ngoãn luyện công đi, ta thấy là ta bức ngươi còn chưa đủ, lại có thể cho ngươi có tinh lực tiếp tục nghĩ ngợi vớ vẩn.”
Nói rồi nhặt từ dưới đất lên một vốc đá nhỏ, bất ngờ gập tay bắn đến Trương Thành Lĩnh, Trương Thành Lĩnh trốn tránh không kịp, trúng ngay ót, “ôi” một tiếng, đá lại đến, gã bất đắc dĩ chỉ có thể sấp ngửa né tránh, chỉ nghe sư phụ ác ma kia cười giễu: “Trong công phu ta dạy ngươi đâu có một chiêu ‘chó ăn cứt’ này.”
Trương Thành Lĩnh lúc này chẳng kịp nghĩ gì, chỉ có thể toàn lực ứng phó mớ đá nhỏ như thiên la địa võng bao phủ, cho đến khi Chu Tử Thư ném hết vốc đá, gã mới thở phào, còn chưa kịp hoàn toàn thở ra đã nghe Chu Tử Thư nói: “Đó là Lưu vân cửu cung bộ? Nhện cũng bò đẹp hơn ngươi! Mấy thức trước đi còn có chút bộ dáng, mấy thức sau là cái gì thế? Ngươi ở ngay đây, đi một lần từ đầu tới cuối cho ta, còn sai nữa ta đánh gãy cái chân chó của ngươi!”
Trương Thành Lĩnh hết sức lo sợ, quả thực hệt như trẻ con học bước, trước mỗi bước đều phải nghĩ sâu tính kỹ một phen, đi còn cẩn thận hơn cả lão thái thái què chân kia, như thể chỉ lo giẫm chết kiến dưới đất. Còn phải thường xuyên liếc trộm Chu Tử Thư, cứ lo lắng y bỗng nhiên khó dễ, thật sự đánh gãy chân chó của mình.
Chu Tử Thư liền ngồi xuống, thầm nghĩ quả nhiên tên nhóc này là kẻ không tiền đồ, ngực vẫn hơi ngộp, nhất thời không nhịn được quay đầu ho khan, khuôn mặt nghiêng tái nhợt hiện lên một chút huyết sắc bất tường, dưới ánh trăng lại có vẻ ghê người.
Lúc này y chỉ cảm thấy phía sau ấm áp, quay đầu thấy Ôn Khách Hành không biết đã đứng đằng sau từ khi nào, khoác một tấm áo choàng lên người y, cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh, một lát sau Ôn Khách Hành không đầu không đuôi hỏi: “Có đau không?”
Chu Tử Thư mỉm cười nói: “Bằng không ngươi cũng thử xem?”
Ôn Khách Hành bỗng nhiên thăm dò vươn tay ra, nhẹ nhàng vén vạt áo y, không biết vì sao Chu Tử Thư chỉ ngồi đó chẳng hề né tránh, tay lắc lư bầu rượu còn lại một nửa. Ôn Khách Hành liền nhìn thấy lồng ngực gầy giơ xương như ngón tay y, và một cây đinh ghim trên cùng ấy, ánh mắt lóe lóe, bỗng nhiên hít sâu một hơi, một lần nữa khép lại vạt áo.
Hai người ngồi sóng vai, lúc này lại nhìn nhau không nói gì.
Hồi lâu Ôn Khách Hành mới hỏi: “Ta nói, ngần ấy năm qua, ta khó khăn lắm mới tìm được một người hợp ý vừa mắt như thế, ngươi có thể đừng chết hay không?”
Chu Tử Thư hỏi ngược: “Ta nói quyết được sao?”
