Dược Khố của Trúc Sơn Phái chia làm 2 khu vực. Khu vực đầu tiên lưu chứa những dược liệu phổ thông không quá quan trọng, cao nhất cũng chỉ tới Trung phẩm. Khu vực này là nằm trong dãy nhà kho đặt sát bên lưng núi.
Từ đây, có 1 cánh cửa lớn dẫn sâu vào trong lòng núi, cũng là nơi lưu trữ những dược liệu trân quý và cao cấp nhất, vốn chỉ được dùng cho Luyện Dược Đường hoặc các mục đích quan trọng hơn. Nơi ấy được gọi là Trúc Sơn Dược Động.
Vân đi chuyến này đương nhiên không có quyền hạn bước vào khu vực ấy, nhưng dược liệu ở khu đầu tiên cũng đã khiến cô phải trầm trồ.
Dãy nhà kho chia làm 3 tầng, tầng nào cũng đầy ắp những dãy tủ kệ lớn chứa dược liệu cao vút. Mỗi gian tủ lại rộng rãi vô cùng, có thể chứa tới hàng chục cân dược liệu, được đánh số thứ tự vô cùng phức tạp và tỉ mỉ.
1.Dược liệu được nhập về theo từng tháng. Giờ là tháng 3, tuần thứ 4, vậy là tầng 2, các gian từ 16 782 333, các dãy từ F tới M.
Tiểu Xí vừa soi quyển hướng dẫn kèm sơ đồ vừa nói. Hắn cũng chỉ là 1 kẻ nhập môn, làm sao am tường nơi chốn phức tạp như mê cung thế này nếu không có chỉ dẫn. Mà dám cá rằng đệ tử lâu năm cũng khó có thể am tường.
2.Chỉ là dược liệu thông thường, đã đồ sộ phong phú tới mức này sao – Vân đảo mắt 1 vòng kinh ngạc thốt lên - Tử Tinh Ích Mẫu Thảo, Lục Sắc Thạch Bì, Thiên Xà Cốt, Tứ Nhĩ Hương Thảo, Xích Lam Hoàng Đằng, Ngũ Vân Tử Ma Nhân…
Tất cả những dược liệu nơi đây tuyệt nhiên không có thứ nào là bình phàm, kể cả đối với bất kì Runner nào tìm được cũng sẽ là món hời kha khá. Vậy mà đối với Trúc Sơn Phái lại bị coi như tá dược đại trà để phân phát cho môn sinh.
Vân chợt nhớ ra nơi đây là Tứ Vân Sơn. Thảo mộc vốn không hề khan hiếm. Tu tiên giả lại coi trọng giá trị tu luyện, xem chừng dược liệu ở khu này về khía cạnh ấy không mang lại quá nhiều lợi ích.
Dù vậy, số lượng và độ phong phú của dược liệu nơi này vẫn rất khiến cô mở mang tầm mắt. Vốn phiêu bạt trời tây đã lâu, thảo dược đối với cô cũng chỉ như 1 biện pháp sinh tồn theo tình huống. Người Cận Tây không có tập quán sử dụng quá nhiều thảo dược, lại càng không hình thành nên 1 nền y học dựa trên thảo dược, có hệ thống hóa rõ ràng như Viễn Đông.
3.Ở Tứ Vân Sơn, thứ quý giá nhất là Linh Khí. Linh Khí tồn tại trong vạn vật, kể cả cỏ cây. Mà cỏ cây lại là con cháu của Thần Mộc, chúng là quà tặng của tự nhiên. Không có gì trân quý hơn quà tặng của thiên nhiên cả, và thảo dược cũng vậy. Chính vì chúng có sự sống riêng, chúng tự tổng hợp Linh Khí và tự hình thành ra những loại dược tính đặc thù. Chính vì vậy mà chúng đối với Tu tiên giả có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Tiểu Xí nghĩ rằng Vân từ địa phương khác tới, chưa hiểu rõ nơi này, bèn cậy mình là cư dân của Tứ Vân Sơn, sinh ra trong gia đình nông nghiệp mà đứng ra giảng giải.
