Đoàn xe di chuyển suốt đêm, dọc theo con đường Cứt Ngựa, trục đường chính của Quận 1, hướng về phía Ngã Ba Lớn.
Những tòa nhà lạnh lẽo hắt lên những bóng đèn le lói chiếu xuống đại lộ vắng vẻ. Thỉnh thoảng có những chuyến xe vun vút phóng qua, rồi biến mất thẳng vào màn đêm. Đây đó dọc hai bên đường, nhô lên khỏi mặt đất ngang tầm mắt, có thể nhìn thấy những tòa nhà xây dựng dang dở đã bỏ hoang, với những ô cửa đen ngòm lập lòe những bóng sáng, mà ai ở Quận 1 cũng sẽ hiểu đó là nơi trú ngụ của lũ du thủ du thực, nghiện hút du côn.
Màn đêm ở Quận 1 luôn tối tăm và lạnh lẽo, rập rình nhiều điều bí ẩn. Nơi đây tối tăm tới mức, từ xa xa đã có thể nhìn thấy thứ ánh sáng rực rỡ từ Quận 2 chiếu tới, như một đô thành hoa lệ.
“Nhưng tất cả chỉ là ảo mộng.”
Hà Minh Đức ngồi phía đuôi xe, tựa lưng vào thành xe, súng dựa lên người, mắt xa xăm nhìn về nơi lập lòe ánh sáng. Xe rung lắc bần bật vì những ổ gà trên con đường từ lâu đã xuống cấp vì lượng giao thông quá tải.
Quận 1, Quận 2, Quận 3. Cả cái Sa Li Khan này. Chẳng có nơi đâu là thiên đường. Hắn đã ở nơi này 16 năm. Từ khi mới bắt đầu biết nhận thức, hắn đã phải vật lộn chiến đấu để sinh tồn. Hắn đã ngắm nhìn những tòa nhà cao nhất, trong lúc phải trốn tránh dưới những vũng lầy thấp kém nhất.
Bãi phế liệu, khu Hoàng Gia, đường Óc Chó… Ở tất cả những nơi đó, hắn chỉ thấy những kẻ giống mình, những kẻ không còn nhân dạng, không có danh tính, chẳng biết bản thân là cái gì, tồn tại vì đâu, mà chỉ biết sống sót qua từng ngày.
Đức đã từng chỉ biết tới sự sinh tồn. Hắn tìm mọi cách để không bị chốn phồn hoa này vùi dập. Hắn giành giật, hắn lừa lọc, hắn trộm cắp, hắn đạp lên tất cả mọi người khác để sinh tồn. Chỉ tới khi hắn biết tới Phạm Viết Phương, tới những lời dạy của Người, thế giới của hắn mới thay đổi.
Trong thế giới của những kẻ cặn bã như hắn, Phạm Viết Phương không phải cái tên của một con người ở đâu đó. Phạm Viết Phương là một loại tín ngưỡng. Một đức tin. Một niềm hi vọng. Một cơ hội để được tồn tại.
Đức của hiện tại không giàu có hơn, không quyền lực hơn, đến cả một cuộc sống dễ dàng cũng chẳng thể có được. Nhưng hắn đã không còn sinh tồn vì bản năng như một con thú nữa. Hắn đã tự ý thức về bản thân như một con người, điều mà gần như tất cả những kẻ ăn mặc sang trọng kia từ lâu đã khuyết thiếu. Hắn đã biết chịu trách nhiệm, đã biết lo lắng cho người khác, đã biết đứng ra che chở và bảo vệ cho những kẻ yếu hơn mình.
Hơn nữa, sau đêm nay, hắn sẽ làm cha…
Ai sẽ cho con trai hắn một danh tính, một tư cách để tồn tại? Lấy gì đảm bảo cuộc đời con trai hắn sẽ không lặp lại giống như hắn? Và tất cả những thằng nhóc đang ngước nhìn hắn, đang nương nhờ sự chở che của hắn. Sẽ chẳng có phép lạ nào xuất hiện và cứu rỗi chúng nó.
