Ui cha!! Cả một hòm vàng! Cha ơi cha, lại đây bê dùm con!
- Ui chao!! Đây là bình gốm cổ có tuổi Carbon lên tới 5000 năm? Bê ngay! Bê ngay!
- Cha à! Cha à! Mấy quyển sách này có đáng tiền không vậy?!
…
- Vân à, - Lão Bạch bất đắc dĩ lên tiếng - Mấy thứ vặt vãnh đó bê làm gì cho nặng người? Tốn công mạo hiểm vào đây, là để tìm thứ mà không thể tìm được ở đâu khác cơ!
Một Nghệ nhân lại còn làm quan to trong triều, kho báu của cải để lại không hề thiếu. Nhưng thứ lão Bạch mong đợi, là một cái gì đó đặc biệt hơn rất nhiều.
Không phải Nghệ nhân nào cũng cất giữ những bí mật về Chầu, nếu thật vậy thì bọn họ đã không cần mai danh ẩn tích suốt 5000 năm. Nhưng một Nghệ nhân trong cuộc đời có thể tìm thấy một thứ gì đó vô cùng giá trị thì không phải không có.
Đã 10 năm nay, lão Bạch truy tìm tung tích về “thứ đó”. Lăng mộ này cũng chỉ là một trong 3000 lăng mộ mà lão đã từng tìm kiếm. Nếu thật sự may mắn, lão có thể tìm ra chút manh mối gì.
Người đời nghĩ rằng Shadow Runner đều là những nhân vật truyền kì oai phong lừng lẫy, tài nghệ đầy mình, đi tới đây là vơ vét của cải tới đó, nhưng nào có phải vậy? Chẳng ai nghĩ xem vì sao bọn họ phải trở thành Shadow Runner, chẳng ai nghĩ xem so với thế giới rộng lớn này, một Shadow Runner cũng chỉ là một cá thể nhỏ nhoi. Bọn họ trở thành Shadow Runner, là vì bọn họ cần tìm kiếm thứ mà bọn họ khao khát, nhưng thế giới rộng lớn này liên tục chôn vùi thứ quý giá ấy và nghiền nát mọi nỗ lực của con người.
Khai quật 3000 ngôi mộ, lang bạt qua 7 đại lục, phá khóa 6 ngân hàng lớn, trộm đồ của 7 ông vua, nghe ra thì vô cùng oanh liệt, nhưng rốt cục lão vẫn chẳng tìm được thứ mình kiếm tìm.
Vậy thì làm Shadow Runner có gì hạnh phúc chứ? Hạnh phúc nhất là sống cả đời vui vẻ bên gia đình mà không cần thiết phải trở thành bất cứ cái gì.
- Cha à! - Tiếng Vân chợt gọi.
- Sao?
- Đây là thứ gì?
Vân đưa cho cha mình xem một cây bút.
Một cây bút lông, nhưng lại có phần cán vô cùng kì lạ. Điểm kết nối giữa phần ngòi và phần cán, là một viên ngọc mà đỏ. Xoay quanh viên ngọc màu đỏ là một chiếc vòng bằng đồng như một chiếc nhẫn. Điều kì lạ là chiếc vòng cứ thể lơ lửng xoay quanh viên ngọc, dù có dùng tay xê dịch đi lại trở về vị trí cũ, và không ngừng xoay tròn.
Trên chiếc vòng có khắc một số kí tự gì đó, mà đã quá mờ và trong điều kiện ánh sáng nơi đây đọc không nổi.
- Quái lạ! Thôi cứ mang về đã. Con kiếm vài món giá trị nhất rồi mang về thôi, ta đi có 2 người thôi mà!
- Nhưng đám Vulture có thể sẽ quay lại đây vét nốt! - Vân dùng dằng - Thậm chí mấy Guild khác cũng sẽ đánh hơi được…
- Vậy nên mới vét những thứ thật sự đặc biệt thôi. Mấy hòm vàng rồi bình biếc này nọ để lại đi.
- Tiền cả đấy cha! - Vân vẫn hiện rõ sự nuối tiếc trên gương mặt.
