(Oan tình khôn tỏ)
Nhắc lại ngày ấy Lăng Hạo Thiên xin Thanh Thánh phương trượng thế phát cho mình, nhưng Thanh Thánh chưa chịu đáp ứng, trong lòng buồn bã, bèn bái biệt phương trượng xuống núi. Trời đất bao la, nhưng Lăng Hạo Thiên thực sự không biết mình phải đi đâu; y ngoảnh đầu nhìn tòa bảo tháp mười tám tầng của Thiếu Lâm Tự nguy nga chót vót trong rừng, thầm nghĩ: “Phương trượng bảo ta ngay thẳng, trọng tình nghĩa, trong giang hồ còn nhiều việc phải hoàn thành, ối chà, Tiểu Tam nhi ta chỉ biết nghịch phá náo loạn, có thể thành tựu được việc gì chứ?”
Y thơ thẩn xuống núi, cũng chẳng có lòng dạ nào ngắm cảnh núi non, cứ men theo từng bậc đá đi xuống, gần đến lưng chừng núi, chợt nghe trên núi mơ hồ có tiếng chuông trống truyền đến, thầm ngạc nhiên: “Ta không nghe nói hôm nay có pháp sự gì, sao bây giờ lại gióng chuông nhỉ?” Còn đang ngẫm nghĩ, chợt nghe đằng sau có tiếng chân chạy đến, Lăng Hạo Thiên ngoảnh đầu nhìn, thấy một toán chừng hơn ba mươi tăng nhân áo xám lớn tiếng hò hét, sầm sập chạy tới, ai nấy đều cầm gậy gộc giới đao, vẻ mặt kích động, vị tăng nhân đi đầu thét lớn: “Lăng Hạo Thiên, mau đứng lại cho ta!”
Lăng Hạo Thiên nhận ra y là đệ tử hàng chữ Tịnh, pháp hiệu Tịnh Ngộ, bèn nói: “Ra là Tịnh Ngộ sư huynh, xin hỏi có việc gì?”
Tịnh Ngộ thét to: “Ngươi tự mình làm ra việc tốt đẹp gì, còn phải hỏi lại ta sao?” Lăng Hạo Thiên đáp: “Ta làm không ít việc tốt, ngươi muốn nói đến việc nào?”
Tịnh Ngộ đỏ ngầu hai mắt, quát: “Thằng giặc vô sỉ! Ngươi… ngươi hại chết phương trượng bản môn mà còn dám ung dung thong thả rời khỏi Thiếu Thất sơn ư?”
Lăng Hạo Thiên thất kinh, buột miệng la lên: “Phương trượng chết rồi sao?” Tịnh Ngộ giận dữ rống lên: “Ngươi hãy còn giả vờ ư? Ti bỉ vô sỉ, lòng lang dạ chó!” Đoạn thét những người đi cùng xông lên, huơ giới đao chém vào Lăng Hạo Thiên.”
Lăng Hạo Thiên nghiêng người lách tránh, đoạt lấy giới đao, chụp lấy cổ tay y, thét: “Ngươi làm sao vậy? Chưa nói cho rõ ràng đã vung đao chém bừa? Ai thấy ta hại chết phương trượng chứ?” Tịnh Ngộ bị y kiềm chế, vùng vẫy mấy lượt không thoát, giận dữ quá độ, hầm hừ mấy tiếng, rồi lăn ra bất tỉnh. Bọn tăng nhân đi cùng đồng loạt la to: “Tịnh Ngộ bị y giết chết rồi! Hung thủ lại giết người rồi!” Rồi cả bọn cùng nhào tới, cầm đao côn vụt vào người Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên nhíu mày, đá bay bảy tám tăng nhân xáp đến gần nhất, chợt nghe xa xa có tiếng người kêu to: “A Di Đà phật, chớ hạ sát thủ!”
Lăng Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy bốn vị hoàng y lão tăng men theo sơn đạo từ trên núi chạy xuống, thân pháp thật mau lẹ, trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt, quát bọn tăng nhân áo xám thoái lui, tự mình phân ra bốn hướng vây lấy gã, chính là Thanh Tâm, Thanh Đức, Thanh Hải, Thanh Pháp bốn vị thần tăng.
Lăng Hạo Thiên buông cổ tay Tịnh Ngộ ra, đẩy hắn về phía Thanh Đức, nói: “Y tự ngất đi, ta không hề đả thương y.”
