Sắc diện Giang Nam nhị kỳ thảm biến đồng thanh kêu lên :
- Thái Âm thần chưởng!
Dứt tời đã phi thân định đào tẩu, nhưng thân hình hai người vừa cất khỏi mặt đất đã thấy trên đầu có hai đạo chưởng kình như Thái Sơn ập xuống.
Cả đời Giang Nam nhị kỳ đã kinh qua vô số trận đấu nhưng đây là lần đầu tiên hai người biết sợ!
Triển Bạch đứng ở bên ngoài kêu lên :
- Thúy Thúy!
Thúy Thúy nghe Triển Bạch kêu lên, lập tức nhớ lại tính cách Triển Bạch, chàng rất ghét giết người vô cớ sợ mình giết chết Nhị kỳ khiến Triển Bạch không vui, vội vàng thu thế.
Nhị kỳ như được đại xá, phi thân đào tẩu.
Triển Bạch thấy Thúy Thúy tha mạng cho Nhị kỳ, giậm chân nói :
- Tại sao ngươi lại tha cho chúng đi.
Thúy Thúy giở mặt nạ ra, tròn mắt nhìn Triển Bạch.
- Ủa, không phải Bạch ca ca không muốn tiểu muội giết người sao?
Triển Bạch biết Thúy Thúy hiểu lầm, lắc đầu than :
- Hai người này mưu sát ân sư là hạng bại loại không còn chút nhân tính. Lẽ ra không nên để chúng sống sót.
Thúy Thuy cau mày :
- Có lúc thì Bạch ca không thích muội giết người. Có lúc thì lại thích muội tha người, muội biết phải làm sao đây?
Triển Bạch đột ngột nổi nóng :
- Ai cần ngươi làm? Chỉ cần ngươi đừng gây phiền hà cho ta là được rồi!
Hoa dung của Thúy Thúy thảm biến, nàng tức giận vì Triển Bạch vô lý gây sự với nàng, bèn giậm chân nói :
- Thôi được! Ta sẽ không làm phiền ngươi nữa!
Dứt lời phi thân đi mất.
Triển Bạch phần vì giận Thúy Thúy làm Phàm Tố Loan giận đến tự sát giờ Phàm Tố Loan đã chạy mất ai biết nàng sẽ từ bỏ ý định tự sát hay chưa? Phần thì giận Thúy Thúy tha chết cho kẻ đáng phải chết ngàn lần cũng chưa hết tội. Bởi vậy thấy nàng giận dỗi bỏ chàng cũng không thèm ngăn cản. Chờ đến khi nàng đi mất dạng rồi lòng mới thấy mang mang như có một khoảng trống to lớn không gì lấp đầy nổi.
Bầu trời như tối sầm lại, cái khoảnh khắc tối đen trước khi trời rựng sáng. Một con chim đi ăn đêm cô đơn bay vụt qua đầu chàng, càng khiến Triển Bạch cảm thấy cô độc hơn.
Bỗng từ xa xa bóng người xao động, tiếp đó là nhữg tiếng gọi chàng với những xưng hô không giống nhau “Bạch ca ca”, “Hiền điệt!”, “Tiểu ân công!”
Triển Bạch quay lại thì thấy đi đầu là Lôi Chấn Viễn tiếp theo sau là Mộ Dung Hồng, Thái Bạch song dật cùng Nhữ Quốc Hùng.
Lúc này chàng bỗng thấy lòng ấm lại, chàng không đến nỗi cô độc, trên đời này còn có nhiều người quan tâm đến chàng.
Lôi Chấn Viễn nhìn thấy thần sắc chàng buôn bã, nghĩ là chàng buồn lòng vì trận đấu lúc đêm, vội lên tiếng an ủi :
- Hiền điệt chớ buồn! Công lực của hiền đệ cao thâm hơn Hải Ngoại tam sát, chỉ vì hiền điệt sơ ý nên mới thất thế như vậy thôi. Hiền điệt còn trẻ tuổi nhất định sẽ còn cơ hội để chiến thắng Tam sát.