- Đôi khi, để học được cách kiếm nhiều tiền hơn trong tương lai, người ta phải biết cách bỏ qua những đồng tiền trước mắt… - Lão Bạch bắt đầu triết lý.
- Thôi được rồi được rồi! Bỏ lại là được chứ gì? - Vân bĩu môi - Giờ ta ra khỏi đây thế nào đây?
- Con lắng nghe thử xem?
- Nghe cái gì?
- Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách không?
- Có.
- Nơi đây ngay sát đáy sông rồi. Cha đếm đến 3 thì chuẩn bị bơi nhé.
- Hả???
- Một!!
Lão Bạch đưa tay lên trần, lão đưa tay vẽ một vòng tròn trên trần nhà. Nơi đây là đáy sông, áp lực nước rất lớn. Chẳng thể nào dùng cách bình thường mà phá vỡ lớp trần này để bơi lên.
Chỉ có một cách duy nhất, là làm biến mất cả mảng tường này.
- Hai!!
- Từ từ đã cha ơi! Con chưa vét hết…
- Ba!!
Phốc một tiếng, cả mảng tường kia chẳng biết bằng cách nào đã bị lão Bạch cho bốc hơi. Nước ào ào tràn xuống.
Vân ôm nỗi tiếc đứt ruột đống của cải nơi đây, cô trùm áo choàng che kín người. Chiếc áo choàng triệt tiêu giúp cô phần lớn áp suất của nước. Cô túm lấy cha mình, rồi dùng Phi Yến bơi thẳng lên trên mặt nước.- Khụ khụ!!
Nơi cả 2 đáp lên bờ, hoang vu hiu quạnh chỉ toàn cỏ lau. Nơi đây vẫn là ngoại thành thành phố.
Việc đầu tiên Vân làm, không phải là hỏi xem cha mình còn sống hay đã chết, mà là kiểm tra đống đồ đạc cô cuỗm được, rồi lẩm nhẩm tính toán giá trị.
- Khụ khụ!! Con với chả cái! Tham tiền như thế có ngày bị tiền đè chết đấy con!
- Kệ con! Tiền đè chết được thì con đã chết vì vui mừng trước! 6 ngàn… 7 ngàn…chẹp chẹp! Thế này còn chả đủ tiền đi du lịch Bắc Hà chứ đừng nói là vòng quan thế giới!
- Du lịch Bắc Hà? Mày đùa à? Một nửa chỗ đó là phần của tao đó! Để lần này tao đánh con độc đắc cho mày coi!
- Đừng mơ! Cha chỉ được một phần ba mà thôi! Mà còn tùy thái độ nữa…
- Hừ! Thôi, kiếm đường về nhà đã rồi tính…
2 cha con xách túi đồ đi dọc theo bờ sông, vừa đi Vân vừa tìm đường trên bản đồ. Giờ đã là 2h sáng. Nếu đi bộ về tới thành phố thì có lẽ đã hơn 6h. Vùng thôn trang lại không có xe bus, chỉ có thể mò mẫm ra đường cái mà bắt nhờ xe người khác. Nhưng giữa đêm giữa hôm, 2 con người lem luốc ướt nhẹp xách 1 bao tải ra giữa đường bắt xe, hơi đâu mà người ta cho nhờ?
- Cần phải mua một cái xe! - Vân lên tiếng.
- Giờ có mấy ngàn hào rồi, tất nhiên là đủ mua một cái.
- Daddy dùng phần của mình mà mua.
- Vậy tao mua về mày khỏi phải bước lên xe nhé?
2 cha con nhà này lúc nào cũng có thể chí chóe với nhau được.
Bất chợt, lão Bạch dừng phắt lại, lão đưa tay ra hiệu cho Vân dừng theo. Phía xa xa, là một dãy lều trại sáng đèn.
Lão lặng lẽ luồn lách tiến tới gần, không gây ra một tiếng động nào. Vân cũng lặng lẽ tắt âm điện thoại, bám sát phía sau.
- Nơi này là lãnh địa của bọn Chân Nhỏ. - Vân thì thào.
