Oái?!
Từ trước tới giờ, Văn cũng đánh nhau được mấy lần, giao hữu “vui vẻ” cũng có, đánh nhau vì sinh tồn cũng có, nhưng dưới sự bảo hộ của anh Quang, nó hầu như chỉ đấu với những đối thủ tay không. Đối diện với vũ khí là trải nghiệm nó rất ít gặp.
Hơn nữa, lần này còn là một cây chuỳ xích. Tức là một sợi xích dài, và một quả chuỳ to tướng.
Đối thủ của nó, Vương Tuệ, chẳng hiểu vì sao, lại nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng.
Mỗi lần bị người khác nhìn như vậy, Văn lại tự kiểm tra trí nhớ của mình, xem nó có từng gây thù chuốc oán gì với họ hay chưa. Sau khi kiểm tra 3 lượt, nó cảm thấy mình và kẻ đối diện đều là 2 người xa lạ. Nó thấy yên tâm hơn một chút.
Muốn làm người tử tế, thì không thù oán gì là tốt nhất, phải không?
Nhưng thù oán hay không là một chuyện. Cây chuỳ này lại là một chuyện khác.
Nhìn quả chuỳ thực sự đáng sợ, nhưng bản chất của nỗi sợ, nên nằm ở sợi xích kia.
Văn không tốn dung lượng não bộ để suy nghĩ về thù oán nữa, nó tranh thủ vài giây ngắn ngủi trước trận đấu để nghĩ về những gì anh Quang đã dạy.
Xích, là một loại vũ khí khó sử dụng, nhưng lại cực kì đáng sợ trong tay cao thủ.
Có thể thu, có thể duỗi, có thể tiến, có thể lùi, mà nếu kết hợp với bộ pháp của người sử dụng, phạm vi còn có thể tăng lên.
Cực kì khủng khiếp trong quần chiến, và có lợi thế về khoảng cách khi đơn đấu.
Tuy nhiên, yếu tố đáng sợ nhất là độ biến hoá và lực li tâm.
Mấu chốt tạo nên hai yếu tố trên nằm ở cách người sử dụng đặt hai bàn tay mình vào vị trí nào của sợi xích. Chỉ riêng cách đặt hai bàn tay đã có hàng nghìn trường hợp xảy ra.
Văn chưa từng đấu với chuỳ xích. Nó có thể tưởng tượng qua một vài trường hợp sẽ xảy ra, nhưng không dám dựa quá nhiều vào điều đó. Nó quyết định sẽ dựa phần lớn vào phản xạ của bản thân trước từng tình huống cụ thể.
Vương Tuệ đã vung chuỳ lên không. Hắn quay quay sợi xích vù vù giữa không trung. Sau đó, cánh tay hắn dần hạ thấp xuống, chuẩn bị vung chuỳ về phía Văn.
“Tiếp cận!”
Văn không thể phí phạm thời gian. Sự đáng sợ của chuỳ, chính là ở khoảng cách. Nó cần nhân lúc đối thủ còn đang làm động tác thừa thãi như vậy, rút ngắn khoảng cách.
Rầm!
Vương Tuệ rõ ràng không phải gà. Khi hắn thấy Vương Thành Văn mưu đồ tiếp cận, bàn tay hắn lại đặt vào sợi xích, bẻ ngoặt đường đi của quả chuỳ. Quả chuỳ đang xoay ngang, bỗng nhiên vung mạnh xuống đất, nhắm thẳng vào đầu Văn. Văn né tránh kịp trong gang tấc.
“Phù!”
Khả năng điều khiển xích thế này, thật sự đáng sợ. Văn trong giây lát đã nghĩ tới chuyện chạy tới đè hẳn lên quả chuỳ, để đối thủ không thể sử dụng nữa, nhưng nó bỏ suy nghĩ đó ngay lập tức. Vì đầu kia của sợi xích đã vung tới.
Đầu kia của sợi xích cũng không phải là không có công dụng. Hai đầu xích đều tương tự nhau. Đầu kia không gắn một quả chuỳ, mà gắn một vòng sắt.
Nhẹ hơn, nhưng nhanh hơn, linh hoạt hơn, và sức công phá vừa đủ.
Văn vừa thụp người né tránh vòng sắt, quả chuỳ đã lại thu về. Một cú vung khác lại tới.
Không thể chính diện chống đỡ, không dại gì đi chắn sợi xích, chỉ có thể né tránh.
