Trong căn hẻm hẹp như vậy, không gian né tránh là hoàn toàn không có. Âm Dương Long Khí Tiễn, lại đến đột ngột như vậy.
“Mẹ, tộc nhân dòng phụ, lại mới Cao trung, làm sao có thể thi triển?”
Ưng lão vừa làu bàu rủa thầm, vừa tức tốc lao xuống. Âm Dương Long Khí Tiễn tuy nói là bí mật quốc gia của Đại Nam, nhưng các thế lực bên ngoài không phải là không biết những điều cơ bản. Về lý thuyết mà nói, khả năng Vương Thế Kiệt học được chiêu thức này, không phải là không có, nhưng cũng không thể nào là hiện tại. Chỉ có thể giải thích, là kẻ nào đứng sau chuyện này, có những phương pháp bàng môn tả đạo tới cực hạn.
Giờ lão không còn để ý tới an toàn hay chắc chắn nữa, lại cần cản Vương Thế Kiệt lại ngay lập tức.
Nhưng ngay khi lão vừa nhảy xuống, một luồng cuồng phong khủng khiếp đã cất lên, cùng với đó, chỉ thấy Vương Thế Kiệt đang định giương ná bắn ra Âm Dương Long Khí, chợt bị hất tung lên không trung.
Cùng với đó, là bóng Vương Thành Văn thoăn thoắt lao tới, và một cái giày bị ném lên ngang tầm mắt lão. Ngay khoảnh khắc sau, là Vương Thành Văn bật nhảy lên, đạp lên bức tường, lấy đà nhảy thêm một bước nữa, sau đó đạp lên cái giày.
Đạp Không Bộ, vốn không phải đạp lên không khí, mà là thải ra một luồng khí lực xuống dưới để đưa bản thân bay lên cao hơn. Văn chưa thể thực hiện Đạp Không Bộ, vì khí lực của nó chưa đủ để đẩy cơ thể lên cao. Nhưng để giải quyết vấn đề ấy, nó đã nghĩ ra một cách. Cùng với khí lực, nó sẽ đạp thêm một thứ xuống, để tăng động lượng cho bản thân.
Đạp lên chiếc giày giữa không trung, sau đó nhảy bật lên thêm một bước nữa, vậy là không khác gì Đạp Không Bộ!
Cách nhảy của nó, cũng là học theo cách mà Itou Takezawa từng sử dụng để thi triển Hành Vân Thiên Kiếm. Ở trên không trung, tiếp cận tới Vương Thế Kiệt, nó không có kiếm để chém, nhưng lại có chân. Thi triển Kim Kê Cước theo cách thức gần giống với Hành Vân Thiên Kiếm.
Và nó gọi chiêu thức này, là Hành Vân Thiên Cước!
Bốpppppp!!! Rầmmm!!!
Vương Thành Văn vặn người, tung chân đá thẳng vào mặt của Vương Thế Kiệt, khiến tên này rơi cắm mặt xuống đất, tạo thành một hố lớn.
Vương Thế Kiệt toàn thân rã rời, thương thế trầm trọng, nhưng đúng như nó nghĩ, hắn ta sẽ lại vùng dậy. Nó không biết Vương Thế Kiệt đang bị cái gì, nhưng cứ như vậy, thì chỉ có một kết cục dành cho hắn, là cái chết.
Nó không muốn giết người nếu không cần thiết. Nó là người nhân từ. Vì vậy, nó phải nghĩ ra cách để Vương Thế Kiệt không ngóc đầu dậy nữa.
Vì vậy, từ trên không trung, Vương Thành Văn giơ chân nhắm thẳng xuống Vương Thế Kiệt.
Thiên Kê Nhất Trụ!
Một cú giẫm từ trên trời đạp thẳng xuống chân Vương Thế Kiệt.
Rắcc!! một cái, nghe rõ từng xương vỡ lạo xạo.
Ngay sau đó, là một tiếng rú đầy đau đớn của Vương Thế Kiệt vang lên.
- Aaaaaaaaaaá!!!!!!!! Vương Thành Văn! Đồ dã man!!! Mày giết tao điiiiiii!!!
Rắccccc!!!!
Tiếng rú vang lên càng thảm thiết hơn nữa. Một chân khác của Vương Thế Kiệt lại bị bẻ gãy. Có thể thấy rõ khớp xương lòi hẳn ra ngoài.
- Đồ chó chết!! Đồ khốn nạn!!!! Mày khinh bỉ tao!!! Tất cả đều coi thường tao!!! Tao phải giết hết chúng mày!!!!
Rắcccccccccc!!!
Lần này là tới tay trái.
- Làm ơn!!!! Giết tao đi!!!! Đừng hành hạ tao nữa!!!!!!! Tao xin màyyyyy!!!!!
Rắccccccc!!!
Lần này là tới tay phải. Vương Thế Kiệt không còn gào thét nữa. Hắn đã đau đớn tới ngất xỉu.
Lúc này, Vương Thành Văn mới ung dung trả lời.
- Em không giết anh đâu. Em vốn là người rất nhân từ đó.
Xa xa, Nguyễn Thanh Phong nhún vai. Còn Ưng lão sau khi leo lại lên mái nhà, chợt toát hết mồ hôi giữa tiết trời đông rét.
Bẻ hết tay chân đối thủ, đúng là để không cần giết chết người ta, nhưng như vậy mà là nhân từ, chắc chỉ có Vương Thành Văn.