- Ai cơ?
- Là bọn trẻ mồ côi của trung tâm Những bàn chân nhỏ, về sau người ta gọi tắt chúng nó là lũ Chân Nhỏ. Bọn nó vừa phải đi học, vừa phải bươn chải kiếm sống, chui rúc khắp mọi ngõ ngách ở Hải Thành. Cũng có thể nói, mạng lưới của chúng nó vô cùng rộng, phủ sóng gần như toàn bộ đám trẻ lang thang trong thành phố, chứ không chỉ riêng trung tâm này.
- Ờ, là một trong mấy hội ranh con đang đòi xưng bá ở Hải Thành đúng không? - Lão Bạch hời hợt đáp. Đối với lão, chỉ là mấy đứa nít ranh, chưa là cái gì đáng kể.
Phía trước là lán trại của đám Chân Nhỏ. Đêm đêm bọn này phải dựng trại giữa đồng không mông quạnh, vì nơi này gần một bãi rác. Một trong những bãi rác lớn nhất ngoại ô thành phố, lại là nơi chúng nó ngự trị. Nghe nói, thu nhập từ một bãi rác thế này, tính cả tiền bạc hay đồ đạc quý giá, tổng lại cũng ngang một công ty lớn chứ không vừa.
Nhưng đêm nay, trong ánh đèn tù mù giữa sân cỏ đầy ruồi muỗi, bọn Chân Nhỏ đang tụ tập họp bàn gì đó với nhau. Hình như chúng nó đang tiếp chuyện với ai đó.
Vân lặng lẽ rút ra một cái máy nghe trộm tí hon. Nghề thám hiểm, không có chuyện gì là không nên tò mò.
Cô đặt chiếc máy nghe trộm lên mặt điện thoại, khẽ hô.
- Teleport!
Phụp!!
Dịch chuyển 1 thứ nhẹ như cái máy nghe trộm thì không có gì khó khăn. Ngay lập tức, cái máy nghe trộm đã nằm trong đống cỏ gần lũ trẻ đang thảo luận đằng xa.
- Ui chao!! Đây là bình gốm cổ có tuổi Carbon lên tới 5000 năm? Bê ngay! Bê ngay!
- Cha à! Cha à! Mấy quyển sách này có đáng tiền không vậy?!
…
- Vân à, - Lão Bạch bất đắc dĩ lên tiếng - Mấy thứ vặt vãnh đó bê làm gì cho nặng người? Tốn công mạo hiểm vào đây, là để tìm thứ mà không thể tìm được ở đâu khác cơ!
Một Nghệ nhân lại còn làm quan to trong triều, kho báu của cải để lại không hề thiếu. Nhưng thứ lão Bạch mong đợi, là một cái gì đó đặc biệt hơn rất nhiều.
Không phải Nghệ nhân nào cũng cất giữ những bí mật về Chầu, nếu thật vậy thì bọn họ đã không cần mai danh ẩn tích suốt 5000 năm. Nhưng một Nghệ nhân trong cuộc đời có thể tìm thấy một thứ gì đó vô cùng giá trị thì không phải không có.
Đã 10 năm nay, lão Bạch truy tìm tung tích về “thứ đó”. Lăng mộ này cũng chỉ là một trong 3000 lăng mộ mà lão đã từng tìm kiếm. Nếu thật sự may mắn, lão có thể tìm ra chút manh mối gì.
Người đời nghĩ rằng Shadow Runner đều là những nhân vật truyền kì oai phong lừng lẫy, tài nghệ đầy mình, đi tới đây là vơ vét của cải tới đó, nhưng nào có phải vậy? Chẳng ai nghĩ xem vì sao bọn họ phải trở thành Shadow Runner, chẳng ai nghĩ xem so với thế giới rộng lớn này, một Shadow Runner cũng chỉ là một cá thể nhỏ nhoi. Bọn họ trở thành Shadow Runner, là vì bọn họ cần tìm kiếm thứ mà bọn họ khao khát, nhưng thế giới rộng lớn này liên tục chôn vùi thứ quý giá ấy và nghiền nát mọi nỗ lực của con người.
