Ngày mùng 6 tháng 7 - ngày sinh nhật của Thiên Thanh, nhẹ khép bờ mi, cô thấy mắt mình có thứ gì đó âm ấm tràn ra ngoài, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, đôi mắt màu cà phê hé mở để cho ánh sáng tràn vào, có chút gì đó nuối tiếc, có chút gì đó nhớ nhung, có chút gì đó bồi hồi trong ánh mắt. Chạm nhẹ những ngón tay vào mặt kính xe limmo bị màn mưa nhuộm lạnh giá, từng đợt run rẩy đột nhiên truyền đến, chính cô cũng không rõ vì sao mình lại run như vậy. Chợt nhớ về những tháng ngày đã xa, có ba, có mẹ, và Ngân Phong chưa chìm vào hôn mê luôn ríu rít như một chú chim, và cô của ngày xưa đó hồn nhiên, biết nói, biết cười. Làn môi nhợt nhạt khẽ nhếch, nụ cười của cô chẳng thể nào toàn vẹn, nó thấm nước mắt mặn chát... Bao nhiêu năm rồi... Bao nhiêu năm rồi...Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Thiên Thanh, cũng là một ngày đặc biệt với toàn thể nhân viên của tập đoàn S.X.9. Bước ra khỏi chiếc limmo đen sang trọng, Thiên Thanh bị vây giữa một rừng những chiếc máy ảnh, hai người vệ sĩ lập tức cố gắng che chắn cho cô đồng thời mở đường xuyên qua đám đông để bước vào sảnh chính của tập đoàn S.X.9, bỏ lại sau lưng những câu hỏi, những thắc mắc, những ánh đèn chớp lóe, đôi chân nhỏ bé bước đi như đang chạy, cô không thích nơi này một chút nào, cô không thích những người đó một chút nào, cô ước gì mình đang ở nhà cùng với mọi người, quây quần bên chiếc bánh sinh nhật, có thể không có ba, mẹ, Ngân Phong, nhưng có ông Lâm, có cô Hoài, có Minh, Quang, Huy, Quân. Lại nhớ đến ánh mắt của nhóm bốn người mới quen vài tiếng trước, lòng cô chợt nhói lên cảm giác lạ lẫm, là sự khó chịu và ngột ngạt như bị trói chặt dưới đáy của một hồ nước sâu, cô không thể hô hấp, không thể thở, mọi thứ cứ nhòe dần đi... Chỉ vài tiếng mới đây thôi, cô đã thực sự rất vui, rất bất ngờ với bữa tiệc sinh nhật mà họ tổ chức cho mình, thậm chí anh Quang và Huy đã trốn buổi ôn tập cuối cấp trên trường để tạo cho cô một buổi sinh nhật đặc biệt, ấy vậy mà cô lại xoay lưng đi, buông lơi ánh mắt thiết tha của họ, không chính thức nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được sự vỡ vụn và mất mát của họ đằng sau cánh cửa để ngỏ lạnh lùng. Cô không hối hận, nhưng tại sao lại thấy đau như vậy...đau quá...
- Cô Thiên Thanh ! Bây giờ cô muốn lên phòng chủ tịch hay vào phòng họp luôn ?
Giật mình khi nghe câu hỏi từ một trong hai người vệ sĩ, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, Thiên Thanh nhẹ xoay đầu nhìn vào người vừa đặt ra câu hỏi rồi khẽ cười, cô giơ chiếc điện thoại đang cầm trên tay lên cao, đủ để cho người đó nhìn thấy dòng chữ trên màn hình sáng trắng, khẽ nhướn một bên mày, có vẻ như người đó ngạc nhiên lắm nhưng rồi cũng không hỏi gì mà trực tiếp tiến lên vài bước dẫn đường. Nơi bọn họ đến là một căn phòng nằm riêng biệt trên tầng ba, cửa bị khóa ngoài, Thiên Thanh bước nhanh lên trước, chạm vào khung cửa gỗ, bao nhiêu ký ức lại ùa về, những kỷ niệm thời thơ bé mà cô chẳng thể nào quên, những đầu ngón tay chạm vào khóa sắt lạnh lẽo, tần ngần đôi phút rồi Thiên Thanh rụt tay lại, cô gỡ xuống sợi dây chuyền luôn đeo trên cổ, chiếc chìa khóa trên đó cứ ngỡ chỉ là vật trang trí nhưng khi tra vào ổ khóa của cánh cửa gỗ thì lại vừa khít. "Cạch" một tiếng, cánh cửa gỗ mở hé ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào căn phòng, dù rằng bị khóa lại nhưng ông Lâm và cô Hoài vẫn thường xuyên đến đây, chính hai người đã tự tay dọn dẹp nơi này. Hai người vệ sĩ nghiêm chỉnh đứng sang hai bên cánh cửa, Thiên Thanh bước chân vào trong căn phòng, giữa bóng tối cô lần mò công tắc đèn, khi ánh sáng vàng chảy tràn trong không gian cũng là lúc Thiên Thanh thấy tim mình như bị bóp nghẹt, một cảm giác thân quen dâng đầy, cổ họng cô như có gì đó đắng nghét. Thả buông người xuống chiếc ghế cũ mà ba hay ngồi, Thiên Thanh đưa mắt nhìn toàn cảnh căn phòng, từ những bức ảnh treo trên tường, đến những giá sách đầy ắp... Chợt, cô đột ngột đứng lên, những bước chân thoăn thoắt tiến về chiếc bàn nước, hơi cúi người xuống để có thể nhìn rõ hơn chân bàn, trên đó có những nét khắc mộc thành hình bốn người với nét vẽ của trẻ con, Thiên Thanh run rẩy, trước mắt cô dần không còn là những nét khắc thô, vụng về ấy nữa mà là hình vẽ bằng cây bút kim do chính cô vẽ nên năm 4 tuổi, những ngón tay đang chạm vào hình khắc co lại thành nắm đấm, cô gục đầu vào chân bàn nức nở...Đã qua thật rồi...Qua thật rồi...
