Một luồng sấm sét đánh xuống đêm cuối xuân đầu hạ, trăng sao xa xăm không thấy hình tích.
Cơn mưa lạnh ngắt rơi xuống, gột hết hương thơm tháng tư chốn nhân gian.
Nóc gian phòng cũ của khách điếm đang dột, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, một hồng y nam nhân sắc mặt ngưng trọng dùng ngón tay khuấy hoa đèn, vẻ mặt túc sát.
Chính là Tôn Đỉnh.
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ lùa vào cửa sổ, ngọn đèn hơi chập chờn, Tôn Đỉnh ánh mắt chợt nghiêm, đưa mắt nhìn Độc Hạt hắc y từ ngoài cửa sổ tiến vào, im lặng chờ tin tức hắn mang đến.
Độc Hạt hắc y này lấy một tờ giấy trong lòng trình lên, Tôn Đỉnh nhận xem một phen, trở tay bỏ lên ngọn đèn mà đốt, lộ ra nụ cười khát máu, khiến cho nửa khuôn mặt quỷ kia càng thêm đỏ tươi đáng sợ. Hắn giơ tay xắn tay áo, bàn tay đã biến thành màu tím, lăng không trảo một phát, lại nghiền thành mảnh nhỏ như là bắt được thứ gì, sau đó vê vê ngón tay.
Độc Hạt như nhận được chỉ lệnh, quay người nhảy ra theo đường cửa sổ.
Hai người giống như là diễn một vở múa rối không tiếng.
Tôn Đỉnh hơi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm thỏa mãn, lẩm bẩm: “Tiết Phương, ngươi nhìn chung là… đã lộ diện rồi.”
Hắn quấn chặt áo ngoài, như một con dơi, trên mặt hàm chứa nụ cười điên cuồng, đi ra cửa… Hắn và Tiết Phương đấu đã tám năm, con người sống trên đời còn có thể có mấy lần tám năm? Chủ nhân Phong Nhai sơn nên đổi rồi, diệt trừ Tiết Phương, lấy được Lưu Ly giáp, Tôn Đỉnh tin chắc rằng trên đời này sẽ chẳng còn ai ngăn được hắn.
Không ai hạn chế hắn ra khỏi nơi yêu ma quỷ quái kia nữa, môn phái và đạo nghĩa dối trá cuối cùng sẽ bị hắn quét sạch – trên đời này nói gì chính tà kia chứ?
Chẳng qua thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
Tiết Phương đã lộ ra hình tích, thì phải đợi bị hắn một lưới bắt gọn.
Cùng lúc đó, ở nơi không gây chú ý sâu trong xóm làng chơi thành Lạc Dương, đầu lĩnh Hạt Tử toàn thân đen kịt, tay nghịch một nắm quân cờ trắng đen, hết chia ra lại lộn vào, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười có thâm ý khác.
Đoàn người Chu Tử Thư ở lại trong khách điếm chờ Thất gia và Đại vu. Khi họ ở Thục trung Khôi Lỗi trang vui đến quên cả trời đất, không biết chiều nay chiều nào là mộng hay tỉnh, thế cục của võ lâm Trung Nguyên rốt cuộc từ khẩn trương chạm vào là nổ, đến nông nỗi không thể khống chế nháy mắt vạn biến.
Năm đại gia tộc hiện giờ sớm đã sụp đổ, những huy hoàng từng có đều chôn vùi dưới ba thước hoàng thổ, chỉ sót lại Cao Sùng và Triệu Kính hai người coi như cây còn lại quả to.
Cao Sùng vào thời điểm cấu kết Quỷ cốc Điếu Tử Quỷ Tiết Phương diệt trừ chướng ngại vật cuối cùng là Triệu Kính, rốt cuộc âm mưu bại lộ, nhất thời cả võ lâm ồ lên.
Bỗng nhiên, tất cả đều có thể giải thích rõ ràng – chuẩn xác mà biết vị trí của mỗi một mảnh Lưu Ly giáp, biết nhược điểm của mỗi người, có thể dễ dàng trộm đi Lưu Ly giáp từ Triệu gia trang, có thể đùa bỡn anh hùng thiên hạ trong tay, lừa ra Lưu Ly giáp của Thẩm Thận, lại tự trộm đồ mình trông nom… Trừ Sơn Hà lệnh chủ Cao đại hiệp thì còn ai có thể làm được?
