Phòng cũi tối đen, chung quanh tràn ngập mùi ẩm mốc gay mũi.
Nhiều tia sáng mặt trời theo cửa sổ cũ nát xuyên vào, mơ hồ có thể thấy đước bóng dáng cuộn mình nằm trong đống rơm bên góc tường.
“Phanh!!”
Một trận kịch liệt vang lên, cửa phòng cũi bị một cước đá văng ra.
Tiếp theo, một trận thét chói tai truyền vào---
“Phế vật chính là phế vật, nơi nào cũng đều có thể ngủ ngon.”
Người đến là một nha hoàn khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, giờ phút này, nàng ta chính là chán ghét nhìn vào phòng cũi.
Đi vào---
“Thật đúng là dâm phụ không biết xấu hổ, đường đường là một cô nươn, vậy mà đi ra ngoài cũng nam nhân dâm loạn!! Thật sự là không biết xấu hổ!”
“Phế vật, ngươi rõ ràng là nên chết quách đi! Để lại ngươi chính là một tai hoạ! Nếu không là vì kẻ phế vật ngươi, ta cũng sẽ khôn thể đang yên lành lại bị điều đến nơi chim cũng không thèm gảy phân này!”
Từng trận từng trận mắng chữi chói tai truyền đến, đánh thức người đang ngủ kia.
Một luồng ánh sán mặt trời chiếu lên trên mặt nàng, chiếu rõ ràng một ấn ký màu đen quỷ dị phảng phất trên nửa gương mặt của nàng.
Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ mở mắt---
Đáy mặt hiện lên vài phần kinh ngạc.
Nàng không phải là đang trong lúc thi hành nhiệm vụ, quán bar nổ mạn, rồi sau đó vùi thân trong biển lửa sao?
Làm sao có thể còn sống?
“Không chết? Không chết thì liền đứng lên ăn cơm!” Nha hoàn thấy Sở Khuynh Nguyệt tỉnh lại, cười lạnh một tiếng, đưa tay, đem hai cái bánh bao cứng ngắt ném xuống đất.
“Phế vật, nghe thấy ta nói gì không hả!” Thấy Sở Khuynh Nguyệt bất động, đáy mắt cùng bộ mặt của nha hoàn kia nhanh chóng dữ tợn, chưa hết giận tiếp tục mắng.
“Sở Khuyenh Nguyệt, ngươi còn tưởng rằng bản thân còn là đại tiểu thư tôn quý, thái tử phi tương lai sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại, chẳng qua chỉ là phế vật ngay cả súc sinh cũng không bằng, dâm phụ, xấu nữ… A ngươi…”
Nói được nửa câu, nha hoàn lại nói khôn nổi nửa câu còn lại.
Chỉ thấy Sở Khuynh Nguyệt lưu loát từ trên mặt đất đứng lên, một bàn tay, trực tiếp nắm chặt cổ nha hoàn kia.
“Đây là đâu? Ai phái ngươi tới?” Giọng nói khàn khàn, vang ở bên trong không gian phòng cũi tối tâm, phát ra quỷ dị dữ tợn.
Nha hoàn kia kinh ngạc trừng to mắt, không dám tin nhì hết thảy trước mắt.
“Nói!” Giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên, tay, cũng là càng thêm buộc chặt, nha hoàn bỡi vì khí huyết không lưu thông, sắc mặt phát xanh, toàn thân càng thêm run rẩy.
“Ta… Ta nói… Đây là phòng cũi của phủ Tướng quân, là… Là nhị tiểu thư phái nô tì đến…”
“Tướng quân phủ? Nhị tiểu thư?” Sở Khuynh Nguyệt nay mới phát giác vài tia không thích hợp…
Nữ tử trước mặt, rõ ràng là ăn mặc theo kiểu cổ đại, tiếng nói của nàng, càng có vài phần không giống trước kia.
Nhìn quanh bốn phía, toàn là cảnh vật xa lạ.
Nhưng đúng vào giờ khắc này, trong đầu của nàng, vô số trí nhớ không phải của nàng xẹt qua.
Nhìn thấy Sở Khuynh Nguyệt thất thần, nha hoàn lắc mình, từ trong tay nàng đào thoát.
“Phế vật, ngươi vậy mà còn muốn giết ta! Ta chính là người của nhị tiểu thư cùng phu nhân đấy!” Nha hoàn đứng ở một bên, không ngừng hít thở, nàng chỉ làm nhiệm vụ cấp bách(hít thở), sau đó mới nói cho phế vật kia biết!
Chờ sau khi khôi phục lại, nha hoàn tiến lên, giơ cao tay liền muốn đánh qua.
Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đầu, mau trung nổi lên hàn ý vô tận.
Nhìn bộ mặt dữ tợn của nha hoàn, khoé môi câu lên---
“Muốn chết!!!”
Ngay sau đó, nàn lập tức bắt lấy cánh tay kia ở giữa không trung, nhẹ nhàng uốn éo---
Chỉ nghe vang lên một tiếng “Rắc”, toàn bộ không gian trong phòng, trong nháy mắt liền truyền đến một trận kêu rên.
Nha hoàn trong mắt toàn là đau đớn, nàng ta vươn một bàn tay khác run rẩy chỉ về phía Sở Khuynh Nguyệt :”Ngươi, ngươi không phải là Sở Khuynh Nguyệt, ngươi không phải là ả phế vật kia, ngươi đến cùng là ai…”
Nhiều tia sáng mặt trời theo cửa sổ cũ nát xuyên vào, mơ hồ có thể thấy đước bóng dáng cuộn mình nằm trong đống rơm bên góc tường.
