Vương Tuyết Trinh tắt cuộc gọi, đứng dậy, sửa soạn quần áo rồi bước ra ngoài.
Chồng bà nhìn dáng vẻ vội vã ấy, chẳng hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ vào garage đánh xe ra sân cho vợ.
Trương Minh Tú không phải Cường giả có chiến lực cao cường, cũng chẳng tài năng uyên bác gì cả. Nhưng suốt bao năm qua, ông vẫn lặng lẽ ân cần chu đáo như vậy.
Sau khi vợ mình bước vào xe, ông còn hỏi 1 câu.
- Trưa nay có ăn cơm nhà không?
1 câu hỏi bình dị như suốt bao năm qua ông vẫn hỏi. Và dù Vương Tuyết Trinh có đi làm công to việc lớn ở đâu đi nữa, bà đều rất ít khi bỏ cơm nhà.
- Anh cứ ăn trước đi. Có lẽ em sẽ về muộn đấy.
Nói rồi, Vương Tuyết Trinh lái xe ra khỏi khu dân cư yên tĩnh, cái yên tĩnh ngàn năm cứ xứ Long Thành bao đời vẫn vậy, chạy ra đường lớn, nhắm thẳng tới Đế Vương Cung.
Sương sớm mùa xuân uể oải phủ lên thành phố cổ kính u buồn. Vương Tuyết Trinh thuộc từng con đường trong thành phố này, nhớ từng cái cột điện trên 1 tuyến phố. Ngày bé, anh trai bà, cũng là cha của Bá Thế và Vũ Hoành từng đưa bà đi la cà khắp Hoàng Thành, đánh dấu từng cái cột điện và đặt tên cho từng cái cây.
Tiên Đế cũng đã từng là 1 người anh dịu dàng biết bao. Trước khi ngai vàng khiến con người ta trở nên sắt đá hơn và tàn nhẫn hơn.
Vương Tuyết Trinh tới tận bây giờ cũng chẳng thể quên nổi cái buổi sáng năm đó, đi theo linh cữu của Hoàng huynh, diễu qua từng con phố, với hàng người than khóc dọc 2 bên đường. Con đường phủ trùm 2 màu đen trắng tang tóc.
Giá mà thế gian này cũng đen trắng rạch ròi như vậy, bà thầm nghĩ. Mấy năm gần đây cứ nhan nhản nghe những danh từ như Hắc Y Hội, Bạch Y Hội, rồi lại Bạch Linh Đội, Hắc Tháp, vân vân và mây mây. Cứ như thể bọn họ thực sự biết rõ ràng mình là trắng hay đen.
Mà trắng hay đen thì kì thực có ý nghĩa gì chứ? Và bản thân mình là trắng hay đen?
Hai thằng lính canh cửa cung chặn đầu xe cắt đứt Vương Tuyết Trinh khỏi mạch suy nghĩ.
- Cái quái gì thế? – Tuyết Trịnh quạu. Xưa giờ chưa ai cản bà ra vào Đế Vương Cung cả.
- Lệnh của Bộ trưởng Bộ Nội vụ Vương Dĩ Đạt, thưa quận chúa. Chúng thần được lệnh phải kiểm soát ra vào của tất cả mọi người và báo cáo lại.
- Dĩ Đạt?
Tuyết Trinh nhướn mày. Thằng em họ Vương Dĩ Đạt này tại sao lại đột nhiên phách lối tới vậy, còn dám ra lệnh trong Đế Vương Cung?
- Tránh ra – Bà quát – Đừng để bà đây điên lên. Đến lúc đấy thì 10 thằng Dĩ Đạt cũng không đỡ nổi cho tụi bây đâu.
2 tên lính cũng chỉ là phận thấp cổ bé họng bị kẹt giữa 2 vị Hoàng thân quốc thích, đương nhiên chẳng biết phải nghe ai. Có điều Vương Dĩ Đạt xem ra cũng đang bận rộn chuyện gì, Vương Tuyết Trinh thì đằng đằng sát khí ngay trước mắt, bất đắc dĩ phải tách cho bà ta 1 lối đi.
Tuyết Trinh phóng xe vào trong, thoáng thấy Lão Nô đang nghiêng đầu cung kính đứng chờ trước phòng Nghị sự, vội vã xuống xe chạy tới.
Đế Vương Cung có toàn bộ khuôn viên rộng hơn 240.000m2. Mặt phía Nam nhìn ra sân chầu, lưng quay về phương Bắc. 2 bên sân chầu là hệ thống hành lang dẫn vào các phòng họp lớn nhỏ, phòng tiếp khách, tiệc tùng… Trong số đó, phòng Nghị sự là 1 phòng họp không quá lớn, nhưng lại chuyên dành cho các buổi thảo luận quan trọng.
