Đôi đồng tử của Sở Dịch hơi hơi co rút lại, chợt, hắn đi vào, giống như đan tìm kiếm cái gì đó, nhưng cái gì cũng không tìm thấy.
Căn phòng bị thiêu, sớm đã thành một mảnh phế tích.
“Tướng quân, đừng lo lắng, Nhị phu nhân có thể ở lại chỗ của nhị tiểu thư, hai ngày nay, tối nào Nhị phu nhân cũng sẽ ở cùng nhị tiểu thư…”
Thần sắc Sở Dịch hơi lạnh lẽo :”Đang yên đang lành, vì sao đột nhiên hoả hoạn?”
“Hồi bẩm Tướng quân, trong đống phế tích chúng ta phát hiện thi thể của một con mèo, chỉ sợ là trong đêm hôm qua súc sinh xâm nhập vào phòng, làm ngã đế nến.”
“Ta đã nói bao nhiều lần rồi, không cho phép bất kỳ ai ở trong phủ nuôi dưỡng mấy thứ này!” Quanh thân Sở Dịch, tản ra khí thế lăng liệt.
Nhóm hạ nhân thấy vậy, thân hình run lên---
“Hồi bẩm tướng quân, con mèo kia là do nhị tiểu thư nuôi.”
“Lại là nàng?!” Sắc mặt Sở Dịch càng thêm khó coi :”Ta sau này mới từ từ tính sổ với nàng ta!”
Giờ phút này đã là năm giờ sáng, trời còn chưa sáng, phía Đông, nhè nhẹ lô ra một điểm trắng.
Bị Lạc Đế giữ lại ở hoàng cung suốt đêm thương nghị quốc sự, đáy mắt của Sở Dịch, ức chế không được mệt mỏi.
Hắn ách xì một cái, quay đầu, đi về phía thư phòng…
Tướng quân phủ rất lớn, Sở Lưu Ly bị giam cầm trong viện ở phía bắc, căn bản chưa từng nghe được nửa phần động tĩnh bên ngoài.
Đã nhiều ngày qua, Sở Lưu Ly rốt cuộc cũng lãnh ngộ được nhân tình thế thái.
Trước kia, nàng tuy là thứ nữ của Tướng quân phủ, nhưng bỡi vì lại cực kỳ có thiên phú về võ học, ở trong phủ, chưa bao giờ có người bạc đãi nàng.
Hiện tại, trải qua chuyện trong cung, Sở Lưu Ly triệt để bị Sở Dịch buông bỏ, ném ở thiên viện, giống y như cảnh Sở Khuynh Nguyệt bị thái tử từ hôn trước kia.
Mỗi khi nhớ đến những chuyện xảy ra trong cung của ngày hôm đó, Sở Lưu Ly liền nổi lên sát ý.
Mười ngón tay hung hăng siết vào lòng bàn tay, nàng hận a!!
“Nhị tiểu thư, đến, ăn cơm.” Bên ngoài, có tiếng nói của tỳ nữ truyền vào, giọng nói ôn hoà.
Sở Lưu Ly cũng không thể để bụng mình chịu uỷ khuất, đi lên tiếp nhận hộp thức ăn.
Sau khi nhìn thấy thức ăn hôm nay, Sở Lưu Ly kinh ngạc.
Không ngờ phòng bếp hôm nay thế mà lại cho nàng thêm món thịt nướng.
Sở Lưu Ly bị mùi thơm cùng vị ngon của món ăn kích thích, hôm nay thêm món ngon, khẩu vị của nàng quả nhiên tăng lên rất nhiều.
Cho nên, Sở Lưu Ly càng ăn nhiều thêm mấy ngụm.
“Sở Lưu Ly. Ăn ngon không?” Giữa không trung, chợt truyền đến tiếng vang lành lạnh.
Trong tiếng nói kia, lộ ra vài phần trêu chọc, vài phần lãnh ý.