Với các vũ khí cứng khác như gậy, thương, kích, đao, ít ra còn có thể đỡ lại đường tấn công của kẻ địch bằng cách né đi phần gây sát thương, chặn lại phần nối, nhưng với xích, chẳng ai chặn lại được nó. Chặn lại sợi xích, chả khác gì bảo đối phương hãy trói tao lại đi. Và quả chuỳ không vì thế mà giảm tốc độ. Nó vẫn sẽ đập vào người.
Văn liên tục né tránh, nhưng nó không né với biên độ quá xa. Trận chiến trên núi Bách đã cho nó nhiều trải nghiệm để kiềm chế nỗi sợ hãi.
Cây chuỳ đang vung điên cuồng trên không, cũng không khác mấy một cánh tay đang nhăm nhe đập lên người nó.
Nó không ngừng chạy, không ngừng thay đổi vị trí, thay đổi khoảng cách.
Quả chuỳ không ngừng vung xuống, đập nát nền gạch.
- Chậc chậc! Lần sau phải cấm mấy loại vũ khí kiểu này. Xây lại sân đấu mệt chết luôn!
Các giám khảo ở dưới lắc đầu than thở. Võ đài tiêu chuẩn, phải làm bằng đá hoa cương. Nhưng Hải Dương là ngôi trường lâu đời, nhiều cơ sở hạ tầng đã lỗi thời, sự kiện lại tổ chức bất ngờ, võ đài cũng không được chuẩn bị quá chu đáo.
Giờ nhìn sàn đấu bị đập liên tục với đầy chỗ vụn vỡ, ai cũng xót xa.
Nhưng Văn lại biết ơn vì điều này.
- Nhóc con, bị ép đến góc đài rồi, giờ cho chú mày hai lựa chọn, hoặc là tự giác nhảy xuống, hoặc là quỳ xuống xin lỗi Vương thiếu gia, thì anh tha cho chú mày!
Vương Tuệ cất giọng nói. Thi đấu võ đài mà được sử dụng chuỳ xích là một lợi thế quá lớn. Vì chuỳ xích có khả năng ép góc đối thủ vô cùng hữu hiệu. Hắn cảm thấy thắng lợi đã nằm chắc trong tay.
Hắn biết chắc Vương Thành Văn sẽ không cúi đầu xin lỗi. Kể cả khi thằng nhóc nhảy khỏi võ đài, hắn vẫn kịp tung chuỳ theo để cho thằng nhóc ăn một đòn nhớ đời. Dính một chuỳ trên không, không có nơi nào để phân tán lực, còn đau hơn vạn lần khi ăn đòn dưới đất.
- Vương thiếu gia, là ai nhỉ?
Văn đáp lại một câu hỏi như thế, sau đó, nó... xông lên!
- Thằng láo toét!
Vương Tuệ vung chuỳ lên nhắm vào nó. Lần này không gian để né tránh đã giảm rất nhiều, hắn tin là thằng nhóc không thể nào tránh được nữa.
Nhưng trượt! Trượt! Trượt!
Liên tiếp trượt!
Văn vẫn chỉ sử dụng biên độ nhỏ nhất để né tránh, nhưng giờ nó không phản xạ theo tình huống nữa, nó như dự đoán trước được từng cú chuỳ sẽ nện vào đâu. Nó vừa né tránh, vừa tiếp cận đối phương.
- Thằng nhóc đã bắt bài được thói quen của đối thủ.
Hà Chí Thương lầm bầm.
- Sao thế thưa thầy?
Một giám khảo khác giật mình quay lại hỏi.
- Mỗi người đều có một thói quen tấn công riêng. Bản thân họ có khi cũng không nhận ra. Nên khi sử dụng một loại vũ khí đầy tính biến hoá như xích, thì giới hạn duy nhất của sự biến hoá, chính là bản thân mình. Vương Thành Văn vừa rồi liên tục di chuyển để né tránh, nhìn như hoảng loạn bừa bãi, nhưng thật ra thằng bé đã cố tình thử mọi cách di chuyển, để xem Vương Tuệ sẽ phản ứng với cách di chuyển ấy như thế nào. Nó vừa phản ứng lại với đòn tấn công của đối thủ, vừa quan sát cách đối thủ phản ứng lại với phản ứng của nó.
- Độc Tâm Thuật!? Không, hơi quá đáng, liệu đã đạt tới Như Ảnh Tuỳ Hình chưa?
Hà Chí Thương lắc đầu.
