Đệ nhất thương trong ngũ hỏa tuyệt mệnh thương vang danh Vương Lan đế quốc nhắm thẳng vào giữa ngực Dịch Thiên mà lao đến,âm thanh xé gió khiến người ngoài cuộc cũng phải run lên.
Mái tóc dài của Dịch Thiên khẽ động trong gió đôi mắt toát lên chút coi thường.
Phập....
Mũi thương đâm xuyên qua cơ thể Dịch Thiên đâm thẳng lên nền võ đài va chạm lớn khiến một cả đấu trường một trận chấn động.Dịch Thiên bị mũi thương đâm xuyên qua....tuy nhiên trên vết thương lại không một chút máu chảy,trên khóe miệng để lại nụ cười.
Cơ thể Dịch Thiên bắt đầu ảo hóa,thân thể như mặt nước động vậy,xiên qua xiên lại mờ mờ ảo ảo.
Đệ nhị thức trong Thiên Ma Biến- Ảo Ảnh.
Lê Phong chưa kịp hết kinh ngạc thì bất thình lình từ đằng sau lưng hắn bóng dáng Dịch Thiên cứ như sương mù tụ lại sau đó nhanh như chớp một cú đấm đầy uy lực phóng đến.
Một kẻ tu luyện nhiều năm như Lê Phong trong hoàn cảnh thế này sao không cảm nhận được,hắn cũng vô cùng nhanh trí mũi thương đâm mạnh xuống đất tạo lực đẩy.khiến cơ thể phóng lên cao mà tránh được một đòn hiểm từ Dịch Thiên.Thế nhưng đánh lén luôn có lợi,dù Lê Phong có may mắn tránh được một kích nhưng xung lực từ quyền Dịch Thiên vẫn trúng cơ thể hắn,Lê Phong nội thương không nhẹ.
Dịch Thiên tỏ ra hơi tiếc nuối,vốn định giải quyết Lê Phong trong một chiêu này,ai ngờ hắn ta nhanh trí tránh được.
Lê Phong cố gắng giữ khoảng cách với Dịch Thiên,lau đi vết máu trên miệng,ánh mắt thù địch cùng chút sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt,đấu với một võ giả mà cận chiến là một quyết định sai lầm.Lê Phong thay đổi chiến thuật hắn vung thương,đấu khí hóa thành hàng loạt hỏa thương lao như tên bắn về Dịch Thiên,mặc dù những đòn này không gây chút trở ngại nhưng hắn cũng không tài nào tiếp cận được Lê Phong.Biết kế hoach của đối thủ là tấn công từ xa đột nhiên Dịch nhếp môi cười đầu nghĩ thầm “ Kế hoạch của ngươi đã sai”.
Đột nhiên hai bàn tay Dịch Thiên phát ra kim quang sáng rực,ánh sáng ấy khiến người ta có cảm giác như đang gặp một đại đại cao thủ,một cảm giác run sợ cùng kính trọng dần dần lan tỏa trong lòng mọi người.
“ Thiên Vương Thủ”
Một bàn tay màu hoàng kim to lớn không biết từ đầu,thình lình xuất hiện ngay trên đầu Lê Phong,đập mạnh xuống.Thế nhưng Lê Phong đã vào được vào vòng này tức thực lực không tệ hắn cảm nhận được sự uy áp từ bàn tay hoàng kim kia,mũi thương chỉ lên hướng vào bàn tay đang lao đến.
Ngũ Hỏa Tuyệt Mệnh Thương- Đệ Nhị kích.
Một bóng thương ảnh to lớn đỏ rực và bốc cháy,sức nóng của nó như muốn thiêu rụi mọi thứ,mũi thương ảnh màu đỏ đó phóng như bay đến Thiên Vương Thủ đang lao đến.
Ầm....
Mũi thương va chạm với Thiên Vương Thủ một tiếng nổ chấn động vang lên.Toàn trường như mới trải qua một trận động đất,khói bụi vẫn chưa tan,gió rít nghe tê tái lòng người.