Triển Bạch ôm quyền nói :
- Đa tạ Lôi đại thúc an ủi nhưng tiểu điệt đã nhận lời đánh cược với người, không thể không giữ lời hứa. Từ nay tiểu điệt sẽ rút lui khỏi giang hồ!
Lôi Chấn Viễn thở dài, nói một mình :
- Thật tính khí không khác Triển đại ca chút nào, một lời đã nói thì dù có chết cũng phải giữ lời.
Nhữ Quốc Hùng lên tiếng :
- Dù sao thì Triển hiền đệ cũng không được rút lui khỏi giang hồ. Bởi Nam Hải môn đã nuôi tham vọng độc bá Trung Nguyên, lại tận diệt những người không phục tùng chúng, thủ đoạn cực kỳ tàn bạo. Để hóa giải tai ách cho võ lâm Trung Nguyên, thử hỏi trong võ lâm hiện giờ có ai đủ tư cách ngoài Triển hiền đệ nữa? Triển hiền đệ nếu rút lui khỏi giang hồ tức là đã trúng gian kế của Nam Hải môn rồi.
Đại Dật Hoạt Tử nhân cũng góp lời :
- Nhữ tổng tiêu đầu nói rất đúng. Hiện giờ ngoài tiểu ân công ra có còn ai đủ sức chống lại Nam Hải môn nữa? Đây là vấn đề sinh tử của cả võ lâm Trung Nguyên, nó quan trọng hơn danh dự của một cá nhân, mong tiểu ân công nghĩ lại...
Lôi Chấn Viễn khoát tay nói :
- Không thể nói như vậy được! Người trong giang hồ lấy hiệp nghĩa làm trọng nếu không biết thủ tín thì còn nói gì đến hiệp nghĩa nữa?
Triển Bạch nghe Lôi Chấn Viễn nói lòng khâm phục vô biên, cả Thái Bạch song dật và Nhữ Quốc Hùng cũng không còn lời nào để nói nữa.
Lôi Chấn Viễn thấy không ai phản đối, nói thêm :
- Chúng ta phải trở về Mộ Dung sơn trang trước đã, những việc khác từ từ lo liệu.
Mộ Dung Hồng nghe nói trở về Mộ Dung sơn trang lòng mừng vô hạn, nhìn Triển Bạch tươi cười :
- Chúng ta đi!
Triển Bạch nhìn quanh không thấy Uyển Nhi, vội hỏi :
- Còn Uyển Nhi đâu?
Mộ Dung Hồng đáp :
- Muội muội trở về sơn trang trước rồi.
Triển Bạch thở dài một tiếng.
Mộ Dung Hồng tưởng chàng buồn vì nội thương vội tỏ vẻ quan tâm hỏi :
- Bạch ca ca có sao không?
Triển Bạch vội lắc đâu :
- Không có sao! Không có sao...
Với công lực của chàng hiện thời, chút nội thương lúc đêm có gì đáng kể. Có điều chàng đang đau lòng vì nghĩ tới Uyển Nhi, một thiếu nữ ngây thơ trong trắng đã thầm dâng trọn trái tim cho chàng, nhưng điều này chàng làm sao mà thổ lộ với Mộ Dung Hồng được?
Đến xế chiều ngày hôm đó thì đoàn người đã đến Hưng Long trấn, nơi mà chàng bị Huyết Chưởng Hỏa Long Diêu Bính Côn đả thương. Nhớ lại chuyện cũ Triển Bạch đem việc ra kể lại cho mọi người nghe.
Lôi Chấn Viễn nghe xong nói :
- Người này chỉ dựa vào thứ hỏa khí bá đạo chứ võ công không có gì đáng kể, nhưng tính khí thì cực kỳ cao ngạo. Lôi đại thúc đã định tìm hắn tỷ thí một phen, không ngờ hắn lại chết dưới tay của Hải Ngoại tam sát rồi.
Nhữ Quốc Hùng bỗng lên tiếng :
- Hưng Long trấn này vốn thuộc địa phận của Vân Mộng sơn trang, không biết tại sao hôm nay lại có nhiều đệ tử Cùng Gia bang xuất hiện ở đây như vậy?
