4 ngọn núi cao nhất ở Tứ Vân Sơn không phải ngẫu nhiên mà được đặt tên theo 4 loại cây Tứ Quý. Tùng, Trúc, Cúc, Mai cũng chính là 4 loại cây đặc trưng của 4 mùa Xuân Hạ Thu Đông. Tương ứng với 4 tên gọi ấy, thời tiết ở 4 đỉnh núi này và khu vực xung quanh cũng phân biệt 4 mùa rõ rệt.
Nếu Tùng Sơn 4 mùa tuyết phủ lạnh lẽo, Cúc Sơn lành lạnh heo may, Trúc Sơn quanh năm oi ả, thì Mai Sơn Phái lúc nào cũng rực rỡ tràn trề sức sống của mùa xuân.
Phương viên trăm dặm xung quanh đỉnh Mai Sơn, hoa cỏ sum suê um tùm, chim chóc líu lo, ong bướm dập dìu. Vì ở nơi đây mùa xuân bất tận, các đôi nam nữ quanh vùng thường xuyên tới hẹn hò âu yếm, các chị em tới đây chùa chiền lễ lạt. Các lễ hội ăn chơi mở ra quanh năm suốt tháng, cờ bạc rượu chè, nhảy múa hát ca.
Trong 4 quận ngoại thành của lãnh thổ Tứ Vân Sơn, thu nhập du lịch cao ngất ngưởng đương nhiên chính là Mai Sơn Quận. Người ta tìm tới nơi đây để quanh năm chìm đắm trong những cuộc vui không hồi kết, để quên đi thời gian đang tàn nhẫn trôi, quên đi cuộc sống nặng nề họ đang phải gánh. Ở nơi đây chỉ có mùa xuân, chỉ có tuổi trẻ, chỉ có niềm vui.
Diệt Vô Sắc 1 tay xách chiếc túi nhỏ bên vai, lững thững đi qua từng đoàn người đang hoan lạc. Hắn đi qua 1 đám đông tụ tập xem hát xướng. Hắn không nhìn thấy đoàn xướng ca lọt thỏm giữa bầy người, mà chỉ nghe thấy văng vẳng tiếng nhạc cụ, kèm giọng hát cao vút của 1 ca nương. Cách gảy đàn này, kĩ năng luyến láy này, cái thổ âm nghe đậm miền Tây kia, Diệt Vô Sắc đoán rằng bọn họ không phải người bản địa. Có thể là từ 1 Giáo phường nào đó lang bạt kiếm ăn như bất kì đám xướng ca vô loài nào mà thôi.
Diệt Vô Sắc chưa bao giờ thôi ác cảm với đam ca kĩ mua vui cho thiên hạ. Thế gian này đã quá đủ sự mê muội giả dối, đã sặc sụa những ham muốn tầm thường, ấy thế mà như để tô điểm thêm cho sự tầm thường ấy, đám ca kĩ ra đời chỉ để lừa dối con người càng chìm sâu vào khoái lạc mù quáng.
Cô bé ca nương nhỏ nhắn kia, với giọng hát thánh thiện nhường ấy, rồi sẽ đi về đâu nếu bị cuộc đời này trút xuống những cơn thịnh nộ? Nếu ngày mai cô không còn đủ tiền để có 1 phòng trọ và mua 1 cái bánh bao? Nếu kẻ cầm đàn kia không may mắc bệnh? Nếu 1 đám người xấu ra tay đồi bại với bọn họ? Kết cục của cô bé ở nơi này, phải chăng rồi sẽ là 1 cái kĩ viện nào đó trong hàng trăm cái kĩ viện dơ bẩn trong vùng?