“Vù”
Bỗng nhiên từ trong đám khói bụi kia một bàn tai màu vàng kim xé màng bay ra,trông thiên vương thủ lúc này không to như lúc đầu nhưng uy lực cũng không giảm là bao.Sắc mặt Lê Phong xám như tro,tay cầm thương run run lên từng cơn,nếu để ý kĩ trên lòng bàn tay hắn đã thấm đầy máu tươi.
“Tại sao? Ta không tin không diệt được cái thứ biến thái như ngươi...a.....a......”-Lê Phong thấy Thiên Vương Thủ càng gần mình hắn như phát điên lên,vung thương như điên loạn chém đến nhưng.....vô dụng.Đến lúc này đôi mắt hắn đã đỏ ngầu vì tức giận hắn cắn chặt răng hai tay nắm chặt thương một luồng đấu khí đỏ chói bốc lửa dần được tập trung vào vũ khí trên tay hắn.
“Đệ Tam kích”-Lê Phong hét to.
Mũi thương ảnh như điên cuồng đâm đến Thiên Vương Thủ.
Ầm....
Lại một trận nổ chói mắt nữa xuất hiện nhưng lần này có vẻ đã kết thúc cuối cùng sau ba kích Lê Phong cũng đã phá được Thiên Vương Thủ.Hắn nhìn lên đám khói bụi còn chưa tan kia,mỉm cười sau đó buông thương ngã bất tỉnh trên mặt đất.Lòng bàn tay chỉ còn một màu đỏ.
Dịch Thiên nhìn Lê Phong trước mặt,hắn thở dài một hơi,đồng thời cũng có chút phục người thanh niên này,vẫn biết cực hạn của cơ thể chỉ có thể đánh ra 3 trong 5 kích vậy mà cố gắng,nếu với những người bình thường thì đã không làm được rồi.
Một đội cận vệ nhanh chóng lên khiên Lê Phong xuống dưới,Vương Mã Lam nhanh chóng bước lên võ đài nắm tay Dịch Thiên giơ lên cao và nói lớn: Người thắng trận đấu này là Dịch Thiên.
Tiếng hoan hô vỗ tay vang cả đấu trường,Dịch Thiên cũng là người hiểu lễ nghĩa,hắn chắp tay chào một vòng tất cả mọi người sau đó bước vào bên trong sảnh nghỉ ngơi.Vậy là vòng 2 đã kết thúc,những trận đấu tiếp theo sẽ càng khốc liệt và tàn bạo hơn nhiều.
Bên trong đại sảnh dành cho các thí sinh chiến thắng,Dịch Thiên bước vào của liền gặp Tô Định đang bước ra hắn thấy Dịch Thiên,mỉm cười khiêu khích nói:
- Ngươi cũng may mắn đấy nhỉ gặp một tên yếu như sên.Vòng sau sẽ không may mắn như vậy!
Dịch Thiên không tỏ chút thái độ nói lại:
- Câu này ta nói với ngươi có vẻ hợp hơn đấy.!
Hừm.....Tô Định không nói hắn hừ lạnh phất tay bỏ đi,Dịch Thiên cũng mặc bước tiếp vào bên trong ngồi vào một cái bàn rót nước uống.Một dáng người thướt tha tiến lại gần hắn,Dịch Thiên ngẩn đầu liền nhận ra là Huyền Nhã,một trong song châu của Thăng Long thành,hắn mỉm cười thân thiện hỏi: “ Huyền Nhã cô nương không biết tìm ta có chuyện gì?”
Huyền Nhã không hiểu sao khuôn mặt ửng đỏ nàng ấp a ấp úng một lúc mới nói ra vài chữ : “ trận vừa rồi huynh vẫn tốt chứ”
Dịch Thiên nhìn cái má đỏ đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp kia hắn như người bị hớp hồn trả lời như người mất hồn : “ ta ổn”
Huyền nhã không hiểu sao đột ngột bỏ chạy ra ngoài,Dịch Thiên nhìn theo bóng lưng nàng thầm nhủ điều gì đó.