Khi Đức nhìn thấy Km thứ 510, cũng là lúc đoàn xe dừng lại. Đức lập tức nhảy xuống xe.
Hoàng luống cuống nhảy xuống phía sau hắn.
- Anh Đức, sao vậy?
- Lấy thẻ căn cước. Bộ thẻ cũ mà Liễu Thanh Chân cung cấp đã không còn sử dụng được nữa. Chúng ta cần trót lọt đi qua khẩu kiểm soát ở Ngã Ba Lớn. - Đức nói. Hắn đưa mắt nhìn đăm đăm vào màn đêm.
- Chúng ta đang chờ ai à?
- Theo kế hoạch, sẽ có người tiếp ứng tại điểm này. - Đức cúi xuống nhìn đồng hồ - 5h15 sáng rồi.
Từ phía xa, một chùm sáng hắt lại, kèm theo tiếng động cơ ngày càng gần. Một chiếc xe phân khối lớn rú ga phóng tới, ánh đèn pha chiếu lóa mắt hai người.
Khi chiếc xe dừng lại, Hoàng mới thấy một người lái xe đội mũ bảo hiểm che kín mặt, phía sau lưng đeo một cái ba lô lớn. Trên cánh tay người đó buộc một dải băng trắng.
Người đó chẳng nói chẳng rằng, tháo ba lô xuống, quẳng về phía Đức. Đức đưa tay bắt lấy.
Người kia lại vặn ga phóng đi. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ.
- Người đó là ai vậy? - Hoàng còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhịn không được sự tò mò mà hỏi.
- Kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Đức chỉ nói vậy, rồi cúi xuống mở chiếc ba lô. Hoàng soi ánh đèn vào, chỉ thấy bên trong đựng vài chiếc hộp đen và một số thứ khác. Đức lấy một chiếc hộp, mở ra, đưa cho Hoàng một tấm thẻ.
- Đây chỉ là loại thẻ tạm thời, dùng để đánh lừa các trạm kiểm soát của Quận 2. Nhưng cũng là thứ mà chỉ Liễu Thanh Chân mới có thể làm ra. Nhưng chú yên tâm, khi nhiệm vụ lần này thành công, tất cả chúng ta sẽ có được những chiếc thẻ căn cước thực sự!
Hoàng đưa tay đón lấy chiếc thẻ màu trắng không có chút thông tin nào bên trên. Chẳng hiểu sao, hắn luôn thích thú cái cảm giác mát lạnh khi được cầm vào những chiếc thẻ này.
- Em hứa sẽ dốc hết sức mình để giúp nhiệm vụ này thành công! - Hoàng nói.
- Chú không phá hoại là may lắm rồi - Đức cười - Đi phát thẻ cho anh em đi.Như mọi ngày, Phan Văn Dũng lại mở điện thoại viết báo cáo, sau đó mã hóa và gửi về phía Long Thành.
Nhiệm vụ ban đầu của hắn là theo dõi hành động của Liễu Thanh Chân, nhưng tới đây rồi, hắn mới không rõ đối tượng của mình là “Liễu Thanh Chân” nào.
Dám chắc phía Long Thành cũng rõ ràng chuyện gì đang xảy ra ở Sa Li Khan. Bọn họ cần điều tra ra những đầu mối liên hệ với Trần gia 3 năm trước, bởi ngoài Hắc Y Hội, Bạch Y Hội, Hiệp hội Khoa học, vẫn có đâu đó những dấu vết mờ nhạt của một thế lực khác phía sau.
Bản năng của Dũng nói với hắn như vậy. Chuyện có thể không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ.