“Bóng dáng chàng dần khuất
Sau rặng liễu phía bên kia bờ
Giọt nước mắt cuối cùng của thiếp
Rơi lại trên chuyến đò năm cũ”
Hắn biết bài hát này. Bài hát mà tương truyền do chính tay Hoàng Bích Liên soạn ra, rồi ngày ngày ở trên lầu cao vừa gảy vừa hát, như đang mong ngóng 1 ai đó trở về. Bài hát sau đó đã được phổ biến khắp vùng Giang Hạ, rồi theo chân những người du ca mà đi tới khắp các vùng miền. Nó còn quen thuộc tới mức phần đông mọi người còn nhầm rằng đây là 1 bài dân ca. Giai điệu ai oán và lời ca sầu não, lại được cất lên bởi giọng hát trong trẻo chẳng vương chút bụi trần, giữa không gian tươi xanh mơn mởn của mùa xuân, giữa đám đông tràn trề sự vui sướng và hạnh phúc, thực sự mâu thuẫn tới mức khó chịu.
Diệt Vô Sắc lách mình ra khỏi đám đông, lặng lẽ đi về 1 con đường mòn nhỏ dẫn vào rừng cây. Con đường mòn này nếu không phải người bản xứ sẽ chẳng ai thông thuộc. Hắn cứ thế mà tiến vào rừng cây u tối và tĩnh mịch, bỏ lại sau lưng tiếng huyên náo cùng tiếng nhạc nhỏ dần.
Tiếng huyên náo rồi cũng mất hút, nhưng những giai điệu ám ảnh kia vẫn bằng cách nào đó len lỏi qua những thân cây, qua tiếng xào xạc của cỏ dại mà bám đuổi lấy hắn, vang vọng khắp không gian u tối này.
Đi được vài trăm mét vào sâu trong cánh rừng, rốt cuộc Diệt Vô Sắc không nhịn được mà phải dừng bước, quay người nhìn quanh. Khắp không gian chỉ có mình hắn, đơn độc và cô liêu. Những cơn gió mang theo mùi cỏ dại thổi lên da thịt hắn buốt lạnh. Gió đập vào những thân cây, lay động những tán lá, rồi lại vang vọng như lặp lại thứ điệp khúc kia. Trong thứ tiếng nhạc bị bóp méo và vặn vẹo, Diệt Vô Sắc còn mơ hồ nghe thấy những tiếng khóc than, kêu gào, rồi lại có những tiếng cười khành khạch vang lên đầy chua xót. Rừng cây đang uốn éo ngả nghiêng như những bóng hình vũ nữ lả lướt, bao vây hắn bằng những mùi hương sực nức thô kệch. Chúng nhìn hắn, cười nhạo hắn, than khóc với hắn, và khinh bỉ hắn.
Nơi đây không còn là con đường mòn mà Diệt Vô Sắc đã từng đi qua vô số lần trong cuộc đời nữa. Hắn quay cuồng chẳng biết đâu là thực tại đâu là mộng mị. Hắn, 1 tráng niên 30 tuổi đã từng trải qua rất nhiều chuyện, đã dạn dày sương gió nơi hoang mạc khắc nghiệt, bất chợt nhận lấy 1 nỗi sợ hãi mơ hồ.
Trong cơn ảo giác, hắn đưa tay tách những thân hình nửa trần trụi nửa kín đáo đang nhảy múa xung quanh, dùng hết sức lực mà lao về phía trước. Hắn guồng chân chạy, chạy khỏi thứ âm thanh ghê rợn kia. Bóng hình cây cối hay con người, hắn cũng chẳng biết nữa, vụt qua trước mắt hắn. Hắn chỉ biết chạy cho tới khi nhìn thấy trước mắt mình là 1 mảnh chói lòa rực rỡ.
Hắn đã lao ra khỏi rừng cây từ lúc nào không biết. Nơi hắn đang đứng là 1 trảng trống rộng rãi ngút ngàn. Dưới chân hắn là cát mịn nóng hổi. Phủ trùm lên hắn là ánh nắng rực rõ, là cái nóng hầm hập của 1 xứ sở xa lạ.
