Tạ Liên nghiêng mình né tránh. Ban đầu y còn tưởng là tổ chim hoặc cành khô gãy rời trên cây, nhưng nhìn kỹ mới biết đó là một tấm ván dài đã hỏng đến mức nhìn không ra hình dạng ban đầu, rỉ sét trầm trọng, hai đầu nối xích sắt. Nếu đổi thành người khác, có lẽ khó mà nói được rốt cuộc đây là thứ gì, nhưng Tạ Liên lại nhìn ra, đây là một chiếc xích đu.
Ngày xưa, trên núi Thái Thương treo rất nhiều xích đu, vừa chơi được vừa luyện công được. Hồi Tạ Liên mới vừa hiểu chuyện, có một lần theo cha mẹ đến Hoàng Cực quán cầu phúc, nhìn thấy một nhóm tiểu đạo sĩ đánh nhau rần rần trên xích đu, trông vô cùng đặc sắc và đã mắt, quốc vương lẫn hoàng hậu đều thấy thích thú, Tạ Liên còn vỗ tay khen hay, hớn hở bảo cha mẹ mình trọng thưởng cho nhóm tiểu đạo sĩ, từ đó trở đi còn khắc sâu ấn tượng "người tu đạo vừa lợi hại vừa chơi vui" vào đáy lòng. Về phần sau này trưởng thành thật sự nhập quan tu hành, trái lại không phải vì chơi vui.
Nghỉ ngơi chốc lát, Tạ Liên tiếp tục leo lên trên. Càng lên cao, bụi cây và dây leo ngày càng rậm rạp, thỉnh thoảng có động vật lao nhanh trong lùm cây, chỉ để lại bóng dáng của một chiếc đuôi lớn bung xù, còn có tốp năm tốp ba con sóc chen chúc trên cây, vừa gặm quả thông vừa rình coi vị khách không mời này.
Bụi gai chắn đường, quẹt rách quần áo và tay chân, song Tạ Liên lại chẳng buồn để ý. Mãi đến ba canh giờ sau, rốt cục y mới lên đến đỉnh Thái Tử.
Đương nhiên, đỉnh Thái Tử vốn dĩ không phải gọi là đỉnh Thái Tử, bởi vì xây điện Thái Tử tại đây nên từ đó mới đổi tên. Giữa đống cỏ dại mọc thành bụi, mơ hồ sót lại từng mảng gạch lót hoa văn mai rùa, đông cũng có, tây cũng có, ngoài ra còn ẩn giấu một mảng nền đá lớn cháy sém. Đó từng là nền đại điện. Băng ngang qua đó, giữa tường vây đổ nát và ngói vụn lưu ly, còn có một giếng cổ sứt mẻ.
Từ trên nhìn xuống, giếng cổ này đã chết khô từ lâu, khoảng cách với đáy giếng bên dưới chỉ có vài xích, những gì mắt thấy toàn là nước bùn. Tạ Liên lại chẳng hề do dự nhấc chân lên, nhảy xuống.
Y không ngã trúng nước bùn mà xuyên thủng tầng ảo giác này, rơi xuống vài trượng, lòng bàn chân chạm đến phần đất cứng chắc.
Bốn phía xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, ngẩng đầu lên nhìn, phía trên cũng chẳng có ánh mặt trời, tựa như bị một lớp màn vải che khuất. Tạ Liên mò mẫm dưới đáy giếng một phen, mò trúng vài khối gạch đá, lần lượt ấn xuống theo thứ tự riêng biệt. Chỉ nghe tiếng "ken két" vang lên, một cánh cửa cực thấp bé bên cạnh bật mở. Tạ Liên nằm sấp xuống, chậm rãi bò vào trong men theo lối thông của cánh cửa nhỏ này. Vừa mới vào trong, chỉ nghe cánh cửa nhỏ sau lưng "kẽo kẹt" khép lại. Sau chừng nửa nén nhang, cuối cùng cũng bò đến đầu cuối. Tạ Liên đứng thẳng dậy, búng tay một cái, nâng một ngọn lửa.
Sau khi ngọn lửa nho nhỏ đó sáng lên, dường như để đáp lại, cách đó không xa cũng có một vầng sáng nhạt lóe lên, trông hệt như một viên minh châu tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hé đôi mắt sáng ngời.
Lát sau, càng lúc càng có nhiều vầng sáng minh châu chớp lóe, nối thành mảng lớn, bốn phía mỗi lúc một sáng, có thể thấy rõ nơi này là một tòa đại điện địa cung trống trải thoáng đãng (địa cung = cung điện dưới lòng đất). Trên đỉnh đại điện khảm trăm ngàn ngôi sao.
Khó mà lường được rằng, hoàng lăng của Tiên Lạc cổ quốc lại được giấu dưới chân núi Thái Thương bị hỏa hoạn đốt trụi (hoàng lăng = lăng mộ hoàng gia). Những vì sao lấp lánh đó đều là dạ minh châu và kim cương khảm trên trần nhà, dạ minh châu gặp ánh sáng thì chói lọi, kim cương thì phản xạ ánh hào quang, điểm xuyết lẫn nhau, tựa như mộng ảo. Chúng trông giống hệt một dải ngân hà thu nhỏ, ẩn náu dưới lòng đất.
Mỗi một viên minh châu và kim cương đều vô giá, chỉ cần nạy xuống một viên, vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết. Nhưng mà, Tạ Liên lại chẳng mấy chú ý, y đi thẳng qua đại điện địa cung, đến tận gian phòng mộ cuối cùng.
So với đại điện, có thể nói phòng mộ này vô cùng đơn sơ, bởi lẽ nó vốn chưa kịp hoàn thành, thế nên trong phòng mộ chẳng bày biện gì xa hoa tráng lệ, chỉ có hai cỗ quan tài. Mà chính giữa quan tài có một người đứng thẳng, thân khoác hoa phục, đeo mặt nạ vàng, chìa một kiếm ra, kiếm quang sáng rõ, đang chỉa về phía Tạ Liên.