Khi thấy Vương Tuyết Trinh chạy tới, Lão Nô kính cẩn cúi chào.
- Lão Nô? Sao lão lại đứng ngoài này?
- Bọn họ không cho lão vào.
- Ai? Thằng Dĩ Đạt phải không? Đến cả trát ấn của Tiên Đế nó cũng dám không coi ra gì sao?
Lão Nô đã phục vụ trong Đế Vương Cung qua 3 đời Nam Đế. Tới đời Vương Lập Đế, nội bộ hoàng cung đều biết lão và Tiên Đế bên ngoài thì là thân phận vua tôi, ở trong thì lại thân thiết như anh em ruột thịt. Lúc sinh thời, Vương Lập Đế còn bí mật trao cho Lão Nô trát ấn để thay mình cai quản chuyện nội bộ mỗi khi phải ra ngoài.
- Không phải Bộ trưởng Vương Dĩ Đạt… - Lão Nô đáp lời
- Là ta đó.
Bước ra khỏi phòng họp là 1 ông già cao gầy.
- Chú?
Ngay cả Tuyết Trinh cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của con người này. Ông ta chính là Vương Chính Đức, em trai của Vương Thụy An, cũng là Chánh án Tòa án tối cao kiêm Viện trưởng Việm kiểm sát Đại Nam. Khép nép sau lưng ông ta là Vương Dĩ Đạt.
Con người này xưa này chán ghét chính trị, thích tự do tự tại, vì lẽ nào lại xuất hiện ở đây, trong thời điểm này?
- Chú Đức, tại sao 3 tên Chí Tôn ngang nhiên xuất hiện tại Sa Li Khan như vậy? Trong trường hợp Vũ Hoành không có mặt, chẳng phải Đế Vương Cung sẽ chịu trách nhiệm đưa ra chỉ thị hay sao?
- Vũ Hoành hiện tại không thể xuất hiện – Vương Chính Đức lắc đầu – Nói là mất tích thì cũng không quá đáng. Ngai vàng Đại Nam đang 1 ngày không có chủ. Chúng ta đang ở trong tình huống khó khăn chưa từng có.
- Mất tích? Nó là Chí Tôn Cường giả, chẳng lẽ mất tích dễ dàng vậy sao? Sống phải thấy người chết phải thấy xác? Kể cả trong trường hợp xấu nhất đi nữa, chẳng phải Hoàng Long còn có thể chọn người khác để kế vị hay sao? Và chẳng phải đi hỏi Hoàng Long là sẽ ra tung tích của Nam Đế hay sao?
Vương Chính Đức lắc đầu.
- Ta đã nói chúng ta đang ở trong tình huống ngặt nghèo chưa từng có mà. Hoàng Long đã chìm vào giấc ngủ rồi. Và ngoài Hoàng Long lẫn Vương Vũ Hoành ra, không ai trong chúng ta biết cách tiếp cận Đại Thư viện Hồng Định.
- Vậy còn 3 tên Chí Tôn kia?
- Bọn họ tới theo Cam kết chung về kiểm soát thảm họa. Vụ việc hôm qua ở Sa Li Khan đã vượt mức báo động 7, là mức mà ngay cả Chí Tôn Cường giả cũng không tự tin có thể kiểm soát tình hình. Bên phía đất tổ Rukth’Oarr cũng đã gửi lời xác nhận cho Hội đồng Quốc tế cũng như các bên khác. Các Chí Tôn Cường giả, ngoại trừ Kwaruh, sẽ đích thân kiểm soát Sa Li Khan cho tới khi mọi việc được đảm bảo. Hoặc chí ít là tới khi… Vũ Hoành xuất hiện trở lại.
- Vậy chúng ta cứ để yên cho mấy tên kia tự tung tự tác vậy sao?
- Cháu không thấy các cấp lãnh đạo đang họp đó sao? Toàn bộ các Bộ trưởng đều đã tập hợp ở đây từ sáng sớm. Anh trai ta cũng đang trên đường từ Sa Li Khan tới. Ta biết với tư cách là quận chúa, cháu có quyền lo lắng, nhưng cứ để người có thẩm quyền ra quyết định. Ta sẽ thông báo lại thông tin cho cháu sau.
Vương Tuyết Trinh đưa mắt liếc nhìn qua Lão Nô đang điềm tĩnh đứng 1 bên. Bà chợt hiểu ra rằng trong chuyện này, mình đang bị cho ra rìa. Cả Lão Nô cũng vậy.