Hắn nghe thấy tiếng hò reo của hàng ngàn, không, có khi là hàng vạn người. Họ đang hô tên của hắn. Hắn biết vậy. Nhưng tên hắn là gì? Hắn chẳng nhớ nữa. Chuỗi âm thanh xa lạ kia cứ thế vang dội trong kí ức hỗn loạn của hắn. Hắn dỏng tai lắng nghe. Họ đang đồng thanh hô vang vài kí tự gì đó. 4 kí tự. Hình như vậy. Nhưng âm thanh ấy dội vào tai hắn cứ nhòe đi. Hắn quay đầu nhìn quanh. Chẳng còn rừng cây nào sau lưng mình. Chỉ có vô vàn bóng hình mờ ảo, xếp hàng ngay ngắn nhau như 1 đội quân hùng hậu. Những bóng hình ấy 1 tay cầm chiếc khiên tròn, 1 tay cầm những mũi lao, đồng loạt vỗ vào nhau theo từng nhip hô.
“Ka…lu…ta…mi”
“Ka…lu…ta…mi”
Tất cả đều đang gọi hắn, như thần dân gọi đức vua của mình. Hắn không nhìn rõ những con người ấy, nhưng sự thành kính và sùng bái mà họ dành cho hắn, gần như đã sánh ngang với thần linh. Không! Hắn đang trên con đường để trở thành thần linh. Hắn nhớ là như vậy.
Miền đất Bắc Hà xa xôi nào đó, Tứ Vân Sơn, Mai Sơn Quận, những khái niệm mơ hồ này dần trôi khỏi nhận thức của hắn. Có lẽ chỉ là 1 giấc mơ ngớ ngẩn nào đó như bao giấc mơ hắn từng mơ trong cung điện nguy nga của mình, trên chiếc giường đúc bằng vàng ròng và 6 hầu nữ lõa lồ nằm bên cung phụng.
Hắn quay đầu lại. Trước mắt hắn giờ đây là 1 tòa kim tự tháp cao vút vươn thẳng lên bầu trời xanh, như muốn chạm lấy vầng mặt trời rực rỡ trên cao. Hắn lim dim mắt ngửa mặt đón từng tia nắng.
Hắn thấy 2 cánh tay mình nặng trĩu. Hắn cúi xuống. Hắn thấy mình đang bế 1 thân thể. 1 cô gái. 1 cô gái với nước da trắng, khác biệt hoàn toàn với làn da ngăm ở vương quốc này. Cô gái được phủ trên mình 1 lớp vải tơ tằm trắng, thêu trên đó những biểu tượng hoàng gia.
Cơ thể nàng đã lạnh toát.
Nếu Tùng Sơn 4 mùa tuyết phủ lạnh lẽo, Cúc Sơn lành lạnh heo may, Trúc Sơn quanh năm oi ả, thì Mai Sơn Phái lúc nào cũng rực rỡ tràn trề sức sống của mùa xuân.
Phương viên trăm dặm xung quanh đỉnh Mai Sơn, hoa cỏ sum suê um tùm, chim chóc líu lo, ong bướm dập dìu. Vì ở nơi đây mùa xuân bất tận, các đôi nam nữ quanh vùng thường xuyên tới hẹn hò âu yếm, các chị em tới đây chùa chiền lễ lạt. Các lễ hội ăn chơi mở ra quanh năm suốt tháng, cờ bạc rượu chè, nhảy múa hát ca.
Trong 4 quận ngoại thành của lãnh thổ Tứ Vân Sơn, thu nhập du lịch cao ngất ngưởng đương nhiên chính là Mai Sơn Quận. Người ta tìm tới nơi đây để quanh năm chìm đắm trong những cuộc vui không hồi kết, để quên đi thời gian đang tàn nhẫn trôi, quên đi cuộc sống nặng nề họ đang phải gánh. Ở nơi đây chỉ có mùa xuân, chỉ có tuổi trẻ, chỉ có niềm vui.
Diệt Vô Sắc 1 tay xách chiếc túi nhỏ bên vai, lững thững đi qua từng đoàn người đang hoan lạc. Hắn đi qua 1 đám đông tụ tập xem hát xướng. Hắn không nhìn thấy đoàn xướng ca lọt thỏm giữa bầy người, mà chỉ nghe thấy văng vẳng tiếng nhạc cụ, kèm giọng hát cao vút của 1 ca nương. Cách gảy đàn này, kĩ năng luyến láy này, cái thổ âm nghe đậm miền Tây kia, Diệt Vô Sắc đoán rằng bọn họ không phải người bản địa. Có thể là từ 1 Giáo phường nào đó lang bạt kiếm ăn như bất kì đám xướng ca vô loài nào mà thôi.
