Dưới ánh nhìn dò xét của hai người khác trong quán, gã đạo nhân cầm lấy chén nước, khom lưng chậm rãi uống vào. Bộ dạng của gã chẳng những không giống nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, trái lại trông có phần chần chừ đề phòng hơn.
Ngay vào lúc gã uống nước, Tạ Liên nghe được tiếng "tõm tõm" rõ mồn một, nghe như tiếng rót nước vào trong bình rỗng vậy.
Chỉ trong chớp mắt, Tạ Liên đã thông suốt, y túm lấy tay đối phương, nói: "Đừng uống nữa."
Gã đạo nhân run tay, ngờ vực nhìn y. Tạ Liên cười nói: "Uống cũng vô dụng thôi, không phải sao?"
Gã đạo nhân nghe mà biến sắc, tay còn lại rút kiếm sắt bên hông đâm về hướng Tạ Liên. Tạ Liên đứng yên không nhúc nhích, nhấc tay búng một cái, "keng" một tiếng, nhẹ nhàng búng văng mũi kiếm. Thấy Tạ Liên vẫn nắm chặt tay kia của mình, gã đạo nhân cắn răng giật mạnh một cái. Tạ Liên chỉ cảm thấy cánh tay của gã thình lình xẹp lép, hệt như quả bóng hơi xẹp xuống triệt để, roẹt cái giãy khỏi tay mình. Vừa thoát ra, gã đạo nhân lập tức chạy về hướng cửa. Tạ Liên cũng không nóng nảy, tại nơi không có lực cản trở của thế giới bên ngoài, cho dù gã đạo nhân có chạy xa mười trượng (33 mét), Nhược Da cũng có thể kéo gã về. Nào ngờ y vừa nâng cổ tay, một tiếng xé gió sắc như dao cạo xẹt qua người y.
Tiếng động này nghe như có người bắn một mũi tên nhọn từ sau lưng y, xuyên thẳng qua bụng gã đạo nhân, ghim lên cánh cửa. Tạ Liên đưa mắt nhìn kỹ, đó thế mà lại là một chiếc đũa tre.
Y ngoảnh đầu lại nhìn, Tam Lang vừa nghiêm túc vừa thong thả đứng lên từ bên bàn, đi lướt qua vai y, rút đũa tre ra, lắc mấy cái trước mặt y, nói: "Bẩn rồi. Lát nữa vứt."
Còn gã đạo nhân bị thương nặng lại hoàn toàn không mở miệng kêu đau, chỉ lẳng lặng tựa vào cửa từ từ tuột xuống. Thứ chảy ra ào ạt từ bụng gã, không phải máu tươi mà là nước trong.
Chính là chén nước khi nãy gã mới vừa uống.
Hai người khuỵu gối đứng cạnh gã đạo nhân, Tạ Liên ấn miệng vết thương của gã, cảm thấy vết thương này hệt như lỗ thủng trên một quả bóng hơi phồng to, khí lạnh xịt vù vù ra ngoài, mà "thi thể" của gã đạo nhân cũng dần dần thay đổi. Lúc nãy rõ ràng còn là một gã đàn ông vạm vỡ, giờ đây toàn thân như thu nhỏ một vòng, mặt mày và tứ chi đều héo rút, đồng thời vẫn không ngừng thu nhỏ, thoạt nhìn cứ như một lão già.
Tạ Liên nói: "Là xác rỗng."
Có một số yêu ma quỷ quái, bản thân không thể hóa thành hình người hoàn hảo bèn nghĩ ra một cách khác: Chế tạo xác rỗng.
Bọn chúng sẽ dùng một ít vật liệu giống y như thật, dày công chế tạo một túi da giả hình người. Túi da này thường mô phỏng người sống thật sự, thậm chí đôi khi còn dùng da người tạo thành, vì thế chỉ tay, dấu vân tay và tóc tai tất sẽ hoàn hảo không tỳ vết. Hơn nữa loại xác rỗng này, miễn là bản thân bọn chúng không mặc vào, nó sẽ không bị nhiễm quỷ khí, cũng không sợ bùa chú trừ tà. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao bùa chú trên cửa không chặn gã đạo nhân ở ngoài.