Chạy thẳng một mạch ra hậu viên ở đó có một cô gái đứng chờ sẵn,cô nương này ăn mặc giống một a hoàn,thấy Huyền Nhã chạy đến nàng ta vội vàng tiến lại nói: “ Tiểu thư sao rồi người đã nói chuyện với vị ấy chưa?”
Huyền Nhã khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng nói:
- Đào nhi ngươi thật là.....ta.....ta không thể.
Hóa ra cô nương kia chính là Đào nhi thị nữ thân cận với Huyền Nhã hai người tình cảm như tỷ muội,Đào nhi nói:
- Tiểu thư à,thường ngày người gặp bọn nam nhân,chiến đấu với kẻ địch đâu có bao giờ như thế này đâu.
Huyền Nhã vẫn ấp úng đáp: Ta...Ta không biết tại sao đứng gần huynh ấy lại cảm thấy có chút gì đó.....
Đào nhi nói:
- Tiểu Thư à người cần dũng cảm lên......
“Ta sẽ cố”- Huyền nhã cố gắng trả lời. Sau đó hai người rời khỏi hậu viên.
Đên đó,dư âm các trận đấu vòng 2 của đại hội gần như vẫn chưa tan,tại hầu hết các tửu lâu đều huyên náo mỗi chuyện này,rồi có người dự đoán ai sẽ vô địch dành quyền thạm dự đại hội tại Thiên Vũ thành.
Sau khi ăn tối Dịch Thiên quay trờ về phòng,vẫn giống như mọi hôm hắn ngồi trên giường vận chuyển Thiên Ma Thần Công,không có gì quan trọng hắn cũng không muốn phiền đến Cô Cô.Đột nhiên Từ bên tai Dịch Thiên vang lên một tiếng nói thân thuộc,hắn mỉm cười sau đó phi thân ra ngoài cửa sổ phóng thẳng lên trên mái nhà.
Mái tóc dài của Dịch Thiên khẽ động trong gió đôi mắt toát lên chút coi thường.
Phập....
Mũi thương đâm xuyên qua cơ thể Dịch Thiên đâm thẳng lên nền võ đài va chạm lớn khiến một cả đấu trường một trận chấn động.Dịch Thiên bị mũi thương đâm xuyên qua....tuy nhiên trên vết thương lại không một chút máu chảy,trên khóe miệng để lại nụ cười.
Cơ thể Dịch Thiên bắt đầu ảo hóa,thân thể như mặt nước động vậy,xiên qua xiên lại mờ mờ ảo ảo.
Đệ nhị thức trong Thiên Ma Biến- Ảo Ảnh.
Lê Phong chưa kịp hết kinh ngạc thì bất thình lình từ đằng sau lưng hắn bóng dáng Dịch Thiên cứ như sương mù tụ lại sau đó nhanh như chớp một cú đấm đầy uy lực phóng đến.
Một kẻ tu luyện nhiều năm như Lê Phong trong hoàn cảnh thế này sao không cảm nhận được,hắn cũng vô cùng nhanh trí mũi thương đâm mạnh xuống đất tạo lực đẩy.khiến cơ thể phóng lên cao mà tránh được một đòn hiểm từ Dịch Thiên.Thế nhưng đánh lén luôn có lợi,dù Lê Phong có may mắn tránh được một kích nhưng xung lực từ quyền Dịch Thiên vẫn trúng cơ thể hắn,Lê Phong nội thương không nhẹ.
Dịch Thiên tỏ ra hơi tiếc nuối,vốn định giải quyết Lê Phong trong một chiêu này,ai ngờ hắn ta nhanh trí tránh được.