Diệt Vô Sắc chưa bao giờ thôi ác cảm với đam ca kĩ mua vui cho thiên hạ. Thế gian này đã quá đủ sự mê muội giả dối, đã sặc sụa những ham muốn tầm thường, ấy thế mà như để tô điểm thêm cho sự tầm thường ấy, đám ca kĩ ra đời chỉ để lừa dối con người càng chìm sâu vào khoái lạc mù quáng.
Cô bé ca nương nhỏ nhắn kia, với giọng hát thánh thiện nhường ấy, rồi sẽ đi về đâu nếu bị cuộc đời này trút xuống những cơn thịnh nộ? Nếu ngày mai cô không còn đủ tiền để có 1 phòng trọ và mua 1 cái bánh bao? Nếu kẻ cầm đàn kia không may mắc bệnh? Nếu 1 đám người xấu ra tay đồi bại với bọn họ? Kết cục của cô bé ở nơi này, phải chăng rồi sẽ là 1 cái kĩ viện nào đó trong hàng trăm cái kĩ viện dơ bẩn trong vùng?
“Bóng dáng chàng dần khuất
Sau rặng liễu phía bên kia bờ
Giọt nước mắt cuối cùng của thiếp
Rơi lại trên chuyến đò năm cũ”
Hắn biết bài hát này. Bài hát mà tương truyền do chính tay Hoàng Bích Liên soạn ra, rồi ngày ngày ở trên lầu cao vừa gảy vừa hát, như đang mong ngóng 1 ai đó trở về. Bài hát sau đó đã được phổ biến khắp vùng Giang Hạ, rồi theo chân những người du ca mà đi tới khắp các vùng miền. Nó còn quen thuộc tới mức phần đông mọi người còn nhầm rằng đây là 1 bài dân ca. Giai điệu ai oán và lời ca sầu não, lại được cất lên bởi giọng hát trong trẻo chẳng vương chút bụi trần, giữa không gian tươi xanh mơn mởn của mùa xuân, giữa đám đông tràn trề sự vui sướng và hạnh phúc, thực sự mâu thuẫn tới mức khó chịu.
Diệt Vô Sắc lách mình ra khỏi đám đông, lặng lẽ đi về 1 con đường mòn nhỏ dẫn vào rừng cây. Con đường mòn này nếu không phải người bản xứ sẽ chẳng ai thông thuộc. Hắn cứ thế mà tiến vào rừng cây u tối và tĩnh mịch, bỏ lại sau lưng tiếng huyên náo cùng tiếng nhạc nhỏ dần.
Tiếng huyên náo rồi cũng mất hút, nhưng những giai điệu ám ảnh kia vẫn bằng cách nào đó len lỏi qua những thân cây, qua tiếng xào xạc của cỏ dại mà bám đuổi lấy hắn, vang vọng khắp không gian u tối này.
Đi được vài trăm mét vào sâu trong cánh rừng, rốt cuộc Diệt Vô Sắc không nhịn được mà phải dừng bước, quay người nhìn quanh. Khắp không gian chỉ có mình hắn, đơn độc và cô liêu. Những cơn gió mang theo mùi cỏ dại thổi lên da thịt hắn buốt lạnh. Gió đập vào những thân cây, lay động những tán lá, rồi lại vang vọng như lặp lại thứ điệp khúc kia. Trong thứ tiếng nhạc bị bóp méo và vặn vẹo, Diệt Vô Sắc còn mơ hồ nghe thấy những tiếng khóc than, kêu gào, rồi lại có những tiếng cười khành khạch vang lên đầy chua xót. Rừng cây đang uốn éo ngả nghiêng như những bóng hình vũ nữ lả lướt, bao vây hắn bằng những mùi hương sực nức thô kệch. Chúng nhìn hắn, cười nhạo hắn, than khóc với hắn, và khinh bỉ hắn.
