Hai người dây dưa trong chăn ấm đệm thơm, bên trong tràn ngập bầu không khí dâm mỹ, Hạt Tử ngồi một bên lãnh nhãn bàng quan chẳng có lấy mảy may động tĩnh hệt như quỷ ảnh.
Hai người trên giường giống như càng lúc càng đầu nhập, tiếng kêu càng lúc càng lớn, nếu nhìn kỹ mới thấy lần này hắn lựa chọn lại là hai thiếu niên, một hồi lâu, hai thiếu niên mới từ trong dư vị tình dục yên tĩnh lại, hai người liếc nhau, khoác qua loa một kiện y phục, nửa che nửa lộ cùng nhau đến trước mặt Hạt Tử mà quỳ một gối.
Hạt Tử xoi mói mà buông ly rượu, ánh mắt quét một vòng trên mặt và thân thể hai thiếu niên chưa mất đi vẻ đỏ ửng.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy mở từ bên ngoài, một cơn gió thổi vào, một thiếu niên quỳ dưới đất thoáng co rúm, một nam tử cao lớn che mặt đứng ở cửa.
Hạt Tử chưa hề ngẩng đầu nhìn, giống như hoàn toàn không biết có người đến, đưa tay nhón cằm một thiếu niên, bắt gã ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá – thiếu niên này phấn điêu ngọc mài, đôi mắt chớp chớp, lại có thủy quang phiếm lên, cằm nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, là nam sinh nữ tướng.
Hạt Tử lắc đầu, thất vọng thở than: “Không được, nữ khí, vừa sờ thì tay đã đầy vị son phấn.”
Nam tử che mặt rảo bước vào, giống như hoàn toàn không kiêng kỵ, nghe vậy liếc đôi thiếu niên run rẩy kia nói: “Hai con thỏ mà thôi, không phải đều đàn bà như vậy sao, có gì hiếm lạ?”
Hạt Tử phất tay, hai thiếu niên như được đại xá hành lễ rồi sấp ngửa rời khỏi phòng hắn. Hạt Tử lại chậm chạp tự rót một chén nói: “Không hiếm lạ mới vô nghĩa, nam nhân nếu cũng giống nữ nhân thì ta cần gì phải đi chơi nam nhân? Chỉ tiếc… lần trước để hai người kia chạy mất.”
Nam nhân che mặt tự ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Ồ, đám vật nhỏ ngươi nuôi còn có thể tự mình bỏ chạy?”
Hạt Tử cười nhìn hắn một cái, tiếp tục chậm rãi nói: “Không phải người của ta, là hai khách nhân không có hảo ý – nói đến thì một người trong đó ngươi đại khái còn biết đấy, ta thấy y giống như là một vị đại nhân vật chỗ các ngươi.”
Nam nhân che mặt cả người cứng đờ, dừng một chút rồi hỏi: “Là… y?”
Hạt Tử nói: “Ai mà biết được?”
Nam nhân che mặt trầm mặc hồi lâu, đứng dậy như không ngồi được nữa, chắp tay sau lưng đi vài bước trong phòng, lẩm bẩm: “Y một thời gian trước bỗng nhiên mất tích, lúc này lại đến đây… Y nói phải đi bắt Tiết Phương kia để tìm lại chìa khóa, tận lực đừng khiến những đại môn phái đó chú ý, nhưng bản thân lại trở nên xuất quỷ nhập thần, nam nhân này rốt cuộc có ý gì?”
Hạt Tử lặp lại một câu vẻ như việc chẳng liên quan đến mình: “Ai mà biết được…”
Nam nhân che mặt đột nhiên dừng bước, giơ tay ngắt lời Hạt Tử, hỏi: “Không nói chuyện này nữa, ngươi giải quyết Tôn Đỉnh rồi chứ?”
