Thiên Sứ Mùa Đông

Chương 4: Hình phạt ngọt ngào bên sân bóng tình yêu

/11


Em là đóa hoa bé nhỏ…

…Lặng lẽ dõi bước theo anh

Sáng thứ hai đầu tuần. Bầu trời nhuốm một màu vàng rực dệt thành tấm vải mỏng manh phủ lên trên mặt cỏ xanh rì trong sân trường trung học Hạ Dương. Nhảy múa bên những ô cửa sổ khắp dọc hành lang các lớp học làm không khí trở nên oi bức hơn hẳn. Tuy nhiên bên trong các phòng học do được gắn sẵn máy điều hòa nên không khí dễ chịu hơn bên ngoài.

“Vũ! Kỳ! Chào buổi sáng.” Tại phòng học lớp 10a1, một nam sinh với mái tóc dài ôm gọn khuôn mặt vừa bước về chỗ ngồi của mình vừa vẫy tay chào hai cậu bạn ngồi bên cạnh. Tuy cậu ta nở nụ cười tươi rói nhưng đáp lại nụ cười đó chỉ có một tiếng chào lạnh lùng phát ra từ nam sinh có đôi mắt màu nâu khói, còn người bên cạnh mang vẻ đẹp không thua kém gì hai nam sinh kia lại trừng mắt nhìn cậu bạn vừa ngồi vào chiếc ghế ở dãy bàn bên tay phải của mình vừa gằng từng tiếng một, giọng nói phát ra từ cuống họng rít lên như quan tòa tra hỏi bị cáo.

“Cậu có vẻ vui vẻ quá nhỉ!”

“A ha ha ha…Vĩnh Kỳ…Cậu…mặt cậu bị sao vậy?” Nam sinh nọ trông thấy mùi sát khí ẩn đằng sau câu nói của Phan Vĩnh Kỳ liền lên tiếng cười trừ, miệng nuốt nước bọt ừng ực.

“Có gì đâu, đây đều là nhờ phước của cậu đấy!” Vĩnh Kỳ chỉ chỉ tay vào miếng băng dán nằm chễm chệ trên má phải cửa mình và trả lời bâng quơ rồi ngó lơ đi chỗ khác.

“Hai cậu…”

“Xin mời ba vị Hội trưởng, hội phó, trợ lí hội học sinh và bạn Giang Thiên Di, nữ sinh lớp 10a1 đén ngay phòng giám thị có việc gấp…Xin nhắc lại, mời…”

Đúng lúc Quách Chấn Vũ định mở miệng nói gì đó thì bị tiếng loa thông báo cắt ngang. Ba người họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng sánh vai nhau ra khỏi lớp. Trông họ chẳng khác gì ba chàng hoàng tử từ trong tranh bước ra. Mỗi người toát lên vẻ đẹp khác nhau nhưng đều làm cho những cô gái đi ngang đó phải ngoái đầu lại nhìn và trầm trồ khen ngợi. Quách Chấn Vũ đi ở giữa hai cậu bạn như vị vua được hai võ tướng bảo vệ. Vẻ mặt cậu vẫn không hề có chút cảm xúc nào nhưng trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.

Bỗng từ phía xa, một đám đông nữ sinh đang hò hét ầm ĩ cả hành lang. Dường như họ vui mừng đến nỗi không hề nghe thấy tiếng chuông báo vào lớp. Từ trong đám đông, một chàng trai với dáng vẻ thanh lịch, nho nhã tiến tới đứng đối diện Quách Chấn Vũ.

“Hô hô hô…Xem ai đây này. Thì ra là ba vị hoàng tử trường chúng ta đây mà…” Nam sinh đó nở nụ cười nửa miệng nhưng vẫn đẹp hớp hồn, cậu ta nhìn thẳng vào tròng mắt màu nâu khói nhưng trong giọng nói lộ ra vẻ mỉa mai.”Sao đúng lúc vậy? Các cậu đi đâu à?”

“Không liên quan đến cậu. Xin tránh đường cho.” Khuôn mặt lúc nãy của Lâm Khôi Vĩ vẫn còn tươi tăn thế mà bỗng chốc trở nên lạnh băng.

“Tôi đâu dám cản đường ba vị đứng đầu hội học sinh đâu chứ!” Nghe Lâm Khôi Vĩ nói vậy, cậu ta bật cười nhưng vẫn là nụ cười mỉa mai đó. Ánh mắt sắc bén lướt nhìn quanh đám con gái phía sau đang “hồn bay phách lạc”, sau đó cậu nhỏ giọng nói.”Ơ hơ hơ thật đáng tiếc! Do các em ấy hâm mộ tôi quá mà. Lần sau chúng ta nói nhiều hơn vậy. Giờ thì tạm biệt!”

Vừa nói xong cậu ta cất bước ngược về hướng Quách Chấn Vũ đang đi. Khi đi ngang qua chỗ ba người họ đang đứng, hắn bỗng dừng bước, hơi nghiêng đầu sang một bên và nói giọng lạnh nhạt.

“Chúc may mắn!”

“Cái tên khốn kiếp đó, hắn tưởng hắn là ai chứ?”

Nhìn theo bóng dáng cậu nam sinh kia vừa đi khỏi, Lâm Khôi Vĩ tức tối gào tướng lên.

“Có vẻ như hắn biết gì đó…”Phan Vĩnh Kỳ lẩm nhẩm một mình rồi cất bước đi.

Lúc này tại phòng giám thị, Giang Thiên Di như tù nhân chịu uất ức, cô căm phẫn nhìn ông thầy đầu hói đang ngồi trước mặt mình. Hai tay cô chống lên bàn vẻ không chịu thua.

