Bạch Thế Thắng rốt cục là ai mà đi đâu khắp Hải Thành cũng đều thấy người ta nhắc tới tên hắn?
Đây là điều khiến Vân vô cùng tò mò.
Chuyện xưa về Bạch Thế Thắng, Vinh Mũi Chó cũng không biết quá nhiều. Hơn nữa, theo lời hắn, thứ đáng sợ nhất là hiện nay Bạch Thế Thắng đã trở thành như thế nào, chứ không phải khi xưa hắn ra sao.
Vậy hiện giờ hắn thế nào, Vân hỏi.
Vinh Mũi Chó chỉ nhăn mặt lại như đang nhớ tới một thứ gì đó rất kinh hoàng.
Hắn nói, chi bằng cậu đi xem trực tiếp xem hắn là kẻ ra sao.
Vân hỏi làm sao để gặp hắn.
Vinh Mũi Chó lại kể, cuối tháng này Bạch Thế Thắng sẽ đứng ra tổ chức một buổi gặp mặt tại Nhà thể chất của Kình Ngư. Tất cả những ai có vé mời đều sẽ được tham dự.
Vân lại hỏi làm sao để có vé mời.
Vinh Mũi Chó lại cười hề hề, rằng hắn cũng là người bán vé.
Vân vùng vằng cò kè ngã giá tiền mua vé, cuối cùng bất đắc dĩ trả cho thằng này 20 hào.4 năm mới trở về đất Hải Thành, gây xôn xao khắp làng trên xóm dưới, rồi lại đích thân đứng ra tổ chức một buổi họp mặt và mời hết các thành phần máu mặt trong thành phố đến. Là ý gì đây?
Từ giờ tới lúc họp mặt, còn 20 ngày nữa. Có lẽ đó là cơ hội duy nhất để tìm hiểu về Bạch Thế Thắng, vì hiện giờ, đến cả việc Bạch Thế Thắng đang ở đâu, cũng không ai biết.
Nhiều lúc Vân nghĩ rằng, thiên hạ chỉ tự dưng đồn thổi lên như vậy. Một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần thành ra một sự hoang mang hoảng sợ về một kẻ trở về sau 4 năm vắng mặt.
Tâm lý đám đông thường có xu hướng phóng đại và trầm trọng hóa vấn đề.Có một điều khiến Vân quan tâm hơn, đó là cụm từ “Học trò của thầy Phương”.
Cả buổi chiều hôm đó, Vân chả chăm chú gì tới tiết học, mà hí húi tìm đọc mọi giai thoại cô thấy trên mạng về Phạm Viết Phương.
Người sống sót cuối cùng của chi chính Phạm thị sau một đợt thanh trừng đẫm máu. Một giáo viên cấp 3 không có gì đặc biệt. Một doanh nhân nổi lên ở độ tuổi đã già. Rồi trở thành một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn nhất Đế quốc khi đã 80 tuổi.
Có đến hàng trăm triệu bài viết nhắc tới Phạm Viết Phương, dù là trực tiếp nghị luận, phân tích hay chỉ là thoáng nhắc qua. Và bằng đủ mọi loại tiếng. Người ta cố phân tích vì sao Phạm Viết Phương lại thành công tới vậy, điểm gì ở ông ta khiến người ta bị thu hút vậy, hay trí tuệ của ông ta đạt tới cảnh giới nào.
Lại có một bài viết “Vì sao giới trẻ ngày nay đua nhau mong muốn trở thành Học trò của thầy Phương?”.
Vân cảm thấy bài viết này còn hữu ích hơn đống bài viết phân tích tào lao kia. Cô cố gắng đọc.
Người viết nhắc tới một khái niệm, một thứ Tư tưởng thầy Phương, một loại tư tưởng hàm chứa nhiều ý nghĩa cao siêu mà có lẽ chẳng mấy ai thấu hiểu toàn bộ. Ngày nay, người ta khao khát được lĩnh hội thứ tư tưởng ấy, để được công nhận là Học trò của ông ta.