*Kiếm quang chắc là ánh sáng phản chiếu từ kiếm. Hoa phục như đã nói là trang phục hoa lệ.
Tuy nhiên, người nọ chỉ giữ nguyên tư thế đó, không hề hành động thêm bước nào. Tạ Liên cũng tùy ý bước tới, hoàn toàn không để ý đến đối phương. Có chăng là vì trong lòng y thừa biết, sau mặt nạ vàng không có mặt, dưới lớp hoa phục chẳng có người, chỉ có một bộ khung rỗng bện bằng cọc gỗ và thừng rơm, có thể tráo giả thành thật.
Biết bao năm rồi, chỉ có một thân hoa phục và một tấm mặt nạ thay y bầu bạn với hai cỗ quan tài này. Trên mỗi cỗ quan tài đặt một chiếc khay vàng nhỏ, những thứ trong khay vàng lại có phần lệch tông: Trái cây rút nước đến teo tóp chỉ còn thừa mỗi hạt, khối cứng mốc meo đen sì đến nỗi nhìn không ra rốt cuộc là thứ gì. Sau khi đi vào, Tạ Liên lấy mấy thứ trong khay, ném vào một góc trong phòng mộ, cuối cùng mò mẫm trong ngực. Lẽ ra trên người y có nửa cái bánh bao, nhưng cái bánh bao đó đã cho Hoa Thành nên bây giờ chẳng còn gì nữa. Vì vậy, y nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, xin lỗi, con quên mang đồ đến thăm hai người rồi."
Tất nhiên không ai trả lời y. Tạ Liên bèn chậm rãi ngồi xuống, tựa vào trước một cỗ quan tài.
Thờ thẫn hồi lâu, y mở miệng: "Mẫu hậu, con gặp được Thích Dung."
"Thích Dung chưa chết, gã hóa thành quỷ. Con thật sự không biết mấy trăm năm qua gã sống thế nào nữa."
Tạ Liên lắc đầu, nói: "Gã... giết rất nhiều người, bây giờ có người cũng muốn giết gã, có lẽ Thượng thiên đình cũng không buông tha cho gã. Chậc, con thật sự không biết nên tính sao với người này."
Y còn định nói thêm, đột nhiên, một tiếng khóc nho nhỏ truyền đến từ nơi gần trong gang tấc.
Tạ Liên cứng đờ, sắc mặt lập tức đổi xoạch.
Tập trung tinh thần dỏng tai nghe, không phải là ảo giác. Thật sự là tiếng khóc. Tiếng khóc này rất trầm, rất nhỏ, nếu không nín thở tập trung tinh thần thì chẳng thể nào nghe được. Hơn nữa, âm thanh này rất trong, không phải con nít thì là phụ nữ.
Tiếng khóc ấy quả thật cách y quá gần, như thể chỉ cách một vách tường mỏng, đích thực phát ra từ nơi gần sát y. Tạ Liên quay phắt đầu, cuối cùng đã xác định được -- Tiếng khóc này lọt ra từ cỗ quan tài mà mình tựa vào!
Giữa muôn vàn kinh ngạc, câu đầu tiên Tạ Liên thốt ra lại ngập tràn mừng rỡ: "Mẹ, là mẹ ư!"
Nhưng rồi ngay sau đó, y lập tức tỉnh táo lại, chuyện mà y mong đợi không thể nào xảy ra. Từ tám trăm năm trước, mẹ y đã đột ngột qua đời, thoát khỏi bể khổ, chưa bao giờ hóa thành oan hồn. Hơn nữa cảm xúc trong tiếng khóc này không phải bi thương, mà là sợ hãi.
Giờ phút này đây, rốt cuộc là ai đang trốn trong quan tài của mẹ y khóc thút thít?!
Tạ Liên không thể chờ thêm giây nào nữa, tay trái thình lình mở bung nắp quan tài, tay phải định chém kiếm Phương Tâm xuống ngay. Ngờ đâu sau khi thấy rõ thứ trong quan tài, nhát kiếm ấy lại ngừng phắt.
Nằm trong quan tài không có người thứ hai, chỉ có một người thân mặc hoa phục đen nhánh, mặt phủ khăn che.
Người này, lẽ ra chỉ có thể là mẹ của Tạ Liên, nhưng hiện tại người đang nằm tuyệt đối không thể nào là mẹ y. Bởi vì người này quá nhỏ bé, thân hình và chiều cao hoàn toàn không khớp, quan trọng nhất là, người này còn đang run cầm cập, rõ ràng là một người sống!
Tạ Liên xốc khăn che lên. Quả nhiên, dưới lớp khăn là một gương mặt trẻ con!
Trong nháy mắt, tim Tạ Liên lạnh toát, y túm đứa bé này lên, hỏi bằng giọng hoảng loạn đan xen: "Mẫu hậu của ta đâu? Mẫu hậu của ta đâu! Con đưa thi thể của mẫu hậu ta đi đâu rồi?!"
Thoạt đầu nhìn không ra bộ hoa phục đen nhánh này có chỗ nào kỳ lạ, tuy nhiên, nó được dệt từ tơ tằm của một loại mật trùng cực kỳ quý hiếm (mật trùng = sâu ăn lá cây, tiết mật nuôi ấu trùng). Tơ tằm do những nước ngoại quốc nhỏ cống nạp, thợ may còn phải trải qua nhiều khâu xử lý tinh vi, sau đó phối thêm thảo dược túi thơm, bịt kín trong quan tài, có thể giữ cho thi thể ngàn năm không thối rữa, dung nhan người chết hệt như người sống. Nhưng mà bây giờ, người mặc chiếc áo tơ dị thường đó lại là đứa bé này, vậy thi thể của mẹ y đang ở đâu? Đã biến thành hình dạng gì rồi?
Tạ Liên thật sự không dám nghĩ kỹ, chỉ có thể túm lấy đứa bé chẳng hiểu sao lại xuất hiện nơi đây, nghiêm giọng chất vấn nó: "Mẫu hậu của ta đâu? Con là ai? Tại sao con lại ở đây? Con đưa mẫu hậu của ta đi đâu rồi?!"
