Ngũ hành, cũng ứng với Ngũ tạng. Đó là bài học Sinh học đầu tiên mà anh Quang từng dạy hắn.
Khí đi qua Ngũ tạng theo 1 vòng tuần hoàn. Ngũ tạng bị tổn thương, thì vòng tuần hoàn Khí cũng bị hỗn loạn.
Văn lẩy bẩy chống bàn tay xuống mặt đất, gượng đứng dậy. Hắn hướng mặt xuống đất phun ra 1 ngụm máu. Khắp thân người hắn đau quằn quại. Khí lực đang chảy hỗn loạn khắp người.
Hắn lảo đảo đứng dậy, cố nén những luồng Khí hỗn loạn trong cơ thể mình xuống qua từng nhịp thở. Những cơn đau đớn đang cố báo hiệu cho hắn biết về tình trạng cơ thể rất đang không ổn của mình, và yêu cầu hắn ngưng ngay việc chiến đấu lại. Hắn cố phớt lờ những cảnh báo ấy. Hắn chợt ước giá như lúc này mình có thể bỏ qua cảm giác đau đớn giống Bạch Thế Thắng, hoặc có Chú thuật Lugen giống Trần Thiên Anh.
Mấy kĩ thuật đó Văn không bao giờ đụng tới, vì hắn biết tàn phá cơ thể bản thân để nâng cao chiến lực là rất thiển cận.
Văn đưa 2 ngón tay bấm vào 2 bên hông, xoáy mạnh. Nếu cơ thể không thể tự điều tiết Khí lực, hắn cần dùng ngoại lực để can thiệp. Cảm giác nôn nao dần dịu xuống, và đầu óc hắn cũng tinh tường hơn 1 chút.
Kẻ đối diện trong bộ đồ đen vẫn giữ nguyên vị trí. Sau lưng anh ta là con đường dài tăm tắp hướng tới Quận 2. Hắn nhìn thấy khói lửa đã bắt đầu nhen nhóm đâu đó trong khu Hoàng gia. Hắn nhìn những xác người la liệt dọc con đường.
Đây là con đường mà người đàn ông trước mặt hắn vẫn từng bước đi sao? Hắn tiến 1 bước về phía trước. Hắn biết anh ta đang ngăn cản hắn. Cơ thể hắn cũng đang ngăn cản hắn. Đây là con đường của sự tàn khốc. Bước qua nó, và thế giới này sẽ không còn đẹp đẽ như lời mẹ vẫn kể.
Hắn lại bước tới 1 bước.
Vì điều gì nhỉ? Văn tự hỏi. Vì 1 lời hứa.
Trên cổ hắn lại phát ra cảm giác lành lạnh. Miếng ngọc Dạ Liên Thạch mà Linh tặng, hắn vẫn đeo trên cổ. Thậm chí hắn đã mượn Vân 1 loại dây cáp để làm 1 sợi dây chuyền khó mà có thể đứt. Hắn đưa bàn tay lên nắm lấy viên đá.
“Tớ tin cậu”
Hắn chẳng hiểu vì sao Linh lại có niềm tin vào hắn. 1 niềm tin chẳng có chút cơ sở. Cô nàng tin rằng hắn sẽ vượt qua kì thi tốt nghiệp, sẽ tới giải cứu cô, và cô tin rằng 2 đứa sẽ gặp lại. Kì thực, hắn luôn hoài nghi về tất cả những chuyện đó. Hắn luôn giữ trong mình 1 trường hợp xấu nhất khi những mục đích ấy không thể thực hiện. Nhưng Linh thì luôn coi đó như những điều hiển nhiên.
“Học Văn đâu phải là vô ích phải không? Cảm nhận được cái đẹp cũng có lợi ích của nó chứ? Cậu không thể chỉ dùng logic để phán đoán sự việc được!”
Hắn nhớ tới cái bĩu môi của cô nàng khi nói những lời này trong 1 buổi học nhóm.
Hắn miệt mài học 1 thứ mình không hề có năng khiếu, trong suốt 10 năm trời, liệu có phải là vô nghĩa không nhỉ? Có vô nghĩa bằng việc đối đầu với 1 Cường giả mạnh tới mức hoàn toàn không có cửa thắng hay không?