Mọi người bị đùa bỡn quay vòng rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời các loại mùi vị dâng lên trong lòng, quả thực không biết phải thổn thức thế nào mới được.
Cao Sùng cười to mà chết, giống như điên cuồng, Điếu Tử Quỷ Tiết Phương bị thương mất tích, Triệu Kính thân bị trọng thương, Lưu Ly giáp không biết tung tích.
Tiếp đó có lời đồn rằng, Vu Khâu Phong chưởng môn Hoa Sơn trước khi đi Thẩm gia từng cùng Cao Sùng đêm khuya mật mưu… Con trai Vu Khâu Phong là Vu Thiên Kiệt ở Triệu gia trang ngày Lưu Ly giáp bị mất, đêm khuya chạy khỏi Triệu gia trang, ban đầu mọi người đều cho rằng hắn bị Điếu Tử Quỷ giết, nhưng thi thể tìm được không hề có đầu, nghĩ lại thì lúc ấy ai có thể chân chính xác định người chết chính là Vu Thiên Kiệt đây?
Những vòng vòng vèo vèo trong đây, còn cần phải nói sao?
Đặng Khoan đã chết, Cao Tiểu Liên không biết tung tích, Cao gia trang giống như sớm có dự mưu, mọi người tan tác, Vu Khâu Phong tăm hơi không rõ… trước mắt tình huống tệ nhất là năm mảnh Lưu Ly giáp đều đã rơi vào tay đám ác quỷ. Võ khố ba mươi năm trước sắp mở ra, Lục Hợp tâm pháp điên rồ kia lập tức phải gặp lại ánh mặt trời.
Thời điểm tăm tối nhất của võ lâm Trung Nguyên đã đến.
Hôm thứ bảy chờ ở khách điếm, đêm khuya vừa qua một lúc, Chu Tử Thư đêm nay nghỉ một hơi, dù sao cũng chẳng ngủ được, bèn ôm vò rượu, cầm cái bát vỡ, ngồi trên nóc nhà uống từng ngụm.
Cố Tương ngồi trong tiểu viện, hơi mơ màng ngẩng đầu nhìn trời, đưa lưng về phía Chu Tử Thư, bằng công lực của nàng cũng không thể nhận thấy được trên nóc nhà phía sau có người.
Nàng hiếm khi không ồn ào, lẳng lặng chống cằm ngồi đó, đôi chân thon dài duỗi ra, tay cầm một cọng cỏ, chốc chốc lắc lư, như vậy thật sự có chút cảm giác “Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu”. (Khởi hoài – Hoàng Trọng Tắc)
Ôn Khách Hành đẩy cửa đi ra, nhìn bóng lưng Cố Tương, bỗng nhiên thở dài, giống như sinh ra loại phiền muộn “nhà ta có con gái mới trưởng thành”, y chậm rãi bước khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư một cái, liền ngồi yên lặng bên cạnh Cố Tương.
Cố Tương nhìn y một cái, ủ rũ nói: “Chủ nhân.”
Ôn Khách Hành cười cười, lần này y cười đã không còn sự vô lại cong cong vẹo vẹo kia, cơ hồ hơi ôn nhu, mở miệng hỏi: “Thế nào? Ngươi và Tào đại tài tử cãi nhau? Y giận ngươi rồi?”
Cố Tương tiếp tục ủ rũ nói: “Y dám, lão nương thiến y.”
Ôn Khách Hành lập tức tự xét lại mình, một đại cô nương đàng hoàng, cũng nhân mô cẩu dạng có mũi có mắt, sao lại bị mình nuôi thành đức hạnh này kia chứ?
Y ngáp một cái, không biết nặng nhẹ vỗ đầu Cố Tương hỏi: “Thế có chuyện gì mà ngươi quá nửa đêm không ngủ được, ở trong viện thương xuân gì bi thu gì đây?”
Cố Tương uể oải nhìn y một cái, hai tay chống cằm, chẳng nói gì.
Ôn Khách Hành khe khẽ thở dài, vỗ đầu Cố Tương nói: “Ta nói sao ngươi cũng bắt đầu theo tên ngốc Tào Úy Ninh kia cứu người khắp nơi? Còn tích đức hành thiện… Sao nào? Là sợ đám lão gia tử Thanh Phong kiếm phái không cho Tào Úy Ninh ở bên ngươi?”