Hạt Tử đáp một tiếng, đưa chân đá từ dưới bàn ra một cái hộp, dịch đến trước mặt người nọ, nam nhân dùng mũi chân đẩy ra, bên trong lại đặt một cái đầu người đã hơi thối rữa, cái bớt màu đỏ trên gương mặt vẫn có thể nhìn ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Giải quyết một kẻ, giờ thì tốt rồi, những kẻ khác cũng dễ xử lý. Ha ha, Hỉ Tang Quỷ… Triệu Kính thả tin tức Tiết Phương giả, người khác còn chưa có gì, tên ngốc này lại mắc câu, vừa vặn để ta một lưới bắt gọn.”
Hạt Tử lúc nghe thấy “những kẻ khác cũng dễ xử lý”, trong đôi mắt lướt qua một chút tinh quang không dễ phát hiện, có thâm ý khác mà cười nói: “Đúng thế, những kẻ khác cũng không cần gấp, chung quy sẽ nhất nhất giải quyết thôi.”
Hắn bỗng bỏ ly rượu lên bàn, ánh mắt nghiêm túc nói: “Chuyện khác không nói nhiều, Tiết Phương thật và cái ngươi gọi là ‘chìa khóa’ rốt cuộc ở nơi nào? Hiện giờ có manh mối rồi chứ?”
Nam nhân che mặt lắc đầu, hỏi ngược: “Ngươi cũng không có?”
Hạt Tử nhíu mày: “Kỳ lạ… Người này lại như là đã bốc hơi khỏi nhân gian, y có thể đi đâu?”
Nam nhân che mặt trầm ngâm một lát nói: “Đừng vội tìm y, kiếm hết Lưu Ly giáp vào tay trước rồi nói sau, lòng dạ Triệu Kính càng lúc càng lớn, hắn giống như đã chắc chắn là ta giấu ‘chìa khóa’ – ta liệu định, hắn bước tiếp theo sẽ đem hướng đi của Lưu Ly giáp đổ lên đầu Quỷ cốc, sau đó hoạt động ngầm, lại thuận tiện củng cố thế lực. Trước mắt Trung Nguyên võ lâm hỗn loạn, mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, bận chạy qua chạy lại, nghe hắn xúi giục, rất khó để không đi theo, đây là hắn muốn xuống tay khai đao với Quỷ cốc.”
Nam nhân che mặt hừ lạnh một tiếng nói: “Hợp tác với Triệu Kính, ta sớm đã biết sẽ có một ngày như vậy, cũng không có gì, chỉ là…”
Hạt Tử nhướng cao mắt nhìn hắn, hỏi: “Thế nào, ngươi đã có chủ ý với cốc chủ nhà ngươi?”
Người bịt mặt cười nói: “Chẳng qua một kẻ điên, tối đa có chút bổn sự da dày thịt béo đánh được giết được, cuối cùng cũng có lúc dùng đến y, cứ để y và Triệu Kính kia liều một trận đi, y đã đến Lạc Dương, còn đối mặt với ngươi, cần phải vất vả ngươi nhiều hơn, ‘mời’ lão nhân gia y ra lao động một chút.”
Hạt Tử gật đầu nói: “Dễ thôi.”
Mà lúc này, đám người bị tính kế còn nhất phái an nhàn.
Trương Thành Lĩnh cùng ngày tìm Chu Tử Thư đưa ra ý kiến muốn đi theo đám Cố Tương, Chu Tử Thư liếc gã một cái, đáp hai chữ: “Đánh rắm.”
Trương Thành Lĩnh mở miệng, quyết định học tập Ôn tiền bối, bám dính không rời, như cái đuôi đuổi theo Chu Tử Thư lải nhải cả ngày, đuổi mãi đến buổi tối y về phòng, Chu Tử Thư muốn đóng cửa, gã liền thò một chân kẹp ở đó chặn khung cửa, ngẩng đầu quật cường nhìn sư phụ nài nỉ: “Sư phụ, người cứ cho con đi đi, con không thể không làm gì hết, con…”
Ánh mắt Chu Tử Thư trầm xuống, y vốn chẳng có bao nhiêu nhẫn nại, trước mắt là tâm tình không tồi mới mặc tiểu quỷ này dây dưa, lúc này rất phiền, giơ chân đá ngay ngực gã, Trương Thành Lĩnh còn tưởng y thử công phu của mình liền nghiêng ra sau tránh thoát, mới định mở miệng thì Chu Tử Thư đã đóng cửa cái rầm.
