Ba ngày tiếp sau đó, Dịch Thiên chuyên tâm chữa trị thương thế,nhờ năng lượng Long Vũ còn lưu lại trước đó, thương thế của hắn nhanh chóng được hồi phục,sau ba ngày Dịch Thiên có thể đi lại được. Hắn quyết định lựa chọn khu rừng này làm nơi tu luyện. Trong ba tháng hắn quyết tâm để mình có thể mạnh hơn.
Sáng ngày thứ năm, sau khi vận công điều trị thương thế hắn quyết định đi lòng vòng xem xét khu rừng. Kể từ ngày đặt chân đến đây,với hắn khu rừng như một bí ẩn. Đi được một lúc Dịch Thiên may mắn thấy được một người đàn ông cỡ bốn mươi tuổi đang gom các khúc cây mình chặt được, hắn tươi cười tiến đến: “ Đại huynh xin cho hỏi nơi đây là nơi nào?”
Người đàn ông kia nhìn thấy hắn lúc đầu có chút giật mình nhưng sau đó đáp: “thật là hiếm có khi thấy một thanh niên ở trong rừng, tiểu huynh đệ làm gì trong này?”
Dịch Thiên không muốn nói nguyên nhân hắn chỉ bịa ra : “ Tiểu đệ đang đi du sơn ngoạn thủy,tình cờ đến được đây.”
Người trung niên kia nghe vậy liền nói: “ vậy tốt nhất tiểu huynh đệ đây nên rời khỏi nơi này thì sẽ tốt hơn,nơi này rất nguy hiểm.”
“tại sao?”- Dịch Thiên lập tức hỏi lại.
Người trung niên kia liền nói: “ Chắc huynh đệ đây không biết, khu rừng này có tên gọi là Vĩnh Hằng Sơn Lâm, từ trước đến nay chưa có ai vào khu rừng này mà ra được cả.”
“ Vậy sao?”- Dịch Thiên tỏ ra rất ngạc nhiên,không ngờ có một khu rừng huyền bí đến thế.
Người trung niên kia nói tiếp: “ ngôi làng chúng tôi đều chủ yếu sống bằng nghề săn bắn, đốn củi. Trước đến nay chỉ dám săn thú hoặc đốn củi bên ngoài bìa rừng này mà thôi. Chưa ai dám bước vào bên trong kia cả. Nghe các trưởng làng nói: bên trong kia có các ma thú,ác thú cực kì dữ tợn, chỉ cần thấy con người là nó lạp tức tấn công ngay.”
Dịch Thiên dần dần hiểu ra,hắn gật đầu liên tục sau đó tỏ ra sẽ rời khỏi khu rừng cho vị trung niên kia đỡ lo lắng mà rời đi.
Nơi này đúng là lựa chọn tốt cho cuộc tập luyện của hắn.
Dịch Thiên tiến bước vào sâu bên trong,hắn hoàn toàn không để ý thấy rằng càng bước vào sâu bên trong thân thể hắn càng mờ dần và biến mất.
Tiếp tục những ngày sau đó Dịch Thiên vừa kết hợp trị thương vừa chiến đấu với các ma thú. Ma thú có rất nhiều loại từ báo hai đầu,đến gấu sáu tay. Con nào cũng đầy hung tợn,tuy nhiên đều không phải đối thủ của hắn. Dịch Thiên có một cảm giác mình chưa hoàn toàn tiến vào sâu bên trong khu rừng,đây mới chỉ phía bên ngoài mà thôi.
Cứ như thế mỗi ngày hắn tiến sâu thêm một chút là gặp thêm các ma thú mạnh hơn,những ma thú tương đương với cấp độ của một tam giai cao thủ.
Đêm đến,tiếng sói tru trong rừng cùng với tiếng xì xào của gió làm không khí trong rừng trở nên đầy lạnh lẽo. Dịch Thiên ngồi dưới một gốc cây cao trước mặt hắn là một con heo rừng quay. Con ma thú này hắn mới săn được lúc chiều,thịt nó khá mềm và thơm. Hương thơm của thịt heo tỏa ra khiến không ít các ma thú gần đó để ý đến, thế nhưng không con nào dám lại gần bởi lẽ,linh tính mách bảo chúng rằng lao vào chỉ có chết.