Nhưng mà, một đứa bé bị dọa khóc làm sao trả lời được những câu hỏi của y? Nó sợ đến nỗi nói không nên lời. Tạ Liên kéo đứa bé ra khỏi quan tài, đột nhiên phát hiện một ít bột phấn xám trắng rơi rào rào từ trên chiếc áo tơ dị thường.
Sắc mặt Tạ Liên tái mét, y nhìn vào trong quan tài, phát hiện đáy quan tài cũng trải một lớp bột phấn. Trời đất thoáng chốc xoay chuyển, Tạ Liên chỉ cảm thấy nhịp tim của mình cũng sắp đình chỉ, tay khẽ buông ra, thả đứa bé kia xuống, hoảng loạn* quỳ gối bên quan tài.
*Nguyên văn là "Lục thần vô chủ": Đạo gia cho rằng lục thần của cơ thể người gồm tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật, có thể hiểu là kinh hoảng mất bình tĩnh, không làm chủ được tinh thần.
Y không dám chạm tay vào đống bột phấn đó, cũng không dám để mặc chúng nó rơi lả tả như tàn nhang đốt bỏ. Tuy rằng không hề muốn thừa nhận, nhưng lòng y biết rõ rốt cuộc những thứ này là gì.
Một thi thể niêm phong bảo tồn tám trăm năm bị người ta cưỡng ép tróc khỏi áo tơ dị thường thì còn biến thành gì được nữa?
Trong lúc nhất thời, tinh thần của Tạ Liên rối loạn, trong não chẳng nghĩ được gì khác, y ôm đầu, tai vang ông ông. Nào ngờ đúng vào lúc này, sống lưng thình lình lạnh toát. Phát hiện nguy hiểm theo bản năng, Tạ Liên quay phắt đầu lại, đưa tay nắm một cái nhanh như chớp, nắm chặt một mũi kiếm bằng tay không. Chỉ thấy sau lưng có một kẻ đâm kiếm tới, mà kẻ giơ kiếm đâm y lại chính là bộ khung bện từ cọc gỗ một mực đứng yên không nhúc nhích sau khi y đi vào!
Thì ra trước khi Tạ Liên đến đây, đã có người ẩn nấp ở bên trong từ sớm, mặc hoa phục, đeo mặt nạ, ngụy trang thành một khung gỗ không có sinh mạng, lẳng lặng chờ y. "Keng" một tiếng, Tạ Liên tay không bẻ mũi kiếm thành hai đoạn, tay bê bết máu nhưng mặt không đổi sắc, tung một cú đá như sét đánh vào bụng kẻ nọ, giẫm chắc chân ghìm gã dưới mặt đất. Ngực bị Tạ Liên giẫm chắc, kẻ nọ trở tay ôm giày y định giãy thoát, tiếc rằng không thể động đậy, như thể bị đóng đinh dưới đất. Tạ Liên khom lưng, tung một chưởng đánh bay mặt nạ vàng trên mặt gã, để lộ một gương mặt nam trẻ tuổi. Tạ Liên quát: "Ngươi là ai?! Trộm mộ sao?! Ngươi vào đây bằng cách nào?!"
Bấy giờ, đứa bé ở bên cạnh hô to: "Cha ơi!"
Nó vừa hô lên, cuối cùng Tạ Liên cũng nhớ ra. Một lớn một nhỏ này trông khá quen mắt, chẳng phải chính là cặp cha con khi nãy suýt bị Thích Dung luộc ăn trong hang ổ Thanh Quỷ sao?!
Tạ Liên tức khắc hiểu ngay chuyện gì xảy ra, lập tức tung một đấm như sấm sét vào cằm của gã đàn ông trẻ kia, giận dữ quát: "Thích Dung, cút ra đây! Ta phải giết ngươi!!!"
Gã đàn ông vừa khạc máu vừa cười nói: "Thái tử biểu ca, vui quá đi à, lại gặp nhau rồi! Ha ha ha ha ha ha!"
Mặc dù là gương mặt khác, nhưng điệu cười điên cuồng mất trí đó, không phải Thích Dung thì còn ai? Gã thế mà lại hóa thành thể ảo, nhập vào thân xác của người cha trẻ tuổi này!
Khỏi nói cũng biết, chắc chắn sau khi bị Lang Thiên Thu ném vào nồi nấu tan thực thể, để tránh sự đuổi giết của cậu ta, Thích Dung thừa dịp náo loạn trốn vào đám người đang tháo chạy, nhập vào xác của người đàn ông trẻ tuổi này, đi đến hoàng lăng Tiên Lạc. Nếu không thì, làm sao một người bình thường lại biết lăng mộ bí mật của hoàng thất Tiên Lạc nằm ở đâu? Làm sao có thể đuổi tới trong thời gian ngắn như thế?
Thích Dung dẫn đứa bé này theo, có lẽ vì để làm thức ăn dự trữ, hoặc vì giấu nó quan tài để dời lực chú ý của Tạ Liên như ban nãy, tiện bề ngấm ngầm đánh lén. Tạ Liên cho gã một đấm, Thích Dung lại còn ra chiều tủi thân, bụm mặt kêu oai oái: "Biểu ca sao huynh tức giận thế? Ta đâm huynh một nhát huynh có chết đâu mà, hí hí hí hí!"
Tạ Liên lại đấm "bốp bốp" hai cú, trừng đỏ cả mắt, quát: "Mẫu hậu của ta đối xử với ngươi thế nào!? Ngươi đối xử với bà ấy như vậy sao?! Đối xử với hài cốt của bà ấy như vậy sao?!"