Vân không phản đối. Cô cũng cảm thấy điều hắn nói là hợp lí. Người Bắc Hà vốn đã nổi tiếng sống thuận theo tự nhiên, Tứ Vân Sơn càng là nơi hưởng lợi trực tiếp từ Thần Mộc, càng thể hiện rõ ràng quan điểm này.
Cả 2 bắt đầu quá trình kiểm kê danh sách dược liệu nhập về trong tuần. Công việc tưởng chừng khá là khô khan nhạt nhẽo, nhưng Vân lại tìm thấy thú vui riêng. Tính cô là vậy, luôn luôn để ý từng chi tiết nhỏ nhất, say mê tìm kiếm ý tưởng kiếm tiền từ những lĩnh vực chưa ai nghĩ tới.
Thú vui của Vân lúc này là đọc những tờ hướng dẫn sử dụng được dán trước gian tủ của từng loại dược liệu.
Hồi phục thương thế.
Điều hòa loạn Khí.
Thông kinh mạch.
Hồi phục Linh Khí.
Cường hóa xương cốt.
Nâng hiệu quả Tụ Đan.
…
4.Những dược liệu này thấy được mô tả đều là những dược tính kinh thiên động địa đó chứ? – Vân cất tiếng hỏi - Tại sao lại bị xếp vào dược liệu đại trà nhỉ?
5.Chà, điều này là thường thức của người nơi đây rồi, nếu cậu không biết thì tôi sẽ giải thích vậy - Tiểu Xí chẳng e ngại gì công tác hướng dẫn viên này – Đó là vì dược tính của chúng rất thấp, hay nói dễ hiểu là nồng độ dược tính không cao. Đây đều là những dược liệu được nuôi trồng đại trà, thiếu phẩm chất hoặc thu hoạch quá sớm. Dùng những dược liệu này chế thành đan dược, vừa tốn công vừa không ra thứ gì đáng giá cả, dược hiệu thậm chí còn có thể bị bay đi gần sạch. Nhưng nếu không điều chế, chỉ qua vài bước chế biến sơ sài rồi sử dụng thì cũng không đem lại quá nhiều hiệu quả.
6.Nếu dược hiệu thấp, dùng nhiều hơn là được mà? – Vân thắc mắc.
7.Đâu có đơn giản như vậy? Phần ít là dược hiệu, vì chúng là Linh Khí đã qua quá trình biến đổi. Phần còn lại là chất thô, kì thực vẫn là Linh Khí, chỉ là nó ở dạng thô không có dược tính. Thứ chất thô này hấp thụ vào vẫn sẽ gây đầy ứ Khí Hải, y như ta khi no bụng vậy. Thứ chất thô này thậm chí còn không bằng Linh Khí thuần khiết trong thiên địa, mà giống bã phân trong đường ruột của gia súc hơn. Càng hấp thụ thứ ấy nhiều càng gây ảnh hưởng tới khả năng hấp thụ Linh Khí khi tu luyện, lợi bất cập hại.
-Ra vậy – Vân gật gù.
-Tất nhiên là những dược liệu này vẫn sẽ được điều chế. Mỗi ngày phía Luyện Dược Đường sẽ dùng phương pháp chế biến hàng loạt để điều chế ra số lượng lớn các đan dược đại trà phát cho môn sinh. Quá trình Luyện Dược sẽ giúp cô đọng phần dược tính trong dược liệu, loại bỏ phần chất thô. Những đan dược này có phẩm chất tàm tạm, vẫn hữu dụng cho người tu luyện, nhưng nếu chỉ dựa vào nó thì hành trình tu luyện sẽ rất dài và chậm chạp.
-Nên mới sinh ra hệ thống Cống hiến cho tông môn phải không?
-Đúng vậy. Chăm chỉ làm nhiệm vụ được giao, đạt chuẩn chỉ tiêu là sẽ có thưởng hàng tháng. Dạn dĩ hơn thì xuống núi làm nhiệm vụ kiếm lợi ích về cho môn phái. Hoặc trực tiếp hơn…
Tiểu Xí ghé tai nói nhỏ với Vân:
-Đi đút lót cho Luyện Dược Đường. Trả thẳng điểm cống hiến cho họ cũng được, dùng bảo vật cũng được, nói chung là đủ mọi cách.
