Một nữ nhân khác ưỡn ẹo bước đến trước mặt Triển Bạch giật phăng mảng vải che mặt, để lộ một gương mặt tuyệt mỹ nhưng ẩn hiện đầy yêu khí, nói :
- Ngươi đúng là gan lớn hơn trời! Dám gây sự với Nam Hải môn. Ngươi cẩn thận đó. Nam Hải môn sẽ khiến cho ngươi mang họa đến ba đời!
Dứt lời quay lại nói với mấy người kia :
- Chúng ta về đi!
Bỗng có tiếng quát :
- Đi? Giết người cướp tiêu rồi nói đi thì đi sao?
Tiếng quát phát ra từ xa xa chừng vừa dứt lời thì một bóng người như từ không trung đáp xuống, một quái nhân quỷ diện, mặt xanh tóc đỏ!
Mọi người đều kinh hãi, kinh hãi vì bộ dạng của quái nhân, lại kinh hãi vì khinh công thân pháp của quái nhân quá siêu phàm, tựa như đó không phải là võ công mà là ma thuật!
Tám kình trang đại hán cùng bốn nữ nhân đồng lùi lại một bước, chứng tỏ chúng rất kinh hãi trước sự xuất hiện của quái nhân.
Nhữ Quốc Hùng thì vui mừng vô hạn, mới cách biệt chưa đầy một năm mà công lực của Triển Bạch lại tiến bộ đến mức không thể tưởng tượng được. Hơn nữa quái nhân kia vừa xuất hiên đã lên tiếng đứng về phía mình. Xem ra chuyến tiêu này không đến nỗi bị cướp mất mà không lấy lại được.
Lão kéo áo Triển Bạch, nói :
- Triển hiền đệ! Không được để cho chúng chạy thoát! Chuyến tiêu này quan hệ cực kỳ lớn...
Nữ nhân đã bỏ khăn che mặt lấy lại bình tĩnh, yểu điệu bước tới trước mặt Thúy Thúy thi lễ nói :
- Thì ra là Liễu tỉ tỉ. Thiếu quân ngày nhớ đêm trông Liễu tỉ tỉ, dặn chúng muội muội hễ gặp tỉ tỉ ở đâu...
Thúy Thúy hừ lạnh một tiếng ngắt lời :
- Hừ, ai là tỉ tỉ của ngươi?
Trong khi đó thì tám tên đại hán đã dìu Phật Ấn pháp sư thừa cơ đào tẩu!
Nhữ Quốc Hùng lúc nào cũng trông chừng, thấy vậy vội kêu lớn :
- Tặc tử chớ chạy!
Triển Bạch lắc người một cái, thân hình chàng như làn khói nhạt thoắt cái đã chắn ngang trước mặt tám tên kình trang đại hán..
Tám tên đại hán này vốn là Nam Hải bát yêu, công lực cao thâm vô lượng, chỉ xếp sau Nam Hải Thiếu Quân, Nam Hải Long Nữ và Hải Ngoại tam sát mà thôi. Ngày hôm nay Nam Hải bát yêu biết gặp phải cường địch không thi triển sát thủ thì khó bề thoát thân. Bởi vậy cả tám tên đồng ra hiệu, song thủ đồng loạt giơ lên khua khoắn trên không, thi triển một chiêu trong pho Ma Quỷ chưởng.
Triển Bạch bỗng thấy hoa mắt, mấy luồng kình khí hòa quyện vào nhau tạo thành một chiếc đầu hình quỷ to lớn đang nhe nanh múa vuốt nhắm mặt chàng xông tới.
Đậy chính là chỗ tuyệt kỹ của Ma Quỷ chưởng, chưởng kình hòa quyện phát sinh áo ảnh, có công hiệu nhiếp hồn đối phương lại có công hiệu đả thương không kém bất kỳ thứ chưởng lực nào!
Triển Bạch trong vòng nửa năm trở lại đây thân hiểm không biết bao nhiêu trận ác chiến nhưng chưa lần nào nhìn thấy cảnh tượng quái đản như lần này. Lòng sợ đối phương thi triển ma pháp, vội vàng vận dụng Thiên Phật Giáng Ma chưởng nhắm đầu quỷ giáng xuống?
Chỉ nghe mấy tiếng nổ ầm ầm kéo dài, đầu quỷ tan biến, Bát yêu ùn ùn thối lui, tên nào tên nấy thấy mắt tối sầm lảo đảo muốn té nhào.
Triển Bạch thấy một chưởng đắc thủ, tinh thần phấn chấn hẳn lên, điểm chân một cái, thân hình như chiếc pháo thăng thiên vọt lên không trung, đảo một cái từ trên cao chúi xuống, thi triển một chiêu “Phật Tố Giáng Tọa”. Ánh chưởng như núi nhắm đầu Bát yêu giáng xuống!
Bát yêu thấy Triển Bạch bất quá chỉ là một thiếu niên tuổi chưa qua hai mươi lại có được công lực thông thiên như vậy, không dám xem thường, vội dùng Quỷ Ảnh Phiêu Phong thân pháp tản ra tẩu thoát.
Triển Bạch lập tức đổi thế, song thủ huơ lên một cái, thân hình như con ưng khổng lồ lại cất lên, từ trên cao một chiêu “Phật Quang Phổ Liệt” đánh xuống?
Bát yêu tuy mỗi tên chạy ra một hướng để tránh sự truy cản của đối phương, nhưng không ngờ chưởng pháp của Triển Bạch quá cao siêu.
Mỗi người đều như thấy có chưởng ảnh đánh xuống đầu mình!
Tiếp đó là mấy tiếng “Bùng! Bùng!...” liên tiếp. Bát yêu mỗi người đỡ ra một chưởng rồi đồng rú lên thê thảm ngã vật xuống đất.
Nhữ Quốc Hùng không ngớt vỗ tay, tán thưởng. Lão cả đời sống bằng nghệ bảo tiêu, đi khắp giang hồ mấy mươi năm nay, đây là lần đầu tiên lão được thấy một thứ chưởng pháp cao siêu đến như vậy. Nếu không phải lão tận mắt chứng kiến thì ai nói sao lão cũng không tin trên thế gian lại có người luyện được thứ võ học cao siêu đến mức đó. Đến cả Liễu Thúy Thúy, người cùng Triển Bạch luyện Thiên Phật tuyệt học cũng không ngờ Thiên Phật Giáng Ma chưởng lại có được uy lực ghê gớm dường đó!
