Thần sắc của Sở Khuynh Nguyệt bị kiềm hãm:”Ý của ngươi là, độc tố này, sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ?”
Cung Dạ Tuyệt gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhấp nháy vài phần sáng rọi.
Ẩn ẩn, giống như trêu tức, còn có chờ mong…
Sở Khuynh Nguyệt nhẹ rũ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sa, nàng mới ngẩng đầu lên, cắn răng---
“Được, thành giao.”
Không phải chỉ là gả cho hắn thôi sao? Nàn cũng không phải không dám!
Cùng với gả cho người khác, chẳng bằng gả chon nam tử trước mắt này.
Tuy rằng hắn có chút bá đạo…
Tuy rằng hắn có chút vô sĩ…
Tuy rằng hắn có chút phúc hắc…
Nhưng đến cùng, hắn cũng là cha ruột của đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này, mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải giữ lại!
Sở Khuynh Nguyệt đưa tay, chậm rãi xoa bụng mình, lộ ra một tia ôn nhu hiếm có.
Nơi này tồn tại một sinh mệnh nhỏ, một thân nhân chân chính duy nhất ở trên cuộc đời này của nàng.
Cung Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm Sở Khuynh Nguyệt, nhìn vẻ ôn nhu hiếm có của nàng, khoé môi hơi nâng lên, cũng không đợi Sở Khuynh Nguyệt có chút phản ứng nào, hắn ôm lấy nàng, cúi người hôn xuống.
Động tác của hắn rất bá đạo, thậm chí còn mang theo vài phần chinh phục.
Sở Khuynh Nguyệt kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nam nhân này, còn có xấu hổ hay không?
Một nụ hôn sâu kết thúc, Cung Dạ Tuyệt lúc này mới buông nàng ra.
Sở Khuynh Nguyệt lùi về phía sau, cách hắn xa xa:”Cung Dạ Tuyệt, ngươi thực con mẹ nó vô sỉ!”
Cung Dạ Tuyệt chỉ nhếch môi:”Đây là ta đòi lợi tức trước…”
Xoay người, Cung Dạ Tuyệt vừa đi ra ngoài, vừa cười nói:”Kỳ thực hôm nay ta tới là muốn nhắc nhở ngươi, ngày sau nhớ phải cẩn thận một chút, cẩu hoàng đế kia, không chừng sẽ gây khó dễ cho ngươi, đừng nghĩ hắn là người tốt!”
Dứt lời, kiễng chân, lập tức phi thân rời đi.
Sở Khuynh Nguyệt ở lại trong phòng, phẫn hận trừng mắt.
Nam nhân này… Lần này đến chỉ vì muốn nhắc nhở nàng chuyện này?
Chết tiệt! Chỉ vì nói những lời này, có cần hao tâm khổ tứ như vậy không?
Vậy mà còn tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng!
Nàng oán hận nhìn theo hướng Cung Dạ Tuyệt rời đi, siết tay!
Nàng nhất định phải tăng cường huấn luyện, thực lực nhất định phải vượt qua Cung Dạ Tuyệt, bằng không, chỉ có thể chịu thiệt thòi a!!!
…
Lại nói đến Cung Dạ Tuyệt, từ sau khi rời khỏi Sở phủ, phi thân, một đường thẳng về hướng nam, cho đến vào trong một khu rừng nhỏ.
Trong rừng, gió xào xạc lay động.
Đợi đến lúc vào đến trung tâm của khu rừng, Cung Dạ Tuyệt từ ống tay áo lấy ra một thanh sáo trúc, một giây sau, một âm thanh bén nhọn ở trong rừng vang lên.
Không bao lâu, một hắc y nhân từ giữa không trung bay tới.
“Tham kiến chủ nhân!”
“Chuyện ta sai các ngươi điều tra, có kết quả gì?”
“Báo chủ nhân! Chúng ta tra xét được, loại độc của Sở Khuynh Nguyệt trúng phải, là do Đông Tuyệt Quỷ Thủ sơ chế, Đông Tuyệt Quỷ Thủ lần cuối cùng xuất hiện là vào mười sáu năm trước ở Thương Ngay Cả quốc.”
“Thương Ngay Cả quốc…” Cung Dạ Tuyệt khẽ lẩm bẩm tên này, giống như đang suy nghĩ.
Ngược lại, tiếp tục mở miệng:”Còn có tin tức gì khác?”
“Thuộc hạ vô năng. Tạm thời chỉ có bấy nhiêu.”
Cung Dạ Tuyệt phất phất tay:”Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ!”
Hắc y nhân đang muốn rời đi, lại nghe phía sau Cung Dạ Tuyệt tiếp tục lên tiếng:”Chậm đã, trước hết cứ gạt mọi chuyện sang một bên, đi đến phường đặc chế mũ phượng xa hoa nhất, đem Nguyệt hoa thánh châu khảm lên mũ phượng.”
Hắc y nhân kia lảo đảo một cái.
Nguyệt hoa thánh châu?
Không phải chứ?
Thứ kia là bảo bối độc nhất vô nhị a!
Nhưng mà, chủ nhân đã nói như vậy, hắn còn có thể cự tuyệt sao?
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Còn nữa---“ Nhưng Cung Dạ Tuyệt lại tiếp tục lên tiến:”Chờ mọi chuyện xong xuôi, ngươi ngầm đi bảo vệ Sở Khuynh Nguyệt, nhớ kỹ, không thể để cho nàng nhận nửa phần thương tổn, bằng không…”
Trên lưng hắc y nhân thấm một tầng mồ hôi lạnh, hắn liên tục gật đầu:”Dạ! Thuộc hạ đã biết.”
“Tốt lắm, ngươi đi đi.”
Đến tận lúc này, hắc y nhân mới hun hăng nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó rời đi.