Một thứ tư tưởng có thể giải phóng con người ta khỏi sự tầm thường của bản thân, và vươn tới một cái gì đó cao hơn.
Vân nhăn mặt khó hiểu. Con người dù thế nào cũng vẫn là con người, chết đi là chui vào quan tài, liệu con người còn muốn vươn lên thành thứ gì nữa? Trong mắt Vân, chỉ có những người chưa có tiền cố gắng vươn lên để thành người có tiền, ngoài ra chẳng còn một sự “vươn lên” nào khác.
Người viết lại đặt ra câu hỏi, khi mà các gia tộc lớn trên thế giới đều dồn hết kì vọng vào hậu duệ của mình, thì Phạm Viết Phương xem ra chẳng có hứng thú gì với con cháu của ông ta. Chẳng lẽ trí khôn của một con người được coi là Trí giả của thời đại, lại không thể được di truyền qua các thế hệ sau hay sao?
Vân lướt mắt qua cho tới khi nhìn tới cái tên Phạm Phương Linh.
Bài viết mô tả thật kĩ, và thật chi tiết về cô gái này. Thậm chí còn kèm cả nhiều bức ảnh chẳng biết làm sao chụp được, chủ yếu đều ở trên trường.
Như một nữ thần vậy. Vân phải thừa nhận thật lòng. Dù đôi mắt hơi có phảng phất u buồn, và làn da xanh xao, nhưng càng như vậy càng làm bật lên nét bí ẩn và xa vắng.
Cô ta lại còn ưu tú nữa. Một con người quá hoàn hảo. Vân cảm thấy có chút gì tự ti.
Nhìn lại bản thân mình, cơm không biết nấu nhà không biết quét, ăn nói lại bỗ bã sỗ sàng, tóc tai thì bờm chờm, da thì ngăm ngăm.
Mà thôi, mặc kệ! Ít ra thì chắc Phạm Phương Linh không biết đi đào mộ là gì.Hôm đó, nhà Vân có khách.
Chẳng biết vì sao ở Hải Thành này lại có khách tìm gặp cha con cô.
Vân cứ nghĩ đó là thành viên của một Guild lớn, hoặc một Runner tự do nào đó tìm đến bàn chuyện làm ăn, nhưng không phải.
Người tới là một thiếu niên tóc bạc trắng, cắt tỉa gọn gàng, gương mặt hiền hậu và thánh thiện, lại toát ra thứ khí chất gì đấy rất khác biệt với đất Hải Thành. Một thứ khí chất thanh lịch và cao sang.
- Ngài Bạch, cô Hồng Vân!
Hắn ta bước vào nhà, cúi chào rất lịch sự, rồi bằng một phong thái quý phái, nhẹ nhàng tìm một chỗ mà rác rưởi chưa vứt đầy, ngồi xuống.
- Lần đầu gặp gỡ, hẳn tôi cần giới thiệu với 2 vị. Tôi là người phụng sự cho Hội đồng Giám sát đặc biệt của Đại Nam Đế quốc. Thông thường, tôi làm việc chủ yếu ở Long Thành, nhưng vì gần đây tình hình ở Hải Thành xuất hiện quá nhiều Runner cấp cao như vậy, làm tôi phải thân chinh tới đây.
- Ôi quý hóa, quý hóa quá! - Lão Bạch đã phản xạ kịp thời - Tưởng là ai, hóa ra là ngài Giám Sát Sứ Đại Nam. Thực là tuổi trẻ tài cao. Trạc tuổi ngài mà con gái tôi chỉ nằm nhà ăn hại (Vân lườm mắt nhìn lão một cái) mà ngài đây đã là quan to trong triều! Vậy xin hỏi ngài Giám Sát Sứ hôm nay rồng đến nhà tôm có chuyện gì thế ạ?
- Ngài Hắc Kê đây nổi tiếng là biết người biết ta, biết thời biết thế, nay được chứng kiến, quả nhiên là mở rộng tầm mắt. Làm người co được giãn được như ngài đây, quả thực là đấng trượng phu ở đời!