Tên Liễu Thanh Chân ở khu phế liệu Quận 1 xuất phát điểm chỉ là một tên kế toán quèn, làm sao cho tới giờ đã có đủ tài lực để tài trợ cho cả 1 nhóm khủng bố, rồi còn sản xuất cả robot chiến đấu để cung cấp cho Trần gia?
Trong Ám Hành Quân Đoàn những năm qua vẫn lan truyền nhau một số lời nói nhỏ, bảo rằng Trần Phùng trước khi chết, đã tiết lộ rằng còn một người khác có khả năng đe dọa Vương vị của Vương Vũ Hoành. Lời đồn thổi này lại cộng thêm với thực tế rằng Hắc Y Hội vốn cũng là từ Ám Hành Quân Đoàn mà tách ra đó, càng khiến nhiều người có mối hoài nghi.
Ám Hành Quân dù sao cũng là có làm thì mới có ăn, không phải một tổ chức hoạt động dựa trên một lập trường chính trị nào. Bọn họ không vì vấn đề Vương vị gì đó mà lung lay quan điểm. Nhiều người chỉ ngán ngẩm vì không rõ mình đang phải đối đầu với loại đối thủ gì, khi mà sự thù địch đến từ 4 phương 8 hướng, và lại còn những kẻ địch tương đồng với mình đang ẩn núp trong bóng tối. Lợi thế của Ám Hành Quân Đoàn vốn là sự lặng lẽ bí hiểm, nên khi phải đối đầu với một đối thủ còn lặng lẽ bí hiểm hơn, chẳng ai dễ chịu gì.
Nhưng cá nhân Dũng lại nghĩ rằng, kẻ địch vốn cũng chẳng bí hiểm gì, mà là vì chúng quá đỗi bình thường, quá đỗi thân quen nên mới khiến chúng ta khó lòng cảnh giác. Rất có thể kẻ địch vẫn luôn ở trước mắt chúng ta bấy lâu nay mà ta không hề nhận ra.
Trực giác của hắn mách hắn điều ấy. Nhưng kẻ địch đó là ai, hắn tạm thời chưa nghĩ ra.
Rengg!!!
Điện thoại hắn rung lên một hồi. Hắn để mặc.
Renggg!!!
Hồi thứ 2.
Tè!!
Khi âm thanh này vang lên, báo hiệu cuộc gọi tới chỉ đổ 2 hồi chuông, hắn biết ai là người vừa gọi tới. Dũng không kiểm tra cuộc gọi nhỡ, mà chỉ bấm tổ hợp phím #13. Đây là mật khẩu xác nhận hắn là người đang cầm điện thoại, và xung quanh an toàn để bắt máy.
Ngay lập tức, cuộc gọi tưởng như đã kết thúc kia lại được kết nối trở lại. Đầu dây bên kia là giọng nữ có chút quý phái và cao ngạo.
- Kiểm tra bến tàu. Nhanh!
Dũng cúp máy, nhanh chóng bật người nhảy xuống đất. Bằng Bộ pháp nhẹ nhàng, hắn nhanh chóng lẩn khuất chạy trong màn đêm.
Cuộc gọi tới là của Vương Tuyết Trinh. Và khi bà ta đích thân gọi tới, chứng tỏ chuyện không thể xem nhẹ.30 phút sau, Dũng đã có mặt ở bến tàu Quận 1. Hắn dựa theo mô tả trong tin nhắn, tìm kiếm những bãi neo đậu.
Cho tới khi, trong bóng tối lờ mờ, hắn nhìn thấy một túi xác nổi lập lờ dưới nước.
Vớt chiếc túi lên, mở ra.
Bên trong túi, là một cái xác đã trương phình. Dũng che mũi, tìm kiếm cổ tay cái xác, và bôi lên một loại dung dịch đặc biệt. Trên cổ tay dần hiện ra những hình xăm mờ.
Hắn bắt đầu tra cứu khớp với cơ sở dữ liệu.
Tên này cũng là một Ám Hành Quân đây mà.
