– Làm sao để có thể chấm dứt vòng lặp không hồi kết này…
Bạch Thiên Lam ngước mắt nhìn bầu trời mà lẩm bẩm tự hỏi.
Bầu trời vẫn tĩnh mịch như thường, xung quanh hắn là mảnh đất chết, một âm thanh của sự sống của không có. Bạch Thiên Lam như rơi vào tình trạng tách biệt với cả thế giới này, hoàn toàn lặng im, trong sự im lặng ấy chỉ có tiếng nhịp đạp trái tim của hắn ngân vang. Nó thôi thúc, khao khát đi tìm sự thật, muốn rũ bỏ màn đêm che đậy để tìm tới sự thật.
– Là… tại sao?
Trong thời khắc ấy, hắn dường như đã hiểu ra vô số điều hắn mơ hồ, nhưng cũng còn rất nhiều rất nhiều thứ hắn không biết được.
– Tại sao?
Những ánh sáng sáng chói trên bầu trời đêm in trong mắt Bạch Thiên Lam, như ngọn hoa đăng chỉ đường đi cho hắn. Hắn muốn bước tới, muốn phá bỏ rào cản nhưng đến bức màn cuối cùng, hắn không thể nào xé rách được.
Trong tư tưởng của hắn, hắn nột lần, một lần lại một lần, bức màn chắn trước mặt hắn vẫn sững sờ như cũ, không một dao động, ngăn cách hắn khỏi “sự thật”.
Hắn không muốn dừng bước tại đây, có bao nhiêu tài cán đều thi triển ra hết, nhưng bức màn kia vẫn đứng vững như cũ.
Lại dồn hết sức tung một đòn lên bức màn chắn, nó vẫn không nhúc nhích còn hắn lại bị phản chấn đánh lui ra sau một đoạn dài.
Hắn lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn bức màn kia có không cam tâm, có đau đớn lại có phần tuyệt vọng. Chẳng lẽ, hắn phải chịu thua ở đây sao?
Không cam…
Không cam tâm…
Vì ý chí bất kham của hắn phản hệ làm hắn ói ra một ngụm máu tươi, đôi mắt đỏ ửng đầy tơ máu, hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Không cam tâm…
Dù có phải trả giá bằng mạng sống, nhất định, nhất định phải phá vỡ nó!
Nghĩ là làm, Bạch Thiên Lam dồn hết toàn bộ sức lực và cả sinh mạng của mình vào đòn cuối cùng này.
Một tiếng hét to vang khắp tứ phía, Bạch Thiên Lam như con thiêu thân lao thẳng vào bức màn trước mặt.
Ầm…
Tiếng va chạm mạnh phát ra, bức màn rung chuyển hồi lâu mới ngừng lại. Không khí lẳng lặng như tờ, chẳng lẽ hắn đã thất bại?
Sắc mặt Bạch Thiên Lam tái trắng. Đúng vào lúc đó, một tiếng nứt khẽ vang lên, rồi từ từ như làn sóng lan tỏa, những vệt nứt nối tiếp nhau ra trên khắp bức màn.
Loảng xoảng, loảng xoảng
Bạch Thiên Lam không tin được kích động nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn… thành công rồi?
Cuối cùng, bức màn không chịu đựng nổi nữa mà vỡ toang ra.
Ầm
Những mảnh vỡ rơi xuống như mưa, rơi cả trên mặt hắn, làm hắn bị thương nhưng hắn cũng không chú ý tới, hắn đang chờ đợi thời khắc “sự thật” hiện ra trước mặt hắn.
Đến khi mảnh vỡ cuối cùng rơi xuống, khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau bức màn, Bạch Thiên Lam chết lặng.
Trước mặt hắn không phải là “sự thật” mà là trùng trùng điệp điệp những bức màn lớn nhỏ nối tiếp nhau không thấy tận cùng.
Bạch Thiên Lam chao đảo.