Mọi người nghe nói mới chú ý thấy trên các ngã đường trong trấn, khiếu hóa tử tay cầm gậy trúc, vai đeo túi đi thành từng nhóm năm ba người. Nhưng lại không xin tiền khách qua đường, chỉ cắm cúi bước đi.
Lôi Chấn Viễn nhìn thấy bọn khiếu hóa không ít người cầm gậy trúc xanh, túi đeo trên vai kết tua có tới bảy sợi, chứng tỏ bọn này cũng từ hạng Đường chủ trở lên, nhưng không hiểu vì lẽ gì lại tập trung ở đây đông như vậy.
Triển Bạch không nén nổi hiếu kỳ, hạ giọng nói :
- Cùng Gia bang thuộc quyền quản lý của Đoạn Phương công tử, nay lại tập trung ở đất của An Lạc công tử, chắc là có việc chứ chẳng không!
Lôi Chấn Viễn gật đầu nói :
- Hiền điệt nói không sai, hay là ta đi coi cho biết đi.
Dứt lời theo chân một toán khiếu hóa tử bước vào một con hẻm.
Mấy người còn lại tuy không thích đa sự, nhưng thấy Lôi Chấn Viễn đã bước vào nên đành phải vào theo.
Con hẻm khá dài, đi bốn năm chục trượng mà vẫn chưa hết.
Đoàn người đang đi bỗng thấy ba tên khiếu hóa trẻ tuổi hoành ngang Đả Cẩu bổng, bước ra chặn đường.
Tên đi đầu quát :
- Đứng lại! Các vị là người phú quí không nên đến chỗ kẻ cùng gia tụ tập!
Lôi Chấn Viễn cười lớn nói :
- Bọn ta là bằng hữu của kẻ cùng gia, đặc biệt đến đây để xem thịnh hội.
Lôi Chấn Viễn đầu tóc rối bù, râu mọc chơm chởm, tuy chiếc thanh bào mặc trên người còn khá sạch sẽ, nhưng xem ra không khác những đệ tử Cùng Gia bang là mấy.
Một tên lên tiếng :
- Đây là nơi bày Hướng đường của Cùng Gia bang, chư vị không phải là bang chúng xin đừng tiến vào!
Lôi Chấn Viễn nổi giận quát :
- Lão phu là Lôi Chấn Viễn, cả trưởng bối của các ngươi là Phong Trần tam cái còn không dám thất lễ với lão phu. Các ngươi là hạng hậu sinh tiểu bối dám cả gan vô lễ.
Dứt lời xăm xăm xông vào.
Ba tên khiếu hóa tử đồng quát lớn một tiếng, huơ trúc trượng tấn công. Con hẻm chật hẹp, ba cây trúc trượng múa lên hầu như che lấp cả con hẻm, nếu Lôi Chấn Viễn không kịp thoái lui chắc chắn phải bị thương dưới trúc trượng chứ chẳng chơi.
Nhưng Lôi Chấn Viễn hoành hành giang hồ mấy mươi năm nào coi mấy thế trượng này ra gì. Lão giơ chưởng đẩy tới, đồng thời quát lớn :
- Lui ra!
Ba tên khiếu hóa không gượng lại được liên tiếp thoái lui năm, sáu bước, trúc trượng trong tay suýt nữa thì văng đi mất.
Một trong ba tên đưa tay lên miệng huýt một hồi sáo dài, lập tức từ hai phía của con hẻm xuất hiện hơn chục khiếu hóa tử bịt cả hai đường tiến thoái.
Đồng thời trên đỉnh nhà hai bên hẻm xuất hiện vô số khiếu hóa tử tay lăm lăm cung nỏ...
Với thân thủ của mấy người này thì chẳng sợ gì cung nỏ, nhưng khổ nỗi trong hẻm không có đất trống, thân thủ khó bề thi triển, nên tình hình này cũng khá nguy cấp.
Triển Bạch vội kêu lớn :
- Tại hạ Triển Bạch xin yết kiến Đoạn Phương công tử!
Bỗng có một tên khiếu hóa bước ra, cười lạnh nói :
- Đã từng được thỉnh giáo ở Nham sơn Thập nhị động. Có điều mong chư vị chịu phiền một chút!
