Sở cảnh sát, phòng Sở trưởng. Ngài Sở trưởng đang phải tiếp chuyện với thầy Thạo.
- Khổ quá! Tôi đã bảo thầy rồi, Hội đấu giá lần này, chúng tôi chắc chắn sẽ cho an ninh đầy đủ, sao thầy phải lo lắng thế nhỉ?
- Anh không hiểu rồi! Vì tên Itou Takezawa đó, có liên quan tới Tập đoàn Fidi. Mà tập đoàn Fidi lại tham gia Hội đấu giá lần này. Nếu anh không tin, thì nhìn cái này đi.
Nói rồi, thầy Thạo đưa cho ngài Sở trưởng một tờ giấy, trên đó chằng chịt những cái tên, và những đường nối.
- Cái gì thế này?
- Sơ đồ quan hệ. Tôi học được khi đọc sách của Tiên đế viết. Đây là cách để Vương tộc hệ thống hoá suy nghĩ của mình. Viết ra những cái tên, kết nối những mối quan hệ, từ đó nhìn mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều. Anh có biết, mọi sự kiện xảy ra trên đời, đều là kết quả tổng hợp của mọi yếu tố liên quan tới nó. Từ những vụ giết người hàng loạt, tới vụ giết hại Lê Huyền Vân, rồi vụ nổi loạn ở cống ngầm, mọi thứ đều có chung một điểm mấu chốt: Itou Takezawa! Và giờ, điểm mấu chốt ấy, lại dẫn tới Hội đấu giá.
Ngài Sở trưởng thở dài. Cái tên pháp y hoang tưởng này, tung hê hắn lên, hắn lại tưởng mình là thám tử tài ba chắc? Ngài Sở trưởng có thể hoàn toàn chắc chắn rằng, tên Thạo này là một tên điên. Chỉ là vì một ít đặc thù, mà phía cảnh sát phải để cho một tên điên chạy tới hết hiện trường này đến hiện trường nó, phán đoán lung tung bừa bãi, chê bai cảnh sát thậm tệ. Đây là vì thời thế đảo điên, mà lũ điên cũng lên ngôi.
Nhưng cũng chỉ tới vậy mà thôi. Một tên ảo tưởng về bản thân, có thể làm nên trò trống gì?
- Thầy Thạo à, Hội đấu giá lần này, là do đích thân Từ Quảng Trí đứng ra tổ chức. Mà không chỉ có ông ta, Vương Nghiệp, Phạm Thị, Trần Gia, rồi tập đoàn Fidi, rồi bao nhiêu thế lực cùng đứng vào để đảm bảo. Thậm chí phía Bắc Hà cũng sẽ tới dự. Về mặt bảo an, không chỉ có cảnh sát, mà quân đội cũng sẽ có mặt. Đích thân Thiếu Tướng Vũ Minh Kiệt ở đây thủ hộ, rồi bao nhiêu Cường giả khác nữa. Thầy còn lo lắng cái gì?
- Tôi không lo lắng, mà tôi nhìn thấu được thứ kết cục sẽ tới, bởi cái sự chủ quan của anh! Chỉ cần cho tôi một vé tham dự mà thôi, còn lại mọi bí ẩn tôi sẽ tự tìm cách khám phá!
- Vé tham dự?! Thầy nói chuyện cũng hợp tình hợp lý một chút! Thầy nghĩ vé tham dự, đến tôi còn không có, mà đòi xin cho thầy?! Tài khoản ngân hàng phải trên một triệu hào mới được cấp vé đó, thầy biết chứ?! Trong đó toàn là VIP của cả châu lục đấy, thầy tưởng ai muốn vào là vào?! Không vào được, nhưng có truyền hình trực tiếp đó, tương tác online cũng có đó, thầy lên đó mà xem!!!
Ngài Sở trưởng điên tiết hét lớn. Thầy Thạo cũng giận dữ đứng bật dậy. Thầy quay người đi ra ngoài, chỉ buông lại một câu.
- Rồi anh sẽ phải hối hận vì sự tắc trách của mình.
- Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ quỳ xuống đất mà xin lỗi thầy trước cả thành phố!!!
Ngài cảnh sát hét lớn, sau đó đứng dậy, thô bạo đẩy thầy ra khỏi phòng, đóng rầm cánh cửa lại, trong sự sững sờ của cả Sở cảnh sát. Hiển nhiên là mọi người đều nghe rõ câu nói vừa rồi.
Người ta vẫn nói, khi vui vẻ thì đừng nên hứa hẹn điều gì, khi giận dữ thì đừng nên quyết định cái gì. Bút sa thì gà chết. Mà một lời nói ra thì tứ mã nan truy. Thầy Thạo thất thểu ra về. Thầy vô cùng thất vọng vì sự ngu xuẩn của phía cảnh sát. Tất cả mọi bằng chứng, tất cả mọi mũi tên, đều chỉ về phía Takezawa, tại sao bọn họ vẫn không hiểu? Vì sao chỉ mình thầy thấy được những điều mà không ai nhìn thấy?
Vì sao thầy lại quá ưu tú như vậy? Quá thông minh như vậy? Để rồi những phát hiện siêu phàm của mình, không ai thấu hiểu?
Nhân loại quá ngu xuẩn so với thầy, nhưng thầy lại không thể bỏ mặc nhân loại. Hay đúng hơn là thầy không thể bỏ mặc cái Hội đấu giá lần này. Cảnh sát từ chối để thầy điều tra, thì thầy càng quyết tâm điều tra.
Nhưng bây giờ làm sao có thể kiếm vé vào Hội đấu giá đây?
Một triệu hào trong tài khoản, chắc chắn là thầy không có. Mà một triệu hào này được tính sau khi đã trừ đi mọi khoản nợ nần, chứ không phải vay ngân hàng A một triệu rồi ném vào ngân hàng B đơn giản như vậy.
Làm sao bây giờ đây? Làm sao bây giờ đây? Thầy vừa đi vừa nghĩ. Hội đấu giá thì chưa diễn ra, nhưng sự kiện giao lưu thì đã tới rất gần. Địa điểm tổ chức là học viện Hải Dương, học viện chính quy đầu tiên của Hải Thành, với bề dày thành tích vượt trội.
Chọn học viện này làm nơi tổ chức sự kiện, vì nó quá rộng, đủ chỗ chứa cho hàng trăm ngàn người.
Khu trung tâm của Hải Thành chia làm 4 quận, Đông, Tây, Nam, Bắc, thì toàn bộ quận Nam chính là khuôn viên của học viện Hải Dương, bao gồm các dãy phòng học, các khu kí túc xá, và các công trình giáo dục khác.
Học viện Hải Dương thành lập từ hơn 1000 năm trước, khi Hải Thành dần dần thay đổi từ một vùng đất ven biển cằn cỗi trở thành một cảng biển giàu tiềm năng. Học viện này ngày đó nằm tại một mảnh đất ngoại ô phía Tây thành phố, là nơi học tập cho đám con em làng chài cách đó cả trăm cây số. Cũng vì khoảng cách xa xôi, mà học viện Hải Dương mở ra nhiều khu kí túc xá, xây dựng hệ thống nội trú, và chiếm thêm nhiều đất làm nhà. Ngày đó vùng ngoại ô Hải Thành đất còn rẻ hơn cả gạo, muốn chiếm bao nhiêu thì chiếm.
Đến khi Hải Thành dần phát triển, mở rộng ra về phía Tây, thì học viện Hải Dương đã nằm sừng sững ở đó, phớt lờ mọi lời kêu gọi di dời. Rốt cuộc, không ai chịu nhường ai, thành phố thì cứ mở rộng, còn học viện thì cứ nằm ở đó, rốt cuộc đã chễm chệ ngay giữa lòng thành phố, và rộng lớn ngang với 3 quận trung tâm.
