Trương Thành Lĩnh trở về phòng, lăn qua lộn lại không ngủ được, bóng cây mới đâm chồi bên cửa sổ in trên song, lúc gió thổi không ngừng có tiếng “sột soạt”, giấc ngủ ngày xưa nếu là “trăng treo ngọn liễu bóng cây lòa xòa” thì đêm nay thành “yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt”.
Gã trước còn miễn cưỡng ngồi đó lắc lư đầu học khẩu quyết – thói quen này bị hai người kia khinh thường không biết bao nhiêu lần, Ôn tiền bối nói, ngươi nhất định phải ngắc ngứ học thứ này không sai một chữ, làm sao có thể thông hiểu? Sư phụ thì trực tiếp hơn, chỉ tỏ vẻ rất đơn giản, hiểu rồi luyện rồi tự nhiên sẽ biết, cả đời này y chưa từng thấy ai có thể học một khẩu quyết còn phí sức hơn tứ thư ngũ kinh, đủ thấy sự ngu dốt của Trương Thành Lĩnh, quả thực dốt ra sáng ý.
Sau đó Trương Thành Lĩnh bỗng nhớ sư phụ và Ôn tiền bối đều đã ra ngoài, tửu lâu rộng lớn này dường như chỉ có mỗi mình, vì thế nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy phải xảy ra chuyện gì, vậy là tâm thần không yên kéo màn xuống, trùm chăn qua đỉnh đầu, giống như làm thế này là an toàn – cũng chẳng biết gã nghĩ thế nào nữa.
Gã chờ hoài chờ mãi, dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng sư phụ bên cạnh – đương nhiên, gã hoàn toàn nhãng qua sự thật là với năng lực của gã cho dù Chu Tử Thư trở về cũng chẳng nghe thấy – như một con thỏ hoảng sợ, đợi mãi hơn nửa đêm cũng chưa nghe thấy một chút động tĩnh, rốt cuộc vẫn không ngăn được bệnh tương tư của hai mí mắt, thiêm thiếp ngủ đi.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy bởi động tĩnh của khách trọ khác thức giấc, Trương Thành Lĩnh mới trở mình bò dậy, chạy đến phòng sư phụ, vì thế thất vọng phát hiện chăn gối đều lạnh ngắt, hai người này thật sự cả đêm không trở về. Tiểu nhị của tửu lâu lên chào hỏi gã, Trương Thành Lĩnh lúc này mới hết cách, tự xuống lầu dùng cơm sáng.
Gã uể oải chẳng còn tinh thần, thấy mình hơi phế vật, một đại tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi, quần mỗi ngày đều đang ngắn đi, thế nhưng bổn sự dường như luôn giậm chân tại chỗ. Lý đại bá đã cứu cái mạng nhỏ của gã, kế tiếp gặp được sư phụ, sau đó sư phụ đưa gã đến Thái Hồ, theo Triệu bá bá đi Động Đình, lại tìm được sư phụ…
Dường như vô luận gã đi chỗ nào, làm chuyện gì, đều không phải là tự do tự chủ, chỉ ngây ngây ngô ngô theo người khác mà thôi.
Trương Thành Lĩnh lơ đãng gặm bánh bao, lần đầu tiên cân nhắc vấn đề mình nên đi nơi nào.
Chính lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một trận rối loạn nho nhỏ, Trương Thành Lĩnh ngậm bánh bao quay đầu nhìn, sau đó cùng những người khác trong điếm đồng thời ngây ra.
Chỉ thấy mười mấy nữ nhân tiến vào cửa tửu lâu, những nữ nhân này mỗi người đều đen thui, hệt như một đám quạ đen rầm rầm bay vào. Không nhìn ra tuổi tác diện mạo – bởi vì mỗi người đều đeo mặt nạ, như là loại mặt nạ búp bê mặt cười bán cho con nít trên đường ngày Tết, chỉ là những búp bê này sắc mặt trắng bệch, khóe môi nhếch lên trừ nụ cười thì còn có vết máu, mắt mở to lô lố, thoạt nhìn như tiểu quỷ.
