Một gian phòng trống khá rộng rãi, ở một tòa nhà nào đó tại Hải Thành. Nơi đây vốn dùng để cho thuê văn phòng, có cửa sổ nhìn ra bờ sông. Một ngày mùa thu đìu hiu.
Trên lan can khu nhà, Plea ngồi xổm, miệng rít điếu thuốc. Hắn phóng mắt nhìn khắp phố xá.
Hắn đã đi qua nhiều nơi, cũng ngồi xổm từ trên cao ngắm nhìn nhiều thành phố.
Hắn cố để đầu óc mình trống rỗng nhất có thể, trước khi phải đau đầu vì những chuyện nhân thế.
- Thành phố này thật là bẩn thỉu.
Một kẻ đã tới đứng cạnh hắn từ bao giờ. Hắn không leo lên lan can ngồi chồm hỗm như Plea, mà chỉ dựa tay vào lan can, uể oải nhìn xa xăm.
- Thành phố nào trong mắt ta cũng đều bẩn thỉu hết. - Plea đáp lại, vẫn rít một hơi dài. - Chỉ là nơi con người tụ tập lại, xây nhà san sát vào nhau, càng ngày càng lan rộng, kéo theo đó là bụi bặm, rác rưởi, và dối trá.
- Muốn về với vợ rồi sao? - Kẻ kia hỏi lại. - Nghe nói chị nhà đã sinh rồi?
- Nay tự dưng lại quan tâm nhau vậy? - Plea vẫn rít tiếp một hơi thuốc.
- Cùng là đồng nghiệp cả, dân Runner chúng ta vẫn có câu: Rời khỏi Dungeon, thì thù đều hóa bạn sao? Suy cho cùng cũng chỉ là công việc kiếm cơm mà thôi. Đã là dân chuyên nghiệp cả rồi, ở ngoài đời thì nên tử tế với nhau một chút.
- Ha ha. Nói về mức độ chuyên nghiệp, hẳn chẳng ai đọ lại dân Phú Sơn nhỉ? Nhưng Aki ạ, có điểm này ông bạn nói sai rồi?
- Sao?
- Cuộc đời này, chính là một Dungeon khổng lồ. Chúng ta chưa bao giờ thực sự thoát khỏi nó cả.
- Ông bạn lại bi quan quá rồi. Châm tôi mồi lửa với.
Aki cười. Hắn là một người đàn ông tầm 30 tuổi, mặc một bộ yukata mỏng, miệng ngậm một chiếc tẩu dài. Gương mặt của hắn có nét trầm tĩnh từng trải, nhưng lại xen một nét vô cảm khó đoán.
- Nếu cuộc đời này không phải một sân chơi lớn, thì chúng ta còn tổ chức buổi họp mặt hôm nay làm cái gì?
Châm lửa cho Aki xong, Plea cũng nhảy xuống ban công. Ngoài kia, cửa cũng đã mở ra. Lại một người khác bước vào.
- Ồ, 2 ông bạn đến sớm quá nhỉ? Plea của Vulture. Aki của Nezumi.
Plea cũng chẳng lạ gì tên này. Hoàng Hữu Khải, phân hội trưởng của Ám Hành Hội tại phía Đông Nam Viễn Đông.
- Thất lễ thất lễ quá. Thân là chủ nhà đáng lẽ phải đón tiếp các ông mới đúng. Chuyện là gần đây nội bộ Ám Hành Hội có chuyện khó nói, thành ra chúng tôi cũng không còn nhiều tâm sức lo nghĩ cho chuyện lần này. Nhưng buổi họp này tôi đích thân ra mặt, cũng là để thể hiện rằng Ám Hành Hội còn quan tâm tới chuyện chung lắm.
Hoàng Hữu Khải tươi cười. Plea biết thừa sau nụ cười ấy là một thái độ chiếu trên rõ ràng.
Đây là sân nhà của Ám Hành Hội. Bọn họ chẳng những còn chẳng ra mặt tiếp đón các đồng nghiệp phương xa, còn khinh khỉnh cho rằng báu vật đã nằm trong túi mình. Thái độ kẻ cả này cũng khiến khá nhiều người không vừa mắt.