“Tôi đã nói rồi, đợi ba em ấy đến đây thì sẽ rõ thôi!” Ông thầy nọ dường như không hề đếm xỉa đến cô nữ sinh đang trừng mắt nhìn mình mà chỉ khẽ nhấp ngụm trà ấm nóng trong chiếc tách sứ trắng tinh.

“Cạch”

Ngay khi ông thầy vừa dứt lời, ba dáng người đang chờ đợi xuất hiện trước mặt.

“Thưa thầy! Thầy gọi bọn em gấp như vậy có chuyện gì không ạ?” Phan Vĩnh Kỳ lên tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng.

“Bản kế hoạch ngày hội thể thao hôm trước tôi đưa cho các em đâu rồi?”

“…”

Nghe thầy giáo hỏi thẳng thừng như thế, Quách Chấn Vũ, Lâm Khôi Vĩ cùng Phan Vĩnh Kỳ tỏ vẻ bất ngở hết nhìn thầy giáo đã trước mặt lại quay sang Thiên Di với ý dò hỏi.

“Các cậu nghi ngờ tôi sao? Tôi không có…” Cảm nhận được ánh mắt họ đang nhìn mình, Thiên Di bất giác thốt lên.

“Tôi cần câu trả lời!” Thầy giáo dường như sắp sửa hết kiên nhẫn, ông ta hằn học nhìn bốn học sinh trước mắt như muốn nhìn xoáy vào tâm can của họ.

“Vẫn còn. Nhưng không ở chỗ tôi.”

Câu trả lời của Quách Chấn Vũ như châm ngòi cho quả bom trên đầu ông thầy tóc hói. Ông ta cố nén cơn giận trước thái độ ngông cuồng của Quách Chấn Vũ. Tiếp đó lôi từ trong chiếc bìa đựng hồ sơ ra một xấp giấy.

Quách Chấn Vũ, Phan Vĩnh Kỳ và Lâm Khôi Vĩ đồng loạt sững người, tròn mắt ra nhìn tập tài liệu quen thuộc trên bàn. Họ không nói gì chỉ nhìn nhau khó hiểu“Tôi đã tìm được trong cặp sách của em Giang Thiên Di. Các em giải thích chuyện này thế nào đây?”

“Là do tôi làm mất.” Trước lời tra hỏi của ông thầy đầu hói, Quách Chấn Vũ diềm nhiên như không đáp lại khiến mặt ông thầy đột nhiên biến sắc.

“Các em có biết đây là bản kế hoạch gốc đã được duyệt, hậm chí cũng được ban giám hiệu nhà trường đóng dấu không? Nếu để người khác nhặt được thì sao hả?Nội dung kì thi mà để lọt ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa…” Ông thầy cuối cùng cũng không kiềm chế được cơn giận ngút trời. Sau khi xổ ra một tràn giáo huấn các học sinh của mình. Ông ta cũng thở dài ngồi bịch xuống ghế như buông xuôi.

Không khí xung quanh trong phòng gám thị lúc này căng như sợi dây đàn. Ai nấy đều không dám mở miệng nói thêm điều gì trước mặt ông thầy vốn được mệnh danh là một trong “Tứ đại thiên lôi” của trường. Duy chỉ có Giang Thiên Di là không hề biết đến nguy hiểm xung quanh, cô mở miệng giải thích.

“Thưa thầy, chiếc cặp là do em lấy nhầm của cậu ấy. Lúc đó em có đến văn phòng hội học sinh trả, nhưng vì cậu ta cũng làm mất cặp của em nên em đã giao hẹn với cậu ấy là khi nào cậu ấy trả cho em thì em sẽ trả lại…nhưng em vẫn chưa động đến tập tài liệu đó ạ!”

“Em dựa vào cái gì để tôi tin em đây? Còn nữa, cho dù Quách Chấn Vũ có làm mất đồ của em thì em cũng không nên chiếm đoạt tài sản riêng của người khác được. Em không thể vì thanh danh của trường mà trả lại cho hội học sinh à?”

“Vâng! Vì thế nên hôm nay em mới cố tình đem chiếc cặp đó đến để trả lại…”

“Được rồi, em không cần giải thích gì nữa!” Ông thầy lên tiếng cắt ngang câu nói của Thiên Di “Chuyện này không ai được để lộ ra ngoài. Tôi sẽ phải phạt các em để làm gương cho những ngườI khác. Quách Chấn Vũ, Lâm Khôi Vĩ, nể mặt bố mẹ các em tôi tha cho lần này. Còn em Giang Thiên Di và Phan VĨnh Kỳ, tôi phạt các em dọn dẹp khu vực thể thao của trường để chuẩn bị cho ngày hội thể thao sắp tới trong vàng một tuần, đồng thời sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm.”

Cái gì??? Dọn vệ sinh…còn bị hạ hạnh kiểm, có lộn không vậy? Chuyện này chẳng có gì to tát cả mà hình phạt lại nặng thế sao?...Càng đáng ghét hơn là hai tên kia lại chẳng bị trách phạt gì cả. Thật không công bằng! Nghĩ đoạn Thiên Di đưa ánh mắt căm ghét nhìn Quách Chấn Vĩ như nhìn tội nhân thiên cổ. Trên đỉnh đầu cô có khói đen bốc lên nghi ngút. Hừ! Ta mà bị phạt thì ngươi cũng đừng hòng yên thân…

“Lỗi là của tôi. Không liên quan đến họ.” Quách Chấn Vũ cương quyết nói, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào ông thầy mà không hề mảy may run sợ.