Người cầm đầu liếc tiểu nhị ngơ ngác một cái, lạnh giọng phân phó: “Theo đầu người, mỗi người một bát mì chay, nhìn thêm cái nữa là móc mắt ngươi!”
Giọng bà ta thô lỗ khàn khàn, có ác ý không nói thành lời, nghe như là một lão thái thái, ánh mắt đảo qua, những người trộm đánh giá lập tức đều cúi đầu – đám đàn bà này trông không giống người lương thiện, hành tẩu lâu trên giang hồ, chẳng ai muốn rước phiền toái.
Hắc y lão thái cầm đầu lúc này mới ngang ngược ngồi xuống, vẫy tay nói: “Canh tiểu tiện nhân kia, ăn xong lập tức khởi hành.”
Các nữ nhân hắc y thủ hạ cũng không thừa lời, ngồi xuống theo rất có huấn luyện, Trương Thành Lĩnh lúc này mới thấy rõ phía sau còn có một nữ tử trẻ tuổi tóc tai bù xù thảm hại cực kỳ bị họ áp đẩy qua đây. Gã nhìn kỹ lại, chỉ giật thót, trong lòng thầm nghĩ: “Đây không phải thiên kim Cao tiểu thư của Cao đại hiệp ư? Làm sao mà nàng ta bị đám người đen thui này bắt lại?”
Nữ tử thảm hại nọ chính là Cao Tiểu Liên, nàng không hề nhìn thấy Trương Thành Lĩnh, khóe miệng rách đau rát, liền gắng sức giãy một cái. Lưng tức khắc đau buốt, chỉ cảm thấy nửa người đều đã tê rần, một nữ nhân ấn bả vai nàng thu hồi trường châm vừa mới đâm vào hông nàng, lạnh lùng nói bên tai: “Ngươi cảm thấy, ta nên một châm khiến ngươi biến thành một phế nhân thậm chí không đứng nổi? Hay là rạch vài đường trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn nhẵn kia thì được hơn?”
Cao Tiểu Liên không dám lộn xộn nữa, đôi mắt hồng hồng, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Nữ nhân kia hung hãn đạp sau đầu gối nàng một phát, suýt nữa khiến nàng ngã rạp xuống đất, quát mắng: “Vậy ngươi cứ đàng hoàng một chút!”
Trương Thành Lĩnh vội cúi đầu, làm bộ chưa thấy gì hết, tránh ánh mắt nữ nhân hắc y kia, thấy y thị ngồi xuống, lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu, đánh giá kỹ lưỡng Cao Tiểu Liên.
Ấn tượng của gã với Cao Tiểu Liên vẫn không tồi, cảm thấy đó là một tỷ tỷ nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, vừa ôn hòa vừa xinh đẹp, thấy trên mặt nàng lại có vết bầm, rõ ràng từng bị đánh, trong lòng liền nhận định đám nữ nhân mặc hắc y này không tốt đẹp gì.
Vì thế lại nhìn ra cửa, lo lắng thầm nghĩ, sư phụ sao còn chưa về?
Đám hắc y nhân này rõ ràng là phải đi gấp, không giống Trương Thành Lĩnh nhai kỹ nuốt chậm, qua quýt lấp đầy bụng rồi lập tức bỏ tiền cơm muốn đi, nhưng Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành còn chưa về.
Trương Thành Lĩnh không ngồi yên được nữa.
Nói đến cũng kỳ quái, Trương Thành Lĩnh chỉ cần ở trước mặt Chu Tử Thư thì có vẻ đặc biệt phế vật, thứ nhất là từ “phế vật” này cứ bị sư phụ thiếu kiên nhẫn đệ nhất thiên hạ nói suốt, thêm nữa bản thân gã có sư phụ để dựa dẫm, giống như con nít có mẹ, gặp chút chuyện lông gà vỏ tỏi kêu một tiếng “sư phụ cứu mạng” là đều có sư phụ cường đại kia hùng hùng hổ hổ đến cứu.
