Mấy tỳ nữ kia cũng rất khó xử, bọn họ đều là phụng mệnh lệnh Tướng quân đến đây.
Mệnh lệnh của Tướng quân, các nàng trăm lần vạn lần cũng không dám cãi lại!
Nhưng hiện tại, đại tiểu thư lại không vừa ý.
Tỳ nữ cầm đầu kia gục đầu xuốn---
“Thật có lỗi, đại tiểu thư, chúng ta cần phải mang ngài đưa đến sân viện mới.”
Nói xong, tỳ nữ quay đầu, phân phó hai người phía sau :”Các ngươi đi thay đại tiểu thư thu dọn đồ đạc…”
Nghe vậy, hai tỳ nữ kia cung kính đi vào bên trong…
“Các ngươi muốn làm cái gì?” Trong phòng, truyền đến tiếng kinh hô của Cẩm Nhi.
Sở Khuynh Nguyệt chạy vào bên trong, quả nhiên thấy được hai nha hoàn kia đang đóng gói đồ đạc của nàng!
“Dừng tay!” Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên một tia tức giận.
Nha hoàn làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ là tiếp tục thu dọn.
“Ta bảo các nươi dừng tay!” Sở Khuynh Nguyệt triệt để tức giận, cơn giận lúc nãy do Cung Dạ Tuyệt châm ngòi còn chưa có chỗ phát tiết, lúc này cũng thuận đường cùng nhau bùng nổ.
Quanh thân của nàng, tản ra khí thế lạnh thấu xương.
Vũ Giai ngũ cấp, đây đã đi vào hàng ngũ cao thủ.
Người có Vũ Giai ngũ cấp ở trên toàn bộ Phong Lạc quốc, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Giờ khác này, cùng với cơn tức giận của Sở Khuynh Nguyệt, bụi bậm bốn phía, giống như đều bị khí thế cường đại kia nhấc bay lên.
“Bang bang phanh!!” Từng cơn khí thế mạnh mẽ, thẳng tắp hướng về phía ba người kia.
Ba người kia, bị cú va chạm này, thân thể trực tiếp bị quăng ngã lên trên thành cột…
Đừng ở tại chỗ, Sở Khuynh Nguyệt từ trên cao nhìn xuống các nàng.
“Ta đã nói rồi, ta không chuyển, nhưng các ngươi cố tình rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cái này cũng không thể trách ta được! Trở về nói với Sở Dịch, Sở Khuynh Nguyệt ta, không hiếm lạ gì cái sân kia!”
Mấy tỳ nữ đều cực kỳ kinh sợ.
Giờ khắc này, các nàng rốt cuộc hiểu được vì sao trong vài ngày toàn bộ Phong Lạc đều tràn ngập bàn luận về chuyện Sở đại tiểu thư từ phế vật biến thành thiên tài!
Thấy Sở Khuynh Nguyệt không tiếp tục truy cứu, các nàng liền cuống quit từ trên mặt đất đứng dậy, nhanh chóng chạy đi…
--- --------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- --------
Bóng đêm, yên tĩnh.
Sở Khuynh Nguyệt nằm ở trên giường, nhắm mắt ngủ.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Sở Khuynh Nguyệt chợt mở mắt, đáy mắt, hiện lên vài phần sáng rọi!
Ngoài phòng, một bóng người màu đen lặng yên xẹt qua, rồi sau đó lén lút đẩy cửa phòng ra, rón ra rón rén đi vào.
Sở Khuynh Nguyệt nằm nghiêng người lại, từ từ nhắm mắt.
Bóng người kia chậm rãi tới gần, hắn dừng ở bên giường Sở Khuynh Nguyệt, thật lâu không nói gì.
Sở Khuynh Nguyệt lúc này, bởi vì nàng nằm nghiêng, nên chỉ lộ ra nửa gương mặt.
Nương theo ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa, Da Luật Đình nhìn chằm chằm nửa sườn mặt hoàn mỹ kia của Sở Khuynh Nguyệt, đắm chìm trong niệm tưởng to lớn của mình…
Tiên tử dưới ánh trăng… Thì ra, dáng vẻ đẹp như vậy.
Da Luật Đình đưa tay, muốn xoa mặt nàng.
Đúng vào lúc này, Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ mở to mắt, nàng nhanh chóng ngồi bật dậy, một bàn tay, nắm ở yết hầu của hắn.
“Là ta, là ta…” Da Luật Đình kinh hô ra tiếng.
“Thái tử điện hạ đêm hôm khuya khuất thật đúng là rất có nhã hứng a.” Sở Khuynh Nguyệt ngồi lên một cái ghế bên cạnh, chân bắt chéo, nhếch nhếch môi :”Đêm khuya tạo phản, rốt cục, có chuyện gì?”
Da Luật Đình xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt…
“Lần trước, từ sau khi ngươi cứu ta, mấy ngày nay, lúc ta ngủ cũng nghĩ đến ngươi, lúc ăn cơm cũng nghĩ đến ngươi, ta rất muốn tìm ngươi, nhưng mà… mà…” Da Luật Đình đang nói, đến khi nhìn thấy nửa khuôn mặt còn lại của Sở Khuynh Nguyệt, kinh ngạc nói không ra lời.
Chỉ thấy trên nửa khuôn mặt kia, một ấn ký màu đen to bằng bàn tay, gồ ghề lan tràn trên mặt của nàng.
Ánh trăng chiếu xuống, giờ khắc này, Sở Khuynh Nguyệt tinh tường nhìn thấy được sự hoảng sợ bên trong đôi mắt của Da Luật Đình.
