Tin tức Vũ Hải Phong bị chấn thương nhanh chóng lan rộng, gây xôn xao khắp nơi. Mọi năm, đều tổ chức Hội thao song song với thi học sinh giỏi, chấn thương thỉnh thoảng cũng có, nhưng chấn thương tới mức không thể đi thi thì thật sự rất hiếm. Đã thế, lại còn là học sinh chủ lực của Hải Dương, thậm chí còn được coi là hạt giống số 1 của thành phố.
Lần này còn là sự kiện liên kết giữa hai quốc gia, mà dám xảy ra một sự dàn xếp trắng trợn và lộ liễu tới vậy sao?
Giáo viên các học viện xôn xao bàn tán. Có rất nhiều lời kiến nghị cho rằng năm sau nhất quyết không được phép tổ chức song song như vậy nữa, vì Hội thao là cái cớ quá triệt để để triệt hạ đối thủ.
Còn việc của năm nay, chuyện Vũ Hải Phong bị chấn thương, thì chẳng học viện nào tỏ ra thương hại. Nói gì thì nói, Vũ Hải Phong cũng là át chủ bài của Hải Dương, bớt đi 1 đối thủ mạnh như vậy, tất cả học viện đều mở cờ trong bụng.
Đàm Đức Vũ thì đau đầu. Hơn ai hết, hắn biết kẻ đứng sau vụ việc này là ai. Dù sao chính hắn cũng là người đề ra cái cuộc đua ngầm này. Nhưng làm tới mức trắng trợn như vậy, hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Một mặt cho người đi tra cứu sự vụ, một mặt thì mong rằng mấy tên viện trưởng kia làm việc kín kẽ một chút. Nếu vụ này mà vỡ lở ra, danh tiếng không tốt của giáo dục Hải Thành cũng sẽ kéo tụt sự nghiệp của hắn xuống.
Nói chung thì mỗi bên lại có một quan điểm khác nhau về vụ việc, nhưng tất cả đều có chung một suy nghĩ: mạnh được yếu thua. Nếu đủ sức thì chứng minh là đối phương giở trò đi, hoặc là tìm cách mà triệt hạ lại đối thủ đi, còn nếu không đủ sức để làm những thứ đó, chứng tỏ ngươi chưa đủ trình mơ tới chức Sở trưởng.
Nhiều người có tâm huyết với tập thể hơn, thì ngao ngán vì kiểu tranh đua thế này. Vũ Hải Phong là thiên tài được cả thành phố gửi gắm kì vọng có thể đứng đầu sự kiện, chứng minh được tài năng của học sinh Hải Thành, ấy thế mà trong mắt các vị viện trưởng lại chỉ như một món hàng hoá để so đo mà thôi. Người Hải Thành cứ kéo chân nhau xuống như vậy, thì còn đâu sức mạnh để đấu với người Giang Hạ nữa?
Những người nhìn xa trông rộng hơn, thì đoán chắc rằng, chuyện sẽ không dừng lại ở đây.
Quả nhiên, chuyện không dừng lại ở đó.
Ngay trong ngày hôm đó, một đống thiên tài của Phong Ba và Hải Dương thi nhau chấn thương. Cả đám gặp nhau trong phòng y tế, nhìn nhau mà ngơ ngác hoang mang, không biết chuyện gì đang tới với mình.
Nhiều học sinh còn khóc thút thít. Sự kiện lần này là cơ hội lớn để bọn họ thể hiện, ấy vậy mà chỉ vì những thoả thuận ngầm nào đó, người ta sẵn sàng đem bọn họ ra làm tốt thí.
Thiên tài, học viện mỗi năm đều đào tạo ra cả rổ. Nhưng chức Sở trưởng thì chục năm mới có 1 lần.
Mới ngày thi thứ 2, Phong Ba và Hải Dương đã tan tác lực lượng, trong khi đó, Vô Cực vẫn ngồi vểnh râu đắc ý. Vụ việc diễn ra tới mức này, khiến ban tổ chức cũng không thể làm ngơ. Bao nhiêu phụ huynh còn đang kêu gào khiếu nại kia kìa.
Một cuộc họp khẩn cấp diễn ra, xem làm thế nào tránh đi tình trạng này.
Cùng tham gia cuộc họp, có viện trưởng các học viện. Chủ trì cuộc họp là Sở trưởng Đàm Đức Vũ.
Khách mời là chủ khảo Đinh Kiến Châu.
Vì “nạn nhân” đều là học sinh Hải Thành, học sinh Giang Hạ cũng không tham gia thi đấu thể thao, nên việc lần này hoàn toàn là chuyện nội bộ của Hải Thành. Đinh Kiến Châu dứt khoát để Đàm Đức Vũ và các viện trưởng tự giải quyết.