- Một học sinh lớp 6 đạt tới Như Ảnh Tuỳ Hình, thì quá là xem nhẹ môn học vấn này. Nên nhớ, Độc Tâm Thuật là kĩ thuật đạt top 10 của thế giới. Như Ảnh Tuỳ Hình cũng không phải muốn là có được. Tuy nhiên, thầy nhìn lên võ đài xem.
Vị giám khảo kia giật mình nhìn lên.
- Là những chỗ vỡ nát kia?
- Đúng thế. Nhìn vào những nơi quả chuỳ đập vào, sẽ đỡ mất công ghi nhớ nhỉ? Còn có thể dễ dàng nhìn ra được cách thức tấn công của đối thủ. Sau đó, dựa vào một khả năng phân tích nhạy bén, bắt bài đối thủ. Cứ như vậy, dùng trình độ chưa cao của mình, trong tình huống cụ thể này, miễn cưỡng đạt được hiệu quả như Như Ảnh Tuỳ Hình!
- Chuyện này... thầy có hơi nói quá không vậy?
Hà Chí Thương chỉ cười. Nếu là người khác, hắn cũng sẽ nghĩ là ăn may. Nhưng nếu là Vương Thành Văn, thì không.
Trên sân đấu, thằng nhóc liên tục lách người né tránh, ngay sau đó quả chuỳ vung xuống, cả hai như tạo nên một nhịp điệu hài hoà. Cho tới khi, Văn không tiếp tục né tránh, mà trực tiếp giẫm lên quả chuỳ.
Hành động này quá bất ngờ, khiến Vương Tuệ không kịp phản ứng. Theo thói quen, hắn đã thu quả chuỳ về.
Đứng trên một vật, sẽ mang theo vận tốc của vật đó. Văn theo đà của quả chuỳ, nhảy thẳng về phía trước, nhắm thẳng về phía Vương Tuệ. Trên không, nó đã vặn người vung chân.
Kim Kê Cước. Thần Kê Lạc Thoái!
Một gót chân từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào đầu của Vương Tuệ. Đòn thế này độc địa tới mức Vương Tuệ hoảng hốt kinh hãi, chỉ kịp đưa tay lên chống đỡ.
Bốpppppp!!!! Rắcccc!!!!!!
- Áaaaaaaaa!!!!!!
Hắn lăn quay ra đất gào rú. Cánh tay hắn đã bị đánh gãy lòi cả xương ra ngoài, máu thịt đỏ lòm nhìn kinh dị ghê gớm. Các khán giả nữ đồng thanh hét lên.
Trọng tài ngay lập tức chạy lên xem xét. Nhìn thấy gia vệ của Thứ sử bị ăn đòn nặng như vậy, cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Trận này, nếu xử không khéo, sẽ mang vạ vào thân.
- Vương Thành Văn! Em bị nghi ngờ gian lận, đề nghị theo thầy lên văn phòng kiểm tra!
- Em không có. Em với anh ấy giao đấu công bằng mà?
- Đừng có nhiều lời. Có gì lúc kiểm tra tha hồ mà nói!
- Khà khà!
Đúng lúc này, Hà Chí Thương dùng một bước nhảy vút lên sàn đấu.
- Thầy trọng tài à, trận này ta làm giám khảo, mọi trách nhiệm cứ để cho ta đi. - Vừa nói hắn vừa vỗ vai trọng tài. Lập tức vị này nhận ra hắn đã hiểu cho sự khó xử của mình, nếu chuyện này chủ khảo chịu trách nhiệm, thì không còn gì để lo nghĩ nữa. Hà Chí Thương lại bước tới.
- Thầy trọng tài thực hiện chức trách cũng không sai, chỉ là có ta ở đây rồi, phán định tại đây cũng được. Đúng là biểu hiện của học sinh Vương Thành Văn hơi có bất ngờ, nhưng ta đã giám sát kĩ, hoàn toàn hợp lệ. Học sinh Vương Tuệ mất năng lực chiến đấu, trận này Vương Thành Văn thắng!
Mọi người lại xôn xao. Hết xử Nguyễn Thanh Phong thắng, rồi lại xử Vương Thành Văn thắng, làm mọi người bắt đầu hoài nghi năng lực của chủ khảo lần này.
Một trận thì Vũ Việt đánh trúng một quyền, sau đấy chả biết vì sao ngã khỏi võ đài.
Một trận thì Vương Tuệ tấn công như vũ bão, ép sân từ đầu đến cuối, cuối cùng chả hiểu vì sao ăn một cước gãy tay.
Mấy trận đấu như vậy, để lại cho mọi người toàn dấu chấm hỏi.