“Em cũng có lỗi trong chuyện này, nếu phạt thì thầy phạt luôn cả em đi ạ!” Lâm Khôi Vĩ tiếp lời Quách Chấn Vũ.

“Hừ! tôi đã tha cho hai em mà hai em còn cố chấp sao? Tôi không muốn mình bị khiển trách vì động đến người của tập đoàn thế giới đâu.”

“Chuyện này là tôi tự nguyện…”Quách Chấn Vũ thờ ơ đáp lại.

“Ông già kia, tôi nhịn ông đủ rồi…” Lâm Khôi Vĩ như con khỉ điên tiết nhảy dựng lên, cũng may có Phan Vĩnh Kỳ bên cạnh kịp đưa tay bịt miệng tên gây rối kia lại.

“Chấn Vũ! Khôi Vĩ! Không cần đâu…” Phan Vĩnh Kỳ nói đoạn quay sang nhìn ông thầy đang đỏ bừ mặt vì tức giận” hình phạt này em xin nhận!”

“Không công bằng!”

“Thật không công bằng ạ!”

Đột nhiên một giọng nói cao vút và một giọng nói trầm trầm chứa chút giận dữ vang lên. Sau đó chủ nhân của hai tiếng nói bất giác quay sang nhìn nhau. Một ánh mắt lạnh băng chạm phải tia nhìn nảy lửa phát ra tiếng kêu lép bép.

“Nếu các em nhất quyết muốn vậy thì cứ làm vậy đi! Các em có thể về lớp được rồi.”

Trên hành lang lúc này đã vắng tanh. Chỉ còn tiếng bước chân nặng trình trịch của bốn học sinh vừa rời khỏi phòng giám thị. Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau nhưng tâm trạng đều u ám như nhau.

“Giờ thì cậu vừa lòng rồi chứ?”

Trong không gian lặng ngắt như tờ bỗng chốc vang lên một giọng nói tức giận. Thiên Di quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói thì thấy ánh mắt đen láy như hai hạt trân châu đang trừng mắt với mình.

“Cậu nói vậy là ý gì?”

“Hừ, cậu không biết thật hay đang giả vờ không biết? Chẳng lẽ khi không ông ta lại gọi chúng ta lên đó uống trà à?”

“Lâm Khôi Vĩ! Cậu vẫn cho là chính tôi đã tiết lộ chuyện này cho thầy ấy ư? Đừng quên tôi cũng bị phạt…” Giang Thiên Di ấm ức cong môi lên”Nhưng tôi nói cho các cậu biết, hôm nay tôi vốn dĩ định đem cặp trả lại cho các cậu. Nếu sớm biết như vậy tôi sẽ không trả đâu!”

“Vậy sao cậu không giữ luôn đi!” Lâm Khôi Vĩ nhất quyết không chịu thua, gân cổ leen cãi lại.

“Cậu…Quách Chấn Vũ tôi hỏi cậu, nếu tôi cũng là một người không biết tôn trọng người khác như cậu thì liệu giờ này xấp tài liệu đó có còn ở trong tay cậu không?” Giang Thiên Di quay phắt mặt sang Quách Chấn Vũ. Trong phút chốc đáy mắt cậu khẽ xao động.

“Hai cậu…đừng cãi nhau nữa!” Phan Vĩnh Kỳ đứng bên ngoài nãy giờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người cuối cùng cũng lên tiếng. Cậu chậm rãi nói “Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm cô ấy rồi!”

“Hiểu lầm? Vĩnh Kỳ, cậu nói tôi hiểu lầm sao? Nếu không phải cô ta đã nói thì là ai chứ?...”Vừa dứt lời Lâm Khôi Vĩ chợt sững người.

“Chúc may mắn!”

Cậu nói ngắn ngủi trên hành lang lúc nãy chợt hiện về trong trí nhớ. Cậu ngạc nhiên nhìn Phan Vĩnh Kỳ và Quách Chấn Vũ vẫn im lặng không nói gì.

“Ý cậu nói là hắn, đúng không?” Lâm Khôi Vĩ chợt định thần lại, cậu đột nhiên hét lớn ”Thằng khốn đó mà để tôi gặp lại tôi sẽ cho hắn biết tay! Tại sao lúc nào hắn cũng chống đối hội học sinh chúng tachứ? Vũ! Cậu lại muốn bỏ qua cho tên mặt người dạ thú đó sao?...”

“Đừng vội vàng kết luận chuyện gì...”Quách Chấn Vũ nói xong quay đầu đi thẳng.

“Này, cậu đi đâu vậy? Không về lớp à?” Phan Vĩnh Kỳ hỏi với theo.

Quách Chấn Vũ vẫn không trả lời, chỉ giơ bàn tay phải lên như muốn nói tiếng “chào tạm biệt” không lời. Giang Thiên Di sực nhớ ra chuyện gì đó vội vã đuổi theo sau.

“Đợi đã!...”

Đáng ghét thật! Hắn lủi đi đâu mà nhanh vậy nhỉ?...

Giang Thiên Di sau khi đuổi theo Quách Chấn Vũ được một đoạn thì không thấy tăm hơi cậu ta đâu. Cô tức tối nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng phát hiện ra cánh cửa gần đó đang khép hờ. Không do dự Thiên Di lao nhanh về phía cánh cửa đó.

Phía sau cánh cửa bằng kính trong suốt là dãy hành lang nhỏ hẹp dẫn đến một chiếc cầu thang bộ. Giang Thiên Di đi men theo những bậc thang và cuối cùng lại gặp phải một cánh cửa khác. Cô chậm rãi mở ra và kinh ngạc thốt lên.