Dứt lời lôi từ trong túi ra mấy sợi dây ném về phía mọi người.
Thì ra tên này đà từng tham gia khiếu hóa đại trận ở Nham sơn Thập nhị động, nên vừa gặp đã nhận ra Triển Bạch.
Thấy mọi người vẫn đứng yên, tên khiếu hóa tử tiếp lời :
- Chư vị tự trói mình, chờ khi Bang chủ có lệnh sẽ lập tức thả chư vị ra. Bằng không chịu thì cứ nếm thử loạn tiễn của Cùng Gia bằng hữu xem sao!
Lôi Chấn Viễn nổi giận nói :
- Cùng Gia bang xưa nay sở dĩ đứng được trên giang hồ là vì biết suy tôn đạo nghĩa. Nay các ngươi bày sẵn bẫy rập để gia hại giang hồ bằng hữu, e rằng Cùng Gia bang phải tiêu tán dưới tay các ngươi rồi.
Tên khiếu hóa giộng gậy trúc xuống đất, cười lạnh nói :
- Chết đến nơi mà còn muốn lên mặt dạy đời bây giờ ta đếm đến ba, nếu các ngươi còn chưa chịu tự trói mình thì đừng trách Cùng Gia bằng hữu vô tình.
Dứt lời giơ một ngón tay lên trời hô :
- Một!
Lôi Chấn Viễn vẫn đứng yên bất động.
Tên khiếu hóa giộng gậy trúc xuống đất hô :
- Hai!
Lôi Chấn Viễn vẫn tỉnh như không, trong khi đó những người còn lại đã căng thẳng đến đổ mồ hôi ướt cả lòng bàn tay. Bởi không ai tự tin trong một khoảng không gian chật hẹp như vậy mình có thể tránh được loạn tiễn từ trên cao bắn xuống.
Nhưng tên khiếu hóa tử vừa giộng gậy xuống đất chưa kịp đếm “ba” thì đã nghe một tiếng quát lớn :
- Dừng tay!
Từ trong hẻm ba bóng người phi thân như bay chạy ra.
- Thái Âm thần chưởng!
Dứt tời đã phi thân định đào tẩu, nhưng thân hình hai người vừa cất khỏi mặt đất đã thấy trên đầu có hai đạo chưởng kình như Thái Sơn ập xuống.
Cả đời Giang Nam nhị kỳ đã kinh qua vô số trận đấu nhưng đây là lần đầu tiên hai người biết sợ!
Triển Bạch đứng ở bên ngoài kêu lên :
- Thúy Thúy!
Thúy Thúy nghe Triển Bạch kêu lên, lập tức nhớ lại tính cách Triển Bạch, chàng rất ghét giết người vô cớ sợ mình giết chết Nhị kỳ khiến Triển Bạch không vui, vội vàng thu thế.
Nhị kỳ như được đại xá, phi thân đào tẩu.
Triển Bạch thấy Thúy Thúy tha mạng cho Nhị kỳ, giậm chân nói :
- Tại sao ngươi lại tha cho chúng đi.
Thúy Thúy giở mặt nạ ra, tròn mắt nhìn Triển Bạch.
- Ủa, không phải Bạch ca ca không muốn tiểu muội giết người sao?
Triển Bạch biết Thúy Thúy hiểu lầm, lắc đầu than :
- Hai người này mưu sát ân sư là hạng bại loại không còn chút nhân tính. Lẽ ra không nên để chúng sống sót.
Thúy Thuy cau mày :
- Có lúc thì Bạch ca không thích muội giết người. Có lúc thì lại thích muội tha người, muội biết phải làm sao đây?
Triển Bạch đột ngột nổi nóng :
- Ai cần ngươi làm? Chỉ cần ngươi đừng gây phiền hà cho ta là được rồi!
Hoa dung của Thúy Thúy thảm biến, nàng tức giận vì Triển Bạch vô lý gây sự với nàng, bèn giậm chân nói :
- Thôi được! Ta sẽ không làm phiền ngươi nữa!
Dứt lời phi thân đi mất.