Ôn Khách Hành không nói nữa, bỗng thở dài dời tầm mắt, giống như chẳng muốn nhìn thấy Chu Tử Thư thêm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Trương Thành Lĩnh lắc lư trái phải như trẻ con học đi trong viện, cũng thuận tay nhặt một đống đá dưới đất, bắn một viên trúng ngay mông Trương Thành Lĩnh, sau đó nói: “Tiểu quỷ, cái gọi là công phu khinh thân, xét đến cùng ở một chữ ‘mau’, ngươi ở đó lề mề như thêu hoa, là luyện khinh công sao? Bộ pháp gì đó đều là hư, tôm không chừng còn có bộ pháp, ngươi thì một bước không sai, chậm rì rì như vậy, hữu dụng sao?”
Trương Thành Lĩnh ủy khuất nhìn hai người họ, phát hiện hai người này chẳng những trên cách nói của luyện khí có bất đồng, ngay cả trên cách nói của luyện khinh công cũng có bất đồng, thời gian này dứt khoát không cách nào qua được.
Ôn Khách Hành vừa ở bên cạnh nhắc “phải nhanh”, vừa cầm đá đuổi đánh đằng sau, Chu Tử Thư tuy rằng không nói nhưng ánh mắt không rời chân Trương Thành Lĩnh một bước, lom lom mắt hổ chờ xem gã phạm lỗi để có cớ đánh gãy chân…
Đêm này kinh tâm động phách cực kỳ.
Trương Thành Lĩnh lặng lẽ thở dài trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới nguyện vọng bao lâu nay, chẳng phải làm cao thủ tuyệt thế gì, nếu không phải thảm án Trương gia thình lình xảy ra, kỳ thật gã chỉ muốn tương lai mở một tiệm bánh sống qua ngày, hiếu kính cha chú, mỗi ngày hòa hợp êm thấm nghênh đến tiễn đi.
Nguyện vọng này gã chưa bao giờ dám nói, hiện tại ngay cả nghĩ cũng sắp khiếp đảm.
Sáng sớm hôm kế tiếp, Diệp Bạch Y sau khi ăn tám lồng bánh bao, húp hai tô cháo liền, rốt cuộc vào lúc đám Chu Tử Thư chuẩn bị đổi bàn, tuyên bố hôm nay phải dẫn họ lên núi – y đã nghĩ ra cách phá trận pháp bên ngoài Khôi Lỗi trang kia.
Nói rồi nhặt từ dưới đất lên một vốc đá nhỏ, bất ngờ gập tay bắn đến Trương Thành Lĩnh, Trương Thành Lĩnh trốn tránh không kịp, trúng ngay ót, “ôi” một tiếng, đá lại đến, gã bất đắc dĩ chỉ có thể sấp ngửa né tránh, chỉ nghe sư phụ ác ma kia cười giễu: “Trong công phu ta dạy ngươi đâu có một chiêu ‘chó ăn cứt’ này.”
Trương Thành Lĩnh lúc này chẳng kịp nghĩ gì, chỉ có thể toàn lực ứng phó mớ đá nhỏ như thiên la địa võng bao phủ, cho đến khi Chu Tử Thư ném hết vốc đá, gã mới thở phào, còn chưa kịp hoàn toàn thở ra đã nghe Chu Tử Thư nói: “Đó là Lưu vân cửu cung bộ? Nhện cũng bò đẹp hơn ngươi! Mấy thức trước đi còn có chút bộ dáng, mấy thức sau là cái gì thế? Ngươi ở ngay đây, đi một lần từ đầu tới cuối cho ta, còn sai nữa ta đánh gãy cái chân chó của ngươi!”
Trương Thành Lĩnh hết sức lo sợ, quả thực hệt như trẻ con học bước, trước mỗi bước đều phải nghĩ sâu tính kỹ một phen, đi còn cẩn thận hơn cả lão thái thái què chân kia, như thể chỉ lo giẫm chết kiến dưới đất. Còn phải thường xuyên liếc trộm Chu Tử Thư, cứ lo lắng y bỗng nhiên khó dễ, thật sự đánh gãy chân chó của mình.
Chu Tử Thư liền ngồi xuống, thầm nghĩ quả nhiên tên nhóc này là kẻ không tiền đồ, ngực vẫn hơi ngộp, nhất thời không nhịn được quay đầu ho khan, khuôn mặt nghiêng tái nhợt hiện lên một chút huyết sắc bất tường, dưới ánh trăng lại có vẻ ghê người.
