Sở Khuynh Nguyệt đứng ở một bên, nắm tay nàng nhẹ nhàng nắm thành đấm, cắn răng :”Cung Dạ Tuyệt, ngươi vẫn là tên vô sĩ trước sau như một!”
Mày Cung Dạ Tuyệt khẽ hất lên, tựa tiếu phi tiếu nói :”Khanh khanh, đừng nổi giận, như vậy đối với đứa nhỏ của ta không tốt…”
Khanh khanh?
Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ nâng mí mắt, trong mắt, hàn quang dày đặc bắn về phía hắn :”Ngươi có thể đừng kêu lão tử buồn nôn như vậy hay không?”
Ý cười trong mắt Cung Dạ Tuyệt càng rõ ràng, cái cô nàng này, tính cách rất hợp với khẩu vị của hắn!
“Vốn chính là vậy, khanh khanh, còn không đến một tháng nữa, là đến đại hôn của chúng ta.”
Sở Khuynh Nguyệt thề, nếu có thể, nàng thật muốn một quyền đánh chết nam nhân này!
Cẩm Nhi bị bầu không khí quỷ dị trước mắt làm cho không biết phải làm sao, luôn cân nhắc, mới sượng sung mở miệng :”Tiểu thư, nếu không chúng ta cứ ở nơi này đi, trước mắt, sợ là không có nơi nào tốt hơn nơi này.”
Sở Khuynh Nguyệt trầm mặt, thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt :”Ở nơi này cũng được, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, chúng ta phải thống nhất ba quy định…”
“Ngươi cứ nói.”
“Thứ nhất, không có lệnh của ta, không được vụng trộm xâm nhập phòng ta, chứng bệnh thích nghe lén của ngươi, phải trị cho tốt!”
“Nơi này là địa bàn của ta, ta muốn đến tất nhiên sẽ đến.” Hai tay Cung Dạ Tuyệt khoanh trước ngực, tuỳ ý dựa vào một cây cột, không chút để ý mở miệng.
“Địa bàn của ngươi, vậy thôi, ta sẽ không quấy rầy.” Nói xong, Sở Khuynh Nguyệt kéo tay Cẩm Nhi, liền muốn rời đi.
Thấy vậy, môi mỏng của Cung Dạ Tuyệt hơi nhếch lên :”Được, ta đáp ứng ngươi.”
Bước chân của Sở Khuynh Nguyệt ngừng lại, môi đỏ mọng dưới mạng che mặt khẽ giương lên một độ cong, tiếp tục nói :”Thứ hai, từ nay về sau không được tuỳ tiện lấy hài tử của ta ra nói chuyện.”
“Được.”
“Thứ ba, không được kêu ta là khanh khanh! Còn nữa, không được tuỳ tiện đối với cô nãi nãi động thủ động cước, bằng không, lần sau ta trực tiếp thiến ngươi!” Lời nói này, khiến cho say lưng Cung Dạ Tuyệt nổi lên một trận lạnh lẽo.
Ánh mắt của hắn lại lần nữa loé lên, gật đầu :”Ta đáp ứng ngươi.”
“Thành giao, Cung Dạ Tuyệt, hôm nay cứ như vậy đi, đi vui vẻ, không tiễn.”
Kéo tay Cẩm Nhi, Sở Khuynh Nguyệt mang theo nàng, tung người lên, định phi qua đầu tường đi vào bên trong.
Cũng trong khoảnh khắc rơi xuống, lại nghe phía sau một giọng nói trầm thấp vang lên :”Nương tử, ngươi cẩn thận một chút, đừng làm động thai khí.”
Sở Khuynh Nguyệt lảo đảo một cái, thân mình xiêu vẹo, suýt nữa té ngã trên đất.
Nương tử… Nương tử em gái nhà ngươi*(tiếp tục chữi tục)!
Bên ngoài trạch viện, Cung Dạ Tuyệt nhìn Sở Khuynh Nguyệt nhảy vào bên trong, trong mắt, tươi cười chậm rãi toả ra.
Ám Ảnh núp ở một nơi bí ẩn gần đó, nhìn Cung Dạ Tuyệt như thế, không biết nói gì.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cũng thật không biết thì ra chủ tử nhà mình còn có một mặt phúc hắc vô sĩ như vậy…
Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của chủ nhân cùng phu nhân tương lai, Ám Ảnh không khỏi bật cười thành tiếng.
Cũng ngay lúc này, một dòng khí quỷ dị lao thẳng về phía hắn, Ám Ảnh suýt chút nữa từ trên cây té xuống.
“Chủ… Chủ nhân, thuộc hạ biết sai rồi.”
Tươi cười trên mặt Cung Dạ Tuyệt sớm đã tan hết, ra tay, toàn là sắc bén.
Hắn khoanh tay, trên mặt nạ quỷ hai mặt, loé ra từng trận hàn quang :”Mọi chuyện đều làm xong?”
“Dạ! Như Ý Phường dựa theo yêu cầu của chủ nhân đã làm xong mũ phượng, cũng đem Nguyệt hoa thánh châu khảm lên trên mũ phượng rồi.”
Cung Dạ Tuyệt gật đầu :”Ngươi cứ ở lại nơi này, ngầm bảo hộ nàng, nếu như xảy ra nửa phần sơ suất, sẽ tìm ngươi hỏi tội!”