Kỳ thực chiêu “Phật Quang Phổ Liệt” cũng từ trên đánh xuống nhưng lại không phải xuất thủ liên hoàn như vậy. Do Triển Bạch say mê võ học, học một biết mười, lại nhạy bén trong vận dụng chiêu thức trong lúc lâm địch.
Chàng nhiều lần chứng kiến Thiết Dực Phi Bằng Ba Thiên Hách ở trên không liên tiếp xuất chiêu ngự địch, đương nhiên Ba Thiên Hách làm được như vậy là nhờ vào bộ thiết y, thiết kế đặc biệt của lão. Giờ chàng học theo cách của Ba Thiên Hách, đem chiêu “Phật Quang Phổ Liệt” phối hợp với thân pháp bộ pháp trong Thiên Phật tuyệt học để tăng thêm uy lực của thế công!
Tuy nhiên vì lần đầu liên xuất thủ chàng chưa phát huy hết uy lực, nếu không thì Bát yêu đã sớm mất mạng rồi!
Bốn nữ nhân bịt mặt đi cùng với Bát yêu chính là Đào Hoa tứ tiên, cũng là những cao thủ hạng nhất trong Nam Hải môn. Nhìn thấy Bát yêu bị đánh tơi bời, biết nếu còn ham chiến tất sẽ bị chết dưới tay đối phương. Mà Bát yêu chết thì Tứ tiên cũng không còn đường sống.
Tứ tiên ngầm ra hiệu với nhau, đồng loại phóng ra bốn luồng độc khí gọi là Đào Hoa độc chưởng, chỉ thấy một làn khói mỏng màu hồng nhạt lan tỏa về phía Triển Bạch.
Thúy Thúy kêu lớn :
- Bạch ca tránh mau! Không được để Đào Hoa độc chướng chạm vào người.
Dứt lời phất một chương, cuốn phăng làn khói hồng đang tiến về phía Triển Bạch, làn khói bị chưởng phong, cuốn ra xa, chỗ lá cây gặp phải độc chướng đều héo rũ xuống.
Đào Hoa độc chướng quả nhiên độc hại dị thường! Phải nửa canh giờ sau độc chướng mới tan hết, chừng xem lại thì Tứ tiên, Bát yêu và cả Phật Ân pháp sư đều mất dạng.
Nhữ Quốc Hùng giậm chân thở vắn than dài, hai tên công sai lại đấm ngực kêu khóc.
Triển Bạch hỏi :
- Lần này Tổng tiêu đầu đích thân áp tiêu, không biết chuyến tiêu này chở hàng hóa gì?
Nhữ Quốc Hùng lắc đầu than :
- Triển hiền đệ hỏi lão phu cũng chẳng giấu, đây vốn là toàn bộ lương ngân của một trăm lẻ tám quyến thuộc Tề Nam phủ. Tổng cộng ba mươi vạn lạng vàng ròng, nếu để mất đi toàn bộ sản nghiệp của lão phu cũng không đủ đền bù!
Thúy Thấy đứng bên cạnh chen vào :
- Mất làm sao được! Phải đi đòi lại chứ!
Triển Bạch tán đồng :
- Đạo tặc cướp tiêu ở đây xem ra sào huyệt cũng ở đâu trong vùng này. Chúng ta liên thủ đi tìm lấy lại cho Tổng tiêu đầu.
Nhữ Quốc Hùng đã kiến thức qua võ công của hai người, nghe nói chịu trợ thủ vội vàng thi lễ :
- Nếu được nhị vị giúp sức lo gì không cướp lại được! Lão phu có lời đa tạ trước!
Triển Bạch cười nhẹ :
- Tổng tiêu đầu nói vậy là khách sáo rồi! Triển Bạch này từng thọ ân Tổng tiêu đầu cưu mang, đương nhiên phải có trách nhiệm giúp đỡ lại...
Chàng quay sang Thúy Thúy :
- Còn vị này là...
Thúy Thúy đỡ lời :
- Tại hạ là Quỷ diện nhân, cũng không phải người ngoài?
Nhữ Quốc Hùng vội vàng thi lễ nói mấy lời khách sáo.
Triển Bạch nói :
- Việc không nên chậm trễ, chúng ta lập tức điều tra ra sào huyệt của bọn đạo tặc để cướp lại tiêu xa.
Thúy Thúy tiếp luôn :
- Việc này cũng dễ, chỉ cần lần theo dấu bánh xe mà đi là được rồi!
Mọi người gật đầu khen phải rồi cứ lần theo dấu bánh xe, dấu xe thẳng hướng Tề Nam phủ, nhưng vừa đến thành nội đã rẽ ngoặc về hướng Tây. Mọi người lần theo đến chập tối thì đến trước một tòa phủ đệ.
Tòa phù đệ được bao học bởi một bức tường thành cao hơn hai trượng, bên ngoài lại co hào bao bọc, bên trong cánh cổng lớn nặng nề thấy bóng người đi lại, xem ra tòa phủ đệ này được canh gác rất cẩn mật.
Dấu xe đến đây thì biến mất, nhưng chiếc cầu bắc qua hào đã được kéo lên. Con hào này rộng có đến hơn hai chục trượng, trên đầu tường thành cứ một đoạn ngắn lại có một trạm gác, xem ra muốn xông bừa vào không phải dễ.
Nhữ Quốc Hùng quan sát một lát rồi kêu lên :
- Đây chính là Mộ Dung sơn trang đây mà! Không lẽ Lăng Phong công tử lại hùa với Nam Hải môn đi cướp tiêu của lão phu?
Nhữ Quốc Hùng tức giận quát :
- Lưu Tam! Lấy bái thiếp ra đây!
Khoái Mã Lưu Tam vội ứng tiếng mang bái thiếp ra.