Triển Bạch phần vì giận Thúy Thúy làm Phàm Tố Loan giận đến tự sát giờ Phàm Tố Loan đã chạy mất ai biết nàng sẽ từ bỏ ý định tự sát hay chưa? Phần thì giận Thúy Thúy tha chết cho kẻ đáng phải chết ngàn lần cũng chưa hết tội. Bởi vậy thấy nàng giận dỗi bỏ chàng cũng không thèm ngăn cản. Chờ đến khi nàng đi mất dạng rồi lòng mới thấy mang mang như có một khoảng trống to lớn không gì lấp đầy nổi.
Bầu trời như tối sầm lại, cái khoảnh khắc tối đen trước khi trời rựng sáng. Một con chim đi ăn đêm cô đơn bay vụt qua đầu chàng, càng khiến Triển Bạch cảm thấy cô độc hơn.
Bỗng từ xa xa bóng người xao động, tiếp đó là nhữg tiếng gọi chàng với những xưng hô không giống nhau “Bạch ca ca”, “Hiền điệt!”, “Tiểu ân công!”
Triển Bạch quay lại thì thấy đi đầu là Lôi Chấn Viễn tiếp theo sau là Mộ Dung Hồng, Thái Bạch song dật cùng Nhữ Quốc Hùng.
Lúc này chàng bỗng thấy lòng ấm lại, chàng không đến nỗi cô độc, trên đời này còn có nhiều người quan tâm đến chàng.
Lôi Chấn Viễn nhìn thấy thần sắc chàng buôn bã, nghĩ là chàng buồn lòng vì trận đấu lúc đêm, vội lên tiếng an ủi :
- Hiền điệt chớ buồn! Công lực của hiền đệ cao thâm hơn Hải Ngoại tam sát, chỉ vì hiền điệt sơ ý nên mới thất thế như vậy thôi. Hiền điệt còn trẻ tuổi nhất định sẽ còn cơ hội để chiến thắng Tam sát.
Triển Bạch ôm quyền nói :
- Đa tạ Lôi đại thúc an ủi nhưng tiểu điệt đã nhận lời đánh cược với người, không thể không giữ lời hứa. Từ nay tiểu điệt sẽ rút lui khỏi giang hồ!
Lôi Chấn Viễn thở dài, nói một mình :
- Thật tính khí không khác Triển đại ca chút nào, một lời đã nói thì dù có chết cũng phải giữ lời.
Nhữ Quốc Hùng lên tiếng :
- Dù sao thì Triển hiền đệ cũng không được rút lui khỏi giang hồ. Bởi Nam Hải môn đã nuôi tham vọng độc bá Trung Nguyên, lại tận diệt những người không phục tùng chúng, thủ đoạn cực kỳ tàn bạo. Để hóa giải tai ách cho võ lâm Trung Nguyên, thử hỏi trong võ lâm hiện giờ có ai đủ tư cách ngoài Triển hiền đệ nữa? Triển hiền đệ nếu rút lui khỏi giang hồ tức là đã trúng gian kế của Nam Hải môn rồi.
Đại Dật Hoạt Tử nhân cũng góp lời :
- Nhữ tổng tiêu đầu nói rất đúng. Hiện giờ ngoài tiểu ân công ra có còn ai đủ sức chống lại Nam Hải môn nữa? Đây là vấn đề sinh tử của cả võ lâm Trung Nguyên, nó quan trọng hơn danh dự của một cá nhân, mong tiểu ân công nghĩ lại...
Lôi Chấn Viễn khoát tay nói :
- Không thể nói như vậy được! Người trong giang hồ lấy hiệp nghĩa làm trọng nếu không biết thủ tín thì còn nói gì đến hiệp nghĩa nữa?
Triển Bạch nghe Lôi Chấn Viễn nói lòng khâm phục vô biên, cả Thái Bạch song dật và Nhữ Quốc Hùng cũng không còn lời nào để nói nữa.
Lôi Chấn Viễn thấy không ai phản đối, nói thêm :
- Chúng ta phải trở về Mộ Dung sơn trang trước đã, những việc khác từ từ lo liệu.