Thanh Tâm cúi xuống bắt mạch cho Tịnh Ngộ, ra dấu cho đệ tử đứng đằng sau tiến lên đỡ lấy y, rồi quay đầu lại nhìn Lăng Hạo Thiên. Lăng Hạo Thiên thấy bốn vị thần tăng cứ nhìn mình chòng chọc, không tỏ vẻ muốn bỏ đi, ánh mắt ai nấy đều phừng phừng lửa giận. Y lắc đầu hỏi: “Tại hạ nghe nói Phương trượng bị hạ độc thủ, trong lòng rất khó chịu. Các vị đuổi theo tại hạ như vậy, chẳng lẽ thực sự cho tại hạ là hung thủ?
Thanh Tâm nói: “A Di Đà Phật, Lăng tam thí chủ, đã đến bước này, người còn vờ vĩnh hay sao? Ai nấy đều thấy rõ ngươi xuất thủ giết chết Phương trượng trong tịnh thất của người, ngươi còn không chịu nhận?”
Lăng Hạo Thiên nghe Thanh Tâm nhất mực đề quyết như vậy, không khỏi thất kinh, vội hỏi: “Sao lại như thế? Tại hạ sao lại muốn giết Phương trượng chứ?”
Thanh Hải nóng nảy, cướp lời thét lớn: “Ngươi nói… ngươi nói ngươi đã đánh thắng Tát Ca phái, Thiếu Lâm lại là bại tướng dưới tay Tát Ca phái, nên Chưởng môn nhân phải quy phục ngươi, xưng ngươi là “Thiên hạ võ công đệ nhất”. Chưởng môn nhân không bằng lòng, tên tiểu tặc gian ngoan vô sỉ nhà ngươi bèn xuống tay giết chết Chưởng môn nhân!”
Lăng Hạo Thiên la lên: “Ăn nói bậy bạ! Hôm nay ta từ biệt Phương trượng xong mới xuống núi, làm sao mà lại muốn Người quy phục ta, làm sao mà lại giết Người cho được chứ? Là ai đã dựng chuyện? Vậy mà các người cũng tin được!”
Lại thấy Thanh Tâm, Thanh Đức, Thanh Hải, Thanh Pháp bốn người vẻ mặt nghiêm túc, lại có vẻ khinh thường, rõ ràng đã có định kiến, tin chắc mình là hung thủ, Lăng Hạo Thiên chợt thấy trong lòng lạnh ngắt, thầm nghĩ: “Lẽ nào những người này đều là thủ hạ của Thanh Hiển, âm thầm câu kết với hắn ám hại ta? Thanh Hải, Thanh Pháp còn có thể hồ đồ, chứ Thanh Đức và Thanh Tâm đều là bậc lão thành nhiều kinh nghiệm, lẽ nào lại cùng một ý với hắn. Tiếc là Thanh Triệu đại sư đã xuống núi vắng nhà, nếu không nhất định ông đã có thể giúp ta tìm ra chân tướng, tẩy sạch hàm oan.”
Thế nhưng lúc này y đang bị lắm nhà sư bao vây, lại còn có bốn vị đại thần tăng chặn trước mặt, muốn đánh cũng khó, lại nghĩ: “Nếu mình bị bọn hoà thượng này bắt về, hẳn chúng sẽ xử mình lập tức để thị uy, càng không còn chỗ để tranh biện. Mình nên nghĩ cách thoát thân đã, thong thả rồi sẽ quay lại điều tra chân tướng.” Lăng Hạo Thiên bèn hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Ta chỉ có một lời thôi: Thanh Thánh Phương trượng không phải cho ta giết chết. Các người tin cũng được, không tin cũng được. Giờ ta phải đi, ai dám cản đường, ta sẽ không khách khí đâu đấy!”
Thanh Pháp lớn tiếng nói: “Ngươi khăng khăng bảo là không giết Phương trượng, sao không dám cùng chúng ta về đối chất? Ngươi một mực muốn đào tẩu, như vậy đủ thấy trong lòng có điều ám muội.”
Lăng Hạo Thiên cười nhạt: “Các người cứ nhất mực quả quyết như thế, làm sao mà đối chất được chứ? Dựng chuyện đổ oan cho người, bản lĩnh này của Thiếu Lâm cũng không thua gì Tây Xưởng.”