Nhữ Quốc Hùng đích thân viết lên mấy chữ rồi đưa cho một tiêu sư nói :
- Ngụy tiêu sư, ngươi chịu khó đi một chuyến, nói lão phu đích thân bái kiến!
Tiêu sư họ Ngụy vốn có ngoại hiệu Đa Tí Hùng Ngụy Thiên Thành đón lấy bái thiếp bước đi.
Thúy Thúy nói chen vào :
- Ta thấy không cần thiết phải làm như vậy. Bởi vì Lăng Phong công tử chắc gì đã chịu tiếp kiến? Hơn nữa sợ rằng hắn cũng không thể tác chủ được!
Nhữ Quốc Hùng cương quyết :
- Đó là quy củ võ lâm, lão phu cho rằng hắn có cuồng ngạo đến đâu cùng không thể xem thường!
Thúy Thúy mỉm cười không nói gì Đa Tí Hùng Ngụy Thiên Thành đến trước cổng thành lớn tiếng gọi :
- Yến Kinh tiêu cục Nhữ Tổng tiêu đầu bái kiến!
Trên cổng thành vẫn im lặng như tờ.
Ngụy Thiên Thành vận khí nơi Đan Điền gọi luôn mấy lượt, vẫn không có ai thưa.
Ngụy Thiên Thành nổi nóng lấy ra một mũi Nguyệt Nha tiêu, nhằm dây treo chiếc cầu phóng tới. Khoảng cách hơn mười trượng. Ngụy Thiên Thành phóng một mũi phi tiêu trúng ngay dây treo cầu, dây đứt, chiếc cầu rơi đùng một cái, bắc ngang hào.
Ngụy Thiên Thành một tay cầm bút thiếp giơ cao, mạnh dạn bước lên cầu. Các trạm gác trên đầu tường thành vẫn vắng lặng, tựa như một tòa tử thành.
Chờ khi Ngụy Thiên Thành đi gần đến cổng, bỗng từ bên trên mặt thành, tên bắn xuống như mưa bấc.
Ngụy Thiên Thành quát lớn một liếng vung chưởng gạt tên. Nhưng từ trên mặt thành tên hết lớp này đến lớp khác bắn xuống liên miên bất tuyệt.
Thấy tình thế Ngụy Thiên Thành thập phần nguy kịch, Nhữ Quốc Hùng cùng những người còn lại đồng phi thân lên cầu. Nhưng không còn kịp nữa, Ngụy Thiên Thành loáng choáng lùi lại, trên người tên găm như lông nhím!
Nhữ Quốc Hùng đỡ lấy Ngụy Thiên Thành khóc ròng, nói :
- Ngụy huynh đệ! Lão ca làm khổ ngươi rồi!
Ngụy Thiên Thành cố gom sức tàn đưa trả lại bái thiếp cho Nhữ Quốc Hùng, nói :
- Tiểu đệ không hoàn thành sứ mệnh, lão ca ca thứ tội...
Nói xong gục xuống. Đa Tí Hùng vốn là danh gia về ám khí, không ngờ lại chết dưới loạn tiễn!
Nhữ Quốc Hùng khóc lớn, nói :
- Ngụy huynh đệ... Người an tâm, lão ca nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Dứt lời đặt Ngụy Thiên Thành xuống, điểm chân phi thân lên mặt thành. Lúc này các tiễn thủ mai phục trên mặt thành đã bị Triển Bạch, Thúy Thúy cùng các tiêu sư thanh trừ kỳ hết, tử thi nằm la liệt từ trên mặt thành dài xuống tới hoa viên.
Nhữ Quốc Hùng tuy bị cướp tiêu lại bị tổn thất khá nhiều nhân mạng, nhưng lão vốn là kẻ hào kiệt, dù gì cũng nghĩ đến giao tình giữa lão và Mộ Dung Hàm nên không muốn tạo quá nhiều sát nghiệp. Sợ Triển Bạch cùng các tiêu sư trong lúc nóng giận ra tay tàn sát Mộ Dung sơn trang nên lão vội đuổi vào bên trong.
Trời đã tối hẳn, cả một trang viện to lớn dường này mà không có một ánh đèn, trong đêm tối các dãy lầu cao sừng sững trông như những con quái thú trông rất ghê rợn.
Nhữ Quốc Hùng chạy như bay vào bên trong, thỉnh thoảng có một vài tên lính gác xông ra ngăn cản nhưng đều bị lão điểm huyệt.
Đi một thoáng là vượt qua ba dãy lầu vẫn không thấy Triển Bạch cùng những người kia đâu. Lão bắt đầu lo ngay ngáy, không lẽ bị bắt hết rồi? Không thể được!
Triển Bạch cùng Quỷ diện nhân võ công cao siêu như vậy không thể bị bắt dễ như vậy được?
Vừa suy nghĩ vừa đi, thoáng chốc lão đã vượt qua thêm hai dãy lầu nữa, đến giờ thì chẳng những người của mình cũng không thấy mà cả người của Mộ Dung sơn trang cũng chẳng thấy ai!
Quái lạ! Lão đã từng làm khách trong Mộ Dung sơn trang, những lần đó trong sơn trang có như thế này đâu? Hay là đã xảy ra biến cố gì rồi?
Ra đến một hoa viên lão dừng lại, trăng treo chênh chếch trên đỉnh lầu, ngàn sao đang nhấp nháy như đang cười nhạo lão. Hàng dương liễu trồng trên bờ ao sen ru bóng như những con quái vật. Cả trang viện chìm trong yên tĩnh, cái yên tĩnh đầy chết chóc, rùng rợn!
Nhữ Quốc Hùng bỗng nghĩ ra một kế, tại sao không lên tiếng đánh động?
Nghĩ xong lão đề khí hú lên một tiếng dài, không ngờ tiếng hú của lão chạm vào đền đài lầu các làm sản sinh hồi âm nghe rờn rợn, một vài con chim bị liếng động giật mình vừa bay loạn xạ vừa kêu quang quác, khiến Nhữ Quốc Hùng dựng tóc gáy.
Thật lâu sau không gian mới trở lại yên tĩnh. Nhữ Quốc Hùng vừa định thần lại đã nghe “kẹt!” một tiếng, cửa sổ của một gian lầu bật mở? Tiếp theo là tiếng thở dài ai oán vọng ra.
