-Bổn đương gia tổ chức tiệc, hết kẻ này đến kẻ khác muốn tìm ta kiếm chuyện. - Diệt Vô Sắc đưa tay lên gáy, lắc đầu thở dài – Ít ra trong số đó cũng có 1 đại mỹ nhân. Nào, nói đi. Thánh Nữ của Dị tộc lại tìm tới Tứ Vân Sơn, không phải là đi du ngoạn thưởng lãm chứ?
-Diệt công tử miệng nói không quan tâm chuyện thế sự, kì thực công tử biết cũng đâu ít đâu? - Cầm Dạ Nguyệt đáp lời.
-Ở chung 1 chỗ với đám huynh đệ kia, cũng phải tham gia bàn luận cùng bọn hắn. Đất Giao Xuyên cằn cỗi không thể nuôi quân, lực lượng của cô cũng không thể tăng trưởng. Đàm phán với phía Tiên tộc Ocellote cũng không mấy khả quan, đúng chứ? Muốn Giao Xuyên trở thành đất tốt để phát triển, có lẽ cô chỉ cần 1 thứ duy nhất tại Tứ Vân Sơn này, hay nói cụ thể hơn, ở trên Mai Sơn, nên mới tiếp cận ta?
-Môn đệ của Phạm Viết Phương, kẻ nào cũng thông minh như công tử vậy à? Đúng vậy, Cầm Dạ Nguyệt ta tới Tứ Vân Sơn lần này, là để lấy Hạt giống của Thần Mộc.
“Hạt giống của Thần Mộc?”, Eric nghĩ. Hắn là 1 Runner, đương nhiên có những kiến thức nhất định về các bảo vật trên thế giới. Nổi tiếng như Hạt giống của Thần Mộc, đương nhiên hắn có từng nghe qua.
Tứ Vân Sơn phát triển xung quanh Mộc Hành Kinh, Mộc Hành Kinh lại có trung tâm là Thần Mộc. Thần Mộc ban phát cho vùng đất này không chỉ Linh Khí đậm đặc để tu luyện, còn làm đất đai màu mỡ, cây cối tốt tươi, chim muông phong phú, sản vật ê hề. Lãnh thổ Giao Xuyên, dù là vùng láng giếng với Tứ Vân Sơn, lại không may mắn có được điều kiện tươi tốt như vậy. Từng là nơi giao nhau của các nhánh sông lớn, vùng đất này từ lâu đã bị xói mòn và sa mạc hóa trầm trọng, đất đai khô cằn nứt nẻ.
Bắc Hà có 13 vùng lãnh thổ, nhưng lại chỉ phát triển xung quanh 5 Kinh đô. Những vùng lãnh thổ không được hưởng sái từ những đô thành này, trở nên tụt hậu so với phần còn lại là chuyện đương nhiên. Nhưng tuy giàu nghèo có khác biệt, phận là lãnh thổ của 1 Đế chế lớn thứ nhì thế giới, về mặt diện tích chỉ nhỏ hơn Thành Bang Zennia, các vùng lãnh thổ này cũng không tới mức quá lạc hậu và đói nghèo. Chỉ là, trong số ấy, Giao Xuyên lộ rõ sự thua thiệt, bất chấp mọi nỗ lực từ phía triều đình, càng bơm tiền vào lại càng nghèo đói, đất đai xuống cấp, nông nghiệp ngắc ngoải, kinh tế vô vọng. Thậm chí nhiều người Bắc Hà đã thượng đẳng mà đùa rằng, Giao Xuyên sắp sửa bị tách khỏi Bắc Hà, chỉ đáng sánh vai với mấy tiểu quốc phía Nam. Trải qua vài trăm năm bất lực không cách nào vực dậy vùng lãnh thổ này, nhưng đương nhiên cũng không thể buông nó ra cho Đại Nam liếm lấy, Hà tộc rốt cuộc hàng năm cung cấp ngân sách giúp nó sống lay lắt tới bây giờ.
Tới sau sự kiện Long Thành Biến 3 năm về trước, Hà Chí Thương mời được 1 nhân tố chính trị rất có giá trị là Cầm Dạ Nguyệt về làm khách dưới trướng mình. Hắn chẳng chút ngần ngại sắp xếp để Giao Xuyên trở thành nơi tiếp khách, giao toàn bộ vùng lãnh thổ rộng lớn này cho Cầm Dạ Nguyệt mặc nhiên sử dụng. Vẫn biết rằng Giao Xuyên từ lâu đã không còn giá trị, nhưng hành động hào phóng này của Hà Chí Thương đương nhiên không thể khiến người đời đánh giá là ki bo keo kiệt. Cả 1 vùng lãnh thổ rộng lớn hơn bất kì tiểu quốc nào trên lục địa Viễn Đông đó, đem ra tặng khách, ngươi còn muốn được voi đòi tiên hay sao?