Cố Tương cúi mắt, giống như nàng còn là một cô nương rất nhỏ, phồng má cắn môi không nói lời nào, dùng ngón trỏ gảy gạch dưới đất.
So bổn sự, nàng không sợ, so diện mạo, nàng cũng không sợ, nhưng nàng sợ nhắc tới xuất thân.
Cho dù nàng võ công thiên hạ vô địch, cho dù nàng khuynh quốc khuynh thành, cũng không địch nổi một điều là nàng không có xuất thân, ngươi nói ngươi là cô nương tốt, ai tin đây?
Dưới Phong Nhai sơn ngay cả người còn chẳng có, huống chi là cô nương tốt? Lúc còn là anh nhi đã bị cốc chủ Quỷ cốc điên điên khùng khùng kia nhặt được, nuôi nấng bên cạnh, không cha không mẹ, mở mắt nhìn thấy không phải giết người thì là bị người giết, có thể biến thành một cô nương tốt sao?
Ngay cả bản thân Cố Tương cũng phải mù mờ, nàng trước giờ muốn gì có đó, thỉnh thoảng không từ thủ đoạn, thỉnh thoảng nhõng nhẽo tùy hứng, mặc dù có thời điểm tính tình sẽ không tốt lắm… nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng biết, thì ra mình là một nữ nhân không thể lộ mặt dưới ánh sáng.
Cô dâu xấu còn có thể gặp cha mẹ chồng, nhưng nàng là Tử Sát, nàng không dám.
Cố Tương suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc nặn ra nụ cười, nói với Ôn Khách Hành: “Vẫn là nhà các người nhân khẩu tốt, một người ăn no cả nhà không đói, trong nhà cũng chẳng có bảy cô tám dì… Ôi!”
Nàng còn chưa nói xong, đầu đã bị thứ gì đó đập một phát, ngẩng đầu chỉ thấy Chu Tử Thư từ trên nóc nhà nơi cao nhìn xuống, bát rượu trong tay không thấy đâu, đang dòm Cố Tương như cười mà không.
Cố Tương bị đập rất đau, ôm đầu nói với Ôn Khách Hành: “Ngài cũng không quản y!”
Chu Tử Thư phi thân từ trên nóc nhà xuống, vỗ vai Ôn Khách Hành phân phó: “Đi, ấm giường cho gia.”
Ôn Khách Hành hết sức ân cần đáp lại một tiếng, không nói hai lời liền đi ngay, Cố Tương trừng to mắt, hít sâu một hơi, cảm thấy không phải thế đạo này điên đảo thì là nàng gặp ác mộng.
Chu Tử Thư ngồi xuống đất, thở dài nói: “Ngươi rảnh rỗi lo lắng không đâu làm gì, ta còn chưa lo lắng đây – ta vốn cho rằng mình còn có thể có một năm rưỡi để sống, hiện tại xem ra, kỳ thật thời gian không dài như vậy, theo Đại vu nói, kinh mạch không chịu được nội lực của ta… thân công phu này ngược lại thành gánh nặng, chưa biết chừng lúc nào đó liền thấy đi đời nhà ma, gặp Diêm vương mất rồi.”
Cố Tương trừng to mắt nhìn y, không biết nên nói gì cho phải, hồi lâu mới nhỏ giọng bảo: “Ngươi thật đúng là xúi quẩy hết sức.”
Chu Tử Thư vốn cũng không trông chờ cái miệng thối kia có thể nói ra lời gì lọt tai, nghe vậy vẫn không nhịn được cười thành tiếng, lắc đầu nói: “Mẹ kiếp, Cố Tương ngươi nếu không phải là tiểu nha đầu thì ta nhất định một ngày đánh ngươi tám lần.”
Cố Tương cẩn thận dịch mông sang bên, nhìn Chu Tử Thư đề phòng, sau đó lại thấy người này chỉ uống rượu, không có ý muốn động thủ với nàng thật, mới thở phào nhẹ nhõm, ngẫm nghĩ một chút lại đại phát từ bi an ủi: “Thất gia nói có lẽ Đại vu sẽ nghĩ ra biện pháp, không chừng có thể cứu mạng ngươi đó?”
Chu Tử Thư ngậm một ngụm rượu thưởng thức tỉ mỉ cả buổi, giống như không nỡ nuốt xuống, rất lâu mới nói: “Khó lắm.”