Nói tới đây là Vân đủ hiểu. Mạnh vì gạo bạo vì tiền. Điểm cống hiến nếu bản thân đạt được, đem ra quy đổi sẽ có khấu hao môn phái, giống như 1 loại thuế thu nhập cá nhân. Nhưng nếu đem nó ra trao đổi trực tiếp với Luyện Dược Đường, không bị đánh khấu hao, giống như 1 hình thức trốn thuế, giá trị thu về sẽ cao hơn. Vừa có lợi trước mắt cho môn sinh, vừa là nguồn lợi đen cho Luyện Dược Đường. Cô dám chắc bọn chúng đã có sẵn phương pháp rửa tiền, đường đường chính chính hợp thức hóa số điểm cống hiến lậu kia.
“Ác ôn quá”, Vân thầm nghĩ. Đều có chữ Dược, mà đãi ngộ kiểu này, Dược phường còn mơ mới có được. Bởi Dược phường chỉ có thể đụng tới đống dược liệu cấp thấp, không giúp ích nhiều cho những ai muốn đột phá tu luyện. Luyện Dược Đường lại có quyền hạn thao túng đống dược liệu cao cấp trong lòng núi kia, nắm đằng chuôi, tha hồ ăn chặn từ các môn đồ, lũng đoạn thị trường.
“Hơn nữa, cứ đà này, lão Đường chắc chắn sớm muộn cũng bị đá bay”, Vân nghĩ. Đường Thái Nguyên có xích mích với Đường chủ Luyện Dược Đường, cô đã biết. Nếu Luyện Dược Đường ngày càng mở rộng sức ảnh hưởng tới các môn sinh như vậy, chẳng chóng thì chầy chúng cũng đủ mạnh để hất cẳng Đường Thái Nguyên ra khỏi cái ghế Đệ Nhị.
Định Chế Đường đúng là có tầm quan trọng đối với sự an toàn của môn phái thật đấy, nhưng điều ấy há có ý nghĩa gì với số đông đệ tử ở đây chăng? Trước mắt là không.
“Nghĩ nào Vân ơi, mày vừa thấy có gì đó lấn cấn mà. Mày vừa tìm thấy mấu chốt rồi, nghĩ lại thật kĩ nào”, Vân tự nhủ thầm. Quả thực cô vừa thấy có chi tiết gì đó gợn gợn trong đầu “Phải think outside the box nào. Không thể theo lối mòn được. Mày chỉ có thể kiếm tiền theo cách mà không ai có thể nghĩ tới. Mày phải tư duy ngược nào!”
Đang khom lưng kiểm hàng, Vân bật dậy, nhìn những dãy dược liệu như vô biên vô hạn ở nơi này.
-Số dược liệu cấp thấp này, Dược phường có thể tùy ý lấy bao nhiêu cũng được phải không? – Cô hỏi Tiểu Xí.
-Nếu không dùng hết thì sẽ khá lãng phí, nhưng về quy tắc thì, cũng được. - Tiểu Xí ngẫm nghĩ - Nếu Dược phường dùng không hết, quá hạn sử dụng thì những dược liệu này cũng trở thành thức ăn cho Linh Thú được nuôi sau núi mà thôi. Chỉ cần có kê khai đầy đủ kèm lí do hợp lí, đúng là Dược phường muốn lấy bao nhiêu cũng được, vì có vẻ chẳng ai quan tâm lắm tới khu đại trà đâu.
“Khửa khửa”, Vân vừa xoa cằm vừa cười tủm tỉm, ánh mắt đắc í thấy rõ, “Nếu có cách nào đó biến cái biển dược liệu cấp thấp nhiều vô biên vô hạn này thành tài nguyên tu luyện cho đệ tử Trúc Sơn Phái, chẳng phải Nguyễn Hồng Vân ta sẽ trở thành kẻ thao túng thị trường hay sao? Lũ Luyện Dược Đường ác ôn kia thích đánh phân khúc high end à? Ta sẽ dùng phân khúc giá rẻ đánh cho các người lụn bại!”