Ôn Khách Hành không biết xuất hiện phía sau Trương Thành Lĩnh từ khi nào, nhìn trăng thở than: “Hay lắm, lần này không đi qua cửa được nữa.”
Trương Thành Lĩnh cúi đầu đứng một bên ỉu xìu, nghe giọng điệu của Ôn Khách Hành cứ như thể mình liên lụy y không vào được. Ôn Khách Hành lại thở dài, nói xa xăm: “Nam nhân, luôn một mình trông phòng, dễ dàng dục cầu bất mãn, dục cầu bất mãn, sẽ dễ dàng làm ra một số chuyện mất đi lý trí, mất đi lý trí, thì…”
Trương Thành Lĩnh tuy rằng phản ứng hơi trì độn nhưng dù sao không ngốc, tức khắc có ảo giác một luồng sát khí như hấp bánh bao từ đỉnh đầu Ôn Khách Hành bốc lên trắng xóa, lập tức kinh hãi nhảy vọt lên, tè ra quần mà biến mất khỏi tầm mắt của y.
Ôn Khách Hành nhìn bóng lưng gã, dường như còn hơi nghi hoặc, hơi không rõ, đưa tay gõ cửa, một mặt chống tay trên cửa sổ, tùy thời chuẩn bị phá cửa sổ mà vào, qua cơn nghiện đạo tặc hái hoa.
Ai ngờ cửa lại mở ra từ bên trong, Ôn Khách Hành chuẩn bị làm chuyện xấu giật mình, mãi cho đến khi Chu Tử Thư nghiêng người để y vào, y vẫn khó được nói với dáng vẻ ngu si: “Ngươi… để ta vào?”
Chu Tử Thư liếc y một cái, nhướng mày nói: “Không vào, không vào thì thôi.” Giơ tay muốn đóng cửa, Ôn Khách Hành vội đẩy tay y ra mà chui vào, mặt mày hớn hở.
Chu Tử Thư lại đốt đèn, không hề có ý muốn ngủ, khom lưng rót hai chén trà rồi ngồi xuống cạnh bàn, cúi tầm mắt, không có vẻ như đùa giỡn mà giống như là có việc đứng đắn gì muốn nói.
Ôn Khách Hành cợt nhả nhìn y một hồi, nét mặt chậm rãi đàng hoàng hơn, bưng một chén trà, nhưng chỉ cầm trong tay không hề uống, dựa ghế mà duỗi dài đôi chân chồng lên nhau, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Thư hỏi: “Thế nào? Ngươi có chuyện nói với ta? Là quyết định về sau phải lấy thân báo đáp, hay là…”
Chu Tử Thư cười nhạo một tiếng ngắt lời, đưa mắt nhìn y nói: “Không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta, Ôn cốc chủ?”
Tiếng của Ôn Khách Hành liền kẹt trong họng, y mở miệng một lúc lâu mới lắc đầu cười nói: “Nam Cương Đại vu là một nhân vật lợi hại, ngươi đi theo y, ta rất yên tâm.”
Chu Tử Thư nhúng đầu ngón tay vào nước trà vẽ loạn trên bàn, hỏi: “Hết rồi?”
Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn y. Ánh mắt xuyên qua dung nhan tuấn tú góc cạnh nhu hòa dưới đèn của người trước mắt mà nghĩ đến rất nhiều điều – cảm thấy mình và người này giống như quen biết đã rất lâu, vừa nhìn thấy xương lưng y thì tim liền đập thình thịch, sau đó là thích thân phận của người này, nghĩ… thủ lĩnh Thiên Song hóa ra là người như vậy, bỗng nhiên cảm thấy đối phương giống như là một mình khác trên đời này, đều là con sói cô độc bị kẹp trong bẫy thú, liều mạng giãy giụa không ra được, liền thà rằng nhẫn tâm cắn đứt chân mình.