Tiếng thở dài nghe như từ địa phủ vọng về, bi sầu, thê lương khiến người nghe không khỏi rùng mình Nhữ Quốc Hùng thất kinh quay đầu nhìn qua, chỉ thấy từ trong cửa sổ xuất hiện một nữ nhân đầu tóc rối bù, da trắng bột như tờ giấy. Lão nghe như có một luồng khí lạnh chạy dài trong xương sống.
Nhưng dù sao Nhữ Quốc Hùng cùng là kẻ lão luyện giang hồ, tuy sợ hãi nhưng lão không mất bình tĩnh.
Nhìn kỹ thì thấy cửa sổ được chắn bởi song sắt to bằng cổ tay, nữ nhân áp mắt vào song sắt giương đôi mắt đờ đẫn vô thần nhìn mông lung vào khoảng không vô định, chốc chốc lại thở dài ảo não.
Giờ thì lão không còn sợ nữa, nữ nhân này chắc là bị tương tư rồi hóa điên đây mà.
Bỗng nữ nhân cất giọng thê thiết nói :
- Bạch ca! Bạch ca có biết Hồng muội đang khổ sớ vì nhớ Bạch ca không...
Thở dài một tiếng lại tiếp :
- Bạch ca đi tính đến hôm nay đã là hai trăm chín mươi chín ngày rồi, chỉ còn sáu mươi sáu ngày nữa là tròn một năm. Bấy nhiêu ngày qua muội đã khóc khô cả nước mắt rồi... Vậy mà Bạch ca còn chưa trở lại.
Bỗng có tiếng cười lạnh phát ra sau lưng, khiến Nhữ Quắc Hùng giật mình quay phắt lại.
Trước mặt lão có ba lão nhân đứng thành hàng ngang. Đứng giữa là một người tuổi trạc ngũ tuần, mặt như trăng rằm, toát lên vẻ phú quý như một phú thân tay cầm cây ngân tiêu sáng loáng. Bên phải là một lão nhân đỉnh đầu không có một cọng tóc, tay trái bị cụt sát nách, tay phải cầm một cái chuông đồng khá lớn. Bên trái là một lão nhân cụt một chân, tay không cầm nạng cũng chẳng thấy cầm binh khí gì.
Nhữ Quốc Hùng nhận ra hai người đứng bên ngoài, chính là Tái Ngoại song tàn, Truy Hồn Linh Tư Mã Kính và Độc Cước Phi Ma Lý Cử.
Còn người đứng giữa tuy lão chưa từng gặp mặt, nhưng xem chiếc ngân tiêu trong tay đối phương chắc là Ngân Tiêu Sách Hồn Chương Sĩ Bằng rồi!
Có điều lão không ngờ Chương Sĩ Bằng lại trông còn trẻ như vậy!
Nhữ Quốc Hùng thấy ba người hiện thân, sắc diện thâm trầm chẳng nói chẳng rằng, chừng như có địch ý.
Lão chủ động bước lên thi lễ :
- Thì ra là Tư Mã huynh và Lý huynh! Còn vị này chắc là lão anh hùng danh mãn thiên hạ, Ngân Tiêu Sách Hồn Chương huynh?
Chương Sĩ Bằng cười lạnh :
- Yến Kinh tiêu cuộc Tổng tiêu đầu quả không hổ danh là Thiết Chưởng Chấn Hà Tô! Vừa gặp đã nhận ra lão phu?
Nhữ Quốc Hùng cười lớn :
- Thập đại cao thủ của Mộ Dung phủ vang danh thiên hạ...
Chương Sĩ Bằng ngắt lời :
- Mộ Dung phủ? Ha ha ha! Mộ Dung phủ đã không còn trong giang hồ nữa, nơi đây đã là Tề Nam phân đà của Nam Hải môn rồi!
Lời nói này phát ra từ miệng của một trong Thập đại cao thủ của Mộ Dung sơn trang thật khiến người ta không dám tin.
Nhữ Quốc Hùng kinh ngạc :
- Vậy còn Mộ Dung trang chủ?
Tư Mã Kính nạt ngang :
- Việc không liên quan đến ngươi! Hỏi làm gì?
Vậy là rõ, Mộ Dung sơn trang đã đổi chủ và ba người này cũng đã quỳ gối xưng thần dưới trướng của Nam Hải môn rồi. Nhưng để cho chắc, Nhữ Quốc Hùng hỏi :
- Nói vậy tam vị đã... về với Nam Hải môn rồi?
Chương Sĩ Bằng chừng như đã nghe ra giọng mỉa mai trong câu nói của Nhữ Quốc Hùng, mặt lạnh như tiền, đáp :
- Nam Hải môn chẳng bao lâu sẽ thống nhất võ lâm, chừng đó Nhữ lão đầu ngươi sợ có muốn về với Nam Hải môn e cũng không được?
Nhữ Quốc Hùng cười lạnh nói :
- Lão phu thật không dám trèo cao! Chỉ sợ cho ba người, phản chủ đầu giặc, việc này truyền ra giang hồ.
Tư Mã Kính cười lớn ngắt lời :
- Ngươi còn muốn rời khỏi nơi này sao? Ha ha ha...
Nhữ Quốc Hùng trầm giọng :
- Dù cho lão phu có phải phơi thây nơi đây, việc phản chủ của các ngươi giang hồ cũng sẽ có người hay.
Lý Cử cười lạnh nói :
- Để cho ngươi chết được nhắm mắt, lão phu cũng nói thực cho ngươi hay. Mộ Dung Hàm đã từng âm mưu hãm hại minh huynh là Triển Vân Thiên, nay nhờ có Nam Hải môn vạch trần tội ác thế thiên hành đạo trừ khử kẻ gian ác. Sắp tới đây Nam Hải môn sẽ đem Võ học chân kinh công khai cho võ lâm quần hùng nghiên cứu. Ba năm sau sẽ mở Anh hùng đại hội trên đỉnh Hoa Sơn, dùng hình thức tỷ võ để tranh chức Minh chủ võ lâm... Ha ha ha... Đáng tiếc là Nhữ lão đầu ngươi lại không có phúc phận đó.