“Mẹ, tộc nhân dòng phụ, lại mới Cao trung, làm sao có thể thi triển?”
Ưng lão vừa làu bàu rủa thầm, vừa tức tốc lao xuống. Âm Dương Long Khí Tiễn tuy nói là bí mật quốc gia của Đại Nam, nhưng các thế lực bên ngoài không phải là không biết những điều cơ bản. Về lý thuyết mà nói, khả năng Vương Thế Kiệt học được chiêu thức này, không phải là không có, nhưng cũng không thể nào là hiện tại. Chỉ có thể giải thích, là kẻ nào đứng sau chuyện này, có những phương pháp bàng môn tả đạo tới cực hạn.
Giờ lão không còn để ý tới an toàn hay chắc chắn nữa, lại cần cản Vương Thế Kiệt lại ngay lập tức.
Nhưng ngay khi lão vừa nhảy xuống, một luồng cuồng phong khủng khiếp đã cất lên, cùng với đó, chỉ thấy Vương Thế Kiệt đang định giương ná bắn ra Âm Dương Long Khí, chợt bị hất tung lên không trung.
Cùng với đó, là bóng Vương Thành Văn thoăn thoắt lao tới, và một cái giày bị ném lên ngang tầm mắt lão. Ngay khoảnh khắc sau, là Vương Thành Văn bật nhảy lên, đạp lên bức tường, lấy đà nhảy thêm một bước nữa, sau đó đạp lên cái giày.
Đạp Không Bộ, vốn không phải đạp lên không khí, mà là thải ra một luồng khí lực xuống dưới để đưa bản thân bay lên cao hơn. Văn chưa thể thực hiện Đạp Không Bộ, vì khí lực của nó chưa đủ để đẩy cơ thể lên cao. Nhưng để giải quyết vấn đề ấy, nó đã nghĩ ra một cách. Cùng với khí lực, nó sẽ đạp thêm một thứ xuống, để tăng động lượng cho bản thân.
Đạp lên chiếc giày giữa không trung, sau đó nhảy bật lên thêm một bước nữa, vậy là không khác gì Đạp Không Bộ!
Cách nhảy của nó, cũng là học theo cách mà Itou Takezawa từng sử dụng để thi triển Hành Vân Thiên Kiếm. Ở trên không trung, tiếp cận tới Vương Thế Kiệt, nó không có kiếm để chém, nhưng lại có chân. Thi triển Kim Kê Cước theo cách thức gần giống với Hành Vân Thiên Kiếm.
Và nó gọi chiêu thức này, là Hành Vân Thiên Cước!
Bốpppppp!!! Rầmmm!!!
Vương Thành Văn vặn người, tung chân đá thẳng vào mặt của Vương Thế Kiệt, khiến tên này rơi cắm mặt xuống đất, tạo thành một hố lớn.
Vương Thế Kiệt toàn thân rã rời, thương thế trầm trọng, nhưng đúng như nó nghĩ, hắn ta sẽ lại vùng dậy. Nó không biết Vương Thế Kiệt đang bị cái gì, nhưng cứ như vậy, thì chỉ có một kết cục dành cho hắn, là cái chết.
Nó không muốn giết người nếu không cần thiết. Nó là người nhân từ. Vì vậy, nó phải nghĩ ra cách để Vương Thế Kiệt không ngóc đầu dậy nữa.
Vì vậy, từ trên không trung, Vương Thành Văn giơ chân nhắm thẳng xuống Vương Thế Kiệt.
Thiên Kê Nhất Trụ!
Một cú giẫm từ trên trời đạp thẳng xuống chân Vương Thế Kiệt.
Rắcc!! một cái, nghe rõ từng xương vỡ lạo xạo.
Ngay sau đó, là một tiếng rú đầy đau đớn của Vương Thế Kiệt vang lên.
- Aaaaaaaaaaá!!!!!!!! Vương Thành Văn! Đồ dã man!!! Mày giết tao điiiiiii!!!
Rắccccc!!!!
Tiếng rú vang lên càng thảm thiết hơn nữa. Một chân khác của Vương Thế Kiệt lại bị bẻ gãy. Có thể thấy rõ khớp xương lòi hẳn ra ngoài.
- Đồ chó chết!! Đồ khốn nạn!!!! Mày khinh bỉ tao!!! Tất cả đều coi thường tao!!! Tao phải giết hết chúng mày!!!!
Rắcccccccccc!!!
Lần này là tới tay trái.
- Làm ơn!!!! Giết tao đi!!!! Đừng hành hạ tao nữa!!!!!!! Tao xin màyyyyy!!!!!
Rắccccccc!!!
Lần này là tới tay phải. Vương Thế Kiệt không còn gào thét nữa. Hắn đã đau đớn tới ngất xỉu.
Lúc này, Vương Thành Văn mới ung dung trả lời.
- Em không giết anh đâu. Em vốn là người rất nhân từ đó.
Xa xa, Nguyễn Thanh Phong nhún vai. Còn Ưng lão sau khi leo lại lên mái nhà, chợt toát hết mồ hôi giữa tiết trời đông rét.
Bẻ hết tay chân đối thủ, đúng là để không cần giết chết người ta, nhưng như vậy mà là nhân từ, chắc chỉ có Vương Thành Văn.
/700
|