Bù lại, nhờ khuôn viên rộng lớn, mà đến 50% học sinh Hải Thành chọn Hải Dương làm nơi học tập. Số lượng đông, thì xác suất xuất hiện nhân tài cũng nhiều. Nhờ vậy, thành tích của học viện Hải Dương cứ ngày càng cao, trở thành duy ngã độc tôn không ai có thể hạ bệ.
Sau này, khi các học viện khác mở ra, thì Hải Thành đã đất chật người đông, không thể nào bành trướng như Hải Dương ngày đó, nên dù có muốn lật người lên trên, vẫn bị lấy thịt đè người mà nằm ngửa phía dưới.
Cho tới khi Vô Cực ra đời, như một ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đầy ánh sao mờ. Với chiêu bài “quý hồ tinh bất quý hồ đa”, không đi theo lối học viện thông thường, mà là một con đường hoàn toàn mới: Trường Chuyên! Không tuyển sinh ồ ạt, không tuyển sinh đại trà, không tuyển sinh với tiêu chí tài năng toàn diện, mà chỉ cần quan tâm tới một thành tích vượt trội trong một môn học nhất định.
Lối đi này ra đời, khiến toàn bộ các học viện khác ớ người kinh ngạc, sững sờ chết lặng. Vì sao đơn giản như vậy mà không ai nghĩ ra? Nhưng cũng không đơn giản tới vậy, mà Vô Cực, còn không biết kiếm ở đâu ra một kẻ hùng mạnh chống lưng, xin được Đế quốc cấp phép cho tự mình tổ chức kì thi riêng, sử dụng tiêu chí riêng, một mình tuyển sinh một kiểu, nhờ đó thoát hoàn toàn ra khỏi cái bóng của Hải Dương, gây dựng nên một vương triều giáo dục cho mình.
Hải Dương lấy số lượng đè ngửa chất lượng, Vô Cực lại lấy chất lượng đâm thủng số lượng. Cứ như vậy ganh đua nhau. Mà cuộc ganh đua này, tất nhiên Vô Cực là người có lợi, vì có thể ganh đua được với Hải Dương, chứng tỏ Vô Cực đã trở thành kẻ ngang hàng.
Con đường giáo dục mà Vô Cực sáng tạo ra, đã khai phá cả một lối suy nghĩ mới cho giáo dục Đại Nam.
Hiện nay, các học viện đều đua đòi cải cách theo mô hình tinh giản, chỉ yêu cầu học sinh tập trung vào 3 môn học nhất định, không nhồi nhét quá nhiều, đều là vì ảnh hưởng từ Vô Cực ngày đó.
Người ta thường nói, kẻ tiên phong thì gặp nhiều nguy hiểm. Nhưng kẻ tiên phong mà thành công, thì sẽ dễ dàng đứng trên đỉnh cao. Mà khi đã có kẻ đứng trên đỉnh cao, những kẻ còn lại, trở thành trâu chậm uống nước đục.
Cũng vì thế, sau khi Vô Cực sáng tạo ra mô hình trường chuyên trong vài trăm năm trở lại đây, tất cả các trường khác đều chỉ bắt chước theo, mà không có gì đột phá.
Lại cho tới khi, vài năm gần đây, Hải Thành xuất hiện thêm Phong Ba.
Thời thế đổi thay, sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết ngắc ngoải trên bờ cát. Phong Ba, chính là mang ý nghĩa như vậy. Một cơn sóng mới, thách thức mọi thế lực cũ.
Mà chiến lược học tập của Phong Ba là gì? Buồn cười thay, lại chính là đường lối cũ mà các học viện đã từ bỏ: Giáo dục toàn diện.
Học sinh Phong Ba, từ ngày vào trường, đã được reo giắc một ý chí vươn lên dữ dội. Muốn đánh bại hai gã khổng lồ sừng sững kia, chỉ cần làm duy nhất một điều: Học tập, không ngừng học tập, học cho tới khi đầu to mắt cận là được!
3 thế lực này, cứ như vậy mà hoành bá tại Hải Thành.
Dự kiến là, sự kiện sắp tới, cũng lại như vậy.