Nguyễn Mạnh Hùng, giám đốc Công ty Công nghệ Ano.
Những tòa nhà lạnh lẽo hắt lên những bóng đèn le lói chiếu xuống đại lộ vắng vẻ. Thỉnh thoảng có những chuyến xe vun vút phóng qua, rồi biến mất thẳng vào màn đêm. Đây đó dọc hai bên đường, nhô lên khỏi mặt đất ngang tầm mắt, có thể nhìn thấy những tòa nhà xây dựng dang dở đã bỏ hoang, với những ô cửa đen ngòm lập lòe những bóng sáng, mà ai ở Quận 1 cũng sẽ hiểu đó là nơi trú ngụ của lũ du thủ du thực, nghiện hút du côn.
Màn đêm ở Quận 1 luôn tối tăm và lạnh lẽo, rập rình nhiều điều bí ẩn. Nơi đây tối tăm tới mức, từ xa xa đã có thể nhìn thấy thứ ánh sáng rực rỡ từ Quận 2 chiếu tới, như một đô thành hoa lệ.
“Nhưng tất cả chỉ là ảo mộng.”
Hà Minh Đức ngồi phía đuôi xe, tựa lưng vào thành xe, súng dựa lên người, mắt xa xăm nhìn về nơi lập lòe ánh sáng. Xe rung lắc bần bật vì những ổ gà trên con đường từ lâu đã xuống cấp vì lượng giao thông quá tải.
Quận 1, Quận 2, Quận 3. Cả cái Sa Li Khan này. Chẳng có nơi đâu là thiên đường. Hắn đã ở nơi này 16 năm. Từ khi mới bắt đầu biết nhận thức, hắn đã phải vật lộn chiến đấu để sinh tồn. Hắn đã ngắm nhìn những tòa nhà cao nhất, trong lúc phải trốn tránh dưới những vũng lầy thấp kém nhất.
Bãi phế liệu, khu Hoàng Gia, đường Óc Chó… Ở tất cả những nơi đó, hắn chỉ thấy những kẻ giống mình, những kẻ không còn nhân dạng, không có danh tính, chẳng biết bản thân là cái gì, tồn tại vì đâu, mà chỉ biết sống sót qua từng ngày.
Đức đã từng chỉ biết tới sự sinh tồn. Hắn tìm mọi cách để không bị chốn phồn hoa này vùi dập. Hắn giành giật, hắn lừa lọc, hắn trộm cắp, hắn đạp lên tất cả mọi người khác để sinh tồn. Chỉ tới khi hắn biết tới Phạm Viết Phương, tới những lời dạy của Người, thế giới của hắn mới thay đổi.
Trong thế giới của những kẻ cặn bã như hắn, Phạm Viết Phương không phải cái tên của một con người ở đâu đó. Phạm Viết Phương là một loại tín ngưỡng. Một đức tin. Một niềm hi vọng. Một cơ hội để được tồn tại.
Đức của hiện tại không giàu có hơn, không quyền lực hơn, đến cả một cuộc sống dễ dàng cũng chẳng thể có được. Nhưng hắn đã không còn sinh tồn vì bản năng như một con thú nữa. Hắn đã tự ý thức về bản thân như một con người, điều mà gần như tất cả những kẻ ăn mặc sang trọng kia từ lâu đã khuyết thiếu. Hắn đã biết chịu trách nhiệm, đã biết lo lắng cho người khác, đã biết đứng ra che chở và bảo vệ cho những kẻ yếu hơn mình.
Hơn nữa, sau đêm nay, hắn sẽ làm cha…
Ai sẽ cho con trai hắn một danh tính, một tư cách để tồn tại? Lấy gì đảm bảo cuộc đời con trai hắn sẽ không lặp lại giống như hắn? Và tất cả những thằng nhóc đang ngước nhìn hắn, đang nương nhờ sự chở che của hắn. Sẽ chẳng có phép lạ nào xuất hiện và cứu rỗi chúng nó.
