nghe nói, ông vội quỳ xuống tạ ơn, ông ngẫm nghĩ, nửa năm tuy hơi ít, nhưng hãy tìm cách thoát thân trước đã, sau đó, sẽ tìm cách giải quyết tiếp.
- Gì thế? Tiêu đại ca trở về Trung Nguyên à?.
Không cần xoay mình, nghe tiếng người, Tiêu Phong biết đấy là Tân Nguyệt, ông ngoảnh nhìn nàng, nói:
- Đúng vậy, thưa Công chúa.
Tân Nguyệt đang bận mang giày kỵ mã vào chân, nàng vung chân đá phắt chiếc giày ra đàng sau, rồi rảo bước ra trước mặt Hốt tất Liệt, nàng nói:
- Muội cũng muốn đi theo Tiêu tướng quân.
Hốt tất Liệt đang buồn bực phải chấp thuận phép nghỉ của Tiêu Phong, ông nhìn nàng, nhăn mặt nhíu maỳ, nói:
- Cô đừng quấy nhộn nữa, muội đâu còn bé bỏng gì đâu!
Tân Nguyệt nghiêm sắc mặt, nói:
- Chính vì không còn là trẻ con nưã, muội thấy ca ca phải yên tâm cho muội đi cùng Tiêu tướng quân chứ!
Hốt tất Liệt cực kỳ phiền muộn, ông trầm giọng bảo:
- Ta đã bảo không được đi là không được đi! Muội chẳng nghĩ gì đến thân phận của muội hết!
Tân Nguyệt mặt đỏ bừng, Hốt tất Liệt lúc nào cũng ra sức quản chuyện của nàng, nàng chưa bao giờ cãi lại y một điều gì. Nàng cắn răng, bậm môi, đầu cúi thấp nhìn xuống chân, nàng không hiểu tại sao tứ ca hôm nay cớ gì to tiếng với nàng trước mặt nhiều người như vậy!
Hốt tất Liệt thấy nàng ỉu xìu, ông mềm lòng, dịu giọng chậm rãi nói:
- Tiêu đại ca của muội không phải định đi chơi đâu, ông ấy còn nhiều việc quan trọng khác phải làm kia!.
Rồi y nhìn nàng, thở dài, nhỏ giọng:
- Hôm nay muội đã vất vả nhiều, thôi muội về nghỉ đi!
Tân Nguyệt không đáp trả, nàng uốn tấm lưng thon, quay người đi ra ngoài, trở về lều của nàng. Hai thị nữ Tiểu Nhạn và Tiểu Vân nhanh chóng đến bên nàng, đưa tay nâng đỡ.
Tiêu Phong nhìn theo bóng Tân Nguyệt ra đi, tâm tư ông chợt nhuốm chút ân hận: "Ta hạng người võ biền, sao nàng quá tha thiết thế với ta đến thế! Chỉ là, tim ta hoàn toàn thuộc A Châu rồi, dẫu là chuyện kiếp trước, ngay bây giờ, sẽ không mảy may thay đổi!
--- Xem tiếp hồi 31 ---
/156
|