=========
5 chương 1 ngày ~~ Hế hế, mai không được vậy đâu:))
- Khổ quá! Tôi đã bảo thầy rồi, Hội đấu giá lần này, chúng tôi chắc chắn sẽ cho an ninh đầy đủ, sao thầy phải lo lắng thế nhỉ?
- Anh không hiểu rồi! Vì tên Itou Takezawa đó, có liên quan tới Tập đoàn Fidi. Mà tập đoàn Fidi lại tham gia Hội đấu giá lần này. Nếu anh không tin, thì nhìn cái này đi.
Nói rồi, thầy Thạo đưa cho ngài Sở trưởng một tờ giấy, trên đó chằng chịt những cái tên, và những đường nối.
- Cái gì thế này?
- Sơ đồ quan hệ. Tôi học được khi đọc sách của Tiên đế viết. Đây là cách để Vương tộc hệ thống hoá suy nghĩ của mình. Viết ra những cái tên, kết nối những mối quan hệ, từ đó nhìn mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều. Anh có biết, mọi sự kiện xảy ra trên đời, đều là kết quả tổng hợp của mọi yếu tố liên quan tới nó. Từ những vụ giết người hàng loạt, tới vụ giết hại Lê Huyền Vân, rồi vụ nổi loạn ở cống ngầm, mọi thứ đều có chung một điểm mấu chốt: Itou Takezawa! Và giờ, điểm mấu chốt ấy, lại dẫn tới Hội đấu giá.
Ngài Sở trưởng thở dài. Cái tên pháp y hoang tưởng này, tung hê hắn lên, hắn lại tưởng mình là thám tử tài ba chắc? Ngài Sở trưởng có thể hoàn toàn chắc chắn rằng, tên Thạo này là một tên điên. Chỉ là vì một ít đặc thù, mà phía cảnh sát phải để cho một tên điên chạy tới hết hiện trường này đến hiện trường nó, phán đoán lung tung bừa bãi, chê bai cảnh sát thậm tệ. Đây là vì thời thế đảo điên, mà lũ điên cũng lên ngôi.
Nhưng cũng chỉ tới vậy mà thôi. Một tên ảo tưởng về bản thân, có thể làm nên trò trống gì?
- Thầy Thạo à, Hội đấu giá lần này, là do đích thân Từ Quảng Trí đứng ra tổ chức. Mà không chỉ có ông ta, Vương Nghiệp, Phạm Thị, Trần Gia, rồi tập đoàn Fidi, rồi bao nhiêu thế lực cùng đứng vào để đảm bảo. Thậm chí phía Bắc Hà cũng sẽ tới dự. Về mặt bảo an, không chỉ có cảnh sát, mà quân đội cũng sẽ có mặt. Đích thân Thiếu Tướng Vũ Minh Kiệt ở đây thủ hộ, rồi bao nhiêu Cường giả khác nữa. Thầy còn lo lắng cái gì?
- Tôi không lo lắng, mà tôi nhìn thấu được thứ kết cục sẽ tới, bởi cái sự chủ quan của anh! Chỉ cần cho tôi một vé tham dự mà thôi, còn lại mọi bí ẩn tôi sẽ tự tìm cách khám phá!
- Vé tham dự?! Thầy nói chuyện cũng hợp tình hợp lý một chút! Thầy nghĩ vé tham dự, đến tôi còn không có, mà đòi xin cho thầy?! Tài khoản ngân hàng phải trên một triệu hào mới được cấp vé đó, thầy biết chứ?! Trong đó toàn là VIP của cả châu lục đấy, thầy tưởng ai muốn vào là vào?! Không vào được, nhưng có truyền hình trực tiếp đó, tương tác online cũng có đó, thầy lên đó mà xem!!!
Ngài Sở trưởng điên tiết hét lớn. Thầy Thạo cũng giận dữ đứng bật dậy. Thầy quay người đi ra ngoài, chỉ buông lại một câu.
- Rồi anh sẽ phải hối hận vì sự tắc trách của mình.
- Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ quỳ xuống đất mà xin lỗi thầy trước cả thành phố!!!
Ngài cảnh sát hét lớn, sau đó đứng dậy, thô bạo đẩy thầy ra khỏi phòng, đóng rầm cánh cửa lại, trong sự sững sờ của cả Sở cảnh sát. Hiển nhiên là mọi người đều nghe rõ câu nói vừa rồi.
Người ta vẫn nói, khi vui vẻ thì đừng nên hứa hẹn điều gì, khi giận dữ thì đừng nên quyết định cái gì. Bút sa thì gà chết. Mà một lời nói ra thì tứ mã nan truy. Thầy Thạo thất thểu ra về. Thầy vô cùng thất vọng vì sự ngu xuẩn của phía cảnh sát. Tất cả mọi bằng chứng, tất cả mọi mũi tên, đều chỉ về phía Takezawa, tại sao bọn họ vẫn không hiểu? Vì sao chỉ mình thầy thấy được những điều mà không ai nhìn thấy?
Vì sao thầy lại quá ưu tú như vậy? Quá thông minh như vậy? Để rồi những phát hiện siêu phàm của mình, không ai thấu hiểu?
Nhân loại quá ngu xuẩn so với thầy, nhưng thầy lại không thể bỏ mặc nhân loại. Hay đúng hơn là thầy không thể bỏ mặc cái Hội đấu giá lần này. Cảnh sát từ chối để thầy điều tra, thì thầy càng quyết tâm điều tra.
Nhưng bây giờ làm sao có thể kiếm vé vào Hội đấu giá đây?
Một triệu hào trong tài khoản, chắc chắn là thầy không có. Mà một triệu hào này được tính sau khi đã trừ đi mọi khoản nợ nần, chứ không phải vay ngân hàng A một triệu rồi ném vào ngân hàng B đơn giản như vậy.
Làm sao bây giờ đây? Làm sao bây giờ đây? Thầy vừa đi vừa nghĩ. Hội đấu giá thì chưa diễn ra, nhưng sự kiện giao lưu thì đã tới rất gần. Địa điểm tổ chức là học viện Hải Dương, học viện chính quy đầu tiên của Hải Thành, với bề dày thành tích vượt trội.
Chọn học viện này làm nơi tổ chức sự kiện, vì nó quá rộng, đủ chỗ chứa cho hàng trăm ngàn người.
Khu trung tâm của Hải Thành chia làm 4 quận, Đông, Tây, Nam, Bắc, thì toàn bộ quận Nam chính là khuôn viên của học viện Hải Dương, bao gồm các dãy phòng học, các khu kí túc xá, và các công trình giáo dục khác.
Học viện Hải Dương thành lập từ hơn 1000 năm trước, khi Hải Thành dần dần thay đổi từ một vùng đất ven biển cằn cỗi trở thành một cảng biển giàu tiềm năng. Học viện này ngày đó nằm tại một mảnh đất ngoại ô phía Tây thành phố, là nơi học tập cho đám con em làng chài cách đó cả trăm cây số. Cũng vì khoảng cách xa xôi, mà học viện Hải Dương mở ra nhiều khu kí túc xá, xây dựng hệ thống nội trú, và chiếm thêm nhiều đất làm nhà. Ngày đó vùng ngoại ô Hải Thành đất còn rẻ hơn cả gạo, muốn chiếm bao nhiêu thì chiếm.
Đến khi Hải Thành dần phát triển, mở rộng ra về phía Tây, thì học viện Hải Dương đã nằm sừng sững ở đó, phớt lờ mọi lời kêu gọi di dời. Rốt cuộc, không ai chịu nhường ai, thành phố thì cứ mở rộng, còn học viện thì cứ nằm ở đó, rốt cuộc đã chễm chệ ngay giữa lòng thành phố, và rộng lớn ngang với 3 quận trung tâm.
Bù lại, nhờ khuôn viên rộng lớn, mà đến 50% học sinh Hải Thành chọn Hải Dương làm nơi học tập. Số lượng đông, thì xác suất xuất hiện nhân tài cũng nhiều. Nhờ vậy, thành tích của học viện Hải Dương cứ ngày càng cao, trở thành duy ngã độc tôn không ai có thể hạ bệ.