“Vương Thụy An đứng đằng sau tất cả chuyện này”, bà thầm nghĩ. Ngay việc lão ta án binh bất động ở Sa Li Khan và để mặc cho Vũ Hoành sa bẫy như vậy, mọi chuyện đang dần trở nên rõ ràng.
- Lão Nô, đi theo cháu.
Vương Tuyết Trinh dứt khoát quay người rời đi. Vụ việc lần này nói trắng ra thì là 1 cuộc đảo chính không chính thức. Phe cánh của Vương Thụy An giờ đã chiếm hoàn toàn quyền kiểm soát với Đế Vương Cung rồi. Nấn ná ở đây cũng chẳng giải quyết được điều gì.
- Khoan đã. – Vương Chính Đức gọi giật bà lại.
- Có chuyện gì vậy chú?
- Cháu biết thằng Quang đang ở đâu chứ?
Tuyết Trinh đề phòng quay lại. Vương Chính Đức xưa nay chưa hề tỏ thái độ ủng hộ cho phe nào, nhưng không có nghĩa là không nên đề phòng. Thời điểm này bà không thể tin tưởng bất kì ai.
- Cháu không biết. Và cả Đế quốc này không ai có quyền được biết nếu nó không muốn nói. Nó là Ám Hành Sứ Giả.
- Nhưng Ám Hành Sứ Giả vẫn là 1 công dân Đại Nam, đúng không?
- Ý chú là sao?
- Nếu Ám Hành Sứ Giả vi phạm Pháp luật Đại Nam, thì nó vẫn phải bình đẳng trước Pháp luật như bất kì công dân nào.
Vương Chính Đức nói câu nói này 1 cách đầy ẩn ý, mà ẩn ý ấy cũng chỉ có Vương Tuyết Trinh tiếp nhận.
Cả 2 nhìn nhau trong vài giây.
- Đi nào, Lão Nô – Tuyết Trinh nói – Về nhà cháu. Hôm nay lão nghỉ phép 1 ngày đi. Rời Đế Vương Cung 1 lần, để tận hưởng chút không khí trong lành. Không khí nơi này ngập ngụa quá nhiều sự phức tạp rồi.
Lão Nô quay người cúi chào Vương Chính Đức và đám người sau lưng ông ta, rồi theo Vương Tuyết Trinh bước đi.
70 năm rồi, Lão Nô mới có 1 ngày nghỉ phép
Chồng bà nhìn dáng vẻ vội vã ấy, chẳng hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ vào garage đánh xe ra sân cho vợ.
Trương Minh Tú không phải Cường giả có chiến lực cao cường, cũng chẳng tài năng uyên bác gì cả. Nhưng suốt bao năm qua, ông vẫn lặng lẽ ân cần chu đáo như vậy.
Sau khi vợ mình bước vào xe, ông còn hỏi 1 câu.
- Trưa nay có ăn cơm nhà không?
1 câu hỏi bình dị như suốt bao năm qua ông vẫn hỏi. Và dù Vương Tuyết Trinh có đi làm công to việc lớn ở đâu đi nữa, bà đều rất ít khi bỏ cơm nhà.
- Anh cứ ăn trước đi. Có lẽ em sẽ về muộn đấy.
Nói rồi, Vương Tuyết Trinh lái xe ra khỏi khu dân cư yên tĩnh, cái yên tĩnh ngàn năm cứ xứ Long Thành bao đời vẫn vậy, chạy ra đường lớn, nhắm thẳng tới Đế Vương Cung.
Sương sớm mùa xuân uể oải phủ lên thành phố cổ kính u buồn. Vương Tuyết Trinh thuộc từng con đường trong thành phố này, nhớ từng cái cột điện trên 1 tuyến phố. Ngày bé, anh trai bà, cũng là cha của Bá Thế và Vũ Hoành từng đưa bà đi la cà khắp Hoàng Thành, đánh dấu từng cái cột điện và đặt tên cho từng cái cây.
Tiên Đế cũng đã từng là 1 người anh dịu dàng biết bao. Trước khi ngai vàng khiến con người ta trở nên sắt đá hơn và tàn nhẫn hơn.
Vương Tuyết Trinh tới tận bây giờ cũng chẳng thể quên nổi cái buổi sáng năm đó, đi theo linh cữu của Hoàng huynh, diễu qua từng con phố, với hàng người than khóc dọc 2 bên đường. Con đường phủ trùm 2 màu đen trắng tang tóc.