Mộ Dung Hồng nghe nói trở về Mộ Dung sơn trang lòng mừng vô hạn, nhìn Triển Bạch tươi cười :
- Chúng ta đi!
Triển Bạch nhìn quanh không thấy Uyển Nhi, vội hỏi :
- Còn Uyển Nhi đâu?
Mộ Dung Hồng đáp :
- Muội muội trở về sơn trang trước rồi.
Triển Bạch thở dài một tiếng.
Mộ Dung Hồng tưởng chàng buồn vì nội thương vội tỏ vẻ quan tâm hỏi :
- Bạch ca ca có sao không?
Triển Bạch vội lắc đâu :
- Không có sao! Không có sao...
Với công lực của chàng hiện thời, chút nội thương lúc đêm có gì đáng kể. Có điều chàng đang đau lòng vì nghĩ tới Uyển Nhi, một thiếu nữ ngây thơ trong trắng đã thầm dâng trọn trái tim cho chàng, nhưng điều này chàng làm sao mà thổ lộ với Mộ Dung Hồng được?
Đến xế chiều ngày hôm đó thì đoàn người đã đến Hưng Long trấn, nơi mà chàng bị Huyết Chưởng Hỏa Long Diêu Bính Côn đả thương. Nhớ lại chuyện cũ Triển Bạch đem việc ra kể lại cho mọi người nghe.
Lôi Chấn Viễn nghe xong nói :
- Người này chỉ dựa vào thứ hỏa khí bá đạo chứ võ công không có gì đáng kể, nhưng tính khí thì cực kỳ cao ngạo. Lôi đại thúc đã định tìm hắn tỷ thí một phen, không ngờ hắn lại chết dưới tay của Hải Ngoại tam sát rồi.
Nhữ Quốc Hùng bỗng lên tiếng :
- Hưng Long trấn này vốn thuộc địa phận của Vân Mộng sơn trang, không biết tại sao hôm nay lại có nhiều đệ tử Cùng Gia bang xuất hiện ở đây như vậy?
Mọi người nghe nói mới chú ý thấy trên các ngã đường trong trấn, khiếu hóa tử tay cầm gậy trúc, vai đeo túi đi thành từng nhóm năm ba người. Nhưng lại không xin tiền khách qua đường, chỉ cắm cúi bước đi.
Lôi Chấn Viễn nhìn thấy bọn khiếu hóa không ít người cầm gậy trúc xanh, túi đeo trên vai kết tua có tới bảy sợi, chứng tỏ bọn này cũng từ hạng Đường chủ trở lên, nhưng không hiểu vì lẽ gì lại tập trung ở đây đông như vậy.
Triển Bạch không nén nổi hiếu kỳ, hạ giọng nói :
- Cùng Gia bang thuộc quyền quản lý của Đoạn Phương công tử, nay lại tập trung ở đất của An Lạc công tử, chắc là có việc chứ chẳng không!
Lôi Chấn Viễn gật đầu nói :
- Hiền điệt nói không sai, hay là ta đi coi cho biết đi.
Dứt lời theo chân một toán khiếu hóa tử bước vào một con hẻm.
Mấy người còn lại tuy không thích đa sự, nhưng thấy Lôi Chấn Viễn đã bước vào nên đành phải vào theo.
Con hẻm khá dài, đi bốn năm chục trượng mà vẫn chưa hết.
Đoàn người đang đi bỗng thấy ba tên khiếu hóa trẻ tuổi hoành ngang Đả Cẩu bổng, bước ra chặn đường.
Tên đi đầu quát :
- Đứng lại! Các vị là người phú quí không nên đến chỗ kẻ cùng gia tụ tập!
Lôi Chấn Viễn cười lớn nói :
- Bọn ta là bằng hữu của kẻ cùng gia, đặc biệt đến đây để xem thịnh hội.
Lôi Chấn Viễn đầu tóc rối bù, râu mọc chơm chởm, tuy chiếc thanh bào mặc trên người còn khá sạch sẽ, nhưng xem ra không khác những đệ tử Cùng Gia bang là mấy.
Một tên lên tiếng :
- Đây là nơi bày Hướng đường của Cùng Gia bang, chư vị không phải là bang chúng xin đừng tiến vào!