Cố Tương chớp chớp mắt, nhíu mày, giống như có chút không hiểu, hồi lâu mới nhẹ nhàng dùng mũi chân đá Chu Tử Thư một cái mà hỏi: “Có phải là ngươi không muốn sống nữa?”
Chu Tử Thư liếc nàng một cái nói: “Ngươi mới không muốn sống.”
“Vậy lúc ấy vì sao ngươi…”
Chu Tử Thư liền cười rộ lên.
Nhìn nam nhân này chậm rãi không tiếng cười rộ lên, chẳng biết vì sao mà Cố Tương bỗng cảm thấy tim mình dường như đập hơi nhanh, vội dời ánh mắt, thầm nghĩ đều nói hồng nhan là họa hại, thì ra nam nhân đẹp cũng là họa hại. Chỉ nghe Chu Tử Thư nói: “Với ta mà nói, đời này chỉ có hai con đường – hoặc là sống thật tốt, hoặc là cứ chết thật tốt, vì điều này, ta có thể nhẫn nhất thời, nhưng đừng ai mong có thể ngăn được ta.”
Y giỏi tính kế, cũng có khi mềm lòng, nhưng thời điểm không nên mềm lòng cũng có thể lòng dạ sắt đá. Y có thể ác với người khác, cũng có thể ác với mình, y trước nay tùy ý, thứ muốn chưa từng ẩn nhẫn, cho dù bỏ ra cái giá người ngoài thấy không đáng, cũng tuyệt không quay đầu, tuyệt không hối hận.
Ngửa mặt cười to ra khỏi cửa, bọn ta há là kẻ lều tranh? (Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh – Lý Bạch)
Chu Tử Thư nhìn Cố Tương nói khẽ: “Nha đầu à, ngươi thế nào thì ngươi tự mình định đoạt, người khác không quyết được. Nhìn cũng rất thông minh mà sao đạo lý này lại không hiểu chứ?”
Cố Tương cơ hồ nghe mà ngây ra, Chu Tử Thư uống cạn vò rượu trong tay, vung tay ném sang bên rồi quay người về phòng.
Y mới đẩy cửa, trong bóng đêm bỗng nhiên vươn ra một cánh tay quấn chặt lấy y rồi đóng sầm cửa. Chu Tử Thư không hề phản kháng, mặc người nọ ném mình lên giường, ánh mắt chậm rãi ngước lên, cùng Ôn Khách Hành nhìn nhau.
Lặng im một lúc lâu, Ôn Khách Hành bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi Chu Tử Thư như cắn xé, hô hấp thoáng cuồng loạn, có sự nguy hiểm không nói nên lời, hồi lâu Chu Tử Thư mới thình lình đẩy y ra, giơ khuỷu tay thụi lên sườn Ôn Khách Hành, xoay người đè y bên dưới, hai tay chống hai bên người y, mái tóc tán loạn theo thái dương buông xuống, rơi lên ngực Ôn Khách Hành, trong bóng đêm chỉ có đôi mắt kia sáng đến kinh người.
Chu Tử Thư hỏi: “Nếu ta chết rồi, ngươi không thiệt?”
Ôn Khách Hành không lên tiếng, bỗng nhiên quay đầu đi, cắn gắt gao cổ tay Chu Tử Thư, quả thực như muốn uống máu ăn thịt y, Chu Tử Thư đau đến nhíu mày, nhưng không hề né tránh, chỉ im lặng mặc người nọ cắn, máu chậm rãi chảy ra, xuôi theo khóe môi Ôn Khách Hành chảy lên đệm chăn, nháy mắt ngấm ướt một mảng lớn.
Không biết qua bao lâu, cánh tay Chu Tử Thư chống ở đó bắt đầu run nhè nhẹ, Ôn Khách Hành mới chậm rãi nhắm mắt mà nhả ra, liếm miệng vết thương do mình cắn, sau đó ngồi dậy, kéo y vào lòng mình, phong huyệt cầm máu nói: “Thiệt, ta cả đời chưa từng thiệt như vậy.”
Chu Tử Thư liền cười im tiếng, bảo: “Đồ điên.”
Kẻ điên xé từ trong áo lót của mình xuống một mảnh vải, băng bó cổ tay y, sau đó xốc chăn lên, quấn hai người vào, cứ thế ngâm mình trong mùi máu tươi, ôm nhau mà ngủ.