- Ngươi đúng là gan lớn hơn trời! Dám gây sự với Nam Hải môn. Ngươi cẩn thận đó. Nam Hải môn sẽ khiến cho ngươi mang họa đến ba đời!
Dứt lời quay lại nói với mấy người kia :
- Chúng ta về đi!
Bỗng có tiếng quát :
- Đi? Giết người cướp tiêu rồi nói đi thì đi sao?
Tiếng quát phát ra từ xa xa chừng vừa dứt lời thì một bóng người như từ không trung đáp xuống, một quái nhân quỷ diện, mặt xanh tóc đỏ!
Mọi người đều kinh hãi, kinh hãi vì bộ dạng của quái nhân, lại kinh hãi vì khinh công thân pháp của quái nhân quá siêu phàm, tựa như đó không phải là võ công mà là ma thuật!
Tám kình trang đại hán cùng bốn nữ nhân đồng lùi lại một bước, chứng tỏ chúng rất kinh hãi trước sự xuất hiện của quái nhân.
Nhữ Quốc Hùng thì vui mừng vô hạn, mới cách biệt chưa đầy một năm mà công lực của Triển Bạch lại tiến bộ đến mức không thể tưởng tượng được. Hơn nữa quái nhân kia vừa xuất hiên đã lên tiếng đứng về phía mình. Xem ra chuyến tiêu này không đến nỗi bị cướp mất mà không lấy lại được.
Lão kéo áo Triển Bạch, nói :
- Triển hiền đệ! Không được để cho chúng chạy thoát! Chuyến tiêu này quan hệ cực kỳ lớn...
Nữ nhân đã bỏ khăn che mặt lấy lại bình tĩnh, yểu điệu bước tới trước mặt Thúy Thúy thi lễ nói :
- Thì ra là Liễu tỉ tỉ. Thiếu quân ngày nhớ đêm trông Liễu tỉ tỉ, dặn chúng muội muội hễ gặp tỉ tỉ ở đâu...
Thúy Thúy hừ lạnh một tiếng ngắt lời :
- Hừ, ai là tỉ tỉ của ngươi?
Trong khi đó thì tám tên đại hán đã dìu Phật Ấn pháp sư thừa cơ đào tẩu!
Nhữ Quốc Hùng lúc nào cũng trông chừng, thấy vậy vội kêu lớn :
- Tặc tử chớ chạy!
Triển Bạch lắc người một cái, thân hình chàng như làn khói nhạt thoắt cái đã chắn ngang trước mặt tám tên kình trang đại hán..
Tám tên đại hán này vốn là Nam Hải bát yêu, công lực cao thâm vô lượng, chỉ xếp sau Nam Hải Thiếu Quân, Nam Hải Long Nữ và Hải Ngoại tam sát mà thôi. Ngày hôm nay Nam Hải bát yêu biết gặp phải cường địch không thi triển sát thủ thì khó bề thoát thân. Bởi vậy cả tám tên đồng ra hiệu, song thủ đồng loạt giơ lên khua khoắn trên không, thi triển một chiêu trong pho Ma Quỷ chưởng.
Triển Bạch bỗng thấy hoa mắt, mấy luồng kình khí hòa quyện vào nhau tạo thành một chiếc đầu hình quỷ to lớn đang nhe nanh múa vuốt nhắm mặt chàng xông tới.
Đậy chính là chỗ tuyệt kỹ của Ma Quỷ chưởng, chưởng kình hòa quyện phát sinh áo ảnh, có công hiệu nhiếp hồn đối phương lại có công hiệu đả thương không kém bất kỳ thứ chưởng lực nào!
Triển Bạch trong vòng nửa năm trở lại đây thân hiểm không biết bao nhiêu trận ác chiến nhưng chưa lần nào nhìn thấy cảnh tượng quái đản như lần này. Lòng sợ đối phương thi triển ma pháp, vội vàng vận dụng Thiên Phật Giáng Ma chưởng nhắm đầu quỷ giáng xuống?
Chỉ nghe mấy tiếng nổ ầm ầm kéo dài, đầu quỷ tan biến, Bát yêu ùn ùn thối lui, tên nào tên nấy thấy mắt tối sầm lảo đảo muốn té nhào.
Triển Bạch thấy một chưởng đắc thủ, tinh thần phấn chấn hẳn lên, điểm chân một cái, thân hình như chiếc pháo thăng thiên vọt lên không trung, đảo một cái từ trên cao chúi xuống, thi triển một chiêu “Phật Tố Giáng Tọa”. Ánh chưởng như núi nhắm đầu Bát yêu giáng xuống!
Bát yêu thấy Triển Bạch bất quá chỉ là một thiếu niên tuổi chưa qua hai mươi lại có được công lực thông thiên như vậy, không dám xem thường, vội dùng Quỷ Ảnh Phiêu Phong thân pháp tản ra tẩu thoát.
Triển Bạch lập tức đổi thế, song thủ huơ lên một cái, thân hình như con ưng khổng lồ lại cất lên, từ trên cao một chiêu “Phật Quang Phổ Liệt” đánh xuống?
Bát yêu tuy mỗi tên chạy ra một hướng để tránh sự truy cản của đối phương, nhưng không ngờ chưởng pháp của Triển Bạch quá cao siêu.
Mỗi người đều như thấy có chưởng ảnh đánh xuống đầu mình!
Tiếp đó là mấy tiếng “Bùng! Bùng!...” liên tiếp. Bát yêu mỗi người đỡ ra một chưởng rồi đồng rú lên thê thảm ngã vật xuống đất.
Nhữ Quốc Hùng không ngớt vỗ tay, tán thưởng. Lão cả đời sống bằng nghệ bảo tiêu, đi khắp giang hồ mấy mươi năm nay, đây là lần đầu tiên lão được thấy một thứ chưởng pháp cao siêu đến như vậy. Nếu không phải lão tận mắt chứng kiến thì ai nói sao lão cũng không tin trên thế gian lại có người luyện được thứ võ học cao siêu đến mức đó. Đến cả Liễu Thúy Thúy, người cùng Triển Bạch luyện Thiên Phật tuyệt học cũng không ngờ Thiên Phật Giáng Ma chưởng lại có được uy lực ghê gớm dường đó!
