Au đang bị bí ý. Và au vẫn đang cố gắng viết. .
.
.
.
.
Uhmm...dù sao thì chúc các bạn đọc vui
~°^°
~~
Chara ngửa mặt lên trời, dùng nước mưa để rửa sạch cát trong mắt mình
Một khi con mắt đã thấy thoải mái, chara mới cười mỉm, hài lòng
Cúi đầu xuống nhìn knight, chara khoanh tay suy nghĩ
- mày suy nghĩ gì vậy?
Chara trầm ngâm, rồi lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông còn thoi thóp phía bên kia
Chara tiến lại gần ông ta, con dao trên tay đã biến mất từ khi nào, mà lại xuất hiện một cái que củi nhỏ
Ta chọt
Chọt
Chọt nữa
- tao thật không hiểu mày đang làm cái khỉ gì nữa
Chara chọt chọt người đàn ông ấy, ông ta vẫn còn thở nhưng không phản ứng gì khi chara chọt
- hừmmm, chưa chết, dai dữ. Làm gì với hai cái... Thứ này đây
Hoàng hôn buông xuống, mưa cuối cùng cũng nhỏ lại. Chỉ còn vài giọt tí tách rơi.
Đột nhiên giọng nói của nó vang lên
- eh chara, leo lên ngọn cây đi
Chara nhướng mày khó hiểu
- làm gì?
Dù hỏi nhưng cô ta vẫn làm theo.
Đứng trên ngọn cây nhìn về khoảng trời rộng lớn và xa xăm.
Chara nhắm mắt lại tận hưởng bầu không khí ẩm ướt và se se lạnh, mặc dù cô ta không mấy thoải mái khi cả bộ đồ mình đang mặc đều ướt nhem
- nhìn kìa, cầu vồng
Giọng nói của nó đánh thức chara, cô ta mở mắt ra nhìn về hướng mặt trời. Một vòng cầu vồng hiện ra, rực rỡ đầy màu sắc
Cầu vồng hở? Hah...
Nó khiến cho cô ta nhớ đến một người. Nhưng bây giờ cô ta lại lạc đến đây, không biết cô ta có thể quay về để gặp người ấy hay Không nữa
Giọng nói của nó đánh tan suy nghĩ của Chara
- người đó là ai?
Đôi mắt màu đỏ máu của chara tối lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên :
- không phải chyện của mày
Chara rút chiếc điện thoại của nó ra, nhấn vào một dãy số
- alo, băng!! Em đâu rồi, knight có kiếm được em không? Em đang ở đâu? Có bị thương gì không?
Chara lên tiếng :
- định vị tôi và lết cái xác lại đây. Đem theo thằng anh trai của nó luôn. Tôi quên mất tên của hắn rồi
- khoan, chara? Cô lại làm gì nữa rồi? Băng đâu?
- hừ, im đi. Tôi không nhắc lại lần nữa đâu. Lết lại đây, ngay!!
Không đợi hắn trả lời, chara ngắt cuộc gọi,
- như vậy không lịch sự lắm
- hah, mày cũng có vừa đâu
--------
- Cái khỉ gì đây?
Đó là câu nói đầu tiên hắn phát ngôn khi kiếm được cô ta
Chara ngồi trên nhánh cây, đung đưa hai chân, cô ta ngâm nga một bài lullaby nào đó.
Anh nhìn về phía Knight, rồi nhìn về phía người đàn ông lạ mặt, hỏi chara :
- người của Si?
Chara hé con mắt ra, chậm rãi liếc về phía anh :
- cần phải hỏi?
Anh tiến lại gần, ngồi xuống cúi đầu xem xét người đàn ông ấy. Chara vẫn ngồi trên nhánh cây, ngâm nga
Mọi chuyện có lẽ sẽ tệ hơn nếu cô ta không tự chủ được bản thân. Đúng không nhỉ~?
Hah, kế hoạch là gì đây~?