Lúc này Chu Tử Thư không có mặt, gã ngược lại vừa bình tĩnh vừa lớn gan, trộm gọi tiểu nhị, dặn dò một phen như thế như vậy, rồi cẩn thận đuổi theo.
Bên kia, đám Chu Tử Thư hai người một đêm chưa về cũng có kỳ ngộ.
Ôn Khách Hành nghe tiếng giường và tiếng người bên trong càng lúc càng không kiêng nể gì, liền không nhịn được hơi nghi hoặc, thầm nghĩ bình thường nơi trăng hoa, những chuyện tốt này đều là trong khuê phòng của cô nương tiếp khách, cô nương kia là điếc là mù hay là ngốc, đến mức mà dưới gầm giường có một ổ bọ cạp làm tổ cũng không biết?
Liền kéo tay Chu Tử Thư, viết trong lòng bàn tay: “Phòng ai?”
Chu Tử Thư dừng một chút, cũng viết: “Đại Hạt Tử.”
Ôn Khách Hành càng mù tịt, lòng nói lẽ nào đầu lĩnh Độc Hạt lại để kỹ nữ tiếp khách trong phòng ngủ của chính hắn? Y kinh sợ thầm nghĩ, chẳng lẽ vị đầu lĩnh Hạt Tử này nghèo đến mức ấy, hoạt động giết người phóng hỏa không nuôi được hắn, còn phải kiêm làm việc da thịt hay sao?
Lại viết lên lòng bàn tay Chu Tử Thư: “Mẫu Hạt Tử?”
Chu Tử Thư lắc đầu, Ôn Khách Hành càng không hiểu, y ngưng thần lắng nghe một hồi, phát hiện trong phòng này kỳ thật có ba người, chỉ là một nam một nữ chiến đấu quá kịch liệt, cơ hồ che lấp thanh âm của một người khác, người thừa ra kia hô hấp tuy cực nhẹ nhưng vẫn có thể nghe được hơi dồn dập, Ôn Khách Hành càng thêm kinh sợ, thầm nghĩ sở thích của đầu lĩnh Hạt Tử này… thật đúng là quỷ dị.
Vì thế viết: “Có phải hắn không thể?”
Chu Tử Thư tạm dừng thời gian hơi dài, hồi lâu mới thận trọng gật đầu.
Ánh trăng mới mọc chiếu lên khuôn mặt nghiêng của y, vẻ mặt giải quyết việc chung giống như Chu đại nhân đang xử lý quốc gia đại sự chứ chẳng phải đang nghe lỏm, Ôn Khách Hành nhìn nhìn y, cảm thấy những kẻ ra vẻ đạo mạo trong thiên hạ, người này mà đệ nhị thì chẳng ai có thể đệ nhất.
Qua rất lâu, thanh âm bên trong mới chậm rãi bình ổn, Chu Tử Thư cảm thấy sắp xong rồi, liền kiên nhẫn chờ họ rời đi, ai ngờ qua một lát, ván giường kia lại bắt đầu “cót két cót két”, lần này giống như càng hăng hái hơn – Chu Tử Thư nhíu mày, lòng nói hai người này có thôi không, phải da dày thịt béo vô tâm vô phế cỡ nào, mới có thể dưới tình huống bên cạnh có người thưởng thức đầu nhập ra sức như vậy!
Ôn Khách Hành suýt nữa phì cười vì biểu cảm rối rắm của y, tai nghe thanh âm trong phòng và tiếng ca đứt quãng ở tiền viện, nhìn người trước mắt, đôi mắt đặc biệt lưu luyến một vòng trên lưng và đùi Chu Tử Thư – hai vị bên trong kia hưng trí rất tốt, dù sao cũng chẳng có việc khác, liền toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm nơi phi lễ chớ nhìn mà tâm viên ý mã.