Kỳ thực chiêu “Phật Quang Phổ Liệt” cũng từ trên đánh xuống nhưng lại không phải xuất thủ liên hoàn như vậy. Do Triển Bạch say mê võ học, học một biết mười, lại nhạy bén trong vận dụng chiêu thức trong lúc lâm địch.
Chàng nhiều lần chứng kiến Thiết Dực Phi Bằng Ba Thiên Hách ở trên không liên tiếp xuất chiêu ngự địch, đương nhiên Ba Thiên Hách làm được như vậy là nhờ vào bộ thiết y, thiết kế đặc biệt của lão. Giờ chàng học theo cách của Ba Thiên Hách, đem chiêu “Phật Quang Phổ Liệt” phối hợp với thân pháp bộ pháp trong Thiên Phật tuyệt học để tăng thêm uy lực của thế công!
Tuy nhiên vì lần đầu liên xuất thủ chàng chưa phát huy hết uy lực, nếu không thì Bát yêu đã sớm mất mạng rồi!
Bốn nữ nhân bịt mặt đi cùng với Bát yêu chính là Đào Hoa tứ tiên, cũng là những cao thủ hạng nhất trong Nam Hải môn. Nhìn thấy Bát yêu bị đánh tơi bời, biết nếu còn ham chiến tất sẽ bị chết dưới tay đối phương. Mà Bát yêu chết thì Tứ tiên cũng không còn đường sống.
Tứ tiên ngầm ra hiệu với nhau, đồng loại phóng ra bốn luồng độc khí gọi là Đào Hoa độc chưởng, chỉ thấy một làn khói mỏng màu hồng nhạt lan tỏa về phía Triển Bạch.
Thúy Thúy kêu lớn :
- Bạch ca tránh mau! Không được để Đào Hoa độc chướng chạm vào người.
Dứt lời phất một chương, cuốn phăng làn khói hồng đang tiến về phía Triển Bạch, làn khói bị chưởng phong, cuốn ra xa, chỗ lá cây gặp phải độc chướng đều héo rũ xuống.
Đào Hoa độc chướng quả nhiên độc hại dị thường! Phải nửa canh giờ sau độc chướng mới tan hết, chừng xem lại thì Tứ tiên, Bát yêu và cả Phật Ân pháp sư đều mất dạng.
Nhữ Quốc Hùng giậm chân thở vắn than dài, hai tên công sai lại đấm ngực kêu khóc.
Triển Bạch hỏi :
- Lần này Tổng tiêu đầu đích thân áp tiêu, không biết chuyến tiêu này chở hàng hóa gì?
Nhữ Quốc Hùng lắc đầu than :
- Triển hiền đệ hỏi lão phu cũng chẳng giấu, đây vốn là toàn bộ lương ngân của một trăm lẻ tám quyến thuộc Tề Nam phủ. Tổng cộng ba mươi vạn lạng vàng ròng, nếu để mất đi toàn bộ sản nghiệp của lão phu cũng không đủ đền bù!
Thúy Thấy đứng bên cạnh chen vào :
- Mất làm sao được! Phải đi đòi lại chứ!
Triển Bạch tán đồng :
- Đạo tặc cướp tiêu ở đây xem ra sào huyệt cũng ở đâu trong vùng này. Chúng ta liên thủ đi tìm lấy lại cho Tổng tiêu đầu.
Nhữ Quốc Hùng đã kiến thức qua võ công của hai người, nghe nói chịu trợ thủ vội vàng thi lễ :
- Nếu được nhị vị giúp sức lo gì không cướp lại được! Lão phu có lời đa tạ trước!
Triển Bạch cười nhẹ :
- Tổng tiêu đầu nói vậy là khách sáo rồi! Triển Bạch này từng thọ ân Tổng tiêu đầu cưu mang, đương nhiên phải có trách nhiệm giúp đỡ lại...
Chàng quay sang Thúy Thúy :
- Còn vị này là...
Thúy Thúy đỡ lời :
- Tại hạ là Quỷ diện nhân, cũng không phải người ngoài?
Nhữ Quốc Hùng vội vàng thi lễ nói mấy lời khách sáo.
Triển Bạch nói :
- Việc không nên chậm trễ, chúng ta lập tức điều tra ra sào huyệt của bọn đạo tặc để cướp lại tiêu xa.
Thúy Thúy tiếp luôn :
- Việc này cũng dễ, chỉ cần lần theo dấu bánh xe mà đi là được rồi!
Mọi người gật đầu khen phải rồi cứ lần theo dấu bánh xe, dấu xe thẳng hướng Tề Nam phủ, nhưng vừa đến thành nội đã rẽ ngoặc về hướng Tây. Mọi người lần theo đến chập tối thì đến trước một tòa phủ đệ.
Tòa phù đệ được bao học bởi một bức tường thành cao hơn hai trượng, bên ngoài lại co hào bao bọc, bên trong cánh cổng lớn nặng nề thấy bóng người đi lại, xem ra tòa phủ đệ này được canh gác rất cẩn mật.
Dấu xe đến đây thì biến mất, nhưng chiếc cầu bắc qua hào đã được kéo lên. Con hào này rộng có đến hơn hai chục trượng, trên đầu tường thành cứ một đoạn ngắn lại có một trạm gác, xem ra muốn xông bừa vào không phải dễ.
Nhữ Quốc Hùng quan sát một lát rồi kêu lên :
- Đây chính là Mộ Dung sơn trang đây mà! Không lẽ Lăng Phong công tử lại hùa với Nam Hải môn đi cướp tiêu của lão phu?
Nhữ Quốc Hùng tức giận quát :
- Lưu Tam! Lấy bái thiếp ra đây!
Khoái Mã Lưu Tam vội ứng tiếng mang bái thiếp ra.
Nhữ Quốc Hùng đích thân viết lên mấy chữ rồi đưa cho một tiêu sư nói :
- Ngụy tiêu sư, ngươi chịu khó đi một chuyến, nói lão phu đích thân bái kiến!