- Nào dám nào dám! Kẻ hèn này chỉ là một tên lang bạt, trời cho miếng cơm ngày nào biết ngày đó, làm sao sánh bằng dòng dõi cao quý như ngài Giám Sát Sứ đây?
- Không dám không dám. Chỉ là may mắn sinh ra trong gia tộc lớn mạnh mà thôi, sao sánh bằng ngài Hắc Kê vĩ đại với bao giai thoại chứ?
…
- Hai người tung hứng xong chưa vậy? - Vân mất kiên nhẫn - Đã đến đây rồi, có gì thì nói luôn đi.
Gương mặt tươi cười của kẻ mới đến bỗng nhiên đanh lại. Sự khách khí niềm nở nãy giờ vẫn còn đó, nhưng không giấu nổi một tia kiêu ngạo và khinh thường.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng Vân nhìn thấy rất rõ ràng. Giống như một kẻ từ trên cao khinh thường nhìn xuống phía dưới. Thái độ coi thường này lại giấu bởi một sự lịch lãm giả tạo, khiến Vân càng không hề ưa thích.
- Vấn đề là thế này. Hôm qua 2 vị kiếm được một kho báu trị giá ước lượng 7200 hào, việc này đã được ghi vào báo cáo của Hội đồng Giám sát. Vì đây là kho báu trên đất Đại Nam, và dựa theo Hiệp định 017 đối với Cộng đồng Thám hiểm và Quy ước chung về Thuế thu nhập ngoại ngạch và thu nhập tự do, các vị phải đóng thuế cho Đại Nam 20% giá trị.
- Cái quái gì…!!! - Vân bực mình quát.
- Suỵt!!
Lão Bạch vội giơ tay cản con gái mình lại.
Nơi đây là Đại Nam. Ở đất người ta, mà đánh quan chức của người ta, là vô cùng không khôn ngoan.
- Vẫn là ngài Hắc Kê hiểu biết. Nhập gia tùy tục. Đại Nam tạo điều kiện để các vị khai quật kho báu, đã là sự may mắn dành cho các vị. Hiệp định này ra đời, cũng là để kiềm chế các Thám Hiểm Gia, vừa là để thu về giá trị mà Đại Nam xứng đáng được hưởng từ tài sản của mình. Các vị hoàn toàn có quyền không tuân thủ, nhưng khi đó, Đại Nam sẽ không khách khí như vậy nữa. Và xin 2 vị lưu ý giùm, hành động phá hoại di tích như hôm qua là rất không được khuyến khích.
Hắn đứng dậy. Vẻ mặt khách sáo lúc nãy đã không còn.
- Tiền chúng tôi sẽ có biện pháp thu hồi sau, tôi tin việc các vị chịu khó duy trì liên lạc và báo cáo với Hội đồng Giám sát sẽ có lợi cho cả đôi bên. Hôm nay tôi đến chỉ để thông báo như vậy thôi, xin cáo từ.
Tên thiếu niên ấy vừa bước ra khỏi cửa, Vân đã lè lưỡi khinh bỉ.
- À còn một chuyện, thưa cô Nguyễn Hồng Vân.
- Sao?
- Bảo với Vương Thành Văn, Phương Linh có lời hỏi thăm.
- Phương Linh? Là Phạm Phương Linh đó à? Mi rốt cục là ai?
- Anh họ con bé. Phạm Viết Tuệ. Nhắn với Vương Thành Văn, kẻ thấp kém như hắn đừng hòng đặt bước chân vào Phạm thị.
- Bộ Phạm thị có cái gì hay ho mà cứ nghĩ người ta muốn vào vậy? Bớt ảo tưởng coi! - Vân đáp lại. Cô không hề ưa thằng trước mắt này chút nào, cũng tức hộ cho thằng Văn nữa.
Phạm thị thì sao? Phạm Phương Linh thì sao? Bộ nghĩ rằng thế giới này xoay quanh mình chắc?