Chê người khác ác ôn, Vân cũng chẳng thèm tự soi lại bản thân mình.
Từ đây, có 1 cánh cửa lớn dẫn sâu vào trong lòng núi, cũng là nơi lưu trữ những dược liệu trân quý và cao cấp nhất, vốn chỉ được dùng cho Luyện Dược Đường hoặc các mục đích quan trọng hơn. Nơi ấy được gọi là Trúc Sơn Dược Động.
Vân đi chuyến này đương nhiên không có quyền hạn bước vào khu vực ấy, nhưng dược liệu ở khu đầu tiên cũng đã khiến cô phải trầm trồ.
Dãy nhà kho chia làm 3 tầng, tầng nào cũng đầy ắp những dãy tủ kệ lớn chứa dược liệu cao vút. Mỗi gian tủ lại rộng rãi vô cùng, có thể chứa tới hàng chục cân dược liệu, được đánh số thứ tự vô cùng phức tạp và tỉ mỉ.
1.Dược liệu được nhập về theo từng tháng. Giờ là tháng 3, tuần thứ 4, vậy là tầng 2, các gian từ 16 782 333, các dãy từ F tới M.
Tiểu Xí vừa soi quyển hướng dẫn kèm sơ đồ vừa nói. Hắn cũng chỉ là 1 kẻ nhập môn, làm sao am tường nơi chốn phức tạp như mê cung thế này nếu không có chỉ dẫn. Mà dám cá rằng đệ tử lâu năm cũng khó có thể am tường.
2.Chỉ là dược liệu thông thường, đã đồ sộ phong phú tới mức này sao – Vân đảo mắt 1 vòng kinh ngạc thốt lên - Tử Tinh Ích Mẫu Thảo, Lục Sắc Thạch Bì, Thiên Xà Cốt, Tứ Nhĩ Hương Thảo, Xích Lam Hoàng Đằng, Ngũ Vân Tử Ma Nhân…
Tất cả những dược liệu nơi đây tuyệt nhiên không có thứ nào là bình phàm, kể cả đối với bất kì Runner nào tìm được cũng sẽ là món hời kha khá. Vậy mà đối với Trúc Sơn Phái lại bị coi như tá dược đại trà để phân phát cho môn sinh.
Vân chợt nhớ ra nơi đây là Tứ Vân Sơn. Thảo mộc vốn không hề khan hiếm. Tu tiên giả lại coi trọng giá trị tu luyện, xem chừng dược liệu ở khu này về khía cạnh ấy không mang lại quá nhiều lợi ích.
Dù vậy, số lượng và độ phong phú của dược liệu nơi này vẫn rất khiến cô mở mang tầm mắt. Vốn phiêu bạt trời tây đã lâu, thảo dược đối với cô cũng chỉ như 1 biện pháp sinh tồn theo tình huống. Người Cận Tây không có tập quán sử dụng quá nhiều thảo dược, lại càng không hình thành nên 1 nền y học dựa trên thảo dược, có hệ thống hóa rõ ràng như Viễn Đông.
3.Ở Tứ Vân Sơn, thứ quý giá nhất là Linh Khí. Linh Khí tồn tại trong vạn vật, kể cả cỏ cây. Mà cỏ cây lại là con cháu của Thần Mộc, chúng là quà tặng của tự nhiên. Không có gì trân quý hơn quà tặng của thiên nhiên cả, và thảo dược cũng vậy. Chính vì chúng có sự sống riêng, chúng tự tổng hợp Linh Khí và tự hình thành ra những loại dược tính đặc thù. Chính vì vậy mà chúng đối với Tu tiên giả có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Tiểu Xí nghĩ rằng Vân từ địa phương khác tới, chưa hiểu rõ nơi này, bèn cậy mình là cư dân của Tứ Vân Sơn, sinh ra trong gia đình nông nghiệp mà đứng ra giảng giải.
Vân không phản đối. Cô cũng cảm thấy điều hắn nói là hợp lí. Người Bắc Hà vốn đã nổi tiếng sống thuận theo tự nhiên, Tứ Vân Sơn càng là nơi hưởng lợi trực tiếp từ Thần Mộc, càng thể hiện rõ ràng quan điểm này.