Lần chưng cầu ý kiến này, ngoài 3 học viện lớn, còn có 14 học viện tầm trung và thấp, tổng cộng là 17 học viện. Đàm Đức Vũ biết rõ cuộc đua này chỉ xoay quanh 3 học viện lớn, 14 học viện kia chắc chắn sẽ bàng quan toạ sơn quan hổ đấu.
Vì vậy Đàm Đức Vũ chỉ hướng về phía 3 học viện kia, đưa ra ý kiến liệu có nên lùi lịch thi kiến thức lại hay không? Ông ta hi vọng Bùi Kiến Huy và Bạch Thanh Phương sẽ đồng ý, còn ý kiến của Trịnh Văn Dũng, không cần hỏi cũng biết.
Nhưng trái ngược với suy đoán của Đàm Đức Vũ, Trịnh Văn Dũng tha thiết đòi dời lịch thi lại, nhằm đảm bảo sự công bằng của kì thi, trong khi Bùi Kiến Huy và Bạch Thanh Phương lại kiên quyết cứ tiến hành theo lịch trình đã định.
“Quái lạ!”. Đàm Đức Vũ cảm thấy chóng mặt đau đầu. 2 kẻ bị hại, gợi ý cho chúng nó tìm được chút công bằng, lại dứt khoát từ chối. Còn kẻ được lợi nhiều nhất, lại kiên quyết đòi công bằng cho 2 tên kia. Vậy là sao nhỉ?
- Phái đoàn Giang Hạ sang đây không hề dễ dàng, không chỉ tính riêng tiền ăn ở sinh hoạt, còn tốn của bọn họ rất nhiều thời gian. Bỏ mười bốn ngày sang đây giao lưu cùng chúng ta, đã làm đình trệ đi công việc của bọn họ rất nhiều, chúng ta không thể gây thêm phiền hà. Lần này tổ chức, lịch trình là 14 ngày, cứ như vậy mà làm. Chuyện học sinh bị chấn thương không thể tham dự kì thi, là chuyện bất đắc dĩ, nhưng kì thi nào cũng phải chấp nhận. Không thể vì vài em học sinh của Hải Dương mà làm ảnh hưởng tới cuộc thi của cả thành phố!
Viện trưởng Hải Dương Bùi Kiến Huy, đường đường chính chính phát biểu nên những lời trên, làm cho người ta không biết làm sao cãi lại.
- Phía Phong Ba cũng đồng ý như vậy!
Bạch Thanh Phương cười cười.
Đàm Đức Vũ chợt giật mình quan sát lại. Chỉ thấy Bùi Kiến Huy và Bạch Thanh Phương thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, còn Trịnh Văn Dũng lại ngồi yên trong phòng máy lạnh mà mồ hôi túa ra như suối.
“Dám chắc hai tên này đã lên kế hoạch chơi lại thằng Dũng!”. Đàm Đức Vũ chợt nhận ra, làm Sở trưởng đã lâu, phong ba sóng gió cũng đã trải, mà mình vẫn còn quá ngây thơ, quá coi thường độ cáo già của những tên cấp dưới.
Lá mặt lá trái, 3 học viện này lá mặt lá trái với nhau, nhưng trong lòng 3 tên viện trưởng có lẽ đều rõ ràng điều này. Chẳng ai bị lừa cả, nhưng cũng chẳng ai dại gì chối bỏ cơ hội hợp tác. Nếu cứ hợp tác với bên này hãm hại bên kia, rồi lại bị bên kia hợp tác hãm hại lại, vậy cả 3 bên chẳng phải đều bị triệt hạ, lưỡng bại câu thương?
Nhầm rồi! Đàm Đức Vũ chợt nhận ra, Bùi Kiến Huy và Bạch Thanh Phương dù sĩ số bị đánh tan tác như vậy, vẫn còn tự tin đến thế, là vì hai tên này đều đã giấu sẵn những con bài riêng.
Ván bài này, 3 con cáo già sẽ chơi với nhau thế nào, kẻ nào sẽ chiến thắng?
Đàm Đức Vũ không quan tâm lắm. Ai thắng cũng được. Chỉ riêng độ cáo của 3 tên này, đã đủ để hắn an tâm nhượng lại cái ghế Sở trưởng. Bởi vì chỉ có mình Vô Cực phản đối, nhưng chính Vô Cực lại không chịu hậu quả gì trong chuyện này, mà 16 học viện còn lại đều đồng lòng nhất trí để sự kiện tiếp tục diễn ra, nên cuộc họp rất nhanh đạt tới sự đồng thuận.
Tất nhiên là sẽ có bổ sung thêm các luật lệ về việc thi đấu thể thao, tăng cường án phạt đối với các tuyển thủ cố tình chơi xấu. Hơn nữa, cách làm này đã lộ một lần rồi, dám cá không ai ngu tới mức làm lại lần hai.