Khai quật 3000 ngôi mộ, lang bạt qua 7 đại lục, phá khóa 6 ngân hàng lớn, trộm đồ của 7 ông vua, nghe ra thì vô cùng oanh liệt, nhưng rốt cục lão vẫn chẳng tìm được thứ mình kiếm tìm.
Vậy thì làm Shadow Runner có gì hạnh phúc chứ? Hạnh phúc nhất là sống cả đời vui vẻ bên gia đình mà không cần thiết phải trở thành bất cứ cái gì.
- Cha à! - Tiếng Vân chợt gọi.
- Sao?
- Đây là thứ gì?
Vân đưa cho cha mình xem một cây bút.
Một cây bút lông, nhưng lại có phần cán vô cùng kì lạ. Điểm kết nối giữa phần ngòi và phần cán, là một viên ngọc mà đỏ. Xoay quanh viên ngọc màu đỏ là một chiếc vòng bằng đồng như một chiếc nhẫn. Điều kì lạ là chiếc vòng cứ thể lơ lửng xoay quanh viên ngọc, dù có dùng tay xê dịch đi lại trở về vị trí cũ, và không ngừng xoay tròn.
Trên chiếc vòng có khắc một số kí tự gì đó, mà đã quá mờ và trong điều kiện ánh sáng nơi đây đọc không nổi.
- Quái lạ! Thôi cứ mang về đã. Con kiếm vài món giá trị nhất rồi mang về thôi, ta đi có 2 người thôi mà!
- Nhưng đám Vulture có thể sẽ quay lại đây vét nốt! - Vân dùng dằng - Thậm chí mấy Guild khác cũng sẽ đánh hơi được…
- Vậy nên mới vét những thứ thật sự đặc biệt thôi. Mấy hòm vàng rồi bình biếc này nọ để lại đi.
- Tiền cả đấy cha! - Vân vẫn hiện rõ sự nuối tiếc trên gương mặt.
- Đôi khi, để học được cách kiếm nhiều tiền hơn trong tương lai, người ta phải biết cách bỏ qua những đồng tiền trước mắt… - Lão Bạch bắt đầu triết lý.
- Thôi được rồi được rồi! Bỏ lại là được chứ gì? - Vân bĩu môi - Giờ ta ra khỏi đây thế nào đây?
- Con lắng nghe thử xem?
- Nghe cái gì?
- Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách không?
- Có.
- Nơi đây ngay sát đáy sông rồi. Cha đếm đến 3 thì chuẩn bị bơi nhé.
- Hả???
- Một!!
Lão Bạch đưa tay lên trần, lão đưa tay vẽ một vòng tròn trên trần nhà. Nơi đây là đáy sông, áp lực nước rất lớn. Chẳng thể nào dùng cách bình thường mà phá vỡ lớp trần này để bơi lên.
Chỉ có một cách duy nhất, là làm biến mất cả mảng tường này.
- Hai!!
- Từ từ đã cha ơi! Con chưa vét hết…
- Ba!!
Phốc một tiếng, cả mảng tường kia chẳng biết bằng cách nào đã bị lão Bạch cho bốc hơi. Nước ào ào tràn xuống.
Vân ôm nỗi tiếc đứt ruột đống của cải nơi đây, cô trùm áo choàng che kín người. Chiếc áo choàng triệt tiêu giúp cô phần lớn áp suất của nước. Cô túm lấy cha mình, rồi dùng Phi Yến bơi thẳng lên trên mặt nước.- Khụ khụ!!
Nơi cả 2 đáp lên bờ, hoang vu hiu quạnh chỉ toàn cỏ lau. Nơi đây vẫn là ngoại thành thành phố.
Việc đầu tiên Vân làm, không phải là hỏi xem cha mình còn sống hay đã chết, mà là kiểm tra đống đồ đạc cô cuỗm được, rồi lẩm nhẩm tính toán giá trị.
- Khụ khụ!! Con với chả cái! Tham tiền như thế có ngày bị tiền đè chết đấy con!