Thanh Đức nói: Lăng thí chủ, nếu như việc này thực sự không do ngươi gây ra, tại sao ngươi không dám theo lão nạp về Thiếu Lâm tự một chuyến? Trước khi mọi việc rõ ràng, lão nạp bảo chứng không một ai dám động đến một sợi lông của thí chủ.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Thanh Đức đại sư có tấm lòng khoan dung, nhưng người khác sợ không được như vậy chăng? Tiểu Tam Nhi tôi nói sao làm vậy. Tôi đã nói hôm nay tôi phải xuống núi, các người không một ai cản trở được đâu.” Nói xong hét to một tiếng, tả chưởng vung lên, chưởng phong ào ạt xô ra đẩy Thanh Hải lùi lại hai bước, nhún người nhảy lên một cái, vọt qua bốn người, giữa không trung khéo nhẹ chuyển thân, đáp ra ngoài vòng vây vài trượng.
Mọi người thấy y phô diễn khinh công lợi hại như vậy đều thất kinh, Thanh Tâm đứng gần Lăng Hạo Thiên nhất, khẽ hừ một tiếng, vung tay đánh y một chưởng. Lăng Hạo Thiên cảm thấy một cỗ nội lực hùng hậu xô tới mình, không ngờ Thanh Tâm già nua lụm cụm, dáng vẻ gầy gò bệnh hoạn mà chưởng lực lại hùng hậu đến thế. Y không có ý tranh cường với Thanh Tâm nên giơ song chưởng thủ trước ngực, mượn lực nhảy lùi về sau một bước vọt ra ngoài năm sáu trượng rồi xoay người chạy biến.
Thanh Pháp, Thanh Hải đều thét to, lật đật truy cản, chia ra bên trái một người, bên phải một người cùng xuất chưởng đánh tới. Lăng Hạo Thiên không thể né tránh, càng gia tăng cước bộ chạy thẳng xuống núi. Y thi triển khinh công học được ở Thiên Phong bảo, chân không bén đất chạy như bay, Thiếu Lâm bốn vị thần tăng đều chưa từng thấy qua thân pháp nào nhanh đến thế, vội vàng đề khí, gấp gáp đuổi theo phía sau, cách Lăng Hạo Thiên chừng bảy tám trượng. Còn các tăng nhân khác vì công lực không đủ, chẳng bao lâu bị bỏ rớt lại đằng xa.
Đường xuống núi Thiếu Thất cực kỳ hiểm trở, Lăng Hạo Thiên và bốn vị hòa thượng trước sau chạy xuống núi, chỉ chừng tàn hơn hai nén nhang đã phân rõ cao thấp; cự ly giữa năm người dần dần tách rõ, Lăng Hạo Thiên và Thanh Tâm, Thanh Đức trước sau cách nhau chưa tới mười trượng, Thanh Pháp lọt ra sau chừng năm trượng, còn Thanh Hải thì vì trước đó không lâu đã thọ nội thương, còn chưa hoàn toàn bình phục nên càng rớt lại chừng bảy tám trượng nữa. Lăng Hạo Thiên thì hơi thở bình ổn, thể lực sung mãn, tựa hồ càng chạy càng nhanh. Thanh Tâm, Thanh Đức khinh công tuy cao, nhưng tuổi đã lớn, nội lực cũng không bằng Lăng Hạo Thiên đang độ sung sức, nên chạy thêm chừng tàn một nén nhang nữa đã bị bỏ lại sau hơn hai mươi trượng.
Gần đến chân núi, Lăng Hạo Thiên bỗng nhiên dừng lại, xoay người, khoanh tay đứng đợi. Chẳng mấy chốc, Thanh Tâm, Thanh Đức cũng đuổi tới nơi. Hai người chạy đã lâu, toàn thân mệt rũ, hơi thở hổn hển, lại thấy Lăng Hạo Thiên ung dung đứng chờ, không khỏi vừa ngờ vừa sợ: “Hai người chúng ta lúc này thể lực không đủ, mà hắn thì đàng hoàng thong thả như thường. Chỗ này không có ai khác, nếu như hắn muốn lấy tính mệnh của bọn ta, thật quá dễ dàng.” Nghĩ đến đây, hai vị lão tăng đều hết sức cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Lăng Hạo Thiên, nhất thời phân vân không biết có nên động thủ trước hay không.