Không cầm được lòng mà đi theo y, nhìn y, sau đó thấp thoáng, trong lòng lần đầu tiên biết, thì ra y có thể sống như vậy, thế mình phải chăng cũng có thể sống như vậy?
Nghĩ ngợi rồi rơi vào lúc nào chẳng hay, rơi vào rồi không ra được nữa. Ôn Khách Hành bất tri bất giác chìa tay khẽ vỗ về mặt Chu Tử Thư, đầu ngón tay hơi cong, chỉ cọ nhẹ nhàng, làn da nam nhân không hề mềm mại tiếp xúc với bàn tay đầy những nốt chai và vết thương, thoáng mát rượi. Y bỗng nhiên nói: “Ngươi đừng chết, nếu ngươi chết rồi, ta sống một mình, chẳng phải là rất cô đơn?”
Chu Tử Thư nắm lấy cổ tay y, lại không hề hất ra, chỉ cười nói: “Phàm là có một tuyến khả năng sống được thì ta sẽ không thể chết. Mạng là của ta, võ công là của ta, ông trời đã cho ta con đường này, lại muốn lấy đi đồ của ta, không dễ như vậy đâu.”
Ngón tay Ôn Khách Hành có thể cảm giác được hơi thở của y, nheo mắt, dường như hơi gàn dở mà nói: “Năm ấy, một con cú mèo, hất đổ thứ nước màu đỏ trong tay một thôn dân…”
Chu Tử Thư nhìn y, mặt không đổi sắc nhẹ giọng một lần nữa hỏi vấn đề từng hỏi: “Thôn dân vì sao phải bưng một bát nước màu đỏ?”
Ôn Khách Hành chậm rãi cười rộ mà nói: “Nước không có màu sắc, nhưng nếu máu người rơi vào, chẳng phải sẽ biến thành màu đỏ sao?”
Chu Tử Thư nhìn người nọ, không nói gì nữa, Ôn Khách Hành giống như bỗng nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt rời rạc thanh minh trở lại, đôi mắt cười cong cong nhìn y nói: “A Nhứ, không bằng ngươi ngủ với ta một lần đi, như vậy thì trong lòng hai ta đều sẽ có vướng bận, ngươi sẽ không dễ dàng chết, ta cũng không dễ dàng chết, ngươi thấy được chứ?”
Y nói một câu như đùa giỡn, Chu Tử Thư lại không tiếp chiêu, chỉ nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, một lát sau mới hỏi: “Ngươi thật lòng?”
Ôn Khách Hành cười rộ lên, cả người nghiêng qua y, cơ hồ sượt môi y nói: “Ta có phải thật lòng hay chăng, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ư?”
Chu Tử Thư hơi ngớ ra, thấp giọng nói: “Ta… thật sự không nhìn ra, bình sinh chưa thấy mấy lần thật lòng, không phân biệt được. Ngươi có phải không?”
Ngón tay Ôn Khách Hành men theo vai y mà leo lên, tháo búi tóc của y, mái tóc đen xõa xuống, nháy mắt làm cho nam nhân cứng rắn trước mặt thoạt nhìn thêm vài phần yếu ớt, nụ cười thu về, thanh âm rất nhẹ, lại rõ ràng thành tiếng: “Phải.”
Sau đó nhắm mắt, kề lên môi Chu Tử Thư, đem trái tim bấp bênh không thôi trầm xuống tận đáy, chẳng cố kỵ gì nữa.
Chu Tử Thư chậm rãi giơ tay, rất lâu sau mới đặt lên vai y, những ngón tay nắm lớp vải trên vai.
Bỗng nhiên, một tiếng la hoảng hốt vang lên trong bóng đêm, ánh mắt Chu Tử Thư hơi ngẩn ngơ lập tức thanh minh, động tác của Ôn Khách Hành dừng lại, hai người trong lúc thất thần lại đồng thời bằng tư thế ái muội như vậy mà cùng nhau ngã lăn xuống đất.
Ôn Khách Hành mặt không biểu cảm cúi tầm mắt, kéo lại vạt áo lỏng lẻo trên người mình và Chu Tử Thư, nhẹ giọng nói: “Lúc này… Ngươi nói xem, ta nên hấp người đến, hay là kho đây?”