Ở Cận Tây có một Truyền thống, đó là Hiếu khách. Mỗi vị khách tới chơi nhà, dù họ có là bất kì ai, đều phải tiếp đón một cách nồng nhiệt nhất có thể. Bất kì kẻ nào đối xử tệ bạc với vị khách của mình, đều sẽ bị thần linh trừng phạt.
Nghe nói ở Viễn Đông cũng có một loại Truyền thống như vậy, nhưng dần dần đã bị xem nhẹ. Đặc biệt là Ám Hành Hội, càng ngày càng đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu, thậm chí còn có động thái muốn một mình xưng bá, dần dần đã cắt gần hết các mối giao thiệp với bên ngoài.
Cơ sở cho sự càn quấy này, là tính đặc trưng của Bắc Hà Lãnh thổ. Một mảnh đất Nội nan xuất mà Ngoại nan nhập. Muốn độc bá ở Bắc Hà thật sự vô cùng dễ dàng, vì mảnh đất này không có khái niệm cạnh tranh tự do.
Ám Hành Hội chỉ cần giữ mối quan hệ tốt và tôn kính Bắc Hoàng, còn lại thì mọi nguồn hàng cổ vật, Hung thú, tài nguyên quý hiếm, cũng như cửa ngõ xuất nhập cho 14 lãnh thổ, đều dần nằm gọn trong bàn tay họ. Những tua nhánh của Ám Hành Hội, càng lấn sân mạnh mẽ sang cả Đại Nam.
Một tổ chức Runner muốn làm Vua của phương Đông, thật sự là một mối lo lắng cho tất cả các Guild khác trên thế giới. Không chỉ vì lo sợ Ám Hành Hội sẽ mạnh lên như một thế lực khổng lồ, họ còn sợ đối trọng khổng lồ ở phương Đông này sẽ còn kích thích một đối trọng khác đến từ phương Tây.
Từ một cộng đồng trăm nhà đua tiếng, rất có thể sẽ thành thế Lưỡng Cực. Và đối trọng đến từ phương Tây mà người ta đang e dè, chẳng ai khác ngoài Holy Knights.
Mà chịu ảnh hưởng trực tiếp từ xu thế này, chính là Nezumi và Vulture.
Nezumi đặt trụ sở ở Phú Sơn Đảo, dưới sự bảo hộ của Kumo Sasaki. Mà ai cũng biết Kumo Sasaki không phải kẻ vĩ cuồng dân tộc, cũng chẳng phải kẻ lấy tình nghĩa làm trọng. Hắn chỉ quan tâm tới lợi ích của chính hắn. Đúng hơn là cái sự nghiệp diễn xuất chết tiệt của hắn. Ai cho hắn nhiều lợi ích hơn, hắn sẵn sàng bật đèn xanh cho kẻ đó. Vậy nên, nếu Ám Hành Hội độc chiếm thị trường Viễn Đông, thì việc bọn chúng tràn sang chinh phạt nốt Nezumi ở Phú Sơn và nuốt trọn nốt các tổ chức còn lại ở nửa bán cầu này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Vulture cũng trong một tình trạng tương tự. Một sự đòi hỏi “vị Vua của phương Tây” nếu Ám Hành Hội lên ngôi, chính là cuộc đụng độ giữa 2 Guild lớn nhất phương Tây hiện nay, Holy Knights và Vulture. Chỉ khi 2 ông lớn này đụng độ nhau và tìm ra được một kẻ chiến thắng, thì phương Tây mới có chủ. Lúc đó, các tổ chức khác sẽ tự khắc quỳ gối cúi đầu trước ông vua mới, cũng là để tạo nên một liên minh Tây phương đủ hùng mạnh để chống lại Ám Hành Hội.
Mà chiến tranh giữa Vulture với Holy Knights, 8 phần 10 là Vulture thua triệt để. 2 phần 10 còn lại là cả 2 tổ chức đánh nhau tới lưỡng bại câu thương. Nói chung 100% là Vulture chẳng có gì vui vẻ với diễn biến này.