1 luồng khí dịu nhẹ lan từ trong lòng bàn tay hắn tỏa ra khắp thân người. Khí lực trong hắn đã không còn cồn cào sôi sục.
Hắn lại bước 1 bước chân về phía trước. 1 bước, lại 1 bước, càng lúc càng nhanh dần, cho tới khi biến nó thành 1 cú nhảy lao thẳng về phía đối thủ.
Dùng Bộ pháp để tạo ra tốc độ. Sau khi đã đạt được tốc độ mong muốn, dùng Khí công để tạo ra sức công phá. Sau khi đã tạo ra sức công phá, lại dùng Cương Cân Thiết Cốt để biến cơ thể thành 1 khẩu đại pháo di động.
1 trong những chiêu thức cơ bản nhất, nhưng lại khó luyện nhất, và uy lực cũng khủng khiếp nhất sau khi đã luyện thành cả 3 môn phái trong Thể Thuật Tam Gia. 1 trong những chiêu thức hiếm hoi có thể tạo ra Hoàng Kim Chân Khí, thứ Khí lực thuần khiết nhất.
Hoàng Kim Đại Thủ Ấn!
Quang vốn không hề bất ngờ vì chiêu thức này của Văn. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn không có luyện tập mấy thứ cơ bản như Thể Thuật Tam Gia tới mức Đại thành như thằng Văn, nhưng với Kĩ thuật bậc cao, hắn biết đã quá đủ để đánh bay thằng nhóc.
Hai bàn chân bám chặt lấy Địa mạch dưới mặt đất, từ đó tỏa ra 1 vết nứt hình Âm Dương. Địa mạch chính là điểm tựa vững chãi nhất. 2 ngón tay Quang phát ra 1 vòng tròn sáng rực, rồi vẽ trong không khí ra 1 hình ngôi sao 5 cánh.
Kim - Mộc - Thổ - Thủy - Hỏa
Ngũ Hành Tương Khắc.
Sau đó, hắn lại từ điểm Hỏa mà vẽ 1 vòng tròn bao quanh 5 điểm ấy lại.
Hỏa - Thổ - Kim - Thủy - Mộc.
Ngũ Hành Tương Sinh.
Ngôi sao là phân tách, vòng tròn là hòa hợp. Từ trong sự phân tách, 5 loại Khí ra đời. Trong sự hòa hợp, 5 loại Khí ấy lại trở thành 1. Và dưới sự dẫn dắt của năng lực Lượng tử hóa của Quang, 5 nguyên tổ ấy lại ở trong 1 trạng thái chồng chập vừa phân tách vừa hòa hợp. Trong trạng thái lưỡng cực ấy, 1 tiếng rồng ngâm vang vừa như có vừa như không.
Quang đưa bàn tay còn lại về phía trước, nắm thẳng vào khoảng không trung tâm. Nắm tay vừa bắt vào hư không, lập tức hiện ra 1 hư ảnh đầu rồng. Bàn tay kia với 2 ngón tay đang giơ ra thì được kéo về phía sau, như đang giương 1 mũi tên vô hình.
Ngũ Hành Long Khí Tiễn!
Long Khí cuồn cuộn tỏa ra át lấy khí thế xông tới của Vương Thành Văn, khiến cho hắn gần như không thể tiến lên mà còn bị đẩy lùi về phía sau.
Đúng lúc này, công sức 10 năm học Văn của hắn mới phát huy tác dụng. Vì 10 năm liên tục học 1 môn học mà hắn hoàn toàn không có khả năng lĩnh hội, rốt cuộc cũng không phải vô ích. Vì sau 10 năm ấy, 1 kẻ bắt đầu từ con số 0 tròn trĩnh như Văn cũng có thể tạo ra… 1 chút Văn lực.
Chỉ 1 chút mà thôi. 1 lượng Văn lực nhỏ tới mức gần như không đáng kể, còn chẳng thể so bì với bất kì 1 học sinh bình thường nào, càng chẳng đáng nhắc tới những thiên tài về Văn lực. Chỉ là 1 nhúm thành quả của 1 kẻ bất tài nhưng kiên nhẫn.