Bên ngoài thế giới thật, Bạch Thiên Lam đột ngột ngồi bật dậy phun ra ngụm máu, máu của hắn rơi xuống mặt đất liền bị mặt đất thấm hút, chỉ còn để lại một vết mờ mờ màu đỏ trên bề mặt.
Hắn sặc sụa một lúc lâu cũng không ngừng lại được.
– Tại sao… tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy…
Bạch Thiên Lam hai tay ôm lấy đầu, không thể chấp nhận sự thật được.
– Tại sao…
Hắn quỳ trên mặt đất, nắm tay đấm bình bịch xuống đất, không thể nào chấp nhận.
– Tại sao?
TẠI SAO…
Bụp
Bụp bụp
Thời gian trôi qua, cơn tức giận của Bạch Thiên Lam đã dằn xuống, thay vào đó là bất cam trong lòng hắn. Bàn tay rách nát của hắn nặng nề đưa lên rồi đấm xuống, đã không còn mạnh như lúc đầu nữa, nhưng nó vẫn cứ ngoan cố lại đưa lên rồi hạ xuống không chịu dừng lại.
– Tại sao…
– Tại sao lại như vậy…
– Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn đùa giỡn như vậy sao…
Trong lúc hắn đã chìm trong tuyệt vọng, bên tai hắn bỗng vang vẳng lên một tiếng cười.
Ha ha… ha ha ha…
Bạch Thiên Lam lúc này làm sao có tâm trạng chú ý tới động tĩnh đó, hắn vẫn cứ gục đầu ngồi bệt trên đất.
Tiếng cười càng lúc lại gần, chỉ thoáng sau, Tiếu hòa thượng đã bước tới.
Bạch Thiên Lam vẫn không quan tâm
Ha ha ha…
…
Tiếu hòa thượng nhìn Bạch Thiên Lam, hỏi:
– Này người trẻ tuổi, ngươi đang làm gì đấy?
Bạch Thiên Lam cũng không trả lời. Lão lại hỏi:
– Ngươi có hứng thú nói chuyện với lão không?
Bạch Thiên Lam ngước mắt nhìn bầu trời mà lẩm bẩm tự hỏi.
Bầu trời vẫn tĩnh mịch như thường, xung quanh hắn là mảnh đất chết, một âm thanh của sự sống của không có. Bạch Thiên Lam như rơi vào tình trạng tách biệt với cả thế giới này, hoàn toàn lặng im, trong sự im lặng ấy chỉ có tiếng nhịp đạp trái tim của hắn ngân vang. Nó thôi thúc, khao khát đi tìm sự thật, muốn rũ bỏ màn đêm che đậy để tìm tới sự thật.
– Là… tại sao?
Trong thời khắc ấy, hắn dường như đã hiểu ra vô số điều hắn mơ hồ, nhưng cũng còn rất nhiều rất nhiều thứ hắn không biết được.
– Tại sao?
Những ánh sáng sáng chói trên bầu trời đêm in trong mắt Bạch Thiên Lam, như ngọn hoa đăng chỉ đường đi cho hắn. Hắn muốn bước tới, muốn phá bỏ rào cản nhưng đến bức màn cuối cùng, hắn không thể nào xé rách được.
Trong tư tưởng của hắn, hắn nột lần, một lần lại một lần, bức màn chắn trước mặt hắn vẫn sững sờ như cũ, không một dao động, ngăn cách hắn khỏi “sự thật”.
Hắn không muốn dừng bước tại đây, có bao nhiêu tài cán đều thi triển ra hết, nhưng bức màn kia vẫn đứng vững như cũ.
Lại dồn hết sức tung một đòn lên bức màn chắn, nó vẫn không nhúc nhích còn hắn lại bị phản chấn đánh lui ra sau một đoạn dài.
Hắn lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn bức màn kia có không cam tâm, có đau đớn lại có phần tuyệt vọng. Chẳng lẽ, hắn phải chịu thua ở đây sao?