Dịch Thiên xé một miếng thịt heo, phần thịt đỏ hồng,đang bốc khói cộng thêm một ít gia vị Dịch Thiên luôn mang theo bên mình,hắn liền có một buổi tối ngon miệng.
Hửm.
Đang lúc ăn Dịch thiên như cảm thấy dưới chỗ mình ngồi có gì đó . Hắn dịch người ra một bên thì phát hiện đấy như một khúc xương của một con thú nào đó, Dịch Thiên tỏ ra không quan tâm ngay lúc hắn định ném khúc xương ấy đi thì đột nhiên từ giữa ngực Thiên Ma Kiếm bắn ra một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào khúc xương. Sự việc diễn ra rất bất ngờ, Dịch Thiên lập tức thấy làm lạ hắn cầm khúc xương lên xem xét một hồi nhưng vẫn không tài nào tìm được gì. Hắn giả vờ thủ ném khúc xương đi, thì một lần nữa Thiên Ma Kiếm bắn ra ánh sáng chiếu thẳng vào nó.
Lúc này Dịch Thiên chắc chắn một điều khúc xương này không phải thứ tầm thường. Hắn thủ vận chân khí trong người truyền vào khúc xương. Lập tức khúc xương kia sáng lên lấp lánh,trông vô cùng đẹp.
Vù.
Khúc xương phát sáng đột ngột bắn ra khỏi tay Dịch Thiên rơi trên một mảng đất cách không xa. Dịch Thiên hiểu có thứ gì đang ở dưới đó. Hắn dùng sức bắt đầu đào,được một lúc Dịch Thiên liền phát hiện bên dưới chính là một bộ hài cốt của ma thú. Nhìn sơ qua thì nó khá to thế nhưng hắn vẫn không thể nhận ra đấy là ma thú gì. Bộ xương phát một luồng sóng năng lượng khiến mọi ma thú xung quanh phải tránh xa.
Dịch Thiên bắt đầu xem xét mọi thứ, thế nhưng cũng không tìm thêm được manh mối hắn quyết định đem toàn bộ bỏ vào giới chỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau Dịch Thiên vẫn như mọi hôm trước hắn vận công trị thương kết hợp chào cờ giống như những gì Long Vũ luôn chỉ bảo. Ăn xong bửa sáng hắn tiếp tục tiến sâu vào bên trong tìm kiếm các ma thú mạnh để tu luyện.
Gầm.
Một tiếng gầm dữ dội vang lên,chim chóc, các con thú nhỏ bé,yếu đuối đều sợ hãi mà chạy tứ tung. Dịch Thiên nhìn sang phát hiện đấy là một con ma thú đầu hổ thân sói đuôi rắn. Đôi mắt màu vàng,cặp răng nạnh nhọn hoắc,cùng cái đuôi con rắn đang xì xèo thè lưỡi.
Một con Ma Thú biến dị. Loại ma thú này thường bề ngoài không được đẹp cho lắm thế nhưng thực lực của nó lại cực cao. Một con tam giai có thể đối đầu ngang ngửa với một tứ giai cao thủ. Đủ để thấy sự đáng sợ của nó.
Dịch Thiên hai tay thu lại, hắn biết trận đấu này không thể tránh khỏi. Cũng may thương thế của hắn đã hồi phục gần như hoàn toàn chứ nếu cách đây vài ngày mà gặp cái thứ biến thái này hắn chỉ có nước chạy.
Gầm.
Con Ma thú ấy gầm thêm một tiếng kinh thiên, nó lao như tên bắn tấn công Dịch Thiên, đôi móng vuốt sắc bén vồ đến. Dịch Thiên lập tức phi thân tránh sang hắn không hề có chút coi thường Thiên Vương Thủ lập tức được thi triển một bàn tay to lớn màu hoàng kim đấm thẳng con Ma thú biến dị.