Thêm ba ngày nữa, Thất gia và Đại vu rốt cuộc chạy đến.
Cơn mưa lạnh ngắt rơi xuống, gột hết hương thơm tháng tư chốn nhân gian.
Nóc gian phòng cũ của khách điếm đang dột, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, một hồng y nam nhân sắc mặt ngưng trọng dùng ngón tay khuấy hoa đèn, vẻ mặt túc sát.
Chính là Tôn Đỉnh.
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ lùa vào cửa sổ, ngọn đèn hơi chập chờn, Tôn Đỉnh ánh mắt chợt nghiêm, đưa mắt nhìn Độc Hạt hắc y từ ngoài cửa sổ tiến vào, im lặng chờ tin tức hắn mang đến.
Độc Hạt hắc y này lấy một tờ giấy trong lòng trình lên, Tôn Đỉnh nhận xem một phen, trở tay bỏ lên ngọn đèn mà đốt, lộ ra nụ cười khát máu, khiến cho nửa khuôn mặt quỷ kia càng thêm đỏ tươi đáng sợ. Hắn giơ tay xắn tay áo, bàn tay đã biến thành màu tím, lăng không trảo một phát, lại nghiền thành mảnh nhỏ như là bắt được thứ gì, sau đó vê vê ngón tay.
Độc Hạt như nhận được chỉ lệnh, quay người nhảy ra theo đường cửa sổ.
Hai người giống như là diễn một vở múa rối không tiếng.
Tôn Đỉnh hơi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm thỏa mãn, lẩm bẩm: “Tiết Phương, ngươi nhìn chung là… đã lộ diện rồi.”
Hắn quấn chặt áo ngoài, như một con dơi, trên mặt hàm chứa nụ cười điên cuồng, đi ra cửa… Hắn và Tiết Phương đấu đã tám năm, con người sống trên đời còn có thể có mấy lần tám năm? Chủ nhân Phong Nhai sơn nên đổi rồi, diệt trừ Tiết Phương, lấy được Lưu Ly giáp, Tôn Đỉnh tin chắc rằng trên đời này sẽ chẳng còn ai ngăn được hắn.
Không ai hạn chế hắn ra khỏi nơi yêu ma quỷ quái kia nữa, môn phái và đạo nghĩa dối trá cuối cùng sẽ bị hắn quét sạch – trên đời này nói gì chính tà kia chứ?
Chẳng qua thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
Tiết Phương đã lộ ra hình tích, thì phải đợi bị hắn một lưới bắt gọn.
Cùng lúc đó, ở nơi không gây chú ý sâu trong xóm làng chơi thành Lạc Dương, đầu lĩnh Hạt Tử toàn thân đen kịt, tay nghịch một nắm quân cờ trắng đen, hết chia ra lại lộn vào, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười có thâm ý khác.
Đoàn người Chu Tử Thư ở lại trong khách điếm chờ Thất gia và Đại vu. Khi họ ở Thục trung Khôi Lỗi trang vui đến quên cả trời đất, không biết chiều nay chiều nào là mộng hay tỉnh, thế cục của võ lâm Trung Nguyên rốt cuộc từ khẩn trương chạm vào là nổ, đến nông nỗi không thể khống chế nháy mắt vạn biến.
Năm đại gia tộc hiện giờ sớm đã sụp đổ, những huy hoàng từng có đều chôn vùi dưới ba thước hoàng thổ, chỉ sót lại Cao Sùng và Triệu Kính hai người coi như cây còn lại quả to.
Cao Sùng vào thời điểm cấu kết Quỷ cốc Điếu Tử Quỷ Tiết Phương diệt trừ chướng ngại vật cuối cùng là Triệu Kính, rốt cuộc âm mưu bại lộ, nhất thời cả võ lâm ồ lên.
Bỗng nhiên, tất cả đều có thể giải thích rõ ràng – chuẩn xác mà biết vị trí của mỗi một mảnh Lưu Ly giáp, biết nhược điểm của mỗi người, có thể dễ dàng trộm đi Lưu Ly giáp từ Triệu gia trang, có thể đùa bỡn anh hùng thiên hạ trong tay, lừa ra Lưu Ly giáp của Thẩm Thận, lại tự trộm đồ mình trông nom… Trừ Sơn Hà lệnh chủ Cao đại hiệp thì còn ai có thể làm được?