--- Xem tiếp hồi 182 ----
Nhắc lại ngày ấy Lăng Hạo Thiên xin Thanh Thánh phương trượng thế phát cho mình, nhưng Thanh Thánh chưa chịu đáp ứng, trong lòng buồn bã, bèn bái biệt phương trượng xuống núi. Trời đất bao la, nhưng Lăng Hạo Thiên thực sự không biết mình phải đi đâu; y ngoảnh đầu nhìn tòa bảo tháp mười tám tầng của Thiếu Lâm Tự nguy nga chót vót trong rừng, thầm nghĩ: “Phương trượng bảo ta ngay thẳng, trọng tình nghĩa, trong giang hồ còn nhiều việc phải hoàn thành, ối chà, Tiểu Tam nhi ta chỉ biết nghịch phá náo loạn, có thể thành tựu được việc gì chứ?”
Y thơ thẩn xuống núi, cũng chẳng có lòng dạ nào ngắm cảnh núi non, cứ men theo từng bậc đá đi xuống, gần đến lưng chừng núi, chợt nghe trên núi mơ hồ có tiếng chuông trống truyền đến, thầm ngạc nhiên: “Ta không nghe nói hôm nay có pháp sự gì, sao bây giờ lại gióng chuông nhỉ?” Còn đang ngẫm nghĩ, chợt nghe đằng sau có tiếng chân chạy đến, Lăng Hạo Thiên ngoảnh đầu nhìn, thấy một toán chừng hơn ba mươi tăng nhân áo xám lớn tiếng hò hét, sầm sập chạy tới, ai nấy đều cầm gậy gộc giới đao, vẻ mặt kích động, vị tăng nhân đi đầu thét lớn: “Lăng Hạo Thiên, mau đứng lại cho ta!”
Lăng Hạo Thiên nhận ra y là đệ tử hàng chữ Tịnh, pháp hiệu Tịnh Ngộ, bèn nói: “Ra là Tịnh Ngộ sư huynh, xin hỏi có việc gì?”
Tịnh Ngộ thét to: “Ngươi tự mình làm ra việc tốt đẹp gì, còn phải hỏi lại ta sao?” Lăng Hạo Thiên đáp: “Ta làm không ít việc tốt, ngươi muốn nói đến việc nào?”
Tịnh Ngộ đỏ ngầu hai mắt, quát: “Thằng giặc vô sỉ! Ngươi… ngươi hại chết phương trượng bản môn mà còn dám ung dung thong thả rời khỏi Thiếu Thất sơn ư?”
Lăng Hạo Thiên thất kinh, buột miệng la lên: “Phương trượng chết rồi sao?” Tịnh Ngộ giận dữ rống lên: “Ngươi hãy còn giả vờ ư? Ti bỉ vô sỉ, lòng lang dạ chó!” Đoạn thét những người đi cùng xông lên, huơ giới đao chém vào Lăng Hạo Thiên.”
Lăng Hạo Thiên nghiêng người lách tránh, đoạt lấy giới đao, chụp lấy cổ tay y, thét: “Ngươi làm sao vậy? Chưa nói cho rõ ràng đã vung đao chém bừa? Ai thấy ta hại chết phương trượng chứ?” Tịnh Ngộ bị y kiềm chế, vùng vẫy mấy lượt không thoát, giận dữ quá độ, hầm hừ mấy tiếng, rồi lăn ra bất tỉnh. Bọn tăng nhân đi cùng đồng loạt la to: “Tịnh Ngộ bị y giết chết rồi! Hung thủ lại giết người rồi!” Rồi cả bọn cùng nhào tới, cầm đao côn vụt vào người Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên nhíu mày, đá bay bảy tám tăng nhân xáp đến gần nhất, chợt nghe xa xa có tiếng người kêu to: “A Di Đà phật, chớ hạ sát thủ!”
Lăng Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy bốn vị hoàng y lão tăng men theo sơn đạo từ trên núi chạy xuống, thân pháp thật mau lẹ, trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt, quát bọn tăng nhân áo xám thoái lui, tự mình phân ra bốn hướng vây lấy gã, chính là Thanh Tâm, Thanh Đức, Thanh Hải, Thanh Pháp bốn vị thần tăng.
Lăng Hạo Thiên buông cổ tay Tịnh Ngộ ra, đẩy hắn về phía Thanh Đức, nói: “Y tự ngất đi, ta không hề đả thương y.”