Thích Dung rên hừ: "Dì đã chết từ đời kiếp nào, người cũng mất rồi, thi thể là người hay bột phấn thì có gì khác nhau? Chỉ là thi thể thay hình đổi dạng thôi, vẫn còn ngay đó cơ mà, chưa chi huynh đã khóc lóc thế rồi, ấy vậy mà lúc trước huynh lại xuống tay với An Lạc cho được. Không ngờ biểu ca tốt đẹp có hai mặt lận nha, há há!" Nói xong, sắc mặt gã bất chợt thay đổi, phun một tiếng, nói: "Tại sao ta đối xử với bà ấy như thế hả? Còn không phải trách huynh sao? Bản thân huynh không biết tự kiểm điểm sao? Tất cả đều là lỗi của huynh! Thứ ôn thần như huynh còn mặt mũi đến hoàng lăng Tiên Lạc khóc tang cơ đấy!"
Tạ Liên giẫm mạnh chân, Thích Dung kêu ré một tiếng, máu tươi trong miệng phun ào ạt, nhưng có vẻ như càng phấn khích hơn, hai tay ôm chặt chiếc giày nhuốm máu của Tạ Liên, la lớn: "Đúng thế, đúng thế! Chính là thế đấy, thế mới là huynh chứ! Chiến đấu, chiến đấu, chém giết lẫn nhau, đánh cho ác vào! Giết cho ác vào! Bớt cái kiểu thánh nhân tiên sinh không nóng không lạnh nhẫn nhục chịu đựng mang nỗi khổ tâm khó nói thành lời đó đi, nhìn mà tởm chết được, ọe!"
Đứa bé kia bò qua, khóc lóc nói: "Oa! Cha ơi cha sao vậy!" Nó cũng nghe không hiểu chuyện gì, chỉ biết cha mình đang bị người ta hành hung. Trong mắt nó, Tạ Liên của hiện tại quả thật chẳng khác nào ma quỷ hung thần ác sát, nhưng nó rất sợ người cha duy nhất chết đi, rốt cuộc cũng không chùn bước, cố gắng muốn đẩy chiếc giày mà ma quỷ đang giẫm lên ngực cha mình ra. Người đàn ông trẻ kia liên tục nôn máu, đứa bé bị dọa chết khiếp, nó lấy tay bụm miệng cha mình, như thể cho rằng làm vậy sẽ cầm máu được. Thấy thế, Tạ Liên thoáng bình tĩnh lại, nghĩ đến việc chủ nhân của thân thể này vô tội, y bèn giảm chút độ lực, chỉa Phương Tâm xuống, mũi kiếm chống ngay mặt Thích Dung, lạnh lùng nói: "Thích Dung, ngươi, tự cút ra đây cho ta! Nếu không ra có tin ta kéo lưỡi ngươi lôi hồn phách của ngươi ra không!"
Theo lý mà nói, bứt tận gốc lưỡi của một người đích thực có thể lôi cả quỷ hồn nhập vào người đó ra. Thích Dung nói: "Ta không cút. Ta cứ không cút đó, thì sao? Huynh kéo đi, tới đây tới đây tới đây, giết ta đi? Bây giờ ta yếu dữ lắm, nếu huynh giết người này chung với ta, rất có khả năng ta sẽ chết theo đó, huynh đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này nha, không thì suốt đời này huynh đừng hòng tìm được tro cốt của ta!"
Thậm chí gã còn chủ động lè lưỡi ra mặc sức nôn, như thể ước gì Tạ Liên biến uy hiếp thành thực tiễn, dùng cách thức đẫm máu ấy lôi hồn phách của gã ra khỏi thân xác này. Gã cười khùng khục, nói: "Dù gì kẻ mà ta nhập vào chỉ là thứ rác rưởi thôi, huynh ra tay đi, sẽ chẳng ai biết đâu, cũng chẳng ai quan tâm đâu, hào quang thánh khiết của Thái tử điện hạ huynh sẽ chẳng bị tổn hại xíu xiu nào. Nhìn đi! Ta nghiền mẹ huynh thành tro đấy, huynh không giết ta sao? Há há há há há há..."
ẩy giày của Tạ Liên không ra, đứa bé kia ôm chân y khóc nức nở: "Đừng giết cha con! Đừng giết cha con mà!" Tạ Liên càng thở càng hổn hển, đầu váng mắt hoa, cả người run bần bật, chỉ hận không thể tung một chưởng đập nát xương đầu của Thích Dung, nhưng rồi lại không xuống tay được. Thích Dung nhún vai nói: "Ha ha ha ha Thái tử biểu ca, thất bại quá, thất bại quá đi thôi!"
Tạ Liên nhấc gã lên, giơ nắm tay, đấm mạnh từng cú vào mặt gã, đấm một cú mắng một tiếng: "Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!"
Thế nhưng Tạ Liên càng giận dữ, Thích Dung càng khoái trá, dẫu cho cái giá là mình bị hành hung, chỉ cần có thể kéo đối phương xuống địa ngục với mình, Thích Dung cũng cảm thấy sung sướng vô hạn, hai mắt lóe sáng, nói: "Nhìn đi! Bộc lộ bản chất thật của huynh đi! Thái tử biểu ca, trên đời này có ai hiểu huynh hơn ta không? Không nhé! Bây giờ tuy huynh y hệt chó nhà có tang ai cũng giẫm đạp lên được, nhưng ta hiểu rất rõ, thật ra trong lòng huynh vẫn kiêu hãnh như thế, từ trước đến nay huynh chưa bao giờ cho phép người khác nói huynh thất bại! Ta nói huynh thất bại, chắc chắn trong lòng huynh hận ta chết được nhỉ? Có phải châm chích đến độ con tim rỉ máu không? Mau tới đây! Hay là huynh muốn lớn tiếng nói cho ta biết, người này vô tội nên huynh sẽ không vì muốn giết ta mà liên lụy đến hắn? Tới đây! Để ta chống mắt nhìn xem huynh làm như thế nào!"
Giữa tiếng cười sằng sặc như khiêu khích như hả hê của gã, Tạ Liên không thể nhịn được nữa.
"Keng" một tiếng, Phương Tâm ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm đen giá buốt, vung lên chém xuống!