“Đẹp quá!...”

Thì ra đây là lối đi dẫn lên sân thượng. Sao trước giờ mình không hề thấy chỗ này nhỉ! Giang Thiên Di hứng thú quan sát xung quanh, hoàn toàn quên mất mình đang định làm gì.

Chỗ cô đứng có thể quan sát toàn bộ khu rừng sau trường. Trong ánh mặt trời rực rỡ của buổi ban trưa, khu rừng tràn đầy nhựa sống. Ánh nắng ấm áp lướt lên trên những chồi xanh non mơn mởn. Đâu đó trong những tán cây còn vọng lại tiếng ríu rít của bầy chim se sẻ.

Giang Thiên Di khép hờ đôi mắt to tròn làm hai hàng mi dài cong vút khẽ lay động, cô mỉm cười thích thú đứng đón ngọn gió mát lành thổi tới, mái tóc đen nhánh bị hất ngược về phía sau. Trông cô chẳng khác nào một vị tiên nữ giáng trần.

“Trước đây có một nữ sinh đã tự tử ở đây…”

Bỗng một giọng nói lạnh như tảng băng vang lên làm cô giật bắn mình.

“Cái gì?...tự…tự tử…”

Giang Thiên Di lặp lại lời nói đó rồi bàng hoàng quay sang nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói. Một dáng người cao hơn hẳn cô một mái đầu đang đứng dựa vào bức tường. Mái tóc màu vàng nâu bay trong gió nhẹ. Trông phong thái lịch lãm chẳng khác gì chàng kị sĩ từ trong truyện cổ tích bước ra. Cậu ta khẽ ngước mắt nhìn Giang Thiên Di, sau đó lại cất tiếng.

“Là chỗ cô đang đứng đó!”

Ngay lập tức Thiên Di giật bắn mình, cô vội la lên một tiếng rồi tránh ra xa chỗ lúc nãy mình vừa đứng. Đột nhiên một tràng cười như pháo nổ vang lên bên tai. Cô kinh ngạc quay sang tên con trai lạ mặt nọ với ánh nhìn khó hiểu.

“Cậu…cậu cười cái gì?”

“Hơ hơ…Không có gì…cô may mắn lắm mới được thiếu gia đây cho nán lại ít phút đấy!”

“Bộ nơi này là của cậu à? Có giấy tờ gì không đưa ra đi? Nếu đúng vậy tôi sẽ đi ngay.” Giang Thiên Di nói giọng thách thức.

Hôm nay tự nhiên may mắn tìm được chỗ lí tưởng như vậy, đừng hòng đuổi ta đi!

“Tôi không có giấy tờ…vì chỗ này không phải là của tôi! Nhưng…tôi có cách biễn chỗ này thành của mình…” Cậu ta đột nhiên hạ thấp giọng. Trong giọng nói ẩn chứa một chút âm vực đáng sợ.

Hừ! Mất cả hứng. Mặc kệ dù sao mình cũng tìm được một chỗ lí tưởng như vậy, lúc nào muốn đến mà chả được! Cần gì phải đôi co với hắn cho tốn công? Nghĩ đoạn Giang Thiên Di định quay người bước đi nhưng một giọng nói đã kịp vang lên làm cản bước chân của cô.

“Cô…quen với Quách Chấn Vũ?”

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?”Giang Thiên Di quay sang nhìn cậu nam sinh nọ đã đứng đối diện mình từ lúc nào.

“Trả lời đi! Cô là gì của hắn?”

“Chẳng là gì cả! Buông tay tôi ra…cậu làm gì vậy? Đau…”

Giang Thiên Di hốt hoảng khi thấy tay mình bị hắn ta nắm chặt. Cậu ta đột ngột ghé sát mặt xuống, cất giọng nói đe dọa. Đáy mắt cậu ta phát ra những tia nhìn đáng sợ.

“Tôi hỏi lại lần nữa! Cô và hắn có quan hệ gì?”

“Cậu làm trò gì vậy? Muốn biết sao không tự hỏi hắn? Tôi với hắn chẳng có quan hệ gì…” Đột nhiên nói đến đây Thiên Di im bặt. Sau đó cô trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt”Cậu bỏ tay ra tôi sẽ nói.”

“Cô không nói tôi không bỏ.”

Tên cà chớn này!...Hắn là ai mà bắt mình phải trả lời mấy câu hỏi vớ vẩn đó chứ?

“Là bạn bè. Không được sao? Mau bỏ ra đồ cà chớn!”

Sau khi thoát khỏi bàn tay rắn chắc như gọng kiềm của tên con trai nọ. Giang Thiên Di đau muốn ứa nước mắt xoa xoa cánh tay đỏ hoe của mình. Cậu nam sinh nọ bỗng nhiên đi đến bên cạnh Thiên Di, cầm lấy cánh tay cô và nhẹ nhàng thoa lên đó một lớp dầu mỏng vừa lấy ra từ trong túi áo. Giang Thiên Di trố mắt nhìn cậu ta như thể nhìn sinh vật lạ.

Tên này…hắn là kiểu người gì vậy? Vừa đấm vừa xoa sao?...Con trai trường này toàn là lũ khó hiểu. Kiểu này chắc mình điên mất!

“Nếu cô chịu nói sớm thì đã không có gì xảy ra rồi!”

“Cậu ngang ngược nó vừa thôi!” Vừa nói thiên Di vừa giật phắt tay mình ra, cô tức tối nói ”Tôi chưa từng gặp ai bất lịch sự như cậu. Cậu nói như vậy khác nào đổ lỗi cho tôi trong khi cậu là người gây sự trước? Hứ!”

