Con rối Bạch Linh, là chiến lợi phẩm thu được sau cuộc đụng độ với Bạch Thế Thắng. Giờ, nó lại trở thành món hàng trao đổi với Triệu Khuyết.
- Ông cần nó để làm gì?
- Tôi cần 1 cơ thể. Nếu không, tôi không thể bước ra thế giới thực tại. Như vậy, tôi sẽ không thể cản lại hắn.
- Hắn?
- Kẻ mang Móng vuốt của Kouda’in. Tên Hậu duệ của Vương tộc. Kẻ đã bước vào Đại Thư viện.
- Đế vương Đại Nam Vương Vũ Hoành ư?
- Chính xác.
- Đổi lại, ông sẽ đưa cho tôi thứ gì?
Man’Noerr lấy từ trong vùng Không gian trống rỗng ra 1 cọng lông vũ rực lửa.
- Lông vũ của I’iana. 1 trong 7 Thánh tích còn sót lại của các Ý chí Bản mệnh. Móng vuốt của Kouda’in, Trảm Không, cũng là 1 trong 7 Thánh tích đó. Các Thánh tích sẽ là những chiếc chìa khóa giúp cô giải mã những bí ẩn của thế giới này, và tìm ra con đường mình cần phải đi.
- Tôi không cần Con rối này làm gì cả - Vân rút từ trong túi áo ra 1 con rối bằng gỗ màu trắng - Nhưng sợi lông kia làm sao để sử dụng?
- Đối với trường hợp của cô, cần 1 số thiết bị công nghệ để sử dụng được sức mạnh của sợi lông này. Vừa may, điều kiện khoa học kĩ thuật của thời đại này đã phát triển vừa đủ. Hãy đi tới tầng 95 Đệ Nhị Tháp, tôi sẽ chỉ đường cho cô.
Vừa nói, ông ta vừa đưa ngón tay lên chỉ qua vai Vân. Từ nơi ông ta chỉ đến, 1 cánh cổng không gian mở ra.
- Bước qua đó, và hãy nhìn thấu mọi lời dối trá, cô gái. Vai trò của cô trong câu chuyện này to lớn hơn cô có thể tưởng tượng. Chúc may mắn, cô gái mang chiếc khăn trùm đỏ.
Triệu Khuyết búng ngón tay, khiến sợi lông đỏ bay vút về phía cánh cổng ấy. Đồng thời, con rối Bạch Linh cũng bay tới chỗ ông ta.
- Tôi cũng chúc ông may mắn, tổ tiên của tôi. Chí Tôn Cường giả thời hiện đại không hề dễ xơi đâu.
Nói rồi, Vân xoay người chạy thẳng về phía cánh cổng. Tới bây giờ, cô mới cảm nhận được dòng thời gian lại bắt đầu chảy. Cứ như cuộc nói chuyện nãy giờ hoàn toàn xảy ra trong 1 dòng thời gian ngưng đọng vậy.7h30 ngày 29/2. Ngay khi Vương Vũ Hoành vừa đáp xuống Ngã Ba Lớn, luồng Khí lực phòng hộ xung quanh hắn va đập với màng phòng hộ của Sa Li Khan, rít gào tạo thành 1 cơn cuồng phong mờ mịt trời đất.
Vũ Hoành cảm nhận được Quang đang ở cách đó không xa. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn về phía tên đó, thay vì bóng dáng quen thuộc trong bộ đồ đen với chiếc mặt nạ Âm Dương của Ám Hành Sứ Giả, thì thay vào đó, hắn lại thấy 1 bóng người xa lạ cũng với chiếc mặt nạ Âm Dương ấy xuất hiện trong vòng xoáy lốc.
Hắn chợt giật mình nhớ tới lời phán của mụ già đồng bóng ở Long Thành. Hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với 1 nhân vật đeo mặt nạ sớm tới vậy.
- Ngươi là ai? - Hắn cất tiếng hỏi.
- Kẻ mang trái tim của Rukth’Oarr, và dòng máu của Kouda’in. Hỡi hậu duệ của Dra’ge, kẻ kế thừa Đại Thư viện của Kouda’in, kẻ đã bước trên Bình Nguyên Tri Thức, kẻ đáng lẽ được thừa hưởng chiếc mặt nạ nhưng đã cố tình từ chối nó, kẻ mong muốn bước đi trên con đường Đế vương, ta đã chờ đợi cuộc gặp mặt này từ lâu.
- Cũng chỉ là 1 con rối nữa mà thôi?! Ngươi chính là Man’Noerr mà Elena từng nói với ta? Cũng chỉ còn là 1 bóng ma từ trong quá khứ bước ra mà thôi!