Vậy nên, đồng bệnh tương lân, Vulture bỗng nhiên tìm ra một người đồng chí thân thiêt trên một hòn đảo cách bọn họ cả nửa vòng quả đất, là Nezumi. Hai tổ chức cùng cảnh ngộ đều cảm thấy thân thiết với nhau chưa từng có, và đều ôm sự căm ghét với Ám Hành Hội.
Plea và Aki, chỉ là hai thành viên miễn cưỡng được coi là cấp cao trong tổ chức của mình. Nhưng thái độ của họ cũng đủ để biểu thị thái độ của cả tổ chức. Đối với Hoàng Hữu Khải, chẳng ai ưa gì.
Nhưng đời tuy dở, ta vẫn phải niềm nở.
Đã là dân chuyên nghiệp, thì thái độ cần chuyên nghiệp một chút.
Huống chi, lần này họp mặt cũng không phải vì vấn đề dài hạn kia, mà là câu chuyện trước mắt.
Buổi họp này là để tổng kết lại tình hình tìm kiếm báu vật của các tổ chức trong thời gian vừa qua tại Hải Thành, cũng như thương thảo để có được một đồng thuận mới, nhằm giảm căng thẳng và giao tranh hết mức có thể, bình hòa mà tìm kiếm kho báu.
Chưa nói báu vật về tay ai, chỉ riêng hơn trăm di tích được khai quật sạch bách ở Hải Thành những ngày vừa qua, là đã đủ hời cho các tổ chức chuyến này tới đây.
Tất nhiên, có một điều mà ít ai muốn nhắc tới, là cả lũ đều bị Hội đồng Giám sát Đại Nam tới đánh thuế cho rát người.
Cũng một lần nữa, các Runner sâu sắc được cảnh tỉnh, rằng cộng đồng Thám Hiểm của bọn họ cũng chỉ là một trong nhiều cộng đồng trên thế giới này. Cái gì mà Vua của phương Đông, Vua của phương Tây, cũng chỉ là một loại ảo tưởng. Vị Vua đích thực, là các Đế quốc khổng lồ mà chiến lực của kẻ cầm đầu đủ khiến thế giới phải run rẩy.
Cuộc chiến của các Guild thám hiểm, chỉ là một cuộc chiến nhỏ nhoi, chỉ là một phần của cuộc chiến to lớn hơn.
Cuộc chiến giữa các Đại Đế quốc.
Trên lan can khu nhà, Plea ngồi xổm, miệng rít điếu thuốc. Hắn phóng mắt nhìn khắp phố xá.
Hắn đã đi qua nhiều nơi, cũng ngồi xổm từ trên cao ngắm nhìn nhiều thành phố.
Hắn cố để đầu óc mình trống rỗng nhất có thể, trước khi phải đau đầu vì những chuyện nhân thế.
- Thành phố này thật là bẩn thỉu.
Một kẻ đã tới đứng cạnh hắn từ bao giờ. Hắn không leo lên lan can ngồi chồm hỗm như Plea, mà chỉ dựa tay vào lan can, uể oải nhìn xa xăm.
- Thành phố nào trong mắt ta cũng đều bẩn thỉu hết. - Plea đáp lại, vẫn rít một hơi dài. - Chỉ là nơi con người tụ tập lại, xây nhà san sát vào nhau, càng ngày càng lan rộng, kéo theo đó là bụi bặm, rác rưởi, và dối trá.
- Muốn về với vợ rồi sao? - Kẻ kia hỏi lại. - Nghe nói chị nhà đã sinh rồi?
- Nay tự dưng lại quan tâm nhau vậy? - Plea vẫn rít tiếp một hơi thuốc.
- Cùng là đồng nghiệp cả, dân Runner chúng ta vẫn có câu: Rời khỏi Dungeon, thì thù đều hóa bạn sao? Suy cho cùng cũng chỉ là công việc kiếm cơm mà thôi. Đã là dân chuyên nghiệp cả rồi, ở ngoài đời thì nên tử tế với nhau một chút.
- Ha ha. Nói về mức độ chuyên nghiệp, hẳn chẳng ai đọ lại dân Phú Sơn nhỉ? Nhưng Aki ạ, có điểm này ông bạn nói sai rồi?
- Sao?
- Cuộc đời này, chính là một Dungeon khổng lồ. Chúng ta chưa bao giờ thực sự thoát khỏi nó cả.