HẾT QUYỂN 1-HUYẾT VŨ THÁM HOA
__________________
Đúng đoạn đang hay thì hết quyển 1:< Sang quyển 2 là về quá khứ của Thái tử Tiên Lạc, mà nói quá khứ đọc ban đầu gây nản, nhưng đừng bỏ qua vì nếu không mất rất nhiều tình tiết đó! Quá khứ trong Thiên Quan khá là buồn...
Ngày xưa, trên núi Thái Thương treo rất nhiều xích đu, vừa chơi được vừa luyện công được. Hồi Tạ Liên mới vừa hiểu chuyện, có một lần theo cha mẹ đến Hoàng Cực quán cầu phúc, nhìn thấy một nhóm tiểu đạo sĩ đánh nhau rần rần trên xích đu, trông vô cùng đặc sắc và đã mắt, quốc vương lẫn hoàng hậu đều thấy thích thú, Tạ Liên còn vỗ tay khen hay, hớn hở bảo cha mẹ mình trọng thưởng cho nhóm tiểu đạo sĩ, từ đó trở đi còn khắc sâu ấn tượng "người tu đạo vừa lợi hại vừa chơi vui" vào đáy lòng. Về phần sau này trưởng thành thật sự nhập quan tu hành, trái lại không phải vì chơi vui.
Nghỉ ngơi chốc lát, Tạ Liên tiếp tục leo lên trên. Càng lên cao, bụi cây và dây leo ngày càng rậm rạp, thỉnh thoảng có động vật lao nhanh trong lùm cây, chỉ để lại bóng dáng của một chiếc đuôi lớn bung xù, còn có tốp năm tốp ba con sóc chen chúc trên cây, vừa gặm quả thông vừa rình coi vị khách không mời này.
Bụi gai chắn đường, quẹt rách quần áo và tay chân, song Tạ Liên lại chẳng buồn để ý. Mãi đến ba canh giờ sau, rốt cục y mới lên đến đỉnh Thái Tử.
Đương nhiên, đỉnh Thái Tử vốn dĩ không phải gọi là đỉnh Thái Tử, bởi vì xây điện Thái Tử tại đây nên từ đó mới đổi tên. Giữa đống cỏ dại mọc thành bụi, mơ hồ sót lại từng mảng gạch lót hoa văn mai rùa, đông cũng có, tây cũng có, ngoài ra còn ẩn giấu một mảng nền đá lớn cháy sém. Đó từng là nền đại điện. Băng ngang qua đó, giữa tường vây đổ nát và ngói vụn lưu ly, còn có một giếng cổ sứt mẻ.
Từ trên nhìn xuống, giếng cổ này đã chết khô từ lâu, khoảng cách với đáy giếng bên dưới chỉ có vài xích, những gì mắt thấy toàn là nước bùn. Tạ Liên lại chẳng hề do dự nhấc chân lên, nhảy xuống.
Y không ngã trúng nước bùn mà xuyên thủng tầng ảo giác này, rơi xuống vài trượng, lòng bàn chân chạm đến phần đất cứng chắc.
Bốn phía xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, ngẩng đầu lên nhìn, phía trên cũng chẳng có ánh mặt trời, tựa như bị một lớp màn vải che khuất. Tạ Liên mò mẫm dưới đáy giếng một phen, mò trúng vài khối gạch đá, lần lượt ấn xuống theo thứ tự riêng biệt. Chỉ nghe tiếng "ken két" vang lên, một cánh cửa cực thấp bé bên cạnh bật mở. Tạ Liên nằm sấp xuống, chậm rãi bò vào trong men theo lối thông của cánh cửa nhỏ này. Vừa mới vào trong, chỉ nghe cánh cửa nhỏ sau lưng "kẽo kẹt" khép lại. Sau chừng nửa nén nhang, cuối cùng cũng bò đến đầu cuối. Tạ Liên đứng thẳng dậy, búng tay một cái, nâng một ngọn lửa.
Sau khi ngọn lửa nho nhỏ đó sáng lên, dường như để đáp lại, cách đó không xa cũng có một vầng sáng nhạt lóe lên, trông hệt như một viên minh châu tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hé đôi mắt sáng ngời.
Lát sau, càng lúc càng có nhiều vầng sáng minh châu chớp lóe, nối thành mảng lớn, bốn phía mỗi lúc một sáng, có thể thấy rõ nơi này là một tòa đại điện địa cung trống trải thoáng đãng (địa cung = cung điện dưới lòng đất). Trên đỉnh đại điện khảm trăm ngàn ngôi sao.
Khó mà lường được rằng, hoàng lăng của Tiên Lạc cổ quốc lại được giấu dưới chân núi Thái Thương bị hỏa hoạn đốt trụi (hoàng lăng = lăng mộ hoàng gia). Những vì sao lấp lánh đó đều là dạ minh châu và kim cương khảm trên trần nhà, dạ minh châu gặp ánh sáng thì chói lọi, kim cương thì phản xạ ánh hào quang, điểm xuyết lẫn nhau, tựa như mộng ảo. Chúng trông giống hệt một dải ngân hà thu nhỏ, ẩn náu dưới lòng đất.
Mỗi một viên minh châu và kim cương đều vô giá, chỉ cần nạy xuống một viên, vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết. Nhưng mà, Tạ Liên lại chẳng mấy chú ý, y đi thẳng qua đại điện địa cung, đến tận gian phòng mộ cuối cùng.
So với đại điện, có thể nói phòng mộ này vô cùng đơn sơ, bởi lẽ nó vốn chưa kịp hoàn thành, thế nên trong phòng mộ chẳng bày biện gì xa hoa tráng lệ, chỉ có hai cỗ quan tài. Mà chính giữa quan tài có một người đứng thẳng, thân khoác hoa phục, đeo mặt nạ vàng, chìa một kiếm ra, kiếm quang sáng rõ, đang chỉa về phía Tạ Liên.
*Kiếm quang chắc là ánh sáng phản chiếu từ kiếm. Hoa phục như đã nói là trang phục hoa lệ.