Sau khi nghe thấy tiếng nói kia, Sở Lưu Ly quăng đôi đũa, đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Sở Khuynh Nguyệt.
“Sở Khuynh Nguyệt, ngươi hãm hại ta!”
Sở Khuynh Nguyệt mặc kệ nàng ta, chỉ từ giữa không trung rơi xuống, lậo tức ngồi vào ghế đá bên cạnh.
Dáng vẻ thảnh thơi kia, càng khiến cho Sở Lưu Ly tức giận.
Sở Lưu Ly cả người lệ khí, ngay sau đó, quả nhiên toàn bộ thân mình vọt về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Dễ dàng tránh được nàng ta, Sở Khuynh Nguyệt dừng ở trên cây cách đó không xa, nở nụ cười---
“Ai~~ Chẳng lẽ là không ai nhắc đến với ngươi, mới ăn cơm xong không thể làm vận động kịch liệt sao? Cận thận ngươi sôi nổi quá, sẽ đem những thứ ngươi vừa ăn rồi đều phun ra mất…”
Sở Khuynh Nguyệt vừa nói, vừa tựa vào cành cây, không chút để ý đùa bỡn ngón tay của mình, ngược lại, nàng nâng lên mí mắt :”Nga, đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời ta, thịt của Sở Nhị phu nhân… Ăn ngon không?”
“Cái gì?” Sở Lưu Ly sửng sốt, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại..
“Ai~~ nhưng mà đáng tiếc, Sở Nhị phu nhân tuổi cũng đã hơi lớn, xé sợi cũng không được, bằng khôn, ta tin nhất định sẽ càng thêm mĩ vị!”
Hôm nay ta mệt, tính chuồn êm 1 bữa, nhưng vì nàng Mặc Lãnh Nguyệt nên ta gáng... aiz, gáng lắm cũng chỉ được 2 chương, mắt đã muốn nhíp lại aiz~~!! Mấy nàng thấy Nguyệt tỷ thế nào? Có giống Tấm trong Tấm Cám hơm!!
Căn phòng bị thiêu, sớm đã thành một mảnh phế tích.
“Tướng quân, đừng lo lắng, Nhị phu nhân có thể ở lại chỗ của nhị tiểu thư, hai ngày nay, tối nào Nhị phu nhân cũng sẽ ở cùng nhị tiểu thư…”
Thần sắc Sở Dịch hơi lạnh lẽo :”Đang yên đang lành, vì sao đột nhiên hoả hoạn?”
“Hồi bẩm Tướng quân, trong đống phế tích chúng ta phát hiện thi thể của một con mèo, chỉ sợ là trong đêm hôm qua súc sinh xâm nhập vào phòng, làm ngã đế nến.”
“Ta đã nói bao nhiều lần rồi, không cho phép bất kỳ ai ở trong phủ nuôi dưỡng mấy thứ này!” Quanh thân Sở Dịch, tản ra khí thế lăng liệt.
Nhóm hạ nhân thấy vậy, thân hình run lên---
“Hồi bẩm tướng quân, con mèo kia là do nhị tiểu thư nuôi.”
“Lại là nàng?!” Sắc mặt Sở Dịch càng thêm khó coi :”Ta sau này mới từ từ tính sổ với nàng ta!”
Giờ phút này đã là năm giờ sáng, trời còn chưa sáng, phía Đông, nhè nhẹ lô ra một điểm trắng.
Bị Lạc Đế giữ lại ở hoàng cung suốt đêm thương nghị quốc sự, đáy mắt của Sở Dịch, ức chế không được mệt mỏi.
Hắn ách xì một cái, quay đầu, đi về phía thư phòng…
Tướng quân phủ rất lớn, Sở Lưu Ly bị giam cầm trong viện ở phía bắc, căn bản chưa từng nghe được nửa phần động tĩnh bên ngoài.
