Hoàng Cung Vương Lan đế quốc,Ngự thư phòng.
Ánh đèn sáng mập mờ,hòa cùng ánh trăng lung linh,Vương Dũng chắp tay sau lưng đầu ngước lên ngắm nhìn trăng,ánh mắt như có điều băn khoăn,hắn nói:
- Nguyệt nhi,ngươi nghĩ tên thanh niên kia xứng đáng hay sao?
Sau lưng Vương một thân nữ nhi yểu điệu thước tha,nàng thân mặc một bộ y phục màu tím,tay cầm tách trà khẽ uống,nàng không phải ai khác chính là Đại công chúa Như Nguyệt,nghe Vương Dũng hỏi Như Nguyệt mỉm cười đáp:
- Phụ hoàng,không phải trước đây người luôn bảo ánh mắt của nữ nhi giống với lão tổ,cứ nhìn ai thì vô cùng chính xác,không lẽ lần này người không tin nguyệt nhi sao?
Vương Dũng thở dài đáp:
- không phải phụ hoàng có ý nghi ngờ ánh mắt của ngươi thế nhưng chúng ta mới gặp qua tên đó có một lần,chưa biết thân thế thực sự của hắn cùng tính cách hắn như thế nào.Nguyệt nhi à trong Thăng Long thành này chẳng phải có Huyền nhã cùng Tô Định sao bọn chúng cũng được xem là thiên tài đấy.
Như Nguyệt đáp:
- Phụ hoàng đã 20 năm qua triều đình ta chưa hề tiến cử lấy một người tham dự đại hội,người xem mấy cái đế quốc khác họ lần nào cũng tiến cử những nhân tài đem lại vinh quan cho đế quốc họ,người phải tin nguyệt nhi.
“ Chần chờ,thiếu quyết đoán như thế này thật không giống ngươi chút nào,vương Dũng....”
Âm thanh trầm trầm,vang vọng cả ngự thư phòng,theo âm thanh ấy phát ra,sắc mặt hai người như nguyệt và Vương Dũng đều biến đổi,như nguyệt bật khỏi ghế ngồi nói lớn: “ Lão tổ”
Ngay khi tiếng vang kia tắt đi từ giữa phòng không biết lúc nào một lão nhân thân mặc hắc y,khuôn mặt tươi cười râu lão dài đến ngực,lão nhân kia không ai khác chính là người muốn thu nhận Dịch Thiên làm đệ tử,một lục giai võ giả,không ngờ lão lại chính là lão tổ của Vương Lan đế quốc nếu Dịch Thiên mà biết chuyện này chắc hắn ta sẽ há hốc mồm.
Như Nguyệt cùng Vương lan tiến đến trước mặt lão cung kính chào,đây là điều hiển nhiên của một bậc hậu bối đối với tiền bối.Lão được xem như là một quái vật của triều đình của Vương lan,không ai rõ lão đã sống bao nhiêu năm nhưng chắc chắn một điều tuổi thọ của lão đã trên 100 trăm tuổi,lão sống lâu đến mức các cháu chít của mình chỉ biết gọi lão là lão tổ chứ không thể nhớ rõ tên thật của lão là gì.
Như Nguyệt mỉm cười đáp:
- Lão tổ rốt cuộc người cũng đã về,suốt 5 năm qua người bỏ đi thật là làm cho nguyệt nhi lo lắng a.
Lão tổ giọng nói có chút oán thán:
- Nếu không phải tiểu nha đầu ngươi,một mực muốn bái sư cái tông phái kia trên thủy sơn thì cũng đã không làm ta tức khí mà bỏ đi rồi.
Như Nguyệt mỉm cười đáp:
- Lão tổ à lúc đó nguyệt nhi không hề có ý xem thường người đâu,chẳng qua nguyệt nhi vốn hâm mộ tông phía đó từ nhỏ nên rất muốn học nghệ tại đó mà thôi.
“ Được rồi” Lão tổ khoác tay ý bảo không muốn nhắc lại chuyện này nữa,sau đó lão quay sang nhìn Vương Dũng nói:
- Thật không giống ngươi chút nào a,trước đây người làm việc gì cũng quyết đoán lắm mà sao lần này lại lưỡng lự như thế.
Vương Dũng ứng thanh đáp;
- Lão tổ chắc người không biết thôi,chuyện lần này vô cùng quan trọng nó có ảnh hưởng đến danh tiếng triều đình ta.