Con Ma thú kia xem ra cũng không phải dễ bắt nạt, nó gầm lên một tiếng, một đôi phong đao xuất hiện chém nát bàn tay màu hoàng kim. Chưa để Dịch thiên hết kinh ngạc, cái đuôi rắn đằng sau của nó liên tục bắn ra các chất độc, khi các chất độc này dính vào các khúc cây lập tức bị ăn mòn.
Trán Dịch Thiên đổ chút mồ hôi,con ma thú này cũng thật biến thái,nó có tốc độ nhanh như sói,sức mạnh như mãnh hổ và cái chất độc chết người từ cái đuôi rắn.
Không để chuyện này kéo dài lâu, Dịch Thiên lập tức thi triển tàn ảnh loạn vũ bao vây Ma thú,sau đó hắn kết hợp các cú đánh cực mạnh lên thân thể ma thú khiến nó gào rống đau đớn.
Con Ma thú kia tỏ ra vô cùng tức giận, nó gầm lên một tiếng lập tức đôi mắt nó sáng lên bắn ra một tia năng lượng cực đại về phía Dịch Thiên. Đòn đánh bất ngờ, cơ bản hắn không nghĩ con ma thú kia lại có thứ tuyệt chiêu lợi hại đến vậy.
“Bùm”- một tiếng,cả một góc rừng bị cú bắn kia cày nát. Dịch Thiên trông cũng không khá hơn là bao, bộ đồ mặc trên người đã bị cháy trụi, rách rưới. Hắn tức giận nhìn con ma thú đầu hổ thân sói đuôi rắn kia. Lập tức thi triển ảo ảnh liên tục xuất hiện xung quanh ma thú.
Thiên vương thủ xuất ra, liên tục hơn mười cú đánh dồn dập lên cơ thể con ma thú. Nhưng phải đến cú đánh thứ hai mươi con ma thú mới thực sự chết.
Dịch Thiên lau toàn bộ mồ hôi trên trán,chỉ với một con ma thú như vậy mà mất quá nhiều sức,xem ra mình còn cần phải tu luyện thêm thật nhiều.
Dịch Thiên quyết định lấy xác con đầu hổ mình sói đuôi rắn kia làm món ăn buổi tối để lấy lại năng lượng.
Mọi việc vẫn diễn ra suôn sẽ,một tháng trôi qua Dịch Thiên cứ liên tục tu luyện bên trong Vĩnh Hằng Sơn Lâm. Luôn luôn chiến đấu với các ma thú cực mạnh,khiến hắn không ít lần vào sinh ra tử. Đánh không lại thì chạy đó là khái niệm hắn liên tục sủ dụng trong suốt một tháng nay.
Trong lúc Dịch Thiên đang đi lại trong khu rừng nhằm kiếm một ma thú để tu luyện thì đột nhiên hắn nghe những tiếng nổ cực lớn,vang lên liên tục,sau đó là tiếng gầm của ma thú. Tính tò mò của hắn vẫn không mất, Dịch Thiên nhanh chóng đi theo nơi phát ra âm thanh,khi đến nơi hắn thực sự không thể tin vào mắt mình.
Trước mặt hắn là một nữ nhân đang chiến đấu với một con Tam Sắc Sư Vương. Vị nữ nhân kia trông chừng hai mươi tuổi, vẻ đẹp của nàng Dịch Thiên không biết nên diễn tả thế nào. Trong cảm giác của hắn, nàng gây cho người ta một thứ ấn tượng vừa có chút lạnh lùng băng giá vừa có sự thánh khiết của tiên nữ. Trong lòng Dịch Thiên liên tục kích động,khí chất của nàng toát ra có chút kiêu ngạo,tự tin.
Trên vẻ mặt xinh đẹp kia luôn hiện lên ba phần tài khí,giữa đôi lông mày có ba phần anh khí. Khóe miệng khẽ giương đem theo ba phần kiều mị. Toàn bộ kết hợp với nhau tạo nên khí chất chỉ có mình nàng có mà không ai có thể có được.