Khi Đức nhìn thấy Km thứ 510, cũng là lúc đoàn xe dừng lại. Đức lập tức nhảy xuống xe.
Hoàng luống cuống nhảy xuống phía sau hắn.
- Anh Đức, sao vậy?
- Lấy thẻ căn cước. Bộ thẻ cũ mà Liễu Thanh Chân cung cấp đã không còn sử dụng được nữa. Chúng ta cần trót lọt đi qua khẩu kiểm soát ở Ngã Ba Lớn. - Đức nói. Hắn đưa mắt nhìn đăm đăm vào màn đêm.
- Chúng ta đang chờ ai à?
- Theo kế hoạch, sẽ có người tiếp ứng tại điểm này. - Đức cúi xuống nhìn đồng hồ - 5h15 sáng rồi.
Từ phía xa, một chùm sáng hắt lại, kèm theo tiếng động cơ ngày càng gần. Một chiếc xe phân khối lớn rú ga phóng tới, ánh đèn pha chiếu lóa mắt hai người.
Khi chiếc xe dừng lại, Hoàng mới thấy một người lái xe đội mũ bảo hiểm che kín mặt, phía sau lưng đeo một cái ba lô lớn. Trên cánh tay người đó buộc một dải băng trắng.
Người đó chẳng nói chẳng rằng, tháo ba lô xuống, quẳng về phía Đức. Đức đưa tay bắt lấy.
Người kia lại vặn ga phóng đi. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ.
- Người đó là ai vậy? - Hoàng còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhịn không được sự tò mò mà hỏi.
- Kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Đức chỉ nói vậy, rồi cúi xuống mở chiếc ba lô. Hoàng soi ánh đèn vào, chỉ thấy bên trong đựng vài chiếc hộp đen và một số thứ khác. Đức lấy một chiếc hộp, mở ra, đưa cho Hoàng một tấm thẻ.
- Đây chỉ là loại thẻ tạm thời, dùng để đánh lừa các trạm kiểm soát của Quận 2. Nhưng cũng là thứ mà chỉ Liễu Thanh Chân mới có thể làm ra. Nhưng chú yên tâm, khi nhiệm vụ lần này thành công, tất cả chúng ta sẽ có được những chiếc thẻ căn cước thực sự!
Hoàng đưa tay đón lấy chiếc thẻ màu trắng không có chút thông tin nào bên trên. Chẳng hiểu sao, hắn luôn thích thú cái cảm giác mát lạnh khi được cầm vào những chiếc thẻ này.
- Em hứa sẽ dốc hết sức mình để giúp nhiệm vụ này thành công! - Hoàng nói.
- Chú không phá hoại là may lắm rồi - Đức cười - Đi phát thẻ cho anh em đi.Như mọi ngày, Phan Văn Dũng lại mở điện thoại viết báo cáo, sau đó mã hóa và gửi về phía Long Thành.
Nhiệm vụ ban đầu của hắn là theo dõi hành động của Liễu Thanh Chân, nhưng tới đây rồi, hắn mới không rõ đối tượng của mình là “Liễu Thanh Chân” nào.
Dám chắc phía Long Thành cũng rõ ràng chuyện gì đang xảy ra ở Sa Li Khan. Bọn họ cần điều tra ra những đầu mối liên hệ với Trần gia 3 năm trước, bởi ngoài Hắc Y Hội, Bạch Y Hội, Hiệp hội Khoa học, vẫn có đâu đó những dấu vết mờ nhạt của một thế lực khác phía sau.
Bản năng của Dũng nói với hắn như vậy. Chuyện có thể không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ.
Tên Liễu Thanh Chân ở khu phế liệu Quận 1 xuất phát điểm chỉ là một tên kế toán quèn, làm sao cho tới giờ đã có đủ tài lực để tài trợ cho cả 1 nhóm khủng bố, rồi còn sản xuất cả robot chiến đấu để cung cấp cho Trần gia?