Lão tổ gật đầu nói:
- Khi nãy ta đã nghe hết chuyện các ngươi bàn rồi,đáng lý lão già như ta không nên chen vào chuyện chính sự thế nhưng lần này coi như ngoại lệ đi,ta sẽ đảm bảo cho tên thiếu niên kia,các ngươi cứ yên tâm mà chọn hắn.
Như Nguyệt cùng Vương Dũng ngây người,hai người không biết mình có nghe nhầm không,tên kia tư nhiên lại được một người như lão tổ sống cả trăm tuổi bảo đảm cho nhân phẩm,rốt cuộc thân thế người thanh niên kia là gì,hai người không ai biết nhưng sự tò mò là không thể giấu nổi.
Vương Dũng nghe theo gật đầu đáp:
- Nếu người đã nói vậy,ngày mai ta sẽ ban chỉ.
oOo
Dịch Thiên như lời khuyên của Long Vũ,mỗi sáng đều chăm chỉ “ chào cờ”.*
*: luyện công.
Những đường quyền phong,cước lực mặc dù không mang theo chút nội lực nhưng lại ẩn chưa trong đó sự ảo diệu khó thấy.
Sau lưng Dịch Thiên Công Tôn Long đi đến,ông ta cười nói:
- Dịch Thiên tiểu huynh đệ ngươi thật chăm chỉ a,sáng sớm thế này đã luyện công.
Dịch Thiên xoay người mỉm cười đáp:
- tộc trưởng người đừng khen,Dịch Thiên ta không dám nhận.
Công tôn long cười nói:
- Ngươi không cần khách khí thế đâu,đêm qua đến nhà mấy lão bằng hữu uống có chén sáng nay dậy muộn vốn định đến phòng ăn cùng mọi người thấy ngươi đang ở đây nên đến gọi ngươi đi cùng...đi chúng ta đi ăn sáng.
Dịch Thiên gật đầu,thay một bộ đồ mới sau đó cùng Công Tôn Long đến phòng ăn.Đừng nghĩ Công Tôn Long là tộc trưởng mà luôn tỏ ra là bậc bề trên,thực ra lão như đã có tính toán của riêng mình,mỗi việc thực lực của Dịch Thiên ở cái tuổi còn quá trẻ này cũng đủ để lão kính phục.
Đên phòng ăn,Dịch Thiên ngồi bên cạnh Như ý hiển nhiên tất cả mọi người trong gia tộc không ai dám ăn trước mà đợi tộc trưởng đến rồi mới dùng.
Ngay khi tất cả đang dùng bữa sáng,từ phía cửa một vị thái giám tay cầm thánh chỉ,bước vào,phía sau là mấy tên lính hộ vệ.
Vị thái giám này bước đến trước bàn của Công tôn gia tộc sau đó giọng nói ẻo ẻo hỏi:
- Các ngươi có phải là người của Công Tôn gia tộc.
Công Tôn Long ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế đến trước mặt vị thái giám kia chắp tay gật đầu.Vị thái giám kia nói: Công Tôn gia tộc mau nghe chỉ.
Nghe được 3 chữ: “ Mau nghe chỉ” tất cả mọi người có mặt trong phòng ăn nhất thời quỳ xuống,không riêng gì Công Tôn gia tộc,tuy nhiên lúc này đây Dịch Thiên vãn như mực kệ tất cả,hắn vẫn ngồi trên ghế,gắp đồ ăn....và ăn ngon lành.
Mấy tên lính phía sau thấy thái độ Dịch Thiên như vậy tên nào tên nấy sắc mặc lạnh đi,tay càm chui đao như muốn rút ra nhưng đã bị vị thía giám kia ngăn cản,có lẽ lão cũng biết tính khí của mấy vị cường giả nóng lạnh khác thường.
Vị thái giám kia mờ thánh chỉ ra đọc:
- “Ta hoàng đế Vương lan đế quốc nay ra chiếu chỉ muốn tiến cử Dịch Thiên của Công Tôn gia tộc lần này đại diện triều đình vương lan tham gia đại hội tu chân vòng loại tại Thăng Long thành,đồng thời ban tặng cho công tôn gia tộc 400 ngàn ngân kim coi như phần thưởng tổ chức đại hội vòng loại tại Đà thành.Khâm thử.”