Toàn thân mang một bộ lam y,nơi eo là thắt lưng màu xanh lam,bày ra đường cong động lòng người. Hai toàn ngọc phong cao cao thẳng đứng,đường nét uốn lượn uyển chuyển mềm mại ôm lấy eo lưng nhỏ mà xinh xắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến Dịch Thiên không biết nên dùng từ nào để diễn tả,vẻ đẹp của nàng nếu đem so sánh với Như Ý, Huyền Nhã,Như Nguyệt, Mộc Uyển thì có nhỉnh hơn tí xíu. Thế nhưng mỗi người một vẻ.
Điều làm hắn ngạc nhiên hơn nữa chính là dưới chân nàng chính là một cái đài xen đang lơ lửng,tỏa ra hào quang ngũ sắc. Hiển nhiên đó là một kiện siêu cấp pháp bảo mà không phải ai cũng có được.
Đang đấu với nàng là một con tam sắc sư vương, thân to gần bằng một tòa nhà lớn, cái bờm tam sắc trên cổ của nó cùng hàm răng sắc nhọn khiên người khác cảm thấy kinh sợ. Chắc hẳn con tam sắc sư vương này cấp độ cực cao,và cũng có thể là ma thú đứng đầu trong khu rừng này.
Dịch Thiên chăm chú theo dõi cuộc chiến, thân pháp của vị cô nương kia cực kì lợi hại, nàng kết hợp với pháp bảo dưới chân vô cùng nhuần nhuyễn, các đòn đánh thiên về thủy hệ liên tục tấn công dồn dập tuy nhiên vẫn không thể nào tổn hại được đến Sư Vương.
Tam sắc sư vương gầm lên giận dữ một vụ chấn động cực lớn trong không khí lan ra chấn bay vị thiếu nữ về phía sau. Từ miệng tam sắc Sư Vương phát ra âm thanh: “ con người to gan,dám vào địa phận của bổn vương, khôn hồn thì cút ngay bằng không bỏ mạng.”
Dịch Thiên lập tức nhảy dựng tóc gáy,lần cuối cùng hắn nghe thấy một con ma thú có thể nói chuyện chính là Cửu Vĩ Hồ Ly, không ngờ lần này lại gặp được một con ma thú biến thái tu luyện đến cảnh giới cực cao có thể nói chuyện như con người.
Sáng ngày thứ năm, sau khi vận công điều trị thương thế hắn quyết định đi lòng vòng xem xét khu rừng. Kể từ ngày đặt chân đến đây,với hắn khu rừng như một bí ẩn. Đi được một lúc Dịch Thiên may mắn thấy được một người đàn ông cỡ bốn mươi tuổi đang gom các khúc cây mình chặt được, hắn tươi cười tiến đến: “ Đại huynh xin cho hỏi nơi đây là nơi nào?”
Người đàn ông kia nhìn thấy hắn lúc đầu có chút giật mình nhưng sau đó đáp: “thật là hiếm có khi thấy một thanh niên ở trong rừng, tiểu huynh đệ làm gì trong này?”
Dịch Thiên không muốn nói nguyên nhân hắn chỉ bịa ra : “ Tiểu đệ đang đi du sơn ngoạn thủy,tình cờ đến được đây.”
Người trung niên kia nghe vậy liền nói: “ vậy tốt nhất tiểu huynh đệ đây nên rời khỏi nơi này thì sẽ tốt hơn,nơi này rất nguy hiểm.”
“tại sao?”- Dịch Thiên lập tức hỏi lại.
Người trung niên kia liền nói: “ Chắc huynh đệ đây không biết, khu rừng này có tên gọi là Vĩnh Hằng Sơn Lâm, từ trước đến nay chưa có ai vào khu rừng này mà ra được cả.”
“ Vậy sao?”- Dịch Thiên tỏ ra rất ngạc nhiên,không ngờ có một khu rừng huyền bí đến thế.