Y tâm viên ý mã một hồi, liền giơ tay sờ hông Chu Tử Thư, Chu Tử Thư nhíu mày càng chặt, nghiêng đầu nhìn quét y một cái, Ôn Khách Hành cười tủm tỉm dựng một ngón trỏ bên miệng, dáng vẻ hết sức vô tội.
Chu Tử Thư cảm thấy mình bị y giày vò đến mức hơi mẫn cảm thái quá, nghĩ dù sao mình là một đại lão gia, sờ thì cứ sờ đi, còn chưa chắc ai lợi dụng ai đâu, liền rộng lượng không để ý nữa.
Ôn Khách Hành được lợi tiếp tục khoe khoang, chậm rãi chuyển dời bàn tay xuống, trong lòng càng vừa ý, cảm thấy thật là tuyệt, cho dù hơi gầy một chút nhưng gầy cũng có chỗ tốt của gầy, nếu cởi quần áo, vòng eo nhỏ này có thể nắm được, sẽ càng có cảm giác.
Chu Tử Thư không cam yếu thế với tay bóp ngực y một phen, phối hợp với một tiếng thét chói tai của nữ nhân trong phòng, còn vân vê hai ngón tay mình, nhẹ nhàng thổi một hơi, liếc Ôn Khách Hành mà cười khẽ.
Ánh mắt Ôn Khách Hành lập tức trầm xuống, một tay ghì chặt y trong lòng, hôn nghiến lấy trước khi nụ cười kia của Chu Tử Thư biến mất. Hai người không ai dám làm ra động tĩnh, chỉ có thể phát huy chỗ trống cực kỳ có hạn mà đọ sức. Lần thứ nhất là Chu Tử Thư không phản ứng kịp, lần thứ hai là y bị thương đang khó chịu, lần này xem như một hồi kỳ phùng địch thủ.
Hai vị này một lưu luyến bụi hoa, kết giao vô số hoa khôi, lấy chơi khắp thiên hạ làm nhiệm vụ, một từ trong kinh thành bên Vọng Nguyệt hà ba mươi dặm thoát thân ra, quen đẩy chén đổi chung gặp dịp thì chơi, đều là phong nguyệt lão làng, dù môi lưỡi quấn lấy nhau cũng nhất định không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông.
Chẳng biết qua bao lâu, cơ hồ phải ngạt chết, ngay cả tiếng hưng trí của hai vị trong phòng kia cũng nhỏ đi, Ôn Khách Hành mới buông Chu Tử Thư đồng dạng hơi thở có chút bất ổn còn cố gắng áp chế ra, nắm một tay y mà dựa cực gần.
Y bỗng nhiên không cười nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Tử Thư, trong nháy mắt ấy dường như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng lại đều quy về trầm mặc, người trong phòng hành quân lặng lẽ, tiếng ca truyền đến từ tiền viện liền trở nên rõ ràng, giọng nữ nũng nịu hát khe khẽ: “Ức mai hạ Tây Châu, chiết mai ký Giang Bắc…”*
Ôn Khách Hành liền viết từng nét trong lòng bàn tay Chu Tử Thư: “Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý.”
Chu Tử Thư im lặng nhìn người nọ rất lâu, bàn tay nhẹ nhàng hợp vào, lại khẽ nắm ngón tay Ôn Khách Hành, nhưng chỉ vừa chạm vào lại chợt tách ra, y cúi mắt, một lần nữa tránh đi ánh mắt Ôn Khách Hành, thở dài như có như không.
Lúc này trong phòng có một giọng nam thỏa mãn nói nhỏ: “Được rồi, các ngươi đi đi.” Sau đó có tiếng cửa phòng mở, Chu Tử Thư liền nhân cơ hội nhún người như yến tước, im ắng đáp lên nóc nhà, nhẹ nhàng lật mái ngói ra một khe hở mà nhìn xuống dưới.
Ôn Khách Hành nhìn ngón tay mình, giống như độ ấm của lòng bàn tay người nọ vừa rồi còn ở bên trên, nhưng gió đêm quá lạnh, vừa khẽ thổi thì đã chẳng còn thấy tung tích. Khoảnh khắc ấy y không thể nói rõ trong lòng là mùi vị gì, chỉ có thể cười khổ một chút như tự giễu.