Tiêu sư họ Ngụy vốn có ngoại hiệu Đa Tí Hùng Ngụy Thiên Thành đón lấy bái thiếp bước đi.
Thúy Thúy nói chen vào :
- Ta thấy không cần thiết phải làm như vậy. Bởi vì Lăng Phong công tử chắc gì đã chịu tiếp kiến? Hơn nữa sợ rằng hắn cũng không thể tác chủ được!
Nhữ Quốc Hùng cương quyết :
- Đó là quy củ võ lâm, lão phu cho rằng hắn có cuồng ngạo đến đâu cùng không thể xem thường!
Thúy Thúy mỉm cười không nói gì Đa Tí Hùng Ngụy Thiên Thành đến trước cổng thành lớn tiếng gọi :
- Yến Kinh tiêu cục Nhữ Tổng tiêu đầu bái kiến!
Trên cổng thành vẫn im lặng như tờ.
Ngụy Thiên Thành vận khí nơi Đan Điền gọi luôn mấy lượt, vẫn không có ai thưa.
Ngụy Thiên Thành nổi nóng lấy ra một mũi Nguyệt Nha tiêu, nhằm dây treo chiếc cầu phóng tới. Khoảng cách hơn mười trượng. Ngụy Thiên Thành phóng một mũi phi tiêu trúng ngay dây treo cầu, dây đứt, chiếc cầu rơi đùng một cái, bắc ngang hào.
Ngụy Thiên Thành một tay cầm bút thiếp giơ cao, mạnh dạn bước lên cầu. Các trạm gác trên đầu tường thành vẫn vắng lặng, tựa như một tòa tử thành.
Chờ khi Ngụy Thiên Thành đi gần đến cổng, bỗng từ bên trên mặt thành, tên bắn xuống như mưa bấc.
Ngụy Thiên Thành quát lớn một liếng vung chưởng gạt tên. Nhưng từ trên mặt thành tên hết lớp này đến lớp khác bắn xuống liên miên bất tuyệt.
Thấy tình thế Ngụy Thiên Thành thập phần nguy kịch, Nhữ Quốc Hùng cùng những người còn lại đồng phi thân lên cầu. Nhưng không còn kịp nữa, Ngụy Thiên Thành loáng choáng lùi lại, trên người tên găm như lông nhím!
Nhữ Quốc Hùng đỡ lấy Ngụy Thiên Thành khóc ròng, nói :
- Ngụy huynh đệ! Lão ca làm khổ ngươi rồi!
Ngụy Thiên Thành cố gom sức tàn đưa trả lại bái thiếp cho Nhữ Quốc Hùng, nói :
- Tiểu đệ không hoàn thành sứ mệnh, lão ca ca thứ tội...
Nói xong gục xuống. Đa Tí Hùng vốn là danh gia về ám khí, không ngờ lại chết dưới loạn tiễn!
Nhữ Quốc Hùng khóc lớn, nói :
- Ngụy huynh đệ... Người an tâm, lão ca nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Dứt lời đặt Ngụy Thiên Thành xuống, điểm chân phi thân lên mặt thành. Lúc này các tiễn thủ mai phục trên mặt thành đã bị Triển Bạch, Thúy Thúy cùng các tiêu sư thanh trừ kỳ hết, tử thi nằm la liệt từ trên mặt thành dài xuống tới hoa viên.
Nhữ Quốc Hùng tuy bị cướp tiêu lại bị tổn thất khá nhiều nhân mạng, nhưng lão vốn là kẻ hào kiệt, dù gì cũng nghĩ đến giao tình giữa lão và Mộ Dung Hàm nên không muốn tạo quá nhiều sát nghiệp. Sợ Triển Bạch cùng các tiêu sư trong lúc nóng giận ra tay tàn sát Mộ Dung sơn trang nên lão vội đuổi vào bên trong.
Trời đã tối hẳn, cả một trang viện to lớn dường này mà không có một ánh đèn, trong đêm tối các dãy lầu cao sừng sững trông như những con quái thú trông rất ghê rợn.
Nhữ Quốc Hùng chạy như bay vào bên trong, thỉnh thoảng có một vài tên lính gác xông ra ngăn cản nhưng đều bị lão điểm huyệt.
Đi một thoáng là vượt qua ba dãy lầu vẫn không thấy Triển Bạch cùng những người kia đâu. Lão bắt đầu lo ngay ngáy, không lẽ bị bắt hết rồi? Không thể được!
Triển Bạch cùng Quỷ diện nhân võ công cao siêu như vậy không thể bị bắt dễ như vậy được?
Vừa suy nghĩ vừa đi, thoáng chốc lão đã vượt qua thêm hai dãy lầu nữa, đến giờ thì chẳng những người của mình cũng không thấy mà cả người của Mộ Dung sơn trang cũng chẳng thấy ai!
Quái lạ! Lão đã từng làm khách trong Mộ Dung sơn trang, những lần đó trong sơn trang có như thế này đâu? Hay là đã xảy ra biến cố gì rồi?
Ra đến một hoa viên lão dừng lại, trăng treo chênh chếch trên đỉnh lầu, ngàn sao đang nhấp nháy như đang cười nhạo lão. Hàng dương liễu trồng trên bờ ao sen ru bóng như những con quái vật. Cả trang viện chìm trong yên tĩnh, cái yên tĩnh đầy chết chóc, rùng rợn!
Nhữ Quốc Hùng bỗng nghĩ ra một kế, tại sao không lên tiếng đánh động?
Nghĩ xong lão đề khí hú lên một tiếng dài, không ngờ tiếng hú của lão chạm vào đền đài lầu các làm sản sinh hồi âm nghe rờn rợn, một vài con chim bị liếng động giật mình vừa bay loạn xạ vừa kêu quang quác, khiến Nhữ Quốc Hùng dựng tóc gáy.
Thật lâu sau không gian mới trở lại yên tĩnh. Nhữ Quốc Hùng vừa định thần lại đã nghe “kẹt!” một tiếng, cửa sổ của một gian lầu bật mở? Tiếp theo là tiếng thở dài ai oán vọng ra.