Người trung niên kia nói tiếp: “ ngôi làng chúng tôi đều chủ yếu sống bằng nghề săn bắn, đốn củi. Trước đến nay chỉ dám săn thú hoặc đốn củi bên ngoài bìa rừng này mà thôi. Chưa ai dám bước vào bên trong kia cả. Nghe các trưởng làng nói: bên trong kia có các ma thú,ác thú cực kì dữ tợn, chỉ cần thấy con người là nó lạp tức tấn công ngay.”
Dịch Thiên dần dần hiểu ra,hắn gật đầu liên tục sau đó tỏ ra sẽ rời khỏi khu rừng cho vị trung niên kia đỡ lo lắng mà rời đi.
Nơi này đúng là lựa chọn tốt cho cuộc tập luyện của hắn.
Dịch Thiên tiến bước vào sâu bên trong,hắn hoàn toàn không để ý thấy rằng càng bước vào sâu bên trong thân thể hắn càng mờ dần và biến mất.
Tiếp tục những ngày sau đó Dịch Thiên vừa kết hợp trị thương vừa chiến đấu với các ma thú. Ma thú có rất nhiều loại từ báo hai đầu,đến gấu sáu tay. Con nào cũng đầy hung tợn,tuy nhiên đều không phải đối thủ của hắn. Dịch Thiên có một cảm giác mình chưa hoàn toàn tiến vào sâu bên trong khu rừng,đây mới chỉ phía bên ngoài mà thôi.
Cứ như thế mỗi ngày hắn tiến sâu thêm một chút là gặp thêm các ma thú mạnh hơn,những ma thú tương đương với cấp độ của một tam giai cao thủ.
Đêm đến,tiếng sói tru trong rừng cùng với tiếng xì xào của gió làm không khí trong rừng trở nên đầy lạnh lẽo. Dịch Thiên ngồi dưới một gốc cây cao trước mặt hắn là một con heo rừng quay. Con ma thú này hắn mới săn được lúc chiều,thịt nó khá mềm và thơm. Hương thơm của thịt heo tỏa ra khiến không ít các ma thú gần đó để ý đến, thế nhưng không con nào dám lại gần bởi lẽ,linh tính mách bảo chúng rằng lao vào chỉ có chết.
Dịch Thiên xé một miếng thịt heo, phần thịt đỏ hồng,đang bốc khói cộng thêm một ít gia vị Dịch Thiên luôn mang theo bên mình,hắn liền có một buổi tối ngon miệng.
Hửm.
Đang lúc ăn Dịch thiên như cảm thấy dưới chỗ mình ngồi có gì đó . Hắn dịch người ra một bên thì phát hiện đấy như một khúc xương của một con thú nào đó, Dịch Thiên tỏ ra không quan tâm ngay lúc hắn định ném khúc xương ấy đi thì đột nhiên từ giữa ngực Thiên Ma Kiếm bắn ra một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào khúc xương. Sự việc diễn ra rất bất ngờ, Dịch Thiên lập tức thấy làm lạ hắn cầm khúc xương lên xem xét một hồi nhưng vẫn không tài nào tìm được gì. Hắn giả vờ thủ ném khúc xương đi, thì một lần nữa Thiên Ma Kiếm bắn ra ánh sáng chiếu thẳng vào nó.
Lúc này Dịch Thiên chắc chắn một điều khúc xương này không phải thứ tầm thường. Hắn thủ vận chân khí trong người truyền vào khúc xương. Lập tức khúc xương kia sáng lên lấp lánh,trông vô cùng đẹp.
Vù.
Khúc xương phát sáng đột ngột bắn ra khỏi tay Dịch Thiên rơi trên một mảng đất cách không xa. Dịch Thiên hiểu có thứ gì đang ở dưới đó. Hắn dùng sức bắt đầu đào,được một lúc Dịch Thiên liền phát hiện bên dưới chính là một bộ hài cốt của ma thú. Nhìn sơ qua thì nó khá to thế nhưng hắn vẫn không thể nhận ra đấy là ma thú gì. Bộ xương phát một luồng sóng năng lượng khiến mọi ma thú xung quanh phải tránh xa.