Mọi người bị đùa bỡn quay vòng rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời các loại mùi vị dâng lên trong lòng, quả thực không biết phải thổn thức thế nào mới được.
Cao Sùng cười to mà chết, giống như điên cuồng, Điếu Tử Quỷ Tiết Phương bị thương mất tích, Triệu Kính thân bị trọng thương, Lưu Ly giáp không biết tung tích.
Tiếp đó có lời đồn rằng, Vu Khâu Phong chưởng môn Hoa Sơn trước khi đi Thẩm gia từng cùng Cao Sùng đêm khuya mật mưu… Con trai Vu Khâu Phong là Vu Thiên Kiệt ở Triệu gia trang ngày Lưu Ly giáp bị mất, đêm khuya chạy khỏi Triệu gia trang, ban đầu mọi người đều cho rằng hắn bị Điếu Tử Quỷ giết, nhưng thi thể tìm được không hề có đầu, nghĩ lại thì lúc ấy ai có thể chân chính xác định người chết chính là Vu Thiên Kiệt đây?
Những vòng vòng vèo vèo trong đây, còn cần phải nói sao?
Đặng Khoan đã chết, Cao Tiểu Liên không biết tung tích, Cao gia trang giống như sớm có dự mưu, mọi người tan tác, Vu Khâu Phong tăm hơi không rõ… trước mắt tình huống tệ nhất là năm mảnh Lưu Ly giáp đều đã rơi vào tay đám ác quỷ. Võ khố ba mươi năm trước sắp mở ra, Lục Hợp tâm pháp điên rồ kia lập tức phải gặp lại ánh mặt trời.
Thời điểm tăm tối nhất của võ lâm Trung Nguyên đã đến.
Hôm thứ bảy chờ ở khách điếm, đêm khuya vừa qua một lúc, Chu Tử Thư đêm nay nghỉ một hơi, dù sao cũng chẳng ngủ được, bèn ôm vò rượu, cầm cái bát vỡ, ngồi trên nóc nhà uống từng ngụm.
Cố Tương ngồi trong tiểu viện, hơi mơ màng ngẩng đầu nhìn trời, đưa lưng về phía Chu Tử Thư, bằng công lực của nàng cũng không thể nhận thấy được trên nóc nhà phía sau có người.
Nàng hiếm khi không ồn ào, lẳng lặng chống cằm ngồi đó, đôi chân thon dài duỗi ra, tay cầm một cọng cỏ, chốc chốc lắc lư, như vậy thật sự có chút cảm giác “Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu”. (Khởi hoài – Hoàng Trọng Tắc)
Ôn Khách Hành đẩy cửa đi ra, nhìn bóng lưng Cố Tương, bỗng nhiên thở dài, giống như sinh ra loại phiền muộn “nhà ta có con gái mới trưởng thành”, y chậm rãi bước khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Thư một cái, liền ngồi yên lặng bên cạnh Cố Tương.
Cố Tương nhìn y một cái, ủ rũ nói: “Chủ nhân.”
Ôn Khách Hành cười cười, lần này y cười đã không còn sự vô lại cong cong vẹo vẹo kia, cơ hồ hơi ôn nhu, mở miệng hỏi: “Thế nào? Ngươi và Tào đại tài tử cãi nhau? Y giận ngươi rồi?”
Cố Tương tiếp tục ủ rũ nói: “Y dám, lão nương thiến y.”
Ôn Khách Hành lập tức tự xét lại mình, một đại cô nương đàng hoàng, cũng nhân mô cẩu dạng có mũi có mắt, sao lại bị mình nuôi thành đức hạnh này kia chứ?
Y ngáp một cái, không biết nặng nhẹ vỗ đầu Cố Tương hỏi: “Thế có chuyện gì mà ngươi quá nửa đêm không ngủ được, ở trong viện thương xuân gì bi thu gì đây?”
Cố Tương uể oải nhìn y một cái, hai tay chống cằm, chẳng nói gì.
Ôn Khách Hành khe khẽ thở dài, vỗ đầu Cố Tương nói: “Ta nói sao ngươi cũng bắt đầu theo tên ngốc Tào Úy Ninh kia cứu người khắp nơi? Còn tích đức hành thiện… Sao nào? Là sợ đám lão gia tử Thanh Phong kiếm phái không cho Tào Úy Ninh ở bên ngươi?”