Hai người trên giường giống như càng lúc càng đầu nhập, tiếng kêu càng lúc càng lớn, nếu nhìn kỹ mới thấy lần này hắn lựa chọn lại là hai thiếu niên, một hồi lâu, hai thiếu niên mới từ trong dư vị tình dục yên tĩnh lại, hai người liếc nhau, khoác qua loa một kiện y phục, nửa che nửa lộ cùng nhau đến trước mặt Hạt Tử mà quỳ một gối.
Hạt Tử xoi mói mà buông ly rượu, ánh mắt quét một vòng trên mặt và thân thể hai thiếu niên chưa mất đi vẻ đỏ ửng.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy mở từ bên ngoài, một cơn gió thổi vào, một thiếu niên quỳ dưới đất thoáng co rúm, một nam tử cao lớn che mặt đứng ở cửa.
Hạt Tử chưa hề ngẩng đầu nhìn, giống như hoàn toàn không biết có người đến, đưa tay nhón cằm một thiếu niên, bắt gã ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá – thiếu niên này phấn điêu ngọc mài, đôi mắt chớp chớp, lại có thủy quang phiếm lên, cằm nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, là nam sinh nữ tướng.
Hạt Tử lắc đầu, thất vọng thở than: “Không được, nữ khí, vừa sờ thì tay đã đầy vị son phấn.”
Nam tử che mặt rảo bước vào, giống như hoàn toàn không kiêng kỵ, nghe vậy liếc đôi thiếu niên run rẩy kia nói: “Hai con thỏ mà thôi, không phải đều đàn bà như vậy sao, có gì hiếm lạ?”
Hạt Tử phất tay, hai thiếu niên như được đại xá hành lễ rồi sấp ngửa rời khỏi phòng hắn. Hạt Tử lại chậm chạp tự rót một chén nói: “Không hiếm lạ mới vô nghĩa, nam nhân nếu cũng giống nữ nhân thì ta cần gì phải đi chơi nam nhân? Chỉ tiếc… lần trước để hai người kia chạy mất.”
Nam nhân che mặt tự ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Ồ, đám vật nhỏ ngươi nuôi còn có thể tự mình bỏ chạy?”
Hạt Tử cười nhìn hắn một cái, tiếp tục chậm rãi nói: “Không phải người của ta, là hai khách nhân không có hảo ý – nói đến thì một người trong đó ngươi đại khái còn biết đấy, ta thấy y giống như là một vị đại nhân vật chỗ các ngươi.”
Nam nhân che mặt cả người cứng đờ, dừng một chút rồi hỏi: “Là… y?”
Hạt Tử nói: “Ai mà biết được?”
Nam nhân che mặt trầm mặc hồi lâu, đứng dậy như không ngồi được nữa, chắp tay sau lưng đi vài bước trong phòng, lẩm bẩm: “Y một thời gian trước bỗng nhiên mất tích, lúc này lại đến đây… Y nói phải đi bắt Tiết Phương kia để tìm lại chìa khóa, tận lực đừng khiến những đại môn phái đó chú ý, nhưng bản thân lại trở nên xuất quỷ nhập thần, nam nhân này rốt cuộc có ý gì?”
Hạt Tử lặp lại một câu vẻ như việc chẳng liên quan đến mình: “Ai mà biết được…”
Nam nhân che mặt đột nhiên dừng bước, giơ tay ngắt lời Hạt Tử, hỏi: “Không nói chuyện này nữa, ngươi giải quyết Tôn Đỉnh rồi chứ?”
Hạt Tử đáp một tiếng, đưa chân đá từ dưới bàn ra một cái hộp, dịch đến trước mặt người nọ, nam nhân dùng mũi chân đẩy ra, bên trong lại đặt một cái đầu người đã hơi thối rữa, cái bớt màu đỏ trên gương mặt vẫn có thể nhìn ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Giải quyết một kẻ, giờ thì tốt rồi, những kẻ khác cũng dễ xử lý. Ha ha, Hỉ Tang Quỷ… Triệu Kính thả tin tức Tiết Phương giả, người khác còn chưa có gì, tên ngốc này lại mắc câu, vừa vặn để ta một lưới bắt gọn.”