Dịch Thiên bắt đầu xem xét mọi thứ, thế nhưng cũng không tìm thêm được manh mối hắn quyết định đem toàn bộ bỏ vào giới chỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau Dịch Thiên vẫn như mọi hôm trước hắn vận công trị thương kết hợp chào cờ giống như những gì Long Vũ luôn chỉ bảo. Ăn xong bửa sáng hắn tiếp tục tiến sâu vào bên trong tìm kiếm các ma thú mạnh để tu luyện.
Gầm.
Một tiếng gầm dữ dội vang lên,chim chóc, các con thú nhỏ bé,yếu đuối đều sợ hãi mà chạy tứ tung. Dịch Thiên nhìn sang phát hiện đấy là một con ma thú đầu hổ thân sói đuôi rắn. Đôi mắt màu vàng,cặp răng nạnh nhọn hoắc,cùng cái đuôi con rắn đang xì xèo thè lưỡi.
Một con Ma Thú biến dị. Loại ma thú này thường bề ngoài không được đẹp cho lắm thế nhưng thực lực của nó lại cực cao. Một con tam giai có thể đối đầu ngang ngửa với một tứ giai cao thủ. Đủ để thấy sự đáng sợ của nó.
Dịch Thiên hai tay thu lại, hắn biết trận đấu này không thể tránh khỏi. Cũng may thương thế của hắn đã hồi phục gần như hoàn toàn chứ nếu cách đây vài ngày mà gặp cái thứ biến thái này hắn chỉ có nước chạy.
Gầm.
Con Ma thú ấy gầm thêm một tiếng kinh thiên, nó lao như tên bắn tấn công Dịch Thiên, đôi móng vuốt sắc bén vồ đến. Dịch Thiên lập tức phi thân tránh sang hắn không hề có chút coi thường Thiên Vương Thủ lập tức được thi triển một bàn tay to lớn màu hoàng kim đấm thẳng con Ma thú biến dị.
Con Ma thú kia xem ra cũng không phải dễ bắt nạt, nó gầm lên một tiếng, một đôi phong đao xuất hiện chém nát bàn tay màu hoàng kim. Chưa để Dịch thiên hết kinh ngạc, cái đuôi rắn đằng sau của nó liên tục bắn ra các chất độc, khi các chất độc này dính vào các khúc cây lập tức bị ăn mòn.
Trán Dịch Thiên đổ chút mồ hôi,con ma thú này cũng thật biến thái,nó có tốc độ nhanh như sói,sức mạnh như mãnh hổ và cái chất độc chết người từ cái đuôi rắn.
Không để chuyện này kéo dài lâu, Dịch Thiên lập tức thi triển tàn ảnh loạn vũ bao vây Ma thú,sau đó hắn kết hợp các cú đánh cực mạnh lên thân thể ma thú khiến nó gào rống đau đớn.
Con Ma thú kia tỏ ra vô cùng tức giận, nó gầm lên một tiếng lập tức đôi mắt nó sáng lên bắn ra một tia năng lượng cực đại về phía Dịch Thiên. Đòn đánh bất ngờ, cơ bản hắn không nghĩ con ma thú kia lại có thứ tuyệt chiêu lợi hại đến vậy.
“Bùm”- một tiếng,cả một góc rừng bị cú bắn kia cày nát. Dịch Thiên trông cũng không khá hơn là bao, bộ đồ mặc trên người đã bị cháy trụi, rách rưới. Hắn tức giận nhìn con ma thú đầu hổ thân sói đuôi rắn kia. Lập tức thi triển ảo ảnh liên tục xuất hiện xung quanh ma thú.
Thiên vương thủ xuất ra, liên tục hơn mười cú đánh dồn dập lên cơ thể con ma thú. Nhưng phải đến cú đánh thứ hai mươi con ma thú mới thực sự chết.
Dịch Thiên lau toàn bộ mồ hôi trên trán,chỉ với một con ma thú như vậy mà mất quá nhiều sức,xem ra mình còn cần phải tu luyện thêm thật nhiều.
Dịch Thiên quyết định lấy xác con đầu hổ mình sói đuôi rắn kia làm món ăn buổi tối để lấy lại năng lượng.