Có điều, loại xác rỗng này rất dễ bị nhìn thấu, bởi vì suy cho cùng chúng nó chỉ là người giả ruột rỗng, nếu không có ai mặc lớp da này, chúng nó chỉ có thể hành động dựa theo mệnh lệnh của người điều khiển, hơn nữa mệnh lệnh không được quá phức tạp, chỉ có thể là những việc đơn giản, trùng lặp, được thiết lập sẵn từ trước. Cũng chính vì thế, điệu bộ và cử chỉ của chúng nó thường khá là đờ đẫn, không giống người sống cho lắm, chẳng hạn như chúng nó sẽ lặp đi lặp lại một hai câu, làm hoài một việc, hoặc tự hỏi tự trả lời, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói nhiều vài câu với người ta là lộ tẩy. Tuy nhiên, đối với việc làm sao để phân biệt xác rỗng, Tạ Liên có một cách thực dụng hơn: Cho chúng nó uống một chén nước hoặc ăn thứ gì là được. Dù sao lớp vỏ cũng rỗng ruột, không có lục phủ ngũ tạng, lúc chúng nó ăn hay uống sẽ như ném đồ hoặc rót nước vào bình rỗng, có thể nghe được tiếng vọng rõ ràng, khác hẳn tiếng người sống ăn cơm uống nước.
Thi thể của gã đạo nhân đã xẹp lép, chẳng khác nào một lớp da mềm oặt nằm úp sấp. Tam Lang dùng chiếc đũa tre kia chọt chọt lên da gã, đoạn ném đũa đi, nói: "Lớp vỏ này thú vị đấy."
Tạ Liên biết thiếu niên này đang ám chỉ điều gì. Sắc mặt và cử chỉ của gã đạo nhân nọ không lọt khỏi mắt hai người họ, nào chỉ y như thật, phải nói là cứ như người sống giao lưu đối đáp vanh vách với Tạ Liên, có thể thấy pháp lực của kẻ điều khiển kinh người nhường nào. Tạ Liên nhìn Tam Lang, nói: "Tam Lang, xem ra đệ cũng có đọc sơ về loại dị thuật này nhỉ."
Tam Lang cười đáp: "Không nhiều lắm."
Xác rỗng này đặc biệt tìm đến tận cửa, báo cho Tạ Liên biết chuyện ở cửa ải Bán Nguyệt, bất luận là thật hay giả, mục đích cũng là vì muốn dẫn y đến cửa ải Bán Nguyệt, để cho chắc ăn, chi bằng lên Thông Linh trận hỏi một chút. Tạ Liên bấm đốt ngón tay tính toán, tính ra pháp lực còn sót lại cũng đủ để mình dùng thêm vài lần, y bèn lẩm nhẩm dùng tay ra hiệu, lên Thông Linh trận.
Vừa vào trận, bên trong thế mà náo nhiệt một cách hiếm thấy, lại còn không phải náo nhiệt vì bận việc công, dường như mọi người đang chơi trò gì đó, tiếng cười ha ha hố hố vọng khắp. Tạ Liên còn đang kinh ngạc, chỉ nghe Linh Văn nói: "Điện hạ về rồi sao? Mấy ngày qua ở dưới đó sống thế nào?"
Tạ Liên nói: "Cũng thường thôi cũng thường thôi. Mọi người đang làm gì mà vui thế?"
Linh Văn đáp: "Phong Sư đại nhân đã trở về, bây giờ đang rải công đức, điện hạ không đi giành sao?"
Quả nhiên, Tạ Liên nghe được tiếng mấy vị thần quan đang gào khản cổ trong trận: "Một trăm công đức! Giành được rồi!" "Sao ta chỉ có một công đức vậy..." "Một nghìn! Một nghìn! A! Cảm ơn Phong Sư đại nhân!!! Ha ha ha ha ha ha ha..." Tạ Liên nghĩ bụng, lẽ nào trời đang thả tiền mọi người đang lượm? Tuy hòm công đức của y trống huơ trống hoác, nhưng thứ nhất y không biết phải giành thế nào, thứ hai các vị thần quan còn lại đều quen biết nhau, giành giật chơi một tí thì không sao, y bỗng dưng nhảy vào hơi bị kỳ, vậy nên cũng không để ý nữa, tự ngẫm tự hỏi: "Chư vị, mọi người có biết cửa ải Bán Nguyệt không?"
Lời vừa thốt ra, Thông Linh trận đang rộn ràng sôi nổi giành công đức tức thì lặng thinh.