- Hỡi kẻ đang sa đọa vào con đường Bá chủ, nếu M’Noarr ở thời đại này không thể ngăn chặn thứ tương lai diệt vong mà ngươi sẽ tạo ra, thì ta ở đây để chấm dứt nó.
Vương Vũ Hoành phì cười.
- Đe dọa ta? Đã lâu lắm rồi chẳng còn lời đe dọa nào khiến ta sợ hãi nữa.
Man’Noerr lao vào hắn. Hắn cũng ngang nhiên bước lên đón tiếp. Ngay khoảnh khắc cả 2 lao vào nhau, cơn lốc xoáy xung quanh cũng tăng nhanh tốc độ gió, càng ngày càng thu về trung tâm, cho tới khi biến mất và để lại 1 khoảnh đất trống.Khi Quang nhìn rõ những gì trước mắt, thì Vương Vũ Hoành đã biến đi đâu mất, còn Vương Thành Văn cũng đã nhanh chân chạy mất dạng.
Hắn đưa tay vỗ lên đầu tỏ vẻ khó hiểu, rồi sau đó, đằng sau lớp mặt nạ, hắn lại phì cười.
Thằng nhóc Văn đã trưởng thành thật rồi. Tấm thẻ đó, để lại cho nó xử lý vậy.
Quang nhìn xuống dòng sông Mẫu Hà đang chảy xiết về phía cửa biển.
Nếu Vũ Hoành đã tới, vậy thì Sa Li Khan cơ bản đã xong. Hắn nghĩ mình chẳng còn nhiều việc để làm tại nơi này. Chuyến đi tới Sa Li Khan này cũng chỉ là tiện đường ghé qua, rồi tranh thủ làm được chút nào hay chút nấy.
Mục đích thực sự của hắn là bắt thuyền để vượt biển đi tới Tân Thế giới. Hắn sẽ bắt đầu cuộc tìm kiếm Đại Thư viện ở đó.
Có lẽ đã tới lúc rời khỏi Đế quốc này.
Quang nhìn những con tàu thủy chuẩn bị xuất bến ở phía xa, đã định dùng Khinh công bay thẳng tới đó.
Bất ngờ, điện thoại hắn lại rung lên.
Là Hồng.
Đường Óc Chó đang xảy ra thảm sát. Bởi chính 1 Đại tướng Đại Nam.
Nhất Nhân Binh Chủng. Đinh Huyết Vũ.
- Ông cần nó để làm gì?
- Tôi cần 1 cơ thể. Nếu không, tôi không thể bước ra thế giới thực tại. Như vậy, tôi sẽ không thể cản lại hắn.
- Hắn?
- Kẻ mang Móng vuốt của Kouda’in. Tên Hậu duệ của Vương tộc. Kẻ đã bước vào Đại Thư viện.
- Đế vương Đại Nam Vương Vũ Hoành ư?
- Chính xác.
- Đổi lại, ông sẽ đưa cho tôi thứ gì?
Man’Noerr lấy từ trong vùng Không gian trống rỗng ra 1 cọng lông vũ rực lửa.
- Lông vũ của I’iana. 1 trong 7 Thánh tích còn sót lại của các Ý chí Bản mệnh. Móng vuốt của Kouda’in, Trảm Không, cũng là 1 trong 7 Thánh tích đó. Các Thánh tích sẽ là những chiếc chìa khóa giúp cô giải mã những bí ẩn của thế giới này, và tìm ra con đường mình cần phải đi.
- Tôi không cần Con rối này làm gì cả - Vân rút từ trong túi áo ra 1 con rối bằng gỗ màu trắng - Nhưng sợi lông kia làm sao để sử dụng?
- Đối với trường hợp của cô, cần 1 số thiết bị công nghệ để sử dụng được sức mạnh của sợi lông này. Vừa may, điều kiện khoa học kĩ thuật của thời đại này đã phát triển vừa đủ. Hãy đi tới tầng 95 Đệ Nhị Tháp, tôi sẽ chỉ đường cho cô.
Vừa nói, ông ta vừa đưa ngón tay lên chỉ qua vai Vân. Từ nơi ông ta chỉ đến, 1 cánh cổng không gian mở ra.
- Bước qua đó, và hãy nhìn thấu mọi lời dối trá, cô gái. Vai trò của cô trong câu chuyện này to lớn hơn cô có thể tưởng tượng. Chúc may mắn, cô gái mang chiếc khăn trùm đỏ.
Triệu Khuyết búng ngón tay, khiến sợi lông đỏ bay vút về phía cánh cổng ấy. Đồng thời, con rối Bạch Linh cũng bay tới chỗ ông ta.