Giao Xuyên, tuy là 1 quà tặng hào phóng, cũng chỉ vừa đủ để Cầm Dạ Nguyệt nuôi dưỡng lực lượng của mình. Nó chưa đủ đối với tham vọng của cô nàng. Và ai cũng biết rằng chẳng đời nào cô chịu bằng lòng chỉ với mảnh đất cằn cỗi này.
Về tham vọng của Cầm Dạ Nguyệt, Hà Chí Thương không ngăn cản cũng chẳng giúp sức. Hắn cho muợn 1 vùng đất, đổi lại quá nhiều điều lợi. Thứ nhất hắn quay được 1 mũi nhọn khỏi phía mình, thêm bạn bớt thù. Thứ hai hắn giữ bên mình 1 lá bài có sức nặng tuyệt đối khủng khiếp đối với Đại Hùng Kwarruh. Trong đám Chí Tôn, ai chẳng biết Thánh Nữ bao lâu nay luôn là cái gai trong mắt Đại Hùng.
1 lời tiên tri từ rất lâu đã định rằng, Thánh Nữ chính là cứu tinh của toàn bộ Dị tộc trên thế giới. Nếu lời tiên tri này thành sự thật, trật tự 3 ngàn năm của thế giới chắc chắn sẽ bị đảo lộn. Điều này luôn là nỗi trăn trở hằng đêm của Kwarruh, kẻ đang lãnh trách nhiệm gìn giữ sự cân bằng của thế giới.
Thoát khỏi Trận Pháp đã kìm giữ huyết mạch của mình trong suốt 200 năm qua, Cầm Dạ Nguyệt lần đầu tiên phá cũi sổ lồng, ra khỏi đất Đại Nam. Trong suốt 3 năm sau đó, cô đã nỗ lực liên hệ với Tiên tộc Ocellote ở Cận Tây, với Nữ hoàng Elena. Tiên tộc Ocellote là cộng đồng Dị tộc lớn và có tiếng nói nhất. Elena càng là Cường giả được mọi người kính sợ. Chỉ cần có được sự ủng hộ của nơi này, chắc chắn các cộng đồng khác sẽ hưởng ứng theo.
Tuy nhiên, cho tới nay, những giao tiếp với phía Ocellote vẫn chưa đi tới tình thế khả quan. Là vì bên kia còn quá coi thường khả năng của phía Cầm Dạ Nguyệt, hay là vì cô chưa tìm ra mong muốn thực sự của Elena? Cô không biết. Nhưng không vì thế mà cô bỏ cuộc. Những liên lạc với phía Cận Tây vẫn tiếp tục, còn cô cần giải quyết thêm 1 vấn đề khác. Biến Giao Xuyên trở thành vùng đất lý tưởng để gây dựng lực lượng.
Thần Mộc ở Mộc Hành Kinh, hàng năm đều trổ hạt giống. Hạt giống này đem đi trồng ở nơi khác, cũng chỉ mọc lên những loại cây bình thường. Nhưng cứ 1000 năm 1 lần, nó lại trổ ra 1 Hạt giống đích thực, mang đầy đủ tiềm năng để trở thành 1 Thần Mộc mới.
Hạt giống có thể mọc thành Thần Mộc, nhưng bên cạnh đó còn có vô vàn tác dụng thần kì khác còn trân quý hơn, nên không phải ai cũng đem nó đi trồng. Chưa kể, trồng 1 Hạt giống trở thành Thần Mộc đòi hỏi vô vàn công phu và sức lực, tỉ lệ rủi ro cũng cao vô cùng.
Những Hạt giống trong lịch sử đã đi đâu về đâu, có ghi chép lại nhưng không đầy đủ. Cho tới bây giờ, những ai đang sở hữu Hạt giống của Thần Mộc, cũng không được biết tới đầy đủ. Ví dụ Hà tộc sở hữu 3 hạt, Đại Hùng Kwarruh sở hữu 1 hạt, và Mai Sơn Phái sở hữu 1 hạt.
-Cầm cô nương, cô muốn lấy Hạt giống của Thần Mộc thì ấy là việc của cô. - Diệt Vô Sắc cười - Hạt giống của Thần Mộc là bảo vật của Mai Sơn Phái, được canh giữ thế nào hẳn cô cũng đoán được. Tại hạ chỉ là 1 môn đồ nhỏ nhoi, nếu muốn ta giúp sức thì e là cô nương đã tìm nhầm người. Còn tiệc rượu của tại hạ vẫn còn, nếu cô nương muốn ở lại uống cùng ta vài chén, âu lại là chuyện khác.