Giá mà thế gian này cũng đen trắng rạch ròi như vậy, bà thầm nghĩ. Mấy năm gần đây cứ nhan nhản nghe những danh từ như Hắc Y Hội, Bạch Y Hội, rồi lại Bạch Linh Đội, Hắc Tháp, vân vân và mây mây. Cứ như thể bọn họ thực sự biết rõ ràng mình là trắng hay đen.
Mà trắng hay đen thì kì thực có ý nghĩa gì chứ? Và bản thân mình là trắng hay đen?
Hai thằng lính canh cửa cung chặn đầu xe cắt đứt Vương Tuyết Trinh khỏi mạch suy nghĩ.
- Cái quái gì thế? – Tuyết Trịnh quạu. Xưa giờ chưa ai cản bà ra vào Đế Vương Cung cả.
- Lệnh của Bộ trưởng Bộ Nội vụ Vương Dĩ Đạt, thưa quận chúa. Chúng thần được lệnh phải kiểm soát ra vào của tất cả mọi người và báo cáo lại.
- Dĩ Đạt?
Tuyết Trinh nhướn mày. Thằng em họ Vương Dĩ Đạt này tại sao lại đột nhiên phách lối tới vậy, còn dám ra lệnh trong Đế Vương Cung?
- Tránh ra – Bà quát – Đừng để bà đây điên lên. Đến lúc đấy thì 10 thằng Dĩ Đạt cũng không đỡ nổi cho tụi bây đâu.
2 tên lính cũng chỉ là phận thấp cổ bé họng bị kẹt giữa 2 vị Hoàng thân quốc thích, đương nhiên chẳng biết phải nghe ai. Có điều Vương Dĩ Đạt xem ra cũng đang bận rộn chuyện gì, Vương Tuyết Trinh thì đằng đằng sát khí ngay trước mắt, bất đắc dĩ phải tách cho bà ta 1 lối đi.
Tuyết Trinh phóng xe vào trong, thoáng thấy Lão Nô đang nghiêng đầu cung kính đứng chờ trước phòng Nghị sự, vội vã xuống xe chạy tới.
Đế Vương Cung có toàn bộ khuôn viên rộng hơn 240.000m2. Mặt phía Nam nhìn ra sân chầu, lưng quay về phương Bắc. 2 bên sân chầu là hệ thống hành lang dẫn vào các phòng họp lớn nhỏ, phòng tiếp khách, tiệc tùng… Trong số đó, phòng Nghị sự là 1 phòng họp không quá lớn, nhưng lại chuyên dành cho các buổi thảo luận quan trọng.
Khi thấy Vương Tuyết Trinh chạy tới, Lão Nô kính cẩn cúi chào.
- Lão Nô? Sao lão lại đứng ngoài này?
- Bọn họ không cho lão vào.
- Ai? Thằng Dĩ Đạt phải không? Đến cả trát ấn của Tiên Đế nó cũng dám không coi ra gì sao?
Lão Nô đã phục vụ trong Đế Vương Cung qua 3 đời Nam Đế. Tới đời Vương Lập Đế, nội bộ hoàng cung đều biết lão và Tiên Đế bên ngoài thì là thân phận vua tôi, ở trong thì lại thân thiết như anh em ruột thịt. Lúc sinh thời, Vương Lập Đế còn bí mật trao cho Lão Nô trát ấn để thay mình cai quản chuyện nội bộ mỗi khi phải ra ngoài.
- Không phải Bộ trưởng Vương Dĩ Đạt… - Lão Nô đáp lời
- Là ta đó.
Bước ra khỏi phòng họp là 1 ông già cao gầy.
- Chú?
Ngay cả Tuyết Trinh cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của con người này. Ông ta chính là Vương Chính Đức, em trai của Vương Thụy An, cũng là Chánh án Tòa án tối cao kiêm Viện trưởng Việm kiểm sát Đại Nam. Khép nép sau lưng ông ta là Vương Dĩ Đạt.
Con người này xưa này chán ghét chính trị, thích tự do tự tại, vì lẽ nào lại xuất hiện ở đây, trong thời điểm này?
- Chú Đức, tại sao 3 tên Chí Tôn ngang nhiên xuất hiện tại Sa Li Khan như vậy? Trong trường hợp Vũ Hoành không có mặt, chẳng phải Đế Vương Cung sẽ chịu trách nhiệm đưa ra chỉ thị hay sao?
- Vũ Hoành hiện tại không thể xuất hiện – Vương Chính Đức lắc đầu – Nói là mất tích thì cũng không quá đáng. Ngai vàng Đại Nam đang 1 ngày không có chủ. Chúng ta đang ở trong tình huống khó khăn chưa từng có.