Cả 2 bắt đầu quá trình kiểm kê danh sách dược liệu nhập về trong tuần. Công việc tưởng chừng khá là khô khan nhạt nhẽo, nhưng Vân lại tìm thấy thú vui riêng. Tính cô là vậy, luôn luôn để ý từng chi tiết nhỏ nhất, say mê tìm kiếm ý tưởng kiếm tiền từ những lĩnh vực chưa ai nghĩ tới.
Thú vui của Vân lúc này là đọc những tờ hướng dẫn sử dụng được dán trước gian tủ của từng loại dược liệu.
Hồi phục thương thế.
Điều hòa loạn Khí.
Thông kinh mạch.
Hồi phục Linh Khí.
Cường hóa xương cốt.
Nâng hiệu quả Tụ Đan.
…
4.Những dược liệu này thấy được mô tả đều là những dược tính kinh thiên động địa đó chứ? – Vân cất tiếng hỏi - Tại sao lại bị xếp vào dược liệu đại trà nhỉ?
5.Chà, điều này là thường thức của người nơi đây rồi, nếu cậu không biết thì tôi sẽ giải thích vậy - Tiểu Xí chẳng e ngại gì công tác hướng dẫn viên này – Đó là vì dược tính của chúng rất thấp, hay nói dễ hiểu là nồng độ dược tính không cao. Đây đều là những dược liệu được nuôi trồng đại trà, thiếu phẩm chất hoặc thu hoạch quá sớm. Dùng những dược liệu này chế thành đan dược, vừa tốn công vừa không ra thứ gì đáng giá cả, dược hiệu thậm chí còn có thể bị bay đi gần sạch. Nhưng nếu không điều chế, chỉ qua vài bước chế biến sơ sài rồi sử dụng thì cũng không đem lại quá nhiều hiệu quả.
6.Nếu dược hiệu thấp, dùng nhiều hơn là được mà? – Vân thắc mắc.
7.Đâu có đơn giản như vậy? Phần ít là dược hiệu, vì chúng là Linh Khí đã qua quá trình biến đổi. Phần còn lại là chất thô, kì thực vẫn là Linh Khí, chỉ là nó ở dạng thô không có dược tính. Thứ chất thô này hấp thụ vào vẫn sẽ gây đầy ứ Khí Hải, y như ta khi no bụng vậy. Thứ chất thô này thậm chí còn không bằng Linh Khí thuần khiết trong thiên địa, mà giống bã phân trong đường ruột của gia súc hơn. Càng hấp thụ thứ ấy nhiều càng gây ảnh hưởng tới khả năng hấp thụ Linh Khí khi tu luyện, lợi bất cập hại.
-Ra vậy – Vân gật gù.
-Tất nhiên là những dược liệu này vẫn sẽ được điều chế. Mỗi ngày phía Luyện Dược Đường sẽ dùng phương pháp chế biến hàng loạt để điều chế ra số lượng lớn các đan dược đại trà phát cho môn sinh. Quá trình Luyện Dược sẽ giúp cô đọng phần dược tính trong dược liệu, loại bỏ phần chất thô. Những đan dược này có phẩm chất tàm tạm, vẫn hữu dụng cho người tu luyện, nhưng nếu chỉ dựa vào nó thì hành trình tu luyện sẽ rất dài và chậm chạp.
-Nên mới sinh ra hệ thống Cống hiến cho tông môn phải không?
-Đúng vậy. Chăm chỉ làm nhiệm vụ được giao, đạt chuẩn chỉ tiêu là sẽ có thưởng hàng tháng. Dạn dĩ hơn thì xuống núi làm nhiệm vụ kiếm lợi ích về cho môn phái. Hoặc trực tiếp hơn…
Tiểu Xí ghé tai nói nhỏ với Vân:
-Đi đút lót cho Luyện Dược Đường. Trả thẳng điểm cống hiến cho họ cũng được, dùng bảo vật cũng được, nói chung là đủ mọi cách.