-Như tên Vân Như Tài đã nói đó. Ngươi trở thành Chưởng môn của Mai Sơn Phái, vậy chẳng phải bảo vật gì gì đó đều có thể cho ta hay sao? - Cầm Dạ Nguyệt nhún vai, nở 1 nụ cười.
-Cô nương với tên họ Vân đó thông đồng với nhau?
-Chưa hề quen biết, nhưng có vẻ là chung mục tiêu rồi.
Khi Cầm Dạ Nguyệt và Diệt Vô Sắc còn đang nói chuyện, 1 giọng nói từ trên cao bất ngờ vang lên.
-Thứ lỗi các vị, nhưng như Ám Hành Hội chúng tôi vẫn nói, màn đêm còn rất dài. Khi ngày còn chưa rạng, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
-!!!?
Giọng nói này khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn lên. Phía trên mái của Nguyệt Phong Lâu, đứng đó 1 thanh niên thấp người, gầy gò, mắt híp, tai nhọn, miệng cười vô cùng gian xảo.
-Lôi Phú? – Đang bị treo giữa không trung, Địền Quân lên tiếng kinh ngạc – Sao ngươi lại ở đây?
-Bấm độn càn khôn, nhận thấy gió Nam thổi mạnh, thời cục đảo điên, thật khó có thể đứng ngoài cuộc chơi này – Thanh niên tên Lôi Phú đáp lời.
-Lôi Phú? - Cầm Dạ Nguyệt bĩu môi – Có nghe về ngươi. Có nhìn đám đồng bọn kia chứ? Vẫn muốn bị ta treo lên à?
-Dưới ánh trăng thì cô nương quả thực đáng sợ. Nhưng ta đã nói, màn đêm còn rất dài, và gió Nam thì đang thổi mạnh.
Chuẩn y lời nói của Lôi Phú, 1 đám mây đen to lớn từ phương Nam kéo tới, chỉ trong tích tắc đã che phủ toàn bộ bầu trời, che mờ luôn ánh trăng ngày rằm.
Những sợi tơ được Cầm Dạ Nguyệt dùng để treo người dần tan biến vào hư vô. Điền Quân, cùng 20 tên Ám Hành Hội và 10 con Chiến Nô Hồn rơi xuống đất.
-Diệt công tử miệng nói không quan tâm chuyện thế sự, kì thực công tử biết cũng đâu ít đâu? - Cầm Dạ Nguyệt đáp lời.
-Ở chung 1 chỗ với đám huynh đệ kia, cũng phải tham gia bàn luận cùng bọn hắn. Đất Giao Xuyên cằn cỗi không thể nuôi quân, lực lượng của cô cũng không thể tăng trưởng. Đàm phán với phía Tiên tộc Ocellote cũng không mấy khả quan, đúng chứ? Muốn Giao Xuyên trở thành đất tốt để phát triển, có lẽ cô chỉ cần 1 thứ duy nhất tại Tứ Vân Sơn này, hay nói cụ thể hơn, ở trên Mai Sơn, nên mới tiếp cận ta?
-Môn đệ của Phạm Viết Phương, kẻ nào cũng thông minh như công tử vậy à? Đúng vậy, Cầm Dạ Nguyệt ta tới Tứ Vân Sơn lần này, là để lấy Hạt giống của Thần Mộc.
“Hạt giống của Thần Mộc?”, Eric nghĩ. Hắn là 1 Runner, đương nhiên có những kiến thức nhất định về các bảo vật trên thế giới. Nổi tiếng như Hạt giống của Thần Mộc, đương nhiên hắn có từng nghe qua.
Tứ Vân Sơn phát triển xung quanh Mộc Hành Kinh, Mộc Hành Kinh lại có trung tâm là Thần Mộc. Thần Mộc ban phát cho vùng đất này không chỉ Linh Khí đậm đặc để tu luyện, còn làm đất đai màu mỡ, cây cối tốt tươi, chim muông phong phú, sản vật ê hề. Lãnh thổ Giao Xuyên, dù là vùng láng giếng với Tứ Vân Sơn, lại không may mắn có được điều kiện tươi tốt như vậy. Từng là nơi giao nhau của các nhánh sông lớn, vùng đất này từ lâu đã bị xói mòn và sa mạc hóa trầm trọng, đất đai khô cằn nứt nẻ.