Vũ Hải Phong và các học sinh chấn thương khác, theo như dự đoán, có thể kịp hồi phục để tham gia giải đấu, nhưng kì thi lý thuyết lần này, coi như đã tạch.
=====
Đến hẹn lại lên ~~
Lần này còn là sự kiện liên kết giữa hai quốc gia, mà dám xảy ra một sự dàn xếp trắng trợn và lộ liễu tới vậy sao?
Giáo viên các học viện xôn xao bàn tán. Có rất nhiều lời kiến nghị cho rằng năm sau nhất quyết không được phép tổ chức song song như vậy nữa, vì Hội thao là cái cớ quá triệt để để triệt hạ đối thủ.
Còn việc của năm nay, chuyện Vũ Hải Phong bị chấn thương, thì chẳng học viện nào tỏ ra thương hại. Nói gì thì nói, Vũ Hải Phong cũng là át chủ bài của Hải Dương, bớt đi 1 đối thủ mạnh như vậy, tất cả học viện đều mở cờ trong bụng.
Đàm Đức Vũ thì đau đầu. Hơn ai hết, hắn biết kẻ đứng sau vụ việc này là ai. Dù sao chính hắn cũng là người đề ra cái cuộc đua ngầm này. Nhưng làm tới mức trắng trợn như vậy, hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Một mặt cho người đi tra cứu sự vụ, một mặt thì mong rằng mấy tên viện trưởng kia làm việc kín kẽ một chút. Nếu vụ này mà vỡ lở ra, danh tiếng không tốt của giáo dục Hải Thành cũng sẽ kéo tụt sự nghiệp của hắn xuống.
Nói chung thì mỗi bên lại có một quan điểm khác nhau về vụ việc, nhưng tất cả đều có chung một suy nghĩ: mạnh được yếu thua. Nếu đủ sức thì chứng minh là đối phương giở trò đi, hoặc là tìm cách mà triệt hạ lại đối thủ đi, còn nếu không đủ sức để làm những thứ đó, chứng tỏ ngươi chưa đủ trình mơ tới chức Sở trưởng.
Nhiều người có tâm huyết với tập thể hơn, thì ngao ngán vì kiểu tranh đua thế này. Vũ Hải Phong là thiên tài được cả thành phố gửi gắm kì vọng có thể đứng đầu sự kiện, chứng minh được tài năng của học sinh Hải Thành, ấy thế mà trong mắt các vị viện trưởng lại chỉ như một món hàng hoá để so đo mà thôi. Người Hải Thành cứ kéo chân nhau xuống như vậy, thì còn đâu sức mạnh để đấu với người Giang Hạ nữa?
Những người nhìn xa trông rộng hơn, thì đoán chắc rằng, chuyện sẽ không dừng lại ở đây.
Quả nhiên, chuyện không dừng lại ở đó.
Ngay trong ngày hôm đó, một đống thiên tài của Phong Ba và Hải Dương thi nhau chấn thương. Cả đám gặp nhau trong phòng y tế, nhìn nhau mà ngơ ngác hoang mang, không biết chuyện gì đang tới với mình.
Nhiều học sinh còn khóc thút thít. Sự kiện lần này là cơ hội lớn để bọn họ thể hiện, ấy vậy mà chỉ vì những thoả thuận ngầm nào đó, người ta sẵn sàng đem bọn họ ra làm tốt thí.
Thiên tài, học viện mỗi năm đều đào tạo ra cả rổ. Nhưng chức Sở trưởng thì chục năm mới có 1 lần.
Mới ngày thi thứ 2, Phong Ba và Hải Dương đã tan tác lực lượng, trong khi đó, Vô Cực vẫn ngồi vểnh râu đắc ý. Vụ việc diễn ra tới mức này, khiến ban tổ chức cũng không thể làm ngơ. Bao nhiêu phụ huynh còn đang kêu gào khiếu nại kia kìa.
Một cuộc họp khẩn cấp diễn ra, xem làm thế nào tránh đi tình trạng này.
Cùng tham gia cuộc họp, có viện trưởng các học viện. Chủ trì cuộc họp là Sở trưởng Đàm Đức Vũ.
Khách mời là chủ khảo Đinh Kiến Châu.
Vì “nạn nhân” đều là học sinh Hải Thành, học sinh Giang Hạ cũng không tham gia thi đấu thể thao, nên việc lần này hoàn toàn là chuyện nội bộ của Hải Thành. Đinh Kiến Châu dứt khoát để Đàm Đức Vũ và các viện trưởng tự giải quyết.
Lần chưng cầu ý kiến này, ngoài 3 học viện lớn, còn có 14 học viện tầm trung và thấp, tổng cộng là 17 học viện. Đàm Đức Vũ biết rõ cuộc đua này chỉ xoay quanh 3 học viện lớn, 14 học viện kia chắc chắn sẽ bàng quan toạ sơn quan hổ đấu.