Nhưng 1 chút Văn lực này, đối với 1 kẻ ngay từ đầu đã bỏ bê Văn học như Vương Minh Quang, lại là điểm then chốt quyết định cuộc chiến. Điểm then chốt ấy, không phải là sở trường của 1 thiên tài, mà lại là sở đoản của 1 kẻ phế vật.
1 chút Văn lực này, lại khiến Quang phân tâm đúng 1 khoảnh khắc. Đúng 1 khoảnh khắc để Vương Thành Văn chớp lấy.
Ngũ Hành Long Khí Tiễn sượt qua người Vương Thành Văn, bay thẳng về phía bầu trời.
Toàn thân người Văn như 1 bức tượng đồng lao tới với 1 tốc độ cao, 2 cánh tay chụm vào nhau thành song chưởng, như 1 khẩu đại pháo, ấn thẳng vào Chấn Thủy của Quang. Khí lực cuồn cuộn từ trong Văn tuôn ra, bị màng phòng hộ của Quang nuốt chửng lấy gần hết, nhưng 1 tia Hoàng Kim Chân Khí ẩn khuất trong luồng Khí ấy, thì lại không cách nào bị nuốt chửng, cứ thế xuyên thấu qua lớp phòng hộ, đánh thẳng vào Quang.
Hoàng Kim Chân Khí, cũng chính là thứ tạo nên Âm Dương Hoàng Long Tiễn của Vương Vũ Hoành. Đây là thứ Khí lực tinh khiết không thể bị cản lại.
Quang bị đánh bay về phía sau, thân người xoay tròn trong không trung, dù có dùng bao nhiêu bước Đạp Không Bộ cũng không thể ổn định lại thân hình. Hắn bị đánh bay xuống đất tới hơn 20m.
Văn chẳng vì thế mà hoan hỉ. Hắn biết rằng còn lâu mới có thể đánh gục được Quang. Hắn vẫn chưa quên mục đích ban đầu của mình, đó là đi tới Quận 2.
Giờ đường đã rộng thênh thang trước mắt. Hắn guồng chân chạy.
Khí đi qua Ngũ tạng theo 1 vòng tuần hoàn. Ngũ tạng bị tổn thương, thì vòng tuần hoàn Khí cũng bị hỗn loạn.
Văn lẩy bẩy chống bàn tay xuống mặt đất, gượng đứng dậy. Hắn hướng mặt xuống đất phun ra 1 ngụm máu. Khắp thân người hắn đau quằn quại. Khí lực đang chảy hỗn loạn khắp người.
Hắn lảo đảo đứng dậy, cố nén những luồng Khí hỗn loạn trong cơ thể mình xuống qua từng nhịp thở. Những cơn đau đớn đang cố báo hiệu cho hắn biết về tình trạng cơ thể rất đang không ổn của mình, và yêu cầu hắn ngưng ngay việc chiến đấu lại. Hắn cố phớt lờ những cảnh báo ấy. Hắn chợt ước giá như lúc này mình có thể bỏ qua cảm giác đau đớn giống Bạch Thế Thắng, hoặc có Chú thuật Lugen giống Trần Thiên Anh.
Mấy kĩ thuật đó Văn không bao giờ đụng tới, vì hắn biết tàn phá cơ thể bản thân để nâng cao chiến lực là rất thiển cận.
Văn đưa 2 ngón tay bấm vào 2 bên hông, xoáy mạnh. Nếu cơ thể không thể tự điều tiết Khí lực, hắn cần dùng ngoại lực để can thiệp. Cảm giác nôn nao dần dịu xuống, và đầu óc hắn cũng tinh tường hơn 1 chút.
Kẻ đối diện trong bộ đồ đen vẫn giữ nguyên vị trí. Sau lưng anh ta là con đường dài tăm tắp hướng tới Quận 2. Hắn nhìn thấy khói lửa đã bắt đầu nhen nhóm đâu đó trong khu Hoàng gia. Hắn nhìn những xác người la liệt dọc con đường.