Tạ Liên lại cảm thấy hơi phiền muộn.
Dạo trước y phát một ít thơ và bài thuốc bí truyền, mọi người im lặng thì thôi đi, bởi vì các thần quan còn lại không phát những thứ này, cho nên lời y phát có lẽ lệch tông thật. Nhưng mà trong Thông Linh trận thường có thần quan mở miệng hỏi một ít vấn đề liên quan đến việc công, chẳng hạn như các ngươi ai biết con quỷ đó, nó dễ đối phó không? Các ngươi địa bàn của ai ở bên đó, giúp một tay được không? Lúc ấy mọi người sẽ tự phát biểu ý kiến của mình, có đề xuất cho đề xuất, không đề xuất thì khi nào rảnh ta sẽ hỏi giúp ngươi. Y hỏi về cửa ải Bán Nguyệt cũng xem như là việc công, vì cớ gì vừa mở miệng lại khiến cả làng im re như cũ thế này.
Hồi lâu sau, đột nhiên có người hô to: "Phong Sư đại nhân lại rải mười vạn công đức kìa!!!"
Thông Linh trận lập tức sôi nổi trở lại, chúng thần quan đua nhau đi giành công đức, chẳng còn ai để ý đến câu y vừa hỏi. Tạ Liên biết e rằng việc này không hề đơn giản, hỏi trong trận chắc cũng không được gì, nghĩ thầm vị Phong Sư đại nhân này đúng là bạo tay, rải một phát mười vạn, ghê gớm thật, đang định lui ra thì Linh Văn đột nhiên phát ngầm một câu cho y.
Linh Văn hỏi: "Điện hạ, sao tự dưng lại muốn hỏi về cửa ải Bán Nguyệt?"
Tạ Liên kể lại chuyện có một xác rỗng tìm đến tận cửa, nói: "Lớp vỏ giả đó vờ như mình là người sống sót trốn ra từ cửa ải Bán Nguyệt, tất nhiên có mục đích của nó. Không biết nó nói thật hay xạo nên ta mới lên hỏi một chút. Nơi đó sao thế?"
Bên kia, Linh Văn trầm ngâm giây lát, nói: "Điện hạ, chuyện này, ta khuyên ngươi, đừng nhúng tay vào."
Tạ Liên ít nhiều cũng lường trước sẽ nghe được câu này, bằng không chuyện đã chẳng kéo dài một trăm năm mươi năm mà không người nào hỏi đến, còn mình vừa hỏi thì cả làng im re. Y nói: "Mỗi lần qua cửa ải, mất tích hơn phân nửa, việc này là thật sao?"
Một lúc lâu sau, Linh Văn đáp: "Là thật. Nhưng chuyện này, ta không tiện nhiều lời."
Tạ Liên nghe được ý đắn đo trong giọng của nàng, chỉ sợ có chỗ khó xử, bèn nói: "Được rồi, ta hiểu mà. Nếu ngươi đã không tiện, vậy không cần nhiều lời nữa. Chúng ta cũng chưa từng lén lút bàn về đề tài này, đều là ta đụng bừa đụng bậy."
Tuy rằng hai người đang lén lút nói chuyện, Linh Văn vẫn giảm nhỏ giọng: "Điện hạ, ta nói thêm một câu nữa. Nếu ngươi muốn điều tra chuyện này, đừng để các thần quan khác biết. Với lại, đừng đi từ thiên giới."
Thu thần thức, ra khỏi Thông Linh trận, Tạ Liên đứng dậy, trầm ngâm chốc lát rồi ngẩng đầu lên nói: "Tam Lang, ta e mình phải đi xa một chuyến."
Linh Văn báo cho y đừng để các thần quan khác phát hiện, đủ thấy việc này dính dáng không ít. Mà nếu y phóng lên trời rồi nhảy xuống cửa ải Bán Nguyệt, tiện thì tiện thật, nhưng xuất phát như thế sẽ bị ghi lại trong danh sách. Chưa kể nếu có ai động tay động chân trong thông đạo (đường qua lại), rốt cuộc nhảy xuống sẽ hạ cánh ở đâu, quả thật không dám nói trước. Thế thì xem ra, đúng là chỉ có thể đi bộ đến cửa ải Bán Nguyệt. Nếu xác rỗng này tự mình đưa tới cửa, tức là muốn gạt y đi, chắc chắn không phải là nơi gì tốt. Tam Lang chợt nói: "Được, ca ca, nếu không ngại thì dẫn ta theo với."