Gã trước còn miễn cưỡng ngồi đó lắc lư đầu học khẩu quyết – thói quen này bị hai người kia khinh thường không biết bao nhiêu lần, Ôn tiền bối nói, ngươi nhất định phải ngắc ngứ học thứ này không sai một chữ, làm sao có thể thông hiểu? Sư phụ thì trực tiếp hơn, chỉ tỏ vẻ rất đơn giản, hiểu rồi luyện rồi tự nhiên sẽ biết, cả đời này y chưa từng thấy ai có thể học một khẩu quyết còn phí sức hơn tứ thư ngũ kinh, đủ thấy sự ngu dốt của Trương Thành Lĩnh, quả thực dốt ra sáng ý.
Sau đó Trương Thành Lĩnh bỗng nhớ sư phụ và Ôn tiền bối đều đã ra ngoài, tửu lâu rộng lớn này dường như chỉ có mỗi mình, vì thế nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy phải xảy ra chuyện gì, vậy là tâm thần không yên kéo màn xuống, trùm chăn qua đỉnh đầu, giống như làm thế này là an toàn – cũng chẳng biết gã nghĩ thế nào nữa.
Gã chờ hoài chờ mãi, dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng sư phụ bên cạnh – đương nhiên, gã hoàn toàn nhãng qua sự thật là với năng lực của gã cho dù Chu Tử Thư trở về cũng chẳng nghe thấy – như một con thỏ hoảng sợ, đợi mãi hơn nửa đêm cũng chưa nghe thấy một chút động tĩnh, rốt cuộc vẫn không ngăn được bệnh tương tư của hai mí mắt, thiêm thiếp ngủ đi.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy bởi động tĩnh của khách trọ khác thức giấc, Trương Thành Lĩnh mới trở mình bò dậy, chạy đến phòng sư phụ, vì thế thất vọng phát hiện chăn gối đều lạnh ngắt, hai người này thật sự cả đêm không trở về. Tiểu nhị của tửu lâu lên chào hỏi gã, Trương Thành Lĩnh lúc này mới hết cách, tự xuống lầu dùng cơm sáng.
Gã uể oải chẳng còn tinh thần, thấy mình hơi phế vật, một đại tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi, quần mỗi ngày đều đang ngắn đi, thế nhưng bổn sự dường như luôn giậm chân tại chỗ. Lý đại bá đã cứu cái mạng nhỏ của gã, kế tiếp gặp được sư phụ, sau đó sư phụ đưa gã đến Thái Hồ, theo Triệu bá bá đi Động Đình, lại tìm được sư phụ…
Dường như vô luận gã đi chỗ nào, làm chuyện gì, đều không phải là tự do tự chủ, chỉ ngây ngây ngô ngô theo người khác mà thôi.
Trương Thành Lĩnh lơ đãng gặm bánh bao, lần đầu tiên cân nhắc vấn đề mình nên đi nơi nào.
Chính lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một trận rối loạn nho nhỏ, Trương Thành Lĩnh ngậm bánh bao quay đầu nhìn, sau đó cùng những người khác trong điếm đồng thời ngây ra.
Chỉ thấy mười mấy nữ nhân tiến vào cửa tửu lâu, những nữ nhân này mỗi người đều đen thui, hệt như một đám quạ đen rầm rầm bay vào. Không nhìn ra tuổi tác diện mạo – bởi vì mỗi người đều đeo mặt nạ, như là loại mặt nạ búp bê mặt cười bán cho con nít trên đường ngày Tết, chỉ là những búp bê này sắc mặt trắng bệch, khóe môi nhếch lên trừ nụ cười thì còn có vết máu, mắt mở to lô lố, thoạt nhìn như tiểu quỷ.