- Mất tích? Nó là Chí Tôn Cường giả, chẳng lẽ mất tích dễ dàng vậy sao? Sống phải thấy người chết phải thấy xác? Kể cả trong trường hợp xấu nhất đi nữa, chẳng phải Hoàng Long còn có thể chọn người khác để kế vị hay sao? Và chẳng phải đi hỏi Hoàng Long là sẽ ra tung tích của Nam Đế hay sao?
Vương Chính Đức lắc đầu.
- Ta đã nói chúng ta đang ở trong tình huống ngặt nghèo chưa từng có mà. Hoàng Long đã chìm vào giấc ngủ rồi. Và ngoài Hoàng Long lẫn Vương Vũ Hoành ra, không ai trong chúng ta biết cách tiếp cận Đại Thư viện Hồng Định.
- Vậy còn 3 tên Chí Tôn kia?
- Bọn họ tới theo Cam kết chung về kiểm soát thảm họa. Vụ việc hôm qua ở Sa Li Khan đã vượt mức báo động 7, là mức mà ngay cả Chí Tôn Cường giả cũng không tự tin có thể kiểm soát tình hình. Bên phía đất tổ Rukth’Oarr cũng đã gửi lời xác nhận cho Hội đồng Quốc tế cũng như các bên khác. Các Chí Tôn Cường giả, ngoại trừ Kwaruh, sẽ đích thân kiểm soát Sa Li Khan cho tới khi mọi việc được đảm bảo. Hoặc chí ít là tới khi… Vũ Hoành xuất hiện trở lại.
- Vậy chúng ta cứ để yên cho mấy tên kia tự tung tự tác vậy sao?
- Cháu không thấy các cấp lãnh đạo đang họp đó sao? Toàn bộ các Bộ trưởng đều đã tập hợp ở đây từ sáng sớm. Anh trai ta cũng đang trên đường từ Sa Li Khan tới. Ta biết với tư cách là quận chúa, cháu có quyền lo lắng, nhưng cứ để người có thẩm quyền ra quyết định. Ta sẽ thông báo lại thông tin cho cháu sau.
Vương Tuyết Trinh đưa mắt liếc nhìn qua Lão Nô đang điềm tĩnh đứng 1 bên. Bà chợt hiểu ra rằng trong chuyện này, mình đang bị cho ra rìa. Cả Lão Nô cũng vậy.
“Vương Thụy An đứng đằng sau tất cả chuyện này”, bà thầm nghĩ. Ngay việc lão ta án binh bất động ở Sa Li Khan và để mặc cho Vũ Hoành sa bẫy như vậy, mọi chuyện đang dần trở nên rõ ràng.
- Lão Nô, đi theo cháu.
Vương Tuyết Trinh dứt khoát quay người rời đi. Vụ việc lần này nói trắng ra thì là 1 cuộc đảo chính không chính thức. Phe cánh của Vương Thụy An giờ đã chiếm hoàn toàn quyền kiểm soát với Đế Vương Cung rồi. Nấn ná ở đây cũng chẳng giải quyết được điều gì.
- Khoan đã. – Vương Chính Đức gọi giật bà lại.
- Có chuyện gì vậy chú?
- Cháu biết thằng Quang đang ở đâu chứ?
Tuyết Trinh đề phòng quay lại. Vương Chính Đức xưa nay chưa hề tỏ thái độ ủng hộ cho phe nào, nhưng không có nghĩa là không nên đề phòng. Thời điểm này bà không thể tin tưởng bất kì ai.
- Cháu không biết. Và cả Đế quốc này không ai có quyền được biết nếu nó không muốn nói. Nó là Ám Hành Sứ Giả.
- Nhưng Ám Hành Sứ Giả vẫn là 1 công dân Đại Nam, đúng không?
- Ý chú là sao?
- Nếu Ám Hành Sứ Giả vi phạm Pháp luật Đại Nam, thì nó vẫn phải bình đẳng trước Pháp luật như bất kì công dân nào.
Vương Chính Đức nói câu nói này 1 cách đầy ẩn ý, mà ẩn ý ấy cũng chỉ có Vương Tuyết Trinh tiếp nhận.
Cả 2 nhìn nhau trong vài giây.
- Đi nào, Lão Nô – Tuyết Trinh nói – Về nhà cháu. Hôm nay lão nghỉ phép 1 ngày đi. Rời Đế Vương Cung 1 lần, để tận hưởng chút không khí trong lành. Không khí nơi này ngập ngụa quá nhiều sự phức tạp rồi.
Lão Nô quay người cúi chào Vương Chính Đức và đám người sau lưng ông ta, rồi theo Vương Tuyết Trinh bước đi.
70 năm rồi, Lão Nô mới có 1 ngày nghỉ phép
/700
|