Nói xong Giang Thiên di quay người đi thẳng như trượng phu vứt áo ra đi không thèm ngoảnh mặt lại. Đằng sau cô bất chợt xuất hiện một nụ cười thích thú!

Năm tiết buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc. Những học sinh trong trường sau khi thoát khỏi những giờ học căng thẳng liền hớn hở xách cặp ra về. Chỉ riêng mấy gương mặt trong lớp 10a1 thì như đưa đám, có lẽ đây là lần đầu tiên họ mong mỗi tiết học có thể kéo dài lâu hơn một chút…

Trong phòng học chỉ còn lại Giang Thiên Di, Phan Vĩnh Kỳ và Lâm Khôi Vĩ. Trông ai nấy đều ủ rủ như tàu lá héo. Đột nhiên một giọng nói ngái ngủ vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Sao chuông báo tan học sớm thế nhỉ! Mình còn chưa ngủ đã…oáp…”

“Cậu vẫn còn muốn ngủ sao?”

Giang Thiên Di mặt mày tối sầm quay đầu lại nhìn Lâm Khôi Vĩ. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói khác đã vang lên trước.

“Quách Chấn Vũ, cậu đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Tôi tìm mà không thấy…” Giang Thiên Di như người chết đuối vớ được phao khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng không lẫn vào đâu được của Quách Chấn Vũ.

Phan Vĩnh Kỳ và Lâm Khôi Vĩ đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói thì phát hiện Quách Chấn Vũ đã đứng trước cửa từ lúc nào.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Quách Chấn Vũ vừa nói vừa bước vào lớp.

“Cậu còn hỏi nữa ư? Tất nhiên là tôi muốn tìm cậu để hỏi về chiếc cặp của tôi rồi.” Giang Thiên Di đi ngay sau Quách Chấn Vũ cất cao giọng.

“Đây.” Quách Chấn Vũ giơ một chiếc cặp mới toanh lên trước mặt Giang Thiên Di.

Giang Thiên Di mừng rỡ đón lấy rồi vội giở ra xem, nhưng khuôn mặt cô bỗng chốc bí xị lại.

“Không phải cái này!”

“Ơ đâu có, tôi thấy nó rất giống với cái cặp của cậu mà.” Lâm Khôi Vĩ đoạt lấy chiếc cặp từ tay Giang Thiên Di, cậu săm soi một hồi rồi kết luận.

“Trùng hợp thật đấy, cặp của cậu và cô ấy giống nhau đến thế hèn gì Thiên Di lấy nhầm là phải. Hai người thật có duyên đấy chứ đúng không Vĩ? hơ hơ…”Phan Vĩnh Kỳ được thể tiếp lời Lâm Khôi Vĩ. Ngay lập tức được cậu ta hưởng ứng theo.

“Đúng đúng, Vĩnh Kỳ, cậu nói cực kỳ chính xác!”

“Cười đủ chưa?!!!” Giang Thiên Di và Quách Chấn Vũ đồng loạt thốt lên với chất giọng hầm hè đáng sợ. Nhưng Phan Vĩnh Kỳ và Lâm Khôi Vĩ dường như không hề nhận thấy mùi sát khí đang bủa vây họ mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà!” Lâm Khôi Vĩ vừa cười tươi hớn hở vừa đập tay với Phan Vĩnh Kỳ đang đứng bên cạnh.

“Ngay cả lời nói cũng giống…hai người hợp nhau quá còn gì!” Phan Vixng Kỳ nói xong liền cùng Lâm Khôi Vĩ co giò bỏ chạy. Để lại luồng khói dày đặc phía sau.

“Đi thôi.” Quách Chấn Vũ nói xong liền xách cặp ra khỏi lớp. Giang Thiên Di nhanh chóng rảo bước theo sau. Hai người họ đi thẳng xuống khu vực thể thao ở dưới sân. Đột nhiên Quách Chấn Vũ dừng bước làm Giang Thiên Di đi phía sau không kịp dừng lại và va cái bốp vào lưng cậu.

“Cậu làm gì vậy? Sao khi không lại dừng lại?...” Giang Thiên Di ôm lấy cái trán đau điếng, tức giận hỏi lại.

Quách Chấn Vũ không nói gì, đôi mắt màu nâu khói nhìn thẳng về phía khoảnh sân trước mặt. Giang Thiên Di bất giác cũng đưa mắt nhìn theo. Cả người cô lập tức cứng đờ như rô bốt hết pin.

Trước mặt cô là sân thể thao rộng thênh thang và nó đang bị nhấn chìm trong bãi rác.

“Sao…sao lại thế này?” Giang Thiên Di run run chỉ tay về phía trước, miệng lắp ba lắp bắp.

“Chết tiệt, là tên nào dám làm chuyện này? Có ngon thì ra đây, đồ hèn! Chỉ giỏi chơi trò ném đá giấu tay…” Đứng trước mặt cô là Lâm Khôi Vĩ, cậu ta bặm môi bặm lợi ra sức rủa xả không thương tiếc.

“Được rồi! Bây giờ có nói nữa cũng chẳng được gì, mau dọn dẹp xong rồi về thôi…”Phan Vĩnh Kỳ từ xa đi lại, tay xách theo mấy cái dụng cụ dọn vệ sinh rồi nói. Chiếc áo khoác trên người cậu cũng đã cởi ra từ lúc nào.