Sau này, khi các học viện khác mở ra, thì Hải Thành đã đất chật người đông, không thể nào bành trướng như Hải Dương ngày đó, nên dù có muốn lật người lên trên, vẫn bị lấy thịt đè người mà nằm ngửa phía dưới.
Cho tới khi Vô Cực ra đời, như một ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đầy ánh sao mờ. Với chiêu bài “quý hồ tinh bất quý hồ đa”, không đi theo lối học viện thông thường, mà là một con đường hoàn toàn mới: Trường Chuyên! Không tuyển sinh ồ ạt, không tuyển sinh đại trà, không tuyển sinh với tiêu chí tài năng toàn diện, mà chỉ cần quan tâm tới một thành tích vượt trội trong một môn học nhất định.
Lối đi này ra đời, khiến toàn bộ các học viện khác ớ người kinh ngạc, sững sờ chết lặng. Vì sao đơn giản như vậy mà không ai nghĩ ra? Nhưng cũng không đơn giản tới vậy, mà Vô Cực, còn không biết kiếm ở đâu ra một kẻ hùng mạnh chống lưng, xin được Đế quốc cấp phép cho tự mình tổ chức kì thi riêng, sử dụng tiêu chí riêng, một mình tuyển sinh một kiểu, nhờ đó thoát hoàn toàn ra khỏi cái bóng của Hải Dương, gây dựng nên một vương triều giáo dục cho mình.
Hải Dương lấy số lượng đè ngửa chất lượng, Vô Cực lại lấy chất lượng đâm thủng số lượng. Cứ như vậy ganh đua nhau. Mà cuộc ganh đua này, tất nhiên Vô Cực là người có lợi, vì có thể ganh đua được với Hải Dương, chứng tỏ Vô Cực đã trở thành kẻ ngang hàng.
Con đường giáo dục mà Vô Cực sáng tạo ra, đã khai phá cả một lối suy nghĩ mới cho giáo dục Đại Nam.
Hiện nay, các học viện đều đua đòi cải cách theo mô hình tinh giản, chỉ yêu cầu học sinh tập trung vào 3 môn học nhất định, không nhồi nhét quá nhiều, đều là vì ảnh hưởng từ Vô Cực ngày đó.
Người ta thường nói, kẻ tiên phong thì gặp nhiều nguy hiểm. Nhưng kẻ tiên phong mà thành công, thì sẽ dễ dàng đứng trên đỉnh cao. Mà khi đã có kẻ đứng trên đỉnh cao, những kẻ còn lại, trở thành trâu chậm uống nước đục.
Cũng vì thế, sau khi Vô Cực sáng tạo ra mô hình trường chuyên trong vài trăm năm trở lại đây, tất cả các trường khác đều chỉ bắt chước theo, mà không có gì đột phá.
Lại cho tới khi, vài năm gần đây, Hải Thành xuất hiện thêm Phong Ba.
Thời thế đổi thay, sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết ngắc ngoải trên bờ cát. Phong Ba, chính là mang ý nghĩa như vậy. Một cơn sóng mới, thách thức mọi thế lực cũ.
Mà chiến lược học tập của Phong Ba là gì? Buồn cười thay, lại chính là đường lối cũ mà các học viện đã từ bỏ: Giáo dục toàn diện.
Học sinh Phong Ba, từ ngày vào trường, đã được reo giắc một ý chí vươn lên dữ dội. Muốn đánh bại hai gã khổng lồ sừng sững kia, chỉ cần làm duy nhất một điều: Học tập, không ngừng học tập, học cho tới khi đầu to mắt cận là được!
3 thế lực này, cứ như vậy mà hoành bá tại Hải Thành.
Dự kiến là, sự kiện sắp tới, cũng lại như vậy.
=========
5 chương 1 ngày ~~ Hế hế, mai không được vậy đâu:))
/700
|