- Ông bạn lại bi quan quá rồi. Châm tôi mồi lửa với.
Aki cười. Hắn là một người đàn ông tầm 30 tuổi, mặc một bộ yukata mỏng, miệng ngậm một chiếc tẩu dài. Gương mặt của hắn có nét trầm tĩnh từng trải, nhưng lại xen một nét vô cảm khó đoán.
- Nếu cuộc đời này không phải một sân chơi lớn, thì chúng ta còn tổ chức buổi họp mặt hôm nay làm cái gì?
Châm lửa cho Aki xong, Plea cũng nhảy xuống ban công. Ngoài kia, cửa cũng đã mở ra. Lại một người khác bước vào.
- Ồ, 2 ông bạn đến sớm quá nhỉ? Plea của Vulture. Aki của Nezumi.
Plea cũng chẳng lạ gì tên này. Hoàng Hữu Khải, phân hội trưởng của Ám Hành Hội tại phía Đông Nam Viễn Đông.
- Thất lễ thất lễ quá. Thân là chủ nhà đáng lẽ phải đón tiếp các ông mới đúng. Chuyện là gần đây nội bộ Ám Hành Hội có chuyện khó nói, thành ra chúng tôi cũng không còn nhiều tâm sức lo nghĩ cho chuyện lần này. Nhưng buổi họp này tôi đích thân ra mặt, cũng là để thể hiện rằng Ám Hành Hội còn quan tâm tới chuyện chung lắm.
Hoàng Hữu Khải tươi cười. Plea biết thừa sau nụ cười ấy là một thái độ chiếu trên rõ ràng.
Đây là sân nhà của Ám Hành Hội. Bọn họ chẳng những còn chẳng ra mặt tiếp đón các đồng nghiệp phương xa, còn khinh khỉnh cho rằng báu vật đã nằm trong túi mình. Thái độ kẻ cả này cũng khiến khá nhiều người không vừa mắt.
Ở Cận Tây có một Truyền thống, đó là Hiếu khách. Mỗi vị khách tới chơi nhà, dù họ có là bất kì ai, đều phải tiếp đón một cách nồng nhiệt nhất có thể. Bất kì kẻ nào đối xử tệ bạc với vị khách của mình, đều sẽ bị thần linh trừng phạt.
Nghe nói ở Viễn Đông cũng có một loại Truyền thống như vậy, nhưng dần dần đã bị xem nhẹ. Đặc biệt là Ám Hành Hội, càng ngày càng đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu, thậm chí còn có động thái muốn một mình xưng bá, dần dần đã cắt gần hết các mối giao thiệp với bên ngoài.
Cơ sở cho sự càn quấy này, là tính đặc trưng của Bắc Hà Lãnh thổ. Một mảnh đất Nội nan xuất mà Ngoại nan nhập. Muốn độc bá ở Bắc Hà thật sự vô cùng dễ dàng, vì mảnh đất này không có khái niệm cạnh tranh tự do.
Ám Hành Hội chỉ cần giữ mối quan hệ tốt và tôn kính Bắc Hoàng, còn lại thì mọi nguồn hàng cổ vật, Hung thú, tài nguyên quý hiếm, cũng như cửa ngõ xuất nhập cho 14 lãnh thổ, đều dần nằm gọn trong bàn tay họ. Những tua nhánh của Ám Hành Hội, càng lấn sân mạnh mẽ sang cả Đại Nam.
Một tổ chức Runner muốn làm Vua của phương Đông, thật sự là một mối lo lắng cho tất cả các Guild khác trên thế giới. Không chỉ vì lo sợ Ám Hành Hội sẽ mạnh lên như một thế lực khổng lồ, họ còn sợ đối trọng khổng lồ ở phương Đông này sẽ còn kích thích một đối trọng khác đến từ phương Tây.
Từ một cộng đồng trăm nhà đua tiếng, rất có thể sẽ thành thế Lưỡng Cực. Và đối trọng đến từ phương Tây mà người ta đang e dè, chẳng ai khác ngoài Holy Knights.
Mà chịu ảnh hưởng trực tiếp từ xu thế này, chính là Nezumi và Vulture.