Vì vậy Đàm Đức Vũ chỉ hướng về phía 3 học viện kia, đưa ra ý kiến liệu có nên lùi lịch thi kiến thức lại hay không? Ông ta hi vọng Bùi Kiến Huy và Bạch Thanh Phương sẽ đồng ý, còn ý kiến của Trịnh Văn Dũng, không cần hỏi cũng biết.
Nhưng trái ngược với suy đoán của Đàm Đức Vũ, Trịnh Văn Dũng tha thiết đòi dời lịch thi lại, nhằm đảm bảo sự công bằng của kì thi, trong khi Bùi Kiến Huy và Bạch Thanh Phương lại kiên quyết cứ tiến hành theo lịch trình đã định.
“Quái lạ!”. Đàm Đức Vũ cảm thấy chóng mặt đau đầu. 2 kẻ bị hại, gợi ý cho chúng nó tìm được chút công bằng, lại dứt khoát từ chối. Còn kẻ được lợi nhiều nhất, lại kiên quyết đòi công bằng cho 2 tên kia. Vậy là sao nhỉ?
- Phái đoàn Giang Hạ sang đây không hề dễ dàng, không chỉ tính riêng tiền ăn ở sinh hoạt, còn tốn của bọn họ rất nhiều thời gian. Bỏ mười bốn ngày sang đây giao lưu cùng chúng ta, đã làm đình trệ đi công việc của bọn họ rất nhiều, chúng ta không thể gây thêm phiền hà. Lần này tổ chức, lịch trình là 14 ngày, cứ như vậy mà làm. Chuyện học sinh bị chấn thương không thể tham dự kì thi, là chuyện bất đắc dĩ, nhưng kì thi nào cũng phải chấp nhận. Không thể vì vài em học sinh của Hải Dương mà làm ảnh hưởng tới cuộc thi của cả thành phố!
Viện trưởng Hải Dương Bùi Kiến Huy, đường đường chính chính phát biểu nên những lời trên, làm cho người ta không biết làm sao cãi lại.
- Phía Phong Ba cũng đồng ý như vậy!
Bạch Thanh Phương cười cười.
Đàm Đức Vũ chợt giật mình quan sát lại. Chỉ thấy Bùi Kiến Huy và Bạch Thanh Phương thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, còn Trịnh Văn Dũng lại ngồi yên trong phòng máy lạnh mà mồ hôi túa ra như suối.
“Dám chắc hai tên này đã lên kế hoạch chơi lại thằng Dũng!”. Đàm Đức Vũ chợt nhận ra, làm Sở trưởng đã lâu, phong ba sóng gió cũng đã trải, mà mình vẫn còn quá ngây thơ, quá coi thường độ cáo già của những tên cấp dưới.
Lá mặt lá trái, 3 học viện này lá mặt lá trái với nhau, nhưng trong lòng 3 tên viện trưởng có lẽ đều rõ ràng điều này. Chẳng ai bị lừa cả, nhưng cũng chẳng ai dại gì chối bỏ cơ hội hợp tác. Nếu cứ hợp tác với bên này hãm hại bên kia, rồi lại bị bên kia hợp tác hãm hại lại, vậy cả 3 bên chẳng phải đều bị triệt hạ, lưỡng bại câu thương?
Nhầm rồi! Đàm Đức Vũ chợt nhận ra, Bùi Kiến Huy và Bạch Thanh Phương dù sĩ số bị đánh tan tác như vậy, vẫn còn tự tin đến thế, là vì hai tên này đều đã giấu sẵn những con bài riêng.
Ván bài này, 3 con cáo già sẽ chơi với nhau thế nào, kẻ nào sẽ chiến thắng?
Đàm Đức Vũ không quan tâm lắm. Ai thắng cũng được. Chỉ riêng độ cáo của 3 tên này, đã đủ để hắn an tâm nhượng lại cái ghế Sở trưởng. Bởi vì chỉ có mình Vô Cực phản đối, nhưng chính Vô Cực lại không chịu hậu quả gì trong chuyện này, mà 16 học viện còn lại đều đồng lòng nhất trí để sự kiện tiếp tục diễn ra, nên cuộc họp rất nhanh đạt tới sự đồng thuận.
Tất nhiên là sẽ có bổ sung thêm các luật lệ về việc thi đấu thể thao, tăng cường án phạt đối với các tuyển thủ cố tình chơi xấu. Hơn nữa, cách làm này đã lộ một lần rồi, dám cá không ai ngu tới mức làm lại lần hai.
Vũ Hải Phong và các học sinh chấn thương khác, theo như dự đoán, có thể kịp hồi phục để tham gia giải đấu, nhưng kì thi lý thuyết lần này, coi như đã tạch.
=====
Đến hẹn lại lên ~~
/700
|