Nơi đây không còn là con đường mòn mà Diệt Vô Sắc đã từng đi qua vô số lần trong cuộc đời nữa. Hắn quay cuồng chẳng biết đâu là thực tại đâu là mộng mị. Hắn, 1 tráng niên 30 tuổi đã từng trải qua rất nhiều chuyện, đã dạn dày sương gió nơi hoang mạc khắc nghiệt, bất chợt nhận lấy 1 nỗi sợ hãi mơ hồ.
Trong cơn ảo giác, hắn đưa tay tách những thân hình nửa trần trụi nửa kín đáo đang nhảy múa xung quanh, dùng hết sức lực mà lao về phía trước. Hắn guồng chân chạy, chạy khỏi thứ âm thanh ghê rợn kia. Bóng hình cây cối hay con người, hắn cũng chẳng biết nữa, vụt qua trước mắt hắn. Hắn chỉ biết chạy cho tới khi nhìn thấy trước mắt mình là 1 mảnh chói lòa rực rỡ.
Hắn đã lao ra khỏi rừng cây từ lúc nào không biết. Nơi hắn đang đứng là 1 trảng trống rộng rãi ngút ngàn. Dưới chân hắn là cát mịn nóng hổi. Phủ trùm lên hắn là ánh nắng rực rõ, là cái nóng hầm hập của 1 xứ sở xa lạ.
Hắn nghe thấy tiếng hò reo của hàng ngàn, không, có khi là hàng vạn người. Họ đang hô tên của hắn. Hắn biết vậy. Nhưng tên hắn là gì? Hắn chẳng nhớ nữa. Chuỗi âm thanh xa lạ kia cứ thế vang dội trong kí ức hỗn loạn của hắn. Hắn dỏng tai lắng nghe. Họ đang đồng thanh hô vang vài kí tự gì đó. 4 kí tự. Hình như vậy. Nhưng âm thanh ấy dội vào tai hắn cứ nhòe đi. Hắn quay đầu nhìn quanh. Chẳng còn rừng cây nào sau lưng mình. Chỉ có vô vàn bóng hình mờ ảo, xếp hàng ngay ngắn nhau như 1 đội quân hùng hậu. Những bóng hình ấy 1 tay cầm chiếc khiên tròn, 1 tay cầm những mũi lao, đồng loạt vỗ vào nhau theo từng nhip hô.
“Ka…lu…ta…mi”
“Ka…lu…ta…mi”
Tất cả đều đang gọi hắn, như thần dân gọi đức vua của mình. Hắn không nhìn rõ những con người ấy, nhưng sự thành kính và sùng bái mà họ dành cho hắn, gần như đã sánh ngang với thần linh. Không! Hắn đang trên con đường để trở thành thần linh. Hắn nhớ là như vậy.
Miền đất Bắc Hà xa xôi nào đó, Tứ Vân Sơn, Mai Sơn Quận, những khái niệm mơ hồ này dần trôi khỏi nhận thức của hắn. Có lẽ chỉ là 1 giấc mơ ngớ ngẩn nào đó như bao giấc mơ hắn từng mơ trong cung điện nguy nga của mình, trên chiếc giường đúc bằng vàng ròng và 6 hầu nữ lõa lồ nằm bên cung phụng.
Hắn quay đầu lại. Trước mắt hắn giờ đây là 1 tòa kim tự tháp cao vút vươn thẳng lên bầu trời xanh, như muốn chạm lấy vầng mặt trời rực rỡ trên cao. Hắn lim dim mắt ngửa mặt đón từng tia nắng.
Hắn thấy 2 cánh tay mình nặng trĩu. Hắn cúi xuống. Hắn thấy mình đang bế 1 thân thể. 1 cô gái. 1 cô gái với nước da trắng, khác biệt hoàn toàn với làn da ngăm ở vương quốc này. Cô gái được phủ trên mình 1 lớp vải tơ tằm trắng, thêu trên đó những biểu tượng hoàng gia.
Cơ thể nàng đã lạnh toát.
/700
|