Lôi Chấn Viễn nổi giận quát :
- Lão phu là Lôi Chấn Viễn, cả trưởng bối của các ngươi là Phong Trần tam cái còn không dám thất lễ với lão phu. Các ngươi là hạng hậu sinh tiểu bối dám cả gan vô lễ.
Dứt lời xăm xăm xông vào.
Ba tên khiếu hóa tử đồng quát lớn một tiếng, huơ trúc trượng tấn công. Con hẻm chật hẹp, ba cây trúc trượng múa lên hầu như che lấp cả con hẻm, nếu Lôi Chấn Viễn không kịp thoái lui chắc chắn phải bị thương dưới trúc trượng chứ chẳng chơi.
Nhưng Lôi Chấn Viễn hoành hành giang hồ mấy mươi năm nào coi mấy thế trượng này ra gì. Lão giơ chưởng đẩy tới, đồng thời quát lớn :
- Lui ra!
Ba tên khiếu hóa không gượng lại được liên tiếp thoái lui năm, sáu bước, trúc trượng trong tay suýt nữa thì văng đi mất.
Một trong ba tên đưa tay lên miệng huýt một hồi sáo dài, lập tức từ hai phía của con hẻm xuất hiện hơn chục khiếu hóa tử bịt cả hai đường tiến thoái.
Đồng thời trên đỉnh nhà hai bên hẻm xuất hiện vô số khiếu hóa tử tay lăm lăm cung nỏ...
Với thân thủ của mấy người này thì chẳng sợ gì cung nỏ, nhưng khổ nỗi trong hẻm không có đất trống, thân thủ khó bề thi triển, nên tình hình này cũng khá nguy cấp.
Triển Bạch vội kêu lớn :
- Tại hạ Triển Bạch xin yết kiến Đoạn Phương công tử!
Bỗng có một tên khiếu hóa bước ra, cười lạnh nói :
- Đã từng được thỉnh giáo ở Nham sơn Thập nhị động. Có điều mong chư vị chịu phiền một chút!
Dứt lời lôi từ trong túi ra mấy sợi dây ném về phía mọi người.
Thì ra tên này đà từng tham gia khiếu hóa đại trận ở Nham sơn Thập nhị động, nên vừa gặp đã nhận ra Triển Bạch.
Thấy mọi người vẫn đứng yên, tên khiếu hóa tử tiếp lời :
- Chư vị tự trói mình, chờ khi Bang chủ có lệnh sẽ lập tức thả chư vị ra. Bằng không chịu thì cứ nếm thử loạn tiễn của Cùng Gia bằng hữu xem sao!
Lôi Chấn Viễn nổi giận nói :
- Cùng Gia bang xưa nay sở dĩ đứng được trên giang hồ là vì biết suy tôn đạo nghĩa. Nay các ngươi bày sẵn bẫy rập để gia hại giang hồ bằng hữu, e rằng Cùng Gia bang phải tiêu tán dưới tay các ngươi rồi.
Tên khiếu hóa giộng gậy trúc xuống đất, cười lạnh nói :
- Chết đến nơi mà còn muốn lên mặt dạy đời bây giờ ta đếm đến ba, nếu các ngươi còn chưa chịu tự trói mình thì đừng trách Cùng Gia bằng hữu vô tình.
Dứt lời giơ một ngón tay lên trời hô :
- Một!
Lôi Chấn Viễn vẫn đứng yên bất động.
Tên khiếu hóa giộng gậy trúc xuống đất hô :
- Hai!
Lôi Chấn Viễn vẫn tỉnh như không, trong khi đó những người còn lại đã căng thẳng đến đổ mồ hôi ướt cả lòng bàn tay. Bởi không ai tự tin trong một khoảng không gian chật hẹp như vậy mình có thể tránh được loạn tiễn từ trên cao bắn xuống.
Nhưng tên khiếu hóa tử vừa giộng gậy xuống đất chưa kịp đếm “ba” thì đã nghe một tiếng quát lớn :
- Dừng tay!
Từ trong hẻm ba bóng người phi thân như bay chạy ra.
/65
|