“Phanh!!”
Một trận kịch liệt vang lên, cửa phòng cũi bị một cước đá văng ra.
Tiếp theo, một trận thét chói tai truyền vào---
“Phế vật chính là phế vật, nơi nào cũng đều có thể ngủ ngon.”
Người đến là một nha hoàn khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, giờ phút này, nàng ta chính là chán ghét nhìn vào phòng cũi.
Đi vào---
“Thật đúng là dâm phụ không biết xấu hổ, đường đường là một cô nươn, vậy mà đi ra ngoài cũng nam nhân dâm loạn!! Thật sự là không biết xấu hổ!”
“Phế vật, ngươi rõ ràng là nên chết quách đi! Để lại ngươi chính là một tai hoạ! Nếu không là vì kẻ phế vật ngươi, ta cũng sẽ khôn thể đang yên lành lại bị điều đến nơi chim cũng không thèm gảy phân này!”
Từng trận từng trận mắng chữi chói tai truyền đến, đánh thức người đang ngủ kia.
Một luồng ánh sán mặt trời chiếu lên trên mặt nàng, chiếu rõ ràng một ấn ký màu đen quỷ dị phảng phất trên nửa gương mặt của nàng.
Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ mở mắt---
Đáy mặt hiện lên vài phần kinh ngạc.
Nàng không phải là đang trong lúc thi hành nhiệm vụ, quán bar nổ mạn, rồi sau đó vùi thân trong biển lửa sao?
Làm sao có thể còn sống?
“Không chết? Không chết thì liền đứng lên ăn cơm!” Nha hoàn thấy Sở Khuynh Nguyệt tỉnh lại, cười lạnh một tiếng, đưa tay, đem hai cái bánh bao cứng ngắt ném xuống đất.
“Phế vật, nghe thấy ta nói gì không hả!” Thấy Sở Khuynh Nguyệt bất động, đáy mắt cùng bộ mặt của nha hoàn kia nhanh chóng dữ tợn, chưa hết giận tiếp tục mắng.
“Sở Khuyenh Nguyệt, ngươi còn tưởng rằng bản thân còn là đại tiểu thư tôn quý, thái tử phi tương lai sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại, chẳng qua chỉ là phế vật ngay cả súc sinh cũng không bằng, dâm phụ, xấu nữ… A ngươi…”
Nói được nửa câu, nha hoàn lại nói khôn nổi nửa câu còn lại.
Chỉ thấy Sở Khuynh Nguyệt lưu loát từ trên mặt đất đứng lên, một bàn tay, trực tiếp nắm chặt cổ nha hoàn kia.
“Đây là đâu? Ai phái ngươi tới?” Giọng nói khàn khàn, vang ở bên trong không gian phòng cũi tối tâm, phát ra quỷ dị dữ tợn.
Nha hoàn kia kinh ngạc trừng to mắt, không dám tin nhì hết thảy trước mắt.
“Nói!” Giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên, tay, cũng là càng thêm buộc chặt, nha hoàn bỡi vì khí huyết không lưu thông, sắc mặt phát xanh, toàn thân càng thêm run rẩy.
“Ta… Ta nói… Đây là phòng cũi của phủ Tướng quân, là… Là nhị tiểu thư phái nô tì đến…”
“Tướng quân phủ? Nhị tiểu thư?” Sở Khuynh Nguyệt nay mới phát giác vài tia không thích hợp…
Nữ tử trước mặt, rõ ràng là ăn mặc theo kiểu cổ đại, tiếng nói của nàng, càng có vài phần không giống trước kia.
Nhìn quanh bốn phía, toàn là cảnh vật xa lạ.
Nhưng đúng vào giờ khắc này, trong đầu của nàng, vô số trí nhớ không phải của nàng xẹt qua.
Nhìn thấy Sở Khuynh Nguyệt thất thần, nha hoàn lắc mình, từ trong tay nàng đào thoát.
“Phế vật, ngươi vậy mà còn muốn giết ta! Ta chính là người của nhị tiểu thư cùng phu nhân đấy!” Nha hoàn đứng ở một bên, không ngừng hít thở, nàng chỉ làm nhiệm vụ cấp bách(hít thở), sau đó mới nói cho phế vật kia biết!
Chờ sau khi khôi phục lại, nha hoàn tiến lên, giơ cao tay liền muốn đánh qua.
Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ ngẩng đầu, mau trung nổi lên hàn ý vô tận.
Nhìn bộ mặt dữ tợn của nha hoàn, khoé môi câu lên---
“Muốn chết!!!”
Ngay sau đó, nàn lập tức bắt lấy cánh tay kia ở giữa không trung, nhẹ nhàng uốn éo---
Chỉ nghe vang lên một tiếng “Rắc”, toàn bộ không gian trong phòng, trong nháy mắt liền truyền đến một trận kêu rên.
Nha hoàn trong mắt toàn là đau đớn, nàng ta vươn một bàn tay khác run rẩy chỉ về phía Sở Khuynh Nguyệt :”Ngươi, ngươi không phải là Sở Khuynh Nguyệt, ngươi không phải là ả phế vật kia, ngươi đến cùng là ai…”
/116
|