Người cầm đầu liếc tiểu nhị ngơ ngác một cái, lạnh giọng phân phó: “Theo đầu người, mỗi người một bát mì chay, nhìn thêm cái nữa là móc mắt ngươi!”
Giọng bà ta thô lỗ khàn khàn, có ác ý không nói thành lời, nghe như là một lão thái thái, ánh mắt đảo qua, những người trộm đánh giá lập tức đều cúi đầu – đám đàn bà này trông không giống người lương thiện, hành tẩu lâu trên giang hồ, chẳng ai muốn rước phiền toái.
Hắc y lão thái cầm đầu lúc này mới ngang ngược ngồi xuống, vẫy tay nói: “Canh tiểu tiện nhân kia, ăn xong lập tức khởi hành.”
Các nữ nhân hắc y thủ hạ cũng không thừa lời, ngồi xuống theo rất có huấn luyện, Trương Thành Lĩnh lúc này mới thấy rõ phía sau còn có một nữ tử trẻ tuổi tóc tai bù xù thảm hại cực kỳ bị họ áp đẩy qua đây. Gã nhìn kỹ lại, chỉ giật thót, trong lòng thầm nghĩ: “Đây không phải thiên kim Cao tiểu thư của Cao đại hiệp ư? Làm sao mà nàng ta bị đám người đen thui này bắt lại?”
Nữ tử thảm hại nọ chính là Cao Tiểu Liên, nàng không hề nhìn thấy Trương Thành Lĩnh, khóe miệng rách đau rát, liền gắng sức giãy một cái. Lưng tức khắc đau buốt, chỉ cảm thấy nửa người đều đã tê rần, một nữ nhân ấn bả vai nàng thu hồi trường châm vừa mới đâm vào hông nàng, lạnh lùng nói bên tai: “Ngươi cảm thấy, ta nên một châm khiến ngươi biến thành một phế nhân thậm chí không đứng nổi? Hay là rạch vài đường trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn nhẵn kia thì được hơn?”
Cao Tiểu Liên không dám lộn xộn nữa, đôi mắt hồng hồng, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Nữ nhân kia hung hãn đạp sau đầu gối nàng một phát, suýt nữa khiến nàng ngã rạp xuống đất, quát mắng: “Vậy ngươi cứ đàng hoàng một chút!”
Trương Thành Lĩnh vội cúi đầu, làm bộ chưa thấy gì hết, tránh ánh mắt nữ nhân hắc y kia, thấy y thị ngồi xuống, lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu, đánh giá kỹ lưỡng Cao Tiểu Liên.
Ấn tượng của gã với Cao Tiểu Liên vẫn không tồi, cảm thấy đó là một tỷ tỷ nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, vừa ôn hòa vừa xinh đẹp, thấy trên mặt nàng lại có vết bầm, rõ ràng từng bị đánh, trong lòng liền nhận định đám nữ nhân mặc hắc y này không tốt đẹp gì.
Vì thế lại nhìn ra cửa, lo lắng thầm nghĩ, sư phụ sao còn chưa về?
Đám hắc y nhân này rõ ràng là phải đi gấp, không giống Trương Thành Lĩnh nhai kỹ nuốt chậm, qua quýt lấp đầy bụng rồi lập tức bỏ tiền cơm muốn đi, nhưng Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành còn chưa về.
Trương Thành Lĩnh không ngồi yên được nữa.
Nói đến cũng kỳ quái, Trương Thành Lĩnh chỉ cần ở trước mặt Chu Tử Thư thì có vẻ đặc biệt phế vật, thứ nhất là từ “phế vật” này cứ bị sư phụ thiếu kiên nhẫn đệ nhất thiên hạ nói suốt, thêm nữa bản thân gã có sư phụ để dựa dẫm, giống như con nít có mẹ, gặp chút chuyện lông gà vỏ tỏi kêu một tiếng “sư phụ cứu mạng” là đều có sư phụ cường đại kia hùng hùng hổ hổ đến cứu.