Cố Tương cúi mắt, giống như nàng còn là một cô nương rất nhỏ, phồng má cắn môi không nói lời nào, dùng ngón trỏ gảy gạch dưới đất.
So bổn sự, nàng không sợ, so diện mạo, nàng cũng không sợ, nhưng nàng sợ nhắc tới xuất thân.
Cho dù nàng võ công thiên hạ vô địch, cho dù nàng khuynh quốc khuynh thành, cũng không địch nổi một điều là nàng không có xuất thân, ngươi nói ngươi là cô nương tốt, ai tin đây?
Dưới Phong Nhai sơn ngay cả người còn chẳng có, huống chi là cô nương tốt? Lúc còn là anh nhi đã bị cốc chủ Quỷ cốc điên điên khùng khùng kia nhặt được, nuôi nấng bên cạnh, không cha không mẹ, mở mắt nhìn thấy không phải giết người thì là bị người giết, có thể biến thành một cô nương tốt sao?
Ngay cả bản thân Cố Tương cũng phải mù mờ, nàng trước giờ muốn gì có đó, thỉnh thoảng không từ thủ đoạn, thỉnh thoảng nhõng nhẽo tùy hứng, mặc dù có thời điểm tính tình sẽ không tốt lắm… nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng biết, thì ra mình là một nữ nhân không thể lộ mặt dưới ánh sáng.
Cô dâu xấu còn có thể gặp cha mẹ chồng, nhưng nàng là Tử Sát, nàng không dám.
Cố Tương suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc nặn ra nụ cười, nói với Ôn Khách Hành: “Vẫn là nhà các người nhân khẩu tốt, một người ăn no cả nhà không đói, trong nhà cũng chẳng có bảy cô tám dì… Ôi!”
Nàng còn chưa nói xong, đầu đã bị thứ gì đó đập một phát, ngẩng đầu chỉ thấy Chu Tử Thư từ trên nóc nhà nơi cao nhìn xuống, bát rượu trong tay không thấy đâu, đang dòm Cố Tương như cười mà không.
Cố Tương bị đập rất đau, ôm đầu nói với Ôn Khách Hành: “Ngài cũng không quản y!”
Chu Tử Thư phi thân từ trên nóc nhà xuống, vỗ vai Ôn Khách Hành phân phó: “Đi, ấm giường cho gia.”
Ôn Khách Hành hết sức ân cần đáp lại một tiếng, không nói hai lời liền đi ngay, Cố Tương trừng to mắt, hít sâu một hơi, cảm thấy không phải thế đạo này điên đảo thì là nàng gặp ác mộng.
Chu Tử Thư ngồi xuống đất, thở dài nói: “Ngươi rảnh rỗi lo lắng không đâu làm gì, ta còn chưa lo lắng đây – ta vốn cho rằng mình còn có thể có một năm rưỡi để sống, hiện tại xem ra, kỳ thật thời gian không dài như vậy, theo Đại vu nói, kinh mạch không chịu được nội lực của ta… thân công phu này ngược lại thành gánh nặng, chưa biết chừng lúc nào đó liền thấy đi đời nhà ma, gặp Diêm vương mất rồi.”
Cố Tương trừng to mắt nhìn y, không biết nên nói gì cho phải, hồi lâu mới nhỏ giọng bảo: “Ngươi thật đúng là xúi quẩy hết sức.”
Chu Tử Thư vốn cũng không trông chờ cái miệng thối kia có thể nói ra lời gì lọt tai, nghe vậy vẫn không nhịn được cười thành tiếng, lắc đầu nói: “Mẹ kiếp, Cố Tương ngươi nếu không phải là tiểu nha đầu thì ta nhất định một ngày đánh ngươi tám lần.”
Cố Tương cẩn thận dịch mông sang bên, nhìn Chu Tử Thư đề phòng, sau đó lại thấy người này chỉ uống rượu, không có ý muốn động thủ với nàng thật, mới thở phào nhẹ nhõm, ngẫm nghĩ một chút lại đại phát từ bi an ủi: “Thất gia nói có lẽ Đại vu sẽ nghĩ ra biện pháp, không chừng có thể cứu mạng ngươi đó?”
Chu Tử Thư ngậm một ngụm rượu thưởng thức tỉ mỉ cả buổi, giống như không nỡ nuốt xuống, rất lâu mới nói: “Khó lắm.”