Tạ Liên ngơ ngẩn, dùng chổi quét túi da giả trải dưới đất qua một bên, nói: "Đường xá xa xôi, bão cát gian truân, sao đệ lại phải theo?"
Tam Lang cười nói: "Huynh muốn biết Yêu đạo Bán Nguyệt là chuyện gì phải không?"
Nghe vậy, Tạ Liên khựng lại, hỏi: "Ngay cả chuyện này đệ cũng biết?"
Tam Lang khoanh tay, ung dung nói: "Hai trăm năm trước, cửa ải Bán Nguyệt chính là nơi tọa lạc của nước Bán Nguyệt quốc, người Bán Nguyệt sức mạnh vô song, tính tình lại hung hãn hiếu chiến, thường xuyên quấy rầy dân chúng ở đất Trung Nguyên."
Hắn ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng ngời, nói: "Yêu đạo Bán Nguyệt, chính là quốc sư của bọn họ."
Tạ Liên gác chổi lên tường, muốn ngồi xuống nghe kỹ hơn. Bấy giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "cốc cốc".
Lúc này sắc trời đã tối, các thôn dân đều bị câu "trúng tà" khi nãy của Tạ Liên dọa cho trốn về nhà không dám chui ra, vậy là ai gõ cửa? Tạ Liên đứng trước cửa, nín thở chốc lát, không cảm giác được trên bùa chú có thay đổi lạ thường nào, ngay sau đó lại nghe hai tiếng "cốc cốc". Tiếng động này, nghe như có hai người cùng gõ cửa.
Y ngẫm nghĩ một lát rồi mở cửa ra, quả nhiên, hai thiếu niên áo đen đứng ở cửa. Một tuấn tú, một thanh tú, chính là Nam Phong và Phù Dao.
Tạ Liên nhìn hai người kia một hồi, nói: "Hai người các ngươi..."
Phù Dao trợn mắt trước, Nam Phong mở miệng hỏi ngay: "Có phải huynh muốn đến cửa ải Bán Nguyệt không?"
Tạ Liên nói: "Các ngươi nghe được từ đâu?"
Ban đầu y cứ tưởng Linh Văn lại đến Trung thiên đình hỏi mượn lôi kéo người giúp đỡ, nhưng ngẫm lại, nàng từng bảo đừng để người ngoài biết, tất nhiên cũng sẽ không rêu rao. Nam Phong nói: "Nghe mấy thần quan dọc đường bàn vài câu, nghe nói hôm nay huynh hỏi chuyện cửa ải Bán Nguyệt trong Thông Linh trận."
Tạ Liên đã hiểu, hai tay giấu trong tay áo, nói: "Hiểu rồi. "Ta tự nguyện", đúng không?"
Bày ra điệu bộ đau răng đến mức mặt mày méo xệch, hai người đáp: "... Đúng."
Tạ Liên buồn cười: "Hiểu rồi, hiểu rồi. Nhưng thỏa thuận trước nhé, lần này đến cửa ải Bán Nguyệt, nếu dọc đường gặp phải chuyện gì không ứng phó nổi, hoan nghênh bỏ chạy bất cứ lúc nào."
Nguyên tắc đời người của Tạ Liên là: Không ép buộc người khác. Bất luận là ép người khác làm chuyện gì, hay ép họ không làm chuyện gì, tất cả đều là ép buộc. Một chuyện rốt cuộc có làm được hay không, chỉ khi bắt tay vào làm mới biết. Nếu ép buộc một người làm chuyện gì, dù cho người đó có làm đi chăng nữa, trong lòng cũng sẽ không tán đồng; nếu ép buộc một người không làm chuyện gì, cho dù người đó không làm cũng sẽ trăm phương nghìn kế nhớ nhung, ngày nào đó sẽ làm thôi. Vì vậy, mọi sự cứ thuận theo tự nhiên. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Tạ Liên lập tức nghiêng người tránh ra, định mời hai người kia vào nhà rồi nói chi tiết hơn. Nào ngờ, hai người kia vừa nhìn thấy thiếu niên ngồi nghiêng ngả phía sau Tạ Liên, sắc mặt vốn dĩ tái đen, thoắt cái biến thành tái mét.