Từ trước tới giờ, Văn cũng đánh nhau được mấy lần, giao hữu “vui vẻ” cũng có, đánh nhau vì sinh tồn cũng có, nhưng dưới sự bảo hộ của anh Quang, nó hầu như chỉ đấu với những đối thủ tay không. Đối diện với vũ khí là trải nghiệm nó rất ít gặp.
Hơn nữa, lần này còn là một cây chuỳ xích. Tức là một sợi xích dài, và một quả chuỳ to tướng.
Đối thủ của nó, Vương Tuệ, chẳng hiểu vì sao, lại nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng.
Mỗi lần bị người khác nhìn như vậy, Văn lại tự kiểm tra trí nhớ của mình, xem nó có từng gây thù chuốc oán gì với họ hay chưa. Sau khi kiểm tra 3 lượt, nó cảm thấy mình và kẻ đối diện đều là 2 người xa lạ. Nó thấy yên tâm hơn một chút.
Muốn làm người tử tế, thì không thù oán gì là tốt nhất, phải không?
Nhưng thù oán hay không là một chuyện. Cây chuỳ này lại là một chuyện khác.
Nhìn quả chuỳ thực sự đáng sợ, nhưng bản chất của nỗi sợ, nên nằm ở sợi xích kia.
Văn không tốn dung lượng não bộ để suy nghĩ về thù oán nữa, nó tranh thủ vài giây ngắn ngủi trước trận đấu để nghĩ về những gì anh Quang đã dạy.
Xích, là một loại vũ khí khó sử dụng, nhưng lại cực kì đáng sợ trong tay cao thủ.
Có thể thu, có thể duỗi, có thể tiến, có thể lùi, mà nếu kết hợp với bộ pháp của người sử dụng, phạm vi còn có thể tăng lên.
Cực kì khủng khiếp trong quần chiến, và có lợi thế về khoảng cách khi đơn đấu.
Tuy nhiên, yếu tố đáng sợ nhất là độ biến hoá và lực li tâm.
Mấu chốt tạo nên hai yếu tố trên nằm ở cách người sử dụng đặt hai bàn tay mình vào vị trí nào của sợi xích. Chỉ riêng cách đặt hai bàn tay đã có hàng nghìn trường hợp xảy ra.
Văn chưa từng đấu với chuỳ xích. Nó có thể tưởng tượng qua một vài trường hợp sẽ xảy ra, nhưng không dám dựa quá nhiều vào điều đó. Nó quyết định sẽ dựa phần lớn vào phản xạ của bản thân trước từng tình huống cụ thể.
Vương Tuệ đã vung chuỳ lên không. Hắn quay quay sợi xích vù vù giữa không trung. Sau đó, cánh tay hắn dần hạ thấp xuống, chuẩn bị vung chuỳ về phía Văn.
“Tiếp cận!”
Văn không thể phí phạm thời gian. Sự đáng sợ của chuỳ, chính là ở khoảng cách. Nó cần nhân lúc đối thủ còn đang làm động tác thừa thãi như vậy, rút ngắn khoảng cách.
Rầm!
Vương Tuệ rõ ràng không phải gà. Khi hắn thấy Vương Thành Văn mưu đồ tiếp cận, bàn tay hắn lại đặt vào sợi xích, bẻ ngoặt đường đi của quả chuỳ. Quả chuỳ đang xoay ngang, bỗng nhiên vung mạnh xuống đất, nhắm thẳng vào đầu Văn. Văn né tránh kịp trong gang tấc.
“Phù!”
Khả năng điều khiển xích thế này, thật sự đáng sợ. Văn trong giây lát đã nghĩ tới chuyện chạy tới đè hẳn lên quả chuỳ, để đối thủ không thể sử dụng nữa, nhưng nó bỏ suy nghĩ đó ngay lập tức. Vì đầu kia của sợi xích đã vung tới.
Đầu kia của sợi xích cũng không phải là không có công dụng. Hai đầu xích đều tương tự nhau. Đầu kia không gắn một quả chuỳ, mà gắn một vòng sắt.
Nhẹ hơn, nhưng nhanh hơn, linh hoạt hơn, và sức công phá vừa đủ.
Văn vừa thụp người né tránh vòng sắt, quả chuỳ đã lại thu về. Một cú vung khác lại tới.
Không thể chính diện chống đỡ, không dại gì đi chắn sợi xích, chỉ có thể né tránh.