Bắc Hà có 13 vùng lãnh thổ, nhưng lại chỉ phát triển xung quanh 5 Kinh đô. Những vùng lãnh thổ không được hưởng sái từ những đô thành này, trở nên tụt hậu so với phần còn lại là chuyện đương nhiên. Nhưng tuy giàu nghèo có khác biệt, phận là lãnh thổ của 1 Đế chế lớn thứ nhì thế giới, về mặt diện tích chỉ nhỏ hơn Thành Bang Zennia, các vùng lãnh thổ này cũng không tới mức quá lạc hậu và đói nghèo. Chỉ là, trong số ấy, Giao Xuyên lộ rõ sự thua thiệt, bất chấp mọi nỗ lực từ phía triều đình, càng bơm tiền vào lại càng nghèo đói, đất đai xuống cấp, nông nghiệp ngắc ngoải, kinh tế vô vọng. Thậm chí nhiều người Bắc Hà đã thượng đẳng mà đùa rằng, Giao Xuyên sắp sửa bị tách khỏi Bắc Hà, chỉ đáng sánh vai với mấy tiểu quốc phía Nam. Trải qua vài trăm năm bất lực không cách nào vực dậy vùng lãnh thổ này, nhưng đương nhiên cũng không thể buông nó ra cho Đại Nam liếm lấy, Hà tộc rốt cuộc hàng năm cung cấp ngân sách giúp nó sống lay lắt tới bây giờ.
Tới sau sự kiện Long Thành Biến 3 năm về trước, Hà Chí Thương mời được 1 nhân tố chính trị rất có giá trị là Cầm Dạ Nguyệt về làm khách dưới trướng mình. Hắn chẳng chút ngần ngại sắp xếp để Giao Xuyên trở thành nơi tiếp khách, giao toàn bộ vùng lãnh thổ rộng lớn này cho Cầm Dạ Nguyệt mặc nhiên sử dụng. Vẫn biết rằng Giao Xuyên từ lâu đã không còn giá trị, nhưng hành động hào phóng này của Hà Chí Thương đương nhiên không thể khiến người đời đánh giá là ki bo keo kiệt. Cả 1 vùng lãnh thổ rộng lớn hơn bất kì tiểu quốc nào trên lục địa Viễn Đông đó, đem ra tặng khách, ngươi còn muốn được voi đòi tiên hay sao?
Giao Xuyên, tuy là 1 quà tặng hào phóng, cũng chỉ vừa đủ để Cầm Dạ Nguyệt nuôi dưỡng lực lượng của mình. Nó chưa đủ đối với tham vọng của cô nàng. Và ai cũng biết rằng chẳng đời nào cô chịu bằng lòng chỉ với mảnh đất cằn cỗi này.
Về tham vọng của Cầm Dạ Nguyệt, Hà Chí Thương không ngăn cản cũng chẳng giúp sức. Hắn cho muợn 1 vùng đất, đổi lại quá nhiều điều lợi. Thứ nhất hắn quay được 1 mũi nhọn khỏi phía mình, thêm bạn bớt thù. Thứ hai hắn giữ bên mình 1 lá bài có sức nặng tuyệt đối khủng khiếp đối với Đại Hùng Kwarruh. Trong đám Chí Tôn, ai chẳng biết Thánh Nữ bao lâu nay luôn là cái gai trong mắt Đại Hùng.
1 lời tiên tri từ rất lâu đã định rằng, Thánh Nữ chính là cứu tinh của toàn bộ Dị tộc trên thế giới. Nếu lời tiên tri này thành sự thật, trật tự 3 ngàn năm của thế giới chắc chắn sẽ bị đảo lộn. Điều này luôn là nỗi trăn trở hằng đêm của Kwarruh, kẻ đang lãnh trách nhiệm gìn giữ sự cân bằng của thế giới.
Thoát khỏi Trận Pháp đã kìm giữ huyết mạch của mình trong suốt 200 năm qua, Cầm Dạ Nguyệt lần đầu tiên phá cũi sổ lồng, ra khỏi đất Đại Nam. Trong suốt 3 năm sau đó, cô đã nỗ lực liên hệ với Tiên tộc Ocellote ở Cận Tây, với Nữ hoàng Elena. Tiên tộc Ocellote là cộng đồng Dị tộc lớn và có tiếng nói nhất. Elena càng là Cường giả được mọi người kính sợ. Chỉ cần có được sự ủng hộ của nơi này, chắc chắn các cộng đồng khác sẽ hưởng ứng theo.