Đây là con đường mà người đàn ông trước mặt hắn vẫn từng bước đi sao? Hắn tiến 1 bước về phía trước. Hắn biết anh ta đang ngăn cản hắn. Cơ thể hắn cũng đang ngăn cản hắn. Đây là con đường của sự tàn khốc. Bước qua nó, và thế giới này sẽ không còn đẹp đẽ như lời mẹ vẫn kể.
Hắn lại bước tới 1 bước.
Vì điều gì nhỉ? Văn tự hỏi. Vì 1 lời hứa.
Trên cổ hắn lại phát ra cảm giác lành lạnh. Miếng ngọc Dạ Liên Thạch mà Linh tặng, hắn vẫn đeo trên cổ. Thậm chí hắn đã mượn Vân 1 loại dây cáp để làm 1 sợi dây chuyền khó mà có thể đứt. Hắn đưa bàn tay lên nắm lấy viên đá.
“Tớ tin cậu”
Hắn chẳng hiểu vì sao Linh lại có niềm tin vào hắn. 1 niềm tin chẳng có chút cơ sở. Cô nàng tin rằng hắn sẽ vượt qua kì thi tốt nghiệp, sẽ tới giải cứu cô, và cô tin rằng 2 đứa sẽ gặp lại. Kì thực, hắn luôn hoài nghi về tất cả những chuyện đó. Hắn luôn giữ trong mình 1 trường hợp xấu nhất khi những mục đích ấy không thể thực hiện. Nhưng Linh thì luôn coi đó như những điều hiển nhiên.
“Học Văn đâu phải là vô ích phải không? Cảm nhận được cái đẹp cũng có lợi ích của nó chứ? Cậu không thể chỉ dùng logic để phán đoán sự việc được!”
Hắn nhớ tới cái bĩu môi của cô nàng khi nói những lời này trong 1 buổi học nhóm.
Hắn miệt mài học 1 thứ mình không hề có năng khiếu, trong suốt 10 năm trời, liệu có phải là vô nghĩa không nhỉ? Có vô nghĩa bằng việc đối đầu với 1 Cường giả mạnh tới mức hoàn toàn không có cửa thắng hay không?
1 luồng khí dịu nhẹ lan từ trong lòng bàn tay hắn tỏa ra khắp thân người. Khí lực trong hắn đã không còn cồn cào sôi sục.
Hắn lại bước 1 bước chân về phía trước. 1 bước, lại 1 bước, càng lúc càng nhanh dần, cho tới khi biến nó thành 1 cú nhảy lao thẳng về phía đối thủ.
Dùng Bộ pháp để tạo ra tốc độ. Sau khi đã đạt được tốc độ mong muốn, dùng Khí công để tạo ra sức công phá. Sau khi đã tạo ra sức công phá, lại dùng Cương Cân Thiết Cốt để biến cơ thể thành 1 khẩu đại pháo di động.
1 trong những chiêu thức cơ bản nhất, nhưng lại khó luyện nhất, và uy lực cũng khủng khiếp nhất sau khi đã luyện thành cả 3 môn phái trong Thể Thuật Tam Gia. 1 trong những chiêu thức hiếm hoi có thể tạo ra Hoàng Kim Chân Khí, thứ Khí lực thuần khiết nhất.
Hoàng Kim Đại Thủ Ấn!
Quang vốn không hề bất ngờ vì chiêu thức này của Văn. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn không có luyện tập mấy thứ cơ bản như Thể Thuật Tam Gia tới mức Đại thành như thằng Văn, nhưng với Kĩ thuật bậc cao, hắn biết đã quá đủ để đánh bay thằng nhóc.
Hai bàn chân bám chặt lấy Địa mạch dưới mặt đất, từ đó tỏa ra 1 vết nứt hình Âm Dương. Địa mạch chính là điểm tựa vững chãi nhất. 2 ngón tay Quang phát ra 1 vòng tròn sáng rực, rồi vẽ trong không khí ra 1 hình ngôi sao 5 cánh.
Kim - Mộc - Thổ - Thủy - Hỏa
Ngũ Hành Tương Khắc.
Sau đó, hắn lại từ điểm Hỏa mà vẽ 1 vòng tròn bao quanh 5 điểm ấy lại.