Lúc này Chu Tử Thư không có mặt, gã ngược lại vừa bình tĩnh vừa lớn gan, trộm gọi tiểu nhị, dặn dò một phen như thế như vậy, rồi cẩn thận đuổi theo.
Bên kia, đám Chu Tử Thư hai người một đêm chưa về cũng có kỳ ngộ.
Ôn Khách Hành nghe tiếng giường và tiếng người bên trong càng lúc càng không kiêng nể gì, liền không nhịn được hơi nghi hoặc, thầm nghĩ bình thường nơi trăng hoa, những chuyện tốt này đều là trong khuê phòng của cô nương tiếp khách, cô nương kia là điếc là mù hay là ngốc, đến mức mà dưới gầm giường có một ổ bọ cạp làm tổ cũng không biết?
Liền kéo tay Chu Tử Thư, viết trong lòng bàn tay: “Phòng ai?”
Chu Tử Thư dừng một chút, cũng viết: “Đại Hạt Tử.”
Ôn Khách Hành càng mù tịt, lòng nói lẽ nào đầu lĩnh Độc Hạt lại để kỹ nữ tiếp khách trong phòng ngủ của chính hắn? Y kinh sợ thầm nghĩ, chẳng lẽ vị đầu lĩnh Hạt Tử này nghèo đến mức ấy, hoạt động giết người phóng hỏa không nuôi được hắn, còn phải kiêm làm việc da thịt hay sao?
Lại viết lên lòng bàn tay Chu Tử Thư: “Mẫu Hạt Tử?”
Chu Tử Thư lắc đầu, Ôn Khách Hành càng không hiểu, y ngưng thần lắng nghe một hồi, phát hiện trong phòng này kỳ thật có ba người, chỉ là một nam một nữ chiến đấu quá kịch liệt, cơ hồ che lấp thanh âm của một người khác, người thừa ra kia hô hấp tuy cực nhẹ nhưng vẫn có thể nghe được hơi dồn dập, Ôn Khách Hành càng thêm kinh sợ, thầm nghĩ sở thích của đầu lĩnh Hạt Tử này… thật đúng là quỷ dị.
Vì thế viết: “Có phải hắn không thể?”
Chu Tử Thư tạm dừng thời gian hơi dài, hồi lâu mới thận trọng gật đầu.
Ánh trăng mới mọc chiếu lên khuôn mặt nghiêng của y, vẻ mặt giải quyết việc chung giống như Chu đại nhân đang xử lý quốc gia đại sự chứ chẳng phải đang nghe lỏm, Ôn Khách Hành nhìn nhìn y, cảm thấy những kẻ ra vẻ đạo mạo trong thiên hạ, người này mà đệ nhị thì chẳng ai có thể đệ nhất.
Qua rất lâu, thanh âm bên trong mới chậm rãi bình ổn, Chu Tử Thư cảm thấy sắp xong rồi, liền kiên nhẫn chờ họ rời đi, ai ngờ qua một lát, ván giường kia lại bắt đầu “cót két cót két”, lần này giống như càng hăng hái hơn – Chu Tử Thư nhíu mày, lòng nói hai người này có thôi không, phải da dày thịt béo vô tâm vô phế cỡ nào, mới có thể dưới tình huống bên cạnh có người thưởng thức đầu nhập ra sức như vậy!
Ôn Khách Hành suýt nữa phì cười vì biểu cảm rối rắm của y, tai nghe thanh âm trong phòng và tiếng ca đứt quãng ở tiền viện, nhìn người trước mắt, đôi mắt đặc biệt lưu luyến một vòng trên lưng và đùi Chu Tử Thư – hai vị bên trong kia hưng trí rất tốt, dù sao cũng chẳng có việc khác, liền toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm nơi phi lễ chớ nhìn mà tâm viên ý mã.
Y tâm viên ý mã một hồi, liền giơ tay sờ hông Chu Tử Thư, Chu Tử Thư nhíu mày càng chặt, nghiêng đầu nhìn quét y một cái, Ôn Khách Hành cười tủm tỉm dựng một ngón trỏ bên miệng, dáng vẻ hết sức vô tội.