Quách Chấn Vũ cũng cởi chiếc áo khoác đắc tiền ra và đón lấy chiếc xô từ tay Phan Vĩnh Kỳ. Còn Lâm Khôi Vĩ sau một hồi tức giận cũng hồ hởi xoăn tay áo lại và bốn người họ cùng bắt tay vào dọn dẹp sân trường. Sau cả tiếng đồng hồ hì hà hì hục, ba vị hoàng tử của trường Trung học Hạ Dương và cả Thiên Di ai nấy quần áo đều xộc xệch, mồ hôi túa ra như tắm. Phan Vĩnh Kỳ mệt nhọc ngồi phịch xuống bãi cỏ gần đó. Kế bên cậu là Lâm Khôi Vĩ lúc nãy còn sung sức bao nhiêu thì bây giờ lại như bong bóng bị xì hơi. Cậu ta nằm ườn ra bãi cỏ, sẵn tiện dùng chân của Phan Vĩnh Kỳ làm gối. Giang Thiên Di thì ngồi tựa lưng vào gốc cây bên cạnh và thiếp đi lúc nào không hay.

“Cảm ơn.” Phan Vĩnh Kỳ chộp lấy chai nước mà Quách Chấn Vũ vừa ném cho vừa cất tiếng.

“Chỉ còn một chút nữa là xong. Chúng ta cứ nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp…!”

“All those days watching from the windows

All those years outside looking in

All that time never even knowing

Just how blind I\\\ve been

Now I\\\m here, blinking in the starlight

Now I\\\m here, suddenly I see

Standing here, it\\\s all so clear

I\\\m where I\\\m meant to be…”

Bỗng nhiên tiếng nhạc du dương từ đâu đó vọng đến là cắt ngang mẩu đối thoại của hai người. Quách Chấn Vũ và Lâm Khôi Vĩ đồng loạt nhìn về đằng sau thì thấy Giang thiên Di đang ôm chầm lấy chiếc cặp và ngủ ngon lành dưới gốc cây. Tiếng nhạc chuông phát ra từ chiếc cặp đó.

“Thiên Di…Cậu có điện thoại kìa!” Phan Vĩnh Kỳ lên tiếng nhắc nhở nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Tiếng nhạc chuông vẫn cứ réo rắc bên tai.

“…And the world has somehow shifted

All at once, everything is different

Now that I see you, now that I see you…”

“Ưm…m.” Sau một lúc cố chống chọi với cơn buồn ngủ, Giang Thiên Di cũng gắng gượng lôi chiếc di động ra với bô mặt ngái ngủ. Một tay cô dụi dụi mắt, tay còn lại vớ lấy chiếc điện thoại và chầm chậm đưa lên tai. Trông bộ dạng Thiên Di lúc đó vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu!.

“Tiểu Di à! Cậu không sao chứ? Sao tớ gọi nãy giờ mà cậu không nghe máy?”

Trong điện thoại phát ra giọng nói mềm mỏng dịu dàng như làn gió xuân khiến cô tỉnh ngủ hẳn.

“Trương Ánh Tuyết!...”Giang Thiên Di sững người khi nghe giọng nói quen thuộc ấy, cô cất giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn chút ngạc nhiên.

“Ừ tớ đây! Xin lỗi vì dạo gần đây không liên lạc với cậu được. Cậu vẫn khỏe chứ?”

“Ừm tớ ổn. Còn cậu?”

“Tớ cũng vậy. Cậu học bên đó có tốt không? Các bạn và thầy cô ở trường hay nhắc tới cậu lắm đấy! Họ nhờ tớ gửi lời hỏi thăm đến cậu.”

“Ở bên đây học cũng tốt lắm! cậu đừng lo, nhờ cậu chuyển lời cảm ơn của tớ tới mọi người nhé! Giờ tơ có việc bận rồi. Hôm khác tớ sẽ gọi lại cho cậu.”

“Được rồi! Không làm piền cậu nữa. Tạm biệt!”

Sau khi ngắt điện thoại, Giang Thiên Di phát hiện ra vài cuộc gọi nhỡ, cô hối hả ấn phím gọi nhanh. Sau một tràn nhạc chuông vang lên, bên đầu dây bên kia cũng có tiếng đáp lại.

“Alo, Tiểu Di! Em đang ở đâu vậy, sao vẫn chưa về nhà?”

“Em đang ở trường, em có nhắn tin cho hai rồi mà…”Giang Thiên Di chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn lại.

“Nhưng em làm gì ở đó mà về trễ vậy?”

“Haiz…chuyện dài lắm! Khi nào về em sẽ nói…”

“Mấy giờ em xong việc?”

“Dạ khoảng nửa tiếng nữa.”

“Được rồi, lát anh sẽ đón em!”

Sau lần thứ hai ngắt máy, cô thất thểu bước về phía trước tiếp tục làm vệ sinh cùng với ba nam sinh nọ.

“Đợi đã!”

Lúc Giang Thiên Di vừa bước được máy bước, một giọng nói vang lên ngập ngừng sau lưng cô.

“Lâm Khôi Vĩ, có chuyện gì vậy?” Thiên Di bất ngờ hỏi lại.

“À…tôi…tôi chỉ muốn…xin lỗi! Lúc nãy tôi chưa kịp suy nghĩ kĩ càng đã vội đổ lỗi cho cậu.”

“Không sao đâu. Tôi cũng có lỗi vì đã không chịu trả đồ cho các cậu sớm hơn. Vậy là huề nhé!” Giang Thiên Di nháy mắt tinh nghịch đáp lại.

“Được, huề thì huề! Ha ha” Lâm Khôi Vĩ bất chợt cười vang.