Cố Tương chớp chớp mắt, nhíu mày, giống như có chút không hiểu, hồi lâu mới nhẹ nhàng dùng mũi chân đá Chu Tử Thư một cái mà hỏi: “Có phải là ngươi không muốn sống nữa?”
Chu Tử Thư liếc nàng một cái nói: “Ngươi mới không muốn sống.”
“Vậy lúc ấy vì sao ngươi…”
Chu Tử Thư liền cười rộ lên.
Nhìn nam nhân này chậm rãi không tiếng cười rộ lên, chẳng biết vì sao mà Cố Tương bỗng cảm thấy tim mình dường như đập hơi nhanh, vội dời ánh mắt, thầm nghĩ đều nói hồng nhan là họa hại, thì ra nam nhân đẹp cũng là họa hại. Chỉ nghe Chu Tử Thư nói: “Với ta mà nói, đời này chỉ có hai con đường – hoặc là sống thật tốt, hoặc là cứ chết thật tốt, vì điều này, ta có thể nhẫn nhất thời, nhưng đừng ai mong có thể ngăn được ta.”
Y giỏi tính kế, cũng có khi mềm lòng, nhưng thời điểm không nên mềm lòng cũng có thể lòng dạ sắt đá. Y có thể ác với người khác, cũng có thể ác với mình, y trước nay tùy ý, thứ muốn chưa từng ẩn nhẫn, cho dù bỏ ra cái giá người ngoài thấy không đáng, cũng tuyệt không quay đầu, tuyệt không hối hận.
Ngửa mặt cười to ra khỏi cửa, bọn ta há là kẻ lều tranh? (Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh – Lý Bạch)
Chu Tử Thư nhìn Cố Tương nói khẽ: “Nha đầu à, ngươi thế nào thì ngươi tự mình định đoạt, người khác không quyết được. Nhìn cũng rất thông minh mà sao đạo lý này lại không hiểu chứ?”
Cố Tương cơ hồ nghe mà ngây ra, Chu Tử Thư uống cạn vò rượu trong tay, vung tay ném sang bên rồi quay người về phòng.
Y mới đẩy cửa, trong bóng đêm bỗng nhiên vươn ra một cánh tay quấn chặt lấy y rồi đóng sầm cửa. Chu Tử Thư không hề phản kháng, mặc người nọ ném mình lên giường, ánh mắt chậm rãi ngước lên, cùng Ôn Khách Hành nhìn nhau.
Lặng im một lúc lâu, Ôn Khách Hành bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi Chu Tử Thư như cắn xé, hô hấp thoáng cuồng loạn, có sự nguy hiểm không nói nên lời, hồi lâu Chu Tử Thư mới thình lình đẩy y ra, giơ khuỷu tay thụi lên sườn Ôn Khách Hành, xoay người đè y bên dưới, hai tay chống hai bên người y, mái tóc tán loạn theo thái dương buông xuống, rơi lên ngực Ôn Khách Hành, trong bóng đêm chỉ có đôi mắt kia sáng đến kinh người.
Chu Tử Thư hỏi: “Nếu ta chết rồi, ngươi không thiệt?”
Ôn Khách Hành không lên tiếng, bỗng nhiên quay đầu đi, cắn gắt gao cổ tay Chu Tử Thư, quả thực như muốn uống máu ăn thịt y, Chu Tử Thư đau đến nhíu mày, nhưng không hề né tránh, chỉ im lặng mặc người nọ cắn, máu chậm rãi chảy ra, xuôi theo khóe môi Ôn Khách Hành chảy lên đệm chăn, nháy mắt ngấm ướt một mảng lớn.
Không biết qua bao lâu, cánh tay Chu Tử Thư chống ở đó bắt đầu run nhè nhẹ, Ôn Khách Hành mới chậm rãi nhắm mắt mà nhả ra, liếm miệng vết thương do mình cắn, sau đó ngồi dậy, kéo y vào lòng mình, phong huyệt cầm máu nói: “Thiệt, ta cả đời chưa từng thiệt như vậy.”
Chu Tử Thư liền cười im tiếng, bảo: “Đồ điên.”
Kẻ điên xé từ trong áo lót của mình xuống một mảnh vải, băng bó cổ tay y, sau đó xốc chăn lên, quấn hai người vào, cứ thế ngâm mình trong mùi máu tươi, ôm nhau mà ngủ.
Thêm ba ngày nữa, Thất gia và Đại vu rốt cuộc chạy đến.
/79
|