Nam Phong lách mình bước vào, chắn trước mặt Tạ Liên, nói: "Lùi lại!"
Ngay vào lúc gã uống nước, Tạ Liên nghe được tiếng "tõm tõm" rõ mồn một, nghe như tiếng rót nước vào trong bình rỗng vậy.
Chỉ trong chớp mắt, Tạ Liên đã thông suốt, y túm lấy tay đối phương, nói: "Đừng uống nữa."
Gã đạo nhân run tay, ngờ vực nhìn y. Tạ Liên cười nói: "Uống cũng vô dụng thôi, không phải sao?"
Gã đạo nhân nghe mà biến sắc, tay còn lại rút kiếm sắt bên hông đâm về hướng Tạ Liên. Tạ Liên đứng yên không nhúc nhích, nhấc tay búng một cái, "keng" một tiếng, nhẹ nhàng búng văng mũi kiếm. Thấy Tạ Liên vẫn nắm chặt tay kia của mình, gã đạo nhân cắn răng giật mạnh một cái. Tạ Liên chỉ cảm thấy cánh tay của gã thình lình xẹp lép, hệt như quả bóng hơi xẹp xuống triệt để, roẹt cái giãy khỏi tay mình. Vừa thoát ra, gã đạo nhân lập tức chạy về hướng cửa. Tạ Liên cũng không nóng nảy, tại nơi không có lực cản trở của thế giới bên ngoài, cho dù gã đạo nhân có chạy xa mười trượng (33 mét), Nhược Da cũng có thể kéo gã về. Nào ngờ y vừa nâng cổ tay, một tiếng xé gió sắc như dao cạo xẹt qua người y.
Tiếng động này nghe như có người bắn một mũi tên nhọn từ sau lưng y, xuyên thẳng qua bụng gã đạo nhân, ghim lên cánh cửa. Tạ Liên đưa mắt nhìn kỹ, đó thế mà lại là một chiếc đũa tre.
Y ngoảnh đầu lại nhìn, Tam Lang vừa nghiêm túc vừa thong thả đứng lên từ bên bàn, đi lướt qua vai y, rút đũa tre ra, lắc mấy cái trước mặt y, nói: "Bẩn rồi. Lát nữa vứt."
Còn gã đạo nhân bị thương nặng lại hoàn toàn không mở miệng kêu đau, chỉ lẳng lặng tựa vào cửa từ từ tuột xuống. Thứ chảy ra ào ạt từ bụng gã, không phải máu tươi mà là nước trong.
Chính là chén nước khi nãy gã mới vừa uống.
Hai người khuỵu gối đứng cạnh gã đạo nhân, Tạ Liên ấn miệng vết thương của gã, cảm thấy vết thương này hệt như lỗ thủng trên một quả bóng hơi phồng to, khí lạnh xịt vù vù ra ngoài, mà "thi thể" của gã đạo nhân cũng dần dần thay đổi. Lúc nãy rõ ràng còn là một gã đàn ông vạm vỡ, giờ đây toàn thân như thu nhỏ một vòng, mặt mày và tứ chi đều héo rút, đồng thời vẫn không ngừng thu nhỏ, thoạt nhìn cứ như một lão già.
Tạ Liên nói: "Là xác rỗng."
Có một số yêu ma quỷ quái, bản thân không thể hóa thành hình người hoàn hảo bèn nghĩ ra một cách khác: Chế tạo xác rỗng.
Bọn chúng sẽ dùng một ít vật liệu giống y như thật, dày công chế tạo một túi da giả hình người. Túi da này thường mô phỏng người sống thật sự, thậm chí đôi khi còn dùng da người tạo thành, vì thế chỉ tay, dấu vân tay và tóc tai tất sẽ hoàn hảo không tỳ vết. Hơn nữa loại xác rỗng này, miễn là bản thân bọn chúng không mặc vào, nó sẽ không bị nhiễm quỷ khí, cũng không sợ bùa chú trừ tà. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao bùa chú trên cửa không chặn gã đạo nhân ở ngoài.