Nói tới đây là Vân đủ hiểu. Mạnh vì gạo bạo vì tiền. Điểm cống hiến nếu bản thân đạt được, đem ra quy đổi sẽ có khấu hao môn phái, giống như 1 loại thuế thu nhập cá nhân. Nhưng nếu đem nó ra trao đổi trực tiếp với Luyện Dược Đường, không bị đánh khấu hao, giống như 1 hình thức trốn thuế, giá trị thu về sẽ cao hơn. Vừa có lợi trước mắt cho môn sinh, vừa là nguồn lợi đen cho Luyện Dược Đường. Cô dám chắc bọn chúng đã có sẵn phương pháp rửa tiền, đường đường chính chính hợp thức hóa số điểm cống hiến lậu kia.
“Ác ôn quá”, Vân thầm nghĩ. Đều có chữ Dược, mà đãi ngộ kiểu này, Dược phường còn mơ mới có được. Bởi Dược phường chỉ có thể đụng tới đống dược liệu cấp thấp, không giúp ích nhiều cho những ai muốn đột phá tu luyện. Luyện Dược Đường lại có quyền hạn thao túng đống dược liệu cao cấp trong lòng núi kia, nắm đằng chuôi, tha hồ ăn chặn từ các môn đồ, lũng đoạn thị trường.
“Hơn nữa, cứ đà này, lão Đường chắc chắn sớm muộn cũng bị đá bay”, Vân nghĩ. Đường Thái Nguyên có xích mích với Đường chủ Luyện Dược Đường, cô đã biết. Nếu Luyện Dược Đường ngày càng mở rộng sức ảnh hưởng tới các môn sinh như vậy, chẳng chóng thì chầy chúng cũng đủ mạnh để hất cẳng Đường Thái Nguyên ra khỏi cái ghế Đệ Nhị.
Định Chế Đường đúng là có tầm quan trọng đối với sự an toàn của môn phái thật đấy, nhưng điều ấy há có ý nghĩa gì với số đông đệ tử ở đây chăng? Trước mắt là không.
“Nghĩ nào Vân ơi, mày vừa thấy có gì đó lấn cấn mà. Mày vừa tìm thấy mấu chốt rồi, nghĩ lại thật kĩ nào”, Vân tự nhủ thầm. Quả thực cô vừa thấy có chi tiết gì đó gợn gợn trong đầu “Phải think outside the box nào. Không thể theo lối mòn được. Mày chỉ có thể kiếm tiền theo cách mà không ai có thể nghĩ tới. Mày phải tư duy ngược nào!”
Đang khom lưng kiểm hàng, Vân bật dậy, nhìn những dãy dược liệu như vô biên vô hạn ở nơi này.
-Số dược liệu cấp thấp này, Dược phường có thể tùy ý lấy bao nhiêu cũng được phải không? – Cô hỏi Tiểu Xí.
-Nếu không dùng hết thì sẽ khá lãng phí, nhưng về quy tắc thì, cũng được. - Tiểu Xí ngẫm nghĩ - Nếu Dược phường dùng không hết, quá hạn sử dụng thì những dược liệu này cũng trở thành thức ăn cho Linh Thú được nuôi sau núi mà thôi. Chỉ cần có kê khai đầy đủ kèm lí do hợp lí, đúng là Dược phường muốn lấy bao nhiêu cũng được, vì có vẻ chẳng ai quan tâm lắm tới khu đại trà đâu.
“Khửa khửa”, Vân vừa xoa cằm vừa cười tủm tỉm, ánh mắt đắc í thấy rõ, “Nếu có cách nào đó biến cái biển dược liệu cấp thấp nhiều vô biên vô hạn này thành tài nguyên tu luyện cho đệ tử Trúc Sơn Phái, chẳng phải Nguyễn Hồng Vân ta sẽ trở thành kẻ thao túng thị trường hay sao? Lũ Luyện Dược Đường ác ôn kia thích đánh phân khúc high end à? Ta sẽ dùng phân khúc giá rẻ đánh cho các người lụn bại!”
Chê người khác ác ôn, Vân cũng chẳng thèm tự soi lại bản thân mình.
/700
|