Không cam…
Không cam tâm…
Vì ý chí bất kham của hắn phản hệ làm hắn ói ra một ngụm máu tươi, đôi mắt đỏ ửng đầy tơ máu, hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Không cam tâm…
Dù có phải trả giá bằng mạng sống, nhất định, nhất định phải phá vỡ nó!
Nghĩ là làm, Bạch Thiên Lam dồn hết toàn bộ sức lực và cả sinh mạng của mình vào đòn cuối cùng này.
Một tiếng hét to vang khắp tứ phía, Bạch Thiên Lam như con thiêu thân lao thẳng vào bức màn trước mặt.
Ầm…
Tiếng va chạm mạnh phát ra, bức màn rung chuyển hồi lâu mới ngừng lại. Không khí lẳng lặng như tờ, chẳng lẽ hắn đã thất bại?
Sắc mặt Bạch Thiên Lam tái trắng. Đúng vào lúc đó, một tiếng nứt khẽ vang lên, rồi từ từ như làn sóng lan tỏa, những vệt nứt nối tiếp nhau ra trên khắp bức màn.
Loảng xoảng, loảng xoảng
Bạch Thiên Lam không tin được kích động nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn… thành công rồi?
Cuối cùng, bức màn không chịu đựng nổi nữa mà vỡ toang ra.
Ầm
Những mảnh vỡ rơi xuống như mưa, rơi cả trên mặt hắn, làm hắn bị thương nhưng hắn cũng không chú ý tới, hắn đang chờ đợi thời khắc “sự thật” hiện ra trước mặt hắn.
Đến khi mảnh vỡ cuối cùng rơi xuống, khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau bức màn, Bạch Thiên Lam chết lặng.
Trước mặt hắn không phải là “sự thật” mà là trùng trùng điệp điệp những bức màn lớn nhỏ nối tiếp nhau không thấy tận cùng.
Bạch Thiên Lam chao đảo.
Bên ngoài thế giới thật, Bạch Thiên Lam đột ngột ngồi bật dậy phun ra ngụm máu, máu của hắn rơi xuống mặt đất liền bị mặt đất thấm hút, chỉ còn để lại một vết mờ mờ màu đỏ trên bề mặt.
Hắn sặc sụa một lúc lâu cũng không ngừng lại được.
– Tại sao… tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy…
Bạch Thiên Lam hai tay ôm lấy đầu, không thể chấp nhận sự thật được.
– Tại sao…
Hắn quỳ trên mặt đất, nắm tay đấm bình bịch xuống đất, không thể nào chấp nhận.
– Tại sao?
TẠI SAO…
Bụp
Bụp bụp
Thời gian trôi qua, cơn tức giận của Bạch Thiên Lam đã dằn xuống, thay vào đó là bất cam trong lòng hắn. Bàn tay rách nát của hắn nặng nề đưa lên rồi đấm xuống, đã không còn mạnh như lúc đầu nữa, nhưng nó vẫn cứ ngoan cố lại đưa lên rồi hạ xuống không chịu dừng lại.
– Tại sao…
– Tại sao lại như vậy…
– Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn đùa giỡn như vậy sao…
Trong lúc hắn đã chìm trong tuyệt vọng, bên tai hắn bỗng vang vẳng lên một tiếng cười.
Ha ha… ha ha ha…
Bạch Thiên Lam lúc này làm sao có tâm trạng chú ý tới động tĩnh đó, hắn vẫn cứ gục đầu ngồi bệt trên đất.
Tiếng cười càng lúc lại gần, chỉ thoáng sau, Tiếu hòa thượng đã bước tới.
Bạch Thiên Lam vẫn không quan tâm
Ha ha ha…
…
Tiếu hòa thượng nhìn Bạch Thiên Lam, hỏi:
– Này người trẻ tuổi, ngươi đang làm gì đấy?
Bạch Thiên Lam cũng không trả lời. Lão lại hỏi:
– Ngươi có hứng thú nói chuyện với lão không?
/105
|