- Quý cô cứ nhắn lại như vậy. Xin cáo từ.
Đây là điều khiến Vân vô cùng tò mò.
Chuyện xưa về Bạch Thế Thắng, Vinh Mũi Chó cũng không biết quá nhiều. Hơn nữa, theo lời hắn, thứ đáng sợ nhất là hiện nay Bạch Thế Thắng đã trở thành như thế nào, chứ không phải khi xưa hắn ra sao.
Vậy hiện giờ hắn thế nào, Vân hỏi.
Vinh Mũi Chó chỉ nhăn mặt lại như đang nhớ tới một thứ gì đó rất kinh hoàng.
Hắn nói, chi bằng cậu đi xem trực tiếp xem hắn là kẻ ra sao.
Vân hỏi làm sao để gặp hắn.
Vinh Mũi Chó lại kể, cuối tháng này Bạch Thế Thắng sẽ đứng ra tổ chức một buổi gặp mặt tại Nhà thể chất của Kình Ngư. Tất cả những ai có vé mời đều sẽ được tham dự.
Vân lại hỏi làm sao để có vé mời.
Vinh Mũi Chó lại cười hề hề, rằng hắn cũng là người bán vé.
Vân vùng vằng cò kè ngã giá tiền mua vé, cuối cùng bất đắc dĩ trả cho thằng này 20 hào.4 năm mới trở về đất Hải Thành, gây xôn xao khắp làng trên xóm dưới, rồi lại đích thân đứng ra tổ chức một buổi họp mặt và mời hết các thành phần máu mặt trong thành phố đến. Là ý gì đây?
Từ giờ tới lúc họp mặt, còn 20 ngày nữa. Có lẽ đó là cơ hội duy nhất để tìm hiểu về Bạch Thế Thắng, vì hiện giờ, đến cả việc Bạch Thế Thắng đang ở đâu, cũng không ai biết.
Nhiều lúc Vân nghĩ rằng, thiên hạ chỉ tự dưng đồn thổi lên như vậy. Một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần thành ra một sự hoang mang hoảng sợ về một kẻ trở về sau 4 năm vắng mặt.
Tâm lý đám đông thường có xu hướng phóng đại và trầm trọng hóa vấn đề.Có một điều khiến Vân quan tâm hơn, đó là cụm từ “Học trò của thầy Phương”.
Cả buổi chiều hôm đó, Vân chả chăm chú gì tới tiết học, mà hí húi tìm đọc mọi giai thoại cô thấy trên mạng về Phạm Viết Phương.
Người sống sót cuối cùng của chi chính Phạm thị sau một đợt thanh trừng đẫm máu. Một giáo viên cấp 3 không có gì đặc biệt. Một doanh nhân nổi lên ở độ tuổi đã già. Rồi trở thành một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn nhất Đế quốc khi đã 80 tuổi.
Có đến hàng trăm triệu bài viết nhắc tới Phạm Viết Phương, dù là trực tiếp nghị luận, phân tích hay chỉ là thoáng nhắc qua. Và bằng đủ mọi loại tiếng. Người ta cố phân tích vì sao Phạm Viết Phương lại thành công tới vậy, điểm gì ở ông ta khiến người ta bị thu hút vậy, hay trí tuệ của ông ta đạt tới cảnh giới nào.
Lại có một bài viết “Vì sao giới trẻ ngày nay đua nhau mong muốn trở thành Học trò của thầy Phương?”.
Vân cảm thấy bài viết này còn hữu ích hơn đống bài viết phân tích tào lao kia. Cô cố gắng đọc.
Người viết nhắc tới một khái niệm, một thứ Tư tưởng thầy Phương, một loại tư tưởng hàm chứa nhiều ý nghĩa cao siêu mà có lẽ chẳng mấy ai thấu hiểu toàn bộ. Ngày nay, người ta khao khát được lĩnh hội thứ tư tưởng ấy, để được công nhận là Học trò của ông ta.