Đã nhiều ngày qua, Sở Lưu Ly rốt cuộc cũng lãnh ngộ được nhân tình thế thái.
Trước kia, nàng tuy là thứ nữ của Tướng quân phủ, nhưng bỡi vì lại cực kỳ có thiên phú về võ học, ở trong phủ, chưa bao giờ có người bạc đãi nàng.
Hiện tại, trải qua chuyện trong cung, Sở Lưu Ly triệt để bị Sở Dịch buông bỏ, ném ở thiên viện, giống y như cảnh Sở Khuynh Nguyệt bị thái tử từ hôn trước kia.
Mỗi khi nhớ đến những chuyện xảy ra trong cung của ngày hôm đó, Sở Lưu Ly liền nổi lên sát ý.
Mười ngón tay hung hăng siết vào lòng bàn tay, nàng hận a!!
“Nhị tiểu thư, đến, ăn cơm.” Bên ngoài, có tiếng nói của tỳ nữ truyền vào, giọng nói ôn hoà.
Sở Lưu Ly cũng không thể để bụng mình chịu uỷ khuất, đi lên tiếp nhận hộp thức ăn.
Sau khi nhìn thấy thức ăn hôm nay, Sở Lưu Ly kinh ngạc.
Không ngờ phòng bếp hôm nay thế mà lại cho nàng thêm món thịt nướng.
Sở Lưu Ly bị mùi thơm cùng vị ngon của món ăn kích thích, hôm nay thêm món ngon, khẩu vị của nàng quả nhiên tăng lên rất nhiều.
Cho nên, Sở Lưu Ly càng ăn nhiều thêm mấy ngụm.
“Sở Lưu Ly. Ăn ngon không?” Giữa không trung, chợt truyền đến tiếng vang lành lạnh.
Trong tiếng nói kia, lộ ra vài phần trêu chọc, vài phần lãnh ý.
Sau khi nghe thấy tiếng nói kia, Sở Lưu Ly quăng đôi đũa, đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Sở Khuynh Nguyệt.
“Sở Khuynh Nguyệt, ngươi hãm hại ta!”
Sở Khuynh Nguyệt mặc kệ nàng ta, chỉ từ giữa không trung rơi xuống, lậo tức ngồi vào ghế đá bên cạnh.
Dáng vẻ thảnh thơi kia, càng khiến cho Sở Lưu Ly tức giận.
Sở Lưu Ly cả người lệ khí, ngay sau đó, quả nhiên toàn bộ thân mình vọt về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Dễ dàng tránh được nàng ta, Sở Khuynh Nguyệt dừng ở trên cây cách đó không xa, nở nụ cười---
“Ai~~ Chẳng lẽ là không ai nhắc đến với ngươi, mới ăn cơm xong không thể làm vận động kịch liệt sao? Cận thận ngươi sôi nổi quá, sẽ đem những thứ ngươi vừa ăn rồi đều phun ra mất…”
Sở Khuynh Nguyệt vừa nói, vừa tựa vào cành cây, không chút để ý đùa bỡn ngón tay của mình, ngược lại, nàng nâng lên mí mắt :”Nga, đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời ta, thịt của Sở Nhị phu nhân… Ăn ngon không?”
“Cái gì?” Sở Lưu Ly sửng sốt, trong lúc nhất thời không có phản ứng lại..
“Ai~~ nhưng mà đáng tiếc, Sở Nhị phu nhân tuổi cũng đã hơi lớn, xé sợi cũng không được, bằng khôn, ta tin nhất định sẽ càng thêm mĩ vị!”
Hôm nay ta mệt, tính chuồn êm 1 bữa, nhưng vì nàng Mặc Lãnh Nguyệt nên ta gáng... aiz, gáng lắm cũng chỉ được 2 chương, mắt đã muốn nhíp lại aiz~~!! Mấy nàng thấy Nguyệt tỷ thế nào? Có giống Tấm trong Tấm Cám hơm!!
/116
|