“Dạ! Chủ hân.” Ám Ảnh cúi đầu, kiên định đáp.
Mày Cung Dạ Tuyệt khẽ hất lên, tựa tiếu phi tiếu nói :”Khanh khanh, đừng nổi giận, như vậy đối với đứa nhỏ của ta không tốt…”
Khanh khanh?
Sở Khuynh Nguyệt mạnh mẽ nâng mí mắt, trong mắt, hàn quang dày đặc bắn về phía hắn :”Ngươi có thể đừng kêu lão tử buồn nôn như vậy hay không?”
Ý cười trong mắt Cung Dạ Tuyệt càng rõ ràng, cái cô nàng này, tính cách rất hợp với khẩu vị của hắn!
“Vốn chính là vậy, khanh khanh, còn không đến một tháng nữa, là đến đại hôn của chúng ta.”
Sở Khuynh Nguyệt thề, nếu có thể, nàng thật muốn một quyền đánh chết nam nhân này!
Cẩm Nhi bị bầu không khí quỷ dị trước mắt làm cho không biết phải làm sao, luôn cân nhắc, mới sượng sung mở miệng :”Tiểu thư, nếu không chúng ta cứ ở nơi này đi, trước mắt, sợ là không có nơi nào tốt hơn nơi này.”
Sở Khuynh Nguyệt trầm mặt, thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt :”Ở nơi này cũng được, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, chúng ta phải thống nhất ba quy định…”
“Ngươi cứ nói.”
“Thứ nhất, không có lệnh của ta, không được vụng trộm xâm nhập phòng ta, chứng bệnh thích nghe lén của ngươi, phải trị cho tốt!”
“Nơi này là địa bàn của ta, ta muốn đến tất nhiên sẽ đến.” Hai tay Cung Dạ Tuyệt khoanh trước ngực, tuỳ ý dựa vào một cây cột, không chút để ý mở miệng.
“Địa bàn của ngươi, vậy thôi, ta sẽ không quấy rầy.” Nói xong, Sở Khuynh Nguyệt kéo tay Cẩm Nhi, liền muốn rời đi.
Thấy vậy, môi mỏng của Cung Dạ Tuyệt hơi nhếch lên :”Được, ta đáp ứng ngươi.”
Bước chân của Sở Khuynh Nguyệt ngừng lại, môi đỏ mọng dưới mạng che mặt khẽ giương lên một độ cong, tiếp tục nói :”Thứ hai, từ nay về sau không được tuỳ tiện lấy hài tử của ta ra nói chuyện.”
“Được.”
“Thứ ba, không được kêu ta là khanh khanh! Còn nữa, không được tuỳ tiện đối với cô nãi nãi động thủ động cước, bằng không, lần sau ta trực tiếp thiến ngươi!” Lời nói này, khiến cho say lưng Cung Dạ Tuyệt nổi lên một trận lạnh lẽo.
Ánh mắt của hắn lại lần nữa loé lên, gật đầu :”Ta đáp ứng ngươi.”
“Thành giao, Cung Dạ Tuyệt, hôm nay cứ như vậy đi, đi vui vẻ, không tiễn.”
Kéo tay Cẩm Nhi, Sở Khuynh Nguyệt mang theo nàng, tung người lên, định phi qua đầu tường đi vào bên trong.
Cũng trong khoảnh khắc rơi xuống, lại nghe phía sau một giọng nói trầm thấp vang lên :”Nương tử, ngươi cẩn thận một chút, đừng làm động thai khí.”
Sở Khuynh Nguyệt lảo đảo một cái, thân mình xiêu vẹo, suýt nữa té ngã trên đất.
Nương tử… Nương tử em gái nhà ngươi*(tiếp tục chữi tục)!
Bên ngoài trạch viện, Cung Dạ Tuyệt nhìn Sở Khuynh Nguyệt nhảy vào bên trong, trong mắt, tươi cười chậm rãi toả ra.
Ám Ảnh núp ở một nơi bí ẩn gần đó, nhìn Cung Dạ Tuyệt như thế, không biết nói gì.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cũng thật không biết thì ra chủ tử nhà mình còn có một mặt phúc hắc vô sĩ như vậy…
Nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của chủ nhân cùng phu nhân tương lai, Ám Ảnh không khỏi bật cười thành tiếng.
Cũng ngay lúc này, một dòng khí quỷ dị lao thẳng về phía hắn, Ám Ảnh suýt chút nữa từ trên cây té xuống.
“Chủ… Chủ nhân, thuộc hạ biết sai rồi.”
Tươi cười trên mặt Cung Dạ Tuyệt sớm đã tan hết, ra tay, toàn là sắc bén.
Hắn khoanh tay, trên mặt nạ quỷ hai mặt, loé ra từng trận hàn quang :”Mọi chuyện đều làm xong?”
“Dạ! Như Ý Phường dựa theo yêu cầu của chủ nhân đã làm xong mũ phượng, cũng đem Nguyệt hoa thánh châu khảm lên trên mũ phượng rồi.”
Cung Dạ Tuyệt gật đầu :”Ngươi cứ ở lại nơi này, ngầm bảo hộ nàng, nếu như xảy ra nửa phần sơ suất, sẽ tìm ngươi hỏi tội!”
“Dạ! Chủ hân.” Ám Ảnh cúi đầu, kiên định đáp.
/116
|