Có điều, loại xác rỗng này rất dễ bị nhìn thấu, bởi vì suy cho cùng chúng nó chỉ là người giả ruột rỗng, nếu không có ai mặc lớp da này, chúng nó chỉ có thể hành động dựa theo mệnh lệnh của người điều khiển, hơn nữa mệnh lệnh không được quá phức tạp, chỉ có thể là những việc đơn giản, trùng lặp, được thiết lập sẵn từ trước. Cũng chính vì thế, điệu bộ và cử chỉ của chúng nó thường khá là đờ đẫn, không giống người sống cho lắm, chẳng hạn như chúng nó sẽ lặp đi lặp lại một hai câu, làm hoài một việc, hoặc tự hỏi tự trả lời, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói nhiều vài câu với người ta là lộ tẩy. Tuy nhiên, đối với việc làm sao để phân biệt xác rỗng, Tạ Liên có một cách thực dụng hơn: Cho chúng nó uống một chén nước hoặc ăn thứ gì là được. Dù sao lớp vỏ cũng rỗng ruột, không có lục phủ ngũ tạng, lúc chúng nó ăn hay uống sẽ như ném đồ hoặc rót nước vào bình rỗng, có thể nghe được tiếng vọng rõ ràng, khác hẳn tiếng người sống ăn cơm uống nước.
Thi thể của gã đạo nhân đã xẹp lép, chẳng khác nào một lớp da mềm oặt nằm úp sấp. Tam Lang dùng chiếc đũa tre kia chọt chọt lên da gã, đoạn ném đũa đi, nói: "Lớp vỏ này thú vị đấy."
Tạ Liên biết thiếu niên này đang ám chỉ điều gì. Sắc mặt và cử chỉ của gã đạo nhân nọ không lọt khỏi mắt hai người họ, nào chỉ y như thật, phải nói là cứ như người sống giao lưu đối đáp vanh vách với Tạ Liên, có thể thấy pháp lực của kẻ điều khiển kinh người nhường nào. Tạ Liên nhìn Tam Lang, nói: "Tam Lang, xem ra đệ cũng có đọc sơ về loại dị thuật này nhỉ."
Tam Lang cười đáp: "Không nhiều lắm."
Xác rỗng này đặc biệt tìm đến tận cửa, báo cho Tạ Liên biết chuyện ở cửa ải Bán Nguyệt, bất luận là thật hay giả, mục đích cũng là vì muốn dẫn y đến cửa ải Bán Nguyệt, để cho chắc ăn, chi bằng lên Thông Linh trận hỏi một chút. Tạ Liên bấm đốt ngón tay tính toán, tính ra pháp lực còn sót lại cũng đủ để mình dùng thêm vài lần, y bèn lẩm nhẩm dùng tay ra hiệu, lên Thông Linh trận.
Vừa vào trận, bên trong thế mà náo nhiệt một cách hiếm thấy, lại còn không phải náo nhiệt vì bận việc công, dường như mọi người đang chơi trò gì đó, tiếng cười ha ha hố hố vọng khắp. Tạ Liên còn đang kinh ngạc, chỉ nghe Linh Văn nói: "Điện hạ về rồi sao? Mấy ngày qua ở dưới đó sống thế nào?"
Tạ Liên nói: "Cũng thường thôi cũng thường thôi. Mọi người đang làm gì mà vui thế?"
Linh Văn đáp: "Phong Sư đại nhân đã trở về, bây giờ đang rải công đức, điện hạ không đi giành sao?"
Quả nhiên, Tạ Liên nghe được tiếng mấy vị thần quan đang gào khản cổ trong trận: "Một trăm công đức! Giành được rồi!" "Sao ta chỉ có một công đức vậy..." "Một nghìn! Một nghìn! A! Cảm ơn Phong Sư đại nhân!!! Ha ha ha ha ha ha ha..." Tạ Liên nghĩ bụng, lẽ nào trời đang thả tiền mọi người đang lượm? Tuy hòm công đức của y trống huơ trống hoác, nhưng thứ nhất y không biết phải giành thế nào, thứ hai các vị thần quan còn lại đều quen biết nhau, giành giật chơi một tí thì không sao, y bỗng dưng nhảy vào hơi bị kỳ, vậy nên cũng không để ý nữa, tự ngẫm tự hỏi: "Chư vị, mọi người có biết cửa ải Bán Nguyệt không?"
Lời vừa thốt ra, Thông Linh trận đang rộn ràng sôi nổi giành công đức tức thì lặng thinh.
Tạ Liên lại cảm thấy hơi phiền muộn.