Trong Ám Hành Quân Đoàn những năm qua vẫn lan truyền nhau một số lời nói nhỏ, bảo rằng Trần Phùng trước khi chết, đã tiết lộ rằng còn một người khác có khả năng đe dọa Vương vị của Vương Vũ Hoành. Lời đồn thổi này lại cộng thêm với thực tế rằng Hắc Y Hội vốn cũng là từ Ám Hành Quân Đoàn mà tách ra đó, càng khiến nhiều người có mối hoài nghi.
Ám Hành Quân dù sao cũng là có làm thì mới có ăn, không phải một tổ chức hoạt động dựa trên một lập trường chính trị nào. Bọn họ không vì vấn đề Vương vị gì đó mà lung lay quan điểm. Nhiều người chỉ ngán ngẩm vì không rõ mình đang phải đối đầu với loại đối thủ gì, khi mà sự thù địch đến từ 4 phương 8 hướng, và lại còn những kẻ địch tương đồng với mình đang ẩn núp trong bóng tối. Lợi thế của Ám Hành Quân Đoàn vốn là sự lặng lẽ bí hiểm, nên khi phải đối đầu với một đối thủ còn lặng lẽ bí hiểm hơn, chẳng ai dễ chịu gì.
Nhưng cá nhân Dũng lại nghĩ rằng, kẻ địch vốn cũng chẳng bí hiểm gì, mà là vì chúng quá đỗi bình thường, quá đỗi thân quen nên mới khiến chúng ta khó lòng cảnh giác. Rất có thể kẻ địch vẫn luôn ở trước mắt chúng ta bấy lâu nay mà ta không hề nhận ra.
Trực giác của hắn mách hắn điều ấy. Nhưng kẻ địch đó là ai, hắn tạm thời chưa nghĩ ra.
Rengg!!!
Điện thoại hắn rung lên một hồi. Hắn để mặc.
Renggg!!!
Hồi thứ 2.
Tè!!
Khi âm thanh này vang lên, báo hiệu cuộc gọi tới chỉ đổ 2 hồi chuông, hắn biết ai là người vừa gọi tới. Dũng không kiểm tra cuộc gọi nhỡ, mà chỉ bấm tổ hợp phím #13. Đây là mật khẩu xác nhận hắn là người đang cầm điện thoại, và xung quanh an toàn để bắt máy.
Ngay lập tức, cuộc gọi tưởng như đã kết thúc kia lại được kết nối trở lại. Đầu dây bên kia là giọng nữ có chút quý phái và cao ngạo.
- Kiểm tra bến tàu. Nhanh!
Dũng cúp máy, nhanh chóng bật người nhảy xuống đất. Bằng Bộ pháp nhẹ nhàng, hắn nhanh chóng lẩn khuất chạy trong màn đêm.
Cuộc gọi tới là của Vương Tuyết Trinh. Và khi bà ta đích thân gọi tới, chứng tỏ chuyện không thể xem nhẹ.30 phút sau, Dũng đã có mặt ở bến tàu Quận 1. Hắn dựa theo mô tả trong tin nhắn, tìm kiếm những bãi neo đậu.
Cho tới khi, trong bóng tối lờ mờ, hắn nhìn thấy một túi xác nổi lập lờ dưới nước.
Vớt chiếc túi lên, mở ra.
Bên trong túi, là một cái xác đã trương phình. Dũng che mũi, tìm kiếm cổ tay cái xác, và bôi lên một loại dung dịch đặc biệt. Trên cổ tay dần hiện ra những hình xăm mờ.
Hắn bắt đầu tra cứu khớp với cơ sở dữ liệu.
Tên này cũng là một Ám Hành Quân đây mà.
Nguyễn Mạnh Hùng, giám đốc Công ty Công nghệ Ano.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/700
|