Nàng nâng lên khoé môi, lạnh lùng bật cười :”Nhưng mà thế nào? Thái tử điện hạ…”
Mệnh lệnh của Tướng quân, các nàng trăm lần vạn lần cũng không dám cãi lại!
Nhưng hiện tại, đại tiểu thư lại không vừa ý.
Tỳ nữ cầm đầu kia gục đầu xuốn---
“Thật có lỗi, đại tiểu thư, chúng ta cần phải mang ngài đưa đến sân viện mới.”
Nói xong, tỳ nữ quay đầu, phân phó hai người phía sau :”Các ngươi đi thay đại tiểu thư thu dọn đồ đạc…”
Nghe vậy, hai tỳ nữ kia cung kính đi vào bên trong…
“Các ngươi muốn làm cái gì?” Trong phòng, truyền đến tiếng kinh hô của Cẩm Nhi.
Sở Khuynh Nguyệt chạy vào bên trong, quả nhiên thấy được hai nha hoàn kia đang đóng gói đồ đạc của nàng!
“Dừng tay!” Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên một tia tức giận.
Nha hoàn làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ là tiếp tục thu dọn.
“Ta bảo các nươi dừng tay!” Sở Khuynh Nguyệt triệt để tức giận, cơn giận lúc nãy do Cung Dạ Tuyệt châm ngòi còn chưa có chỗ phát tiết, lúc này cũng thuận đường cùng nhau bùng nổ.
Quanh thân của nàng, tản ra khí thế lạnh thấu xương.
Vũ Giai ngũ cấp, đây đã đi vào hàng ngũ cao thủ.
Người có Vũ Giai ngũ cấp ở trên toàn bộ Phong Lạc quốc, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Giờ khác này, cùng với cơn tức giận của Sở Khuynh Nguyệt, bụi bậm bốn phía, giống như đều bị khí thế cường đại kia nhấc bay lên.
“Bang bang phanh!!” Từng cơn khí thế mạnh mẽ, thẳng tắp hướng về phía ba người kia.
Ba người kia, bị cú va chạm này, thân thể trực tiếp bị quăng ngã lên trên thành cột…
Đừng ở tại chỗ, Sở Khuynh Nguyệt từ trên cao nhìn xuống các nàng.
“Ta đã nói rồi, ta không chuyển, nhưng các ngươi cố tình rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cái này cũng không thể trách ta được! Trở về nói với Sở Dịch, Sở Khuynh Nguyệt ta, không hiếm lạ gì cái sân kia!”
Mấy tỳ nữ đều cực kỳ kinh sợ.
Giờ khắc này, các nàng rốt cuộc hiểu được vì sao trong vài ngày toàn bộ Phong Lạc đều tràn ngập bàn luận về chuyện Sở đại tiểu thư từ phế vật biến thành thiên tài!
Thấy Sở Khuynh Nguyệt không tiếp tục truy cứu, các nàng liền cuống quit từ trên mặt đất đứng dậy, nhanh chóng chạy đi…
--- --------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- --------
Bóng đêm, yên tĩnh.
Sở Khuynh Nguyệt nằm ở trên giường, nhắm mắt ngủ.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Sở Khuynh Nguyệt chợt mở mắt, đáy mắt, hiện lên vài phần sáng rọi!
Ngoài phòng, một bóng người màu đen lặng yên xẹt qua, rồi sau đó lén lút đẩy cửa phòng ra, rón ra rón rén đi vào.
Sở Khuynh Nguyệt nằm nghiêng người lại, từ từ nhắm mắt.
Bóng người kia chậm rãi tới gần, hắn dừng ở bên giường Sở Khuynh Nguyệt, thật lâu không nói gì.
Sở Khuynh Nguyệt lúc này, bởi vì nàng nằm nghiêng, nên chỉ lộ ra nửa gương mặt.
Nương theo ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa, Da Luật Đình nhìn chằm chằm nửa sườn mặt hoàn mỹ kia của Sở Khuynh Nguyệt, đắm chìm trong niệm tưởng to lớn của mình…
Tiên tử dưới ánh trăng… Thì ra, dáng vẻ đẹp như vậy.
Da Luật Đình đưa tay, muốn xoa mặt nàng.
Đúng vào lúc này, Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ mở to mắt, nàng nhanh chóng ngồi bật dậy, một bàn tay, nắm ở yết hầu của hắn.
“Là ta, là ta…” Da Luật Đình kinh hô ra tiếng.
“Thái tử điện hạ đêm hôm khuya khuất thật đúng là rất có nhã hứng a.” Sở Khuynh Nguyệt ngồi lên một cái ghế bên cạnh, chân bắt chéo, nhếch nhếch môi :”Đêm khuya tạo phản, rốt cục, có chuyện gì?”
Da Luật Đình xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt…
“Lần trước, từ sau khi ngươi cứu ta, mấy ngày nay, lúc ta ngủ cũng nghĩ đến ngươi, lúc ăn cơm cũng nghĩ đến ngươi, ta rất muốn tìm ngươi, nhưng mà… mà…” Da Luật Đình đang nói, đến khi nhìn thấy nửa khuôn mặt còn lại của Sở Khuynh Nguyệt, kinh ngạc nói không ra lời.
Chỉ thấy trên nửa khuôn mặt kia, một ấn ký màu đen to bằng bàn tay, gồ ghề lan tràn trên mặt của nàng.
Ánh trăng chiếu xuống, giờ khắc này, Sở Khuynh Nguyệt tinh tường nhìn thấy được sự hoảng sợ bên trong đôi mắt của Da Luật Đình.
Nàng nâng lên khoé môi, lạnh lùng bật cười :”Nhưng mà thế nào? Thái tử điện hạ…”
/116
|