------------------------/////--------------------------
- đù má, knight? Nó sao vậy?
Nhỏ hốt hoảng khi anh vác knight vào căn biệt thự của hắn.
Sao? Mấy bạn nghĩ là anh sẽ bế cô ta ư? Như mấy quyển ngôn tình à?
Thực tế tí đi, đây là đời thực
Chính xác thì knight bị vác như bao tải trên vai anh
Anh tiến về phía ghế sofa, quăng cô ta như một gói hàng
Đùa thôi, anh đặt knight xuống, rồi xoay sang nhỏ :
- anh nghĩ cô ta bị thương
Nhỏ gật đầu hiểu ý :
- đã rõ, em đi kiếm hộp thuốc
Hắn từ từ bước vào, trên vai là một người nữa. Cô chú ý tới hắn, tiến lại gần :
- ai đây?
Hắn chỉ nghiêng nửa người, để lộ ra cánh tay có hình xăm của một con số. Cô giật mình :
- khoan, người của Si? Bọn chúng tới đây làm gì?
Hắn không trả lời, chỉ nhấc bước chân về phía căn hầm.
Cô thở dài, lắc đầu :
- chuyện có lẽ sẽ tệ hơn
Đột nhiên cô sực nhớ :
- khoan, băng gọi cho hai người mà. Nó đâu rồi?
-_-_-_-
- chara, về đi. Tao lạnh lắm rồi. Mày không lạnh à?
Chara đang núp trên tán cây, ẩn giấu mình như một con thú săn mồi, hé mắt nhìn tốp người phía dưới.
Đôi mắt màu đỏ ánh lên sự thích thú, cô ta khẽ nheo mắt đánh giá
- chara? Mày định làm gì vậy?
- tao định xem xem bọn chúng định làm gì.
- mày có định giết hay ẩu đả không?
Chara khẽ lắc đầu, im lặng theo dõi tiếp
-----------
- tại sao 012 chưa về?
- tao không biết. Tao không liên lạc được với hắn
- có khi nào hắn bị phát hiện không?
- cô ta chỉ là một con nhóc con
- nhưng cô ta san bằng cả một gia tộc
Chara nhướng mày, thắc mắc cùng với sự tò mò :
- mày san bằng một gia tộc?
Nó ngượng ngùng
- thực ta thì, là ba mẹ tao. Họ đi làm nhiệm vụ rồi bị bắt, lúc đó tao đang nghịch thiết bị của họ thì mới hay là họ bị bắt. Thế nên, à thì tao đi giải cứu. Rồi lỡ tay cho nổ cả khu đó. Hehe
Chara trầm ngâm, lắng nghe hai tên tép riu tám
- bọn họ nói là chỉ là do sự cố hở van ống nước mà thôi
Chara híp đôi mắt lại, khinh bỉ :
- và mày làm nó như một vụ tai nạn.
Nó cười gượng
- haha, tao đâu thể để cho ba mẹ biết tao phá đồ nghề của họ rồi giải cứu họ được
Tất cả mọi người tập trung lại sảnh chính, Carl có việc muốn nói
Tất cả mọi người tập trung lại sảnh chính, Carl có việc muốn nói
Tất cả mọi người tập trung lại sảnh chính, Carl có việc muốn nói
- ôi giời, ông chủ lại cằn nhằn nữa đây
- đi thôi. Đừng mói nhiều.
Đột nhiên nó lên tiếng
- khoan sao mày lại biết bọn chúng có căn cứ gần đây?
- vì tao thông minh
- tao tin đéo. Sao anh Phong lại không biết? căn cứ của chúng chỉ cách có 1000km thôi mà?
Chara nhếch mép cười, nụ cười khiến cho mọi người đều ám ảnh khi ngủ. Giọng nói cô ta trầm xuống, lạnh lẽo kèm theo tia mong chờ :
- vì trong căn cứ ấy, có người vô cùng giỏi.
=)
+_-_-______+_++_+_-_-__-_-__+_+_+
.