Hạt Tử lúc nghe thấy “những kẻ khác cũng dễ xử lý”, trong đôi mắt lướt qua một chút tinh quang không dễ phát hiện, có thâm ý khác mà cười nói: “Đúng thế, những kẻ khác cũng không cần gấp, chung quy sẽ nhất nhất giải quyết thôi.”
Hắn bỗng bỏ ly rượu lên bàn, ánh mắt nghiêm túc nói: “Chuyện khác không nói nhiều, Tiết Phương thật và cái ngươi gọi là ‘chìa khóa’ rốt cuộc ở nơi nào? Hiện giờ có manh mối rồi chứ?”
Nam nhân che mặt lắc đầu, hỏi ngược: “Ngươi cũng không có?”
Hạt Tử nhíu mày: “Kỳ lạ… Người này lại như là đã bốc hơi khỏi nhân gian, y có thể đi đâu?”
Nam nhân che mặt trầm ngâm một lát nói: “Đừng vội tìm y, kiếm hết Lưu Ly giáp vào tay trước rồi nói sau, lòng dạ Triệu Kính càng lúc càng lớn, hắn giống như đã chắc chắn là ta giấu ‘chìa khóa’ – ta liệu định, hắn bước tiếp theo sẽ đem hướng đi của Lưu Ly giáp đổ lên đầu Quỷ cốc, sau đó hoạt động ngầm, lại thuận tiện củng cố thế lực. Trước mắt Trung Nguyên võ lâm hỗn loạn, mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, bận chạy qua chạy lại, nghe hắn xúi giục, rất khó để không đi theo, đây là hắn muốn xuống tay khai đao với Quỷ cốc.”
Nam nhân che mặt hừ lạnh một tiếng nói: “Hợp tác với Triệu Kính, ta sớm đã biết sẽ có một ngày như vậy, cũng không có gì, chỉ là…”
Hạt Tử nhướng cao mắt nhìn hắn, hỏi: “Thế nào, ngươi đã có chủ ý với cốc chủ nhà ngươi?”
Người bịt mặt cười nói: “Chẳng qua một kẻ điên, tối đa có chút bổn sự da dày thịt béo đánh được giết được, cuối cùng cũng có lúc dùng đến y, cứ để y và Triệu Kính kia liều một trận đi, y đã đến Lạc Dương, còn đối mặt với ngươi, cần phải vất vả ngươi nhiều hơn, ‘mời’ lão nhân gia y ra lao động một chút.”
Hạt Tử gật đầu nói: “Dễ thôi.”
Mà lúc này, đám người bị tính kế còn nhất phái an nhàn.
Trương Thành Lĩnh cùng ngày tìm Chu Tử Thư đưa ra ý kiến muốn đi theo đám Cố Tương, Chu Tử Thư liếc gã một cái, đáp hai chữ: “Đánh rắm.”
Trương Thành Lĩnh mở miệng, quyết định học tập Ôn tiền bối, bám dính không rời, như cái đuôi đuổi theo Chu Tử Thư lải nhải cả ngày, đuổi mãi đến buổi tối y về phòng, Chu Tử Thư muốn đóng cửa, gã liền thò một chân kẹp ở đó chặn khung cửa, ngẩng đầu quật cường nhìn sư phụ nài nỉ: “Sư phụ, người cứ cho con đi đi, con không thể không làm gì hết, con…”
Ánh mắt Chu Tử Thư trầm xuống, y vốn chẳng có bao nhiêu nhẫn nại, trước mắt là tâm tình không tồi mới mặc tiểu quỷ này dây dưa, lúc này rất phiền, giơ chân đá ngay ngực gã, Trương Thành Lĩnh còn tưởng y thử công phu của mình liền nghiêng ra sau tránh thoát, mới định mở miệng thì Chu Tử Thư đã đóng cửa cái rầm.