Chu Tử Thư cảm thấy mình bị y giày vò đến mức hơi mẫn cảm thái quá, nghĩ dù sao mình là một đại lão gia, sờ thì cứ sờ đi, còn chưa chắc ai lợi dụng ai đâu, liền rộng lượng không để ý nữa.
Ôn Khách Hành được lợi tiếp tục khoe khoang, chậm rãi chuyển dời bàn tay xuống, trong lòng càng vừa ý, cảm thấy thật là tuyệt, cho dù hơi gầy một chút nhưng gầy cũng có chỗ tốt của gầy, nếu cởi quần áo, vòng eo nhỏ này có thể nắm được, sẽ càng có cảm giác.
Chu Tử Thư không cam yếu thế với tay bóp ngực y một phen, phối hợp với một tiếng thét chói tai của nữ nhân trong phòng, còn vân vê hai ngón tay mình, nhẹ nhàng thổi một hơi, liếc Ôn Khách Hành mà cười khẽ.
Ánh mắt Ôn Khách Hành lập tức trầm xuống, một tay ghì chặt y trong lòng, hôn nghiến lấy trước khi nụ cười kia của Chu Tử Thư biến mất. Hai người không ai dám làm ra động tĩnh, chỉ có thể phát huy chỗ trống cực kỳ có hạn mà đọ sức. Lần thứ nhất là Chu Tử Thư không phản ứng kịp, lần thứ hai là y bị thương đang khó chịu, lần này xem như một hồi kỳ phùng địch thủ.
Hai vị này một lưu luyến bụi hoa, kết giao vô số hoa khôi, lấy chơi khắp thiên hạ làm nhiệm vụ, một từ trong kinh thành bên Vọng Nguyệt hà ba mươi dặm thoát thân ra, quen đẩy chén đổi chung gặp dịp thì chơi, đều là phong nguyệt lão làng, dù môi lưỡi quấn lấy nhau cũng nhất định không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông.
Chẳng biết qua bao lâu, cơ hồ phải ngạt chết, ngay cả tiếng hưng trí của hai vị trong phòng kia cũng nhỏ đi, Ôn Khách Hành mới buông Chu Tử Thư đồng dạng hơi thở có chút bất ổn còn cố gắng áp chế ra, nắm một tay y mà dựa cực gần.
Y bỗng nhiên không cười nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Tử Thư, trong nháy mắt ấy dường như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng lại đều quy về trầm mặc, người trong phòng hành quân lặng lẽ, tiếng ca truyền đến từ tiền viện liền trở nên rõ ràng, giọng nữ nũng nịu hát khe khẽ: “Ức mai hạ Tây Châu, chiết mai ký Giang Bắc…”*
Ôn Khách Hành liền viết từng nét trong lòng bàn tay Chu Tử Thư: “Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý.”
Chu Tử Thư im lặng nhìn người nọ rất lâu, bàn tay nhẹ nhàng hợp vào, lại khẽ nắm ngón tay Ôn Khách Hành, nhưng chỉ vừa chạm vào lại chợt tách ra, y cúi mắt, một lần nữa tránh đi ánh mắt Ôn Khách Hành, thở dài như có như không.
Lúc này trong phòng có một giọng nam thỏa mãn nói nhỏ: “Được rồi, các ngươi đi đi.” Sau đó có tiếng cửa phòng mở, Chu Tử Thư liền nhân cơ hội nhún người như yến tước, im ắng đáp lên nóc nhà, nhẹ nhàng lật mái ngói ra một khe hở mà nhìn xuống dưới.
Ôn Khách Hành nhìn ngón tay mình, giống như độ ấm của lòng bàn tay người nọ vừa rồi còn ở bên trên, nhưng gió đêm quá lạnh, vừa khẽ thổi thì đã chẳng còn thấy tung tích. Khoảnh khắc ấy y không thể nói rõ trong lòng là mùi vị gì, chỉ có thể cười khổ một chút như tự giễu.
/79
|