Lúc này y chỉ cảm thấy phía sau ấm áp, quay đầu thấy Ôn Khách Hành không biết đã đứng đằng sau từ khi nào, khoác một tấm áo choàng lên người y, cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh, một lát sau Ôn Khách Hành không đầu không đuôi hỏi: “Có đau không?”
Chu Tử Thư mỉm cười nói: “Bằng không ngươi cũng thử xem?”
Ôn Khách Hành bỗng nhiên thăm dò vươn tay ra, nhẹ nhàng vén vạt áo y, không biết vì sao Chu Tử Thư chỉ ngồi đó chẳng hề né tránh, tay lắc lư bầu rượu còn lại một nửa. Ôn Khách Hành liền nhìn thấy lồng ngực gầy giơ xương như ngón tay y, và một cây đinh ghim trên cùng ấy, ánh mắt lóe lóe, bỗng nhiên hít sâu một hơi, một lần nữa khép lại vạt áo.
Hai người ngồi sóng vai, lúc này lại nhìn nhau không nói gì.
Hồi lâu Ôn Khách Hành mới hỏi: “Ta nói, ngần ấy năm qua, ta khó khăn lắm mới tìm được một người hợp ý vừa mắt như thế, ngươi có thể đừng chết hay không?”
Chu Tử Thư hỏi ngược: “Ta nói quyết được sao?”
Ôn Khách Hành không nói nữa, bỗng thở dài dời tầm mắt, giống như chẳng muốn nhìn thấy Chu Tử Thư thêm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Trương Thành Lĩnh lắc lư trái phải như trẻ con học đi trong viện, cũng thuận tay nhặt một đống đá dưới đất, bắn một viên trúng ngay mông Trương Thành Lĩnh, sau đó nói: “Tiểu quỷ, cái gọi là công phu khinh thân, xét đến cùng ở một chữ ‘mau’, ngươi ở đó lề mề như thêu hoa, là luyện khinh công sao? Bộ pháp gì đó đều là hư, tôm không chừng còn có bộ pháp, ngươi thì một bước không sai, chậm rì rì như vậy, hữu dụng sao?”
Trương Thành Lĩnh ủy khuất nhìn hai người họ, phát hiện hai người này chẳng những trên cách nói của luyện khí có bất đồng, ngay cả trên cách nói của luyện khinh công cũng có bất đồng, thời gian này dứt khoát không cách nào qua được.
Ôn Khách Hành vừa ở bên cạnh nhắc “phải nhanh”, vừa cầm đá đuổi đánh đằng sau, Chu Tử Thư tuy rằng không nói nhưng ánh mắt không rời chân Trương Thành Lĩnh một bước, lom lom mắt hổ chờ xem gã phạm lỗi để có cớ đánh gãy chân…
Đêm này kinh tâm động phách cực kỳ.
Trương Thành Lĩnh lặng lẽ thở dài trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới nguyện vọng bao lâu nay, chẳng phải làm cao thủ tuyệt thế gì, nếu không phải thảm án Trương gia thình lình xảy ra, kỳ thật gã chỉ muốn tương lai mở một tiệm bánh sống qua ngày, hiếu kính cha chú, mỗi ngày hòa hợp êm thấm nghênh đến tiễn đi.
Nguyện vọng này gã chưa bao giờ dám nói, hiện tại ngay cả nghĩ cũng sắp khiếp đảm.
Sáng sớm hôm kế tiếp, Diệp Bạch Y sau khi ăn tám lồng bánh bao, húp hai tô cháo liền, rốt cuộc vào lúc đám Chu Tử Thư chuẩn bị đổi bàn, tuyên bố hôm nay phải dẫn họ lên núi – y đã nghĩ ra cách phá trận pháp bên ngoài Khôi Lỗi trang kia.
/79
|