.
.
.
Uhmm...dù sao thì chúc các bạn đọc vui
~°^°
~~
Chara ngửa mặt lên trời, dùng nước mưa để rửa sạch cát trong mắt mình
Một khi con mắt đã thấy thoải mái, chara mới cười mỉm, hài lòng
Cúi đầu xuống nhìn knight, chara khoanh tay suy nghĩ
- mày suy nghĩ gì vậy?
Chara trầm ngâm, rồi lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông còn thoi thóp phía bên kia
Chara tiến lại gần ông ta, con dao trên tay đã biến mất từ khi nào, mà lại xuất hiện một cái que củi nhỏ
Ta chọt
Chọt
Chọt nữa
- tao thật không hiểu mày đang làm cái khỉ gì nữa
Chara chọt chọt người đàn ông ấy, ông ta vẫn còn thở nhưng không phản ứng gì khi chara chọt
- hừmmm, chưa chết, dai dữ. Làm gì với hai cái... Thứ này đây
Hoàng hôn buông xuống, mưa cuối cùng cũng nhỏ lại. Chỉ còn vài giọt tí tách rơi.
Đột nhiên giọng nói của nó vang lên
- eh chara, leo lên ngọn cây đi
Chara nhướng mày khó hiểu
- làm gì?
Dù hỏi nhưng cô ta vẫn làm theo.
Đứng trên ngọn cây nhìn về khoảng trời rộng lớn và xa xăm.
Chara nhắm mắt lại tận hưởng bầu không khí ẩm ướt và se se lạnh, mặc dù cô ta không mấy thoải mái khi cả bộ đồ mình đang mặc đều ướt nhem
- nhìn kìa, cầu vồng
Giọng nói của nó đánh thức chara, cô ta mở mắt ra nhìn về hướng mặt trời. Một vòng cầu vồng hiện ra, rực rỡ đầy màu sắc
Cầu vồng hở? Hah...
Nó khiến cho cô ta nhớ đến một người. Nhưng bây giờ cô ta lại lạc đến đây, không biết cô ta có thể quay về để gặp người ấy hay Không nữa
Giọng nói của nó đánh tan suy nghĩ của Chara
- người đó là ai?
Đôi mắt màu đỏ máu của chara tối lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên :
- không phải chyện của mày
Chara rút chiếc điện thoại của nó ra, nhấn vào một dãy số
- alo, băng!! Em đâu rồi, knight có kiếm được em không? Em đang ở đâu? Có bị thương gì không?
Chara lên tiếng :
- định vị tôi và lết cái xác lại đây. Đem theo thằng anh trai của nó luôn. Tôi quên mất tên của hắn rồi
- khoan, chara? Cô lại làm gì nữa rồi? Băng đâu?
- hừ, im đi. Tôi không nhắc lại lần nữa đâu. Lết lại đây, ngay!!
Không đợi hắn trả lời, chara ngắt cuộc gọi,
- như vậy không lịch sự lắm
- hah, mày cũng có vừa đâu
--------
- Cái khỉ gì đây?
Đó là câu nói đầu tiên hắn phát ngôn khi kiếm được cô ta
Chara ngồi trên nhánh cây, đung đưa hai chân, cô ta ngâm nga một bài lullaby nào đó.
Anh nhìn về phía Knight, rồi nhìn về phía người đàn ông lạ mặt, hỏi chara :
- người của Si?
Chara hé con mắt ra, chậm rãi liếc về phía anh :
- cần phải hỏi?
Anh tiến lại gần, ngồi xuống cúi đầu xem xét người đàn ông ấy. Chara vẫn ngồi trên nhánh cây, ngâm nga
Mọi chuyện có lẽ sẽ tệ hơn nếu cô ta không tự chủ được bản thân. Đúng không nhỉ~?
Hah, kế hoạch là gì đây~?
------------------------/////--------------------------
- đù má, knight? Nó sao vậy?