Cung Dạ Tuyệt gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhấp nháy vài phần sáng rọi.
Ẩn ẩn, giống như trêu tức, còn có chờ mong…
Sở Khuynh Nguyệt nhẹ rũ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sa, nàng mới ngẩng đầu lên, cắn răng---
“Được, thành giao.”
Không phải chỉ là gả cho hắn thôi sao? Nàn cũng không phải không dám!
Cùng với gả cho người khác, chẳng bằng gả chon nam tử trước mắt này.
Tuy rằng hắn có chút bá đạo…
Tuy rằng hắn có chút vô sĩ…
Tuy rằng hắn có chút phúc hắc…
Nhưng đến cùng, hắn cũng là cha ruột của đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này, mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải giữ lại!
Sở Khuynh Nguyệt đưa tay, chậm rãi xoa bụng mình, lộ ra một tia ôn nhu hiếm có.
Nơi này tồn tại một sinh mệnh nhỏ, một thân nhân chân chính duy nhất ở trên cuộc đời này của nàng.
Cung Dạ Tuyệt nhìn chằm chằm Sở Khuynh Nguyệt, nhìn vẻ ôn nhu hiếm có của nàng, khoé môi hơi nâng lên, cũng không đợi Sở Khuynh Nguyệt có chút phản ứng nào, hắn ôm lấy nàng, cúi người hôn xuống.
Động tác của hắn rất bá đạo, thậm chí còn mang theo vài phần chinh phục.
Sở Khuynh Nguyệt kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nam nhân này, còn có xấu hổ hay không?
Một nụ hôn sâu kết thúc, Cung Dạ Tuyệt lúc này mới buông nàng ra.
Sở Khuynh Nguyệt lùi về phía sau, cách hắn xa xa:”Cung Dạ Tuyệt, ngươi thực con mẹ nó vô sỉ!”
Cung Dạ Tuyệt chỉ nhếch môi:”Đây là ta đòi lợi tức trước…”
Xoay người, Cung Dạ Tuyệt vừa đi ra ngoài, vừa cười nói:”Kỳ thực hôm nay ta tới là muốn nhắc nhở ngươi, ngày sau nhớ phải cẩn thận một chút, cẩu hoàng đế kia, không chừng sẽ gây khó dễ cho ngươi, đừng nghĩ hắn là người tốt!”
Dứt lời, kiễng chân, lập tức phi thân rời đi.
Sở Khuynh Nguyệt ở lại trong phòng, phẫn hận trừng mắt.
Nam nhân này… Lần này đến chỉ vì muốn nhắc nhở nàng chuyện này?
Chết tiệt! Chỉ vì nói những lời này, có cần hao tâm khổ tứ như vậy không?
Vậy mà còn tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng!
Nàng oán hận nhìn theo hướng Cung Dạ Tuyệt rời đi, siết tay!
Nàng nhất định phải tăng cường huấn luyện, thực lực nhất định phải vượt qua Cung Dạ Tuyệt, bằng không, chỉ có thể chịu thiệt thòi a!!!
…
Lại nói đến Cung Dạ Tuyệt, từ sau khi rời khỏi Sở phủ, phi thân, một đường thẳng về hướng nam, cho đến vào trong một khu rừng nhỏ.
Trong rừng, gió xào xạc lay động.
Đợi đến lúc vào đến trung tâm của khu rừng, Cung Dạ Tuyệt từ ống tay áo lấy ra một thanh sáo trúc, một giây sau, một âm thanh bén nhọn ở trong rừng vang lên.
Không bao lâu, một hắc y nhân từ giữa không trung bay tới.
“Tham kiến chủ nhân!”
“Chuyện ta sai các ngươi điều tra, có kết quả gì?”
“Báo chủ nhân! Chúng ta tra xét được, loại độc của Sở Khuynh Nguyệt trúng phải, là do Đông Tuyệt Quỷ Thủ sơ chế, Đông Tuyệt Quỷ Thủ lần cuối cùng xuất hiện là vào mười sáu năm trước ở Thương Ngay Cả quốc.”
“Thương Ngay Cả quốc…” Cung Dạ Tuyệt khẽ lẩm bẩm tên này, giống như đang suy nghĩ.
Ngược lại, tiếp tục mở miệng:”Còn có tin tức gì khác?”
“Thuộc hạ vô năng. Tạm thời chỉ có bấy nhiêu.”
Cung Dạ Tuyệt phất phất tay:”Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ!”
Hắc y nhân đang muốn rời đi, lại nghe phía sau Cung Dạ Tuyệt tiếp tục lên tiếng:”Chậm đã, trước hết cứ gạt mọi chuyện sang một bên, đi đến phường đặc chế mũ phượng xa hoa nhất, đem Nguyệt hoa thánh châu khảm lên mũ phượng.”
Hắc y nhân kia lảo đảo một cái.
Nguyệt hoa thánh châu?
Không phải chứ?
Thứ kia là bảo bối độc nhất vô nhị a!
Nhưng mà, chủ nhân đã nói như vậy, hắn còn có thể cự tuyệt sao?
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Còn nữa---“ Nhưng Cung Dạ Tuyệt lại tiếp tục lên tiến:”Chờ mọi chuyện xong xuôi, ngươi ngầm đi bảo vệ Sở Khuynh Nguyệt, nhớ kỹ, không thể để cho nàng nhận nửa phần thương tổn, bằng không…”
Trên lưng hắc y nhân thấm một tầng mồ hôi lạnh, hắn liên tục gật đầu:”Dạ! Thuộc hạ đã biết.”
“Tốt lắm, ngươi đi đi.”
Đến tận lúc này, hắc y nhân mới hun hăng nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó rời đi.
/116
|