Thanh Tâm cúi xuống bắt mạch cho Tịnh Ngộ, ra dấu cho đệ tử đứng đằng sau tiến lên đỡ lấy y, rồi quay đầu lại nhìn Lăng Hạo Thiên. Lăng Hạo Thiên thấy bốn vị thần tăng cứ nhìn mình chòng chọc, không tỏ vẻ muốn bỏ đi, ánh mắt ai nấy đều phừng phừng lửa giận. Y lắc đầu hỏi: “Tại hạ nghe nói Phương trượng bị hạ độc thủ, trong lòng rất khó chịu. Các vị đuổi theo tại hạ như vậy, chẳng lẽ thực sự cho tại hạ là hung thủ?
Thanh Tâm nói: “A Di Đà Phật, Lăng tam thí chủ, đã đến bước này, người còn vờ vĩnh hay sao? Ai nấy đều thấy rõ ngươi xuất thủ giết chết Phương trượng trong tịnh thất của người, ngươi còn không chịu nhận?”
Lăng Hạo Thiên nghe Thanh Tâm nhất mực đề quyết như vậy, không khỏi thất kinh, vội hỏi: “Sao lại như thế? Tại hạ sao lại muốn giết Phương trượng chứ?”
Thanh Hải nóng nảy, cướp lời thét lớn: “Ngươi nói… ngươi nói ngươi đã đánh thắng Tát Ca phái, Thiếu Lâm lại là bại tướng dưới tay Tát Ca phái, nên Chưởng môn nhân phải quy phục ngươi, xưng ngươi là “Thiên hạ võ công đệ nhất”. Chưởng môn nhân không bằng lòng, tên tiểu tặc gian ngoan vô sỉ nhà ngươi bèn xuống tay giết chết Chưởng môn nhân!”
Lăng Hạo Thiên la lên: “Ăn nói bậy bạ! Hôm nay ta từ biệt Phương trượng xong mới xuống núi, làm sao mà lại muốn Người quy phục ta, làm sao mà lại giết Người cho được chứ? Là ai đã dựng chuyện? Vậy mà các người cũng tin được!”
Lại thấy Thanh Tâm, Thanh Đức, Thanh Hải, Thanh Pháp bốn người vẻ mặt nghiêm túc, lại có vẻ khinh thường, rõ ràng đã có định kiến, tin chắc mình là hung thủ, Lăng Hạo Thiên chợt thấy trong lòng lạnh ngắt, thầm nghĩ: “Lẽ nào những người này đều là thủ hạ của Thanh Hiển, âm thầm câu kết với hắn ám hại ta? Thanh Hải, Thanh Pháp còn có thể hồ đồ, chứ Thanh Đức và Thanh Tâm đều là bậc lão thành nhiều kinh nghiệm, lẽ nào lại cùng một ý với hắn. Tiếc là Thanh Triệu đại sư đã xuống núi vắng nhà, nếu không nhất định ông đã có thể giúp ta tìm ra chân tướng, tẩy sạch hàm oan.”
Thế nhưng lúc này y đang bị lắm nhà sư bao vây, lại còn có bốn vị đại thần tăng chặn trước mặt, muốn đánh cũng khó, lại nghĩ: “Nếu mình bị bọn hoà thượng này bắt về, hẳn chúng sẽ xử mình lập tức để thị uy, càng không còn chỗ để tranh biện. Mình nên nghĩ cách thoát thân đã, thong thả rồi sẽ quay lại điều tra chân tướng.” Lăng Hạo Thiên bèn hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Ta chỉ có một lời thôi: Thanh Thánh Phương trượng không phải cho ta giết chết. Các người tin cũng được, không tin cũng được. Giờ ta phải đi, ai dám cản đường, ta sẽ không khách khí đâu đấy!”
Thanh Pháp lớn tiếng nói: “Ngươi khăng khăng bảo là không giết Phương trượng, sao không dám cùng chúng ta về đối chất? Ngươi một mực muốn đào tẩu, như vậy đủ thấy trong lòng có điều ám muội.”
Lăng Hạo Thiên cười nhạt: “Các người cứ nhất mực quả quyết như thế, làm sao mà đối chất được chứ? Dựng chuyện đổ oan cho người, bản lĩnh này của Thiếu Lâm cũng không thua gì Tây Xưởng.”