Tuy nhiên, người nọ chỉ giữ nguyên tư thế đó, không hề hành động thêm bước nào. Tạ Liên cũng tùy ý bước tới, hoàn toàn không để ý đến đối phương. Có chăng là vì trong lòng y thừa biết, sau mặt nạ vàng không có mặt, dưới lớp hoa phục chẳng có người, chỉ có một bộ khung rỗng bện bằng cọc gỗ và thừng rơm, có thể tráo giả thành thật.
Biết bao năm rồi, chỉ có một thân hoa phục và một tấm mặt nạ thay y bầu bạn với hai cỗ quan tài này. Trên mỗi cỗ quan tài đặt một chiếc khay vàng nhỏ, những thứ trong khay vàng lại có phần lệch tông: Trái cây rút nước đến teo tóp chỉ còn thừa mỗi hạt, khối cứng mốc meo đen sì đến nỗi nhìn không ra rốt cuộc là thứ gì. Sau khi đi vào, Tạ Liên lấy mấy thứ trong khay, ném vào một góc trong phòng mộ, cuối cùng mò mẫm trong ngực. Lẽ ra trên người y có nửa cái bánh bao, nhưng cái bánh bao đó đã cho Hoa Thành nên bây giờ chẳng còn gì nữa. Vì vậy, y nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, xin lỗi, con quên mang đồ đến thăm hai người rồi."
Tất nhiên không ai trả lời y. Tạ Liên bèn chậm rãi ngồi xuống, tựa vào trước một cỗ quan tài.
Thờ thẫn hồi lâu, y mở miệng: "Mẫu hậu, con gặp được Thích Dung."
"Thích Dung chưa chết, gã hóa thành quỷ. Con thật sự không biết mấy trăm năm qua gã sống thế nào nữa."
Tạ Liên lắc đầu, nói: "Gã... giết rất nhiều người, bây giờ có người cũng muốn giết gã, có lẽ Thượng thiên đình cũng không buông tha cho gã. Chậc, con thật sự không biết nên tính sao với người này."
Y còn định nói thêm, đột nhiên, một tiếng khóc nho nhỏ truyền đến từ nơi gần trong gang tấc.
Tạ Liên cứng đờ, sắc mặt lập tức đổi xoạch.
Tập trung tinh thần dỏng tai nghe, không phải là ảo giác. Thật sự là tiếng khóc. Tiếng khóc này rất trầm, rất nhỏ, nếu không nín thở tập trung tinh thần thì chẳng thể nào nghe được. Hơn nữa, âm thanh này rất trong, không phải con nít thì là phụ nữ.
Tiếng khóc ấy quả thật cách y quá gần, như thể chỉ cách một vách tường mỏng, đích thực phát ra từ nơi gần sát y. Tạ Liên quay phắt đầu, cuối cùng đã xác định được -- Tiếng khóc này lọt ra từ cỗ quan tài mà mình tựa vào!
Giữa muôn vàn kinh ngạc, câu đầu tiên Tạ Liên thốt ra lại ngập tràn mừng rỡ: "Mẹ, là mẹ ư!"
Nhưng rồi ngay sau đó, y lập tức tỉnh táo lại, chuyện mà y mong đợi không thể nào xảy ra. Từ tám trăm năm trước, mẹ y đã đột ngột qua đời, thoát khỏi bể khổ, chưa bao giờ hóa thành oan hồn. Hơn nữa cảm xúc trong tiếng khóc này không phải bi thương, mà là sợ hãi.
Giờ phút này đây, rốt cuộc là ai đang trốn trong quan tài của mẹ y khóc thút thít?!
Tạ Liên không thể chờ thêm giây nào nữa, tay trái thình lình mở bung nắp quan tài, tay phải định chém kiếm Phương Tâm xuống ngay. Ngờ đâu sau khi thấy rõ thứ trong quan tài, nhát kiếm ấy lại ngừng phắt.
Nằm trong quan tài không có người thứ hai, chỉ có một người thân mặc hoa phục đen nhánh, mặt phủ khăn che.
Người này, lẽ ra chỉ có thể là mẹ của Tạ Liên, nhưng hiện tại người đang nằm tuyệt đối không thể nào là mẹ y. Bởi vì người này quá nhỏ bé, thân hình và chiều cao hoàn toàn không khớp, quan trọng nhất là, người này còn đang run cầm cập, rõ ràng là một người sống!
Tạ Liên xốc khăn che lên. Quả nhiên, dưới lớp khăn là một gương mặt trẻ con!
Trong nháy mắt, tim Tạ Liên lạnh toát, y túm đứa bé này lên, hỏi bằng giọng hoảng loạn đan xen: "Mẫu hậu của ta đâu? Mẫu hậu của ta đâu! Con đưa thi thể của mẫu hậu ta đi đâu rồi?!"
Thoạt đầu nhìn không ra bộ hoa phục đen nhánh này có chỗ nào kỳ lạ, tuy nhiên, nó được dệt từ tơ tằm của một loại mật trùng cực kỳ quý hiếm (mật trùng = sâu ăn lá cây, tiết mật nuôi ấu trùng). Tơ tằm do những nước ngoại quốc nhỏ cống nạp, thợ may còn phải trải qua nhiều khâu xử lý tinh vi, sau đó phối thêm thảo dược túi thơm, bịt kín trong quan tài, có thể giữ cho thi thể ngàn năm không thối rữa, dung nhan người chết hệt như người sống. Nhưng mà bây giờ, người mặc chiếc áo tơ dị thường đó lại là đứa bé này, vậy thi thể của mẹ y đang ở đâu? Đã biến thành hình dạng gì rồi?
Tạ Liên thật sự không dám nghĩ kỹ, chỉ có thể túm lấy đứa bé chẳng hiểu sao lại xuất hiện nơi đây, nghiêm giọng chất vấn nó: "Mẫu hậu của ta đâu? Con là ai? Tại sao con lại ở đây? Con đưa mẫu hậu của ta đi đâu rồi?!"
Nhưng mà, một đứa bé bị dọa khóc làm sao trả lời được những câu hỏi của y? Nó sợ đến nỗi nói không nên lời. Tạ Liên kéo đứa bé ra khỏi quan tài, đột nhiên phát hiện một ít bột phấn xám trắng rơi rào rào từ trên chiếc áo tơ dị thường.
