Đứa trẻ trong mật thất khẽ run lên nhè nhẹ, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng qua biểu hiện trên khuôn mặt, dường như nó cảm thấy một cái gì đó, rất khó chịu...Đôi môi khẽ mím lại thành một đường thẳng, và những giọt mồ hôi lăn dài trên trán...Bàn tay nó co giật từng hồi, chiếc ga giường bị những ngón tay ấy giày vò đến độ nhăn nhúm...Tiếng chuông điện thoại đánh thức Thiên Thanh khỏi cơn mơ màng...từng hồi chuông réo rắt như bóp nghẹt trái tim cô...
-Cô Thiên Thanh, tiểu thư Ngân Phong đã được chuyển đến phòng phẫu thuật, cô mau về đi !
"Kengngngng...."
Tiếng vỏ kim loại của chiếc điện thoại va đập với sàn đá lạnh vang lên khô khốc, Thiên Thanh vùng chạy ra khỏi phòng, dường như cô sợ chỉ cần chậm một giây thôi là sẽ không bao giờ được nhìn thấy em gái mình nữa, khuôn mặt đó hiện về trong tâm trí cô, từng nụ cười, từng ánh mắt,...sắp xa rồi...Quá vội vàng cô cũng chẳng để ý đến tình hình của mình hiện giờ,...con đường trơn vẫn vương ít nước mưa ban sáng nhưng Thiên Thanh không chút để ý chạy vụt qua, và chẳng thể nào tránh khỏi việc bị trượt chân ngã...một bàn tay chìa ra trước mặt cô, là cậu bạn với hai má lúm đồng tiền đã từng gặp qua...
-Cậu không sao chứ ?
Cậu bạn lo lắng hỏi Thiên Thanh, khi nãy, do có chút việc nên cậu phải ra ngoài, khi trở về lại vừa đúng lúc thấy cô bạn kì lạ mới gặp một lần trong chiều mưa hôm cậu nhập học vội vàng chạy đi không để ý đến xung quanh nên cậu liền đi theo xem có thể giúp được gì hay không. Thiên Thanh vịn vào tay Bình Minh để đứng dậy, xong lại vội vã chạy đi, Bình Minh thấy thế cũng vội vã đuổi theo, do nét mặt căng thẳng của cô mà cậu cảm thấy không yên lòng...chỉ biết hai người dồn đuổi nhau một hồi, sau đó một chiếc limo đỗ ngay cạnh cô, chẳng nói chẳng rằng, cô leo nhanh lên xe, để mặc cậu đứng lại một mình giữa phố đông người...Khẽ cười giễu chính mình,...rõ ràng bản thân đâu có là gì của người ta chứ, nhưng cậu lại chẳng thể ngăn mình lo lắng, nét mặt của cô khi đó, khiến lòng cậu thắt lại, khó chịu vô cùng...Đắn đo một hồi, cậu nhấc máy gọi taxi trước khi bóng xe cô khuất khỏi tầm mắt, cậu muốn biết vì sao cô lại có vẻ mặt như vậy...
Ông Lâm đứng sẵn ngoài cổng bệnh viện chờ Thiên Thanh, nhưng cô chẳng đoái hoài gì, trực tiếp lao người vào trong...Em gái cô, Ngân Phong, nhất định phải sống...
Ánh đèn trong phòng phẫu thuật sáng chói, hắt ra ngoài những mảng màu cô đọng, Thiên Thanh mỏi mệt nhìn chăm chăm vào đó, chỉ sợ để lỡ bất cứ giây phút nào...Minh đứng từ đằng xa trông lại,...đến giờ thì cậu cũng hiểu sơ sơ được một chút lý do của cô, càng khiến lòng cậu nhói lên nhiều hơn...Muốn tiến đến ôm cô vào lòng, nhưng lại không dám, cậu đành phải đứng từ xa ngóng chừng cô...Ông Lâm chẳng biết khuyên giải thế nào, chỉ biết ngồi yên lặng bên cạnh Thiên Thanh, cô Hoài lại chẳng có ở đây, hẳn nếu có mặt ở nơi này, cô sẽ biết cách làm cho Thiên Thanh bớt căng thẳng chút ít, tiếc rằng, ngay cả cô Hoài cũng đang phải nằm trong phòng hồi sức, làm sao có thể giúp Thiên Thanh giữ vững tinh thần...