Mọi việc vẫn diễn ra suôn sẽ,một tháng trôi qua Dịch Thiên cứ liên tục tu luyện bên trong Vĩnh Hằng Sơn Lâm. Luôn luôn chiến đấu với các ma thú cực mạnh,khiến hắn không ít lần vào sinh ra tử. Đánh không lại thì chạy đó là khái niệm hắn liên tục sủ dụng trong suốt một tháng nay.
Trong lúc Dịch Thiên đang đi lại trong khu rừng nhằm kiếm một ma thú để tu luyện thì đột nhiên hắn nghe những tiếng nổ cực lớn,vang lên liên tục,sau đó là tiếng gầm của ma thú. Tính tò mò của hắn vẫn không mất, Dịch Thiên nhanh chóng đi theo nơi phát ra âm thanh,khi đến nơi hắn thực sự không thể tin vào mắt mình.
Trước mặt hắn là một nữ nhân đang chiến đấu với một con Tam Sắc Sư Vương. Vị nữ nhân kia trông chừng hai mươi tuổi, vẻ đẹp của nàng Dịch Thiên không biết nên diễn tả thế nào. Trong cảm giác của hắn, nàng gây cho người ta một thứ ấn tượng vừa có chút lạnh lùng băng giá vừa có sự thánh khiết của tiên nữ. Trong lòng Dịch Thiên liên tục kích động,khí chất của nàng toát ra có chút kiêu ngạo,tự tin.
Trên vẻ mặt xinh đẹp kia luôn hiện lên ba phần tài khí,giữa đôi lông mày có ba phần anh khí. Khóe miệng khẽ giương đem theo ba phần kiều mị. Toàn bộ kết hợp với nhau tạo nên khí chất chỉ có mình nàng có mà không ai có thể có được.
Toàn thân mang một bộ lam y,nơi eo là thắt lưng màu xanh lam,bày ra đường cong động lòng người. Hai toàn ngọc phong cao cao thẳng đứng,đường nét uốn lượn uyển chuyển mềm mại ôm lấy eo lưng nhỏ mà xinh xắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến Dịch Thiên không biết nên dùng từ nào để diễn tả,vẻ đẹp của nàng nếu đem so sánh với Như Ý, Huyền Nhã,Như Nguyệt, Mộc Uyển thì có nhỉnh hơn tí xíu. Thế nhưng mỗi người một vẻ.
Điều làm hắn ngạc nhiên hơn nữa chính là dưới chân nàng chính là một cái đài xen đang lơ lửng,tỏa ra hào quang ngũ sắc. Hiển nhiên đó là một kiện siêu cấp pháp bảo mà không phải ai cũng có được.
Đang đấu với nàng là một con tam sắc sư vương, thân to gần bằng một tòa nhà lớn, cái bờm tam sắc trên cổ của nó cùng hàm răng sắc nhọn khiên người khác cảm thấy kinh sợ. Chắc hẳn con tam sắc sư vương này cấp độ cực cao,và cũng có thể là ma thú đứng đầu trong khu rừng này.
Dịch Thiên chăm chú theo dõi cuộc chiến, thân pháp của vị cô nương kia cực kì lợi hại, nàng kết hợp với pháp bảo dưới chân vô cùng nhuần nhuyễn, các đòn đánh thiên về thủy hệ liên tục tấn công dồn dập tuy nhiên vẫn không thể nào tổn hại được đến Sư Vương.
Tam sắc sư vương gầm lên giận dữ một vụ chấn động cực lớn trong không khí lan ra chấn bay vị thiếu nữ về phía sau. Từ miệng tam sắc Sư Vương phát ra âm thanh: “ con người to gan,dám vào địa phận của bổn vương, khôn hồn thì cút ngay bằng không bỏ mạng.”
Dịch Thiên lập tức nhảy dựng tóc gáy,lần cuối cùng hắn nghe thấy một con ma thú có thể nói chuyện chính là Cửu Vĩ Hồ Ly, không ngờ lần này lại gặp được một con ma thú biến thái tu luyện đến cảnh giới cực cao có thể nói chuyện như con người.
/123
|