Với các vũ khí cứng khác như gậy, thương, kích, đao, ít ra còn có thể đỡ lại đường tấn công của kẻ địch bằng cách né đi phần gây sát thương, chặn lại phần nối, nhưng với xích, chẳng ai chặn lại được nó. Chặn lại sợi xích, chả khác gì bảo đối phương hãy trói tao lại đi. Và quả chuỳ không vì thế mà giảm tốc độ. Nó vẫn sẽ đập vào người.
Văn liên tục né tránh, nhưng nó không né với biên độ quá xa. Trận chiến trên núi Bách đã cho nó nhiều trải nghiệm để kiềm chế nỗi sợ hãi.
Cây chuỳ đang vung điên cuồng trên không, cũng không khác mấy một cánh tay đang nhăm nhe đập lên người nó.
Nó không ngừng chạy, không ngừng thay đổi vị trí, thay đổi khoảng cách.
Quả chuỳ không ngừng vung xuống, đập nát nền gạch.
- Chậc chậc! Lần sau phải cấm mấy loại vũ khí kiểu này. Xây lại sân đấu mệt chết luôn!
Các giám khảo ở dưới lắc đầu than thở. Võ đài tiêu chuẩn, phải làm bằng đá hoa cương. Nhưng Hải Dương là ngôi trường lâu đời, nhiều cơ sở hạ tầng đã lỗi thời, sự kiện lại tổ chức bất ngờ, võ đài cũng không được chuẩn bị quá chu đáo.
Giờ nhìn sàn đấu bị đập liên tục với đầy chỗ vụn vỡ, ai cũng xót xa.
Nhưng Văn lại biết ơn vì điều này.
- Nhóc con, bị ép đến góc đài rồi, giờ cho chú mày hai lựa chọn, hoặc là tự giác nhảy xuống, hoặc là quỳ xuống xin lỗi Vương thiếu gia, thì anh tha cho chú mày!
Vương Tuệ cất giọng nói. Thi đấu võ đài mà được sử dụng chuỳ xích là một lợi thế quá lớn. Vì chuỳ xích có khả năng ép góc đối thủ vô cùng hữu hiệu. Hắn cảm thấy thắng lợi đã nằm chắc trong tay.
Hắn biết chắc Vương Thành Văn sẽ không cúi đầu xin lỗi. Kể cả khi thằng nhóc nhảy khỏi võ đài, hắn vẫn kịp tung chuỳ theo để cho thằng nhóc ăn một đòn nhớ đời. Dính một chuỳ trên không, không có nơi nào để phân tán lực, còn đau hơn vạn lần khi ăn đòn dưới đất.
- Vương thiếu gia, là ai nhỉ?
Văn đáp lại một câu hỏi như thế, sau đó, nó... xông lên!
- Thằng láo toét!
Vương Tuệ vung chuỳ lên nhắm vào nó. Lần này không gian để né tránh đã giảm rất nhiều, hắn tin là thằng nhóc không thể nào tránh được nữa.
Nhưng trượt! Trượt! Trượt!
Liên tiếp trượt!
Văn vẫn chỉ sử dụng biên độ nhỏ nhất để né tránh, nhưng giờ nó không phản xạ theo tình huống nữa, nó như dự đoán trước được từng cú chuỳ sẽ nện vào đâu. Nó vừa né tránh, vừa tiếp cận đối phương.
- Thằng nhóc đã bắt bài được thói quen của đối thủ.
Hà Chí Thương lầm bầm.
- Sao thế thưa thầy?
Một giám khảo khác giật mình quay lại hỏi.
- Mỗi người đều có một thói quen tấn công riêng. Bản thân họ có khi cũng không nhận ra. Nên khi sử dụng một loại vũ khí đầy tính biến hoá như xích, thì giới hạn duy nhất của sự biến hoá, chính là bản thân mình. Vương Thành Văn vừa rồi liên tục di chuyển để né tránh, nhìn như hoảng loạn bừa bãi, nhưng thật ra thằng bé đã cố tình thử mọi cách di chuyển, để xem Vương Tuệ sẽ phản ứng với cách di chuyển ấy như thế nào. Nó vừa phản ứng lại với đòn tấn công của đối thủ, vừa quan sát cách đối thủ phản ứng lại với phản ứng của nó.
- Độc Tâm Thuật!? Không, hơi quá đáng, liệu đã đạt tới Như Ảnh Tuỳ Hình chưa?
Hà Chí Thương lắc đầu.