Cứ thế, Thiên Thanh chờ đợi suốt nhiều tiếng đồng hồ, mong cho em gái cô tai qua nạn khỏi, mặc cho mình cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực mà gắng gượng đến lúc đó...thời gian lại tàn nhẫn trôi qua, và Thiên Thanh thực sự chẳng thể nào cố gắng thêm , đôi mắt cô mờ tối, bóng đêm bao phủ, cô gục xuống, mặc cho những người xung quanh lo lắng gọi tên....
-Cô Thiên Thanh, tiểu thư Ngân Phong đã được chuyển đến phòng phẫu thuật, cô mau về đi !
"Kengngngng...."
Tiếng vỏ kim loại của chiếc điện thoại va đập với sàn đá lạnh vang lên khô khốc, Thiên Thanh vùng chạy ra khỏi phòng, dường như cô sợ chỉ cần chậm một giây thôi là sẽ không bao giờ được nhìn thấy em gái mình nữa, khuôn mặt đó hiện về trong tâm trí cô, từng nụ cười, từng ánh mắt,...sắp xa rồi...Quá vội vàng cô cũng chẳng để ý đến tình hình của mình hiện giờ,...con đường trơn vẫn vương ít nước mưa ban sáng nhưng Thiên Thanh không chút để ý chạy vụt qua, và chẳng thể nào tránh khỏi việc bị trượt chân ngã...một bàn tay chìa ra trước mặt cô, là cậu bạn với hai má lúm đồng tiền đã từng gặp qua...
-Cậu không sao chứ ?
Cậu bạn lo lắng hỏi Thiên Thanh, khi nãy, do có chút việc nên cậu phải ra ngoài, khi trở về lại vừa đúng lúc thấy cô bạn kì lạ mới gặp một lần trong chiều mưa hôm cậu nhập học vội vàng chạy đi không để ý đến xung quanh nên cậu liền đi theo xem có thể giúp được gì hay không. Thiên Thanh vịn vào tay Bình Minh để đứng dậy, xong lại vội vã chạy đi, Bình Minh thấy thế cũng vội vã đuổi theo, do nét mặt căng thẳng của cô mà cậu cảm thấy không yên lòng...chỉ biết hai người dồn đuổi nhau một hồi, sau đó một chiếc limo đỗ ngay cạnh cô, chẳng nói chẳng rằng, cô leo nhanh lên xe, để mặc cậu đứng lại một mình giữa phố đông người...Khẽ cười giễu chính mình,...rõ ràng bản thân đâu có là gì của người ta chứ, nhưng cậu lại chẳng thể ngăn mình lo lắng, nét mặt của cô khi đó, khiến lòng cậu thắt lại, khó chịu vô cùng...Đắn đo một hồi, cậu nhấc máy gọi taxi trước khi bóng xe cô khuất khỏi tầm mắt, cậu muốn biết vì sao cô lại có vẻ mặt như vậy...
Ông Lâm đứng sẵn ngoài cổng bệnh viện chờ Thiên Thanh, nhưng cô chẳng đoái hoài gì, trực tiếp lao người vào trong...Em gái cô, Ngân Phong, nhất định phải sống...
Ánh đèn trong phòng phẫu thuật sáng chói, hắt ra ngoài những mảng màu cô đọng, Thiên Thanh mỏi mệt nhìn chăm chăm vào đó, chỉ sợ để lỡ bất cứ giây phút nào...Minh đứng từ đằng xa trông lại,...đến giờ thì cậu cũng hiểu sơ sơ được một chút lý do của cô, càng khiến lòng cậu nhói lên nhiều hơn...Muốn tiến đến ôm cô vào lòng, nhưng lại không dám, cậu đành phải đứng từ xa ngóng chừng cô...Ông Lâm chẳng biết khuyên giải thế nào, chỉ biết ngồi yên lặng bên cạnh Thiên Thanh, cô Hoài lại chẳng có ở đây, hẳn nếu có mặt ở nơi này, cô sẽ biết cách làm cho Thiên Thanh bớt căng thẳng chút ít, tiếc rằng, ngay cả cô Hoài cũng đang phải nằm trong phòng hồi sức, làm sao có thể giúp Thiên Thanh giữ vững tinh thần...
Cứ thế, Thiên Thanh chờ đợi suốt nhiều tiếng đồng hồ, mong cho em gái cô tai qua nạn khỏi, mặc cho mình cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực mà gắng gượng đến lúc đó...thời gian lại tàn nhẫn trôi qua, và Thiên Thanh thực sự chẳng thể nào cố gắng thêm , đôi mắt cô mờ tối, bóng đêm bao phủ, cô gục xuống, mặc cho những người xung quanh lo lắng gọi tên....
/21
|