Sắc mặt Tạ Liên tái mét, y nhìn vào trong quan tài, phát hiện đáy quan tài cũng trải một lớp bột phấn. Trời đất thoáng chốc xoay chuyển, Tạ Liên chỉ cảm thấy nhịp tim của mình cũng sắp đình chỉ, tay khẽ buông ra, thả đứa bé kia xuống, hoảng loạn* quỳ gối bên quan tài.
*Nguyên văn là "Lục thần vô chủ": Đạo gia cho rằng lục thần của cơ thể người gồm tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật, có thể hiểu là kinh hoảng mất bình tĩnh, không làm chủ được tinh thần.
Y không dám chạm tay vào đống bột phấn đó, cũng không dám để mặc chúng nó rơi lả tả như tàn nhang đốt bỏ. Tuy rằng không hề muốn thừa nhận, nhưng lòng y biết rõ rốt cuộc những thứ này là gì.
Một thi thể niêm phong bảo tồn tám trăm năm bị người ta cưỡng ép tróc khỏi áo tơ dị thường thì còn biến thành gì được nữa?
Trong lúc nhất thời, tinh thần của Tạ Liên rối loạn, trong não chẳng nghĩ được gì khác, y ôm đầu, tai vang ông ông. Nào ngờ đúng vào lúc này, sống lưng thình lình lạnh toát. Phát hiện nguy hiểm theo bản năng, Tạ Liên quay phắt đầu lại, đưa tay nắm một cái nhanh như chớp, nắm chặt một mũi kiếm bằng tay không. Chỉ thấy sau lưng có một kẻ đâm kiếm tới, mà kẻ giơ kiếm đâm y lại chính là bộ khung bện từ cọc gỗ một mực đứng yên không nhúc nhích sau khi y đi vào!
Thì ra trước khi Tạ Liên đến đây, đã có người ẩn nấp ở bên trong từ sớm, mặc hoa phục, đeo mặt nạ, ngụy trang thành một khung gỗ không có sinh mạng, lẳng lặng chờ y. "Keng" một tiếng, Tạ Liên tay không bẻ mũi kiếm thành hai đoạn, tay bê bết máu nhưng mặt không đổi sắc, tung một cú đá như sét đánh vào bụng kẻ nọ, giẫm chắc chân ghìm gã dưới mặt đất. Ngực bị Tạ Liên giẫm chắc, kẻ nọ trở tay ôm giày y định giãy thoát, tiếc rằng không thể động đậy, như thể bị đóng đinh dưới đất. Tạ Liên khom lưng, tung một chưởng đánh bay mặt nạ vàng trên mặt gã, để lộ một gương mặt nam trẻ tuổi. Tạ Liên quát: "Ngươi là ai?! Trộm mộ sao?! Ngươi vào đây bằng cách nào?!"
Bấy giờ, đứa bé ở bên cạnh hô to: "Cha ơi!"
Nó vừa hô lên, cuối cùng Tạ Liên cũng nhớ ra. Một lớn một nhỏ này trông khá quen mắt, chẳng phải chính là cặp cha con khi nãy suýt bị Thích Dung luộc ăn trong hang ổ Thanh Quỷ sao?!
Tạ Liên tức khắc hiểu ngay chuyện gì xảy ra, lập tức tung một đấm như sấm sét vào cằm của gã đàn ông trẻ kia, giận dữ quát: "Thích Dung, cút ra đây! Ta phải giết ngươi!!!"
Gã đàn ông vừa khạc máu vừa cười nói: "Thái tử biểu ca, vui quá đi à, lại gặp nhau rồi! Ha ha ha ha ha ha!"
Mặc dù là gương mặt khác, nhưng điệu cười điên cuồng mất trí đó, không phải Thích Dung thì còn ai? Gã thế mà lại hóa thành thể ảo, nhập vào thân xác của người cha trẻ tuổi này!
Khỏi nói cũng biết, chắc chắn sau khi bị Lang Thiên Thu ném vào nồi nấu tan thực thể, để tránh sự đuổi giết của cậu ta, Thích Dung thừa dịp náo loạn trốn vào đám người đang tháo chạy, nhập vào xác của người đàn ông trẻ tuổi này, đi đến hoàng lăng Tiên Lạc. Nếu không thì, làm sao một người bình thường lại biết lăng mộ bí mật của hoàng thất Tiên Lạc nằm ở đâu? Làm sao có thể đuổi tới trong thời gian ngắn như thế?
Thích Dung dẫn đứa bé này theo, có lẽ vì để làm thức ăn dự trữ, hoặc vì giấu nó quan tài để dời lực chú ý của Tạ Liên như ban nãy, tiện bề ngấm ngầm đánh lén. Tạ Liên cho gã một đấm, Thích Dung lại còn ra chiều tủi thân, bụm mặt kêu oai oái: "Biểu ca sao huynh tức giận thế? Ta đâm huynh một nhát huynh có chết đâu mà, hí hí hí hí!"
Tạ Liên lại đấm "bốp bốp" hai cú, trừng đỏ cả mắt, quát: "Mẫu hậu của ta đối xử với ngươi thế nào!? Ngươi đối xử với bà ấy như vậy sao?! Đối xử với hài cốt của bà ấy như vậy sao?!"
Thích Dung rên hừ: "Dì đã chết từ đời kiếp nào, người cũng mất rồi, thi thể là người hay bột phấn thì có gì khác nhau? Chỉ là thi thể thay hình đổi dạng thôi, vẫn còn ngay đó cơ mà, chưa chi huynh đã khóc lóc thế rồi, ấy vậy mà lúc trước huynh lại xuống tay với An Lạc cho được. Không ngờ biểu ca tốt đẹp có hai mặt lận nha, há há!" Nói xong, sắc mặt gã bất chợt thay đổi, phun một tiếng, nói: "Tại sao ta đối xử với bà ấy như thế hả? Còn không phải trách huynh sao? Bản thân huynh không biết tự kiểm điểm sao? Tất cả đều là lỗi của huynh! Thứ ôn thần như huynh còn mặt mũi đến hoàng lăng Tiên Lạc khóc tang cơ đấy!"