Nezumi đặt trụ sở ở Phú Sơn Đảo, dưới sự bảo hộ của Kumo Sasaki. Mà ai cũng biết Kumo Sasaki không phải kẻ vĩ cuồng dân tộc, cũng chẳng phải kẻ lấy tình nghĩa làm trọng. Hắn chỉ quan tâm tới lợi ích của chính hắn. Đúng hơn là cái sự nghiệp diễn xuất chết tiệt của hắn. Ai cho hắn nhiều lợi ích hơn, hắn sẵn sàng bật đèn xanh cho kẻ đó. Vậy nên, nếu Ám Hành Hội độc chiếm thị trường Viễn Đông, thì việc bọn chúng tràn sang chinh phạt nốt Nezumi ở Phú Sơn và nuốt trọn nốt các tổ chức còn lại ở nửa bán cầu này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Vulture cũng trong một tình trạng tương tự. Một sự đòi hỏi “vị Vua của phương Tây” nếu Ám Hành Hội lên ngôi, chính là cuộc đụng độ giữa 2 Guild lớn nhất phương Tây hiện nay, Holy Knights và Vulture. Chỉ khi 2 ông lớn này đụng độ nhau và tìm ra được một kẻ chiến thắng, thì phương Tây mới có chủ. Lúc đó, các tổ chức khác sẽ tự khắc quỳ gối cúi đầu trước ông vua mới, cũng là để tạo nên một liên minh Tây phương đủ hùng mạnh để chống lại Ám Hành Hội.
Mà chiến tranh giữa Vulture với Holy Knights, 8 phần 10 là Vulture thua triệt để. 2 phần 10 còn lại là cả 2 tổ chức đánh nhau tới lưỡng bại câu thương. Nói chung 100% là Vulture chẳng có gì vui vẻ với diễn biến này.
Vậy nên, đồng bệnh tương lân, Vulture bỗng nhiên tìm ra một người đồng chí thân thiêt trên một hòn đảo cách bọn họ cả nửa vòng quả đất, là Nezumi. Hai tổ chức cùng cảnh ngộ đều cảm thấy thân thiết với nhau chưa từng có, và đều ôm sự căm ghét với Ám Hành Hội.
Plea và Aki, chỉ là hai thành viên miễn cưỡng được coi là cấp cao trong tổ chức của mình. Nhưng thái độ của họ cũng đủ để biểu thị thái độ của cả tổ chức. Đối với Hoàng Hữu Khải, chẳng ai ưa gì.
Nhưng đời tuy dở, ta vẫn phải niềm nở.
Đã là dân chuyên nghiệp, thì thái độ cần chuyên nghiệp một chút.
Huống chi, lần này họp mặt cũng không phải vì vấn đề dài hạn kia, mà là câu chuyện trước mắt.
Buổi họp này là để tổng kết lại tình hình tìm kiếm báu vật của các tổ chức trong thời gian vừa qua tại Hải Thành, cũng như thương thảo để có được một đồng thuận mới, nhằm giảm căng thẳng và giao tranh hết mức có thể, bình hòa mà tìm kiếm kho báu.
Chưa nói báu vật về tay ai, chỉ riêng hơn trăm di tích được khai quật sạch bách ở Hải Thành những ngày vừa qua, là đã đủ hời cho các tổ chức chuyến này tới đây.
Tất nhiên, có một điều mà ít ai muốn nhắc tới, là cả lũ đều bị Hội đồng Giám sát Đại Nam tới đánh thuế cho rát người.
Cũng một lần nữa, các Runner sâu sắc được cảnh tỉnh, rằng cộng đồng Thám Hiểm của bọn họ cũng chỉ là một trong nhiều cộng đồng trên thế giới này. Cái gì mà Vua của phương Đông, Vua của phương Tây, cũng chỉ là một loại ảo tưởng. Vị Vua đích thực, là các Đế quốc khổng lồ mà chiến lực của kẻ cầm đầu đủ khiến thế giới phải run rẩy.
Cuộc chiến của các Guild thám hiểm, chỉ là một cuộc chiến nhỏ nhoi, chỉ là một phần của cuộc chiến to lớn hơn.
Cuộc chiến giữa các Đại Đế quốc.
/700
|