“Này, cậu muốn cười đến khi nào hả? Mau dọn dẹp cho xong đi chứ, tôi đói lắm rồi đấy!”

Tiếng nói của Phan Vĩnh Kỳ kéo Lâm Khôi Vĩ trở về thực tại. Cậu ta lớn tiếng đáp.

“Biết rồi! biết rồi, lát tôi mời mọi người cùng ăn một bữa vậy.”

“Quách Chấn Vũ, cậu…không tìm thấy cặp của tôi thật sao?” Đang cặm cụi quét nốt phần rác còn lại, Giang Thiên Di buộc miệng hỏi, giọng nói ẩn chứa chút buồn bã và thất vọng.

“Tôi…vẫn đang tìm.”Quách Chấn Vũ ngập ngừng đáp. Tay phải xách một túi rác rồi lẳng lặng bỏ đi. Giang Thiên Di trông theo dáng cậu, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.

Trông lên bầu trời ảm đạm chỉ còn sót lại vài hạt nắng cuối cùng. Giang Thiên Di bất giác thở dài, cô đưa ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Trong lòng chất chứa bao cảm xúc khó tả đan xen lẫn nhau mà chính cô cũng không rõ là gì…

Buổi chiều hôm sau, Giang Thiên Di cùng nhóm Quách Chấn Vũ lại tập trung ở sân thể thao của trường để tiếp tục quét dọn. Nhưng…

“Các cậu…có ý kiến gì không?” Giang Thiên Di nói giọng đứt quãng. Đôi mắt cô nhìn trân trân về phía trước.

“Chuyện này chắc chắn là có kẻ cố tình. Hôm nay vỗn dĩ chẳng có ai tập đánh bóng ở đây cả!”Phan Vĩnh Kỳ bỏ chiếc mắt kính trên sống mũi xuống rồi cẩn thận cho nó vào cặp.

“Còn phải nói nữa ư! Chắc chắn là con lợn hôi hám đó chứ còn ai vào đây nữa? Tôi phải tìm hắn tính sổ.” Lâm Khôi Vĩ nói xong quay người chạy đi.

“Không nên làm lớn chuyện này! Hôm nay chúng ta cứ dọn tiếp, ngày mai trông chừng chỗ này xem kẻ nào đã cố tình gây ra chuyện này.” Phan Vĩnh Kỳ nhanh tay chộp lấy vai Lâm Khôi Vĩ rồi nói giọng nghiêm nghị.

“Phan Vĩnh Kỳ nói đúng. Bây giờ chúng ta chẳng có chứng cứ, không nên quyết định vội vàng như thế!”Giang Thiên Di đứng bên cạnh sẵn giọng nói chen vào”Nhưng mà…người lúc nãy cậu nói là ai vậy?”

“Hắn là Vương Hữu Thiên!” Lâm Khôi Vĩ nói với giọng tức giận.

“Vương Hữu Thiên!” Giang Thiên Di lẩm nhẩm đọc lại như muốn lưu cái tên đó vào bộ nhớ dài hạn của mình.

“Cậu biết cậu ta à?” Phan Vĩnh Kỳ thấy Giang thiên Di có vẻ quan tâm đến cái tên Vương Hữu Thiên liền cất giọng hỏi.

“Không!...”

“Vậy sao cậu cứ kêu tên hắn ta mãi thế?” Lâm Khôi Vĩ thắc mắc.

“Vương Hữu Thiên…Nếu chuyện này đích thị là do ngươi làm thì xin chúc mừng! ngươi đã có tên trong danh sách đen của Giang Thiên Di này rồi!”

Câu nói cuối cùng thốt lên từ miệng Thiên Di khiến hai nam sinh đứng bên cạnh đổ mồ hôi lạnh.

Thì ra…đây chính là lí do!...

Ngày hôm sau đúng như trong kế hoạch, Lâm Khôi Vĩ cho người túc trực ở khu vực thể thao từ sáng sớm. Cậu tự tin cất cao giọng.

“Các cậu cứ yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không có sự cố gì nữa!”

“Cậu chắc chứ?”Giang Thiên Di hồi hộp hỏi lại.

“Tất nhiên!” Lâm Khôi Vĩ vỗ vỗ vào ngực mình.

“Nhưng…theo tôi thấy thì không phải vậy!”Phan Vĩnh Kỳ cất giọng nói vẻ bất mãn.

“Hả aaa… chuyện gì thế này?!!! Rõ ràng là vừa nãy vẫn…Trịnh Khắc Hải, cậu ra đây cho tôi!” Lâm Khôi Vĩ hét toáng lên làm Giang Thiên Di giật bắn mình.

“Hơ..ơ…oái đại ca!...”Bỗng từ trong lùm cây xuất hiện một dáng người, người đó vừa bước ra vừa ngạc nhiên há hốc mồm nhìn cảnh tượng “hãi hùng” trước mắt”Sao…sao rác không thế này? Đại ca, vừa rồi rõ ràng là không hề có nhiều rác như thế…”

“Câu đó tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu là sao mà rác tự động mọc ra mà cũng không hề biết hả?!!!”Giọng điệu Lâm Khôi Vĩ lúc này giống hệt như các bà mẹ lúc giáo huấn con mình. Cậu ta tức tối gào lên.

\\\"Xin lỗi đại ca...nhưng em thật sự không biết...Lúc nãy em chỉ vừa rời khỏi đây có một lúc, khi mới vừa quay lại thì đã như vậy rồi!\\\"

Nghe câu trả lời chân thật đó, Lâm Khôi Vĩ dần dần dịu cơn giận lại. Cậu ta vỗ vai Trịnh Khác Hải và nói.