Một thứ tư tưởng có thể giải phóng con người ta khỏi sự tầm thường của bản thân, và vươn tới một cái gì đó cao hơn.
Vân nhăn mặt khó hiểu. Con người dù thế nào cũng vẫn là con người, chết đi là chui vào quan tài, liệu con người còn muốn vươn lên thành thứ gì nữa? Trong mắt Vân, chỉ có những người chưa có tiền cố gắng vươn lên để thành người có tiền, ngoài ra chẳng còn một sự “vươn lên” nào khác.
Người viết lại đặt ra câu hỏi, khi mà các gia tộc lớn trên thế giới đều dồn hết kì vọng vào hậu duệ của mình, thì Phạm Viết Phương xem ra chẳng có hứng thú gì với con cháu của ông ta. Chẳng lẽ trí khôn của một con người được coi là Trí giả của thời đại, lại không thể được di truyền qua các thế hệ sau hay sao?
Vân lướt mắt qua cho tới khi nhìn tới cái tên Phạm Phương Linh.
Bài viết mô tả thật kĩ, và thật chi tiết về cô gái này. Thậm chí còn kèm cả nhiều bức ảnh chẳng biết làm sao chụp được, chủ yếu đều ở trên trường.
Như một nữ thần vậy. Vân phải thừa nhận thật lòng. Dù đôi mắt hơi có phảng phất u buồn, và làn da xanh xao, nhưng càng như vậy càng làm bật lên nét bí ẩn và xa vắng.
Cô ta lại còn ưu tú nữa. Một con người quá hoàn hảo. Vân cảm thấy có chút gì tự ti.
Nhìn lại bản thân mình, cơm không biết nấu nhà không biết quét, ăn nói lại bỗ bã sỗ sàng, tóc tai thì bờm chờm, da thì ngăm ngăm.
Mà thôi, mặc kệ! Ít ra thì chắc Phạm Phương Linh không biết đi đào mộ là gì.Hôm đó, nhà Vân có khách.
Chẳng biết vì sao ở Hải Thành này lại có khách tìm gặp cha con cô.
Vân cứ nghĩ đó là thành viên của một Guild lớn, hoặc một Runner tự do nào đó tìm đến bàn chuyện làm ăn, nhưng không phải.
Người tới là một thiếu niên tóc bạc trắng, cắt tỉa gọn gàng, gương mặt hiền hậu và thánh thiện, lại toát ra thứ khí chất gì đấy rất khác biệt với đất Hải Thành. Một thứ khí chất thanh lịch và cao sang.
- Ngài Bạch, cô Hồng Vân!
Hắn ta bước vào nhà, cúi chào rất lịch sự, rồi bằng một phong thái quý phái, nhẹ nhàng tìm một chỗ mà rác rưởi chưa vứt đầy, ngồi xuống.
- Lần đầu gặp gỡ, hẳn tôi cần giới thiệu với 2 vị. Tôi là người phụng sự cho Hội đồng Giám sát đặc biệt của Đại Nam Đế quốc. Thông thường, tôi làm việc chủ yếu ở Long Thành, nhưng vì gần đây tình hình ở Hải Thành xuất hiện quá nhiều Runner cấp cao như vậy, làm tôi phải thân chinh tới đây.
- Ôi quý hóa, quý hóa quá! - Lão Bạch đã phản xạ kịp thời - Tưởng là ai, hóa ra là ngài Giám Sát Sứ Đại Nam. Thực là tuổi trẻ tài cao. Trạc tuổi ngài mà con gái tôi chỉ nằm nhà ăn hại (Vân lườm mắt nhìn lão một cái) mà ngài đây đã là quan to trong triều! Vậy xin hỏi ngài Giám Sát Sứ hôm nay rồng đến nhà tôm có chuyện gì thế ạ?
- Ngài Hắc Kê đây nổi tiếng là biết người biết ta, biết thời biết thế, nay được chứng kiến, quả nhiên là mở rộng tầm mắt. Làm người co được giãn được như ngài đây, quả thực là đấng trượng phu ở đời!