Ánh đèn sáng mập mờ,hòa cùng ánh trăng lung linh,Vương Dũng chắp tay sau lưng đầu ngước lên ngắm nhìn trăng,ánh mắt như có điều băn khoăn,hắn nói:
- Nguyệt nhi,ngươi nghĩ tên thanh niên kia xứng đáng hay sao?
Sau lưng Vương một thân nữ nhi yểu điệu thước tha,nàng thân mặc một bộ y phục màu tím,tay cầm tách trà khẽ uống,nàng không phải ai khác chính là Đại công chúa Như Nguyệt,nghe Vương Dũng hỏi Như Nguyệt mỉm cười đáp:
- Phụ hoàng,không phải trước đây người luôn bảo ánh mắt của nữ nhi giống với lão tổ,cứ nhìn ai thì vô cùng chính xác,không lẽ lần này người không tin nguyệt nhi sao?
Vương Dũng thở dài đáp:
- không phải phụ hoàng có ý nghi ngờ ánh mắt của ngươi thế nhưng chúng ta mới gặp qua tên đó có một lần,chưa biết thân thế thực sự của hắn cùng tính cách hắn như thế nào.Nguyệt nhi à trong Thăng Long thành này chẳng phải có Huyền nhã cùng Tô Định sao bọn chúng cũng được xem là thiên tài đấy.
Như Nguyệt đáp:
- Phụ hoàng đã 20 năm qua triều đình ta chưa hề tiến cử lấy một người tham dự đại hội,người xem mấy cái đế quốc khác họ lần nào cũng tiến cử những nhân tài đem lại vinh quan cho đế quốc họ,người phải tin nguyệt nhi.
“ Chần chờ,thiếu quyết đoán như thế này thật không giống ngươi chút nào,vương Dũng....”
Âm thanh trầm trầm,vang vọng cả ngự thư phòng,theo âm thanh ấy phát ra,sắc mặt hai người như nguyệt và Vương Dũng đều biến đổi,như nguyệt bật khỏi ghế ngồi nói lớn: “ Lão tổ”
Ngay khi tiếng vang kia tắt đi từ giữa phòng không biết lúc nào một lão nhân thân mặc hắc y,khuôn mặt tươi cười râu lão dài đến ngực,lão nhân kia không ai khác chính là người muốn thu nhận Dịch Thiên làm đệ tử,một lục giai võ giả,không ngờ lão lại chính là lão tổ của Vương Lan đế quốc nếu Dịch Thiên mà biết chuyện này chắc hắn ta sẽ há hốc mồm.
Như Nguyệt cùng Vương lan tiến đến trước mặt lão cung kính chào,đây là điều hiển nhiên của một bậc hậu bối đối với tiền bối.Lão được xem như là một quái vật của triều đình của Vương lan,không ai rõ lão đã sống bao nhiêu năm nhưng chắc chắn một điều tuổi thọ của lão đã trên 100 trăm tuổi,lão sống lâu đến mức các cháu chít của mình chỉ biết gọi lão là lão tổ chứ không thể nhớ rõ tên thật của lão là gì.
Như Nguyệt mỉm cười đáp:
- Lão tổ rốt cuộc người cũng đã về,suốt 5 năm qua người bỏ đi thật là làm cho nguyệt nhi lo lắng a.
Lão tổ giọng nói có chút oán thán:
- Nếu không phải tiểu nha đầu ngươi,một mực muốn bái sư cái tông phái kia trên thủy sơn thì cũng đã không làm ta tức khí mà bỏ đi rồi.
Như Nguyệt mỉm cười đáp:
- Lão tổ à lúc đó nguyệt nhi không hề có ý xem thường người đâu,chẳng qua nguyệt nhi vốn hâm mộ tông phía đó từ nhỏ nên rất muốn học nghệ tại đó mà thôi.
“ Được rồi” Lão tổ khoác tay ý bảo không muốn nhắc lại chuyện này nữa,sau đó lão quay sang nhìn Vương Dũng nói:
- Thật không giống ngươi chút nào a,trước đây người làm việc gì cũng quyết đoán lắm mà sao lần này lại lưỡng lự như thế.
Vương Dũng ứng thanh đáp;
- Lão tổ chắc người không biết thôi,chuyện lần này vô cùng quan trọng nó có ảnh hưởng đến danh tiếng triều đình ta.