Lê Phong cố gắng giữ khoảng cách với Dịch Thiên,lau đi vết máu trên miệng,ánh mắt thù địch cùng chút sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt,đấu với một võ giả mà cận chiến là một quyết định sai lầm.Lê Phong thay đổi chiến thuật hắn vung thương,đấu khí hóa thành hàng loạt hỏa thương lao như tên bắn về Dịch Thiên,mặc dù những đòn này không gây chút trở ngại nhưng hắn cũng không tài nào tiếp cận được Lê Phong.Biết kế hoach của đối thủ là tấn công từ xa đột nhiên Dịch nhếp môi cười đầu nghĩ thầm “ Kế hoạch của ngươi đã sai”.
Đột nhiên hai bàn tay Dịch Thiên phát ra kim quang sáng rực,ánh sáng ấy khiến người ta có cảm giác như đang gặp một đại đại cao thủ,một cảm giác run sợ cùng kính trọng dần dần lan tỏa trong lòng mọi người.
“ Thiên Vương Thủ”
Một bàn tay màu hoàng kim to lớn không biết từ đầu,thình lình xuất hiện ngay trên đầu Lê Phong,đập mạnh xuống.Thế nhưng Lê Phong đã vào được vào vòng này tức thực lực không tệ hắn cảm nhận được sự uy áp từ bàn tay hoàng kim kia,mũi thương chỉ lên hướng vào bàn tay đang lao đến.
Ngũ Hỏa Tuyệt Mệnh Thương- Đệ Nhị kích.
Một bóng thương ảnh to lớn đỏ rực và bốc cháy,sức nóng của nó như muốn thiêu rụi mọi thứ,mũi thương ảnh màu đỏ đó phóng như bay đến Thiên Vương Thủ đang lao đến.
Ầm....
Mũi thương va chạm với Thiên Vương Thủ một tiếng nổ chấn động vang lên.Toàn trường như mới trải qua một trận động đất,khói bụi vẫn chưa tan,gió rít nghe tê tái lòng người.
“Vù”
Bỗng nhiên từ trong đám khói bụi kia một bàn tai màu vàng kim xé màng bay ra,trông thiên vương thủ lúc này không to như lúc đầu nhưng uy lực cũng không giảm là bao.Sắc mặt Lê Phong xám như tro,tay cầm thương run run lên từng cơn,nếu để ý kĩ trên lòng bàn tay hắn đã thấm đầy máu tươi.
“Tại sao? Ta không tin không diệt được cái thứ biến thái như ngươi...a.....a......”-Lê Phong thấy Thiên Vương Thủ càng gần mình hắn như phát điên lên,vung thương như điên loạn chém đến nhưng.....vô dụng.Đến lúc này đôi mắt hắn đã đỏ ngầu vì tức giận hắn cắn chặt răng hai tay nắm chặt thương một luồng đấu khí đỏ chói bốc lửa dần được tập trung vào vũ khí trên tay hắn.
“Đệ Tam kích”-Lê Phong hét to.
Mũi thương ảnh như điên cuồng đâm đến Thiên Vương Thủ.
Ầm....
Lại một trận nổ chói mắt nữa xuất hiện nhưng lần này có vẻ đã kết thúc cuối cùng sau ba kích Lê Phong cũng đã phá được Thiên Vương Thủ.Hắn nhìn lên đám khói bụi còn chưa tan kia,mỉm cười sau đó buông thương ngã bất tỉnh trên mặt đất.Lòng bàn tay chỉ còn một màu đỏ.
Dịch Thiên nhìn Lê Phong trước mặt,hắn thở dài một hơi,đồng thời cũng có chút phục người thanh niên này,vẫn biết cực hạn của cơ thể chỉ có thể đánh ra 3 trong 5 kích vậy mà cố gắng,nếu với những người bình thường thì đã không làm được rồi.
Một đội cận vệ nhanh chóng lên khiên Lê Phong xuống dưới,Vương Mã Lam nhanh chóng bước lên võ đài nắm tay Dịch Thiên giơ lên cao và nói lớn: Người thắng trận đấu này là Dịch Thiên.