Dạo trước y phát một ít thơ và bài thuốc bí truyền, mọi người im lặng thì thôi đi, bởi vì các thần quan còn lại không phát những thứ này, cho nên lời y phát có lẽ lệch tông thật. Nhưng mà trong Thông Linh trận thường có thần quan mở miệng hỏi một ít vấn đề liên quan đến việc công, chẳng hạn như các ngươi ai biết con quỷ đó, nó dễ đối phó không? Các ngươi địa bàn của ai ở bên đó, giúp một tay được không? Lúc ấy mọi người sẽ tự phát biểu ý kiến của mình, có đề xuất cho đề xuất, không đề xuất thì khi nào rảnh ta sẽ hỏi giúp ngươi. Y hỏi về cửa ải Bán Nguyệt cũng xem như là việc công, vì cớ gì vừa mở miệng lại khiến cả làng im re như cũ thế này.
Hồi lâu sau, đột nhiên có người hô to: "Phong Sư đại nhân lại rải mười vạn công đức kìa!!!"
Thông Linh trận lập tức sôi nổi trở lại, chúng thần quan đua nhau đi giành công đức, chẳng còn ai để ý đến câu y vừa hỏi. Tạ Liên biết e rằng việc này không hề đơn giản, hỏi trong trận chắc cũng không được gì, nghĩ thầm vị Phong Sư đại nhân này đúng là bạo tay, rải một phát mười vạn, ghê gớm thật, đang định lui ra thì Linh Văn đột nhiên phát ngầm một câu cho y.
Linh Văn hỏi: "Điện hạ, sao tự dưng lại muốn hỏi về cửa ải Bán Nguyệt?"
Tạ Liên kể lại chuyện có một xác rỗng tìm đến tận cửa, nói: "Lớp vỏ giả đó vờ như mình là người sống sót trốn ra từ cửa ải Bán Nguyệt, tất nhiên có mục đích của nó. Không biết nó nói thật hay xạo nên ta mới lên hỏi một chút. Nơi đó sao thế?"
Bên kia, Linh Văn trầm ngâm giây lát, nói: "Điện hạ, chuyện này, ta khuyên ngươi, đừng nhúng tay vào."
Tạ Liên ít nhiều cũng lường trước sẽ nghe được câu này, bằng không chuyện đã chẳng kéo dài một trăm năm mươi năm mà không người nào hỏi đến, còn mình vừa hỏi thì cả làng im re. Y nói: "Mỗi lần qua cửa ải, mất tích hơn phân nửa, việc này là thật sao?"
Một lúc lâu sau, Linh Văn đáp: "Là thật. Nhưng chuyện này, ta không tiện nhiều lời."
Tạ Liên nghe được ý đắn đo trong giọng của nàng, chỉ sợ có chỗ khó xử, bèn nói: "Được rồi, ta hiểu mà. Nếu ngươi đã không tiện, vậy không cần nhiều lời nữa. Chúng ta cũng chưa từng lén lút bàn về đề tài này, đều là ta đụng bừa đụng bậy."
Tuy rằng hai người đang lén lút nói chuyện, Linh Văn vẫn giảm nhỏ giọng: "Điện hạ, ta nói thêm một câu nữa. Nếu ngươi muốn điều tra chuyện này, đừng để các thần quan khác biết. Với lại, đừng đi từ thiên giới."
Thu thần thức, ra khỏi Thông Linh trận, Tạ Liên đứng dậy, trầm ngâm chốc lát rồi ngẩng đầu lên nói: "Tam Lang, ta e mình phải đi xa một chuyến."
Linh Văn báo cho y đừng để các thần quan khác phát hiện, đủ thấy việc này dính dáng không ít. Mà nếu y phóng lên trời rồi nhảy xuống cửa ải Bán Nguyệt, tiện thì tiện thật, nhưng xuất phát như thế sẽ bị ghi lại trong danh sách. Chưa kể nếu có ai động tay động chân trong thông đạo (đường qua lại), rốt cuộc nhảy xuống sẽ hạ cánh ở đâu, quả thật không dám nói trước. Thế thì xem ra, đúng là chỉ có thể đi bộ đến cửa ải Bán Nguyệt. Nếu xác rỗng này tự mình đưa tới cửa, tức là muốn gạt y đi, chắc chắn không phải là nơi gì tốt. Tam Lang chợt nói: "Được, ca ca, nếu không ngại thì dẫn ta theo với."