Tuy nhiên, cho tới nay, những giao tiếp với phía Ocellote vẫn chưa đi tới tình thế khả quan. Là vì bên kia còn quá coi thường khả năng của phía Cầm Dạ Nguyệt, hay là vì cô chưa tìm ra mong muốn thực sự của Elena? Cô không biết. Nhưng không vì thế mà cô bỏ cuộc. Những liên lạc với phía Cận Tây vẫn tiếp tục, còn cô cần giải quyết thêm 1 vấn đề khác. Biến Giao Xuyên trở thành vùng đất lý tưởng để gây dựng lực lượng.
Thần Mộc ở Mộc Hành Kinh, hàng năm đều trổ hạt giống. Hạt giống này đem đi trồng ở nơi khác, cũng chỉ mọc lên những loại cây bình thường. Nhưng cứ 1000 năm 1 lần, nó lại trổ ra 1 Hạt giống đích thực, mang đầy đủ tiềm năng để trở thành 1 Thần Mộc mới.
Hạt giống có thể mọc thành Thần Mộc, nhưng bên cạnh đó còn có vô vàn tác dụng thần kì khác còn trân quý hơn, nên không phải ai cũng đem nó đi trồng. Chưa kể, trồng 1 Hạt giống trở thành Thần Mộc đòi hỏi vô vàn công phu và sức lực, tỉ lệ rủi ro cũng cao vô cùng.
Những Hạt giống trong lịch sử đã đi đâu về đâu, có ghi chép lại nhưng không đầy đủ. Cho tới bây giờ, những ai đang sở hữu Hạt giống của Thần Mộc, cũng không được biết tới đầy đủ. Ví dụ Hà tộc sở hữu 3 hạt, Đại Hùng Kwarruh sở hữu 1 hạt, và Mai Sơn Phái sở hữu 1 hạt.
-Cầm cô nương, cô muốn lấy Hạt giống của Thần Mộc thì ấy là việc của cô. - Diệt Vô Sắc cười - Hạt giống của Thần Mộc là bảo vật của Mai Sơn Phái, được canh giữ thế nào hẳn cô cũng đoán được. Tại hạ chỉ là 1 môn đồ nhỏ nhoi, nếu muốn ta giúp sức thì e là cô nương đã tìm nhầm người. Còn tiệc rượu của tại hạ vẫn còn, nếu cô nương muốn ở lại uống cùng ta vài chén, âu lại là chuyện khác.
-Như tên Vân Như Tài đã nói đó. Ngươi trở thành Chưởng môn của Mai Sơn Phái, vậy chẳng phải bảo vật gì gì đó đều có thể cho ta hay sao? - Cầm Dạ Nguyệt nhún vai, nở 1 nụ cười.
-Cô nương với tên họ Vân đó thông đồng với nhau?
-Chưa hề quen biết, nhưng có vẻ là chung mục tiêu rồi.
Khi Cầm Dạ Nguyệt và Diệt Vô Sắc còn đang nói chuyện, 1 giọng nói từ trên cao bất ngờ vang lên.
-Thứ lỗi các vị, nhưng như Ám Hành Hội chúng tôi vẫn nói, màn đêm còn rất dài. Khi ngày còn chưa rạng, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
-!!!?
Giọng nói này khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn lên. Phía trên mái của Nguyệt Phong Lâu, đứng đó 1 thanh niên thấp người, gầy gò, mắt híp, tai nhọn, miệng cười vô cùng gian xảo.
-Lôi Phú? – Đang bị treo giữa không trung, Địền Quân lên tiếng kinh ngạc – Sao ngươi lại ở đây?
-Bấm độn càn khôn, nhận thấy gió Nam thổi mạnh, thời cục đảo điên, thật khó có thể đứng ngoài cuộc chơi này – Thanh niên tên Lôi Phú đáp lời.
-Lôi Phú? - Cầm Dạ Nguyệt bĩu môi – Có nghe về ngươi. Có nhìn đám đồng bọn kia chứ? Vẫn muốn bị ta treo lên à?
-Dưới ánh trăng thì cô nương quả thực đáng sợ. Nhưng ta đã nói, màn đêm còn rất dài, và gió Nam thì đang thổi mạnh.
Chuẩn y lời nói của Lôi Phú, 1 đám mây đen to lớn từ phương Nam kéo tới, chỉ trong tích tắc đã che phủ toàn bộ bầu trời, che mờ luôn ánh trăng ngày rằm.
Những sợi tơ được Cầm Dạ Nguyệt dùng để treo người dần tan biến vào hư vô. Điền Quân, cùng 20 tên Ám Hành Hội và 10 con Chiến Nô Hồn rơi xuống đất.
/700
|