Hỏa - Thổ - Kim - Thủy - Mộc.
Ngũ Hành Tương Sinh.
Ngôi sao là phân tách, vòng tròn là hòa hợp. Từ trong sự phân tách, 5 loại Khí ra đời. Trong sự hòa hợp, 5 loại Khí ấy lại trở thành 1. Và dưới sự dẫn dắt của năng lực Lượng tử hóa của Quang, 5 nguyên tổ ấy lại ở trong 1 trạng thái chồng chập vừa phân tách vừa hòa hợp. Trong trạng thái lưỡng cực ấy, 1 tiếng rồng ngâm vang vừa như có vừa như không.
Quang đưa bàn tay còn lại về phía trước, nắm thẳng vào khoảng không trung tâm. Nắm tay vừa bắt vào hư không, lập tức hiện ra 1 hư ảnh đầu rồng. Bàn tay kia với 2 ngón tay đang giơ ra thì được kéo về phía sau, như đang giương 1 mũi tên vô hình.
Ngũ Hành Long Khí Tiễn!
Long Khí cuồn cuộn tỏa ra át lấy khí thế xông tới của Vương Thành Văn, khiến cho hắn gần như không thể tiến lên mà còn bị đẩy lùi về phía sau.
Đúng lúc này, công sức 10 năm học Văn của hắn mới phát huy tác dụng. Vì 10 năm liên tục học 1 môn học mà hắn hoàn toàn không có khả năng lĩnh hội, rốt cuộc cũng không phải vô ích. Vì sau 10 năm ấy, 1 kẻ bắt đầu từ con số 0 tròn trĩnh như Văn cũng có thể tạo ra… 1 chút Văn lực.
Chỉ 1 chút mà thôi. 1 lượng Văn lực nhỏ tới mức gần như không đáng kể, còn chẳng thể so bì với bất kì 1 học sinh bình thường nào, càng chẳng đáng nhắc tới những thiên tài về Văn lực. Chỉ là 1 nhúm thành quả của 1 kẻ bất tài nhưng kiên nhẫn.
Nhưng 1 chút Văn lực này, đối với 1 kẻ ngay từ đầu đã bỏ bê Văn học như Vương Minh Quang, lại là điểm then chốt quyết định cuộc chiến. Điểm then chốt ấy, không phải là sở trường của 1 thiên tài, mà lại là sở đoản của 1 kẻ phế vật.
1 chút Văn lực này, lại khiến Quang phân tâm đúng 1 khoảnh khắc. Đúng 1 khoảnh khắc để Vương Thành Văn chớp lấy.
Ngũ Hành Long Khí Tiễn sượt qua người Vương Thành Văn, bay thẳng về phía bầu trời.
Toàn thân người Văn như 1 bức tượng đồng lao tới với 1 tốc độ cao, 2 cánh tay chụm vào nhau thành song chưởng, như 1 khẩu đại pháo, ấn thẳng vào Chấn Thủy của Quang. Khí lực cuồn cuộn từ trong Văn tuôn ra, bị màng phòng hộ của Quang nuốt chửng lấy gần hết, nhưng 1 tia Hoàng Kim Chân Khí ẩn khuất trong luồng Khí ấy, thì lại không cách nào bị nuốt chửng, cứ thế xuyên thấu qua lớp phòng hộ, đánh thẳng vào Quang.
Hoàng Kim Chân Khí, cũng chính là thứ tạo nên Âm Dương Hoàng Long Tiễn của Vương Vũ Hoành. Đây là thứ Khí lực tinh khiết không thể bị cản lại.
Quang bị đánh bay về phía sau, thân người xoay tròn trong không trung, dù có dùng bao nhiêu bước Đạp Không Bộ cũng không thể ổn định lại thân hình. Hắn bị đánh bay xuống đất tới hơn 20m.
Văn chẳng vì thế mà hoan hỉ. Hắn biết rằng còn lâu mới có thể đánh gục được Quang. Hắn vẫn chưa quên mục đích ban đầu của mình, đó là đi tới Quận 2.
Giờ đường đã rộng thênh thang trước mắt. Hắn guồng chân chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/700
|