Tiếng thở dài nghe như từ địa phủ vọng về, bi sầu, thê lương khiến người nghe không khỏi rùng mình Nhữ Quốc Hùng thất kinh quay đầu nhìn qua, chỉ thấy từ trong cửa sổ xuất hiện một nữ nhân đầu tóc rối bù, da trắng bột như tờ giấy. Lão nghe như có một luồng khí lạnh chạy dài trong xương sống.
Nhưng dù sao Nhữ Quốc Hùng cùng là kẻ lão luyện giang hồ, tuy sợ hãi nhưng lão không mất bình tĩnh.
Nhìn kỹ thì thấy cửa sổ được chắn bởi song sắt to bằng cổ tay, nữ nhân áp mắt vào song sắt giương đôi mắt đờ đẫn vô thần nhìn mông lung vào khoảng không vô định, chốc chốc lại thở dài ảo não.
Giờ thì lão không còn sợ nữa, nữ nhân này chắc là bị tương tư rồi hóa điên đây mà.
Bỗng nữ nhân cất giọng thê thiết nói :
- Bạch ca! Bạch ca có biết Hồng muội đang khổ sớ vì nhớ Bạch ca không...
Thở dài một tiếng lại tiếp :
- Bạch ca đi tính đến hôm nay đã là hai trăm chín mươi chín ngày rồi, chỉ còn sáu mươi sáu ngày nữa là tròn một năm. Bấy nhiêu ngày qua muội đã khóc khô cả nước mắt rồi... Vậy mà Bạch ca còn chưa trở lại.
Bỗng có tiếng cười lạnh phát ra sau lưng, khiến Nhữ Quắc Hùng giật mình quay phắt lại.
Trước mặt lão có ba lão nhân đứng thành hàng ngang. Đứng giữa là một người tuổi trạc ngũ tuần, mặt như trăng rằm, toát lên vẻ phú quý như một phú thân tay cầm cây ngân tiêu sáng loáng. Bên phải là một lão nhân đỉnh đầu không có một cọng tóc, tay trái bị cụt sát nách, tay phải cầm một cái chuông đồng khá lớn. Bên trái là một lão nhân cụt một chân, tay không cầm nạng cũng chẳng thấy cầm binh khí gì.
Nhữ Quốc Hùng nhận ra hai người đứng bên ngoài, chính là Tái Ngoại song tàn, Truy Hồn Linh Tư Mã Kính và Độc Cước Phi Ma Lý Cử.
Còn người đứng giữa tuy lão chưa từng gặp mặt, nhưng xem chiếc ngân tiêu trong tay đối phương chắc là Ngân Tiêu Sách Hồn Chương Sĩ Bằng rồi!
Có điều lão không ngờ Chương Sĩ Bằng lại trông còn trẻ như vậy!
Nhữ Quốc Hùng thấy ba người hiện thân, sắc diện thâm trầm chẳng nói chẳng rằng, chừng như có địch ý.
Lão chủ động bước lên thi lễ :
- Thì ra là Tư Mã huynh và Lý huynh! Còn vị này chắc là lão anh hùng danh mãn thiên hạ, Ngân Tiêu Sách Hồn Chương huynh?
Chương Sĩ Bằng cười lạnh :
- Yến Kinh tiêu cuộc Tổng tiêu đầu quả không hổ danh là Thiết Chưởng Chấn Hà Tô! Vừa gặp đã nhận ra lão phu?
Nhữ Quốc Hùng cười lớn :
- Thập đại cao thủ của Mộ Dung phủ vang danh thiên hạ...
Chương Sĩ Bằng ngắt lời :
- Mộ Dung phủ? Ha ha ha! Mộ Dung phủ đã không còn trong giang hồ nữa, nơi đây đã là Tề Nam phân đà của Nam Hải môn rồi!
Lời nói này phát ra từ miệng của một trong Thập đại cao thủ của Mộ Dung sơn trang thật khiến người ta không dám tin.
Nhữ Quốc Hùng kinh ngạc :
- Vậy còn Mộ Dung trang chủ?
Tư Mã Kính nạt ngang :
- Việc không liên quan đến ngươi! Hỏi làm gì?
Vậy là rõ, Mộ Dung sơn trang đã đổi chủ và ba người này cũng đã quỳ gối xưng thần dưới trướng của Nam Hải môn rồi. Nhưng để cho chắc, Nhữ Quốc Hùng hỏi :
- Nói vậy tam vị đã... về với Nam Hải môn rồi?
Chương Sĩ Bằng chừng như đã nghe ra giọng mỉa mai trong câu nói của Nhữ Quốc Hùng, mặt lạnh như tiền, đáp :
- Nam Hải môn chẳng bao lâu sẽ thống nhất võ lâm, chừng đó Nhữ lão đầu ngươi sợ có muốn về với Nam Hải môn e cũng không được?
Nhữ Quốc Hùng cười lạnh nói :
- Lão phu thật không dám trèo cao! Chỉ sợ cho ba người, phản chủ đầu giặc, việc này truyền ra giang hồ.
Tư Mã Kính cười lớn ngắt lời :
- Ngươi còn muốn rời khỏi nơi này sao? Ha ha ha...
Nhữ Quốc Hùng trầm giọng :
- Dù cho lão phu có phải phơi thây nơi đây, việc phản chủ của các ngươi giang hồ cũng sẽ có người hay.
Lý Cử cười lạnh nói :
- Để cho ngươi chết được nhắm mắt, lão phu cũng nói thực cho ngươi hay. Mộ Dung Hàm đã từng âm mưu hãm hại minh huynh là Triển Vân Thiên, nay nhờ có Nam Hải môn vạch trần tội ác thế thiên hành đạo trừ khử kẻ gian ác. Sắp tới đây Nam Hải môn sẽ đem Võ học chân kinh công khai cho võ lâm quần hùng nghiên cứu. Ba năm sau sẽ mở Anh hùng đại hội trên đỉnh Hoa Sơn, dùng hình thức tỷ võ để tranh chức Minh chủ võ lâm... Ha ha ha... Đáng tiếc là Nhữ lão đầu ngươi lại không có phúc phận đó.
/65
|