Ôn Khách Hành không biết xuất hiện phía sau Trương Thành Lĩnh từ khi nào, nhìn trăng thở than: “Hay lắm, lần này không đi qua cửa được nữa.”
Trương Thành Lĩnh cúi đầu đứng một bên ỉu xìu, nghe giọng điệu của Ôn Khách Hành cứ như thể mình liên lụy y không vào được. Ôn Khách Hành lại thở dài, nói xa xăm: “Nam nhân, luôn một mình trông phòng, dễ dàng dục cầu bất mãn, dục cầu bất mãn, sẽ dễ dàng làm ra một số chuyện mất đi lý trí, mất đi lý trí, thì…”
Trương Thành Lĩnh tuy rằng phản ứng hơi trì độn nhưng dù sao không ngốc, tức khắc có ảo giác một luồng sát khí như hấp bánh bao từ đỉnh đầu Ôn Khách Hành bốc lên trắng xóa, lập tức kinh hãi nhảy vọt lên, tè ra quần mà biến mất khỏi tầm mắt của y.
Ôn Khách Hành nhìn bóng lưng gã, dường như còn hơi nghi hoặc, hơi không rõ, đưa tay gõ cửa, một mặt chống tay trên cửa sổ, tùy thời chuẩn bị phá cửa sổ mà vào, qua cơn nghiện đạo tặc hái hoa.
Ai ngờ cửa lại mở ra từ bên trong, Ôn Khách Hành chuẩn bị làm chuyện xấu giật mình, mãi cho đến khi Chu Tử Thư nghiêng người để y vào, y vẫn khó được nói với dáng vẻ ngu si: “Ngươi… để ta vào?”
Chu Tử Thư liếc y một cái, nhướng mày nói: “Không vào, không vào thì thôi.” Giơ tay muốn đóng cửa, Ôn Khách Hành vội đẩy tay y ra mà chui vào, mặt mày hớn hở.
Chu Tử Thư lại đốt đèn, không hề có ý muốn ngủ, khom lưng rót hai chén trà rồi ngồi xuống cạnh bàn, cúi tầm mắt, không có vẻ như đùa giỡn mà giống như là có việc đứng đắn gì muốn nói.
Ôn Khách Hành cợt nhả nhìn y một hồi, nét mặt chậm rãi đàng hoàng hơn, bưng một chén trà, nhưng chỉ cầm trong tay không hề uống, dựa ghế mà duỗi dài đôi chân chồng lên nhau, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Thư hỏi: “Thế nào? Ngươi có chuyện nói với ta? Là quyết định về sau phải lấy thân báo đáp, hay là…”
Chu Tử Thư cười nhạo một tiếng ngắt lời, đưa mắt nhìn y nói: “Không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta, Ôn cốc chủ?”
Tiếng của Ôn Khách Hành liền kẹt trong họng, y mở miệng một lúc lâu mới lắc đầu cười nói: “Nam Cương Đại vu là một nhân vật lợi hại, ngươi đi theo y, ta rất yên tâm.”
Chu Tử Thư nhúng đầu ngón tay vào nước trà vẽ loạn trên bàn, hỏi: “Hết rồi?”
Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn y. Ánh mắt xuyên qua dung nhan tuấn tú góc cạnh nhu hòa dưới đèn của người trước mắt mà nghĩ đến rất nhiều điều – cảm thấy mình và người này giống như quen biết đã rất lâu, vừa nhìn thấy xương lưng y thì tim liền đập thình thịch, sau đó là thích thân phận của người này, nghĩ… thủ lĩnh Thiên Song hóa ra là người như vậy, bỗng nhiên cảm thấy đối phương giống như là một mình khác trên đời này, đều là con sói cô độc bị kẹp trong bẫy thú, liều mạng giãy giụa không ra được, liền thà rằng nhẫn tâm cắn đứt chân mình.
Không cầm được lòng mà đi theo y, nhìn y, sau đó thấp thoáng, trong lòng lần đầu tiên biết, thì ra y có thể sống như vậy, thế mình phải chăng cũng có thể sống như vậy?