Tiếng hoan hô vỗ tay vang cả đấu trường,Dịch Thiên cũng là người hiểu lễ nghĩa,hắn chắp tay chào một vòng tất cả mọi người sau đó bước vào bên trong sảnh nghỉ ngơi.Vậy là vòng 2 đã kết thúc,những trận đấu tiếp theo sẽ càng khốc liệt và tàn bạo hơn nhiều.
Bên trong đại sảnh dành cho các thí sinh chiến thắng,Dịch Thiên bước vào của liền gặp Tô Định đang bước ra hắn thấy Dịch Thiên,mỉm cười khiêu khích nói:
- Ngươi cũng may mắn đấy nhỉ gặp một tên yếu như sên.Vòng sau sẽ không may mắn như vậy!
Dịch Thiên không tỏ chút thái độ nói lại:
- Câu này ta nói với ngươi có vẻ hợp hơn đấy.!
Hừm.....Tô Định không nói hắn hừ lạnh phất tay bỏ đi,Dịch Thiên cũng mặc bước tiếp vào bên trong ngồi vào một cái bàn rót nước uống.Một dáng người thướt tha tiến lại gần hắn,Dịch Thiên ngẩn đầu liền nhận ra là Huyền Nhã,một trong song châu của Thăng Long thành,hắn mỉm cười thân thiện hỏi: “ Huyền Nhã cô nương không biết tìm ta có chuyện gì?”
Huyền Nhã không hiểu sao khuôn mặt ửng đỏ nàng ấp a ấp úng một lúc mới nói ra vài chữ : “ trận vừa rồi huynh vẫn tốt chứ”
Dịch Thiên nhìn cái má đỏ đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp kia hắn như người bị hớp hồn trả lời như người mất hồn : “ ta ổn”
Huyền nhã không hiểu sao đột ngột bỏ chạy ra ngoài,Dịch Thiên nhìn theo bóng lưng nàng thầm nhủ điều gì đó.
Chạy thẳng một mạch ra hậu viên ở đó có một cô gái đứng chờ sẵn,cô nương này ăn mặc giống một a hoàn,thấy Huyền Nhã chạy đến nàng ta vội vàng tiến lại nói: “ Tiểu thư sao rồi người đã nói chuyện với vị ấy chưa?”
Huyền Nhã khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng nói:
- Đào nhi ngươi thật là.....ta.....ta không thể.
Hóa ra cô nương kia chính là Đào nhi thị nữ thân cận với Huyền Nhã hai người tình cảm như tỷ muội,Đào nhi nói:
- Tiểu thư à,thường ngày người gặp bọn nam nhân,chiến đấu với kẻ địch đâu có bao giờ như thế này đâu.
Huyền Nhã vẫn ấp úng đáp: Ta...Ta không biết tại sao đứng gần huynh ấy lại cảm thấy có chút gì đó.....
Đào nhi nói:
- Tiểu Thư à người cần dũng cảm lên......
“Ta sẽ cố”- Huyền nhã cố gắng trả lời. Sau đó hai người rời khỏi hậu viên.
Đên đó,dư âm các trận đấu vòng 2 của đại hội gần như vẫn chưa tan,tại hầu hết các tửu lâu đều huyên náo mỗi chuyện này,rồi có người dự đoán ai sẽ vô địch dành quyền thạm dự đại hội tại Thiên Vũ thành.
Sau khi ăn tối Dịch Thiên quay trờ về phòng,vẫn giống như mọi hôm hắn ngồi trên giường vận chuyển Thiên Ma Thần Công,không có gì quan trọng hắn cũng không muốn phiền đến Cô Cô.Đột nhiên Từ bên tai Dịch Thiên vang lên một tiếng nói thân thuộc,hắn mỉm cười sau đó phi thân ra ngoài cửa sổ phóng thẳng lên trên mái nhà.
/123
|