Ông Lâm bước đến bên cạnh Thiên Thanh, bàn tay to đầy những vết chai sạn nhẹ vỗ lên vai cô, đợi vài phút để cô bình tâm rồi đỡ cô đứng dậy:
- Đã đến lúc rồi Thiên Thanh !
- Cô Thiên Thanh ! Bây giờ cô muốn lên phòng chủ tịch hay vào phòng họp luôn ?
Giật mình khi nghe câu hỏi từ một trong hai người vệ sĩ, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, Thiên Thanh nhẹ xoay đầu nhìn vào người vừa đặt ra câu hỏi rồi khẽ cười, cô giơ chiếc điện thoại đang cầm trên tay lên cao, đủ để cho người đó nhìn thấy dòng chữ trên màn hình sáng trắng, khẽ nhướn một bên mày, có vẻ như người đó ngạc nhiên lắm nhưng rồi cũng không hỏi gì mà trực tiếp tiến lên vài bước dẫn đường. Nơi bọn họ đến là một căn phòng nằm riêng biệt trên tầng ba, cửa bị khóa ngoài, Thiên Thanh bước nhanh lên trước, chạm vào khung cửa gỗ, bao nhiêu ký ức lại ùa về, những kỷ niệm thời thơ bé mà cô chẳng thể nào quên, những đầu ngón tay chạm vào khóa sắt lạnh lẽo, tần ngần đôi phút rồi Thiên Thanh rụt tay lại, cô gỡ xuống sợi dây chuyền luôn đeo trên cổ, chiếc chìa khóa trên đó cứ ngỡ chỉ là vật trang trí nhưng khi tra vào ổ khóa của cánh cửa gỗ thì lại vừa khít. "Cạch" một tiếng, cánh cửa gỗ mở hé ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào căn phòng, dù rằng bị khóa lại nhưng ông Lâm và cô Hoài vẫn thường xuyên đến đây, chính hai người đã tự tay dọn dẹp nơi này. Hai người vệ sĩ nghiêm chỉnh đứng sang hai bên cánh cửa, Thiên Thanh bước chân vào trong căn phòng, giữa bóng tối cô lần mò công tắc đèn, khi ánh sáng vàng chảy tràn trong không gian cũng là lúc Thiên Thanh thấy tim mình như bị bóp nghẹt, một cảm giác thân quen dâng đầy, cổ họng cô như có gì đó đắng nghét. Thả buông người xuống chiếc ghế cũ mà ba hay ngồi, Thiên Thanh đưa mắt nhìn toàn cảnh căn phòng, từ những bức ảnh treo trên tường, đến những giá sách đầy ắp... Chợt, cô đột ngột đứng lên, những bước chân thoăn thoắt tiến về chiếc bàn nước, hơi cúi người xuống để có thể nhìn rõ hơn chân bàn, trên đó có những nét khắc mộc thành hình bốn người với nét vẽ của trẻ con, Thiên Thanh run rẩy, trước mắt cô dần không còn là những nét khắc thô, vụng về ấy nữa mà là hình vẽ bằng cây bút kim do chính cô vẽ nên năm 4 tuổi, những ngón tay đang chạm vào hình khắc co lại thành nắm đấm, cô gục đầu vào chân bàn nức nở...Đã qua thật rồi...Qua thật rồi...
Ông Lâm bước đến bên cạnh Thiên Thanh, bàn tay to đầy những vết chai sạn nhẹ vỗ lên vai cô, đợi vài phút để cô bình tâm rồi đỡ cô đứng dậy:
- Đã đến lúc rồi Thiên Thanh !
/21
|