- Tôi cũng chúc ông may mắn, tổ tiên của tôi. Chí Tôn Cường giả thời hiện đại không hề dễ xơi đâu.
Nói rồi, Vân xoay người chạy thẳng về phía cánh cổng. Tới bây giờ, cô mới cảm nhận được dòng thời gian lại bắt đầu chảy. Cứ như cuộc nói chuyện nãy giờ hoàn toàn xảy ra trong 1 dòng thời gian ngưng đọng vậy.7h30 ngày 29/2. Ngay khi Vương Vũ Hoành vừa đáp xuống Ngã Ba Lớn, luồng Khí lực phòng hộ xung quanh hắn va đập với màng phòng hộ của Sa Li Khan, rít gào tạo thành 1 cơn cuồng phong mờ mịt trời đất.
Vũ Hoành cảm nhận được Quang đang ở cách đó không xa. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn về phía tên đó, thay vì bóng dáng quen thuộc trong bộ đồ đen với chiếc mặt nạ Âm Dương của Ám Hành Sứ Giả, thì thay vào đó, hắn lại thấy 1 bóng người xa lạ cũng với chiếc mặt nạ Âm Dương ấy xuất hiện trong vòng xoáy lốc.
Hắn chợt giật mình nhớ tới lời phán của mụ già đồng bóng ở Long Thành. Hắn không hề nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với 1 nhân vật đeo mặt nạ sớm tới vậy.
- Ngươi là ai? - Hắn cất tiếng hỏi.
- Kẻ mang trái tim của Rukth’Oarr, và dòng máu của Kouda’in. Hỡi hậu duệ của Dra’ge, kẻ kế thừa Đại Thư viện của Kouda’in, kẻ đã bước trên Bình Nguyên Tri Thức, kẻ đáng lẽ được thừa hưởng chiếc mặt nạ nhưng đã cố tình từ chối nó, kẻ mong muốn bước đi trên con đường Đế vương, ta đã chờ đợi cuộc gặp mặt này từ lâu.
- Cũng chỉ là 1 con rối nữa mà thôi?! Ngươi chính là Man’Noerr mà Elena từng nói với ta? Cũng chỉ còn là 1 bóng ma từ trong quá khứ bước ra mà thôi!
- Hỡi kẻ đang sa đọa vào con đường Bá chủ, nếu M’Noarr ở thời đại này không thể ngăn chặn thứ tương lai diệt vong mà ngươi sẽ tạo ra, thì ta ở đây để chấm dứt nó.
Vương Vũ Hoành phì cười.
- Đe dọa ta? Đã lâu lắm rồi chẳng còn lời đe dọa nào khiến ta sợ hãi nữa.
Man’Noerr lao vào hắn. Hắn cũng ngang nhiên bước lên đón tiếp. Ngay khoảnh khắc cả 2 lao vào nhau, cơn lốc xoáy xung quanh cũng tăng nhanh tốc độ gió, càng ngày càng thu về trung tâm, cho tới khi biến mất và để lại 1 khoảnh đất trống.Khi Quang nhìn rõ những gì trước mắt, thì Vương Vũ Hoành đã biến đi đâu mất, còn Vương Thành Văn cũng đã nhanh chân chạy mất dạng.
Hắn đưa tay vỗ lên đầu tỏ vẻ khó hiểu, rồi sau đó, đằng sau lớp mặt nạ, hắn lại phì cười.
Thằng nhóc Văn đã trưởng thành thật rồi. Tấm thẻ đó, để lại cho nó xử lý vậy.
Quang nhìn xuống dòng sông Mẫu Hà đang chảy xiết về phía cửa biển.
Nếu Vũ Hoành đã tới, vậy thì Sa Li Khan cơ bản đã xong. Hắn nghĩ mình chẳng còn nhiều việc để làm tại nơi này. Chuyến đi tới Sa Li Khan này cũng chỉ là tiện đường ghé qua, rồi tranh thủ làm được chút nào hay chút nấy.
Mục đích thực sự của hắn là bắt thuyền để vượt biển đi tới Tân Thế giới. Hắn sẽ bắt đầu cuộc tìm kiếm Đại Thư viện ở đó.
Có lẽ đã tới lúc rời khỏi Đế quốc này.
Quang nhìn những con tàu thủy chuẩn bị xuất bến ở phía xa, đã định dùng Khinh công bay thẳng tới đó.
Bất ngờ, điện thoại hắn lại rung lên.
Là Hồng.
Đường Óc Chó đang xảy ra thảm sát. Bởi chính 1 Đại tướng Đại Nam.
Nhất Nhân Binh Chủng. Đinh Huyết Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/700
|