Thanh Đức nói: Lăng thí chủ, nếu như việc này thực sự không do ngươi gây ra, tại sao ngươi không dám theo lão nạp về Thiếu Lâm tự một chuyến? Trước khi mọi việc rõ ràng, lão nạp bảo chứng không một ai dám động đến một sợi lông của thí chủ.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Thanh Đức đại sư có tấm lòng khoan dung, nhưng người khác sợ không được như vậy chăng? Tiểu Tam Nhi tôi nói sao làm vậy. Tôi đã nói hôm nay tôi phải xuống núi, các người không một ai cản trở được đâu.” Nói xong hét to một tiếng, tả chưởng vung lên, chưởng phong ào ạt xô ra đẩy Thanh Hải lùi lại hai bước, nhún người nhảy lên một cái, vọt qua bốn người, giữa không trung khéo nhẹ chuyển thân, đáp ra ngoài vòng vây vài trượng.
Mọi người thấy y phô diễn khinh công lợi hại như vậy đều thất kinh, Thanh Tâm đứng gần Lăng Hạo Thiên nhất, khẽ hừ một tiếng, vung tay đánh y một chưởng. Lăng Hạo Thiên cảm thấy một cỗ nội lực hùng hậu xô tới mình, không ngờ Thanh Tâm già nua lụm cụm, dáng vẻ gầy gò bệnh hoạn mà chưởng lực lại hùng hậu đến thế. Y không có ý tranh cường với Thanh Tâm nên giơ song chưởng thủ trước ngực, mượn lực nhảy lùi về sau một bước vọt ra ngoài năm sáu trượng rồi xoay người chạy biến.
Thanh Pháp, Thanh Hải đều thét to, lật đật truy cản, chia ra bên trái một người, bên phải một người cùng xuất chưởng đánh tới. Lăng Hạo Thiên không thể né tránh, càng gia tăng cước bộ chạy thẳng xuống núi. Y thi triển khinh công học được ở Thiên Phong bảo, chân không bén đất chạy như bay, Thiếu Lâm bốn vị thần tăng đều chưa từng thấy qua thân pháp nào nhanh đến thế, vội vàng đề khí, gấp gáp đuổi theo phía sau, cách Lăng Hạo Thiên chừng bảy tám trượng. Còn các tăng nhân khác vì công lực không đủ, chẳng bao lâu bị bỏ rớt lại đằng xa.
Đường xuống núi Thiếu Thất cực kỳ hiểm trở, Lăng Hạo Thiên và bốn vị hòa thượng trước sau chạy xuống núi, chỉ chừng tàn hơn hai nén nhang đã phân rõ cao thấp; cự ly giữa năm người dần dần tách rõ, Lăng Hạo Thiên và Thanh Tâm, Thanh Đức trước sau cách nhau chưa tới mười trượng, Thanh Pháp lọt ra sau chừng năm trượng, còn Thanh Hải thì vì trước đó không lâu đã thọ nội thương, còn chưa hoàn toàn bình phục nên càng rớt lại chừng bảy tám trượng nữa. Lăng Hạo Thiên thì hơi thở bình ổn, thể lực sung mãn, tựa hồ càng chạy càng nhanh. Thanh Tâm, Thanh Đức khinh công tuy cao, nhưng tuổi đã lớn, nội lực cũng không bằng Lăng Hạo Thiên đang độ sung sức, nên chạy thêm chừng tàn một nén nhang nữa đã bị bỏ lại sau hơn hai mươi trượng.
Gần đến chân núi, Lăng Hạo Thiên bỗng nhiên dừng lại, xoay người, khoanh tay đứng đợi. Chẳng mấy chốc, Thanh Tâm, Thanh Đức cũng đuổi tới nơi. Hai người chạy đã lâu, toàn thân mệt rũ, hơi thở hổn hển, lại thấy Lăng Hạo Thiên ung dung đứng chờ, không khỏi vừa ngờ vừa sợ: “Hai người chúng ta lúc này thể lực không đủ, mà hắn thì đàng hoàng thong thả như thường. Chỗ này không có ai khác, nếu như hắn muốn lấy tính mệnh của bọn ta, thật quá dễ dàng.” Nghĩ đến đây, hai vị lão tăng đều hết sức cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Lăng Hạo Thiên, nhất thời phân vân không biết có nên động thủ trước hay không.
--- Xem tiếp hồi 182 ----
/213
|