Tạ Liên ngơ ngẩn, dùng chổi quét túi da giả trải dưới đất qua một bên, nói: "Đường xá xa xôi, bão cát gian truân, sao đệ lại phải theo?"
Tam Lang cười nói: "Huynh muốn biết Yêu đạo Bán Nguyệt là chuyện gì phải không?"
Nghe vậy, Tạ Liên khựng lại, hỏi: "Ngay cả chuyện này đệ cũng biết?"
Tam Lang khoanh tay, ung dung nói: "Hai trăm năm trước, cửa ải Bán Nguyệt chính là nơi tọa lạc của nước Bán Nguyệt quốc, người Bán Nguyệt sức mạnh vô song, tính tình lại hung hãn hiếu chiến, thường xuyên quấy rầy dân chúng ở đất Trung Nguyên."
Hắn ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng ngời, nói: "Yêu đạo Bán Nguyệt, chính là quốc sư của bọn họ."
Tạ Liên gác chổi lên tường, muốn ngồi xuống nghe kỹ hơn. Bấy giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "cốc cốc".
Lúc này sắc trời đã tối, các thôn dân đều bị câu "trúng tà" khi nãy của Tạ Liên dọa cho trốn về nhà không dám chui ra, vậy là ai gõ cửa? Tạ Liên đứng trước cửa, nín thở chốc lát, không cảm giác được trên bùa chú có thay đổi lạ thường nào, ngay sau đó lại nghe hai tiếng "cốc cốc". Tiếng động này, nghe như có hai người cùng gõ cửa.
Y ngẫm nghĩ một lát rồi mở cửa ra, quả nhiên, hai thiếu niên áo đen đứng ở cửa. Một tuấn tú, một thanh tú, chính là Nam Phong và Phù Dao.
Tạ Liên nhìn hai người kia một hồi, nói: "Hai người các ngươi..."
Phù Dao trợn mắt trước, Nam Phong mở miệng hỏi ngay: "Có phải huynh muốn đến cửa ải Bán Nguyệt không?"
Tạ Liên nói: "Các ngươi nghe được từ đâu?"
Ban đầu y cứ tưởng Linh Văn lại đến Trung thiên đình hỏi mượn lôi kéo người giúp đỡ, nhưng ngẫm lại, nàng từng bảo đừng để người ngoài biết, tất nhiên cũng sẽ không rêu rao. Nam Phong nói: "Nghe mấy thần quan dọc đường bàn vài câu, nghe nói hôm nay huynh hỏi chuyện cửa ải Bán Nguyệt trong Thông Linh trận."
Tạ Liên đã hiểu, hai tay giấu trong tay áo, nói: "Hiểu rồi. "Ta tự nguyện", đúng không?"
Bày ra điệu bộ đau răng đến mức mặt mày méo xệch, hai người đáp: "... Đúng."
Tạ Liên buồn cười: "Hiểu rồi, hiểu rồi. Nhưng thỏa thuận trước nhé, lần này đến cửa ải Bán Nguyệt, nếu dọc đường gặp phải chuyện gì không ứng phó nổi, hoan nghênh bỏ chạy bất cứ lúc nào."
Nguyên tắc đời người của Tạ Liên là: Không ép buộc người khác. Bất luận là ép người khác làm chuyện gì, hay ép họ không làm chuyện gì, tất cả đều là ép buộc. Một chuyện rốt cuộc có làm được hay không, chỉ khi bắt tay vào làm mới biết. Nếu ép buộc một người làm chuyện gì, dù cho người đó có làm đi chăng nữa, trong lòng cũng sẽ không tán đồng; nếu ép buộc một người không làm chuyện gì, cho dù người đó không làm cũng sẽ trăm phương nghìn kế nhớ nhung, ngày nào đó sẽ làm thôi. Vì vậy, mọi sự cứ thuận theo tự nhiên. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Tạ Liên lập tức nghiêng người tránh ra, định mời hai người kia vào nhà rồi nói chi tiết hơn. Nào ngờ, hai người kia vừa nhìn thấy thiếu niên ngồi nghiêng ngả phía sau Tạ Liên, sắc mặt vốn dĩ tái đen, thoắt cái biến thành tái mét.
Nam Phong lách mình bước vào, chắn trước mặt Tạ Liên, nói: "Lùi lại!"
/252
|