Lão tổ gật đầu nói:
- Khi nãy ta đã nghe hết chuyện các ngươi bàn rồi,đáng lý lão già như ta không nên chen vào chuyện chính sự thế nhưng lần này coi như ngoại lệ đi,ta sẽ đảm bảo cho tên thiếu niên kia,các ngươi cứ yên tâm mà chọn hắn.
Như Nguyệt cùng Vương Dũng ngây người,hai người không biết mình có nghe nhầm không,tên kia tư nhiên lại được một người như lão tổ sống cả trăm tuổi bảo đảm cho nhân phẩm,rốt cuộc thân thế người thanh niên kia là gì,hai người không ai biết nhưng sự tò mò là không thể giấu nổi.
Vương Dũng nghe theo gật đầu đáp:
- Nếu người đã nói vậy,ngày mai ta sẽ ban chỉ.
oOo
Dịch Thiên như lời khuyên của Long Vũ,mỗi sáng đều chăm chỉ “ chào cờ”.*
*: luyện công.
Những đường quyền phong,cước lực mặc dù không mang theo chút nội lực nhưng lại ẩn chưa trong đó sự ảo diệu khó thấy.
Sau lưng Dịch Thiên Công Tôn Long đi đến,ông ta cười nói:
- Dịch Thiên tiểu huynh đệ ngươi thật chăm chỉ a,sáng sớm thế này đã luyện công.
Dịch Thiên xoay người mỉm cười đáp:
- tộc trưởng người đừng khen,Dịch Thiên ta không dám nhận.
Công tôn long cười nói:
- Ngươi không cần khách khí thế đâu,đêm qua đến nhà mấy lão bằng hữu uống có chén sáng nay dậy muộn vốn định đến phòng ăn cùng mọi người thấy ngươi đang ở đây nên đến gọi ngươi đi cùng...đi chúng ta đi ăn sáng.
Dịch Thiên gật đầu,thay một bộ đồ mới sau đó cùng Công Tôn Long đến phòng ăn.Đừng nghĩ Công Tôn Long là tộc trưởng mà luôn tỏ ra là bậc bề trên,thực ra lão như đã có tính toán của riêng mình,mỗi việc thực lực của Dịch Thiên ở cái tuổi còn quá trẻ này cũng đủ để lão kính phục.
Đên phòng ăn,Dịch Thiên ngồi bên cạnh Như ý hiển nhiên tất cả mọi người trong gia tộc không ai dám ăn trước mà đợi tộc trưởng đến rồi mới dùng.
Ngay khi tất cả đang dùng bữa sáng,từ phía cửa một vị thái giám tay cầm thánh chỉ,bước vào,phía sau là mấy tên lính hộ vệ.
Vị thái giám này bước đến trước bàn của Công tôn gia tộc sau đó giọng nói ẻo ẻo hỏi:
- Các ngươi có phải là người của Công Tôn gia tộc.
Công Tôn Long ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế đến trước mặt vị thái giám kia chắp tay gật đầu.Vị thái giám kia nói: Công Tôn gia tộc mau nghe chỉ.
Nghe được 3 chữ: “ Mau nghe chỉ” tất cả mọi người có mặt trong phòng ăn nhất thời quỳ xuống,không riêng gì Công Tôn gia tộc,tuy nhiên lúc này đây Dịch Thiên vãn như mực kệ tất cả,hắn vẫn ngồi trên ghế,gắp đồ ăn....và ăn ngon lành.
Mấy tên lính phía sau thấy thái độ Dịch Thiên như vậy tên nào tên nấy sắc mặc lạnh đi,tay càm chui đao như muốn rút ra nhưng đã bị vị thía giám kia ngăn cản,có lẽ lão cũng biết tính khí của mấy vị cường giả nóng lạnh khác thường.
Vị thái giám kia mờ thánh chỉ ra đọc:
- “Ta hoàng đế Vương lan đế quốc nay ra chiếu chỉ muốn tiến cử Dịch Thiên của Công Tôn gia tộc lần này đại diện triều đình vương lan tham gia đại hội tu chân vòng loại tại Thăng Long thành,đồng thời ban tặng cho công tôn gia tộc 400 ngàn ngân kim coi như phần thưởng tổ chức đại hội vòng loại tại Đà thành.Khâm thử.”
/123
|