- Kệ con! Tiền đè chết được thì con đã chết vì vui mừng trước! 6 ngàn… 7 ngàn…chẹp chẹp! Thế này còn chả đủ tiền đi du lịch Bắc Hà chứ đừng nói là vòng quan thế giới!
- Du lịch Bắc Hà? Mày đùa à? Một nửa chỗ đó là phần của tao đó! Để lần này tao đánh con độc đắc cho mày coi!
- Đừng mơ! Cha chỉ được một phần ba mà thôi! Mà còn tùy thái độ nữa…
- Hừ! Thôi, kiếm đường về nhà đã rồi tính…
2 cha con xách túi đồ đi dọc theo bờ sông, vừa đi Vân vừa tìm đường trên bản đồ. Giờ đã là 2h sáng. Nếu đi bộ về tới thành phố thì có lẽ đã hơn 6h. Vùng thôn trang lại không có xe bus, chỉ có thể mò mẫm ra đường cái mà bắt nhờ xe người khác. Nhưng giữa đêm giữa hôm, 2 con người lem luốc ướt nhẹp xách 1 bao tải ra giữa đường bắt xe, hơi đâu mà người ta cho nhờ?
- Cần phải mua một cái xe! - Vân lên tiếng.
- Giờ có mấy ngàn hào rồi, tất nhiên là đủ mua một cái.
- Daddy dùng phần của mình mà mua.
- Vậy tao mua về mày khỏi phải bước lên xe nhé?
2 cha con nhà này lúc nào cũng có thể chí chóe với nhau được.
Bất chợt, lão Bạch dừng phắt lại, lão đưa tay ra hiệu cho Vân dừng theo. Phía xa xa, là một dãy lều trại sáng đèn.
Lão lặng lẽ luồn lách tiến tới gần, không gây ra một tiếng động nào. Vân cũng lặng lẽ tắt âm điện thoại, bám sát phía sau.
- Nơi này là lãnh địa của bọn Chân Nhỏ. - Vân thì thào.
- Ai cơ?
- Là bọn trẻ mồ côi của trung tâm Những bàn chân nhỏ, về sau người ta gọi tắt chúng nó là lũ Chân Nhỏ. Bọn nó vừa phải đi học, vừa phải bươn chải kiếm sống, chui rúc khắp mọi ngõ ngách ở Hải Thành. Cũng có thể nói, mạng lưới của chúng nó vô cùng rộng, phủ sóng gần như toàn bộ đám trẻ lang thang trong thành phố, chứ không chỉ riêng trung tâm này.
- Ờ, là một trong mấy hội ranh con đang đòi xưng bá ở Hải Thành đúng không? - Lão Bạch hời hợt đáp. Đối với lão, chỉ là mấy đứa nít ranh, chưa là cái gì đáng kể.
Phía trước là lán trại của đám Chân Nhỏ. Đêm đêm bọn này phải dựng trại giữa đồng không mông quạnh, vì nơi này gần một bãi rác. Một trong những bãi rác lớn nhất ngoại ô thành phố, lại là nơi chúng nó ngự trị. Nghe nói, thu nhập từ một bãi rác thế này, tính cả tiền bạc hay đồ đạc quý giá, tổng lại cũng ngang một công ty lớn chứ không vừa.
Nhưng đêm nay, trong ánh đèn tù mù giữa sân cỏ đầy ruồi muỗi, bọn Chân Nhỏ đang tụ tập họp bàn gì đó với nhau. Hình như chúng nó đang tiếp chuyện với ai đó.
Vân lặng lẽ rút ra một cái máy nghe trộm tí hon. Nghề thám hiểm, không có chuyện gì là không nên tò mò.
Cô đặt chiếc máy nghe trộm lên mặt điện thoại, khẽ hô.
- Teleport!
Phụp!!
Dịch chuyển 1 thứ nhẹ như cái máy nghe trộm thì không có gì khó khăn. Ngay lập tức, cái máy nghe trộm đã nằm trong đống cỏ gần lũ trẻ đang thảo luận đằng xa.
/700
|