Nghĩ ngợi rồi rơi vào lúc nào chẳng hay, rơi vào rồi không ra được nữa. Ôn Khách Hành bất tri bất giác chìa tay khẽ vỗ về mặt Chu Tử Thư, đầu ngón tay hơi cong, chỉ cọ nhẹ nhàng, làn da nam nhân không hề mềm mại tiếp xúc với bàn tay đầy những nốt chai và vết thương, thoáng mát rượi. Y bỗng nhiên nói: “Ngươi đừng chết, nếu ngươi chết rồi, ta sống một mình, chẳng phải là rất cô đơn?”
Chu Tử Thư nắm lấy cổ tay y, lại không hề hất ra, chỉ cười nói: “Phàm là có một tuyến khả năng sống được thì ta sẽ không thể chết. Mạng là của ta, võ công là của ta, ông trời đã cho ta con đường này, lại muốn lấy đi đồ của ta, không dễ như vậy đâu.”
Ngón tay Ôn Khách Hành có thể cảm giác được hơi thở của y, nheo mắt, dường như hơi gàn dở mà nói: “Năm ấy, một con cú mèo, hất đổ thứ nước màu đỏ trong tay một thôn dân…”
Chu Tử Thư nhìn y, mặt không đổi sắc nhẹ giọng một lần nữa hỏi vấn đề từng hỏi: “Thôn dân vì sao phải bưng một bát nước màu đỏ?”
Ôn Khách Hành chậm rãi cười rộ mà nói: “Nước không có màu sắc, nhưng nếu máu người rơi vào, chẳng phải sẽ biến thành màu đỏ sao?”
Chu Tử Thư nhìn người nọ, không nói gì nữa, Ôn Khách Hành giống như bỗng nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt rời rạc thanh minh trở lại, đôi mắt cười cong cong nhìn y nói: “A Nhứ, không bằng ngươi ngủ với ta một lần đi, như vậy thì trong lòng hai ta đều sẽ có vướng bận, ngươi sẽ không dễ dàng chết, ta cũng không dễ dàng chết, ngươi thấy được chứ?”
Y nói một câu như đùa giỡn, Chu Tử Thư lại không tiếp chiêu, chỉ nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, một lát sau mới hỏi: “Ngươi thật lòng?”
Ôn Khách Hành cười rộ lên, cả người nghiêng qua y, cơ hồ sượt môi y nói: “Ta có phải thật lòng hay chăng, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ư?”
Chu Tử Thư hơi ngớ ra, thấp giọng nói: “Ta… thật sự không nhìn ra, bình sinh chưa thấy mấy lần thật lòng, không phân biệt được. Ngươi có phải không?”
Ngón tay Ôn Khách Hành men theo vai y mà leo lên, tháo búi tóc của y, mái tóc đen xõa xuống, nháy mắt làm cho nam nhân cứng rắn trước mặt thoạt nhìn thêm vài phần yếu ớt, nụ cười thu về, thanh âm rất nhẹ, lại rõ ràng thành tiếng: “Phải.”
Sau đó nhắm mắt, kề lên môi Chu Tử Thư, đem trái tim bấp bênh không thôi trầm xuống tận đáy, chẳng cố kỵ gì nữa.
Chu Tử Thư chậm rãi giơ tay, rất lâu sau mới đặt lên vai y, những ngón tay nắm lớp vải trên vai.
Bỗng nhiên, một tiếng la hoảng hốt vang lên trong bóng đêm, ánh mắt Chu Tử Thư hơi ngẩn ngơ lập tức thanh minh, động tác của Ôn Khách Hành dừng lại, hai người trong lúc thất thần lại đồng thời bằng tư thế ái muội như vậy mà cùng nhau ngã lăn xuống đất.
Ôn Khách Hành mặt không biểu cảm cúi tầm mắt, kéo lại vạt áo lỏng lẻo trên người mình và Chu Tử Thư, nhẹ giọng nói: “Lúc này… Ngươi nói xem, ta nên hấp người đến, hay là kho đây?”
/79
|