Nhỏ hốt hoảng khi anh vác knight vào căn biệt thự của hắn.
Sao? Mấy bạn nghĩ là anh sẽ bế cô ta ư? Như mấy quyển ngôn tình à?
Thực tế tí đi, đây là đời thực
Chính xác thì knight bị vác như bao tải trên vai anh
Anh tiến về phía ghế sofa, quăng cô ta như một gói hàng
Đùa thôi, anh đặt knight xuống, rồi xoay sang nhỏ :
- anh nghĩ cô ta bị thương
Nhỏ gật đầu hiểu ý :
- đã rõ, em đi kiếm hộp thuốc
Hắn từ từ bước vào, trên vai là một người nữa. Cô chú ý tới hắn, tiến lại gần :
- ai đây?
Hắn chỉ nghiêng nửa người, để lộ ra cánh tay có hình xăm của một con số. Cô giật mình :
- khoan, người của Si? Bọn chúng tới đây làm gì?
Hắn không trả lời, chỉ nhấc bước chân về phía căn hầm.
Cô thở dài, lắc đầu :
- chuyện có lẽ sẽ tệ hơn
Đột nhiên cô sực nhớ :
- khoan, băng gọi cho hai người mà. Nó đâu rồi?
-_-_-_-
- chara, về đi. Tao lạnh lắm rồi. Mày không lạnh à?
Chara đang núp trên tán cây, ẩn giấu mình như một con thú săn mồi, hé mắt nhìn tốp người phía dưới.
Đôi mắt màu đỏ ánh lên sự thích thú, cô ta khẽ nheo mắt đánh giá
- chara? Mày định làm gì vậy?
- tao định xem xem bọn chúng định làm gì.
- mày có định giết hay ẩu đả không?
Chara khẽ lắc đầu, im lặng theo dõi tiếp
-----------
- tại sao 012 chưa về?
- tao không biết. Tao không liên lạc được với hắn
- có khi nào hắn bị phát hiện không?
- cô ta chỉ là một con nhóc con
- nhưng cô ta san bằng cả một gia tộc
Chara nhướng mày, thắc mắc cùng với sự tò mò :
- mày san bằng một gia tộc?
Nó ngượng ngùng
- thực ta thì, là ba mẹ tao. Họ đi làm nhiệm vụ rồi bị bắt, lúc đó tao đang nghịch thiết bị của họ thì mới hay là họ bị bắt. Thế nên, à thì tao đi giải cứu. Rồi lỡ tay cho nổ cả khu đó. Hehe
Chara trầm ngâm, lắng nghe hai tên tép riu tám
- bọn họ nói là chỉ là do sự cố hở van ống nước mà thôi
Chara híp đôi mắt lại, khinh bỉ :
- và mày làm nó như một vụ tai nạn.
Nó cười gượng
- haha, tao đâu thể để cho ba mẹ biết tao phá đồ nghề của họ rồi giải cứu họ được
Tất cả mọi người tập trung lại sảnh chính, Carl có việc muốn nói
Tất cả mọi người tập trung lại sảnh chính, Carl có việc muốn nói
Tất cả mọi người tập trung lại sảnh chính, Carl có việc muốn nói
- ôi giời, ông chủ lại cằn nhằn nữa đây
- đi thôi. Đừng mói nhiều.
Đột nhiên nó lên tiếng
- khoan sao mày lại biết bọn chúng có căn cứ gần đây?
- vì tao thông minh
- tao tin đéo. Sao anh Phong lại không biết? căn cứ của chúng chỉ cách có 1000km thôi mà?
Chara nhếch mép cười, nụ cười khiến cho mọi người đều ám ảnh khi ngủ. Giọng nói cô ta trầm xuống, lạnh lẽo kèm theo tia mong chờ :
- vì trong căn cứ ấy, có người vô cùng giỏi.
=)
+_-_-______+_++_+_-_-__-_-__+_+_+
/87
|