- Một học sinh lớp 6 đạt tới Như Ảnh Tuỳ Hình, thì quá là xem nhẹ môn học vấn này. Nên nhớ, Độc Tâm Thuật là kĩ thuật đạt top 10 của thế giới. Như Ảnh Tuỳ Hình cũng không phải muốn là có được. Tuy nhiên, thầy nhìn lên võ đài xem.
Vị giám khảo kia giật mình nhìn lên.
- Là những chỗ vỡ nát kia?
- Đúng thế. Nhìn vào những nơi quả chuỳ đập vào, sẽ đỡ mất công ghi nhớ nhỉ? Còn có thể dễ dàng nhìn ra được cách thức tấn công của đối thủ. Sau đó, dựa vào một khả năng phân tích nhạy bén, bắt bài đối thủ. Cứ như vậy, dùng trình độ chưa cao của mình, trong tình huống cụ thể này, miễn cưỡng đạt được hiệu quả như Như Ảnh Tuỳ Hình!
- Chuyện này... thầy có hơi nói quá không vậy?
Hà Chí Thương chỉ cười. Nếu là người khác, hắn cũng sẽ nghĩ là ăn may. Nhưng nếu là Vương Thành Văn, thì không.
Trên sân đấu, thằng nhóc liên tục lách người né tránh, ngay sau đó quả chuỳ vung xuống, cả hai như tạo nên một nhịp điệu hài hoà. Cho tới khi, Văn không tiếp tục né tránh, mà trực tiếp giẫm lên quả chuỳ.
Hành động này quá bất ngờ, khiến Vương Tuệ không kịp phản ứng. Theo thói quen, hắn đã thu quả chuỳ về.
Đứng trên một vật, sẽ mang theo vận tốc của vật đó. Văn theo đà của quả chuỳ, nhảy thẳng về phía trước, nhắm thẳng về phía Vương Tuệ. Trên không, nó đã vặn người vung chân.
Kim Kê Cước. Thần Kê Lạc Thoái!
Một gót chân từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào đầu của Vương Tuệ. Đòn thế này độc địa tới mức Vương Tuệ hoảng hốt kinh hãi, chỉ kịp đưa tay lên chống đỡ.
Bốpppppp!!!! Rắcccc!!!!!!
- Áaaaaaaaa!!!!!!
Hắn lăn quay ra đất gào rú. Cánh tay hắn đã bị đánh gãy lòi cả xương ra ngoài, máu thịt đỏ lòm nhìn kinh dị ghê gớm. Các khán giả nữ đồng thanh hét lên.
Trọng tài ngay lập tức chạy lên xem xét. Nhìn thấy gia vệ của Thứ sử bị ăn đòn nặng như vậy, cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Trận này, nếu xử không khéo, sẽ mang vạ vào thân.
- Vương Thành Văn! Em bị nghi ngờ gian lận, đề nghị theo thầy lên văn phòng kiểm tra!
- Em không có. Em với anh ấy giao đấu công bằng mà?
- Đừng có nhiều lời. Có gì lúc kiểm tra tha hồ mà nói!
- Khà khà!
Đúng lúc này, Hà Chí Thương dùng một bước nhảy vút lên sàn đấu.
- Thầy trọng tài à, trận này ta làm giám khảo, mọi trách nhiệm cứ để cho ta đi. - Vừa nói hắn vừa vỗ vai trọng tài. Lập tức vị này nhận ra hắn đã hiểu cho sự khó xử của mình, nếu chuyện này chủ khảo chịu trách nhiệm, thì không còn gì để lo nghĩ nữa. Hà Chí Thương lại bước tới.
- Thầy trọng tài thực hiện chức trách cũng không sai, chỉ là có ta ở đây rồi, phán định tại đây cũng được. Đúng là biểu hiện của học sinh Vương Thành Văn hơi có bất ngờ, nhưng ta đã giám sát kĩ, hoàn toàn hợp lệ. Học sinh Vương Tuệ mất năng lực chiến đấu, trận này Vương Thành Văn thắng!
Mọi người lại xôn xao. Hết xử Nguyễn Thanh Phong thắng, rồi lại xử Vương Thành Văn thắng, làm mọi người bắt đầu hoài nghi năng lực của chủ khảo lần này.
Một trận thì Vũ Việt đánh trúng một quyền, sau đấy chả biết vì sao ngã khỏi võ đài.
Một trận thì Vương Tuệ tấn công như vũ bão, ép sân từ đầu đến cuối, cuối cùng chả hiểu vì sao ăn một cước gãy tay.
Mấy trận đấu như vậy, để lại cho mọi người toàn dấu chấm hỏi.
/700
|