Tạ Liên giẫm mạnh chân, Thích Dung kêu ré một tiếng, máu tươi trong miệng phun ào ạt, nhưng có vẻ như càng phấn khích hơn, hai tay ôm chặt chiếc giày nhuốm máu của Tạ Liên, la lớn: "Đúng thế, đúng thế! Chính là thế đấy, thế mới là huynh chứ! Chiến đấu, chiến đấu, chém giết lẫn nhau, đánh cho ác vào! Giết cho ác vào! Bớt cái kiểu thánh nhân tiên sinh không nóng không lạnh nhẫn nhục chịu đựng mang nỗi khổ tâm khó nói thành lời đó đi, nhìn mà tởm chết được, ọe!"
Đứa bé kia bò qua, khóc lóc nói: "Oa! Cha ơi cha sao vậy!" Nó cũng nghe không hiểu chuyện gì, chỉ biết cha mình đang bị người ta hành hung. Trong mắt nó, Tạ Liên của hiện tại quả thật chẳng khác nào ma quỷ hung thần ác sát, nhưng nó rất sợ người cha duy nhất chết đi, rốt cuộc cũng không chùn bước, cố gắng muốn đẩy chiếc giày mà ma quỷ đang giẫm lên ngực cha mình ra. Người đàn ông trẻ kia liên tục nôn máu, đứa bé bị dọa chết khiếp, nó lấy tay bụm miệng cha mình, như thể cho rằng làm vậy sẽ cầm máu được. Thấy thế, Tạ Liên thoáng bình tĩnh lại, nghĩ đến việc chủ nhân của thân thể này vô tội, y bèn giảm chút độ lực, chỉa Phương Tâm xuống, mũi kiếm chống ngay mặt Thích Dung, lạnh lùng nói: "Thích Dung, ngươi, tự cút ra đây cho ta! Nếu không ra có tin ta kéo lưỡi ngươi lôi hồn phách của ngươi ra không!"
Theo lý mà nói, bứt tận gốc lưỡi của một người đích thực có thể lôi cả quỷ hồn nhập vào người đó ra. Thích Dung nói: "Ta không cút. Ta cứ không cút đó, thì sao? Huynh kéo đi, tới đây tới đây tới đây, giết ta đi? Bây giờ ta yếu dữ lắm, nếu huynh giết người này chung với ta, rất có khả năng ta sẽ chết theo đó, huynh đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này nha, không thì suốt đời này huynh đừng hòng tìm được tro cốt của ta!"
Thậm chí gã còn chủ động lè lưỡi ra mặc sức nôn, như thể ước gì Tạ Liên biến uy hiếp thành thực tiễn, dùng cách thức đẫm máu ấy lôi hồn phách của gã ra khỏi thân xác này. Gã cười khùng khục, nói: "Dù gì kẻ mà ta nhập vào chỉ là thứ rác rưởi thôi, huynh ra tay đi, sẽ chẳng ai biết đâu, cũng chẳng ai quan tâm đâu, hào quang thánh khiết của Thái tử điện hạ huynh sẽ chẳng bị tổn hại xíu xiu nào. Nhìn đi! Ta nghiền mẹ huynh thành tro đấy, huynh không giết ta sao? Há há há há há há..."
ẩy giày của Tạ Liên không ra, đứa bé kia ôm chân y khóc nức nở: "Đừng giết cha con! Đừng giết cha con mà!" Tạ Liên càng thở càng hổn hển, đầu váng mắt hoa, cả người run bần bật, chỉ hận không thể tung một chưởng đập nát xương đầu của Thích Dung, nhưng rồi lại không xuống tay được. Thích Dung nhún vai nói: "Ha ha ha ha Thái tử biểu ca, thất bại quá, thất bại quá đi thôi!"
Tạ Liên nhấc gã lên, giơ nắm tay, đấm mạnh từng cú vào mặt gã, đấm một cú mắng một tiếng: "Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!"
Thế nhưng Tạ Liên càng giận dữ, Thích Dung càng khoái trá, dẫu cho cái giá là mình bị hành hung, chỉ cần có thể kéo đối phương xuống địa ngục với mình, Thích Dung cũng cảm thấy sung sướng vô hạn, hai mắt lóe sáng, nói: "Nhìn đi! Bộc lộ bản chất thật của huynh đi! Thái tử biểu ca, trên đời này có ai hiểu huynh hơn ta không? Không nhé! Bây giờ tuy huynh y hệt chó nhà có tang ai cũng giẫm đạp lên được, nhưng ta hiểu rất rõ, thật ra trong lòng huynh vẫn kiêu hãnh như thế, từ trước đến nay huynh chưa bao giờ cho phép người khác nói huynh thất bại! Ta nói huynh thất bại, chắc chắn trong lòng huynh hận ta chết được nhỉ? Có phải châm chích đến độ con tim rỉ máu không? Mau tới đây! Hay là huynh muốn lớn tiếng nói cho ta biết, người này vô tội nên huynh sẽ không vì muốn giết ta mà liên lụy đến hắn? Tới đây! Để ta chống mắt nhìn xem huynh làm như thế nào!"
Giữa tiếng cười sằng sặc như khiêu khích như hả hê của gã, Tạ Liên không thể nhịn được nữa.
"Keng" một tiếng, Phương Tâm ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm đen giá buốt, vung lên chém xuống!
HẾT QUYỂN 1-HUYẾT VŨ THÁM HOA
__________________
Đúng đoạn đang hay thì hết quyển 1:< Sang quyển 2 là về quá khứ của Thái tử Tiên Lạc, mà nói quá khứ đọc ban đầu gây nản, nhưng đừng bỏ qua vì nếu không mất rất nhiều tình tiết đó! Quá khứ trong Thiên Quan khá là buồn...
/252
|