- Nào dám nào dám! Kẻ hèn này chỉ là một tên lang bạt, trời cho miếng cơm ngày nào biết ngày đó, làm sao sánh bằng dòng dõi cao quý như ngài Giám Sát Sứ đây?
- Không dám không dám. Chỉ là may mắn sinh ra trong gia tộc lớn mạnh mà thôi, sao sánh bằng ngài Hắc Kê vĩ đại với bao giai thoại chứ?
…
- Hai người tung hứng xong chưa vậy? - Vân mất kiên nhẫn - Đã đến đây rồi, có gì thì nói luôn đi.
Gương mặt tươi cười của kẻ mới đến bỗng nhiên đanh lại. Sự khách khí niềm nở nãy giờ vẫn còn đó, nhưng không giấu nổi một tia kiêu ngạo và khinh thường.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng Vân nhìn thấy rất rõ ràng. Giống như một kẻ từ trên cao khinh thường nhìn xuống phía dưới. Thái độ coi thường này lại giấu bởi một sự lịch lãm giả tạo, khiến Vân càng không hề ưa thích.
- Vấn đề là thế này. Hôm qua 2 vị kiếm được một kho báu trị giá ước lượng 7200 hào, việc này đã được ghi vào báo cáo của Hội đồng Giám sát. Vì đây là kho báu trên đất Đại Nam, và dựa theo Hiệp định 017 đối với Cộng đồng Thám hiểm và Quy ước chung về Thuế thu nhập ngoại ngạch và thu nhập tự do, các vị phải đóng thuế cho Đại Nam 20% giá trị.
- Cái quái gì…!!! - Vân bực mình quát.
- Suỵt!!
Lão Bạch vội giơ tay cản con gái mình lại.
Nơi đây là Đại Nam. Ở đất người ta, mà đánh quan chức của người ta, là vô cùng không khôn ngoan.
- Vẫn là ngài Hắc Kê hiểu biết. Nhập gia tùy tục. Đại Nam tạo điều kiện để các vị khai quật kho báu, đã là sự may mắn dành cho các vị. Hiệp định này ra đời, cũng là để kiềm chế các Thám Hiểm Gia, vừa là để thu về giá trị mà Đại Nam xứng đáng được hưởng từ tài sản của mình. Các vị hoàn toàn có quyền không tuân thủ, nhưng khi đó, Đại Nam sẽ không khách khí như vậy nữa. Và xin 2 vị lưu ý giùm, hành động phá hoại di tích như hôm qua là rất không được khuyến khích.
Hắn đứng dậy. Vẻ mặt khách sáo lúc nãy đã không còn.
- Tiền chúng tôi sẽ có biện pháp thu hồi sau, tôi tin việc các vị chịu khó duy trì liên lạc và báo cáo với Hội đồng Giám sát sẽ có lợi cho cả đôi bên. Hôm nay tôi đến chỉ để thông báo như vậy thôi, xin cáo từ.
Tên thiếu niên ấy vừa bước ra khỏi cửa, Vân đã lè lưỡi khinh bỉ.
- À còn một chuyện, thưa cô Nguyễn Hồng Vân.
- Sao?
- Bảo với Vương Thành Văn, Phương Linh có lời hỏi thăm.
- Phương Linh? Là Phạm Phương Linh đó à? Mi rốt cục là ai?
- Anh họ con bé. Phạm Viết Tuệ. Nhắn với Vương Thành Văn, kẻ thấp kém như hắn đừng hòng đặt bước chân vào Phạm thị.
- Bộ Phạm thị có cái gì hay ho mà cứ nghĩ người ta muốn vào vậy? Bớt ảo tưởng coi! - Vân đáp lại. Cô không hề ưa thằng trước mắt này chút nào, cũng tức hộ cho thằng Văn nữa.
Phạm thị thì sao? Phạm Phương Linh thì sao? Bộ nghĩ rằng thế giới này xoay quanh mình chắc?
- Quý cô cứ nhắn lại như vậy. Xin cáo từ.
/700
|