\\\"Thôi bỏ đi, không phải lỗi của cậu. Cậu đã trông chừng chỗ này suốt từ sáng đến giờ rồi còn gì! Giờ thì nghỉ đi.\\\"

\\\"Cảm ơn cậu nhé Trịnh Khác Hải.\\\" Giang Thiên Di nở nụ cười thân thiện nhìn Trịnh Khắc Hải.

\\\"Ừm tôi cũng phải cảm ơn cậu, sau này cậu không cần phải làm vậy đâu!\\\"Phan Vĩnh Kỳ tiếp lời Giang Thiên Di.

\\\"Không có gì đâu. à mà cô là Giang Thiên Di đúng không?\\\"Trịnh Khắc Hải đáp lại và sau đó quay sang nhìn cô gái đứng bên cạnh Lâm Khôi Vĩ từ nãy đến giờ.

\\\"Ừ chào cậu!\\\"

Sau khi Trịnh Khắc Hải đã đi khỏi. Giang Thiên Di bỗng kếu lên rồi lôi ra một túi vải.

\\\"Cái gì vậy?\\\" Lâm Khôi Vĩ hào hứng giúp Giang Thiên Di mở hộ,, sau đó cậu lôi ra mấy cái khay đựng toàn đồ ăn và thích thú reo lên”Oa! Là đồ ăn…nhiều món quá nhỉ!

“Phan Vĩnh Kỳ, Quách Chấn Vũ, các cậu cũng lại đây ăn đi, tôi có làm nhiều lắm!” Giang Thiên Di cười híp cả mắt lại làm thành hai hình cầu vồng trên gương mặt.

“Đây là món trứng cuộn kiểu Hàn Quốc đúng không? Ngon quá!”Lâm Khôi Vĩ há miệng cắn một miếng rõ to rồi thốt lên.”Vĩnh Kỳ này, tôi thấy cậu nên học hỏi ở cô ấy nhiều hơn!”

“Vậy thì sau này cậu đừng đến nhà tôi ăn chực nữa!”Phan Vĩnh Kỳ thản nhiên đáp lại nhưng trên đỉnh đầu đột ngột xuất hiện một dấu chữ thập màu đỏ.

“Ớ…không, ý tôi không phải như vậy. Đồ ăn cậu làm đương nhiên là rất ngon rồi! ahaha…”Lâm Khôi Vĩ nhận ra mình lỡ lời vội cười trừ. Quách Chấn Vũ ngồi đối diện trừng mắt nhìn cậu. Sau đó len lén quan sát nét mặt của Phan Vĩnh Kỳ. Khi thấy cậu ta vẫn không tỏ vẻ gì là không vui mới yên tâm ăn tiếp.

“Này là tôi gắp trước mà!”

Giang Thiên Di dùng đũa toan gấp miếng thịt sườn nóng hổi trong hộp đựng đồ ăn, nhưng ai ngờ lúc cô vừa đặt đũa xuống thì lại có một đôi đũa khác đè lên.

“Nhưng nãy giờ tôi vẫn chưa ăn miếng nào đấy nhé!”

Giang Thiên Di vẫn giữ nguyên miếng thịt dưới đôi đũa của mình, cô trừng mắt cảnh cáo sang phía chủ nhân của đôi đũa còn lại là Lâm Khôi Vĩ. Cậu ta cũng không hề chịu thua cố giằng lại từ tay Thiên Di.

“Ai bảo cậu không ăn thì rang mà chịu!”

“Bữa ăn này là cậu mời tôi mà giờ lại không cho tôi ăn là sao?”

“Bỏ ra…”

“Không bỏ…”

“Bỏ…”

“không…”

Ngay lúc cuộc chiến đang diễn ra kịch liệt thì một miếng thịt sườn từ đâu bỗng nhiên xuất hiện trong bát của Thiên Di, cô kinh ngạc quay sang nhìn Phan Vĩnh Kỳ thì thấy cậu ta đang thản nhiên nhai thức ăn rau ráu, sau đó cậu cất giọng nói chậm rãi.

“Hai người ồn ào quá!”

“Vĩnh Kỳ, sao cậu thiên vị quá vậy! Sao cậu không gắp cho tôi hả?!!!” Lâm Khôi Vĩ như đứa trẻ bị giành mất món đồ chơi mà mình yêu thích, cậu cất giọng giận dỗi.

“Ơ…”Ngay lúc đó trong bát của cậu ta cũng xuất hiện thêm một món nữa, nhưng món đó lại không như cậu mong đợi…

“Vũ, cậu…cậu gắp ớt cho tôi làm gì?”

“Ăn!” Quách Chấn Vũ thản nhiên trả lời, sau đó ngước mắt lên nhìn thẳng Lâm Khôi Vĩ.

“Ha ha ha Chấn Vũ, ý cậu nói là…Lâm Khôi Vĩ đang ghen sao?”Giang Thiên Di không nhịn nổi bèn phá lên cười.

“Hơ hơ…Vĩ à! Tôi thật sự không biết tình cảm cậu dành cho tôi sâu nặng đến thế đấy” Phan Vĩnh Kỳ thêm vào.

“Vớ…vớ vẩn! Không có…”Lâm Khôi Vĩ tức tối quay phắt mặt sang một bên. Khi trong thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu ta hơi ửng hồng. Phan Vĩnh Kỳ và Giang Thiên Di càng cười lớn hơn như bị ai đó cù lét. Ngay cả Quách Chấn Vũ cũng nhếch miệng lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ…


/11

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status